Lời bác sĩ vừa dứt, tất cả đồng loạt im lặng ngớ người, biểu cảm như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Ngay cả Kiều Lục Nghị cũng không ngoại lệ, anh sững sờ bất động, dường như mọi cảm xúc đều đồng loạt ùa về một lượt.
Kiều nhị phu nhân nhanh chân đến nắm lấy cánh tay nữ bác sĩ giữ lại, cố kiềm chế cảm xúc xác nhận lại: "Bác sĩ, con dâu tôi...!nó thật sự có thai?"
Nữ bác sĩ mỉm cười gật đầu, không quên bổ sung nhắc nhở: "Bệnh nhân từng có bệnh án về thương tích do tai nạn gây ra, việc mang thai này có thể xem là kỳ tích nhưng cũng có thể là nguy hiểm.
Người nhà phải đặc biệt chú ý, nếu trong quá trình bệnh nhân mang thai có dấu hiệu lạ phải lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra."
Dặn dò xong nữ bác sĩ cũng rời đi, Kiều nhị phu nhân vui mừng đến tay chân luống cuống, chỉ thiếu mỗi việc la lên để bày tỏ cảm xúc.
Bà vội níu tay chồng, kích động thúc giục: "Mau, mau, chúng ta về nấu một mâm lớn cúng tạ ơn...!À không, phải nấu đồ bổ cho Nghiên Hy nữa chứ...!Không, không, làm hai việc cùng lúc, mau lên mình!"
Nhị gia nhìn qua Kiều Lục Nghị đứng như trời trồng, cất tiếng nói: "Bố mẹ về nhà trước, sáng sớm sẽ vào lại."
Kiều Dương đứng một bên cũng hăng hái: "Em về báo tin cho ông nội."
Tiếng bước chân loạn xạ dần cách xa, Kiều Lục Nghị đứng tựa lưng vào tường, giơ tay lên ngực trái cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ điên cuồng.
Lâm Nghiên Hy được chuyển ra phòng bệnh, Kiều Lục Nghị căng thẳng đến mức nửa bước cũng không dám rời.
Trên giường, Lâm Nghiên Hy vẫn chưa tỉnh dậy, Kiều Lục Nghị nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, chăm chú quan sát gương mặt cô.
Trong lòng anh không rõ đang vui hay buồn, chỉ có cảm giác lo lắng là vô cùng rõ.
Kiều Lục Nghị khẽ đặt lên má Lâm Nghiên Hy một nụ hôn, tiếng pháo hoa bên ngoài bỗng vang lên, cùng lúc đó mi mắt Lâm Nghiên Hy lại động đậy hé mở.
Cảm nhận hơi thở nóng hổi của Kiều Lục Nghị phả sát trên mặt mình, Lâm Nghiên Hy chầm chầm xoay đầu qua, đôi môi đang áp trên má cô lại chuyển qua áp lên môi cô.
Lâm Nghiên Hy rơi rụt cổ lại, khẽ nhíu mày nhìn Kiều Lục Nghị.
Bắt gặp vẻ mặt hôn lén lại chẳng chút chột dạ khi bắt quả tang, thậm chí có phần nghiêm túc của anh khiến cô buồn cười quên cả mệt mỏi trong người.
"Em...!bị sao thế?"
Trước câu hỏi của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị lại im lặng không đáp.
Anh chợt vùi mặt vào cổ cô, giọng nói lộ rõ bầu tâm sự: "Bác sĩ nói sức khỏe em hiện tại rất yếu."
Mi mắt Lâm Nghiên Hy khẽ rũ xuống, lời nói mang nội dung "chấn động" chợt phát rõ bên tai: "Em có thai sáu tuần rồi."
Hai mắt Lâm Nghiên Hy lập tức trừng to kinh ngạc, đôi môi mấp máy cứng nhắc xoay đầu nhìn Kiều Lục Nghị.
Trái tim trong lồng ngực cô đập mạnh như muốn vỡ tung ra, niềm vui này đến quá đột ngột khiến cô không dám tin đây là hiện thực.
Kiều Lục Nghị đưa tay sờ mặt Lâm Nghiên Hy, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa gò má cô, nói một hiểu nhiều: "Anh chỉ cần em."
Lâm Nghiên Hy hiểu rất rõ, tỷ lệ có con của cô rất thấp, nếu có được cũng sẽ nguy hiểm hơn người khác.
Kiều Lục Nghị chắc chắn cũng chẳng dễ chịu hơn khi có quá nhiều vấn đề phải lo, nhất là tính mạng của vợ con mình.
Chuyển người chui vào vòng tay Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy vòng tay ôm anh cảm nhận hương vị hạnh phúc, cong môi cười mãn nguyện.
"Anh yêu em, yêu con luôn mà, đúng không?"
"Không." Kiều Lục Nghị thẳng thừng gạt bỏ: "Anh chỉ yêu em."
Lâm Nghiên Hy cau mày ngước đầu nhìn Kiều Lục Nghị, gằn giọng ngỏ ý trách móc: "Anh nói cái gì? Anh có biết khó khăn lắm...!anh dám không yêu con?"
Biểu cảm Kiều Lục Nghị vẫn cực kỳ điềm nhiên, kiên định đáp: "Tại sao anh phải yêu nó? Anh không có sở thích ngoại tình."
Lâm Nghiên Hy cạn ngôn, dáng vẻ nghiêm túc đó của anh hết chín mươi chín phần trăm là thật, cô khó tin bất giác thốt lên: "Cha mìn."
Kiều Lục Nghị vẫn tỏ ra thản nhiên, vòng tay ôm siết Lâm Nghiên Hy trong lòng, từ tốn đáp trả: "Cha mìn làm mẹ Hy nổ tung tim."
Không gian tĩnh lặng lúc đầu phát ra những âm thanh cười đùa vui vẻ, tâm tư nặng nhọc đều gác lại theo năm cũ đã qua đi.
Trong lúc Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy bình yên đón giao thừa trong bệnh viện, ở dinh thự Kiều lão gia đã sớm nhốn nháo khi nghe tin Lâm Nghiên Hy mang thai.
Kiều nhị phu nhân và Nhị gia theo Kiều lão gia đi thắp nhang tạ ơn tổ tiên, đất trời phù hộ, cầu xin cho mẹ con Lâm Nghiên Hy khỏe mạnh bình an.
Cúng giao thừa xong, Kiều lão gia nôn nóng gọi điện video cho Kiều Lục Nghị để hỏi tình hình.
Nhưng vì gọi ngay lúc Lâm Nghiên Hy vừa ngủ, Kiều lão gia đành hỏi han, dặn dò vài câu tránh làm ồn đến giấc ngủ của cháu dâu đang say giấc trong vòng tay của cháu trai.
Kiều lão gia từ khi nhận được tin Lâm Nghiên Hy mang thai liền cười không khép miệng, cũng giống như lúc đón ba đứa cháu cố trước liền cười suốt mấy ngày vẫn chưa dừng được.
Vừa cúp máy, Kiều lão gia liền liếc sang chỗ Kiều Dương im lặng ngồi ăn, cất tiếng chất vấn: "Dương, làm ít đi, ăn ít đi, năm nay đưa bạn gái về ra mắt."
Kiều Dương đột ngột bị chỉ đích danh suýt chút đã mắc nghẹn đồ ăn, nuốt đồ ăn xuống xong, anh mới bình tĩnh viện cớ tránh né: "Con còn trẻ mà ông, trước năm ba mươi tuổi con sẽ đưa bạn gái về ra mắt."
"Ồ, vậy à." Kiều lão gia hô lên một tiếng ngạc nhiên, chớp mắt liền vu vơ nói: "Sợ rằng lúc đó trên gia phả không đủ chỗ ghi tên con đâu."
Ngoại trừ Kiều Dương khóc không ra nước mắt, ai nấy đều nói cười, bàn ăn gia đình năm mới rộn rã không khí đầu năm lúc nửa đêm.