Vấn Đông vẫn ngồi trên xe không có dấu hiệu xuống xe, xe bị chặn sát vách tất nhiên anh không thể lái được, mà cái người nóng bỏng trên xe, mặc một bộ đồ đỏ chót, tóc nhuộm màu xanh chói mắt dài đến lưng, đeo một cặp kính đen giấu đi đôi mắt phong tình lẳng lơ của cô.

Vấn Đông nhìn hai bên đường, mọi người chú ý đến cô không ít, thoạt nhìn cứ tưởng siêu sao nổi tiếng, họ không thể không nghĩ như vậy, đa phần là tại vì con xe Ferrari đỏ lòe loẹt của cô.

Anh bỗng dưng cảm thấy rất phiền, không thể làm gì hơn là xuống xe, anh đóng cửa xe, lông mày chao lại, đã là người trưởng thành rồi, sao lại chơi trò con nít như thế.

Lâu Anh gở bỏ kính, lộ ra đôi mắt trang điểm sâu hút nhưng vô cùng đẹp, Vấn Đông chưa bao giờ phủ nhận rằng Lâu Anh rất đẹp, tính cách cũng rất phóng khoáng nhưng lại thích làm lố, điển hình như một màn này.

"Em còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!"

"..."

Lâu Anh không phiền khi anh không đáp lại hỏi tiếp: "Sao em điện anh không bắt máy!"

Vấn Đông mới lên tiếng: "Lâu Anh chúng ta đã chia tay rồi!"

Một điều hiển nhiên như vậy đương nhiên cô biết, không cần anh phải nhắc, chỉ là nghe tin sốc nên muốn liên lạc xem anh ta đã "chết" chưa.

"Anh thật sự muốn bán công ty sao?"

Vấn Đông nhợt nhạt nói: "Anh bán rồi!"

Lâu Anh biến hóa sắc mặt trong phút chốc ngắn ngủi, khẽ ồ lên một tiếng, Vấn Đông là người thế nào cô đương nhiên biết, anh ta chuyện gì mà không dám làm, bán công ty chắc chỉ là chuyện nhỏ, có khi Vấn Đông còn định chui rúc trong một cái xó xỉnh nào sinh sống ấy chứ, ánh mắt cô đảo tới một hướng như nhìn thấy ai, nụ cười bên khóe miệng trở nên sâu hút.

Vấn Đông nhíu mày, Lâu Anh đã hơi vượt quá giới hạn của anh, bỗng nhiên cô lại nói.

"Em đó Triển Dịch, nghe lén chị không tốt đâu!"

Thay đổi xưng hô, Vấn Đông chưa hiểu lắm, nhìn theo đôi mắt sắc sảo của cô thì một thấy được bên đường, có hai cậu học sinh đang đứng, hình như đã nhìn và nghe một hồi lâu, sau đó anh mới nhận ra, một người đứng trong đó chẳng phải là cái cậu hát tiếng Pháp trong quán bar sao? Triển Dịch? Em ấy lại xuất hiện ở đây, nghe ra trong lời nói của Lâu Anh, cô ta quen biết hai người đó sao? Hay là chỉ quen biết Triển Dịch?

Lâu Anh lại làm bộ mặt tiếc nuối nói: "Người tình của em đấy à, nhắc tới làm chị buồn quá, lũ đàn ông các người thật là bội bạc, xem phụ nữ chúng tôi là trò đùa à! Cũng may chị vừa đẹp vừa có tiền nếu không cũng bị các người đá như chong chóng rồi!"

Vấn Đông không thích cách nói chuyện này của cô, anh nhắc nhở: "Lâu Anh chúng ta đã chia tay rồi, ở đây không có chuyện của em nữa!"

Tất nhiên là Lâu Anh không muốn nán lại đây, tao nhã bước lên xe, mở cửa kính vẫy tay với anh: "Vấn Đông! Chúc may mắn!"

Cô ta lái xe như bán mạng, để lại hàng tá vệt bụi, xộc vào lỗ mũi khiến anh vô cùng khó chịu, mắt nhìn hai đứa học sinh đằng trước, anh hiếm khi thay đổi vẻ mặt cười lại gần.

"Triển Dịch, chơi với bạn à?"

Người tên Triển Dịch hình như đã quên bén anh hay sao mà sắc mặt rất khó coi, ánh mắt bài xích cùng cực khiến anh phải kinh ngạc, anh đâu phải tội phạm.

Anh ngỏ lời muốn chở cậu về, sau đó Triển Dịch nói chuyện gì đó với chàng trai sáng sủa đứng ở bên, sau đó mới lên xe anh.

Anh lái xe hướng ngược lại.

Triển Dịch không thể giấu diếm thứ gì trong mắt anh được, khi anh là người người cực kì chuẩn xác để nhìn người, đặc biệt là nhìn đồng loại, bọn họ là một cặp.

Triển Dịch vẫn không nói, hệt như kẻ khác hoàn toàn với người cưa cẩm anh đêm hôm đó, biết là khác như chẳng biết là khác chỗ nào, ánh mắt đi, ánh mắt thật sự rất sáng như một người khác, nhìn anh thật giống người đi ăn hiếp người ta.

Anh có hỏi vài câu, thì ra là tai nạn mất trí nhớ, mới không gặp có mấy tháng liền có chuyện? Phút chốc đã tới nhà, Vấn Đông nhìn ra phát hiện nhà đã khóa cổng, anh định vào hỏi thăm một chút không ngờ Triển Dịch tự nhiên nét mặt vui hẳn lên, chào anh một tiếng rồi mở cửa vào nhà, anh chỉ kịp đưa cho cậu một tờ danh thiếp.

"..."

Vấn Đông khó hiểu, đánh tay lái chạy về phía chung cư, bận rộn cả sáng đến trưa, bây giờ đã xế chiều, anh đậu xe vào ga-ra lúc sáng anh đã mua rất nhiều thứ nên không cần phải mua nữa.

Lên phòng, anh chỉ thu xếp một ít đồ đạc mặc hàng ngày, mấy bộ âu phục gì đó, anh để lại, dọn xong có buồn ngủ tự nhiên khiến anh nhớ thương chiếc giường, anh rảnh rỗi ở không, đột nhiên ngày nào cũng buồn ngủ, anh để vali xuống giường bỏ dép lê nằm lên giường, anh chỉ tưởng nằm có chút rồi dậy, không ngờ khi bật dậy ngoài cửa kính phố đã lên đèn, căn phòng tối đen, anh vì ngủ lâu mà hơi mệt mỏi, bật điện lên anh hết hồn nhìn điện thoại.

Đã sắp tám giờ tối? Anh ngủ nhiều như vậy từ khi nào? Vấn Đông rửa mặt cho tỉnh táo, đáng lẽ hôm nay buổi sáng phải đến nhà người ta rồi nhưng anh lại lỡ hẹn, Vấn Đông suy nghĩ một chút, liền mặc kệ sách vali lên, khóa cửa cẩn thận xuống ga-ra, theo anh biết thì người ở quê ngủ khá trễ, cho nên anh hy vọng là người ta vẫn chưa ngủ.

Bây giờ tròn tám giờ đúng, có lẽ tới nơi sẽ gần mười giờ tối, anh đi đường cao tốc nên hơi nhanh một chút, vừa vặn tới nơi, có thể sẽ không dùng xe trong thời gian dài, anh gửi xe ở một trạm đổ xăng cách trong xóm khá xa, anh không thể gửi nhờ nhà người ta nữa.

Đường lúc sáng đã khó đi, buổi tối càng khó đi hơn nữa, lại không có đèn đường, chỉ có một số ánh đèn lay lắt ở phía xa, anh đi mon theo đường đi tới ánh đèn đó, bánh xe vali bị anh kéo đi vang lên tiếng lộc ngộc nhỏ, ngoài âm thanh này còn có âm thanh của tự nhiên, ếch, nhái, ễnh ương dưới ruộng, anh đi tới một chút nữa thấy có hai người trong đêm tối đội đèn pin lên đầu, mò cái gì dưới ruộng, anh chỉ nhìn một chút rồi đi thẳng.

Hai thằng dưới ruộng nhìn lên đường mòn, Bá Điền lên tiếng nói: "Ai xách bao tải kéo lê đi vậy?"

Có thể trong đêm ánh mắt không rõ ràng, chỉ nhìn thấy một người đàn ông kéo theo cái gì đó.

Vĩ Thành mò được con ếch to đùng chửi lên: "Tập trung đi, người ta kéo cái gì thì kệ mẹ người ta!"

Bá Điền trề môi, người kéo bao tải vừa đi khuất hồi lâu, trên đường mòn vang lên tiếng xe đạp nát réo um trời, Bá Điền lội ruộng vẫy tay lên.

"Thằng Trì đi làm về rồi kìa! Đinh Trì!"

"Sao hôm nay nó về sớm thế!"

Đinh Trì cũng nhìn thấy hai thằng ở dưới đó, nhưng bây giờ cậu đang mệt, nên lười xuống dưới, đạp về thẳng nhà luôn.

"Ở lại vui vẻ, tao về ngủ!"

"..."

Vấn Đông cứ nghĩ người ta sẽ chưa ngủ, ai ngờ cửa đó đóng một mảnh tối thui, anh lại không có chìa khóa, anh đứng một chốc điều chỉnh tâm tình dở khóc dở cười này, mắt nhìn cái ổ khóa bằng móc xích chó to đùng trên cánh cửa hồi lâu, mặt cũng dại ra.

Đinh Trì chưa đến nhà bỗng nhiên muốn phanh xe lại nhưng sợ gây ra tiếng động, cậu thò chân xuống để xe từ từ ngừng lại, mắt trong cơi tối đen nhìn thấy một thân ảnh cao lớn của đàn ông, không nhìn rõ mặt, xách cái bao gì đó trước nhà cậu, vì khoảng cách không gần cậu cũng không thấy rõ thứ hắn xách theo là cái gì, tâm tình bỗng nhiên không tốt, cơn buồn ngủ vì mệt mỏi mất sạch, cậu mương theo ánh trăng mờ, cố nhíu mày xem thử, cậu không dám khẳng định đây là ai, cũng không làm ra hành động gì khác, chờ hồi lâu kẻ nọ vẫn không đi, mắt nhìn chằm chằm vào cái khóa cửa xích chó trước nhà, giống như thể đang nguyên cứu mở như thế nào.

Lòng Đinh Trì nổi bão, mẹ nó xóm cậu mặc dù hẻo lánh nhưng chưa bao giờ có ăn trộm nào mặc đồ phong cách như vậy, Đinh Trì dựng chân chống nhẹ nhàng, nắm cành cây khô dưới đất, bước tới nhẹ nhàng, người đàn ông hình như chẳng phát giác gì cả, Đinh Trì sắc mặt trở nên nóng lên, gần tới rồi mới chạy xộc đến, hai tay nắm thanh cây khô nhanh nhẹn vòng qua cổ hắn, ép nhánh cây kê vào yết hầu, bờ lưng cao lớn của hắn cũng bị cậu áp vào.

Người đàn ông này hình như bị kinh hoảng rất lớn, chưa biết chuyện gì cổ đã bị hung khí bao lấy, yết hầu có chút khó thở.

Vấn Đông đứng cứng ngắt, lông tơ trên người cũng dựng đứng, não vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh có thể nghe được hơi thở đồn dập ở phía sau cổ anh, cái gã tròng cổ anh một cục thế này còn khẩn trương hơn cả anh,Vấn Đông bị gã ta làm cho buồn cười.

Đinh Trì tự nhiên áp trộm thế này không khẩn trương mới lạ, tư thế cứ đứng không nhúc nhích như thế này hồi lâu, hệt như hai kẻ điên vậy, thời tiết nóng nực, áp một chút mồ hôi muốn chảy ròng ròng.

Vấn Đông hơi khó thở mới lên tiếng: "Này...anh gì đó, tôi khó thở quá...!"

Đinh Trì nhíu mày, trộm cũng nói nhiều nhỉ, nhưng nghĩ lại nhà cậu có cái thá gì đâu mà trộm, quanh đi quẩn lại chỉ có người mẹ trẻ của cậu là có giá trị chút thôi.

"Nói, anh ngấp nghé nhà tôi làm gì?"

Mắt Vấn Đông sáng lên, cổ vẫn bị bóp nghẹn, nhưng miệng lại muốn nở nụ cười, phải nói hên hay rủi đây không biết, nhưng nếu không có nhóc này Vấn Đông cả đêm chắc phải ngủ ở ngoài này mất.

Đinh Trì trừng mắt nghe ra tiếng cười nhẹ của kẻ trước mắt, đứng gần hồi lâu trong mũi lại thoang thoảng một mùi hương sữa dừa nhè nhẹ, mà Đinh Trì lại không biết đây chính là mùi nước hoa của người ta xộc vào mũi cậu lại nghe ra mùi sữa dừa quê mùa.

Vấn Đông không chịu nổi nữa, vòng tay lên dùng một tay bẻ đi nhánh cây khô quéo này, hung khí bị người ta một tay bẻ mất, Đinh Trì hốt hoảng muốn tiến tới, sợ người ta thừa nước giết mình, nhưng không hề, Vấn Đông nhanh chóng gạt tay của cậu, đẩy thân thể Đinh Trì xà vào bức tường trước nhà, cả mảng xi măng dính vào áo, Vấn Đông dùng tay hệt như cách Đinh Trì vừa dùng, nhưng không phải dùng gậy, anh dùng tay phải của mình ghìm vào cổ Đinh Trì, lần này cả hai đều thấy mặt nhau.

Mương theo ánh trăng mờ hồ, rọi lên cả hai người, không sáng nhưng đủ để nhìn rõ mồn một ở khoảng cách gần, sự kinh ngạc thoáng chốc bao phủ trong mắt, Đinh Trì con ngươi cũng sắp lồi ra, Vấn Đông ngẩn ngơ nhìn mặt kẻ nọ.

Đây chắc có lẽ là sự gặp gỡ "Định Mệnh" mà Vấn Đông nhắc tới phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện