Vừa mở cửa phòng ngủ, một bóng dáng mềm mại trong bộ váy ngủ trắng bỗng rơi vào tầm mắt Kiều Lục Nghị.
Anh có chút ngỡ ngàng khựng người, Lâm Nghiên Hy tươi cười chắp hai tay trước bụng, hơi cúi đầu chào đón.
"Ông xã về rồi."
Kiều Lục Nghị bật cười, đóng cửa phòng lại, cất bước đi vào trong, lướt qua Lâm Nghiên Hy liền ôm ngang người cô nhấc lên khỏi mặt sàn đi về phía giường mới đặt xuống.
Lý do phía sau thái độ nhiệt tình này của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị đều đã biết, lúc trên đường trở về có nhận được báo cáo từ người ở chỗ giữ hung thủ.
Anh không kiên nhẫn vòng vo mà hỏi thẳng: "Hắn ta khai gì với em?"
Lâm Nghiên Hy ngồi nhích vào trong giữa giường, nét mặt nghiêm túc trở lại, đáp: "Anh ta nhận được một số tiền từ Annie cùng lời hứa đồng ý kết hôn của cô ta, đổi lại anh ta sẽ giúp Annie nhân cơ hội tiếp cận gần trừ khử em để trút giận.
Người chủ mưu phía sau tất cả thì anh ta không biết.
Có lẽ, anh ta vì thích Annie nên làm liều, mà Annie lại có người điều khiển."
Kiều Lục Nghị đặt áo vest sang một bên, ngồi xuống cạnh Lâm Nghiên Hy, biểu tình dường như thừa đoán được tất cả.
"Không cần lo, anh có cách khiến Annie tự động khai ra kẻ chủ mưu."
Màn đêm đen phủ xuống, người người yên bình chìm trong giấc ngủ, nhưng có những kẻ muốn cũng chẳng ngủ được vì sợ chuyện xấu mình làm ra lại ập hậu quả đến lúc không phòng bị nhất.
Hai ngày sau, người đàn ông chơi nhạc sau khi được chữa trị được tự do thông qua sự đồng ý của Kiều Lục Nghị.
Lời hứa giữ mạng và cho cơ hội làm lại cuộc đời của Lâm Nghiên Hy với người đàn ông đó cũng được thực hiện.
Trước khi ra nước ngoài định cư, người đàn ông vẫn không quên mục đích chính mà chủ động đi tìm Annie, kết quả cô ta chặn số, còn không cho anh ta vào nhà gặp mặt.
Người đàn ông sớm đoán được Annie lừa mình nhưng vì sự yêu thích lẫn ngưỡng mộ mà sẵn sàng hi sinh mạng sống chứng minh tình cảm, kết quả lại thu về con số không.
Theo như giao kèo âm thầm với phía Kiều Lục Nghị, người đàn ông hóa trang kỹ lưỡng qua mắt kẻ muốn thủ tiêu anh ta diệt khẩu.
Đến nhà không gặp được Annie, anh ta cũng chẳng làm lớn chuyện mà chỉ chuyển một tập tài liệu được niêm phong trong phong bì cho cô ta.
Kể từ đêm gây chuyện ầm ĩ mạng xã hội, không chỉ Annie mà cả gia đình của cô ta đều lao đao, căn biệt thự đang ở cũng phải rao bán gấp để có tiền xoay sở.
Người giúp việc duy nhất còn lại được giữ làm tiếp là một cô gái trẻ, sau khi nhận phong bì từ người đàn ông, cô gái nhanh chóng mang lên phòng cho Annie.
Kể từ ngày mất hết mọi thứ, lối sống của Annie có phần bê bối hơn, căn phòng cứ vài hôm lại bày bừa chẳng khác bãi chiến trường.
Nằm dài trên giường, Annie mặc đồ ngủ, mái tóc rối tung, chán ghét cầm lấy phong bì được đưa đến.
Đang định mở phong bì ra xem thì điện thoại Annie bỗng đổ chuông, là số của người đã liên lạc với cô ta mua chuộc, gài bẫy tên chơi nhạc trước đó.
Đoán người bên kia có kế hoạch mới, Annie nhanh chóng bắt máy, phong bì bị ném sang một bên nằm lăn lóc lên góc bàn.
Cuối tuần, Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy có hẹn ra ngoài ăn tối cùng bố mẹ anh.
Trên tầng năm cũng là tầng cao nhất của nhà hàng Nhật, phong cảnh sát bên sông là điểm cộng lớn nhất.
Trong phòng ăn riêng, các món ăn đều đã bày sẵn, ngoài cửa sổ có thể ngắm cảnh đêm cùng những tòa nhà màu sắc bởi đèn LED, trước cửa phòng có vệ sĩ canh gác bảo vệ.
Qua một lúc ăn uống nói về công việc, Kiều nhị phu nhân không đợi được nữa mà bàn vào vấn đề chính, thấp giọng dò hỏi: "Hai đứa ở bên nhau cũng lâu rồi, sao chưa có tin vui gì thế?"
Nét thoải mái trên mặt Lâm Nghiên Hy lập thức thay bằng căng thẳng, bàn tay dưới gầm bàn lén tự sờ bụng mình.
Quả thật đã nhiều tháng trôi qua từ đêm đầu tiên, số lần thân mật cũng dần nhiều theo thời gian, vậy mà một chút biến động cũng không có.
Nếu chẳng may không thể sinh con cho Kiều Lục Nghị, nhỡ anh cưới thêm vợ sinh con cho anh thì sao? Lâm Nghiên Hy chỉ nghĩ đến thôi đã không muốn.
Trái ngược với Lâm Nghiên Hy thấp thỏm lo lắng, Kiều Lục Nghị lại vô cùng điềm tĩnh đáp: "Không vội."
"Không vội? Nhị thiếu, anh đã ba mươi tuổi còn không vội?" Kiều nhị phu nhân cau mày cằn nhằn, nhìn qua Lâm Nghiên Hy thấy cô cúi đầu im lặng liền có chút áy náy, đành dối lòng chấp nhận: "Mẹ mặc kệ đấy, chậm nhất là một năm nữa, không có trả giá thêm đâu."
Kiều Lục Nghị không đáp, âm thầm đưa tay nắm lấy tay Lâm Nghiên Hy đang tự đặt lên bụng kéo qua, đan mười ngón tay vào nhau đặt lên đùi mình.
Anh nhìn qua Nhị gia ngồi đối diện, giọng điệu lộ rõ sự bất mãn: "Sao hồi trẻ bố không sinh thêm một đứa?"
Nhị gia cười hắt ra một cái, bất đắc dĩ đáp: "Mẹ con không chịu sinh."
Nhắc đến thời trẻ, bố mẹ Kiều Lục Nghị lại có nhiều cái để hoài niệm, bầu không khí từ đó cũng thoải mái trở lại.
Lúc gần kết thúc bữa ăn, Lâm Nghiên Hy ra ngoài đi toilet, vì chỉ có hai vệ sĩ nữ là Tuệ Mẫn và Thư Lê nên chỉ có hai người theo sát cô bảo vệ.
Đoạn đường từ chỗ phòng ăn đến toilet cách một đoạn đường và ngõ ngoặt, cũng có thể xem là cách phòng ăn riêng khá xa.
Lâm Nghiên Hy chỉ mới rời đi được vài phút, chuông báo cháy bất ngờ vang ầm cả nhà hàng, chẳng mấy chốc không gian yên tĩnh trở nên náo loạn khi thực khách hoảng sợ vừa la hét vừa bỏ chạy.
Kiều Lục Nghị bình tĩnh cho vệ sĩ hộ tống bố mẹ anh ra về trước, còn mình cùng Hàn Mạt đi đến phía toilet nữ tìm Lâm Nghiên Hy.
Một nam vệ sĩ nhanh nhẹn kiểm tra địa hình trước phòng ám sát ẩn nấp.
Kiều Lục Nghị và Hàn Mạt tiếp bước theo sau.
Cả hai vừa bước vào trong toilet chung, lập tức bắt gặp cả Tuệ Mẫn lẫn Thư Lê đều bị đánh ngất nằm nghiêng ngửa trên bồn rửa tay.
Kiểm tra hết các phòng, nam vệ sĩ gấp gáp chạy đến báo cáo: "Ông chủ, không tìm thấy thiếu phu nhân."