Đầu thuốc bị ném xuống đất, nhanh chóng tắt ngúm. 

Không đèn đường, không xe cộ, không người đi lại. Tối tăm, yên ắng, lạnh lẽo. Đây là nơi quỷ quái gì thế? Những ngôi làng thanh bình yên ả trên truyền hình, trong tiểu thuyết đều là hư cấu ư? Lại một cơn gió lạnh quét qua, tôi cởi chiếc áo Mộ Vũ vừa đắp lên người mình ra, cố bắt hắn mặc vào. Hắn chống cự mấy cái rồi bỗng nhiên ngoan ngoãn. Cài nút lại tử tế, tôi ra sức ôm chặt vai hắn, nhưng cuối cùng vẫn hận mình yếu ớt quá không thể cho hắn đủ hơi ấm. 

“Về nhà thôi, lạnh!” -Tôi lấy tay áo dụi mắt, kéo hắn đi ngay. 

Đến cuối cùng, Mộ Vũ cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay tôi. 

Vừa bước vào cửa, em gái đã mừng rỡ chạy ra, nói với anh nó là thím Ba vừa gọi điện, cô gái kia đồng ý qua lại thử. Mộ Vũ không quan tâm những gì nó nói, kéo tôi vào trong nhà. Em Hàn không nhận ra chỗ khác thường của anh nó, nói với kẻ đang có chút ngây dại này: “Em còn tưởng hết cửa rồi. Anh an Nhiên, anh biết không? Hai người đó ở trong phòng tổng cộng chưa tới năm phút. Chân trước anh vừa đi khỏi, chân sau họ đã đi ra. Anh em bảo từ đầu đến cuối ảnh chỉ nói đúng một câu “Không còn sớm nữa.”, không ngờ bây giờ lại được… Anh An Nhiên, anh đi mua thuốc à? Anh em chờ một lúc không thấy anh về, cứ đòi đi tìm anh, sợ anh không tìm được đường về nhà…” 

Tôi còn chưa trả lời em gái, Mộ Vũ đã nhét chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế của tôi cho tôi. Hắn nói: “An Nhiên, anh thu dọn đi, lát nữa mình đi ngay, mình về thành phố L.”

“Chẳng phải anh bảo ngày mai à? Vừa rồi mẹ mình còn bàn với thím Ba là bảo anh sáng mai sang nhà thím Ba ăn cơm rồi nói chuyện thêm với Điền Tuyết!” -Em gái không hiểu tại sao anh nó nói đi là đi, nên kéo anh nó lại hỏi han ríu rít. Tôi cũng có chút kinh ngạc, đồng thời nhận ra sắc mặt của Mộ Vũ đặc biệt không vui. Hắn quát em gái với thứ ngữ khí phẫn nộ chưa từng có: “Anh có nói anh đồng ý à? Anh có nói thế không?” -Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn dễ tức giận như vậy. Bị hắn chất vấn, em gái còn ngơ ngác hơn, nhìn anh nó với vẻ mặt hoang mang, rồi mắt nhanh chóng đỏ hoe, cúi gầm mặt xuống. 

“Cậu làm gì thế?” -Tôi kéo nó ra sau lưng mình, trừng mắt nhìn Mộ Vũ, nói hắn: “Không đồng ý thì thôi, cậu quát em gái làm gì?” 

Mộ Vũ bấy giờ mới nhận ra hình như ngữ khí của mình hơi nặng, im lặng một lúc, do dự đưa tay vuốt tóc em gái: “Tiểu Hy…” 

Câu này của hắn vừa hay… Nước mắt của nó lập tức tuôn rơi lã chã, trông cực kỳ uất ức. 

Tôi cũng không biết an ủi nó thế nào nữa, chỉ biết ra sức trừng mắt nhìn Mộ Vũ. 

Mộ Vũ kéo tay áo nó lại, bị nó hất ra, sau đó lại kéo một cái. Nó không cựa quậy nữa, cũng không ngẩng đầu, cứ thế lặng lẽ rơi nước mắt. Anh trai nâng mặt nó lên, nhẹ nhàng dùng tay lau đi những vệt nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn, nói với giọng rất mềm mỏng: “Đừng khóc nữa, anh hai không phải la em…” 

Em gái lau mặt một cái, hiển nhiên là đã chấp nhận lời xin lỗi của anh nó, thút thít nói: “Anh đi như vậy, chắc chắn mẹ lại giận anh…” 

“Để anh đi nói với mẹ.” -Mộ Vũ đưa đống đồ đã thu dọn xong xuôi cho tôi xách. Hắn nhìn điện thoại một cái rồi nói với em gái: “Em dẫn An Nhiên ra đầu đường chờ xe, anh đi nói với mẹ mình một tiếng rồi ra.” 

Tôi và em gái đều không nhúc nhích. Em gái nói mẹ mình chắc chắn sẽ lại chửi anh. Tôi nói không cần phải gấp như vậy, vội gì một ngày nửa ngày… Mộ Vũ không chờ tôi nói hết, bỗng dưng xáp lại, hôn một cái cực nhẹ lên trán tôi. Như có ai vừa bấm nút tạm dừng trên trán mình, ý thức của tôi bỗng dưng đứng hình, không thể tiếp tục vận hành thêm một li một tí nào. Sau mấy giây trống rỗng đó, đủ mọi suy nghĩ, đủ mọi cảm xúc, đủ mọi kinh ngạc khó hiểu không dám tin, gầm gừ, cuộn trào, cuốn tới như lũ. Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn em Hàn. Nó ra sức nhìn tôi chằm chằm như thấy ma. Mặt tôi roẹt một cái đỏ đến tận cổ. 

“Hàn Mộ Vũ!” -Tôi tức đến mức muốn bóp chết hắn. Cậu làm cái mẹ gì đó? Em cậu còn ở đây này? 

Người đó phớt lờ tôi, vẫn nói với em gái: “Tiểu Hy, dẫn An Nhiên đi chờ xe, đi, nghe lời.” -Một lúc lâu, em gái mới kịp phản ứng trở lại, chậm chạp gật đầu. 

“Tôi không đi!” -Nhìn biểu cảm bình tĩnh lạ thường của Mộ Vũ, tôi cũng đoán được đại khái hắn định làm gì. Hắn đã dám thơm tôi trước mặt em gái hắn thì còn gì không dám làm nữa. 

Hắn gọi tên tôi bằng giọng nói dịu dàng đến nhỏ nước trong những lúc thân mật nhất: “An Nhiên.” 

“Cậu thôi đi…muốn đi thì đi chung.” –Sao tôi có thể để cậu lại một mình?

Tên đó vịn vai tôi, quay tôi ra hướng khác, đẩy thẳng ra ngoài cửa. Tôi không chịu đi, hắn bèn ghé tai tôi nói nhỏ: ‘An Nhiên, anh nghe tôi nói, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho bà ấy biết. Ngoài chuyện này ra, vấn đề giữa tôi và mẹ tôi cũng không phải ngày một ngày hai gì rồi. Tôi tự đi nói rõ với bà ấy. Anh ở bên cạnh tôi, trái lại tôi không thể bình tĩnh ôn hòa được. Thấy anh buồn là tôi không kiểm soát được chính mình, anh nhìn tôi làm Tiểu Hy khóc rồi này…” 

Hình như…cũng có lý. 

Lúc tôi bất đắc dĩ đi theo em gái ra ngoài, cô nghe tiếng, bước ra. Cô thấy tôi xách túi to túi nhỏ, bèn hỏi: “An Nhiên định đi đâu đấy? Không phải mai mới về à?” 

Mộ Vũ xua tay với tôi, bảo tôi đi với em Hàn trước. Hắn ngăn cô lại: “Mẹ, con có chuyện nói với mẹ.” 

Em gái cầm đèn pin soi đường, lặng lẽ đi phía trước. 

Tôi không biết phải mở miệng thế nào, cứ thế giữ khoảng cách một mét đi theo nó. 

Đến khi ra khỏi thôn, ra đến con đường gạch lúc mới vào làng, con bé cuối cùng cũng hết nhịn được. Nó bỗng quay người lại, tức giận hỏi: “Chuyện của hai anh là thế nào?” 

Là thế nào? Thì là kiểu mà em thấy!

Trên thế gian này, có lẽ nó là một trong số ít những người có tư cách hỏi tôi chuyện là thế nào một cách hùng hồn như vậy. Dù sao đây cũng là đứa em gái mà Mộ Vũ thương nhất, tôi “dan díu” với anh người ta, nên suy cho cùng cũng phải khai báo một câu. 

“Thực ra…anh yêu anh trai em.” -Tôi nói. 

“Bịch” một tiếng, chiếc đèn pin rơi xuống đất. 

Luồng sáng màu trắng nằm dưới chân như một suối nước.  Trong bóng tối, tôi và nó “giằng co” với nhau như hai bức tượng mất nửa phút. 

Tôi tưởng em gái sẽ nói gì đó để bày tỏ sự sửng sốt chấn động của nó. Ai ngờ sau khi hít thở sâu vài cái, người ta khom lưng nhặt đèn pin dưới đất lên, lặng lẽ đi tiếp về phía trước. 

Đến bên cầu, em gái dừng lại, xem điện thoại, bảo còn năm phút nữa là xe tới. 

Tôi liên tục nhìn về phía thôn, không biết Mộ Vũ thưa chuyện thế nào rồi. 

“Quan hệ của anh trai và mẹ em trước giờ đều không quá tốt…” -Em gái buồn bã mở miệng, như đang tự lẩm bẩm một mình, nhưng hiển nhiên là em đang nói cho tôi nghe: “Đúng là mẹ em không thích ảnh, rốt cuộc tại sao thì em cũng không biết. Em cũng từng cãi nhau với mẹ vì ảnh nhưng dù sao đấy vẫn là mẹ em. Trong thôn luôn có những lời đồn đại, cũng không thể xem là thật được. Từ nhỏ, anh trai em đã không thích nói chuyện, mệt thì mệt, khổ thì khổ, nhưng chưa nghe ảnh than thở bao giờ. Lúc ba em còn sống thì còn đỡ. Sau này ba mất rồi, ảnh bèn đi kiếm tiền nuôi gia đình. Lúc đó, anh vẫn là một đứa trẻ. Em biết anh trai em cũng không dễ dàng gì, nên em đặc biệt mong có thể tìm một đối tượng tốt cho ảnh, biết cảm thông cho ảnh, biết xót ảnh… Anh An Nhiên…” -Trong bóng tối nó quay về phía tôi: “Em không biết anh bảo yêu ảnh là thế nào, nhưng em có thể thấy là anh trai em đặc biệt thích anh, đặc biệt xem trọng anh. Chuyện này rất nực cười, nhưng đấy là anh trai em. Ảnh không phải là người càn quấy. Chuyện ảnh đã quyết định chắc chắn sẽ có cái lý của ảnh.” 

“Em không phản đối?” -Tôi rất kinh ngạc, theo lý thì tư tưởng của người làng quê phải vô cùng truyền thống bảo thủ mới đúng. Sao nó có thể nhanh chóng chấp nhận mối quan hệ yêu đương có thể nói là kinh hãi của tôi và Mộ Vũ nhanh như vậy được? Em gái lắc đầu: “Em muốn phản đối nhưng em không nỡ. Anh em đã chịu nhiều khổ lắm rồi, khó khăn lắm mới thích một ai đó… Mặc kệ người đó là ai, cứ để ảnh thích vậy.” 

Chỉ đơn giản thế thôi. 

Cặp anh em này thực sự khiến tôi thay đổi cách nhìn. Nếu không cảm thấy không thỏa đáng, tôi phải cho em gái một cái ôm tử tế mới được. 

Tôi đang cảm động đến mức không biết phải diễn đạt thế nào thì em gái bỗng dưng chỉ vào một bóng người mờ nhạt đang chuyển động, nói: “Anh em tới rồi.”-Gần như cùng một lúc, hướng còn lại vang lên tiếng xe hơi bóp còi. Căn giờ chuẩn ghê. 

Xe dừng lại. Mộ Vũ chạy đến vẫn còn có chút thở dốc. Hắn cầm đồ trong tay tôi, nói với em Hàn: “Về khuyên mẹ mình, và…chăm sóc mẹ cho tốt.” 

Em gái gật đầu, rồi lại kéo chặt tay áo của anh nó. 

“Có gì gọi điện cho anh, nhớ anh có thể đi tìm anh…” -Mộ Vũ vuốt mái tóc dài của em gái, một cái rồi lại một cái. Kiểu từ biệt này hơi trang trọng quá, khiến tim tôi bỗng dưng bắt đầu hoảng loạn. 

Người trên xe rất ít, nhân viên bán vé giục chúng tôi mau lên xe. Trước khi cửa đóng, em gái bỗng dưng gọi tôi lại. Nó nhìn vào mắt tôi, hỏi một cách nghiêm túc: “Anh sẽ đối xử tử tế với ảnh đúng không?’ 

“Ừa.” -Tôi nói, cũng nghiêm túc như vậy. 

Xe bắt đầu khởi động, đèn trong khoang xe đã tắt nên tôi không có cơ hội nhìn rõ biểu cảm trên mặt Mộ Vũ. 

“Mộ Vũ…có phải cuộc nói chuyện của cậu với cô đã toang rồi không?” -Tôi kéo chặt bàn tay lạnh băng của hắn. Mẹ hắn không thể khoan dung như em gái hắn được. Tôi biết những lời hắn nói với em gái có ý nghĩa gì. Chí ít trong một khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không về nữa. 

“Bà ấy bảo bà ấy thực sự hối hận khi đã sinh tôi ra; bảo tôi làm bà ấy không còn mặt mũi gì để gặp ba tôi nữa; bảo lúc làm chuyện hoang đường như vậy, sao tôi không nghĩ cho Tiểu Hy, có một người anh như vậy, sau này nó phải sống ra sao ở nhà họ Trương. Bà ấy bảo tôi cút đi, đừng về nhà nữa, bà ấy không có một đứa con trai đáng xấu hổ như tôi…” -Mộ Vũ ngả người lên vai tôi, bình tĩnh thuật lại những lời sắc bén như dao với giọng nói thấp đến mức chỉ tôi nghe được. 

Tôi cố gắng hít thở. Luồng không khí cuốn siết khiến trong phổi đau buốt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống một cách kém cỏi. 

Tôi cố gắng che giấu không cho Mộ Vũ biết nhưng ở gần nhau quá, bất kể là người hay tim, cũng gần đến mức không che giấu được gì. Hắn nhạy bén nhận ra sự khác thường của tôi, lấy tay lau mặt tôi, ướt cả một khu. Hắn lập tức vứt bỏ sự bình tĩnh như người ngoài cuộc vừa rồi, vội vàng hỏi tôi: “An Nhiên, sao thế?” 

“Tôi xin lỗi.” -Tôi nghẹn ngào nói: “Hại cậu trở mặt với mẹ…” 

“Không phải lỗi do anh, là quyết định của tôi. Cho dù bà ấy có chửi đánh khóc lóc thế nào trước mặt tôi thì cũng sẽ không thực sự đau lòng buồn bã. Trong lòng bà ấy, từ đầu đến cuối tôi cũng là lỗi lầm của cuộc đời bà ấy.” -Hắn âm thầm choàng tay qua vai tôi, ôm tôi vào lòng hắn, thủ thỉ nói: “Thế nhưng hôm nay tôi đã làm hai người mà tôi thích nhất khóc. Tiểu Hy khóc một lần, anh khóc hai lần. Tôi chưa bao giờ quát Tiểu Hy như vậy, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đôi mắt xinh đẹp của An Nhiên sẽ có một ngày rơi lệ vì tôi.”

Tôi lấy quần áo lau mặt bừa bãi, trong lòng thầm nghĩ sao cái người đến nhà cũng không về được này còn có tâm trạng vỗ về tôi, sau đó lại nghe Mộ Vũ nói: “Tôi có anh, có anh là đủ rồi.” 

Phải, cậu còn có tôi, tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu. 

Tôi nhân bóng tối ngửa đầu, thơm lên cổ hắn một cái nhưng đổi lại là sự né tránh và cơ thể cứng đờ trong vô thức của hắn.

“Sao thế?” 

“…bị chổi lông gà đánh.” 

Đến thành phố, bước vào sảnh bán vé trong ga xe lửa, tôi mới thấy rõ. Bắt đầu từ chỗ dưới tai hắn có một vết bầm tím dài gần mười xen-ti-mét vắt nghiêng trên cổ. Lệch thêm chút nữa là đánh thẳng vào mặt, rồi phá tướng thì sao? Đây là mẹ ruột à? 

Mộ Vũ nhìn tôi tức đến suýt giậm chân tới nơi, vội bảo không sao, hết sưng là sẽ ổn. 

Xem ra nhà này không về càng hay. Dù sau này hắn muốn về, tôi cũng sẽ ngăn cản. Tôi không thể nhìn cục cưng cục vàng của mình bị chà đạp như vậy được. 

Buổi tối không còn tàu tốc hành về thành L nữa, tôi mua hai vé giường nằm, Mộ Vũ cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn theo tôi lên xe. 

Sau khi quay về, mọi thứ trở lại bình thường. 

Tôi lĩnh mười nghìn tệ tiền thưởng của cơ quan; khao hết mấy bữa, có người trong cơ quan, có Ngô Việt, thậm chí đến Dương Hiểu Phi còn mặt dày đòi tôi một bữa thịt nướng tự chọn; tặng ít đồ cho ông chú ở trụ sở chính, được chú khen tới tấp, đồng thời gợi ý rằng cuộc tranh cử quản lý bậc trung sắp sửa ra văn kiện rồi, bảo tôi chuẩn bị thư tranh cử cho tử tế. 

Công việc ở tiểu khu phía tây của ông chủ Kim đã được phê duyệt, trước khi trời lạnh ít nhất phải hoàn thành được công tác đào móng. Mộ Vũ và Hiểu Phi lại quay về làm ở công trường. Dương Hiểu Phi bảo bây giờ Mộ Vũ không phải làm gì cụ thể, chỉ cần giúp trông chừng tiến độ là được. Sau khi Mộ Vũ quay về, tâm trạng luôn không được tốt. Để làm hắn vui hơn, tôi đã nghĩ rất nhiều cách: đi xem phim với hắn, kể chuyện cười cho hắn nghe, rủ Ngô Việt đi nhậu, thậm chí còn làm qua một bữa cơm. Hắn vẫn phối hợp mỉm cười nhàn nhạt, không qua loa lấy lệ, nhưng cũng không thật lòng cho lắm. Lúc thân mật, tôi không khỏi chiều hắn. Thỉnh thoảng bị hành dữ quá, tôi cũng trừng phạt hắn một cách không khách sáo, phạt hắn viết thư tranh cử cho tôi. 

Cái thứ thư tranh cử này khó viết quá đi mất, tôi thực sự không viết được, chỉ đành giao lại nhiệm vụ này cho Mộ Vũ. Hắn tìm rất nhiều tài liệu tham khảo, sau đó lại tìm hiểu đại khái tình trạng làm việc của tôi, rồi bắt đầu viết một cách chịu khó. 

Buổi tối, tôi đeo tai nghe, ngồi bên cạnh hắn chơi game. Hắn dùng máy tính xách tay của tôi đánh máy lốp bốp, đôi khi lại hỏi tôi vài vấn đề, rồi lại viết viết xóa xóa. 

Hắn luôn làm việc một cách rất nghiêm túc. Biểu cảm chăm chú đó có sức hấp dẫn mãnh liệt đến mức không thể kháng cự. Ở góc độ của tôi nhìn qua, vết thương trên cổ hắn đã lành được phân nửa, chỉ còn một dấu mờ mờ. Tôi không nhịn được lấy tay chọt hai cái. Mộ Vũ nhìn tôi khó hiểu. 

“Còn đau không?” -Tôi hỏi. 

“Cái này hết đau rồi, nhưng mà…” -Hắn vạch cổ áo ra, để lộ hai dấu răng hình vòng cung trên xương quai xanh: “Cái này thì còn hơi đau.” -Đôi mày khẽ nhướng lên, toát lên chút trêu ghẹo. 

Dấu vết tươi nguyên đó nhắc tôi nhớ về trận ân ái cực khoái kia. Tôi cố tỏ ra điềm đạm, chuyển tầm nhìn về lại trò chơi của mình, giận dỗi nói: “Đáng!” 
GV: Hôm nay đăng đến đây nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện