Tôi nằm chổng vó trên giường, nhe răng ra với Mộ Vũ: “Tới luôn, đừng khách sáo!”
Mộ Vũ cúi người xuống cắn lên dái tai tôi. Cơn đau nhẹ phút chốc trở thành một cơn tê rân chảy khắp toàn thân. Tôi đưa tay tay cấu vào xương sườn của hắn một cái. Hắn né ra theo bản năng. Tôi chớp cơ hội trở người lại đè lên người hắn. Đánh lén thành công, tôi đắc ý nhướng mày. Nào ngờ thằng nhóc chết tiệt đó điềm đạm đến mức khiến người khác câm nín, còn chẳng cau mày lấy một cái, tần suất chớp mắt cũng không thay đổi, hai tay ôm hờ eo tôi, dáng vẻ trông như tôi muốn làm gì cũng được.
Nhịp tim bỗng dưng tăng tốc. Tôi giữ vai hắn lại hôn thật mạnh. Tên này có thể dễ dàng khiến tôi phát điên.
Hắn nhẫn nại đáp lại tôi, tay thò xuống phía dưới áo tôi, nhẹ nhàng xoa nắn với lực xoa dễ chịu, từ eo đến lưng đến vai, dường như muốn vò nát tất cả phiền muộn, mệt mỏi, căng thẳng, lo lắng đã tích tụ trong xương cốt nửa suốt nửa tháng qua, khiến cả người khoan khoái.
Tôi thơm đã rồi, vùi mặt vào bên cổ hắn, lẩm ba lẩm bẩm oán trách: “Thằng nhóc chết tiệt, nhớ chết tôi rồi.”
Mộ Vũ một tay kéo cổ áo tôi nâng đầu tôi lên, một tay nâng cằm tôi, ngắm nghía, rồi khẳng định rằng: “An Nhiên, anh gầy đi rồi…”
“Ngày nào cũng nhớ cậu, nhớ đến không ăn nổi cơm…” -Tôi nói đến một nửa, trong cái đầu quay mòng mòng bỗng hiện lên hai chữ “4000 mét” sáng ngời, vội sửa lại thành: “…Không có chuyện đó, ngày nào tôi cũng ăn no ngủ kỹ, sao lại gầy được?”
“Cằm nhọn hơn, xương sườn cũng rõ hơn xưa…” -Biểu cảm của Mộ Vũ rất nghiêm túc.
“Không có, cằm nhọn là vì góc nhìn của cậu không đúng, xương sườn hiện rõ là vì tư thế của tôi không đúng.” -Tuy “nguyện hao gầy vì người” là một chuyện lãng mạn, nhưng lúc này bất kể thế nào tôi cũng không được thừa nhận.
Mộ Vũ có vẻ không tin. Tôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình: “Cậu sờ lại xem…” -Tôi không tin cậu vẫn sờ được xương.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt như đang nói một cách trần trụi là “đồ ngớ ngẩn”. Tôi vờ như không thấy, còn lén phồng má, làm ra vẻ: “Tôi ngớ ngẩn đấy cậu làm gì được tôi nào.” Tay Mộ Vũ đặt lên bụng tôi xoa mấy cái, sau đó một nụ cười không rõ nghĩa nở rộ bên khóe miệng. Hắn ghé tai tôi, hạ giọng nói: “Hình như…có bầu rồi…”
Tôi ngớ ra, đợi đến khi hiểu ra, trên mặt như vừa bị người ta châm lửa. Một đống câu chửi thề nhảy lịch bịch ra từ trong não, nghẹn lại ở cuống họng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng sáng ngời của người đó, tôi câm nín nửa ngày mới nặn ra một câu: “Có cũng là của cậu.”
Tên đó nhìn tôi cười. Tôi tức cũng không đúng, không tức cũng không đúng, nên quyết định trở người ngồi bên kia giường, nghĩ một lúc thấy không hả giận lại quay qua đạp hắn mấy cái. Nhưng hắn lại cười tươi hơn nữa. Tôi than thở: Một đứa trẻ thật thà như Mộ Vũ mà cũng trở nên thế này, thế đạo gì đây!
Không bao lâu sau, người đó xáp đến ôm tôi từ phía sau, tôi vùng vẫy mấy cái vẫn không thoát ra được, nên mặc kệ hắn.
“An Nhiên, đừng giận.” -Hắn dỗ tôi với giọng nói mềm mỏng.
Tôi vốn cũng hết giận rồi. Nào ngờ hắn vừa nói thế xong, trong lòng lại nảy sinh một chút uất ức thật. Mới về chưa âu yếm được bao nhiêu đã trêu tôi! Hàn Mộ Vũ cậu được lắm! Không nói nữa, lơ hắn! “An Nhiên…”
…Thực ra cũng không có gì, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà, dù trò đùa này có chút “ấy ấy”…
“An Nhiên…”
…Chuyện có gì đâu? Dù gì tôi cũng đã đạp hắn rồi, thôi bỏ qua đi.
Tôi “ừa” một cái. Mộ Vũ thấy tôi có động tĩnh, bèn cực kỳ biết điều nâng ngón tay tôi lên xoa. Tôi tựa vào lòng hắn, híp mắt hưởng thụ sự ân cần của hắn. Trong lòng vừa chửi mình: An Nhiên, mày chỉ được có vậy thôi, vừa dễ chịu đến mức muốn thiếp đi.
“Sợ chạy bộ đến thế à?’ -Tên đó đã biết tâm tư của tôi từ lâu: “Thực ra anh không chạy, tôi cũng không làm gì được anh.”
Liếc hắn một cái, tôi hừ hừ đáp: “Thì sợ cậu không vui ấy mà.”
Hắn kéo ngón tay tôi đặt lên môi nhẹ nhàng hôn liền tù tì, khẽ than thở: “An Nhiên…sao anh tốt thế…” -Một câu hỏi ngớ ngẩn ngay lập tức sưởi ấm trái tim tôi.
“Nhưng…” -Hắn nắm cổ tay gầy gò của tôi nói: “Cơ thể anh…thực sự cần vận động một chút…yếu thế này…”
Bất kể thằng đàn ông nào bị nói là yếu cũng sẽ không phục.
“Dám nói bố yếu, xem bố chỉnh đốn mi thế nào!” -Tôi nửa thật nửa đùa đánh nhau với hắn, vặn tay hắn ra sau lưng giữ hắn lại, cả người đều đè lên người hắn. Có lẽ Mộ Vũ nghĩ là để mặc tôi quay hắn như chong chóng là quá không nể mặt tôi, thế là làm bộ làm tịch vùng vẫy mấy cái, sau đó không nhúc nhích nữa.
Theo lý, hắn nhường tôi, tôi nên biết điểm dừng, nhưng tính cách tồi tệ của tôi đã quyết định tôi không biết điểm dừng là gì. Có lẽ bản tính đàn ông đều tồi tệ như vậy. Cảm giác chiếm thế thượng phong muốn làm gì thì làm này quá thích. Mang màu tình dục, tôi ghé lại sau tai Mộ Vũ, âu yếm thơm qua một lượt, để lại một dãy dấu răng đỏ nhạt lên chỗ da mịn màng đó, rồi lại thổi mấy hơi bên tai hắn: “Phục không?” -Tôi hỏi.
Cơ thể bị áp chế từ từ căng cứng trong cơn “tra tấn” của tôi. Mộ Vũ ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ánh mắt bắt đầu rung rinh. Tiếp xúc với nhau bao lâu nay, tôi cũng nhận ra thường thì khi tâm trạng không ổn định, ánh mắt của hắn sẽ rung rinh, rất nhỏ, chỉ như một lớp sóng tỏa ra trên mặt nước tĩnh lặng. Tôi nhìn mà rung động, không kìm được hôn lên đôi mắt hắn.
Bên cửa truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Tôi ngoảnh đầu lại. Dương Hiểu Phi đứng sững sờ trước cửa. Các loại rau củ vương vãi khắp sàn. Bên cạnh còn có một chiếc túi xốp màu đen, một cái đuôi cá lộ ra ngoài.
Quên đóng cửa rồi! Phản ứng đầu tiên của tôi là mau chóng buông Mộ Vũ ra. Bình thường tôi và Mộ Vũ ở với nhau đều sẽ tương đối giữ kẽ. Dù sống chung với Dương Hiểu Phi dưới một mái nhà, cũng rất ít khi gần gũi ngay trước mặt gã. Tình trạng quần áo xộc xệch lăn lộn trên giường này quả thật có chút 18+. Dù mặt tôi dày, lúc này vẫn có chút ngại ngùng, dù gì chuyện thân mật như vậy, nên đóng cửa lại làm thì hơn.
Mộ Vũ trái lại tỉnh hơn tôi. Hắn trở người xuống giường, tùy tay cài lại chiếc nút vừa bị tôi gỡ ra, bước đến bên cửa ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt mấy món vương vãi trên sàn lên. Dương Hiểu Phi bấy giờ mới hoàn hồn lại, cũng ngồi xuống nhặt cùng, vừa dọn dẹp vừa liếc nhìn hai chúng tôi, hết nhìn tôi một cái lại nhìn Mộ Vũ một cái. Sau khi liếc qua liếc lại mấy cái, gã bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm với vẻ mặt băn khoăn, nghe kĩ mới nhận ra là hai câu lặp đi lặp lại: “Thì ra là vậy?” và “Sao lại thế được?”
Mộ Vũ xách đống nguyên liệu nấu ăn quay đầu lại nói với tôi: “An Nhiên, anh nghỉ ngơi trước đi, cơm xong rồi gọi anh…Cá kho có bỏ ớt được không?”
“Bỏ ít thôi.” -Tôi nói. Hắn gật đầu bước về phía bếp. Dương Hiểu Phi đi phía sau hắn với vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Tôi nghĩ đến vẻ mặt không thể tin vào mắt mình của Dương Hiểu Phi, bỗng dưng hiểu ra khúc mắc của gã. Chẳng lẽ gã hiểu nhầm là trước giờ tôi vẫn luôn “ở trên” anh Hàn gã? Với cảnh tượng ban nãy, nhìn sao cũng là tôi ở thế chủ động. Xem ra trước đây gã không nghĩ Mộ Vũ là bên bị đè, hôm nay thấy cảnh này nên không chấp nhận được.
Thế nên mới nói những gì mình thấy thường không phải là thật.
Sự băn khoăn của Dương Hiểu Phi trái lại khơi gợi những suy nghĩ về mặt đó của tôi. Có khoa trương đến thế không? Chẳng lẽ tôi không thể “ở trên”? Tôi cũng là đàn ông mà? Nhưng ngoài chút hư vinh của đàn ông, quan trọng nhất vẫn lần sự khát khao đối với Mộ Vũ.
Ở với hắn lâu như vậy, từ lần đầu tiên đến những lần gần đây nhất, Mộ Vũ đều rất dịu dàng tinh tế. Tôi ít nhiều gì có chút không cam tâm, nhưng lại chìm đắm trong sự nhiệt tình và những đòi hỏi say mê lòng người của hắn khi chủ động. Được yêu, được cần, được trân trọng, dù là ai cũng không thể từ chối tư vị tươi đẹp đó. Thế nên “ở trên” hay “dưới”, tôi đều không quá quan tâm.
Thực ra thú thật thì đối với cái người yêu tôi đến tận xương tủy này, tôi cũng hy vọng có thể “ôm” hắn “thương yêu” hắn. Nhớ đến cơ thể thon dài dẻo dai vừa bị tôi đè ban nãy và cả ánh mắt ướt át của người đó, tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tôi biết Dương Hiểu Phi sẽ không nhịn được, chắc chắn gã sẽ nghe ngóng chuyện này từ Mộ Vũ, chỉ là không biết gã mở miệng hỏi Mộ Vũ ra sao, cũng không biết Mộ Vũ sẽ trả lời gã thế nào.
Rón ra rón rén mở cửa đi về phía bếp. Tiếng mỡ rán xèo xèo bay ra từ khe cửa và cả tiếng nói chuyện cố ý đè thấp xuống của Dương Hiểu Phi.
“…Anh An Nhiên chỉ giỡn với anh thôi đúng không…Chắn chắn rồi…Trông tấm thân nhỏ của ảnh…”
“Em biết anh chỉ chiều ảnh thôi…em biết…”
“…”
Dương Hiểu Phi quả nhiên có chết cũng không tin, van khấn cầu xin gặng hỏi, nhưng Mộ Vũ chẳng hé răng lấy một cái.
Xí, gã mập chết tiệt, đến chuyện chúng tôi ai “ôm” ai ngủ cũng ráng tám cho bằng được.
Trong lòng tôi lầu bầu một câu, gõ lên cửa kính mấy cái. Hai người đều quay đầu lại. Tôi ngoắc tay với Mộ Vũ. Mộ Vũ đưa xẻng cho Dương Mập Mạp, ngoan ngoãn bước ra.
Tôi kéo hắn vào trong phòng: “Dương Hiểu Phi nói gì với cậu đấy?”
Mộ Vũ không nói gì.
“Có phải liên quan đến chuyện của tụi mình không?”
“Gì?”
“Bớt vờ vị đi! Cậu trả lời thế nào…”
Hắn lắc đầu: “Không nói gì cả.” -Sau đó lại thêm một câu: “Chuyện này nó không quản được.”
Tôi cười phụt ra. Sao người này lại vừa ý tôi thế này!
Ngay lúc tôi cười không dừng lại được, Mộ Vũ bỗng ôm tôi, đặt một nụ hôn không mạnh không nhẹ xuống. Tôi bị sự nhiệt tình bất thình lình của hắn làm cho hơi ngơ ngác. Có điều, hơi thở quá quen thuộc đó khiến tôi thả lỏng theo bản năng, mặc cho hắn hôn từng cái mạnh cái nhẹ. Tôi choáng váng nghe hắn nói: An Nhiên, sau này đừng cười với người khác như vậy.
Tôi muốn chửi hắn ngớ ngẩn, tôi làm ở quầy ngân hàng, không cười sao được? Nhưng nghĩ lại, cười với Mộ Vũ tượng trưng cho niềm vui ứa ra từ tận đáy lòng. Với những người khác, tôi không cười như vậy được. Thế là tôi gật đầu, đồng thời nêu ra yêu cầu mà tôi đã nghĩ ngợi cả buổi: “À, thương lượng với cậu chuyện này nhé.”
“Ừa.” – Mộ Vũ đứng lại ngay ngắn, chăm chú nhìn tôi.
“Tôi muốn “ôm” cậu.” -Tôi nói ra một cách điềm tĩnh. Tôi không muốn vòng vo với Mộ Vũ. Nếu nói chuyện với hắn cũng phải động não thì mệt quá đúng không?
Mộ Vũ chớp chớp mắt, gật đầu.
Tôi ngớ ra một cách mất mặt. Đơn giản vậy sao? Tôi tưởng mình còn phải đưa thêm lý do này nọ, hoặc phải dùng cả biện pháp cứng lẫn biện pháp mềm. Kết quả là không phải dùng gì cả, hắn đã đồng ý rồi.
“Ý tôi không phải là ôm ấp, mà là…như kiểu cậu làm với tôi…cậu biết đúng không?” Mong là hắn đừng hiểu sai ý!
Hắn một lần nữa gật đầu, tiện cắn lên môi tôi một cái, nói: “Tôi biết, anh muốn sao cũng được.”
Thế là tôi biết khả năng lý giải của Mộ Vũ không có vấn đề. Vấn đề nằm ở cách hắn nhìn nhận chuyện này. Mộ Vũ không hề quan tâm “ở trên” hay “ở dưới”. Hắn nói hắn muốn “ôm” tôi, một là vì trong đó hắn có được khoái cảm đê mê, hai là hắn cảm thấy tôi cũng thích phương thức này. Nếu tôi muốn đổi lại làm thử, có vẻ cũng không có gì không thỏa.
Tôi thở dài: Mộ Vũ đáng yêu như thế, sao có thể không si mê?
Tóm lại tôi đã hết nhịn được rồi, bắt đầu cởi cúc áo của Mộ vũ ra. Mộ Vũ khẽ cười, cản tôi lại: “Chờ ăn tối xong đã…”
GV: mọi người có teo như Dương Hiểu Phi không? ヾ(≧▽≦*)o
Mộ Vũ cúi người xuống cắn lên dái tai tôi. Cơn đau nhẹ phút chốc trở thành một cơn tê rân chảy khắp toàn thân. Tôi đưa tay tay cấu vào xương sườn của hắn một cái. Hắn né ra theo bản năng. Tôi chớp cơ hội trở người lại đè lên người hắn. Đánh lén thành công, tôi đắc ý nhướng mày. Nào ngờ thằng nhóc chết tiệt đó điềm đạm đến mức khiến người khác câm nín, còn chẳng cau mày lấy một cái, tần suất chớp mắt cũng không thay đổi, hai tay ôm hờ eo tôi, dáng vẻ trông như tôi muốn làm gì cũng được.
Nhịp tim bỗng dưng tăng tốc. Tôi giữ vai hắn lại hôn thật mạnh. Tên này có thể dễ dàng khiến tôi phát điên.
Hắn nhẫn nại đáp lại tôi, tay thò xuống phía dưới áo tôi, nhẹ nhàng xoa nắn với lực xoa dễ chịu, từ eo đến lưng đến vai, dường như muốn vò nát tất cả phiền muộn, mệt mỏi, căng thẳng, lo lắng đã tích tụ trong xương cốt nửa suốt nửa tháng qua, khiến cả người khoan khoái.
Tôi thơm đã rồi, vùi mặt vào bên cổ hắn, lẩm ba lẩm bẩm oán trách: “Thằng nhóc chết tiệt, nhớ chết tôi rồi.”
Mộ Vũ một tay kéo cổ áo tôi nâng đầu tôi lên, một tay nâng cằm tôi, ngắm nghía, rồi khẳng định rằng: “An Nhiên, anh gầy đi rồi…”
“Ngày nào cũng nhớ cậu, nhớ đến không ăn nổi cơm…” -Tôi nói đến một nửa, trong cái đầu quay mòng mòng bỗng hiện lên hai chữ “4000 mét” sáng ngời, vội sửa lại thành: “…Không có chuyện đó, ngày nào tôi cũng ăn no ngủ kỹ, sao lại gầy được?”
“Cằm nhọn hơn, xương sườn cũng rõ hơn xưa…” -Biểu cảm của Mộ Vũ rất nghiêm túc.
“Không có, cằm nhọn là vì góc nhìn của cậu không đúng, xương sườn hiện rõ là vì tư thế của tôi không đúng.” -Tuy “nguyện hao gầy vì người” là một chuyện lãng mạn, nhưng lúc này bất kể thế nào tôi cũng không được thừa nhận.
Mộ Vũ có vẻ không tin. Tôi kéo tay hắn đặt lên bụng mình: “Cậu sờ lại xem…” -Tôi không tin cậu vẫn sờ được xương.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt như đang nói một cách trần trụi là “đồ ngớ ngẩn”. Tôi vờ như không thấy, còn lén phồng má, làm ra vẻ: “Tôi ngớ ngẩn đấy cậu làm gì được tôi nào.” Tay Mộ Vũ đặt lên bụng tôi xoa mấy cái, sau đó một nụ cười không rõ nghĩa nở rộ bên khóe miệng. Hắn ghé tai tôi, hạ giọng nói: “Hình như…có bầu rồi…”
Tôi ngớ ra, đợi đến khi hiểu ra, trên mặt như vừa bị người ta châm lửa. Một đống câu chửi thề nhảy lịch bịch ra từ trong não, nghẹn lại ở cuống họng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng sáng ngời của người đó, tôi câm nín nửa ngày mới nặn ra một câu: “Có cũng là của cậu.”
Tên đó nhìn tôi cười. Tôi tức cũng không đúng, không tức cũng không đúng, nên quyết định trở người ngồi bên kia giường, nghĩ một lúc thấy không hả giận lại quay qua đạp hắn mấy cái. Nhưng hắn lại cười tươi hơn nữa. Tôi than thở: Một đứa trẻ thật thà như Mộ Vũ mà cũng trở nên thế này, thế đạo gì đây!
Không bao lâu sau, người đó xáp đến ôm tôi từ phía sau, tôi vùng vẫy mấy cái vẫn không thoát ra được, nên mặc kệ hắn.
“An Nhiên, đừng giận.” -Hắn dỗ tôi với giọng nói mềm mỏng.
Tôi vốn cũng hết giận rồi. Nào ngờ hắn vừa nói thế xong, trong lòng lại nảy sinh một chút uất ức thật. Mới về chưa âu yếm được bao nhiêu đã trêu tôi! Hàn Mộ Vũ cậu được lắm! Không nói nữa, lơ hắn! “An Nhiên…”
…Thực ra cũng không có gì, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà, dù trò đùa này có chút “ấy ấy”…
“An Nhiên…”
…Chuyện có gì đâu? Dù gì tôi cũng đã đạp hắn rồi, thôi bỏ qua đi.
Tôi “ừa” một cái. Mộ Vũ thấy tôi có động tĩnh, bèn cực kỳ biết điều nâng ngón tay tôi lên xoa. Tôi tựa vào lòng hắn, híp mắt hưởng thụ sự ân cần của hắn. Trong lòng vừa chửi mình: An Nhiên, mày chỉ được có vậy thôi, vừa dễ chịu đến mức muốn thiếp đi.
“Sợ chạy bộ đến thế à?’ -Tên đó đã biết tâm tư của tôi từ lâu: “Thực ra anh không chạy, tôi cũng không làm gì được anh.”
Liếc hắn một cái, tôi hừ hừ đáp: “Thì sợ cậu không vui ấy mà.”
Hắn kéo ngón tay tôi đặt lên môi nhẹ nhàng hôn liền tù tì, khẽ than thở: “An Nhiên…sao anh tốt thế…” -Một câu hỏi ngớ ngẩn ngay lập tức sưởi ấm trái tim tôi.
“Nhưng…” -Hắn nắm cổ tay gầy gò của tôi nói: “Cơ thể anh…thực sự cần vận động một chút…yếu thế này…”
Bất kể thằng đàn ông nào bị nói là yếu cũng sẽ không phục.
“Dám nói bố yếu, xem bố chỉnh đốn mi thế nào!” -Tôi nửa thật nửa đùa đánh nhau với hắn, vặn tay hắn ra sau lưng giữ hắn lại, cả người đều đè lên người hắn. Có lẽ Mộ Vũ nghĩ là để mặc tôi quay hắn như chong chóng là quá không nể mặt tôi, thế là làm bộ làm tịch vùng vẫy mấy cái, sau đó không nhúc nhích nữa.
Theo lý, hắn nhường tôi, tôi nên biết điểm dừng, nhưng tính cách tồi tệ của tôi đã quyết định tôi không biết điểm dừng là gì. Có lẽ bản tính đàn ông đều tồi tệ như vậy. Cảm giác chiếm thế thượng phong muốn làm gì thì làm này quá thích. Mang màu tình dục, tôi ghé lại sau tai Mộ Vũ, âu yếm thơm qua một lượt, để lại một dãy dấu răng đỏ nhạt lên chỗ da mịn màng đó, rồi lại thổi mấy hơi bên tai hắn: “Phục không?” -Tôi hỏi.
Cơ thể bị áp chế từ từ căng cứng trong cơn “tra tấn” của tôi. Mộ Vũ ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ánh mắt bắt đầu rung rinh. Tiếp xúc với nhau bao lâu nay, tôi cũng nhận ra thường thì khi tâm trạng không ổn định, ánh mắt của hắn sẽ rung rinh, rất nhỏ, chỉ như một lớp sóng tỏa ra trên mặt nước tĩnh lặng. Tôi nhìn mà rung động, không kìm được hôn lên đôi mắt hắn.
Bên cửa truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống đất. Tôi ngoảnh đầu lại. Dương Hiểu Phi đứng sững sờ trước cửa. Các loại rau củ vương vãi khắp sàn. Bên cạnh còn có một chiếc túi xốp màu đen, một cái đuôi cá lộ ra ngoài.
Quên đóng cửa rồi! Phản ứng đầu tiên của tôi là mau chóng buông Mộ Vũ ra. Bình thường tôi và Mộ Vũ ở với nhau đều sẽ tương đối giữ kẽ. Dù sống chung với Dương Hiểu Phi dưới một mái nhà, cũng rất ít khi gần gũi ngay trước mặt gã. Tình trạng quần áo xộc xệch lăn lộn trên giường này quả thật có chút 18+. Dù mặt tôi dày, lúc này vẫn có chút ngại ngùng, dù gì chuyện thân mật như vậy, nên đóng cửa lại làm thì hơn.
Mộ Vũ trái lại tỉnh hơn tôi. Hắn trở người xuống giường, tùy tay cài lại chiếc nút vừa bị tôi gỡ ra, bước đến bên cửa ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt mấy món vương vãi trên sàn lên. Dương Hiểu Phi bấy giờ mới hoàn hồn lại, cũng ngồi xuống nhặt cùng, vừa dọn dẹp vừa liếc nhìn hai chúng tôi, hết nhìn tôi một cái lại nhìn Mộ Vũ một cái. Sau khi liếc qua liếc lại mấy cái, gã bắt đầu lẩm ba lẩm bẩm với vẻ mặt băn khoăn, nghe kĩ mới nhận ra là hai câu lặp đi lặp lại: “Thì ra là vậy?” và “Sao lại thế được?”
Mộ Vũ xách đống nguyên liệu nấu ăn quay đầu lại nói với tôi: “An Nhiên, anh nghỉ ngơi trước đi, cơm xong rồi gọi anh…Cá kho có bỏ ớt được không?”
“Bỏ ít thôi.” -Tôi nói. Hắn gật đầu bước về phía bếp. Dương Hiểu Phi đi phía sau hắn với vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Tôi nghĩ đến vẻ mặt không thể tin vào mắt mình của Dương Hiểu Phi, bỗng dưng hiểu ra khúc mắc của gã. Chẳng lẽ gã hiểu nhầm là trước giờ tôi vẫn luôn “ở trên” anh Hàn gã? Với cảnh tượng ban nãy, nhìn sao cũng là tôi ở thế chủ động. Xem ra trước đây gã không nghĩ Mộ Vũ là bên bị đè, hôm nay thấy cảnh này nên không chấp nhận được.
Thế nên mới nói những gì mình thấy thường không phải là thật.
Sự băn khoăn của Dương Hiểu Phi trái lại khơi gợi những suy nghĩ về mặt đó của tôi. Có khoa trương đến thế không? Chẳng lẽ tôi không thể “ở trên”? Tôi cũng là đàn ông mà? Nhưng ngoài chút hư vinh của đàn ông, quan trọng nhất vẫn lần sự khát khao đối với Mộ Vũ.
Ở với hắn lâu như vậy, từ lần đầu tiên đến những lần gần đây nhất, Mộ Vũ đều rất dịu dàng tinh tế. Tôi ít nhiều gì có chút không cam tâm, nhưng lại chìm đắm trong sự nhiệt tình và những đòi hỏi say mê lòng người của hắn khi chủ động. Được yêu, được cần, được trân trọng, dù là ai cũng không thể từ chối tư vị tươi đẹp đó. Thế nên “ở trên” hay “dưới”, tôi đều không quá quan tâm.
Thực ra thú thật thì đối với cái người yêu tôi đến tận xương tủy này, tôi cũng hy vọng có thể “ôm” hắn “thương yêu” hắn. Nhớ đến cơ thể thon dài dẻo dai vừa bị tôi đè ban nãy và cả ánh mắt ướt át của người đó, tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Tôi biết Dương Hiểu Phi sẽ không nhịn được, chắc chắn gã sẽ nghe ngóng chuyện này từ Mộ Vũ, chỉ là không biết gã mở miệng hỏi Mộ Vũ ra sao, cũng không biết Mộ Vũ sẽ trả lời gã thế nào.
Rón ra rón rén mở cửa đi về phía bếp. Tiếng mỡ rán xèo xèo bay ra từ khe cửa và cả tiếng nói chuyện cố ý đè thấp xuống của Dương Hiểu Phi.
“…Anh An Nhiên chỉ giỡn với anh thôi đúng không…Chắn chắn rồi…Trông tấm thân nhỏ của ảnh…”
“Em biết anh chỉ chiều ảnh thôi…em biết…”
“…”
Dương Hiểu Phi quả nhiên có chết cũng không tin, van khấn cầu xin gặng hỏi, nhưng Mộ Vũ chẳng hé răng lấy một cái.
Xí, gã mập chết tiệt, đến chuyện chúng tôi ai “ôm” ai ngủ cũng ráng tám cho bằng được.
Trong lòng tôi lầu bầu một câu, gõ lên cửa kính mấy cái. Hai người đều quay đầu lại. Tôi ngoắc tay với Mộ Vũ. Mộ Vũ đưa xẻng cho Dương Mập Mạp, ngoan ngoãn bước ra.
Tôi kéo hắn vào trong phòng: “Dương Hiểu Phi nói gì với cậu đấy?”
Mộ Vũ không nói gì.
“Có phải liên quan đến chuyện của tụi mình không?”
“Gì?”
“Bớt vờ vị đi! Cậu trả lời thế nào…”
Hắn lắc đầu: “Không nói gì cả.” -Sau đó lại thêm một câu: “Chuyện này nó không quản được.”
Tôi cười phụt ra. Sao người này lại vừa ý tôi thế này!
Ngay lúc tôi cười không dừng lại được, Mộ Vũ bỗng ôm tôi, đặt một nụ hôn không mạnh không nhẹ xuống. Tôi bị sự nhiệt tình bất thình lình của hắn làm cho hơi ngơ ngác. Có điều, hơi thở quá quen thuộc đó khiến tôi thả lỏng theo bản năng, mặc cho hắn hôn từng cái mạnh cái nhẹ. Tôi choáng váng nghe hắn nói: An Nhiên, sau này đừng cười với người khác như vậy.
Tôi muốn chửi hắn ngớ ngẩn, tôi làm ở quầy ngân hàng, không cười sao được? Nhưng nghĩ lại, cười với Mộ Vũ tượng trưng cho niềm vui ứa ra từ tận đáy lòng. Với những người khác, tôi không cười như vậy được. Thế là tôi gật đầu, đồng thời nêu ra yêu cầu mà tôi đã nghĩ ngợi cả buổi: “À, thương lượng với cậu chuyện này nhé.”
“Ừa.” – Mộ Vũ đứng lại ngay ngắn, chăm chú nhìn tôi.
“Tôi muốn “ôm” cậu.” -Tôi nói ra một cách điềm tĩnh. Tôi không muốn vòng vo với Mộ Vũ. Nếu nói chuyện với hắn cũng phải động não thì mệt quá đúng không?
Mộ Vũ chớp chớp mắt, gật đầu.
Tôi ngớ ra một cách mất mặt. Đơn giản vậy sao? Tôi tưởng mình còn phải đưa thêm lý do này nọ, hoặc phải dùng cả biện pháp cứng lẫn biện pháp mềm. Kết quả là không phải dùng gì cả, hắn đã đồng ý rồi.
“Ý tôi không phải là ôm ấp, mà là…như kiểu cậu làm với tôi…cậu biết đúng không?” Mong là hắn đừng hiểu sai ý!
Hắn một lần nữa gật đầu, tiện cắn lên môi tôi một cái, nói: “Tôi biết, anh muốn sao cũng được.”
Thế là tôi biết khả năng lý giải của Mộ Vũ không có vấn đề. Vấn đề nằm ở cách hắn nhìn nhận chuyện này. Mộ Vũ không hề quan tâm “ở trên” hay “ở dưới”. Hắn nói hắn muốn “ôm” tôi, một là vì trong đó hắn có được khoái cảm đê mê, hai là hắn cảm thấy tôi cũng thích phương thức này. Nếu tôi muốn đổi lại làm thử, có vẻ cũng không có gì không thỏa.
Tôi thở dài: Mộ Vũ đáng yêu như thế, sao có thể không si mê?
Tóm lại tôi đã hết nhịn được rồi, bắt đầu cởi cúc áo của Mộ vũ ra. Mộ Vũ khẽ cười, cản tôi lại: “Chờ ăn tối xong đã…”
GV: mọi người có teo như Dương Hiểu Phi không? ヾ(≧▽≦*)o
Danh sách chương