Thời tiết hơi lạnh, tôi kéo chăn đắp lên người Mộ Vũ. Tên đó còn nói trong mơ màng là “An Nhiên, tôi chợp mắt một chút thôi…Gọi tôi dậy trước khi cô chú về nhé…” -Tôi bảo biết rồi biết rồi, cậu lo ngủ của cậu đi! Hắn yên tâm nhắm mắt lại. Không bao lâu, tiếng hô hấp đã kéo dài đều đặn.
Tôi nằm trên giường chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn sao cũng thích này. Ngón tay vẽ lên không khí ngũ quan vô cùng vừa vặn của khuôn mặt đó, từ trán đến sống mũi đến môi đến cằm, sau đó là cổ… Tôi biết ở nơi bị cổ áo hắn che mất có một dấu răng hình bán nguyệt. Đấy là thương tích do tôi lỡ tay gây nên trong cơn đê mê tối qua. Những thương tích tương tự thực ra khá nhiều. Mộ Vũ cũng quen với cái tật này của tôi rồi. Những lúc đó, cả người choáng váng, không biết chừng mực, lúc nào chỗ này vừa mới hết chỗ kia lại thêm một “dấu mới”.
Ai bảo hắn cứ rù quến tôi? Ai bảo lúc hắn không rù quến tôi lại không chịu được khi tôi rù quến hắn?
Đôi khi, tôi cũng hoang mang. Từ bao giờ sự mến mộ của tôi dành cho hắn đã xen lẫn biết bao dục vọng tràn lan, vừa nhiều vừa sâu sắc vừa khó chịu?
Cho dù chỉ là khuôn mặt say giấc của hắn bây giờ cũng khiến tôi si mê đến độ không rời mắt được.
Hắn tốt như vậy, hắn là của tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc Mộ Vũ ngủ, hơi thở rất nhẹ, cánh mũi phập phồng, môi hơi hé ra, trông đặc biệt ngoan. Cảnh đẹp trước mắt, tôi cố gắng kiềm chế lắm mới không qua hôn hắn.
Hắn ngủ không bao lâu, còn chưa đầy một tiếng. Và tôi cũng đã ngồi xổm bên giường nhìn hắn trong suốt khoảng thời gian ấy. Lúc đứng lên, tôi ngã lăn ra đất một cách vô cùng mất mặt, chân tê đến mức mất cảm giác.
Mộ Vũ vừa dậy đã thấy tôi ngồi trên đất nên có chút ngơ ngác. Tôi đưa tay để hắn đỡ tôi dậy. Hắn kéo tay tôi lên theo bản năng, sau đó thấy tôi nhe răng trợn mắt muốn đứng lên cũng chật vật nên bèn bế thẳng tôi lên giường.
Hắn vừa xoa mạnh cái chân đang đặt trên đùi hắn của tôi, vừa hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Như có vô số cây kim nhỏ đâm vào trong thịt. Hắn xoa một cái, cảm giác vô số cây kim đó đều vỡ vụn bên dưới lớp da. Tôi không nhịn được kêu lên loạn xạ, đẩy tay hắn ra: “…Này…nhẹ thôi cậu…cậu thử ngồi xổm bên giường một tiếng đồng hồ xem…”
Mộ Vũ nhìn tôi một cái. Ánh mắt như lông vũ lướt qua mặt tôi. Hắn đặt tay lên chân tôi lại, nói: “Cái này không nhẹ tay được đâu, nhẹ nó còn khó chịu hơn…Anh ráng nhịn một tí…”
Trước mặt Mộ Vũ, tôi luôn thiếu chừng mực. Bình thường một phần khó chịu tôi hay thích diễn thành ba phần đau khổ rồi, huống hồ chi lần này đau thật nữa.
Trong miệng phát ra những tiếng í í á á kỳ lạ, khó chịu đủ đường. Mộ Vũ cúi đầu xuống. Tôi liếc thấy khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười hiền dịu. Híp mắt lại, làm ra vẻ giận dữ, tôi xáp lại gần hắn: “Cậu còn có thời gian cười thầm nữa? Cười trên nỗi đau của người khác đúng không…Mộ Vũ cậu ngày càng xấu tính rồi…trước đây cậu không như vậy…”
Kẻ xấu không hề bận tâm, ngẩng đầu lên, khẽ rướn người, tự nhiên hôn lên mặt tôi một cái. Giọng tôi ngày càng nhỏ, ngày càng thấp cho đến khi mất tiếng…
“…Ngốc ghê…” -Tay hắn không hề dừng lại, liên tục bóp chân tôi, không mạnh cũng không nhẹ. Trong lời chế giễu còn mang theo niềm vui và sự nuông chiều.
Tôi trợn mắt, cúi đầu ủ rũ thừa nhận: “Bà nó, ngu quá…” -Mộ Vũ bị tôi chọc cho cười toe toét, ngây thơ tươi rói. Trong giây phút đó, tôi bỗng nảy sinh suy nghĩ: tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, chỉ mong hắn có thể mãi mãi cười vui như vậy.
Ba mẹ về, bốn người chúng tôi bắt đầu tất bật làm cơm trưa. Mẹ tôi là bếp chính, ba tôi phụ trách cắt rau, tôi và Mộ Vũ làm chân phụ bếp. Đưa dầu, đưa muối, đưa tương, đưa giấm, rửa rau, bóc tỏi, cầm đĩa, bày điện các món nguội. Phòng bếp vốn đã không to, bị bốn người chúng tôi chen vào, bỗng nhiên náo nhiệt vô cùng.
Phải nói là Mộ Vũ rất dễ thương và cực kỳ tinh ý. Ba mẹ tôi cần gì là đưa ngay. Tôi lại như đứa dư thừa. Quan trọng nhất là hắn còn xin mẹ tôi chỉ dạy kỹ thuật nấu nướng một cách đặc biệt khiêm tốn. Câu hỏi cũng không nhiều, nhưng lúc nào cũng đoán trúng trọng tâm, cực kỳ thỏa mãn khát khao “truyền bá chỉ dạy” của mẹ tôi. Có thể nói đây là điểm yếu của mẹ. Hai ba con tôi chỉ biết ăn, không ai buồn nghe bà kể tâm đắc làm cơm của mình, bà muốn kể cũng không có cơ hội. Bây giờ hay rồi, Mộ Vũ đã cho bà cơ hội đó. Bà vui đến mức hận không thể kể hết cho hắn nghe. Tại sao chỗ này phải chiên sơ qua? Tại sao chỗ kia không được cho giấm? Chỗ gạo này phải ngâm bao lâu? Chỗ thịt này phải ướp mặn đến mức nào?… Trông như một đầu bếp mẫu mực. Mộ Vũ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhìn bên ngoài trông cũng khá là nghiêm túc. Thái độ này đã lấy lòng và khích lệ mẹ tôi rất nhiều. Kết quả là làm xong mấy món, mẹ tôi gần như xem tôi như không khí, cái gì cũng gọi Mộ Vũ. Tôi cũng rất thấu hiểu và ủng hộ tinh thần muốn xây dựng tốt “quan hệ mẹ chồng nàng dâu” của Mộ Vũ. Thế là tôi chủ động rút ra khỏi khu phòng bếp trọng yếu, lảng vảng trong phòng ăn. Sau đó lại bị ba tôi ruồng rẫy một cách đau đớn: “An Nhiên, con tự giác tí có được không? Đĩa lạp xưởng sắp bị con ăn hết một nửa rồi…Qua đây bóc tỏi với Tiểu Hàn này…”
Thất sủng nhanh như vậy ư? -Tôi không khỏi nghĩ một cách thất vọng, nhưng rồi thấy Mộ Vũ âm thầm xua tay với tôi. Ý là không cần tôi giúp, bảo tôi ăn tiếp đi.
Tôi bốc miếng thịt heo bỏ vào trong miệng một cách trắng trợn. Mẹ tôi huơ xẻng, ba tôi lắc đầu đầy bất lực, Mộ Vũ giả vờ không nhìn thấy… Tôi cười một cách vừa huênh hoang vừa đắc ý.
Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
Trên bàn cơm, ba đặc biệt vui, lấy chai Wu Liang Yi mà lúc mua cho ông tôi đã bị mắng là phá gia. Bình thường ông không nỡ uống đâu, tết nhất mới moi ra. Tôi và Mộ Vũ uống với ông, mẹ ở bên cạnh can ngăn một cách nửa đùa nửa thật. Cuối cùng thực ra ba cũng chẳng uống được bao nhiêu, phần lớn vào bụng của tôi và Mộ Vũ.
Sau bữa cơm, nhìn đống chén đĩa chất đầy trong chậu rửa bát, mẹ đẩy Mộ Vũ đang chuẩn bị rửa chén ra khỏi phòng bếp, kéo kẻ định chuồn ra ngoài này lại: “An Nhiên, mày vào đây cho tao…Sao hư thế hả?”
Tôi cười xun xoe: “Chẳng phải con đang cho Mộ Vũ cơ hội biểu diễn sao?”
“Mộ Vũ biểu diễn rất tốt, bây giờ đến lượt mày biểu diễn rồi.” -Bà nhét nước rửa chén vào trong tay tôi, ngoảnh đầu lại nói với Mộ Vũ: “Mộ Vũ, con đi xem tivi đi. Nếu không thích xem tivi thì trong phòng An Nhiên có máy tính…”
Mộ Vũ nhìn tôi, tôi bảo hắn cứ tự nhiên.
Có thể thấy mẹ rất thích Mộ Vũ. Bà vừa rửa chén vừa hỏi tôi về hắn. Thế là tôi thêm mắm dặm muối vào những chuyện mà tôi biết về Mộ Vũ rồi kể cho bà nghe, nhào nặn ra hình tượng một thanh niên tốt đẹp có số phận gian truân nhưng lại cố gắng phấn đấu trong hoàn cảnh khốn khổ. Nghe bảo bố của Mộ Vũ đã mất, còn hắn thì mất đi cơ hội vào đại học trọng điểm, mẹ tôi tiếc nuối đến nhăn mặt, dặn dò tôi: “Hèn chi thằng bé trông chín chắn hiểu chuyện ghê, không có bộp chộp như mày, hóa ra là vì đã chịu nhiều khổ như vậy, sau này mày phải thường xuyên giúp đỡ người ta một tí nghe chưa…”
Tôi gật đầu. Điều đấy là tất nhiên. Chỉ cần tôi có thể giúp, chỉ cần tôi có thể cho, tôi sẽ không chút do dự.
Tôi cởi tạp đề, bước ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng binh binh boong boong trong phòng đọc sách của ba tôi, đi kèm với tiếng nói chuyện sốt ruột của ông cụ: “Cẩn thận, cẩn thận…” Tôi chạy vội đến xem thì thấy Mộ Vũ đang đứng trên ghế, cầm búa đóng liên hồi lên góc kệ sách yêu quý của ba tôi. Kệ sách này trạc tuổi tôi. Nghe bảo lúc đó lương tháng của ba mẹ tôi cộng lại còn chưa tới sáu mươi tệ, chỉ vì ba tôi thích, mà hai người đã bóp mồm bóp miệng dành dụm gần năm trăm tệ để mua kệ sách này. Hai mươi năm rồi mà kệ sách vẫn gần như nguyên vẹn. Chỉ là lượng sách sưu tầm của ba tôi ngày càng nhiều, trọng lượng mà kệ sách phải chịu cũng ngày càng lớn, phần gỗ ở góc trái bên trên bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ và hơi biến dạng.
Nhìn rõ chiếc đinh mà Mộ Vũ đang cầm trong tay, tôi lại nhìn cây búa nhỏ kia, trong lòng thấp thỏm. Hắn mà đóng lệch một tí là sẽ đóng vào tay ngay. Tôi chẳng dám thở mạnh, nhìn một hồi mới nhận ra động tác của hắn vô cùng thành thạo, gần như không chút chần chừ. Tay rất vững, điểm xuống tay cũng rất chuẩn. Nghĩ đến chuyện Mộ Vũ xuất thân phụ hồ, chút việc cỏn con này chắc không làm khó được hắn, tôi mới từ từ yên tâm. Nhưng vẻ mặt sốt ruột và biết ơn của ba khiến tôi rất hài lòng.
Cái tên Hàn Mộ Vũ này đã thể hiện sự ngoan ngoãn giỏi giang của mình một cách rất tự nhiên, không chút dấu vết. Trước đây tôi cũng không cảm thấy hắn đa năng như vậy. Tôi suy nghĩ rất “thuyết âm mưu”: đây đều là quỷ kế mà hắn dùng để thu phục các cụ.
Sửa xong kệ sách, ba tôi vui lắm, vắt khăn ấm cho Mộ Vũ lau tay, vừa rót trà, vừa gọt táo, mức độ thân thiết hoàn toàn khác hẳn lúc vào nhà. Mẹ tôi bảo hai chúng tôi ăn chút điểm tâm, xem hồi tivi rồi đi ngủ trưa, đồng thời giao nhiệm vụ chiều nay là mua quà Trung Thu để tối nay đi thăm họ hàng.
Mộ Vũ bảo sáng hắn mới ngủ nên vẫn chưa mệt, ôm một cuốn sách giới thiệu các thành phố du lịch tại Trung Quốc, tựa vào đầu giường xem. Hắn không ngủ, tôi cũng không ngủ. Hắn xem sách thì tôi tựa lưng lên ngực hắn xem chung với hắn.
Tôi thì thầm kể cho hắn nghe mình đã đi những đâu, sau đó hắn bèn lật đến phần giới thiệu của vùng đó. Tôi kể cho hắn nghe theo trí nhớ rằng thời tiết ở đấy thế nào, có gì vui, có gì ngon. Mộ Vũ chốc chốc lại gật đầu đáp lời… Khi lật đến một trang ảnh, hắn dừng lại, tôi nhìn dãy nhà gỗ bên sông trong ảnh, ngoảnh đầu lại nói với Mộ Vũ: “Chỗ này tôi chưa đi, chờ khi nào rảnh mình đi xem thử đi, nghe bảo không tệ…”
“Phượng Hoàng Cổ Trấn…” -Mộ Vũ nhẹ nhàng đọc tên địa danh ra, bảo: Được.
“Mộ Vũ, cậu có chỗ nào đặc biệt muốn đi không…” -Tôi hỏi. Dù gì mỗi năm tôi đều được nghỉ có lương, nếu Mộ Vũ muốn đi đâu, tôi cũng có thể đi với hắn.
Hắn đóng sách lại, nghĩ ngợi, rồi bất ngờ lắc đầu: “Không có.”
“Sống không có mơ ước gì hết…” -Tôi giả vờ than thở.
“…Ừm…thực ra…có một chỗ…” -Hắn bỗng dưng rũ mắt xuống.
“Chỗ nào?” -Tôi nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của hắn, nổi cơn tò mò.
Hắn nhìn tôi, nhất định không nói. Tôi không chịu được bị người khác nhử như vậy, nôn nóng đến mức cọ người vào quần áo hắn: “Nói đi mà, nói mau đi.”
Hắn không nhanh không chậm mở miệng, vẫn cố ý ngập ngừng: “Chỗ đó không thể tìm thấy trên bản đồ. Chỗ đó bốn mùa đều là mùa xuân…Chỗ đó còn di chuyển khắp nơi…” -Nheo mắt cảm nhận ánh mắt trong trẻo của hắn rải xuống mặt mình, tôi gần như có chút đoán ra ý hắn. Quả nhiên hắn nói: “Chỗ đó tên là “bên cạnh An Nhiên”.”
Tim tôi thoáng rung rinh. Tôi toét miệng cười ngu theo bản năng, nhưng tôi lập tức quyết định không thể bị hắn rù quến một cách dễ dàng như vậy được. Thế là tôi cất nụ cười đi, bỏ hết tất cả hắt hủi lên mặt “Sến súa!”. Tôi thậm chí đẩy cánh tay đang ôm vai tôi của hắn ra. Ngón tay chọt nhẹ vào ngực hắn: “Hàn Mộ Vũ, cậu nói xem sao cậu sến súa thế hả? Tôi không chém gió với cậu nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Tôi thực sự quay lưng về phía hắn, nằm xuống, tuy trong trong lòng vẫn hân hoan không ngớt…
Mộ Vũ không tức giận, cũng không sốt ruột. Người ta điềm đạm hơn tôi nhiều. Hắn xoa tóc tôi một cái, sau đó kéo chăn lại đắp cho tôi, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Chờ tâm trạng của tôi bình phục lại đôi chút, tôi lén quay đầu lại thì phát hiện tên đó vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu cuốn sách hướng dẫn du lịch. Hừ, tên này thật là…phải nói hắn thế nào đây…
Tôi trở người, kéo kéo tay áo hắn. Mộ Vũ cúi đầu nhìn tôi cười một cách rất gợi đòn. Rõ ràng hắn biết chắc chắn tôi sẽ không ngủ được.
Ngoắc tay với hắn. Dự định của tôi là chỉ cần hắn sà đến, tôi sẽ chớp cơ hội dạy dỗ hắn một trận, để hắn biết An Nhiên không dễ đối phó đâu.
Nào ngờ tên đó tiện tay để sách xuống bên gối, giữ vai tôi lại cúi người xuống, không có bất kỳ một sự do dự nào, giữa chừng cũng không chút ngập ngừng, đặt thẳng một nụ hôn xuống. Kế hoạch của tôi chưa kịp thực thi đã đánh mất tiên cơ. -“Này…” -Tiếng kêu chưa ra khỏi miệng đã vỡ vụn bên môi. Hắn nâng mặt tôi lên, cố định ở một góc độ thích hợp nhất, khiến mỗi nụ hôn sâu đều mang đến cho tôi cảm giác nghẹt thở. Hơi thở của Mộ Vũ mát rượi mà hơi đắng, nhưng lúc nào cũng có thể làm dấy lên sự nhiệt tình dữ dội ngọt ngào nhất của tôi. Thế nên chuyện dạy dỗ để sau rồi tính. Bây giờ, tôi chỉ không kiềm chế được suy nghĩ muốn cho hắn nhiều hơn, muốn lấy nhiều thứ từ trên người hắn hơn… Khi cảm nhận được tay hắn mò mẫm dưới eo tôi, tôi nhẹ nhàng cắn lên lưỡi hắn một cái. Hắn lui ra, ánh mắt đong đưa.
“Ở nhà tôi mà nghênh ngang như vậy. Cậu không sợ tôi gọi ba mẹ tôi ra đánh cậu ra đường à…” -Tôi nói với âm lượng rất nhỏ, mặc dù biết hiệu quả cách âm nhà tôi rất tốt.
Mộ Vũ cười một cái: “Không sợ!”
“Này, lúc nãy ai nói mấy thứ sến ơi là sến rồi giả vờ bình tĩnh ơi là bình tĩnh đó hả? Nói! Có phải sớm đã không nhịn được rồi không?”
“…”
“Thằng nhóc này chẳng thành thật chút nào. Muốn thì nói cho tôi biết. Cứ chờ tôi chủ động dâng lên tận cửa không hà…”
“…”
Cái người trước mặt cuối cùng cũng bị tôi làm phiền đến mức không thể chịu được, kéo ngay áo tôi xuống, cắn một cái vào vai tôi. Tôi đau đến xuýt xoa, vội xin tha: “Mộ Vũ…đau…Vũ…tôi sai rồi…tôi im miệng đây…” -Dỗ dành như thế, cuối cùng hắn cũng chịu buông răng ra, nhưng lại siết chặt tay lại.
Dù gì cũng đang trong nhà, không dám quá phóng túng.
Mộ Vũ đùa giỡn với tôi một lúc rồi lại ôm tôi ngủ một tiếng. Chiều ba giờ, hai chúng tôi sửa soạn chỉnh tề, xuất phát ra siêu thị.
Tôi nằm trên giường chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn sao cũng thích này. Ngón tay vẽ lên không khí ngũ quan vô cùng vừa vặn của khuôn mặt đó, từ trán đến sống mũi đến môi đến cằm, sau đó là cổ… Tôi biết ở nơi bị cổ áo hắn che mất có một dấu răng hình bán nguyệt. Đấy là thương tích do tôi lỡ tay gây nên trong cơn đê mê tối qua. Những thương tích tương tự thực ra khá nhiều. Mộ Vũ cũng quen với cái tật này của tôi rồi. Những lúc đó, cả người choáng váng, không biết chừng mực, lúc nào chỗ này vừa mới hết chỗ kia lại thêm một “dấu mới”.
Ai bảo hắn cứ rù quến tôi? Ai bảo lúc hắn không rù quến tôi lại không chịu được khi tôi rù quến hắn?
Đôi khi, tôi cũng hoang mang. Từ bao giờ sự mến mộ của tôi dành cho hắn đã xen lẫn biết bao dục vọng tràn lan, vừa nhiều vừa sâu sắc vừa khó chịu?
Cho dù chỉ là khuôn mặt say giấc của hắn bây giờ cũng khiến tôi si mê đến độ không rời mắt được.
Hắn tốt như vậy, hắn là của tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc Mộ Vũ ngủ, hơi thở rất nhẹ, cánh mũi phập phồng, môi hơi hé ra, trông đặc biệt ngoan. Cảnh đẹp trước mắt, tôi cố gắng kiềm chế lắm mới không qua hôn hắn.
Hắn ngủ không bao lâu, còn chưa đầy một tiếng. Và tôi cũng đã ngồi xổm bên giường nhìn hắn trong suốt khoảng thời gian ấy. Lúc đứng lên, tôi ngã lăn ra đất một cách vô cùng mất mặt, chân tê đến mức mất cảm giác.
Mộ Vũ vừa dậy đã thấy tôi ngồi trên đất nên có chút ngơ ngác. Tôi đưa tay để hắn đỡ tôi dậy. Hắn kéo tay tôi lên theo bản năng, sau đó thấy tôi nhe răng trợn mắt muốn đứng lên cũng chật vật nên bèn bế thẳng tôi lên giường.
Hắn vừa xoa mạnh cái chân đang đặt trên đùi hắn của tôi, vừa hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Như có vô số cây kim nhỏ đâm vào trong thịt. Hắn xoa một cái, cảm giác vô số cây kim đó đều vỡ vụn bên dưới lớp da. Tôi không nhịn được kêu lên loạn xạ, đẩy tay hắn ra: “…Này…nhẹ thôi cậu…cậu thử ngồi xổm bên giường một tiếng đồng hồ xem…”
Mộ Vũ nhìn tôi một cái. Ánh mắt như lông vũ lướt qua mặt tôi. Hắn đặt tay lên chân tôi lại, nói: “Cái này không nhẹ tay được đâu, nhẹ nó còn khó chịu hơn…Anh ráng nhịn một tí…”
Trước mặt Mộ Vũ, tôi luôn thiếu chừng mực. Bình thường một phần khó chịu tôi hay thích diễn thành ba phần đau khổ rồi, huống hồ chi lần này đau thật nữa.
Trong miệng phát ra những tiếng í í á á kỳ lạ, khó chịu đủ đường. Mộ Vũ cúi đầu xuống. Tôi liếc thấy khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười hiền dịu. Híp mắt lại, làm ra vẻ giận dữ, tôi xáp lại gần hắn: “Cậu còn có thời gian cười thầm nữa? Cười trên nỗi đau của người khác đúng không…Mộ Vũ cậu ngày càng xấu tính rồi…trước đây cậu không như vậy…”
Kẻ xấu không hề bận tâm, ngẩng đầu lên, khẽ rướn người, tự nhiên hôn lên mặt tôi một cái. Giọng tôi ngày càng nhỏ, ngày càng thấp cho đến khi mất tiếng…
“…Ngốc ghê…” -Tay hắn không hề dừng lại, liên tục bóp chân tôi, không mạnh cũng không nhẹ. Trong lời chế giễu còn mang theo niềm vui và sự nuông chiều.
Tôi trợn mắt, cúi đầu ủ rũ thừa nhận: “Bà nó, ngu quá…” -Mộ Vũ bị tôi chọc cho cười toe toét, ngây thơ tươi rói. Trong giây phút đó, tôi bỗng nảy sinh suy nghĩ: tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, chỉ mong hắn có thể mãi mãi cười vui như vậy.
Ba mẹ về, bốn người chúng tôi bắt đầu tất bật làm cơm trưa. Mẹ tôi là bếp chính, ba tôi phụ trách cắt rau, tôi và Mộ Vũ làm chân phụ bếp. Đưa dầu, đưa muối, đưa tương, đưa giấm, rửa rau, bóc tỏi, cầm đĩa, bày điện các món nguội. Phòng bếp vốn đã không to, bị bốn người chúng tôi chen vào, bỗng nhiên náo nhiệt vô cùng.
Phải nói là Mộ Vũ rất dễ thương và cực kỳ tinh ý. Ba mẹ tôi cần gì là đưa ngay. Tôi lại như đứa dư thừa. Quan trọng nhất là hắn còn xin mẹ tôi chỉ dạy kỹ thuật nấu nướng một cách đặc biệt khiêm tốn. Câu hỏi cũng không nhiều, nhưng lúc nào cũng đoán trúng trọng tâm, cực kỳ thỏa mãn khát khao “truyền bá chỉ dạy” của mẹ tôi. Có thể nói đây là điểm yếu của mẹ. Hai ba con tôi chỉ biết ăn, không ai buồn nghe bà kể tâm đắc làm cơm của mình, bà muốn kể cũng không có cơ hội. Bây giờ hay rồi, Mộ Vũ đã cho bà cơ hội đó. Bà vui đến mức hận không thể kể hết cho hắn nghe. Tại sao chỗ này phải chiên sơ qua? Tại sao chỗ kia không được cho giấm? Chỗ gạo này phải ngâm bao lâu? Chỗ thịt này phải ướp mặn đến mức nào?… Trông như một đầu bếp mẫu mực. Mộ Vũ làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhìn bên ngoài trông cũng khá là nghiêm túc. Thái độ này đã lấy lòng và khích lệ mẹ tôi rất nhiều. Kết quả là làm xong mấy món, mẹ tôi gần như xem tôi như không khí, cái gì cũng gọi Mộ Vũ. Tôi cũng rất thấu hiểu và ủng hộ tinh thần muốn xây dựng tốt “quan hệ mẹ chồng nàng dâu” của Mộ Vũ. Thế là tôi chủ động rút ra khỏi khu phòng bếp trọng yếu, lảng vảng trong phòng ăn. Sau đó lại bị ba tôi ruồng rẫy một cách đau đớn: “An Nhiên, con tự giác tí có được không? Đĩa lạp xưởng sắp bị con ăn hết một nửa rồi…Qua đây bóc tỏi với Tiểu Hàn này…”
Thất sủng nhanh như vậy ư? -Tôi không khỏi nghĩ một cách thất vọng, nhưng rồi thấy Mộ Vũ âm thầm xua tay với tôi. Ý là không cần tôi giúp, bảo tôi ăn tiếp đi.
Tôi bốc miếng thịt heo bỏ vào trong miệng một cách trắng trợn. Mẹ tôi huơ xẻng, ba tôi lắc đầu đầy bất lực, Mộ Vũ giả vờ không nhìn thấy… Tôi cười một cách vừa huênh hoang vừa đắc ý.
Ba mẹ, Mộ Vũ, tôi, yêu thương nhau và sống yên ổn… Tôi nghĩ…hình như…không thiếu gì nữa…
Trên bàn cơm, ba đặc biệt vui, lấy chai Wu Liang Yi mà lúc mua cho ông tôi đã bị mắng là phá gia. Bình thường ông không nỡ uống đâu, tết nhất mới moi ra. Tôi và Mộ Vũ uống với ông, mẹ ở bên cạnh can ngăn một cách nửa đùa nửa thật. Cuối cùng thực ra ba cũng chẳng uống được bao nhiêu, phần lớn vào bụng của tôi và Mộ Vũ.
Sau bữa cơm, nhìn đống chén đĩa chất đầy trong chậu rửa bát, mẹ đẩy Mộ Vũ đang chuẩn bị rửa chén ra khỏi phòng bếp, kéo kẻ định chuồn ra ngoài này lại: “An Nhiên, mày vào đây cho tao…Sao hư thế hả?”
Tôi cười xun xoe: “Chẳng phải con đang cho Mộ Vũ cơ hội biểu diễn sao?”
“Mộ Vũ biểu diễn rất tốt, bây giờ đến lượt mày biểu diễn rồi.” -Bà nhét nước rửa chén vào trong tay tôi, ngoảnh đầu lại nói với Mộ Vũ: “Mộ Vũ, con đi xem tivi đi. Nếu không thích xem tivi thì trong phòng An Nhiên có máy tính…”
Mộ Vũ nhìn tôi, tôi bảo hắn cứ tự nhiên.
Có thể thấy mẹ rất thích Mộ Vũ. Bà vừa rửa chén vừa hỏi tôi về hắn. Thế là tôi thêm mắm dặm muối vào những chuyện mà tôi biết về Mộ Vũ rồi kể cho bà nghe, nhào nặn ra hình tượng một thanh niên tốt đẹp có số phận gian truân nhưng lại cố gắng phấn đấu trong hoàn cảnh khốn khổ. Nghe bảo bố của Mộ Vũ đã mất, còn hắn thì mất đi cơ hội vào đại học trọng điểm, mẹ tôi tiếc nuối đến nhăn mặt, dặn dò tôi: “Hèn chi thằng bé trông chín chắn hiểu chuyện ghê, không có bộp chộp như mày, hóa ra là vì đã chịu nhiều khổ như vậy, sau này mày phải thường xuyên giúp đỡ người ta một tí nghe chưa…”
Tôi gật đầu. Điều đấy là tất nhiên. Chỉ cần tôi có thể giúp, chỉ cần tôi có thể cho, tôi sẽ không chút do dự.
Tôi cởi tạp đề, bước ra khỏi bếp thì nghe thấy tiếng binh binh boong boong trong phòng đọc sách của ba tôi, đi kèm với tiếng nói chuyện sốt ruột của ông cụ: “Cẩn thận, cẩn thận…” Tôi chạy vội đến xem thì thấy Mộ Vũ đang đứng trên ghế, cầm búa đóng liên hồi lên góc kệ sách yêu quý của ba tôi. Kệ sách này trạc tuổi tôi. Nghe bảo lúc đó lương tháng của ba mẹ tôi cộng lại còn chưa tới sáu mươi tệ, chỉ vì ba tôi thích, mà hai người đã bóp mồm bóp miệng dành dụm gần năm trăm tệ để mua kệ sách này. Hai mươi năm rồi mà kệ sách vẫn gần như nguyên vẹn. Chỉ là lượng sách sưu tầm của ba tôi ngày càng nhiều, trọng lượng mà kệ sách phải chịu cũng ngày càng lớn, phần gỗ ở góc trái bên trên bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ và hơi biến dạng.
Nhìn rõ chiếc đinh mà Mộ Vũ đang cầm trong tay, tôi lại nhìn cây búa nhỏ kia, trong lòng thấp thỏm. Hắn mà đóng lệch một tí là sẽ đóng vào tay ngay. Tôi chẳng dám thở mạnh, nhìn một hồi mới nhận ra động tác của hắn vô cùng thành thạo, gần như không chút chần chừ. Tay rất vững, điểm xuống tay cũng rất chuẩn. Nghĩ đến chuyện Mộ Vũ xuất thân phụ hồ, chút việc cỏn con này chắc không làm khó được hắn, tôi mới từ từ yên tâm. Nhưng vẻ mặt sốt ruột và biết ơn của ba khiến tôi rất hài lòng.
Cái tên Hàn Mộ Vũ này đã thể hiện sự ngoan ngoãn giỏi giang của mình một cách rất tự nhiên, không chút dấu vết. Trước đây tôi cũng không cảm thấy hắn đa năng như vậy. Tôi suy nghĩ rất “thuyết âm mưu”: đây đều là quỷ kế mà hắn dùng để thu phục các cụ.
Sửa xong kệ sách, ba tôi vui lắm, vắt khăn ấm cho Mộ Vũ lau tay, vừa rót trà, vừa gọt táo, mức độ thân thiết hoàn toàn khác hẳn lúc vào nhà. Mẹ tôi bảo hai chúng tôi ăn chút điểm tâm, xem hồi tivi rồi đi ngủ trưa, đồng thời giao nhiệm vụ chiều nay là mua quà Trung Thu để tối nay đi thăm họ hàng.
Mộ Vũ bảo sáng hắn mới ngủ nên vẫn chưa mệt, ôm một cuốn sách giới thiệu các thành phố du lịch tại Trung Quốc, tựa vào đầu giường xem. Hắn không ngủ, tôi cũng không ngủ. Hắn xem sách thì tôi tựa lưng lên ngực hắn xem chung với hắn.
Tôi thì thầm kể cho hắn nghe mình đã đi những đâu, sau đó hắn bèn lật đến phần giới thiệu của vùng đó. Tôi kể cho hắn nghe theo trí nhớ rằng thời tiết ở đấy thế nào, có gì vui, có gì ngon. Mộ Vũ chốc chốc lại gật đầu đáp lời… Khi lật đến một trang ảnh, hắn dừng lại, tôi nhìn dãy nhà gỗ bên sông trong ảnh, ngoảnh đầu lại nói với Mộ Vũ: “Chỗ này tôi chưa đi, chờ khi nào rảnh mình đi xem thử đi, nghe bảo không tệ…”
“Phượng Hoàng Cổ Trấn…” -Mộ Vũ nhẹ nhàng đọc tên địa danh ra, bảo: Được.
“Mộ Vũ, cậu có chỗ nào đặc biệt muốn đi không…” -Tôi hỏi. Dù gì mỗi năm tôi đều được nghỉ có lương, nếu Mộ Vũ muốn đi đâu, tôi cũng có thể đi với hắn.
Hắn đóng sách lại, nghĩ ngợi, rồi bất ngờ lắc đầu: “Không có.”
“Sống không có mơ ước gì hết…” -Tôi giả vờ than thở.
“…Ừm…thực ra…có một chỗ…” -Hắn bỗng dưng rũ mắt xuống.
“Chỗ nào?” -Tôi nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của hắn, nổi cơn tò mò.
Hắn nhìn tôi, nhất định không nói. Tôi không chịu được bị người khác nhử như vậy, nôn nóng đến mức cọ người vào quần áo hắn: “Nói đi mà, nói mau đi.”
Hắn không nhanh không chậm mở miệng, vẫn cố ý ngập ngừng: “Chỗ đó không thể tìm thấy trên bản đồ. Chỗ đó bốn mùa đều là mùa xuân…Chỗ đó còn di chuyển khắp nơi…” -Nheo mắt cảm nhận ánh mắt trong trẻo của hắn rải xuống mặt mình, tôi gần như có chút đoán ra ý hắn. Quả nhiên hắn nói: “Chỗ đó tên là “bên cạnh An Nhiên”.”
Tim tôi thoáng rung rinh. Tôi toét miệng cười ngu theo bản năng, nhưng tôi lập tức quyết định không thể bị hắn rù quến một cách dễ dàng như vậy được. Thế là tôi cất nụ cười đi, bỏ hết tất cả hắt hủi lên mặt “Sến súa!”. Tôi thậm chí đẩy cánh tay đang ôm vai tôi của hắn ra. Ngón tay chọt nhẹ vào ngực hắn: “Hàn Mộ Vũ, cậu nói xem sao cậu sến súa thế hả? Tôi không chém gió với cậu nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Tôi thực sự quay lưng về phía hắn, nằm xuống, tuy trong trong lòng vẫn hân hoan không ngớt…
Mộ Vũ không tức giận, cũng không sốt ruột. Người ta điềm đạm hơn tôi nhiều. Hắn xoa tóc tôi một cái, sau đó kéo chăn lại đắp cho tôi, sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Chờ tâm trạng của tôi bình phục lại đôi chút, tôi lén quay đầu lại thì phát hiện tên đó vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu cuốn sách hướng dẫn du lịch. Hừ, tên này thật là…phải nói hắn thế nào đây…
Tôi trở người, kéo kéo tay áo hắn. Mộ Vũ cúi đầu nhìn tôi cười một cách rất gợi đòn. Rõ ràng hắn biết chắc chắn tôi sẽ không ngủ được.
Ngoắc tay với hắn. Dự định của tôi là chỉ cần hắn sà đến, tôi sẽ chớp cơ hội dạy dỗ hắn một trận, để hắn biết An Nhiên không dễ đối phó đâu.
Nào ngờ tên đó tiện tay để sách xuống bên gối, giữ vai tôi lại cúi người xuống, không có bất kỳ một sự do dự nào, giữa chừng cũng không chút ngập ngừng, đặt thẳng một nụ hôn xuống. Kế hoạch của tôi chưa kịp thực thi đã đánh mất tiên cơ. -“Này…” -Tiếng kêu chưa ra khỏi miệng đã vỡ vụn bên môi. Hắn nâng mặt tôi lên, cố định ở một góc độ thích hợp nhất, khiến mỗi nụ hôn sâu đều mang đến cho tôi cảm giác nghẹt thở. Hơi thở của Mộ Vũ mát rượi mà hơi đắng, nhưng lúc nào cũng có thể làm dấy lên sự nhiệt tình dữ dội ngọt ngào nhất của tôi. Thế nên chuyện dạy dỗ để sau rồi tính. Bây giờ, tôi chỉ không kiềm chế được suy nghĩ muốn cho hắn nhiều hơn, muốn lấy nhiều thứ từ trên người hắn hơn… Khi cảm nhận được tay hắn mò mẫm dưới eo tôi, tôi nhẹ nhàng cắn lên lưỡi hắn một cái. Hắn lui ra, ánh mắt đong đưa.
“Ở nhà tôi mà nghênh ngang như vậy. Cậu không sợ tôi gọi ba mẹ tôi ra đánh cậu ra đường à…” -Tôi nói với âm lượng rất nhỏ, mặc dù biết hiệu quả cách âm nhà tôi rất tốt.
Mộ Vũ cười một cái: “Không sợ!”
“Này, lúc nãy ai nói mấy thứ sến ơi là sến rồi giả vờ bình tĩnh ơi là bình tĩnh đó hả? Nói! Có phải sớm đã không nhịn được rồi không?”
“…”
“Thằng nhóc này chẳng thành thật chút nào. Muốn thì nói cho tôi biết. Cứ chờ tôi chủ động dâng lên tận cửa không hà…”
“…”
Cái người trước mặt cuối cùng cũng bị tôi làm phiền đến mức không thể chịu được, kéo ngay áo tôi xuống, cắn một cái vào vai tôi. Tôi đau đến xuýt xoa, vội xin tha: “Mộ Vũ…đau…Vũ…tôi sai rồi…tôi im miệng đây…” -Dỗ dành như thế, cuối cùng hắn cũng chịu buông răng ra, nhưng lại siết chặt tay lại.
Dù gì cũng đang trong nhà, không dám quá phóng túng.
Mộ Vũ đùa giỡn với tôi một lúc rồi lại ôm tôi ngủ một tiếng. Chiều ba giờ, hai chúng tôi sửa soạn chỉnh tề, xuất phát ra siêu thị.
Danh sách chương