Chín giờ tối, thính phòng sang trọng được xây dựng theo lối cổ điển được lấp đầy với một ngàn người, tiếng đàn Cello du dương theo từng nốt nhạc.

Trên trọng tâm sân khấu, cô gái với mái tóc xoăn cài hoa trắng, diện trên mình bộ váy dài màu xanh biển nhạt, từng ngón tay mềm mại uyển chuyển kéo đàn.
Nhan sắc xinh đẹp động lòng người, lại sở hữu tài năng không ai thể phủ nhận.

Tuyệt sắc mỹ nhân, thiên tài Cello tròn hai mươi hai tuổi vừa kết thúc chuyến biểu diễn vòng quanh thế giới trở về, Annie.
Không chỉ được ngợi khen là thiên tài Cello, Annie giờ đây còn được ưu ái vị trí cao trong showbiz nhờ vào ngoại hình và tài năng.

Quan trọng hơn, thứ khiến người khác quan tâm đặc biệt đến Annie là nhờ vào cái tên Kiều Lục Nghị.

Tiếng đàn của Annie vừa dứt, ở tầng lửng phía trên đối diện sân khấu, Kiều Lục Nghị liền đứng dậy cài lại áo vest đen bên ngoài.
Kiều nhị phu nhân vừa thấy con trai định ra về, bà vội nắm cổ tay Kiều Lục Nghị giữ lại, thấp giọng nói: “Con làm gì vậy, phải đợi gặp Annie nữa chứ.”
Kiều Lục Nghị lạnh nhạt rút tay về, hờ hững đáp: “Người mẹ muốn gặp là Annie, người con muốn gặp chỉ có Lâm Nghiên Hy.”
Vừa dứt lời, Kiều Lục Nghị mặc kệ sắc mặt khó coi của mẹ, anh bước sang chỗ Kiều lão gia và bố, cất tiếng chào: “Con xin phép về trước.”
Nhận được cái gật đầu của Kiều lão gia, Kiều Lục Nghị liền rời khỏi, phía sau còn có hai trợ thủ đắc lực là Hàn Mạt và A Lãng.
Bên ngoài cửa chính, khắp nơi đều là vệ sĩ của Kiều gia canh gác xung quanh chiếc xe Cadillac bọc thép màu đen đang đỗ.

Kiều Lục Nghị ngồi vào ghế sau, Hàn Mạt ngồi vào ghế phụ lái, A Lãng đích thân lái xe.
Ba chiếc xe hơi từ từ chuyển bánh, xe chở Kiều Lục Nghị ở giữa để đảm bảo an toàn.

Hàn Mạt kiểm tra công việc trên máy tính bảng, xoay đầu hỏi: “Ông chủ, bây giờ về thẳng nhà hay đến sòng bạc?”
Kiều Lục Nghị đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ảm đạm cất lời: “Mấy giờ rồi?”
Hàn Mạt kiểm tra giờ cẩn thận, đáp: “Chín giờ mười hai phút.”
“Về nhà đi.”
Dưới ánh đèn nhẹ từ trần xe rọi xuống, gương mặt Kiều Lục Nghị đầy nam tính, từng đường nét rõ ràng tinh tế, đôi mày rậm uy nghiêm, sống mũi cao như người Tây, đôi môi không quá mỏng cũng không quá dày, rãnh môi tạo nên những đường cong cực kỳ quyến rũ.
Phong thái Kiều Lục Nghị vô cùng điềm tĩnh, đôi mắt sâu hun hút sắc bén tỏa ra sát khí, vết sẹo mỏng dài khoảng năm phân dưới chân mắt trái càng khiến tăng thêm vài phần uy lực, tạo cảm giác vừa xa cách lại vừa muốn khiến người ta đâm đầu vào chinh phục.

Người ta nói, Kiều Kiến Bang ma mị ôn nhu, chỉ thích cô gái khiến anh có cảm giác an toàn.
Người ta nói, Kiều Chính Hạo phong lưu chung tình, chỉ thích cô gái khiến anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Người ta nói, Kiều Dương trầm tĩnh chân thành, chỉ thích cô gái khiến anh hiểu được cảm giác rung động.
Người ta cũng nói, trong bốn anh em Kiều gia, yêu ai cũng được, đừng yêu Kiều Lục Nghị.

Nhưng liệu mấy ai biết rằng, Kiều Lục Nghị không biết thể hiện tình cảm không có nghĩa anh không biết yêu.
Từ một chàng thiếu niên nay đã trở thành người đàn ông gần ba mươi tuổi, Kiều Lục Nghị đứng vững ở vị trí ông chủ sòng bạc tiếng tăm lẫy lừng, là Nhị thiếu của Kiều gia luôn được người khác ngưỡng mộ.
Đứng ở vị trí trên cao, Kiều Lục Nghị mang trên vai không chỉ là trách nhiệm về cuộc đời của bản thân, mà còn là trọng trách giữ gìn, phát triển quyền lực và bảo vệ cả Kiều gia.
Nhưng Kiều Lục Nghị có mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu thì trong thâm tâm cũng cần một tình yêu cho riêng mình, dù biết điều đó có thể biến thành điểm yếu.
Chỉ là, Kiều Lục Nghị là kẻ ngang ngược, anh không sợ người khác nắm được điểm yếu, cũng không sợ người khác nhắm vào điểm chí mạng, anh chỉ sợ “điểm yếu” này không chịu làm “điểm yếu” kia của anh.
Đường phố về đêm náo nhiệt, phố xá đủ màu sắc từ đèn LED, xe đi được một đoạn, Hàn Mạt nhìn Kiều Lục Nghị đang trầm ngâm qua kiếng chiếu hậu, mở lời hỏi thăm: “Đăng ký kết hôn vẫn chưa làm được gì?”
Đôi mắt sắc bén phản chiếu trong kiếng, Kiều Lục Nghị giọng đã vốn trầm, hạ giọng càng thêm phần dọa người: “Cậu giỏi như vậy thì cho tôi ý kiến?”

Hàn Mạt đã đồng hành cùng Kiều Lục Nghị gần mười lăm năm, từ khi cả hai còn là bạn học cho đến khi trưởng thành.

Hàn Mạt cũng biết rõ có những chuyện không nên xen vào, nhưng nghĩ đến việc Kiều Lục Nghị đã đăng ký kết hôn vẫn chưa được “động phòng” thì có chút bất bình thay.
Tuy bình thường không thích quản chuyện riêng tư người khác, lần này Hàn Mạt cũng phải hé môi góp ý: “Vào phòng khóa cửa tắt đèn, sẽ không ai biết được cô bé cậu từng nhặt về lại bị cậu muốn ép nằm dưới.”
Ánh mắt Kiều Lục Nghị hiện lên tia lãnh đạm, trầm giọng nhắc nhở: “Tuổi thọ cậu là do cậu quyết định, tôi không có khái niệm tha mạng cho người quen.”
Hàn Mạt: “...”
A Lãng đang lái xe cũng không quên hóng chuyện, sau Hàn Mạt liền đến lượt anh kiếm chuyện: “Ông chủ, thiếu phu nhân biết anh đến xem Annie biểu diễn, có khi nào tối nay anh lại “được mời” sang phòng khác ngủ không?”
Sắc mặt Kiều Lục Nghị không đổi, nhàn nhạt đáp: “Tối nay tôi không được ngủ cùng vợ, tôi sẽ “mời” hai người đến trò chuyện.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện