Từ lúc biết Lâm Nghiên Hy mang thai, số lần Kiều nhị phu nhân và Nhị gia lui tới biệt thự của Kiều Lục Nghị tích cực lên hẳn, còn anh thường xuyên bị mẹ chê vướng tay vướng chân khi dính lấy cô, nên rất hay bị đuổi đến sòng bạc đi làm.
Đáng nói hơn, cũng từ khi biết có con, mọi sự quan tâm của Lâm Nghiên Hy dành cho Kiều Lục Nghị từ từ mọc cánh mà bay mất.

Người đàn ông sở hữu "trái tim yếu đuối" như anh nhất thời không chấp nhận được sự thật phũ phàng này.
Đầu tháng tư, khách ra vào sòng bạc cũng giảm bớt so với thời điểm đầu và cuối năm, lượng công việc của Kiều Lục Nghị cũng giảm bớt, có thể dành thời gian chăm sóc cho Lâm Nghiên Hy nhiều hơn.
Thế nhưng...
Hôm nay là ngày thứ hai mươi lăm Kiều Lục Nghị chính thức bị hắt hủi, sáng sớm ông chủ Kiều mặt mũi hầm hầm khó coi đến sòng bạc.

Từ phía xa cũng dễ dàng cảm nhận được trên người anh tỏa ra sát khí dày đặc đến mức nào.
Hàn Mạt theo sau Kiều Lục Nghị vào phòng làm việc, mở lời hỏi thăm: "Có chuyện gì sao?"
Kiều Lục Nghị ngồi ở bàn làm việc, tựa lưng vào ghế, sắc mặt cau có trút bức xúc ra ngoài: "Cậu nói xem, tôi đối với thiếu phu nhân nhà tôi có chỗ nào không tốt? Tôi nâng niu, yêu thương cô ấy từng chút một, kết quả cô ấy lại luôn bênh vực một kẻ chưa rõ hình dạng khiến cô ấy ăn không ngon, ngủ không yên, lại khiến cô ấy mệt mỏi."

Nhắc tới Kiều Lục Nghị liền khó tránh bực dọc mà hừ lạnh: "Tối qua, cô ấy hỏi tôi đã nghĩ tên cho kẻ đó chưa, tôi đưa ra hai lựa chọn quá mức hoàn hảo, Kiều Dư Thừa, Kiều Thứ Ba.

Tôi vừa nói xong, cô ấy liền giận tôi? Tôi làm gì sai?"
Hàn Mạt ngồi đối diện Kiều Lục Nghị ở trước bàn làm việc, nghe xong anh liền nhíu mày nghiêm túc suy luận: "Kẻ đó là con cậu với cô ấy à?"
"Đúng." Kiều Lục Nghị thản nhiên thừa nhận.
Hàn Mạt hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra, biểu cảm bất đắc dĩ, tốt bụng góp ý: "Tôi không lấy thân phận cấp dưới, tôi lấy thân phận bạn bè thân thiết để nói với cậu.

Cách cậu yêu thương thiếu phu nhân nhà cậu chưa bị cô ấy chê phiền đã là quá tốt.

Còn nữa, con cái là may mắn trời ban, cậu một chút cũng không trân trọng, cô ấy chưa đá cậu ra khỏi nhà là tốt lắm rồi, còn muốn ý kiến?"
Ngừng một chút, Hàn Mạt khẽ lắc đầu, thật lòng nói ra tiếng lòng: "Tôi mà là thiếu phu nhân nhà cậu, ngày ngày nghe cậu lắm lời, tôi nhất định đã đá cậu đi từ lâu."
Không khí đột ngột rơi vào im lặng, Hàn Mạt muốn rút lại lời cũng không kịp nhưng anh không hề hối hận.
Trước khi đưa Lâm Nghiên Hy vào cuộc sống của mình, Kiều Lục Nghị rõ ràng là một kẻ lạnh nhạt với xung quanh, nhưng từ khi có cô, anh lại lắm lời phiền phức đến ngay cả Hàn Mạt cũng không chịu nổi.
Kiều Lục Nghị không hề nổi giận, chỉ điềm nhiên đổi chủ đề: "Gọi A Lãng vào họp."
Nội dung cuộc họp bàn về trung tâm thương mại được thu mua trước đó ở thành phố biển.

Sau Tết công trình xây dựng sòng bạc đã được bắt đầu thi công, trước mắt phải có người đến đó giám sát.
Ngay khi A Lãng bị chỉ đích danh phải đến đó thay Kiều Lục Nghị, Hàn Mạt liền hiểu vì sao khi nãy một chút nổi giận Kiều Lục Nghị cũng không có.
Đợi A Lãng ra ngoài, Hàn Mạt lúc này đè thấp giọng phản bác: "Ông chủ Kiều, công tư phân minh, cậu không thể lấy chuyện công trả thù chuyện tư."

Kiều Lục Nghị vẫn thản nhiên như không, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cậu có ý kiến thì viết thư phản ánh đi, đợi vợ tôi sinh con xong tôi sẽ duyệt đến."
Hàn Mạt bất bình vừa hé môi muốn tranh luận thì Kiều Lục Nghị lại bổ sung thêm một câu: "Thời gian tới tôi sẽ chuyển về làm việc ở nhà, ở sòng bạc sẽ do cậu phụ trách.

Đừng nghĩ đến chuyện trốn việc đi thăm A Lãng."
Cuối cùng, Kiều Lục Nghị chốt lại vấn đề: "Tôi chịu thiệt, cậu cũng đừng hòng hạnh phúc một mình."
Khi bước vào phòng làm việc, người mang cảm xúc tiêu cực chịu không ít bức xúc là Kiều Lục Nghị, nhưng lúc bước ra người phải chịu cảm giác kia liền chuyển sang Hàn Mạt.
Cùng lúc ở nhà, Lâm Nghiên Hy lên mạng tìm báo đọc cho đỡ buồn chán, tình cờ lại phát hiện Annie công khai đính hôn cùng bạn trai nước ngoài.

Kể từ lúc Thư Lê bị bắt, bản thân vượt qua sóng gió thì Annie cũng an phận hơn hẳn.
Lúc thấy về bài báo đính hôn của Annie, Tuệ Mẫn liền chậc lưỡi cảm thán: "Đây có khác gì tin giả tình thật..."
"Là ý gì?" Lâm Nghiên Hy khó hiểu hỏi.
Tuệ Mẫn nghĩ ngợi về chuyện cũ, dự đoán không quá nghiêm trọng nên cũng nói ra: "Thật ra ngay đêm vào trước hôn lễ của chị và ông chủ, Annie livestream khóc lóc ám chỉ có người xen vào tình cảm của cô ta, mà trước đó nữa có tin đồn cô ta và ông chủ qua lại vì ông chủ từng đến xem buổi biểu diễn của cô ta.
Ngay đêm livestream đó, ông chủ hạ lệnh phong sát sự nghiệp của Annie và gia đình cô ta, sáng hôm sau cô ta đính chính người đàn ông ngoại quốc này là bạn trai đã phản bội.


Nghe qua đã biết là giả, thế nên em mới nói họ là tin giả tình thật."
Nghe Tuệ Mẫn kể xong, Lâm Nghiên Hy nhất thời rơi vào trầm lặng, biểu tình cũng vô thức để lộ sự mơ hồ.

Lần trước khi xem video về cuộc nói chuyện của Kiều Lục Nghị với Thư Lê và Annie, lúc đó Annie có nhắc đến vụ livestream gì đó, nhưng vì Lâm Nghiên Hy bận tâm chuyện tai nạn mà không để ý.
Không ngờ bây giờ có thời gian ngẫm lại, mọi thứ đã trôi qua rất lâu, mà những chuyện lớn như vậy Lâm Nghiên Hy lại luôn là người biết sau cùng.
Quan sát nét mặt suy tư của Lâm Nghiên Hy, Tuệ Mẫn lắc đầu, tỏ ra thông thái tiết lộ: "Thiếu phu nhân, chị đừng nghĩ ngợi nữa, từ trước đến giờ ông chủ không bao giờ để chuyện xấu đến tai chị.

Cho đến khi chị phát hiện, tất cả cũng giống như một cơn gió thoáng qua.

Nên là, chị đừng mong sẽ biết được ông chủ sau lưng âm thầm bảo vệ chị tuyệt đối đến mức nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện