Sau sự kiện tìm người thân rầm rộ của Annie, phim cô ta ra mắt liền được chú ý hơn mong đợi.
Nhưng từ thời điểm đó đến nay đã hơn một tháng, kế hoạch quảng bá phim cũng kết thúc, người thân thất lạc cũng chẳng tìm được.
Việc Annie công khai tìm người thân vốn không khiến Kiều Lục Nghị để tâm nhiều, bởi hơn ai hết, anh đã sớm biết chính xác đầu dây mối nhợ về mối liên hệ máu mủ kia là ai.
Thứ Kiều Lục Nghị quan tâm là đôi mắt của Lâm Nghiên Hy, sau đêm bị nhức đó tình trạng của cô lặp lại nhiều hơn, bác sĩ điều trị cũng nói rằng là dấu hiệu tốt khi việc châm cứu có tác động.
Nhưng đã hai tháng trôi qua từ ngày bắt đầu châm cứu, việc điều trị luôn đầy đủ, nhưng mãi Lâm Nghiên Hy vẫn không nhìn thấy lại, chỉ là thỉnh thoảng bỗng thấy có hơi mờ mờ, tuyệt nhiên không thấy được ánh sáng.
Như thường lệ, Kiều Lục Nghị luôn ở cạnh Lâm Nghiên Hy vào những buổi châm cứu.
Hôm nay vừa kết thúc, anh đã nóng lòng hỏi bác sĩ đang thu dọn đồ đạc: "Tại sao lâu như vậy vẫn chưa thấy tiến triển."
Vị bác sĩ dừng độc tác, khẽ thở dài một hơi, không nhanh không chậm đáp: "Vốn dĩ thời gian hồi phục sẽ nhanh hơn, nhưng dường như tinh thần của thiếu phu nhân không thoải mái, có thể là chịu áp lực nên mắt mãi không có lay chuyển."
Vừa nghe nói đến vấn đề này, Kiều Lục Nghị liền xoay đầu nhìn Lâm Nghiên Hy, quả nhiên sắc mặt cô không ổn, như thể đang chột dạ vì bị bắt trúng tim đen.
Thu dọn đồ xong, trước khi ra về vị bác sĩ còn nghiêm túc góp ý: "Bất kỳ căn bệnh nào cũng vậy, chữa trị là một phần, phần còn lại phải phụ thuộc vào tinh thần của bệnh nhân, càng lạc quan tích cực thì việc chữa trị mới mau sớm có kết quả tốt."
Sau khi bác sĩ ra về, bầu không khí bỗng nhiên chìm trong yên lặng, Lâm Nghiên Hy dường như cảm nhận được luồng sát khí dày đặc từ Kiều Lục Nghị tỏa ra.
Cô đương nhiên sợ, sợ tâm tư của mình bị anh nhìn thấu.
Kiều Lục Nghị đưa mắt quan sát biểu hiện của Lâm Nghiên Hy, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: "Em áp lực vì biết sau khi mắt sáng sẽ phải công khai là vợ anh, phải sinh con cho anh, phải chịu trách nhiệm của một người phụ nữ cho gia đình? Hay vì việc anh không cho em trở lại khu huấn luyện khiến tâm tình em không tốt?"
Tông giọng Kiều Lục Nghị vừa đủ nghe, trong lời nhẹ nhàng lại mang theo sự chất vấn.
Lâm Nghiên Hy càng nhận được tình cảm của anh, gánh nặng trong lòng cô lại nặng thêm một bậc.
Cứ cho là Lâm Nghiên Hy cố chấp, ích kỷ nhưng điều cô muốn không phải trở thành con chim nhốt trong lòng son, sống trong vinh hoa, phú quý lại mất đi tự do, mơ ước.
Lâm Nghiên Hy đơn giản nghĩ rằng chỉ cần lấy lòng Kiều Lục Nghị, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại để cô trở về khu huấn luyện, sau cùng anh vẫn kiên quyết từ chối, những hy vọng trong cô lụi tàn, niềm vui cũng không còn thấy nữa.
Một bước trở thành Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia, Lâm Nghiên Hy mãi không hiểu người khác ngưỡng mộ cô điều gì.
Ở ngoài bị người khác đánh giá, dòm ngó, ở trong phải làm dâu, làm vợ rồi chuẩn bị tư tưởng làm mẹ, mỗi ngày trôi qua đối với cô mà nói chỉ thêm khó khăn.
Còn chưa nói đến, Kiều Lục Nghị kế thừa vị trí đứng đầu nắm quyền tổ chức ngầm của Kiều gia, bị những kẻ ngoài sáng trong tối nhắm đến nhằm mục đích lật đổ quyền lực.
Trong nhà chịu sức ép tinh thần từ gia thế gia đình chồng và chồng, ra ngoài lại bị kẻ xấu theo dõi sẵn sàng ra tay thủ tiêu, Lâm Nghiên Hy làm sao có thể không áp lực?
Nếu như Lâm Nghiên Hy chỉ đơn giản là một vệ sĩ, một xạ thủ bắn tỉa luôn âm thầm bảo vệ Kiều Lục Nghị từ xa, thì khi đó mới mong cả anh và cô đều được bình an.
Mải không nhận được câu trả lời, Kiều Lục Nghị xem như đã hiểu, anh đứng dậy lên lầu, để lại lời nói lạnh nhạt: "Anh hối hận khi đưa em đến đó, để đến cuối cùng thứ em chọn không phải là anh."
Còn chưa ăn trưa Kiều Lục Nghị đã đến sòng bạc, thậm chí bảo cô không cần mang cơm tối đến.
Lâm Nghiên Hy nghe qua giọng ngỡ bình thường của anh nhưng thực chất nhận ra có bao nhiêu phần giận dỗi trong đó.
Đợi khi Kiều Lục Nghị rời đi rồi Tuệ Mẫn mới đến gần Lâm Nghiên Hy, khó giấu được hiếu kỳ hỏi: "Thiếu phu nhân, chị làm gì chọc tức đến ông chủ thế? Còn nữa, áp lực...!là thế nào?"
Lâm Nghiên Hy thở ra một hơi chán nản, trong giọng mang theo phần bất lực: "Chị không biết phải làm vợ như thế nào mới đúng..."
"Còn tưởng là chuyện gì!" Tuệ Mẫn bất ngờ cao giọng, vỗ tay một cái tâm đắc, tỏ ra vô cùng rành rẽ: "Ban ngày làm vợ, ban đêm làm tì.nh nhân.
Ngày nắm giữ dạ dày, đêm nắm giữ thân xác."
Chuyện ban ngày Lâm Nghiên Hy có thể làm được nhưng chuyện ban đêm thì...!Tuy đã qua thời gian sau đêm đầu tiên, Lâm Nghiên Hy vẫn tìm đủ lý do tránh né chuyện vợ chồng.
Nửa vì sợ, nửa vì không thể buông bỏ khuất mắc trong lòng, lúc nào cô cũng nghĩ về biểu cảm của người đàn ông cùng mình thân mật thì cảm xúc ham m.uốn đều biến mất không dấu vết.
Thấy nét mặt suy tư của Lâm Nghiên Hy, Tuệ Mẫn mù mờ đoán được phần nào nguyên nhân khiến cô và Kiều Lục Nghị cứ mãi dậm chân một chỗ.
Cô nàng nghịch ngợm ghé người gần cô, thì thầm truyền đạt ý nghĩ đen tối nhưng không kém phần quan trọng: "Thiếu phu nhân, ngay cả trái tim và thân xác của chồng mình chị không giữ được, chẳng lẽ chị muốn làm người dư thừa đứng phía sau nhìn cô gái khác giữ giùm?"