Vốn có tư tưởng sẽ sau khi sáng mắt sẽ trở lại khu huấn luyện một thời gian, thế nên khi đột ngột biết bản thân sắp phải tổ chức hôn lễ liền khiến Lâm Nghiên Hy chưa kịp trở tay.
Tuy vậy, Lâm Nghiên Hy vẫn nhớ rõ lời Tuệ Mẫn và dì Hai nhắc trước đó, hành động Thư Lê càng ngày càng lộ liễu, cô không thể không đề phòng.
Điều Lâm Nghiên Hy nghe được về Kiều Lục Nghị là một kẻ lạnh lùng, đáng sợ nhưng thực tế chứng minh ngược lại, cô thường xuyên bị những lời đường mật của anh dụ rơi vào bẫy, khi toàn thân đã bị phủ đầy mật thì muốn phủi bỏ cũng không có khả năng.
Bên ngoài cửa chính bỗng phát ra tiếng bước chân, Lâm Nghiên Hy theo phản xạ xoay đầu, đúng lúc bắt gặp Tuệ Mẫn và Thư Lê cùng đi vào.
“Ông chủ, thiếu phu nhân.” Cả hai người họ đứng đối diện cách ba mét, dáng người đứng nghiêm như sẵn sàng chờ lệnh.
Đoán Kiều Lục Nghị cố tình gọi họ đến, Lâm Nghiên Hy cũng không tiện chen lời vào.
Điều đáng quan tâm ở đây, Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy vẫn đang mặc đồ ngủ, anh không nói cô cũng không để ý anh rất hay cố ý chọn quần áo ngủ giống cô.
Tuệ Mẫn và Thư Lê từ ngoài nhìn vào dễ dàng nhận ra anh và cô mặc đồ ngủ đôi, cứ như chẳng khác nào đang phô trương cả lúc lên giường cũng là một cặp “tình nồng ý đậm”.
Tư thế của Kiều Lục Nghị không đổi, đưa mắt đến Tuệ Mẫn, nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Váy của vợ tôi là cô cắt?”
Thấy nét mặt cùng giọng nói toát lên sự lạnh lẽo có phần truy xét của Kiều Lục Nghị, Tuệ Mẫn căng thẳng nuốt khan nước bọt, thận trọng đáp: “Dạ phải, vì thiếu phu nhân không muốn mọi người chờ đợi.”
Sắc mặt Kiều Lục Nghị trước sau đều một màu vô cảm, ảm đạm liếc mắt sang Thư Lê kế bên Tuệ Mẫn, giọng nói vốn trầm thêm phần nghiêm trọng: “Dạo gần đây có kẻ muốn nhắm tới vợ tôi, cô biết phải làm gì không?”
Con ngươi Thư Lê hơi run nhẹ khi đối diện với ánh mắt dò xét của Kiều Lục Nghị, miễn cưỡng gật đầu: “Tôi hiểu, tôi sẽ bảo vệ thiếu phu nhân thật tốt.”
Bỗng nhiên Lâm Nghiên Hy có dự cảm không lành, tựa như Kiều Lục Nghị đang che giấu chuyện gì đó, mà ngay cả cô thì anh cũng không có ý chia sẻ.
Mãi cho đến lúc Kiều Lục Nghị đi làm thì Tuệ Mẫn mới dám thở phào nhẹ nhõm, trong bụng cả buổi cứ đinh ninh sẽ bị trách phạt vì dám để Lâm Nghiên Hy ăn mặc “thiếu vải” ở chỗ đông người.
Trái ngược với Tuệ Mẫn, cơn phẫn nộ trong lòng Thư Lê càng lúc càng dâng cao, phải kìm nén về đến phòng riêng mới có thể đấm vào gối mà trút giận.
A Lãng được nghỉ buổi sáng để xử lý những tên gây tai nạn cho nhân viên cửa hàng thời trang tối qua.
Cho dù là biển số giả hay năng lực lợi hại đến đâu cũng không thể dễ dàng thoát được.
Đội ngũ vệ sĩ trong Kiều gia đều đổ máu, mồ hôi và nước mắt để bước lên vị trí cao cả theo bảo vệ thân chủ, năng lực đối với họ mà nói đều là có thừa.
Nhất là đội vệ sĩ theo bảo vệ Kiều Lục Nghị đều là những nhân vật có thành tích ưu tú, nổi trội và có kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện.
Khu huấn luyện Kiều gia có thể nói là địa ngục trần gian, Thư Lê phải chịu đựng cực khổ để có thể từng bước tiến gần đến Kiều Lục Nghị nhưng bị Lâm Nghiên Hy giành lấy, chính vì chuyện đó mà làm cách nào cô ta cũng không cam tâm.
Suốt những năm ở khu huấn luyện, tuy chỉ huy và các đàn anh, đàn chị không thể hiện rõ nhưng họ đều chịu quy tắc ngầm của Kiều Lục Nghị đặt ra, dù thích hay không thích cũng không dám động đến Lâm Nghiên Hy.
Thực ra, ngoại trừ bắn tỉa thì các bài huấn luyện khác Lâm Nghiên Hy chỉ vừa đủ điểm yêu cầu, thậm chí môn bơi và chạy luôn đứng bét bảng thành tích, nhờ có Kiều Lục Nghị đứng sau chống lưng nên chỉ huy mới mắt nhắm mắt mở cho cô qua môn.
Thế nên, Lâm Nghiên Hy phát huy giỏi nhất là ở vị trí bắn tỉa, Kiều Lục Nghị cũng vì điều này mà tự hào, bởi cô không hề vô dụng, ngược lại còn có thứ để anh phải thừa nhận năng lực của cô.
Mà sau tất cả, Lâm Nghiên Hy đều không hề hay biết Kiều Lục Nghị một tay giúp cô chống trời.
Còn cô rất đơn giản, ngày đêm mong một lần được nhìn thấy rõ gương mặt ân nhân cứu mạng thì chết cũng mãn nguyện.
Tầm mười giờ hơn, A Lãng bỗng ghé không báo trước, cùng Lâm Nghiên Hy ra sau vườn nói về chuyện người của Thư Lê sắp đặt ngáng chân tối qua.
A Lãng lắc đầu ngán ngẩm, nghiêm túc nhắc nhở Lâm Nghiên Hy: “Dù là có ông chủ em vẫn phải cẩn thận, kẻ muốn nhắm vào em giờ đây không chỉ là người ngoài muốn tranh giành thế lực.”
Lâm Nghiên Hy lặng lẽ thở dài một hơi não nề, cô không sợ bản thân bị hại, chỉ sợ trở thành gánh nặng cho Kiều Lục Nghị.
Vẻ mặt Lâm Nghiên Hy đăm chiêu, sau cùng cũng quyết định bản thân nên làm gì, dụng ý ám chỉ: “Ngọn lao này đã phóng, không còn đường nào để dừng lại.”