Ánh rạng đông hừng hực trên núi xa, áng mây trắng xóa lượn lờ phía chân trời, nhuộm một màu đỏ rực như máu, hai bên đường có một lũy tre dày xanh rì hòa cùng với gió thoáng qua tạo nên một khúc nhạc cực kì vui tai.
Con đường mòn nhỏ xíu, ánh nắng nhẹ nhàng in dấu một chiếc xe đạp đồ cổ xuống dưới nền đất, chiếc xe đạp chỉ đạp một chút liền vang lên tiếng lộc xộc kéo dài cả quãng đường, thanh niên mới sáng mồ hôi đã tứa ra đầy mặt, khuôn mặt với vầng trán nhô cao, môi mỏng nhạt màu, bộ dạng của thiếu niên vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, bên tay trái cầm một cái cuốc dài vác qua vai, bên tay phải vừa nắm tay cầm vừa nắm một cái rỗ to đùng.
Đoạn đường phóng đại trước mắt, đạp về phía trước, phía sau là dãy núi sừng sững mây trôi lững lờ, đoạn đường bê tông lồi lõm vừa dài vừa hẹp, cậu một tay nắm một tay cầm vừa thả xuống dốc, hai bên đường đã qua lũy trẻ dài, liền xuất hiện hai mảnh ruộng, rơm rạ chất thành đống, mùi rơm đốt cháy đối với cậu vô cùng dễ ngửi, cách đây chừng mấy tháng, hương lúa chín còn thơm hơn nhiều.
Xe bị đánh tay lái quẹo vào một đường mòn nhỏ xíu uốn cong như dải lụa toàn là cỏ, hai bên không có một căn nhà nào, xe đạp rốt cuộc dừng lại, cậu đem cuốc trên vai bỏ xuống, dựng trước nhà.
Tùy tiện kéo áo lên lau khắp mặt, mới lên tiếng gọi, giọng nói vô cùng trẻ trung.
"Mẹ ơi!"
Lộc xộc mang dép vào nhà, bà đang lục đục trong bếp nghe thấy tiếng dép của cậu lại bắt đầu nhăn mặt, đứng dậy quát ra: "Này! Mẹ mới lau nhà đó nhá, mày mang dép vào mẹ đánh mày đấy!"
Cậu bỏ cái rỗ trên kệ bếp, nhà cậu có bếp ga nhưng mẹ lại tiếc ga nên lúc này cũng nấu bằng củi, mỗi lần nấu bếp củi khuôn mặt vừa nóng vừa đen xì, cậu đứng một chút rồi đem dép vứt ra ngoài.
"Uầy! Chú Tư đánh cá cả đêm có cho mẹ con mình một ít cá đó!"
Bà xem cá trong rỗ, thấy mấy con cá to vừa vừa thì chặc lưỡi: "Cá này to quá rồi bán cũng được tiền lắm chứ bộ, cho chúng ta lỗ thêm, con cảm ơn chú chưa?"
Cậu lấy ấm nước xách lên tu một tràn rồi mới nói: "Cảm ơn rồi!"
"Đợi bắp chín phải đem cho chú Tư cả nồi mới được!"
Cậu lại đi ra ngoài sân: "Bắp chín còn lâu mẹ ơi!"
Cái bộ bàn ghế đá này do ngày xưa bố của cậu với mấy người hàng xóm bê giúp, bây giờ đã chín năm, người đã đi rồi mà ngồi cũng mòn bóng loáng luôn rồi.
Mẹ câu thích uống trà hoa sen, cho nên sáng nào cũng nấu một ấm, bác Tư qua thấy liền uống hết, cậu uống một tí vẫn còn nóng nhưng lại thơm lắm, hương thơm nhè nhẹ lưu vào trong chóp mũi, một thoáng đã chẳng động lại thứ gì, thơm nhưng lại nhanh tàn.
Nhìn cái đồng hồ cũ rích treo trên trần, cứ mỗi giây là keo lên "tạch tạch" chỉ đúng sáu rưỡi, trễ như vậy rồi, cậu ngáp một cái, mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi, cậu phi chân vào mở nồi cơm trên bếp ra, thật ra nấu bằng nồi cơm điện cũng được nhưng mà cậu thích ăn cơm cháy phải làm sao.
Bữa cơm chỉ có hai người vô cùng đơn giản, nếu như hôm nay không có cá của chú Tư thì chỉ ăn với dưa muối, không phải thiếu thốn mà là buổi sáng ăn thanh đạm thôi, cậu có khi còn chả ăn gì.
Chưa kịp động đũa từ xa đã nghe thấy tiếng réo, bóng hình chạy như điên tới.
"Chờ tao với, dạ cháu chào bác!"
Cái thằng đen đen đứng ngay ngắn lại, sau đó ngồi xuống ghế luôn, mẹ cậu nhìn nó nói: "Bá Điền con ngồi xuống ăn luôn, Đinh Trì vào lấy thêm cái chén!"
Định Trì liếc nhìn nó, tới cũng đúng lúc lắm, cậu đứng dậy đi lấy chén, nó đã dùng tay bốc dưa muối nhai nhồm nhoàm, cái tật ăn như chết đói trăm năm.
Đinh Trì đi ra thả cái chén với đôi đũa xuống: "Mày không đi cào rơm với bố mày à!"
"Cào từ bốn giờ sáng xong xuôi cả rồi!"
Ăn xong xuôi, kéo thằng Bá Điền đi rửa chén, xong lại nắm một cái xô dắt xe đạp ra, réo lên.
"Điền, mày chở tao!"
Thằng Bá Điền nhăn cái khuôn mặt đen của nó: "Mày nặng muốn chết!"
"Đệt! Người tao có nhúm xương thế này, mày như mập heo mà nói tao nặng?"
Đinh Trì ngắt eo nó một cái đau điếng, không nói nhiều nữa, thằng Bá Điền rốt cuộc cũng chở cậu băng băng qua đường mòn, mục đích là đạp tới ngọn đồi xa tít trên kia.
Triệu Từ Ngôn nói muốn chở anh đi đâu liền tới chở thật, Vấn Đông cảm tưởng hắn chỉ nói đùa, mà hắn thực rất khoa trương, lái đi liền lái chiếc Mercedes Amg C63 của hắn, Vấn Đông mặc đồ thỏa mái bị tiếng gọi điện của hắn mới đi xuống, thật ra ngày hôm nay không đến nỗi bận, vừa tới công ty đã gặp Vấn Nghiệp làm cả hai nhức mắt thêm cho nên mới đồng ý đi cùng hắn, Vấn Đông theo Triệu Từ Ngôn lên xe, chẳng biết hắn chở anh đi đâu.
Triệu Từ Ngôn ăn mặc như siêu sao nổi tiếng, về nước một cái liền khoe mẽ, sợ trai gái ít bu.
Nhìn con đường phía trước thấy hắn lái vào đường cao tốc: "Cậu chở tôi đi đâu?"
Triệu Từ Ngôn nhìn đường: "Tôi đã nói rồi mà, mua đất làm nhà!"
Vấn Đông bộ mặt khó hiểu: "Cậu muốn mua ở đâu?"
"Mua ở thành phố thì còn gì thú vị nữa, tôi muốn xây nhà cao tầng dưới quê!"
"..."
Vấn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, xây nhà dưới quê bộ điên chắc: "Cho nên cậu bây giờ đang lái về quê?"
"Ừ! Quê ngoại ngày xưa của tôi, mảnh đất ở đó tương đối màu mỡ!"
Xe lái băng băng trên đường cao tốc chỉ có xe khách đua nhau với xe của Triệu Từ Ngôn lái như điên, Vấn Sống đoán có thể gần hai tiếng mới tới nơi mà với tốc độ của Triệu Từ Ngôn chắc chỉ một tiếng là cùng.
"Uống cà phê không?"
Vấn Đông từ chối: "Không! Tôi chưa ăn sáng!"
"Ối! Vậy đến nơi cùng ăn sáng với tôi!"
Vấn Đông thật sự chả hiểu vì sao lại cùng với hắn đi như vậy, thằng nhãi này chỉ thích gây chuyện và nơi có mùi trai thôi, Gay mà chẳng có một tí liêm sĩ nào.
Đường cao tốc chấm dứt, nắng bắt đầu gắt lên, trong xe đang mở máy lạnh, núi phía xa dần hiện rõ hơn, Vấn Đông vẫn luôn nhìn chăm chú vào một hướng, chẳng có một ai, chỉ có xe của Triệu Từ Ngôn, và phía trước là ruộng vô cùng nhiều, người đứng ở dưới cũng nhiều, thứ Vấn Đông nhìn thấy là những chiếc nón lá vàng khè với cái lưng nhô lên, nắng đổ xuống đầu, vẫn miệt mài làm việc, xe căn bản không vào được đường mòn nhỏ, Triệu Từ Ngôn dừng xe nép vào trong bãi cỏ um tùm, mọi người bên dưới làm việc không nghỉ tay làm gì có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Triệu Từ Ngôn chắc chắn điên rồi muốn xây nhà ở đây sao?
"Nắng quá!"
Triệu Từ Ngôn xách ra bên trong xe một cái dù đen che lên, Vấn Đông liền tránh hắn ra, hắn nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu.
Vấn Đông liền nói: "Cậu che mình cậu đi!"
Anh lấy mũ áo trùm lên đầu, nắng thật sự rất gắt nhưng không đến nỗi "tiểu thư" như vậy, mùi rơm rạ cháy khét xộc vào mũi Triệu Từ Ngôn làm tên đó ho sặc sụa, vừa ho vừa hét: "Phải giải tỏa khu này thôi, hôi như vậy!"
Vấn Đông lắc đầu, nhìn rơm rạ bị nhiều đứa trẻ thi nhau hì hục chất rơm thành đống, toàn là trẻ con thôi, người ở đây đều như vậy sao? Vấn Đông đứng một chút đã ướt đẫm cả mảng lưng.
Triệu Từ Ngôn không dừng bước tìm một người đi đường hỏi chuyện mảnh đấy, còn bảo hắn mua mảng đất này, tiền mua đất đương nhiên rất cao, người dân ở đây làm gì có ai cưỡng lại được số tiền hắn đưa ra, số tiền mà Triệu Từ Ngôn trả có thể mua hẳn lại ba bốn sào ruộng, có khi còn làm được cả căn nhà năm tầng, không trách Triệu Từ Ngôn được vì hắn nói đất chỗ này là đất nhà bà ngoại hắn, ngày xưa bà ngoại hắn đi, để lại đất cho mọi người, bây giờ Triệu Từ Ngôn về, hắn không hề lấy lại trắng trợn mà dùng tiền mua lại.
Vấn Đông không để ý đến hắn, nhìn bọn nhóc hì hục bên dưới, trời bắt đầu giảm nắng vì bị mây mờ che phủ, anh loáng thoáng có thể thấy được lũy tre rất dày, còn thấy cả dốc đồi gần ngay trước mắt, phong cảnh thế này trên thành phố thật sự không tìm ra được nơi nào để nhìn thấy.
Bên kia Triệu Từ Ngôn nói chuyện rất lâu với người ta, còn rủ hắn vào nhà mát để nói chuyện, Vấn Đông đứng chỗ lũy tre dày này xem một chút, không hiểu vì sao lại thấy thư giãn đầu óc, mặc kệ Triệu Từ Ngôn anh liền đi sâu vào, hắn lựa chọn thời gian chẳng thích hợp gì cả, có khi đi buổi chiều tối lại càng đẹp hơn, không hiểu những thứ đẹp trong mắt anh là như thế nào, đối với anh khoảng trời yên bình này còn đẹp hơn cả phồn hoa của thành phố.
Chưa đi được một nữa thì bị Triệu Từ Ngôn gọi điện.
『Cậu đi đâu rồi! Tôi đói bụng quá, đi ăn đi!』
"Thôi tao không đi ăn đâu!"
Ngặm ngọn cỏ trong miệng, ngồi trên tấm thảm bằng lá cây mềm mại, núp trong bóng mát của tán cây đổ dài, tròng mắt luôn nhìn chằm chằm mấy con bò đội nắng ăn cỏ đằng trước.
Bá Điền ngồi một bên, chọc chọc cục đá, bụng đã kêu vang lên rồi, nhìn cậu nói: "Chắc mẹ mày nấu món gì ngon rồi á!"
"Mày về nhà mày mà ăn!"
Bá Điền bĩu môi: "Thằng ranh keo kiệt!"
"Ối mẹ ơi, ối mẹ ơi!"
Bò đang ăn cỏ ngon lành bị thằng Vĩ Thành chạy như điên tới đuổi chạy tán loạn, Đinh Trì nóng mặt ngồi dậy, chửi đổng lên.
"Mày điên hả?"
Vĩ Thành phi người tới, mồ hôi nhễ nhại như thể mới tắm xong, thở hồng hộc muốn nói lại nói không ra hơi.
Bá Điền bên cạnh khó hiểu nhìn nó: "Chuyện gì vậy? Không cào rơm à?"
Vĩ Thành tự nhiên hét lên: "Cào gì nữa mà cào!"
Đinh Trì nghi hoặc: "Là sao?"
Vĩ Thành nuốt nước miếng: "Cào cái rắm, sắp bị người ta mua đi rồi còn cào cái thá gì nữa!"
"..."
Đinh Trì ngồi thẳng dậy, để cho Vĩ Thành có cơ hội vừa thở vừa nói, vẻ mặt thật sự không tốt lắm: "Mày nói rõ hơn đi!"
"Thì mảnh ruộng đó sắp bị người thành phố mua rồi, trong đó còn có ruộng của nhà mày nữa!"
Đệt!
Đinh Trì giật mình đứng bật dậy, thằng Bá Điền cũng chạy theo sau.
____________
Con đường mòn nhỏ xíu, ánh nắng nhẹ nhàng in dấu một chiếc xe đạp đồ cổ xuống dưới nền đất, chiếc xe đạp chỉ đạp một chút liền vang lên tiếng lộc xộc kéo dài cả quãng đường, thanh niên mới sáng mồ hôi đã tứa ra đầy mặt, khuôn mặt với vầng trán nhô cao, môi mỏng nhạt màu, bộ dạng của thiếu niên vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, bên tay trái cầm một cái cuốc dài vác qua vai, bên tay phải vừa nắm tay cầm vừa nắm một cái rỗ to đùng.
Đoạn đường phóng đại trước mắt, đạp về phía trước, phía sau là dãy núi sừng sững mây trôi lững lờ, đoạn đường bê tông lồi lõm vừa dài vừa hẹp, cậu một tay nắm một tay cầm vừa thả xuống dốc, hai bên đường đã qua lũy trẻ dài, liền xuất hiện hai mảnh ruộng, rơm rạ chất thành đống, mùi rơm đốt cháy đối với cậu vô cùng dễ ngửi, cách đây chừng mấy tháng, hương lúa chín còn thơm hơn nhiều.
Xe bị đánh tay lái quẹo vào một đường mòn nhỏ xíu uốn cong như dải lụa toàn là cỏ, hai bên không có một căn nhà nào, xe đạp rốt cuộc dừng lại, cậu đem cuốc trên vai bỏ xuống, dựng trước nhà.
Tùy tiện kéo áo lên lau khắp mặt, mới lên tiếng gọi, giọng nói vô cùng trẻ trung.
"Mẹ ơi!"
Lộc xộc mang dép vào nhà, bà đang lục đục trong bếp nghe thấy tiếng dép của cậu lại bắt đầu nhăn mặt, đứng dậy quát ra: "Này! Mẹ mới lau nhà đó nhá, mày mang dép vào mẹ đánh mày đấy!"
Cậu bỏ cái rỗ trên kệ bếp, nhà cậu có bếp ga nhưng mẹ lại tiếc ga nên lúc này cũng nấu bằng củi, mỗi lần nấu bếp củi khuôn mặt vừa nóng vừa đen xì, cậu đứng một chút rồi đem dép vứt ra ngoài.
"Uầy! Chú Tư đánh cá cả đêm có cho mẹ con mình một ít cá đó!"
Bà xem cá trong rỗ, thấy mấy con cá to vừa vừa thì chặc lưỡi: "Cá này to quá rồi bán cũng được tiền lắm chứ bộ, cho chúng ta lỗ thêm, con cảm ơn chú chưa?"
Cậu lấy ấm nước xách lên tu một tràn rồi mới nói: "Cảm ơn rồi!"
"Đợi bắp chín phải đem cho chú Tư cả nồi mới được!"
Cậu lại đi ra ngoài sân: "Bắp chín còn lâu mẹ ơi!"
Cái bộ bàn ghế đá này do ngày xưa bố của cậu với mấy người hàng xóm bê giúp, bây giờ đã chín năm, người đã đi rồi mà ngồi cũng mòn bóng loáng luôn rồi.
Mẹ câu thích uống trà hoa sen, cho nên sáng nào cũng nấu một ấm, bác Tư qua thấy liền uống hết, cậu uống một tí vẫn còn nóng nhưng lại thơm lắm, hương thơm nhè nhẹ lưu vào trong chóp mũi, một thoáng đã chẳng động lại thứ gì, thơm nhưng lại nhanh tàn.
Nhìn cái đồng hồ cũ rích treo trên trần, cứ mỗi giây là keo lên "tạch tạch" chỉ đúng sáu rưỡi, trễ như vậy rồi, cậu ngáp một cái, mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi, cậu phi chân vào mở nồi cơm trên bếp ra, thật ra nấu bằng nồi cơm điện cũng được nhưng mà cậu thích ăn cơm cháy phải làm sao.
Bữa cơm chỉ có hai người vô cùng đơn giản, nếu như hôm nay không có cá của chú Tư thì chỉ ăn với dưa muối, không phải thiếu thốn mà là buổi sáng ăn thanh đạm thôi, cậu có khi còn chả ăn gì.
Chưa kịp động đũa từ xa đã nghe thấy tiếng réo, bóng hình chạy như điên tới.
"Chờ tao với, dạ cháu chào bác!"
Cái thằng đen đen đứng ngay ngắn lại, sau đó ngồi xuống ghế luôn, mẹ cậu nhìn nó nói: "Bá Điền con ngồi xuống ăn luôn, Đinh Trì vào lấy thêm cái chén!"
Định Trì liếc nhìn nó, tới cũng đúng lúc lắm, cậu đứng dậy đi lấy chén, nó đã dùng tay bốc dưa muối nhai nhồm nhoàm, cái tật ăn như chết đói trăm năm.
Đinh Trì đi ra thả cái chén với đôi đũa xuống: "Mày không đi cào rơm với bố mày à!"
"Cào từ bốn giờ sáng xong xuôi cả rồi!"
Ăn xong xuôi, kéo thằng Bá Điền đi rửa chén, xong lại nắm một cái xô dắt xe đạp ra, réo lên.
"Điền, mày chở tao!"
Thằng Bá Điền nhăn cái khuôn mặt đen của nó: "Mày nặng muốn chết!"
"Đệt! Người tao có nhúm xương thế này, mày như mập heo mà nói tao nặng?"
Đinh Trì ngắt eo nó một cái đau điếng, không nói nhiều nữa, thằng Bá Điền rốt cuộc cũng chở cậu băng băng qua đường mòn, mục đích là đạp tới ngọn đồi xa tít trên kia.
Triệu Từ Ngôn nói muốn chở anh đi đâu liền tới chở thật, Vấn Đông cảm tưởng hắn chỉ nói đùa, mà hắn thực rất khoa trương, lái đi liền lái chiếc Mercedes Amg C63 của hắn, Vấn Đông mặc đồ thỏa mái bị tiếng gọi điện của hắn mới đi xuống, thật ra ngày hôm nay không đến nỗi bận, vừa tới công ty đã gặp Vấn Nghiệp làm cả hai nhức mắt thêm cho nên mới đồng ý đi cùng hắn, Vấn Đông theo Triệu Từ Ngôn lên xe, chẳng biết hắn chở anh đi đâu.
Triệu Từ Ngôn ăn mặc như siêu sao nổi tiếng, về nước một cái liền khoe mẽ, sợ trai gái ít bu.
Nhìn con đường phía trước thấy hắn lái vào đường cao tốc: "Cậu chở tôi đi đâu?"
Triệu Từ Ngôn nhìn đường: "Tôi đã nói rồi mà, mua đất làm nhà!"
Vấn Đông bộ mặt khó hiểu: "Cậu muốn mua ở đâu?"
"Mua ở thành phố thì còn gì thú vị nữa, tôi muốn xây nhà cao tầng dưới quê!"
"..."
Vấn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, xây nhà dưới quê bộ điên chắc: "Cho nên cậu bây giờ đang lái về quê?"
"Ừ! Quê ngoại ngày xưa của tôi, mảnh đất ở đó tương đối màu mỡ!"
Xe lái băng băng trên đường cao tốc chỉ có xe khách đua nhau với xe của Triệu Từ Ngôn lái như điên, Vấn Sống đoán có thể gần hai tiếng mới tới nơi mà với tốc độ của Triệu Từ Ngôn chắc chỉ một tiếng là cùng.
"Uống cà phê không?"
Vấn Đông từ chối: "Không! Tôi chưa ăn sáng!"
"Ối! Vậy đến nơi cùng ăn sáng với tôi!"
Vấn Đông thật sự chả hiểu vì sao lại cùng với hắn đi như vậy, thằng nhãi này chỉ thích gây chuyện và nơi có mùi trai thôi, Gay mà chẳng có một tí liêm sĩ nào.
Đường cao tốc chấm dứt, nắng bắt đầu gắt lên, trong xe đang mở máy lạnh, núi phía xa dần hiện rõ hơn, Vấn Đông vẫn luôn nhìn chăm chú vào một hướng, chẳng có một ai, chỉ có xe của Triệu Từ Ngôn, và phía trước là ruộng vô cùng nhiều, người đứng ở dưới cũng nhiều, thứ Vấn Đông nhìn thấy là những chiếc nón lá vàng khè với cái lưng nhô lên, nắng đổ xuống đầu, vẫn miệt mài làm việc, xe căn bản không vào được đường mòn nhỏ, Triệu Từ Ngôn dừng xe nép vào trong bãi cỏ um tùm, mọi người bên dưới làm việc không nghỉ tay làm gì có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Triệu Từ Ngôn chắc chắn điên rồi muốn xây nhà ở đây sao?
"Nắng quá!"
Triệu Từ Ngôn xách ra bên trong xe một cái dù đen che lên, Vấn Đông liền tránh hắn ra, hắn nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu.
Vấn Đông liền nói: "Cậu che mình cậu đi!"
Anh lấy mũ áo trùm lên đầu, nắng thật sự rất gắt nhưng không đến nỗi "tiểu thư" như vậy, mùi rơm rạ cháy khét xộc vào mũi Triệu Từ Ngôn làm tên đó ho sặc sụa, vừa ho vừa hét: "Phải giải tỏa khu này thôi, hôi như vậy!"
Vấn Đông lắc đầu, nhìn rơm rạ bị nhiều đứa trẻ thi nhau hì hục chất rơm thành đống, toàn là trẻ con thôi, người ở đây đều như vậy sao? Vấn Đông đứng một chút đã ướt đẫm cả mảng lưng.
Triệu Từ Ngôn không dừng bước tìm một người đi đường hỏi chuyện mảnh đấy, còn bảo hắn mua mảng đất này, tiền mua đất đương nhiên rất cao, người dân ở đây làm gì có ai cưỡng lại được số tiền hắn đưa ra, số tiền mà Triệu Từ Ngôn trả có thể mua hẳn lại ba bốn sào ruộng, có khi còn làm được cả căn nhà năm tầng, không trách Triệu Từ Ngôn được vì hắn nói đất chỗ này là đất nhà bà ngoại hắn, ngày xưa bà ngoại hắn đi, để lại đất cho mọi người, bây giờ Triệu Từ Ngôn về, hắn không hề lấy lại trắng trợn mà dùng tiền mua lại.
Vấn Đông không để ý đến hắn, nhìn bọn nhóc hì hục bên dưới, trời bắt đầu giảm nắng vì bị mây mờ che phủ, anh loáng thoáng có thể thấy được lũy tre rất dày, còn thấy cả dốc đồi gần ngay trước mắt, phong cảnh thế này trên thành phố thật sự không tìm ra được nơi nào để nhìn thấy.
Bên kia Triệu Từ Ngôn nói chuyện rất lâu với người ta, còn rủ hắn vào nhà mát để nói chuyện, Vấn Đông đứng chỗ lũy tre dày này xem một chút, không hiểu vì sao lại thấy thư giãn đầu óc, mặc kệ Triệu Từ Ngôn anh liền đi sâu vào, hắn lựa chọn thời gian chẳng thích hợp gì cả, có khi đi buổi chiều tối lại càng đẹp hơn, không hiểu những thứ đẹp trong mắt anh là như thế nào, đối với anh khoảng trời yên bình này còn đẹp hơn cả phồn hoa của thành phố.
Chưa đi được một nữa thì bị Triệu Từ Ngôn gọi điện.
『Cậu đi đâu rồi! Tôi đói bụng quá, đi ăn đi!』
"Thôi tao không đi ăn đâu!"
Ngặm ngọn cỏ trong miệng, ngồi trên tấm thảm bằng lá cây mềm mại, núp trong bóng mát của tán cây đổ dài, tròng mắt luôn nhìn chằm chằm mấy con bò đội nắng ăn cỏ đằng trước.
Bá Điền ngồi một bên, chọc chọc cục đá, bụng đã kêu vang lên rồi, nhìn cậu nói: "Chắc mẹ mày nấu món gì ngon rồi á!"
"Mày về nhà mày mà ăn!"
Bá Điền bĩu môi: "Thằng ranh keo kiệt!"
"Ối mẹ ơi, ối mẹ ơi!"
Bò đang ăn cỏ ngon lành bị thằng Vĩ Thành chạy như điên tới đuổi chạy tán loạn, Đinh Trì nóng mặt ngồi dậy, chửi đổng lên.
"Mày điên hả?"
Vĩ Thành phi người tới, mồ hôi nhễ nhại như thể mới tắm xong, thở hồng hộc muốn nói lại nói không ra hơi.
Bá Điền bên cạnh khó hiểu nhìn nó: "Chuyện gì vậy? Không cào rơm à?"
Vĩ Thành tự nhiên hét lên: "Cào gì nữa mà cào!"
Đinh Trì nghi hoặc: "Là sao?"
Vĩ Thành nuốt nước miếng: "Cào cái rắm, sắp bị người ta mua đi rồi còn cào cái thá gì nữa!"
"..."
Đinh Trì ngồi thẳng dậy, để cho Vĩ Thành có cơ hội vừa thở vừa nói, vẻ mặt thật sự không tốt lắm: "Mày nói rõ hơn đi!"
"Thì mảnh ruộng đó sắp bị người thành phố mua rồi, trong đó còn có ruộng của nhà mày nữa!"
Đệt!
Đinh Trì giật mình đứng bật dậy, thằng Bá Điền cũng chạy theo sau.
____________
Danh sách chương