Khó thở, đầu lưỡi bắt đầu xuất hiện cảm giác tê dại trong cơn quấn quýt hoặc chủ động hoặc bị động này. Từ khi vào nhà, những nụ hôn khẩn thiết đến mức hoảng loạn của Mộ Vũ chưa từng dừng lại.
Tôi cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi dưới của hắn, trêu hắn: “Có cần phải thế không cậu?”
Hắn không trả lời. Đôi mắt như giếng sâu nhìn tôi chăm chú, từ từ đưa lưỡi ra liếm một cái lên chỗ tôi vừa hắn.
Đầu tôi “ong” lên một cái. Tim tức thời lỡ mất mấy nhịp. Vừa chửi thằng nhóc chết tiệt giờ biết cách quyến rũ người khác rồi, vừa kéo đầu hắn xuống, hung hăng bịt miệng hắn lại.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Vũ quyến luyến buông tôi ra, cài lại mấy chiếc cúc áo mà hắn vừa gỡ của tôi, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, thậm chí còn thơm mấy cái lên mặt tôi rồi mới đi ra mở cửa.
Dương Hiểu Phi xách đống đồ ăn vừa mua từ chợ về, chắc đứng ngoài chờ lâu quá nên bắt đầu lầu bầu oán trách: “Em có chìa khóa mà cứ bắt em phải gõ cửa… Anh Hàn, làm thế chẳng phải dư thừa lắm à… Có phải chưa thấy hai người xà nẹo bao giờ đâu… Anh An Nhiên anh thấy đúng không?”
Đúng cái rắm! Tôi ngoảnh mặt đi, bất lực trước sự “bộc trực” của Dương Hiểu Phi.
Nào ngờ Dương Hiểu Phi tưởng tôi ngại, cười ngu mấy tiếng: “Chuyện này có gì phải ngại đâu chứ… Lúc ngân hàng các anh đóng cửa là em thấy hai người liếc mắt đưa tình rồi… Tụi em vừa tan làm là anh Hàn bắt em đi chợ ngay, bản thân ảnh thì vội vã chạy về nhà, ảnh về còn làm gì được nữa…”
“Câm miệng, nấu cơm đi.” -Mộ Vũ có vẻ cũng không chịu được tên này, hai người xô xô đẩy đẩy cùng vào bếp.
Tôi vừa xem tivi vừa dỏng tai lên nghe động tĩnh trong bếp. Những tiếng nói chuyện truyền đến một cách đứt quãng.
“Anh Hàn anh không cần phụ đâu…em tự làm được rồi…”
“Tao nhìn xem mày làm thế nào…”
“Anh muốn học hả?”
“Ừa…”
Sau đó là một tràng cười cực kỳ bỉ ổi của Dương Hiểu Phi. Sau đó, tiếng nói của hai người bị cố tình nén xuống, nhưng vẫn lọt ra dăm ba chữ. Ví dụ như “sợ vợ”, ví dụ như “đôi tay đánh máy” vân vân.
Tôi lười biếng dựa lên sofa, vắt chân, chuyển kênh một cách bừa bãi, trong lòng mềm nhũn dễ chịu khó tả.
Mộ Vũ bưng món đầu tiên ra. Tôi xáp lại xem. Thịt băm xào cà, trông không tệ, nghe rất thơm. Tôi nghe thấy tiếng xẻng xào và chảo va vào nhau trong bếp, bèn ôm eo Mộ Vũ một cách thân mật, hất cằm về phía đĩa đồ ăn, hỏi: “Biết nấu sao chưa?”
Người đó gật gật đầu: “Lần sau tôi nấu cho anh ăn!”
“Đảm đang thật!” -Tôi cười, thơm lên mặt hắn một cái. Còn Mộ Vũ thì cố tình xoa eo tôi, thuận thế kéo tôi vào trong lòng hắn.
Dương Hiểu Phi làm tổng cộng bốn món: thịt băm xào cà, súp lơ xào tỏi, mộc nhĩ xào trứng và một cái giò heo nấu tương mua sẵn từ tiệm đồ kho. Để Dương Hiểu Phi duy trì đam mê nấu nướng, tôi đã cố gắng tâng bốc tay nghề của gã trên bàn ăn. Tất nhiên, đồ gã nấu thực sự rất được. Dương Hiểu Phi cực kỳ đắc ý, còn hứa là nhất định sẽ truyền dạy tay nghề của mình cho Mộ Vũ: “Anh Hàn bảo sau này hai anh sống với nhau, nấu cơm chắc chắn là việc của ảnh…”
“Hả?” -Tôi lấy tay huých huých cái người đang cắm đầu ăn cơm: “Thế tôi làm gì?”
Mộ Vũ nuốt cơm trong miệng xuống, trả lời: “Anh giữ tiền.”
Mộ Vũ cố tình chuẩn bị cho tôi một bộ dụng cụ vệ sinh mới, tôi cũng có dự bị mấy bộ quần áo thay rửa ở chỗ hắn. Nhưng tắm rửa xong tôi vẫn mặc áo của Mộ Vũ, tuy không được vừa vặn, nhưng tôi rất tận hưởng cảm giác này, cảm giác không phân chia rạch ròi.
Lúc tôi lắc lư bước ra, Mộ Vũ đang đọc sách trên sofa.
“Dương Hiểu Phi ngủ rồi à?” -Tôi chỉ tay vào cánh cửa phòng đang đóng chặt của Dương Hiểu Phi.
“Lúc nãy nó xem tivi trong phòng khách, sau đó sợ làm phiền tôi đọc sách, nên về phòng mình xem rồi…”
“Ừa!” -Tôi thắc mắc: “Sao cậu lại chạy ra phòng khách đọc sách, đọc trong phòng cậu không được à?”
“Anh đang tắm mà?” -Mộ Vũ đáp.
“Tôi tắm đâu có ảnh hưởng đến chuyện đọc sách của cậu…” -Lý do kiểu gì thế không biết.
“…”-Mộ Vũ cúi đầu lặng thinh.
Tôi nằm sấp trên giường lướt web, Mộ Vũ đang ở trong phòng tắm, tiếng nước rì rào truyền đến. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Mộ Vũ phải chạy ra phòng khách đọc sách rồi.
Tiếng nước gảy lên sợi dây đang khẽ run rẩy trong lòng, ngứa ngáy khó chịu như có cọng lông vũ quẹt vào lòng bàn tay. Chỉ nghĩ đến tấm thân lóng lánh ánh nước, tôi đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cả người nóng bừng. Từng hàng chữ trên web lướt qua trước mắt, tôi đã không còn nhận ra nghĩa tiếng Trung của chúng rồi.
Thế là khi Mộ Vũ vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã nhảy lên nhào tới ôm hắn.
Mộ Vũ bị tôi húc lùi lại một bước, đỡ lấy tôi hỏi: “Sao thế?”
Tôi cắn nhẹ một cái trước ngực hắn, trợn mắt với hắn: “Bớt vờ vịt đi!”
Hắn ngơ ra, tôi thừa cơ nhón chân lên hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi cạy răng ra, thâm nhập vào khoang miệng đầy mùi bạc hà. Để tôi không quá chật vật khi thơm, Mộ Vũ khẽ cúi đầu xuống, lúc đầu còn đáp lại nhẹ nhàng, phía sau đã biến thành hung hăng cướp đoạt. Tôi, kẻ gây chuyện, bị hắn ôm trọn vào lòng, hơi thở và thần trí đều bị cướp đoạt, tim đập dữ dội không ngớt.
Kết thúc một cái hôn, Mộ Vũ nhìn tôi thở không ra hơi, dịu dàng mỉm cười.
“An Nhiên…” -Dạt dào tình cảm.
“Ừa… Hử?” -Tôi nhận ra chân mình bỗng dưng rời đất, vội ôm lấy vai hắn theo bản năng.
Tên đó bất ngờ bế tôi lên, bước nhanh đến bên cạnh giường. Lúc đặt tôi xuống, người hắn cũng đè xuống. Chỗ da dẻ liền kề có sức nóng kinh hoàng, như sắp tóe lửa.
Hắn nhìn tôi, trong mắt có những mảng màu tối thấp thoáng lượn lờ, đấy là biểu hiện thần trí lung lay của Mộ Vũ. Hắn lúc nào cũng tỉnh táo, ít khi mê loạn, còn tôi cực kỳ yêu sự mê loạn của hắn, chỉ vì một mình tôi mà tâm tình mê loạn.
Tôi nhìn hắn cười một cách lưu manh, tự tay cởi áo thun ra vứt qua một bên, ôm cổ hắn thổi hơi bên tai hắn: “Này, đờ ra làm gì?”
Hắn từ từ úp mặt lên vai tôi, dè dặt hỏi: “An Nhiên…cơ thể của anh…”
“Hết rồi…”
“…Mai anh còn phải đi làm đó…” -Ngón tay hắn trượt dọc theo xương quai xanh của tôi. Những nơi nó đi qua xuất hiện cảm giác tê ngứa chi chít.
“…Chuyện nhỏ…”-Tôi nhận ra giọng mình có chút khản đặc, cố tình dùng chân cọ vào bộ phận nóng rực cương cứng dưới thân hắn: “Cậu còn khách sáo nữa là tôi không khách sáo đâu đấy! Cậu…”
Dái tai bỗng dưng lọt vào chốn môi lưỡi ướt át. Tôi bỗng chốc không nói được gì. Âm thanh mềm mại dinh dính phát ra từ những cái hôn mút nhẹ nhàng dồn dập, lọt vào tai, va vào tim, vọng lại từng cơn. Dòng điện phóng ra từ điểm này bỗng chốc dệt nên một chiếc lưới trải rộng khắp người. Tôi khẽ run rẩy nghe Mộ Vũ nói: “Tôi sẽ rất cẩn thận…”
Đồ ngốc, tất nhiên tôi biết. Tôi dám làm càn như vậy chính vì biết chắc cậu sẽ đáp lại bằng sự dịu dàng vô tận.
Mộ Vũ quả thật rất cẩn thận, chẳng ngại mở rộng trước khi vào. Điều khiến tôi kinh ngạc là hắn còn bất ngờ chuẩn bị một loại gel không biết là gì, bôi vào trong người cảm giác mát rượi. Những thứ này đều giúp cho lần kết hợp này của chúng tôi trở nên vừa thuận lợi vừa suôn sẻ. Gần như không đau gì mấy, cộng thêm sự cẩn thận kỹ càng của Mộ Vũ, chút khó chịu ban đầu nhanh chóng bị sự thèm khát thay thế. Mà những động tác chậm rãi của Mộ Vũ khiến cảm giác thèm khát đó càng tích càng dày, trùng trùng điệp điệp. Tôi không chịu được, hôn hắn, hối thúc hắn, thậm chí nâng hông cao lên để phối hợp với hắn, khích lệ hắn, Mộ Vũ mới từ từ thả lỏng.
Những cái thúc “vào sâu ra cạn” khiến tôi có ảo giác như bị đâm thủng. Từng cơn khoái cảm ập tới. Xuất phát từ thứ tâm lý õng ẹo kỳ lạ nào đó, tôi cắn răng cố gắng không để mình kêu lên thành tiếng. Nhưng Mộ Vũ dường như không hài lòng. Hắn vừa thay đổi góc độ khai phá cơ thể tôi, vừa hôn lên đôi môi mím chặt của tôi. Hắn mở khớp răng tôi ra, khiến những tiếng rên rỉ mà tôi cố sức đè nén trong cổ họng không nhịn được lọt ra khóe miệng. Hắn nói: An Nhiên, An Nhiên, tôi muốn nghe tiếng anh… Thế là tôi cũng không đè nén được nữa.
Nóng, lúc dòng chảy nóng ùa vào nơi sâu thẳm trong người, tôi bị bỏng đến mức run rẩy. Cùng lúc đó, một dòng điện mạnh tóe lên ở đốt sống dưới cùng, xuyên thấu cột sống, xông lên đỉnh đầu. Tôi đã lên mây trong mảng sáng trắng lóa trước mặt.
Sau đó, Mộ Vũ ôm tôi rất lâu, mãi đến khi hai chúng tôi đều thở lại đều đặn.
“Xin lỗi…” -Bỗng dưng người đó nói câu này, làm tôi có chút ngơ ra.
“Vì sao?” -Tôi không hiểu, hỏi hắn. Vừa rồi…rõ ràng tốt lắm mà!
Hắn lấy từ trong chiếc tủ đầu giường ra một thứ be bé hình vuông dạng dẹp, đưa đến trước mặt tôi: bao. Là sao? Hắn lí nhí giải thích: “Lần trước anh bảo không được bắn vào trong…tôi đã chuẩn bị cái này…nhưng mà…không dùng…vì tôi cảm thấy dùng cái này…tôi không cảm nhận được anh một cách chân thật…”
“Ừa! Chỉ vậy thôi à!” -Tôi còn tưởng chuyện gì to tát nữa chứ: “Không sao, lát nữa đi tắm, vệ sinh một chút là được.”
Mộ Vũ thấy tôi không để bụng nên yên tâm lại ôm tôi, một lúc lâu mới hỏi: “Sau này đều không dùng có được không?”
Tôi nghĩ ngợi, gật đầu.
Người đó thở dài: “Sớm biết thế đã không mua rồi, đắt chết đi được!”
“…”
Nghỉ ngơi đủ rồi, Mộ Vũ kéo tôi đi tắm, tôi cố tình không chịu nhúc nhích, dang tay về phía hắn… Hắn mỉm cười bế tôi lên, vào phòng tắm rồi vẫn không chịu buông ra. Hắn nói: An Nhiên, tôi bế anh cả đời có được không?
Mệt chết cậu. -Trong lòng tôi nghĩ thế, nhưng tay từ từ nâng mặt hắn lên, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn đầy trân trọng.
Tôi cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi dưới của hắn, trêu hắn: “Có cần phải thế không cậu?”
Hắn không trả lời. Đôi mắt như giếng sâu nhìn tôi chăm chú, từ từ đưa lưỡi ra liếm một cái lên chỗ tôi vừa hắn.
Đầu tôi “ong” lên một cái. Tim tức thời lỡ mất mấy nhịp. Vừa chửi thằng nhóc chết tiệt giờ biết cách quyến rũ người khác rồi, vừa kéo đầu hắn xuống, hung hăng bịt miệng hắn lại.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Vũ quyến luyến buông tôi ra, cài lại mấy chiếc cúc áo mà hắn vừa gỡ của tôi, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, thậm chí còn thơm mấy cái lên mặt tôi rồi mới đi ra mở cửa.
Dương Hiểu Phi xách đống đồ ăn vừa mua từ chợ về, chắc đứng ngoài chờ lâu quá nên bắt đầu lầu bầu oán trách: “Em có chìa khóa mà cứ bắt em phải gõ cửa… Anh Hàn, làm thế chẳng phải dư thừa lắm à… Có phải chưa thấy hai người xà nẹo bao giờ đâu… Anh An Nhiên anh thấy đúng không?”
Đúng cái rắm! Tôi ngoảnh mặt đi, bất lực trước sự “bộc trực” của Dương Hiểu Phi.
Nào ngờ Dương Hiểu Phi tưởng tôi ngại, cười ngu mấy tiếng: “Chuyện này có gì phải ngại đâu chứ… Lúc ngân hàng các anh đóng cửa là em thấy hai người liếc mắt đưa tình rồi… Tụi em vừa tan làm là anh Hàn bắt em đi chợ ngay, bản thân ảnh thì vội vã chạy về nhà, ảnh về còn làm gì được nữa…”
“Câm miệng, nấu cơm đi.” -Mộ Vũ có vẻ cũng không chịu được tên này, hai người xô xô đẩy đẩy cùng vào bếp.
Tôi vừa xem tivi vừa dỏng tai lên nghe động tĩnh trong bếp. Những tiếng nói chuyện truyền đến một cách đứt quãng.
“Anh Hàn anh không cần phụ đâu…em tự làm được rồi…”
“Tao nhìn xem mày làm thế nào…”
“Anh muốn học hả?”
“Ừa…”
Sau đó là một tràng cười cực kỳ bỉ ổi của Dương Hiểu Phi. Sau đó, tiếng nói của hai người bị cố tình nén xuống, nhưng vẫn lọt ra dăm ba chữ. Ví dụ như “sợ vợ”, ví dụ như “đôi tay đánh máy” vân vân.
Tôi lười biếng dựa lên sofa, vắt chân, chuyển kênh một cách bừa bãi, trong lòng mềm nhũn dễ chịu khó tả.
Mộ Vũ bưng món đầu tiên ra. Tôi xáp lại xem. Thịt băm xào cà, trông không tệ, nghe rất thơm. Tôi nghe thấy tiếng xẻng xào và chảo va vào nhau trong bếp, bèn ôm eo Mộ Vũ một cách thân mật, hất cằm về phía đĩa đồ ăn, hỏi: “Biết nấu sao chưa?”
Người đó gật gật đầu: “Lần sau tôi nấu cho anh ăn!”
“Đảm đang thật!” -Tôi cười, thơm lên mặt hắn một cái. Còn Mộ Vũ thì cố tình xoa eo tôi, thuận thế kéo tôi vào trong lòng hắn.
Dương Hiểu Phi làm tổng cộng bốn món: thịt băm xào cà, súp lơ xào tỏi, mộc nhĩ xào trứng và một cái giò heo nấu tương mua sẵn từ tiệm đồ kho. Để Dương Hiểu Phi duy trì đam mê nấu nướng, tôi đã cố gắng tâng bốc tay nghề của gã trên bàn ăn. Tất nhiên, đồ gã nấu thực sự rất được. Dương Hiểu Phi cực kỳ đắc ý, còn hứa là nhất định sẽ truyền dạy tay nghề của mình cho Mộ Vũ: “Anh Hàn bảo sau này hai anh sống với nhau, nấu cơm chắc chắn là việc của ảnh…”
“Hả?” -Tôi lấy tay huých huých cái người đang cắm đầu ăn cơm: “Thế tôi làm gì?”
Mộ Vũ nuốt cơm trong miệng xuống, trả lời: “Anh giữ tiền.”
Mộ Vũ cố tình chuẩn bị cho tôi một bộ dụng cụ vệ sinh mới, tôi cũng có dự bị mấy bộ quần áo thay rửa ở chỗ hắn. Nhưng tắm rửa xong tôi vẫn mặc áo của Mộ Vũ, tuy không được vừa vặn, nhưng tôi rất tận hưởng cảm giác này, cảm giác không phân chia rạch ròi.
Lúc tôi lắc lư bước ra, Mộ Vũ đang đọc sách trên sofa.
“Dương Hiểu Phi ngủ rồi à?” -Tôi chỉ tay vào cánh cửa phòng đang đóng chặt của Dương Hiểu Phi.
“Lúc nãy nó xem tivi trong phòng khách, sau đó sợ làm phiền tôi đọc sách, nên về phòng mình xem rồi…”
“Ừa!” -Tôi thắc mắc: “Sao cậu lại chạy ra phòng khách đọc sách, đọc trong phòng cậu không được à?”
“Anh đang tắm mà?” -Mộ Vũ đáp.
“Tôi tắm đâu có ảnh hưởng đến chuyện đọc sách của cậu…” -Lý do kiểu gì thế không biết.
“…”-Mộ Vũ cúi đầu lặng thinh.
Tôi nằm sấp trên giường lướt web, Mộ Vũ đang ở trong phòng tắm, tiếng nước rì rào truyền đến. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Mộ Vũ phải chạy ra phòng khách đọc sách rồi.
Tiếng nước gảy lên sợi dây đang khẽ run rẩy trong lòng, ngứa ngáy khó chịu như có cọng lông vũ quẹt vào lòng bàn tay. Chỉ nghĩ đến tấm thân lóng lánh ánh nước, tôi đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cả người nóng bừng. Từng hàng chữ trên web lướt qua trước mắt, tôi đã không còn nhận ra nghĩa tiếng Trung của chúng rồi.
Thế là khi Mộ Vũ vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã nhảy lên nhào tới ôm hắn.
Mộ Vũ bị tôi húc lùi lại một bước, đỡ lấy tôi hỏi: “Sao thế?”
Tôi cắn nhẹ một cái trước ngực hắn, trợn mắt với hắn: “Bớt vờ vịt đi!”
Hắn ngơ ra, tôi thừa cơ nhón chân lên hôn lên môi hắn. Đầu lưỡi cạy răng ra, thâm nhập vào khoang miệng đầy mùi bạc hà. Để tôi không quá chật vật khi thơm, Mộ Vũ khẽ cúi đầu xuống, lúc đầu còn đáp lại nhẹ nhàng, phía sau đã biến thành hung hăng cướp đoạt. Tôi, kẻ gây chuyện, bị hắn ôm trọn vào lòng, hơi thở và thần trí đều bị cướp đoạt, tim đập dữ dội không ngớt.
Kết thúc một cái hôn, Mộ Vũ nhìn tôi thở không ra hơi, dịu dàng mỉm cười.
“An Nhiên…” -Dạt dào tình cảm.
“Ừa… Hử?” -Tôi nhận ra chân mình bỗng dưng rời đất, vội ôm lấy vai hắn theo bản năng.
Tên đó bất ngờ bế tôi lên, bước nhanh đến bên cạnh giường. Lúc đặt tôi xuống, người hắn cũng đè xuống. Chỗ da dẻ liền kề có sức nóng kinh hoàng, như sắp tóe lửa.
Hắn nhìn tôi, trong mắt có những mảng màu tối thấp thoáng lượn lờ, đấy là biểu hiện thần trí lung lay của Mộ Vũ. Hắn lúc nào cũng tỉnh táo, ít khi mê loạn, còn tôi cực kỳ yêu sự mê loạn của hắn, chỉ vì một mình tôi mà tâm tình mê loạn.
Tôi nhìn hắn cười một cách lưu manh, tự tay cởi áo thun ra vứt qua một bên, ôm cổ hắn thổi hơi bên tai hắn: “Này, đờ ra làm gì?”
Hắn từ từ úp mặt lên vai tôi, dè dặt hỏi: “An Nhiên…cơ thể của anh…”
“Hết rồi…”
“…Mai anh còn phải đi làm đó…” -Ngón tay hắn trượt dọc theo xương quai xanh của tôi. Những nơi nó đi qua xuất hiện cảm giác tê ngứa chi chít.
“…Chuyện nhỏ…”-Tôi nhận ra giọng mình có chút khản đặc, cố tình dùng chân cọ vào bộ phận nóng rực cương cứng dưới thân hắn: “Cậu còn khách sáo nữa là tôi không khách sáo đâu đấy! Cậu…”
Dái tai bỗng dưng lọt vào chốn môi lưỡi ướt át. Tôi bỗng chốc không nói được gì. Âm thanh mềm mại dinh dính phát ra từ những cái hôn mút nhẹ nhàng dồn dập, lọt vào tai, va vào tim, vọng lại từng cơn. Dòng điện phóng ra từ điểm này bỗng chốc dệt nên một chiếc lưới trải rộng khắp người. Tôi khẽ run rẩy nghe Mộ Vũ nói: “Tôi sẽ rất cẩn thận…”
Đồ ngốc, tất nhiên tôi biết. Tôi dám làm càn như vậy chính vì biết chắc cậu sẽ đáp lại bằng sự dịu dàng vô tận.
Mộ Vũ quả thật rất cẩn thận, chẳng ngại mở rộng trước khi vào. Điều khiến tôi kinh ngạc là hắn còn bất ngờ chuẩn bị một loại gel không biết là gì, bôi vào trong người cảm giác mát rượi. Những thứ này đều giúp cho lần kết hợp này của chúng tôi trở nên vừa thuận lợi vừa suôn sẻ. Gần như không đau gì mấy, cộng thêm sự cẩn thận kỹ càng của Mộ Vũ, chút khó chịu ban đầu nhanh chóng bị sự thèm khát thay thế. Mà những động tác chậm rãi của Mộ Vũ khiến cảm giác thèm khát đó càng tích càng dày, trùng trùng điệp điệp. Tôi không chịu được, hôn hắn, hối thúc hắn, thậm chí nâng hông cao lên để phối hợp với hắn, khích lệ hắn, Mộ Vũ mới từ từ thả lỏng.
Những cái thúc “vào sâu ra cạn” khiến tôi có ảo giác như bị đâm thủng. Từng cơn khoái cảm ập tới. Xuất phát từ thứ tâm lý õng ẹo kỳ lạ nào đó, tôi cắn răng cố gắng không để mình kêu lên thành tiếng. Nhưng Mộ Vũ dường như không hài lòng. Hắn vừa thay đổi góc độ khai phá cơ thể tôi, vừa hôn lên đôi môi mím chặt của tôi. Hắn mở khớp răng tôi ra, khiến những tiếng rên rỉ mà tôi cố sức đè nén trong cổ họng không nhịn được lọt ra khóe miệng. Hắn nói: An Nhiên, An Nhiên, tôi muốn nghe tiếng anh… Thế là tôi cũng không đè nén được nữa.
Nóng, lúc dòng chảy nóng ùa vào nơi sâu thẳm trong người, tôi bị bỏng đến mức run rẩy. Cùng lúc đó, một dòng điện mạnh tóe lên ở đốt sống dưới cùng, xuyên thấu cột sống, xông lên đỉnh đầu. Tôi đã lên mây trong mảng sáng trắng lóa trước mặt.
Sau đó, Mộ Vũ ôm tôi rất lâu, mãi đến khi hai chúng tôi đều thở lại đều đặn.
“Xin lỗi…” -Bỗng dưng người đó nói câu này, làm tôi có chút ngơ ra.
“Vì sao?” -Tôi không hiểu, hỏi hắn. Vừa rồi…rõ ràng tốt lắm mà!
Hắn lấy từ trong chiếc tủ đầu giường ra một thứ be bé hình vuông dạng dẹp, đưa đến trước mặt tôi: bao. Là sao? Hắn lí nhí giải thích: “Lần trước anh bảo không được bắn vào trong…tôi đã chuẩn bị cái này…nhưng mà…không dùng…vì tôi cảm thấy dùng cái này…tôi không cảm nhận được anh một cách chân thật…”
“Ừa! Chỉ vậy thôi à!” -Tôi còn tưởng chuyện gì to tát nữa chứ: “Không sao, lát nữa đi tắm, vệ sinh một chút là được.”
Mộ Vũ thấy tôi không để bụng nên yên tâm lại ôm tôi, một lúc lâu mới hỏi: “Sau này đều không dùng có được không?”
Tôi nghĩ ngợi, gật đầu.
Người đó thở dài: “Sớm biết thế đã không mua rồi, đắt chết đi được!”
“…”
Nghỉ ngơi đủ rồi, Mộ Vũ kéo tôi đi tắm, tôi cố tình không chịu nhúc nhích, dang tay về phía hắn… Hắn mỉm cười bế tôi lên, vào phòng tắm rồi vẫn không chịu buông ra. Hắn nói: An Nhiên, tôi bế anh cả đời có được không?
Mệt chết cậu. -Trong lòng tôi nghĩ thế, nhưng tay từ từ nâng mặt hắn lên, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn đầy trân trọng.
Danh sách chương