"Nghỉ đông đã kết thúc, các em nên điều chỉnh lại thời gian đi" Trên bục giảng người giáo viên trẻ lịch sự nói với bốn mươi học sinh trong lớp. "Còn lại chưa tới nửa năm, các em sẽ phải kết thúc đời học sinh cấp 3 của mình. Giáo viên sẽ không thích nói nhiều điều vô nghĩa, tương lai là của các em, chính mình nắm giữ, tóm lại, còn lại nửa năm, các em nên tự giải quyết cho tốt đi!"

Học sinh nằm chờ chết trên bàn chỉ ngẩng đầu nhìn người giáo viên đó một cái, lại nằm ngửa trên bàn giả chết.

Người giáo viên này chính là nói sự thật, cay nghiệt, lời nói lại sắc bén, làm tất cả học sinh vừa yêu vừa hận anh.

Thầy giáo không nói nhiều lời vô nghĩa, đầu năm nay thật khó mà tìm kiếm, hơn nữa diện mạo lại đẹp trai lịch sự, nghe nói không ít học sinh nữ của lớp khác ái mộ đã lâu, đó là rất nhiều người không biết chuyện, thật ra là! Thầy giáo của bọn họ là một người mặt lạnh như tượng.

"Thầy, không nhất định! Nói không chừng trong lớp có người thích phương pháp dạy học của người, nên quyết định lưu ban một năm để làm bạn với thầy." Một học sinh nam giơ tay lên tiếng, khiến cho các bạn học đang ngồi khác tinh thần lo sợ.

Lại bắt đầu rồi! Trò hay bắt đầu!

"Em nói là chính em sao?" Thầy giáo đưa tay đẩy đẩy cái kính gọng vàng trên mũi, nở nụ cười, "Thân thiết" nở nụ cười "yêu mến" với bạn học nam lên tiếng.

"Ừm......Thầy, Thầy hiểu lầm......." Mặt học sinh nam cứng đờ, ngơ ngay tại chỗ.

"Thiên Thiên, em có nghe được." Thầy giáo mở miệng khẽ gọi một học sinh nữ nhở nhắn xinh xắn ngồi phía trước học sinh nam đó. " Em học sinh này (học sinh nam) nói muốn lưu ban một năm làm bạn với tôi, nói cách khác sau khi em lên học chuyên ngành ở Đại học, có thể tận tình tham gia các cuộc giao lưu, tiện thể đổi một người bạn trai thông minh hơn.”

Ngay tức khắc, cả lớp cười vang. Học sinh nam bối rối ngồi tại chỗ thở dài.

Mình lại thua nữa rồi!

“Sao bạn lại ngu như vậy? Sao thầy có thể hi vọng bạn ở lại với thầy chứ? Đương nhiên là do một người khác rồi!" Một cô gái có khuôn mặt tròn đáng yêu đứng dậy cười nói, ánh mắt hài hước nháy mắt mấy cái nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của thầy giáo. "Có phải hay không? Thầy Phùng."

"Ôi, Tô Tích Vĩ, nói những lời cao siêu mà không có khả năng thưởng thức cái đẹp của nó, như thế nào mà bạn vẫn còn không học được cách cô đọng cái đẹp hả?" Lại một bạn học nam nói.

"Cái gì?" Cô gái có khuôn mặt tròn - Tô Tích Vĩ, vô tội nháy mắt mấy cái. "Tôi có giải thích rất rõ ràng sao?"

Có đôi khi, không biết gì chính là năng lực.

"Ha ha, chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau!"

Ngay lúc đó, bốn mươi mấy học sinh trong lớp cười rộ lên.

Gần đây học sinh thật sự rất khó dạy.

Phùng Tư Luật đau đầu nghĩ, trên khuôn mặt đẹp trai lịch sự xuất hiện nụ cười gượng gạo.

"Tôi nghĩ, các em cười đến vui vẻ như vậy, nhất định là trong thời gian nghỉ đông đã hoàn thành bài tập mà tôi đã giao. Tốt lắm, thầy thật vui mừng khi các em nghiêm túc như vậy, sáng sớm ngày mai, các em nhớ đem bài tập đến nộp."

"À.....Đừng!" Tất cả học sinh khủng hoảng, hoang mang xin tha. "Mới ngày khai giảng đầu tiên mà ác như vậy! Thầy! Thầy.... ........Thầy đây là báo cho chúng em biết? Thời gian tới của chúng em sẽ không dễ chịu sao?" Một bạn học nam hai tay ôm trái tim, mang một bộ dáng thật đau lòng.

"Chính xác, bạn học Vương." Tay nâng mắt kiếng, Tư Luật lịch sự cười một tiếng.

"Haiz…....." Phía dưới một đám học sinh sau khi nghe xong miệng sùi bọt mép, gục xuống bàn kéo dài hơi tàn.

"Nếu như không có vấn đề gì, hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai, xin các em đi học đúng giờ, không được đến muộn, tan học." Tư Luật khai ân, bỏ qua cho những học sinh chưa kiềm chế được tính tình buông thả của mình.

Học sinh lập tức giải tán, dọn dẹp sách giáo khoa vừa mới phát, chuẩn bị trở về ngủ bù cho một ngày nghỉ đông cuối cùng này.

"Bạn học Diệp Nhứ Tiệp." Tư Luật đột nhiên nói to, tất cả học sinh ngừng động tác trên tay nhìn về phía anh.

"Vâng" giọng nữ mảnh mai trả lời. Diệp Nhứ Tiệp, cô là hoa khôi của lớp, một cô gái mảnh mai xinh đẹp.

Tóc màu nâu tự nhiên dài đến eo, ở sau đầu cột thành đuôi ngựa, làn da mịn màng trắng nõn, xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt to trong suốt sáng ngời, mũi thẳng cùng với môi anh đào, dáng người thanh mảnh rất hợp với cô ấy, phong cách điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta yêu thương từ đáy lòng.

Cô ấy tựa như búp bê thủy tinh, xinh đẹp dễ vỡ.

"Đến văn phòng tôi một lát" Tư Luật nhìn cô một cái, lập tức quay đầu rời đi.

"Hừ!” Tích Vĩ ngồi bên cạnh Nhứ Tiệp, mở miệng khinh thường.

"Tiểu Vĩ, bạn đang làm cái gì vậy?" Nhứ Tiệp buồn cười hỏi bạn tốt mang vẻ mặt chán ghét.

Tích Vĩ trợn mắt một cái nói: "Đây có cái gì mà phải hỏi hả? Đương nhiên là xì mũi coi thường người đàn ông họ Phùng kia!" Hừ hừ hừ, cô lần nữa hừ ba tiếng với bóng lưng của người đi xa.

"Tiểu Vĩ...." Nhứ Tiệp không có cách chỉ biết cười trừ, bạn tốt sáu năm có thái độ với thầy thật sự là.....Rõ ràng là bài xích, từ năm trước, anh ta từ bộ đội hàng không lại trở thành giáo viên mới, Tích Vĩ liền có thái độ thập phần kỳ lạ.

Có lẽ, điều này có liên quan đến những ân oán của họ. Nhứ Tiệp tinh quái nghĩ.

"Nhanh lên đi, Thầy Phùng đang tìm bạn đấy, đừng để người ta đợi lâu." Tích vĩ thúc giục bạn tốt làm nhanh hơn.

"Chờ mình, buổi trưa chúng ta cùng nhau đến nội thành ăn cơm."

"Chờ cậu đến buổi trưa cùng nhau ăn cơm?!" Tích Vĩ khiển trách. "Cậu suy nghĩ nhiều quá đi, cậu tưởng có "thời gian" theo mình đi ăn cơm sao? Cẩn thận người nào đó....." Cô gái này khoa trương nháy mắt, làm động tác đưa tay cắt ngang cổ. "Người ta sẽ làm thịt mình trút giận đó" Cô nở nụ cười đùa giỡn Nhứ Tiệp.

"Nào có khoa trương như vậy, cậu chờ mình chút thôi, chúng ta cùng lấy sách về ký túc xá cất xong, rồi mới đi dạo phố, kỳ nghỉ đông mình rất nhớ cậu đó nha." Nhứ Tiệp cầu xin nháy mắt.

"Được, mình chờ cậu ở kí túc xá, bởi vì mình không biết....." Tích Vĩ nhìn xung quanh, xác định các bạn học đã về hết, mới bạo gan nói: "Thầy Phùng Tư Luật ngày nào không thấy cậu liền la hét như người đàn ông ấu trĩ, lúc nào thì chịu thả cậu đi."

Bị bạn tốt nói như vậy, Nhứ Tiệp không khỏi đỏ mặt.

"Nào có!" Cô nũng nịu một tiếng.

"Phải không? Tối hôm qua mình rõ ràng thấy có người ở ký túc xá hôn tạm biệt mà! Oa!" Tích Vĩ liếc mắt nhìn, vẻ mặt mập mờ. "Mình hẳn là nhìn lầm đi, đôi nam nữ kia hôn mãnh liệt như vậy__"

"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp cảm thấy khó chịu, muốn độn thổ quá, mặt đỏ như quả táo, thẹn thùng. "Cậu......."

"Ha ha, mình thấy hết tất cả!" Làm một tư thế "ya" bằng tay với bạn tốt của mình, cười híp mắt.

"Tiểu Vĩ, cậu.... ......" Nhứ Tiệp trừng hai mắt, không thể tin được. "Vì sao cậu thấy ?" "Tất cả mọi người đều thấy." Tích Vĩ cười gian. "Toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá đều thấy, ha ha, cậu xong rồi! Hỏi một chút, cậu lén lút qua lại với đàn ông, muốn chặn miệng của chín nữ sinh bọn tôi sao đây? Quá tiện nghi thì bọn tôi cũng không dám nhận à"

Như Tiệp thiếu chút nữa là bị bệnh tim, trời ạ! Làm sao có thể.... .......Làm sao có thể cho mọi người nhìn thấy.....Đã gặp mình cùng.....

"Giống như đã trễ giờ rồi nha, cậu tốt nhất nhanh đi tìm "Thầy Phùng", cẩn thận người ta không kịp đợi, liền tự đến bắt cậu." Tích Vĩ vui sướng khi có người gặp họa nhìn bộ dạng lo sợ của bạn tốt.

"A!" Nhứ Tiệp kinh hoàng luống cuống, thuận tay thu thập sách giáo khoa, ôm bỏ chạy. Mà bạn tốt Tích Vĩ mang vẻ mặt cười gian, nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy của bạn tốt, tính toán mình có thể có lấy được bao nhiêu đồ ăn ngon.

... ...... .........

Nhứ Tiệp bước nhanh như chạy trên hành lang, ngày hôm đó đăng kí ghi tên nên cũng không có nhiều học sinh, chỉ có một số ít học sinh chưa rời trường đi lại trong sân trường.

Ở ngôi trường này nam nhiều hơn nữ, nữ sinh luôn luôn nhận hết những yêu thương đặc biệt, kỹ thuật mà! Sẽ có bao nhiêu cô gái nguyện ý vào miếu hòa thượng đầy cầm thú đây? Hơn nữa một cô gái phấn điêu ngọc mài (1) như Nhứ Tiệp, để trên tay sợ rớt, vì vậy, ở trong trường học này, cô được xem như là nữ thần trong lòng các bạn nam!.

(1)Phấn điêu ngọc mài:Gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa

Trên cơ bản, các bạn nam ở trong hoàn cảnh này đã lâu, không nhận thức được, các bạn nữ sẽ trở nên hào phóng, cẩu thả như các bạn nam, trong đó có một ví dụ rõ ràng nhất, có thể từ trên người bạn tốt của Nhứ Tiệp là Tích Vĩ tìm được những chứng cứ chân thật nhất.

Ngẫm lại xem, cô ấy có một người bạn có khuôn mặt tròn đáng yêu, lại là xã trưởng của hội kiếm xã Tây Dương trong trường, lại thêm là tổng quán quân về kiếm đối với nữ trong các nước phương Tây, còn cường hãn hơn đàn ông, làm cho người ta không khỏi kính sợ cô ấy ba phần.

Trái ngược, Nhứ Tiệp mềm yếu mảnh mai, tự nhiên thỏa mãn các bạn nam trời sinh có ý muốn bảo hộ, so sánh với nhau, hiển nhiên Nhứ Tiệp được ưu ái hơn.

Nhứ Tiệp đứng ở cửa phòng làm việc của Phùng Tư Luật thở dốc, hai gò má bởi vì vận động kịch liệt mà đỏ bừng, ở nơi này cuối tháng hai khí hậu hơi lạnh và ẩm ướt , không khỏi đổ mồ hôi đầm đìa.

Thật vất vả để ổn định nhịp tim của mình, Nhứ Tiệp thở sâu, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Cốc cốc _"

Không có ai đáp lại.

"Hả? Tại sao không có ai?" Nhứ Tiệp liền cảm thấy kì quái, chưa từ bỏ ý định gõ lại. "Báo cáo _"

Vẫn không có ai mở cửa, cô không khỏi nhíu mày. "Vì sao không có ai?"

Ước lượng sách mới trong tay, ưm, không nhẹ à, tay xách rất đau, nên đi vào cất kỹ.

Nhứ Tiệp nhìn xung quanh, xác định không có ai thấy hành động của cô, cô liền cười, tự mình mở cửa, bước vào phòng làm việc.

"Tư Luật _" nhẹ giọng hô, chưa đóng cửa lại, đột nhiên cô bị một lực kéo vào trong phòng, dọa cô kinh hãi, đống sách trên tay rơi xuống đất.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa sau lưng cô bị dùng sức đóng lại, tiếp theo "cách" một tiếng, cô nghe được âm thanh khóa cửa.

Một đôi tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô đang hoảng sợ liền bình tĩnh trở lại.

Là mùi của Tư Luật _

"Vì sao lâu như vậy?" giọng điệu của Tư Luật không tốt hỏi, ôm chặt cô vào trong ngực.

"Em nói chuyện cùng Tiểu Vĩ _! Tư Luật, anh đang cái làm gì vậy?" Nhứ Tiệp bám vào thân hình cao to của anh, động cũng không dám động một chút.

"Em cứ nói đi?" Anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ cắn lấy da thịt non nớt, bàn tay ở phía sau dao động.

"Ừm........Tư Luật, anh đừng như vậy, nơi này là trường học!" Nhứ Tiệp chống lại cử chỉ thân mật của anh. "Đừng như vậy mà.... ..."

"Câm miệng." Tư Luật hung ác lườm cô. "Anh hôn vợ của anh có gì không đúng?" Sau đó hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

"Ưm ưm ưm.... ..." Nhứ Tiệp bị hành động càn rỡ của anh mờ mắt, không có năng lực chống đỡ mặc anh muốn lấy anh cứ lấy.

Đúng vậy, cô Diệp Nhứ Tiệp, một học sinh cấp ba vừa tròn mười tám tuổi, kết hôn cùng thầy giáo hai mươi lăm tuổi đẹp trai lịch sự - Phùng Tư Luật.

Đến khi cô thở không nổi nữa, Tư Luật mới vui vẻ bằng lòng buông tha cho đôi môi của cô.

Ngón tay sờ qua đôi môi anh đào bị chính mình hôn đến sưng đỏ, cùng với dấu hôn lưu lại trên cổ, Tư Luật không khỏi bật cười. "

Anh còn cười!" Nhứ Tiệp tức giận vỗ vào vai anh. "Đều tại anh! Hại em vừa rồi bị Tiểu Vĩ chế giễu, quá mất mặt! Bị bọn họ nhìn thấy vào tối hôm qua anh đưa em về kí túc xá.... ......" Đôi mắt Tư Luật lóe lên. "Thấy được? Bọn họ - các nữ sinh trong kí túc xá kia, một đám nữ sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn nhìn thấy? Bởi vì anh không nỡ chia lìa cô vợ nhỏ thương yêu nên chỉ hôn một cái mà thôi, có gì ghê gớm đâu? "Anh còn dám nói!" Mắt Nhứ Tiệp không dám tin trừng trừng.

"A, Tích Vĩ cùng một đám nữ sinh kia muốn cái gì? Bữa tiệc lớn sao?" Tư Luật cười nói, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.

"Tư Luật, anh thật sự không sợ đúng không?" Nhứ Tiệp thất bại trừng anh.

"Có gì phải sợ?" Anh buông lỏng tay, bộ dạng không có chuyện gì lớn. "Chúng ta là danh chính ngôn thuận."

"Biết là vậy, chỉ là.... ..........không có ai biết cả." Nhứ Tiệp khẩn trương xoắn chặt khăn tay. "Nếu người ta biết anh nói chuyện yêu đương với học sinh, thì sẽ không tốt với danh dự của anh...."

"Nhứ Tiệp, em thật sự lo xa." Anh thở dài.

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Tư Luật, trái tim của Nhứ Tiệp không khỏi mềm nhũn, dựa vào trước ngực anh, vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc.

"Tư Luật, em thật sự không hy vọng anh uất ức, bởi vì tình cảm của chúng ta không thể đưa ra ngoài ánh sáng....."

"Ai nói không thể đưa ra khỏi ánh sáng?" Anh xì mũi coi thường. "Chỉ cần em gật đầu, để cho em danh chính ngôn thuận, anh sẽ công khai quan hệ của chúng ta." "Không được!" Cô không chút nghĩ ngợi từ chối.

"Không thể công khai, quan hệ của chúng ta không thể để cho người khác phát hiện."

Quả nhiên, anh biết ngay, Tư Luật bất đắc dĩ thở dài. "Nhứ Tiệp ngốc."

Luôn nghĩ nếu tiết lộ quan hệ của bọn họ, trong tương lai sẽ làm hại anh nên kiên trì không công khai quan hệ của bọn họ.

Trên thực tế, Nhứ Tiệp quá nhạy cảm, anh bỏ công việc ở Mỹ để làm một Thầy giáo trung học thì sao? Đây là lựa chọn của anh, sẽ không ai cười anh, vậy mà cô cứ nghĩ linh tinh, anh biết cô là vì tốt cho anh, nhưng anh chỉ muốn bảo vệ cô, bảo vệ Nhứ Tiệp.

A, nhớ ban đầu, bạn tốt Đường Tuấn Bác biết được anh bỏ công việc, quyết định đến Đài Loan cưới Nhứ Tiệp, vậy mà biểu hiện ra bộ dáng há hốc mồn như gặp quỷ, anh biết mình đời này xong rồi, nhất định bị chế nhạo cả đời. Một người đàn ông vì yêu mà điên cuồng.

"Anh lại mắng em ngốc." Nhứ Tiệp không chịu, nói lên.

"Ngốc mới có thể yêu, Nhứ Tiệp ngốc đáng yêu của anh." Tư Luật toàn tâm toàn ý cười trêu chọc quai hàm của Nhứ Tiệp

"Tư Luật xấu xa." Ánh mắt trách móc của cô nhìn chằm chằm vẻ thoái mái của Tư Luật

Anh cười to ôm cô vào trong lòng, kìm lòng không được lại hôn cô một cái. "Anh thật sự không thể không yêu em, Nhứ Tiệp."

"Em muốn chán ghét anh cũng khó, Tư Luật thân ái." Nhứ Tiệp tức giận nói.

"Ngoan." Sờ sờ đầu cô, Tư Luật nâng bàn tay trắng nõn của cô, đến gần miệng hôn một cái. "Nhẫn đâu?"

"Ở đây này." Cô lấy một sợi dây chuyền vàng từ trong cổ áo ra, lồng vào sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng rất đẹp.

Đó là nhẫn cưới của bọn họ.

"Tư Luật, nó rất mắc nha!" Cô líu lưỡi nói. "Em rất lo lắng khi mang nó trên người, anh để ở trong tủ bảo hiểm được không?"

"Không được." Bàn tay cầm lấy chiếc nhẫn, trong đầu nhớ lại mấy ngày trước, giây phút mà anh đeo nó cho cô. "Anh muốn em mang nó trên người."

Chính anh lựa chọn nhẫn cưới cho cô, cũng chính tay anh đeo nhẫn cưới cho cô, anh không cho phép cô lấy xuống, đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày anh sẽ thấy trên ngón tay áp út có một chiếc nhẫn mà anh đã đeo cho cô.

"Nhưng mà........Đeo một chiếc nhẫn giá trị hơn một triệu nhân dân tệ trên người, cảm thấy kỳ lạ....." Nhứ Tiệp cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Cô rất thích chiếc nhẫn kim cương này, vì đây là lần đầu Tư Luật tặng chiếc nhẫn cho cô, cũng là nhẫn cưới của bọn họ, đương nhiên nó có ý nghĩa quan trọng.

Trong kỳ nghỉ đông đúng ngày lễ tình nhân, cũng là ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của cô, Tư Luật lặng lẽ mang cô đến Las Vegas, ở nơi nào đó trong vòng 24h đến nhà thờ, hoàn thành đại sự cả đời của bọn họ.

Anh cùng với cô, là vợ chồng hợp pháp.

"Không có việc gì, em yên tâm." Anh cười để cô vợ nhỏ yên tâm.

Nhứ Tiệp biết không thể thay đổi suy nghĩ của anh, không thể làm gì khác hơn là cầm sợi dây chuyền để vào lại trong áo.

"Tư Luật, anh tìm em làm gì?" Lúc này cô mới nghĩ tới anh tìm cô có chuyện.

"Nhớ em." Anh cười ngả ngớn. "Một đêm không có em bên cạnh, anh đã thấy không quen rồi."

Nghe vậy, mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng. "Anh không đứng đắn!"

"Anh thật sự rất nhớ em." Tư Luật đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Tư Luật!"

"Anh phát hiện anh không thể không có em." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tư Luật......." Nhứ Tiệp xúc động ôm anh. "Đừng như vậy mà."

"Như vậy, có phải hay không em nên bớt chút thời gian, bồi thường dục vọng chưa thỏa mãn của chồng em?"

Nhứ Tiệp thét chói tai. "Anh.... ...... ........Anh anh anh anh đang nói cái gì vậy?!"

Tư Luật ôm cô vào trong ngực. "Tối hôm nay ngủ ở ngoài, không cần về ký túc xá, chúng ta về nhà hẹn hò."

"Hả?" Nhứ Tiệp nghe được liền ngập ngừng do dự.

"Buổi trưa đi ăn cơm bên ngoài, em cũng đừng trở về ký túc xá nữa." Anh độc đoán quyết định.

"Không được!" Nhứ Tiệp lắc đầu. "Em đã nói với Tiểu Vĩ rồi, buổi trưa cùng đi nội thành dạo phố."

Trong mắt Tư Luật xuất hiện tức giận. "Còn anh thì sao?"

"Anh về nhà." Cô nháy mắt mấy cái, dĩ nhiên nói.

"Anh muốn em, theo anh về nhà." Tư Luật vẫn kiên trì.

"Sao anh lại keo kiệt như vậy! Cả kỳ nghỉ đông em đều cho anh, lúc chúc mừng sinh nhật của em cũng không có Tiểu Vĩ, cô ấy rất tức giận, hôm nay để em bồi thường cho cô ấy, được không, Tư Luật __" Nhứ Tiệp làm nũng với anh, anh không thể chống cự được với giọng nói ấy.

"Không thể" Có một chút dao động.

"Được rồi, ngày nghỉ hàng tuần em sẽ về nhà cùng anh, cả hai ngày đó! Anh chỉ ủy khuất nửa ngày thôi! Cô chủ động bưng mặt của anh, hôn một cái. "Được rồi, được rồi, được rồi!" Tư Luật thở dài, haiz - sao anh có thể cự tuyệt cô chứ?

"Tốt"

"Tư Luật, anh là tốt nhất!" Bổ nhào vào anh, Nhứ Tiệp hào phóng cho anh một nụ hôn nóng bỏng.

"Hai ngày." Không bị cô chủ động làm cho mê mẩn đầu óc, Tư Luật so đo từng tý. "Chính em nói, trong hai ngày nghỉ, em là của anh."

"Ừh, em là của anh." Nhứ Tiệp Buồn cuời.

Tư Luật như đứa bé vậy! Tư Luật định nói thêm gì đó, chỉ là lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại. Anh có thể nói sao?

Anh hối hận, bất luật là ngày nghỉ hay ngày hôm nay, anh đều muốn! Anh muốn Nhứ Tiệp ở bên cạnh anh.

Chỉ là, nếu anh nói ra, nhất định cô sẽ nhạo báng anh, coi như hết.

"Chơi vui vẻ, nhưng phải cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho anh, di động đâu? Nhớ phải mang bên người, ở trên đường gặp nam sinh nào bắt chuyện làm quen, không được cho số điện thoại!" Tư Luật càu nhàu nhắc nhở.

"Tư Luật." Mặt Nhứ Tiệp tràn ngập nụ cười." Em cùng Tiểu Vĩ đi chơi bên ngoài, ai dám ở trước mặt cô ấy cùng em gọi điện thoại? Chẳng lẽ không muốn sống nữa."

"À.... ....Trên người em có đủ tiền không? Cầm lấy thẻ phụ của anh, không cần phải tiết kiệm tiền, thích gì cứ mua về.... ..."

"Được, Tư Luật, anh đừng lo lắng như vậy được không? Em chỉ đi nội thành ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải xuất ngoại!" Nhứ Tiệp cảm thấy phản ứng của anh rất buồn cười.

"Anh...." Không yên lòng người phụ nữ lỗ mãng Tô Tích Vĩ kia! Lời này anh đương nhiên không nói ra.

"Em đến nội thành sẽ gọi điện thoại cho anh, trở lại ký túc xá cũng gọi điện thoại báo bình an, như vậy được chưa? Anh đừng lo lắng." Trong mắt Như Tiệp tràn đầy nhu tình.

"Được rồi." Tư Luật thỏa hiệp.

"Vậy em đi đây!" Nhứ Tiệp cười với anh, ngồi chồm hổm trên mặt đất dọn dẹp đống sách bị rơi, anh thấy thế cũng ngồi xuống giúp cô.

Cuốn sách cuối cùng được nhặt lên, Tư Luật ngẩng đầu, muốn đưa cuốn sách cho cô, lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rũ xuống trước ngực cô.

Anh cười một tiếng, phút chốc tâm trí lơ lửng giữa không trung trở lại trái tim anh.

Nhứ Tiệp, đã là vợ của anh__

"Nhứ Tiệp." Anh khẽ gọi.

"Dạ?" Cô mờ mịt nhìn anh.

"Chuyện của chúng ta - em có nói cho Tô Tích Vĩ không?"

"À.... ...." Cô lộ vẻ ngập ngừng.

"Không nói đúng không." Tư Luật cười đáp.

"Em không dám nói." Nhứ Tiệp le lưỡi.

Lén lút kết hôn mà không báo cho Tiểu Vĩ biết, cô ấy sẽ tức giận!

Đôi mắt Tư Luật lóe lên một chút ánh sáng.

"Nói cho cô ấy biết."

"Hả?" Nhứ Tiệp lại ngớ người.

"Nói cho Tô Tích Vĩ, em đã bị anh lừa." Anh đắc ý nhếch khóe miệng.

"À........Nói như vậy sao?" Cô do dự hỏi.

"Xem em nói như thế nào." Tư Luật kéo cô, đặt sách trên bàn làm việc. "Sách giáo khoa nặng quá, đem sách học của ngày mai là được rồi, còn lại để ở đây."

"Được, anh đưa cho em." Nhứ Tiệp gật đầu.

"Nhanh đi đi, Tô Tích Vĩ không thích chờ đâu." Anh nâng khuôn mặt xinh xắn của cô lên, đặt trên môi cô nụ hôn thật sâu.

"Tư (2)." Mặt Nhứ Tiệp tràn đầy hạnh phúc, đưa ta ôm lấy anh. Ở trên mặt anh in một nụ hôn, rời khỏi tầm mắt của anh.

(2)Tư: Chữ Tư trong tên của nam chính Phùng Tư Luật

Nhìn bóng dáng mảnh mai của Nhứ Tiệp dần dần biến mất trước mắt, trên mặt Tư Luật tràn đầy tình yêu, không khỏi nhớ tới rung động khi gặp cô lần đầu __

Chính là rung động trong con tim của anh, nói cho anh biết, chính là cô! Cô gái mảnh mai xinh đẹp, anh muốn cô gái này.... ....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện