Tại văn phòng của làm việc của Kiều Lục Nghị ở sòng bạc, trong lúc cùng nhau ăn tối, Lâm Nghiên Hy thi thoảng liếc trộm anh, cảm xúc phút chốc liền rối bời.
Cô cứ ngỡ mọi thứ đang diễn ra chỉ là giấc mơ, người đàn ông tuyệt mỹ trước mặt không chỉ là ân nhân cứu mạng, còn là chồng cô.
Thế này, còn hơn cả trúng số!
"Mặt anh sắp bị em nhìn thủng rồi."
Kiều Lục Nghị bất ngờ lên tiếng dù không hề nhìn qua, Lâm Nghiên Hy chột dạ vội đảo mắt tránh né, mặt mũi vì xấu hổ mà đỏ lên.
Thật lòng mà nói, lúc không nhìn thấy mặt anh, lòng dạ Lâm Nghiên Hy còn dễ chịu hơn nhiều, thấy rồi lại đủ thứ cảm xúc chồng chéo lên nhau, lại pha lẫn thêm sự ngượng ngùng.
Kiều Lục Nghị bỗng buông chén đũa xuống, ngước mắt nhìn sang Lâm Nghiên Hy đang cúi đầu, khó tránh thấp thỏm dò hỏi: “Em không quen sao?”
Lâm Nghiên Hy vẫn cúi mặt, thành thật gật đầu: “Phải, có hơi...!vượt xa tưởng tượng...”

“Vậy, em thích hay không thích?”
Đôi môi Lâm Nghiên Hy vừa hé ra, còn chưa kịp nói tiếng nào bất ngờ bị Kiều Lục Nghị vác lên vai.

Đến khi lưng chạm xuống đệm, cô mới ý thức được tình cảnh của hiện tại.
Quan sát nét mặt hoảng loạn lẫn bối rối của Lâm Nghiên Hy, kể cả thân thể đang cố chuyển động muốn bỏ chạy, Kiều Lục Nghị nén cười, chống tay xuống đệm cạnh ngay đầu cô.
Hai mắt Lâm Nghiên Hy mở to không chớp đầy cảnh giác, cả người rụt lại, bờ vai cũng run lên trong vô thức.

Ngày đó, cô mong muốn được nhìn thấy được biểu cảm của Kiều Lục Nghị khi cùng cô thân mật, khi nhìn được lại cảm thấy sợ hãi.
Hóa ra, dù đẹp trai khí chất đến cỡ nào, Kiều Lục Nghị trước mắt Lâm Nghiên Hy ngay giờ phút này vô cùng nham hiểm, gian tà, bi.ến thái.

Bỗng nhiên, cô lại ước không nhìn thấy được vẻ mặt này của anh, hình ảnh người đàn ông dùng biểu cảm dịu dàng nhìn cô trong tâm trí bỗng trở nên xa vời.
Do quá căng thẳng mà Lâm Nghiên Hy quên cả thở khiến hô hấp bị trì trệ, hai mắt trợn to, miệng há hốc dán mắt vào người đàn ông đang quỳ phía trên mình đang thản nhiên cởi áo sơ mi.
Cô hoảng hốt cựa người muốn bỏ chạy, giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: “Lục Nghị...!Anh không phải Lục Nghị, Lục Nghị rất ôn nhu!”
Kiều Lục Nghị mỉm cười, bất chợt cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Nghiên Hy, cô liền nằm bất động, tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ anh, mờ ám thì thào: “Đã đủ ôn nhu chưa?”
Lâm Nghiên Hy không có bất kỳ phản ứng nào, mắt nhìn thẳng vào mắt Kiều Lục Nghị, ngay cả mi mắt cũng không chớp.
Nụ cười rạng rỡ trên mặt anh càng lộ rõ, lần nữa đặt xuống môi cô một nụ hôn, giữ khoảng cách hai chóp mũi vừa vặn chạm nhau, hơi thở rù quến phả trên đầu môi cô: “Thật sự không đủ ôn nhu sao?”

Tâm trí điên đảo, tim đập loạn xạ, dưới là nệm ấm chăn êm, trên là người đàn ông đang khiêu khích giới hạn, Lâm Nghiên Hy chớp mắt sắp không thể tự điều khiển được lý trí.
Hai tay Lâm Nghiên Hy theo phản xạ đẩy hai vai Kiều Lục Nghị dù biết chắc chắn là bất khả thi, cô cố hít thở sâu giữ bình tĩnh, nghiêm túc giải bày suy nghĩ tận đáy lòng: “Như thế này nhanh quá rồi.”
“Nhanh?” Kiều Lục Nghị lên giọng vờ tỏ ra ngạc nhiên: “Đây đâu phải là lần đầu tiên của chúng ta? Trước đó, tại đây,...”
“Anh đẹp trai quá em không chấp nhận kịp!”
Trong lúc không khống chế được lý trí cùng cảm xúc, Lâm Nghiên Hy buột miệng bật ra, sau câu nói ấy bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn vương lại tiếng hô hấp cùng âm thanh rì rì nhỏ của máy móc thiết bị đang hoạt động.
Khuôn mặt Kiều Lục Nghị cũng vì lời nói của Lâm Nghiên Hy mà nghiêm trọng, ngỡ ngàng có, vô tội cũng có.

Động tác của anh dừng lại, khó xử bộc bạch: “Anh còn tưởng em chỉ nói dối, trong lòng em luôn ghét bỏ ngoại hình của anh.”
“Em không có...”
Lâm Nghiên Hy còn chưa kịp giải thích hết, Kiều Lục Nghị đã thở dài bất lực: “Anh đâu ngờ đẹp trai cũng bị xa lánh.”
Lâm Nghiên Hy: “...”

Kế tiếp, Kiều Lục Nghị nắm bàn tay Lâm Nghiên Hy áp lên ngực trái của anh: “Anh thề, anh không cố ý làm bản thân xấu hay đẹp để lấy lòng em, anh chỉ cố tình nhốt em vào tim mình làm của riêng.”
Biết rằng lời ngọt ngào phát ra từ miệng người đàn ông chỉ như gió thoảng qua tai, không hề đáng tin nhưng khi những lời này được chính miệng Kiều Lục Nghị nói ra, Lâm Nghiên Hy liền tin tưởng tuyệt đối.
Bởi Lâm Nghiên Hy hiểu rõ, Kiều Lục Nghị sẽ không tùy tiện nói ra những lời hoa mỹ, cũng sẽ không làm bất kỳ điều gì lấy lòng cô gái khác.

Vì qua ánh mắt chứa chan sự thâm tình, qua cảm nhận nhịp đập trái tim mạnh mẽ lại bình ổn trong lồng ng.ực anh, cô đều đã tự mình xác nhận một cách chân thật nhất.
Nụ cười mãn nguyện của Lâm Nghiên Hy dần dần hiện lên, nắm chắc được cô đã bị làm cho lung lay, Kiều Lục Nghị không chút chần chừ tiếp lời ngắn gọn: “Cảm ơn bà xã.”
Còn chưa hiểu Kiều Lục Nghị đang cảm ơn vì chuyện gì, đôi môi của Lâm Nghiên Hy thoáng cái đã bị anh chiếm lấy, bàn tay to nam tính lướt trên da thịt dưới áo cô tựa như xuất hiện một nguồn điện thế cao áp truyền vào, da gà da vịt đều nổi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện