"Ông chủ, thiếu phu nhân."
Giọng Thư Lê vừa cất lên, lòng dạ Lâm Nghiên Hy liền cồn cào.

Không phải vì cô từng làm chuyện xấu nên chột dạ, cũng không phải vì nghĩ ngợi ghen tuông, mà là hụt hẫng.
Bởi Lâm Nghiên Hy biết rất rõ, Kiều Lục Nghị sẽ không ngẫu nhiên đưa vệ sĩ nữ đến đồng hành.

Nếu cô đoán không sai, Thư Lê được đưa đến đây chín mươi phần trăm là để bảo vệ cô.
Từ một người có thể bảo vệ người khác giờ thì một lúc hai người bảo vệ lại, sự gò bó kiểm soát như tăng thêm một lớp.


Lâm Nghiên Hy vừa buồn bản thân như kẻ vô dụng, càng buồn vì tự do mất đi.
Kiều Lục Nghị vờ như không hiểu biểu cảm khác thường của Lâm Nghiên Hy, anh chỉ nhàn hạ thông báo: "Từ nay anh bổ sung thêm vệ sĩ nữ cho em, sau này ra ngoài cũng tiện hơn."
"Dạ..." Lâm Nghiên Hy không tự nguyện đáp.
Giao người xong A Lãng đến sòng bạc trước, Tuệ Mẫn phụ trách đưa Thư Lê lên biệt thự phía trên dành cho người giúp việc và vệ sĩ để nhận phòng.
Kết thúc buổi trị liệu, bác sĩ thu dọn đồ đạc ra về, được tài xế của Kiều Lục Nghị sắp xếp đưa đón.
Khi chỉ còn lại hai người, Kiều Lục Nghị dùng bàn tay chạm nhẹ vào đầu Lâm Nghiên Hy như muốn xoa tan cơn đau do kim để lại.
Lúc này, anh mới bắt đầu hỏi về lý do cô không vui: "Em không thích cô ta làm vệ sĩ riêng sao? Anh sẽ đổi người khác."
"Không phải, em...!em nghĩ là có Tuệ Mẫn rồi, sao anh lại thêm người?"
"Bảo vệ em cẩn thận là điều không dư thừa.

Anh không muốn nhìn thấy vợ của Kiều Lục Nghị anh ra đường bị người khác chà đạp hay sỉ nhục."
Trong lòng Lâm Nghiên Hy thoáng lên cơn cả kinh, diễn cảnh lần ở siêu thị tối hôm đó lại ùa về.

Tai mắt của Kiều Lục Nghị không thiếu, lần đó anh không tra hỏi đến cùng, thực chất vẫn luôn để tâm.
Lâm Nghiên Hy suýt chút đã quên, cô bước lên vị trí Nhị thiếu phu nhân, thứ cô gánh vác trên vai không chỉ là trách nhiệm của một người vợ hay dâu con, mà còn là mặt mũi của Kiều Lục Nghị.
Cô đã rất nhiều lần cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, mở rộng lòng đón nhận tình cảm của Kiều Lục Nghị.

Đáng tiếc, vị trí của anh quá cao, dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể với tới.

Cẩn trọng đẩy nhẹ tay Kiều Lục Nghị đang nắm tay mình, Lâm Nghiên Hy bày ra dáng vẻ bình thản, mượn cớ tránh né: "Em hơi mệt, em đi nghỉ một lát."
Lâm Nghiên Hy nói rồi liền đứng dậy, vừa quay người định cất bước bất ngờ bị Kiều Lục Nghị ôm lấy từ phía sau, cứ như thế cô lọt thỏm vào lòng anh.
Do quá đột ngột, Lâm Nghiên Hy giật bắn mình, cổ tay bị Kiều Lục Nghị nắm chặt, hơi thở nam tính phả sát bên tai.
Vì không nhìn thấy, Lâm Nghiên Hy tự ti ngại bước ra đường, lúc cô muốn ra ngoài đổi gió liền bị người khác ức hiếp, nghĩ đến cơn giận trong lòng Kiều Lục Nghị đã bùng nổ.
Cành hoa nhỏ bị gãy hết gai anh nâng niu trong tay, người khác có tư cách gì giẫm đạp?
Lực tay của Kiều Lục Nghị ở cổ tay Lâm Nghiên Hy không tự khống chế được mà siết chặt, giọng nói trầm thấp đầy uy lực không có ý nhún nhường.
"Chuyện khác có thể đàm phán lại, riêng chuyện này anh đã quyết, em có giận thì anh cũng không thay đổi.

Từ nay về sau, ngoài anh ra không ai được phép xâm phạm đến em!"
Lời nói hùng hồn phát ra từ miệng Kiều Lục Nghị không đáng ghét một chút nào, ngược lại còn mang đến cho Lâm Nghiên Hy cảm giác an toàn, được chở che tuyệt đối.
Kiều Lục Nghị đã nói đến vậy, Lâm Nghiên Hy cũng không muốn vì cảm xúc cá nhân khiến cả hai mâu thuẫn, mỗi người nhường nhịn gia đình tự khắc sẽ yên ấm.
Nghĩ thông suốt, Lâm Nghiên Hy lấy lại được bộ dạng bình thường, nhẹ nhàng nhắc: "Chuyện đó nghe theo anh, nhưng anh còn siết tay em, em sẽ giận thật đó."

Đến khi nghe Lâm Nghiên Hy nhắc đến Kiều Lục Nghị mới nhận thức được hành động.

Anh vội vàng buông lỏng tay, trên cổ tay của cô vô tình để lại dấu hằn đỏ.
Kiều Lục Nghị sốt ruột xoa xoa cổ tay Lâm Nghiên Hy, thái độ gắt gao trở nên hòa hoãn, còn bổ sung thêm vài phần nhiệt tình: "Nhị thiếu phu nhân khoan giận, anh thổi ngay đây."
Nói rồi Kiều Lục Nghị kê cổ tay của Lâm Nghiên Hy đến gần miệng thổi, còn lợi dụng hôn lên một cái.
Lâm Nghiên Hy sững người vài giây, không nhịn được mà đánh vào tay anh một cái làm hình thức, nghiêm túc chỉ "tội danh".
"Anh đừng có tùy tiện sờ hay hôn em...!Thật sự rất giống bi.ến thái."
Kiều Lục Nghị nhởn nhơ không hề bị tác động bởi lời nói của Lâm Nghiên Hy, ngược lại còn hùa theo: "Em phát hiện rồi thì anh không giấu nữa, anh chính là b.iến thái của em."
Lâm Nghiên Hy: "...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện