Mặt Đường Tuấn Bác nhăn lại, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.

Anh muốn nói lại thôi nhìn vẻ mặt quyết đoán của bạn tốt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, chỉ là tôi đã quyết định rồi." Mặt Tư Luật không chút thay đổi nói.

Nhứ Tiệp quay về Đài Loan được bảy ngày, thì vẻ mặt của anh đều như vậy.

"Cậu điên rồi!" Đường Tuấn Bác rốt cục không nhịn được quát. "Nào có chuyện như vậy? Cậu đùa cái gì vậy?!"

"Tôi không hay nói giỡn." Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc. "Tôi là nghiêm túc."

"Nhứ Tiệp sẽ không đồng ý cậu làm như vậy!" Đường Tuấn Bác nói ra cô gái cậu ta yêu để cậu ta bỏ đi ý định đó. "Cho dù cô ấy không đồng ý, tôi cũng sẽ làm như vậy." Trên mặt Tư Luật dần dần xuất hiện nụ cười.

Nghĩ đến cuộc sống từ nay về sau, anh không khỏi chờ mong.

Nhứ Tiệp.... ........Anh đã đồng ý với em, sẽ không để cho em chờ lâu.

"Tư Luật, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ thêm một chút." Đường Tuấn Bác thật sự cảm thấy quá hoang đường! Làm gì có người như thế!

"Giấy mời đã phát, cậu cho là có thể giả nữa sao?" Tư Luật quăng giấy mời cho cậu ta. "Tôi đã quyết định, nếu cậu ở Mỹ không giải quyết được, thì liên lạc với tôi, hôm nay tôi phải đi, Nhứ Tiệp bên kia, cậu một chữ cũng không được tiết lộ! Tôi muốn chô cô ấy một kinh hỉ." Nghĩ tới Nhứ Tiệp, ánh mắt của anh không khỏi mềm lại.

"Kinh hỉ?!" Đường Tuấn Bác cười lạnh một tiếng. "Tôi nghĩ là kinh hãi thì có!"

"Nói như vậy, cậu định nói bao lâu nữa? Được rồi, tôi liền làm xong công việc còn lại tất cả giao cho cậu." Tư Luật yên tâm giao phó.

"Cậu đừng trốn! Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp qua mạng bằng Webcam, mỗi ngày tôi sẽ báo cáo công việc cho cậu, đừng hòng để lại tất cả công việc cho tôi, coi chừng tôi bắt Nhứ Tiệp vẽ giúp tôi, cậu nhất định không biết, Nhứ Tiệp biết vẽ thiết kế, không thua kém sinh viên đại học chút nào!" Đường Tuấn Bác không để cho cậu ta có cơ hộ trốn tránh công việc.

"Được, tôi đồng ý với cậu, nhưng không được phép quấy rầy chúng tôi." Tư Luật vênh váo tự đắc nói.

"Tư Luật, tôi thật sự cười cậu, cậu lại tự đem danh dự của mình phá hư hết!" Đường Tuấn Bác thật sự rất buồn cười với quyết định của cậu ta.

Sao lại có người như vậy? Tư Luật không phải điên rồi chứ, suy nghĩ của cậu ta khác với người thường.

"Cậu nghĩ rằng tôi không tính đến chuyện này sao? Tự tôi phá hư danh dự của mình thì có quan hệ gì? Là chính tôi tự nguyện."

Đường Tuấn Bác nghe vậy, chỉ có thể thở dài.

"Tư Luật."

"Hả?"

"Cậu thật sự điên rồi."

... ...... ......

Chương 4.2

Mặc lên người bộ đồng phục hải quân màu xanh lam, đem tóc dài màu nâu cột ở sau đầu, cái đầu nhỏ trốn dưới gầm bàn, liều mình gọi điện thoại.

"Thế nào mà gọi không được? Gạt người!" Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại khồng ngừng nói ra những âm thanh phiền não, bàn tay nhỏ không ngừng bấm bấm điện thoại. "Cậu còn chưa từ bỏ à! Nhứ Tiệp." Tích Vĩ ngồi bên cạnh cô buồn cười nhìn hành động tre con của cô.

"Cậu đã gọi liên tục ba ngày." "Tư Luật đã ba ngày không tìm mình." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp lo lắng vo thành một nắm. "Anh Bác cũng không biết anh ấy đi đâu."

Tích Vĩ thiếu chút nữa phun nước bọt, Nhứ Tiệp ngốc! Anh Bác sao có thể không biết Phùng Tư Luật đi đâu? Bọn họ nhất định là thông đồng với nhau! Thật sự không biết người đàn ông này nghĩ gì!

"Vậy cậu gọi điện thoại liên tục ba ngày, không biết mệt sao?" Cô nhẫn nhịn kích động cười to hỏi.

"Biết chứ, đầu ngón tay đau quá." Nhứ Tiệp thành thật trả lời.

Lúc này, di động phát ra âm thanh, báo máy hết pin và tức thì tắt ngúm.

"Á---- ------" Nhứ Tiệp rên một tiếng. "Vừa rồi không thấy.... ...... ....." Cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất trừng mắt , không còn dùng được điện thoại nữa.

"Phốc---" Tích Vĩ không nhịn được, vốn định lấy tay che miệng cười trộm là được rồi, không ngờ cử động của Nhứ Tiệp làm cô mất khống chế. "Ha ha ha.... ..."

"Tích Vĩ xấu xa! Không đồng cảm thì thôi!" Nhứ Tiệp vừa thấy bạn tốt cười hả hê đến tắt thở, liền cảm thấy ngượng ngùng.

Ưm! Nhứ Tiệp như thế nào đáng yêu như vậy? Tại sao trước kia cô không biết vẻ mặt Nhứ Tiệp có nhiều biến hóa như vậy? Phùng Tư Luật, làm tốt lắm!

Sau khi nghỉ hè xong, rất nhiều người phát hiện Nhứ Tiệp vốn xinh đẹp lại trở nên đẹp hơn, nhiều thêm một chút mềm mại, trong mắt thường toát ra hương vị hạnh phúc, làm cho người ta không khỏi hoài nghi------cô có phải đang yêu hay không? "Trời! Không biết có bao nhiêu học sinh mới năm nay sẽ bị Nhứ Tiệp làm cho mê mẫn?" Lớp trưởng sợ thiên hạ không loạn nói.

"Xong rồi! Phòng học của chúng ta sẽ bị một đống thư tình nhấn chìm mất!" Người phụ trách phòng khôi hài làm tư thế bơi lội, làm cho cả lớp cười vang.

Học sinh của lớp học này chính là lớp kiến trúc duy nhất có "hai" học sinh nữ, khoa kiến trúc có 3 lớp, mỗi lớp có 42 học sinh, học sinh nữ chỉ có 10 người. Một khoa khác là khoa hóa chất, tương phản với khoa kiến trúc, cả lớp chỉ có 10 học sinh nam.

"Cũng tốt, như vậy nữ sinh ký túc xá chúng ta có thể bày bán hoa tươi cũng làm đẹp cho ký túc xá luôn." Đôi mắt Tích Vĩ mang ý cười , trêu chọc vẻ mặt xấu hổ của Nhứ Tiệp.

"Tiểu Vĩ, cậu đủ rồi." Cô nhẹ giọng kéo vạt áo của Tích Vĩ.

"Làm gì? Giá thị trường tốt như vậy mà cậu còn sợ? Với cậu.... ........" Tích Vĩ kéo cô qua, nói nhỏ bên tai cô. "Dù sao, Phùng Tư Luật ở Mỹ xa xôi, cậu ở Đài Loan tìm hiểu các bạn nam, cùng cậu dạo phố, mua đồ, thì Phùng Tư Luật cũng không biết, mình càng không bán đứng cậu, như vậy không tốt à? Chúng ta thương lượng chút.... ...." Cô giựt giây bạn tốt ngoại tình.

"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp trừng mắt , rất khó tin lời như vậy lại xuất phát từ miệng cậu ấy. "Cậu nói thật sao?"

"Phốc---" Tích Vĩ phì cười ra tiếng. "Đương nhiên là giả, gạt cậu thôi! Mình không dám, mình không muốn bị Phùng Tư Luật lột da." Nghĩ đến thân thủ cùng kiếm thuật kinh người của Tư Luật, cô không nhịn được chân mềm ra.

Chỉ qua tay ba chiêu, cô liền thua, thua tâm phục khẩu phục. Cô biết, bằng kiếm thuật của anh ta, chỉ cần một chiêu cô liền thua, anh ta chỉ cho cô mặt mũi thôi. Người này, thật hiểu được việc thua mua lòng người.

"Tiểu Vĩ! Cậu lại như thế nữa!" Nhứ Tiệp tức giận liếc cậu ấy một cái.

"Ha ha, cậu thật đáng yêu, kìm lòng không được mà trêu chọc cậu." Tích Vĩ thành thật nói. Đúng vậy, cô lòng dạ xấu xa, ha ha.

"Đáng ghét!" Nhứ Tiệp thẹn quá hóa giận, đùa giỡn cùng cô.

Bên trong phòng học loạn thành đoàn, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè, theo lý thuyết, hôm nay đăng ký, không cần đi học, chỉ cần lấy sách mới về phát ra đem về nhà là được.

Hiện tại, bọn họ đang chờ giáo viên tới phát biểu. Ài, giáo viên không nói gì hơn là nên tập trung, nghiêm túc đi học, lời nói như vậy bọn họ thuộc làu làu rồi!

"Hả?!" Bạn học nam phụ trách canh chừng đột nhiên nói ra một lời vô nghĩa. "Giáo viên của chúng ta thay đổi người sao?"

"Không biết."

"Không quan trọng."

Mọi người tiếp tục đùa giỡn.

"Khụ khụ, tôi nghĩ việc này rất quang trọng." Đột nhiên một giọng nói nam xen vào, làm cho cả phòng đang tranh cãi yên tĩnh lại.

Chỉ ngoại trừ hai nữ sinh đưa lưng về phía cửa----Nhứ Tiệp cùng Tích Vĩ.

"Ô ô ô......Mình sai lầm rồi, sau này mình sẽ không đưa ra những chủ ý bậy nữa, Nhứ Tiệp, tha thứ cho mình.... ...."Tích Vĩ giả khóc xin tha thứ.

"Cậu thay đổi, Tiểu Vĩ, cậu trước kia không bao giờ trêu chọc mình như vậy!" Nhứ Tiệp chống cằm lên án nói.

"Bởi vì cậu thật đáng yêu! Không tin cậu hỏi người khác, này! Phong Kỷ." Tích Vĩ ngừng giả khóc, cao giọng hỏi người con trai cao lớn thanh tú, "Cậu nói, Nhứ Tiệp có phải hay không trở nên đáng yêu? So với trước kia kém rất nhiều, làm cho người khác nhịn không được muốn trêu đùa cô ấy, nói! Cậu có phải giúp đưa thư tình cho Nhứ Tiệp hay không? Là học đề nào? Có đẹp trai không?"

"Tiểu Vĩ.... ........." Xoay người ngăn cản Tích Vĩ hồ đồ, không ngờ lại bị một người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm đơ ngay tại chỗ, Nhứ Tiệp há hốc mồm trợn mắt nhìn người đàn ông đứng trước cửa lớp.

Sao có thể.... .....

"Nhỏ bé.... ........Tiểu Vĩ.... ...... ...." Giọng nói Nhứ Tiệp không yên, đứng trên ghế run run tay lôi kéo Tích Vĩ một chút hình tượng cũng không có, cô muốn ngồi xuống. "Cậu.... .........Cậu nhìn phía trước.... ..."

"Cái gì.... ...... ....Á!" Mặt Tích Vĩ tái nhợt, nhanh ngồi xuống ghế.

Cô trộm dò xét người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, bắt đầu hối hận tại sao mình nhiều lời như vậy, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Thật vui mừng khi thấy các bạn học hoạt bát như vậy." Người đàn ông nở nụ cười nói. "Tôi là giáo viên mới." Người đàn ông chuyển hướng nhìn Nhứ Tiệp ngây ngốc trên ghế, anh ý vị thâm trường* cười, "Tôi họ Phùng, tên đầy đủ là Phùng Tư Luật." (*) Ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc sâu xa, ý vị sâu xa

... ...... .........

Chương 4.3

"Mẹ ơi, anh ta sao lại ở chỗ này?" Giọng nói Tích Vĩ không yên, giọng nói run rẩy đè thấp vụng trộm hỏi Nhứ Tiệp.

Ánh mắt vừa rồi của anh ta nhìn qua rất lạnh, thiếu chút nữa đông chết cô!

"Mình.... .......Mình không biết." Nhứ Tiệp dụi mắt, cô không tin những gì mắt mình nhìn thấy.

Tư Luật! Tư Luật của cô sao? Sao anh lại tới đây? Anh không phải ở Mỹ sao?

Rất nhiều nghi vẫn tràn ngập trong đầu cô, mà Tư Luật đột nhiên xuất hiện làm cô lâm vào ngốc trệ, hoàn toàn không có biện pháp tỉnh lại.

"Trong năm học cuối cùng của cấp 3, tôi sẽ là giáo viên đảm nhận bộ môn này, tôi không thích nói quá nhiều, tôi cũng không muốn cái gì mà phát biểu ngày đầu tiên tựu trường.... ....Đây là cuộc sống của các bạn, be yoursefl! Suy nghĩ của chính mình là quan trọng nhất, nếu có gì khó khăn, bất luận là trên lớp hay đi làm rồi, có thể tìm hỏi tôi, tôi có bằng kiến trúc sư, ở phương diện bộ môn chuyên ngành, tôi sẽ hết sức giúp đỡ các bạn." Đẩy đẩy kính mắt, anh tiếp tục nói, "Nếu không có việc gì, mọi người có thể ra về nghỉ ngơi, chỉ là, trước khi ra về, tôi rất ngạc nhiên. Phong Kỷ phụ trách phòng học, là em sao, nghe nói em chuyển thư tình, mà không chỉ một lá, thật sự có việc như vậy?"

Trên gương mặt thanh tú của Phong Kỷ hiện lên chút khó hiểu, nhưng cậu vẫn mở miệng, "Vâng, thỉnh thoảng á......cái này thì phải hỏi Tô Tích Vĩ, cậu ấy là bạn tốt của Nhứ Tiệp, rất nhiều người nịnh nọ cậu ấy, xin cậu ấy nói tốt vài câu, em nghĩ cậu ấy chuyển thư tình nhiều gấp trăm lần so với em."

"Ah! Cậu ta hãm hại tôi, tôi nào có!" Tích Vĩ kháng nghị, cô bị nói xấu!

Kết quả, ánh mắt lạnh của Tư Luật lại lần nữa phóng tới, để cho cô cảm giác như mình đang ở Bắc cực.

"À, hóa ra là như vậy, tôi hiểu rồi." Anh nở nụ cười, nụ cười này làm Tích Vĩ sợ hãi. "Không điên cuồng không là thiếu niên, mong đợi các bạn trong năm học cuối cấp này, trôi qua vui vẻ." Nói xong, anh xoay người bước đi.

Học sinh đã không đi thì anh đi trước.

Trên mặt các bạn học hiện lên bất khả tư nghị*, đột nhiên người giáo viên mới thay thế người giáo viên cũ hai năm, không khỏi tàn bạo quá!

(*) Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng được

"Giáo viên này, sao lại như thế? Thế nào cùng người khác không giống nhau?"

Bắt đầu có người thảo luận ầm ỹ.

Nhứ Tiệp lắc lắc cái đầu, nhìn vẻ mặt không dám tin của Tích Vĩ, không cách nào kiềm chế đứng lên, dưới ánh mặt kinh ngạc của bạn học, chạy theo người đàn ông vừa đi.

Cô ở trên hành lang liều mạng chạy theo, không nhìn thấy ánh mắt của bạn học đẹp trai, chạy thẳng tới phòng làm việc của giáo viên đuổi theo anh.

"Tư Luật!" Nhứ Tiệp nhẹ giọng gọi. Cô không thể tin được tất cả là thật, Tư Luật ngay trước mặt cô.

Xoay người lại, anh lộ ra nụ cười dịu dàng quen thuộc với cô, đưa tay về phía cô.

"Lại đây." "

Tư Luật.... ..." Xác định người trước mặt cô là người thật, Nhứ Tiệp kích động nước mắt tràn đầy.

Tư Luật thở dài, tiến lên cầm bàn tay nhỏ be run rấy của cô. "Có lời gì, đi vào trong rồi nói được không?"

Cô nhẫn nhịn không để cho nước mắt rơi, gật đầu, mặc anh kéo vào phòng làm việc riêng của anh.

Vừa bước vào, khóa cửa lại, Nhứ Tiệp không kìm lòng được đầu nhập vào trong ngực anh.

"Tư Luật......." Cô không ngừng kêu tên anh, gắt gao ôm thăt lưng của anh. không ngừng rơi nước mắt.

"Nhứ Tiệp, đừng khóc." Tư Luật lại lần nữa thở dài, vuốt ve mái tóc màu nâu mềm mại của cô.

"Em cho là anh không thấy.... ...." Nhứ Tiệp khóc rất uất ức.

"Anh cần thời gian thu xếp công việc để đến Đài Loan, cho nên không thể liên lạc với em, với lại, anh nghĩ muốn cho em một kinh hỉ, mới không cho Bác nói tin tức của anh cho em."

"Kinh hỉ?!" Nhứ Tiệp đột nhiên ngừng khóc, bước lui sau một bước, quái dị nhìn anh.

"Sao vậy?" Cô đột nhiên rời khỏi ngực anh, làm anh cảm thấy buồn bã.

"Anh dọa hỏng em rồi, tại sao anh ở chỗ này? Công việc của anh ở đâu?

Anh Bác miệng chó không phun được ngà voi nói đúng, cô quả thật bị dọa.

"Anh tới nơi này làm Thầy giáo." Tư Luật thản nhiên cười.

"Anh làm thầy giáo?" Nhứ Tiệp cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn. "Vì sao?" Đầu óc cô xoay vòng không kịp, vì sao anh ấy muốn làm thầy giáo.

"Vì em." Anh cười dịu dàng. "Anh đến để bảo vệ em."

"Anh điên rồi, Tư Luật!" Nhứ Tiệp tức giận dậm chân. "Anh thế nào lại quyết định như vậy?! Công việc của anh đâu?!"

"Là anh điên rồi, Nhứ Tiệp, anh điên rồi." Vẻ mặt anh nghiêm túc nói với cô. "Anh điên cuồng nhớ em, Nhứ Tiệp, anh vừa nghĩ tới em ở Đài Loan, anh không kiềm chế được suy nghĩ của mình, sợ em khóc, sợ em bị khi dễ! Em nhỏ như vậy, mảnh mai như vậy, xinh đẹp động lòng người như vậy.... ..." Sờ gò má trắng nõn của cô, ánh mắt Tư Luật sáng như đuốc.

"Anh vừa nghĩ tới có người nhân cơ hội anh không ở bên cạnh em bắt em đi, anh đứng ngồi không yên. Sự thực chứng minh rất là đúng, vừa rồi anh mới biết có không ít nam sinh lộ ra ánh mắt sắc lang với em, anh rất giận." Tư Luật cắn răng nói, những nam sinh liều mạng kia, coi chừng.

"Tư Luật." Cô bị anh đánh bại. "Như vậy anh đến trường học chúng em dạy học, sẽ bị mọi người cười!"

"Có gì đáng cười? Anh lại không ăn trộm ăn cướp."

"Anh thật là.... ...... ..." Nhứ Tiệp không phản bác được, cô thật sự không có cách với anh.

Hiện tại mới biết được Tư Luật có bao nhiêu cố chấp, anh ấy muốn gì, suy nghĩ gì, nhất định sẽ làm được, bất luận là ai cũng không làm thay đổi quyết định của anh được. giống như quyết định anh yêu cô vậy, đem tất cả tình yêu cho cô, hoàn toàn không giữ lại.

"Vậy công việc của anh thì sao? Kế hoạch công việc của anh sắp xếp đến sang năm mà." Nhứ Tiệp suy nghĩ cho công việc của anh.

"Cái này em không cần quan tâm, em nghĩ, Bác sẽ boe qua cho anh sao?" Tư Luật cười khổ. "Chúng anh sẽ mở Webcam trên mạng, mỗi ngày đều phải mở để hoàn thành công việc."

"Như vậy anh sẽ rất vất vả." Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Đài Loan với Mỹ chênh lệch nhau 10 tiếng, anh làm việc cả ngày cả đêm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hỏng người mất.

"Cái này thì phải xem em thế nào." Đôi mắt Tư Luật lóe lên một chút ánh sáng. "Em là tinh thần của anh, em phải làm thế nào đó để giúp anh nâng cao tinh thần chứ?"

Gương mặt Nhứ Tiệp đỏ lên, ánh mắt xấu hổ nhìn anh. "Đáng ghét."

Tư Luật bật cười ôm cô vào lòng, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, khẽ sờ đôi môi mềm mại, rồi mới, hôn lên đó---- --------

... ...... .......

Chương 4.4

Nhứ Tiệp với Tư Luật hẹn hò, thì có một bóng đèn là Tích Vĩ đi theo, bầu không khí tốt như thế, có thức ăn ngon trong nhà hàng, tình cảnh hiện tại là có ba người.

"Nghe nói có rất nhiều người nịnh bợ cô." Tư Luật lạnh nhạt nói, bàn tay không nhàn rỗi, thay Nhứ Tiệp bóc vỏ cua, mới để thịt cua trên chén của Nhứ Tiệp, săn sóc thúc giục cô ăn.

"Cái gì?" Tích Vĩ đang lột vỏ tôm, đầu cũng không ngẩng lên liều mạng mà ăn.

Ôi, hải sản ở đây thật tươi! Thịt của con cua rất béo, uống nước súp của nó mà không muốn đứng lên! Tôm sú* vừa to vừa tươi, thật là ngon.

(*) Tôm sú (tên khoa học: Penaeus monodon) là một loài động vật giáp xác đại dương được nuôi để dùng làm thực phẩm.

Cua rang sốt tiêu đen ở đây, thật sự rất ngon!

Phùng Tư Luật thật hào phóng, cho cô ăn những loại này thật tốt, cô sẽ dính Nhứ Tiệp như keo. Được rồi, sau đó lại thêm một đĩa cua thật to, nghe nói chỉ 1-2 vạn mà thôi, cho Phùng Tư Luật trả thoải mái.

1 Đài tệ khoảng 700 VNĐ=> 700 k - 1 triệu 4 cho một bữa ăn.

"Nghe không rõ sao? Tôi nói là nịnh bợ, nghe nói có không ít người nịnh bợ cô, có chuyện này hay không?" Ánh mắt săc bán của Tư Luật nhìn qua.

"Khụ khụ-------" Tích Vĩ bị nhìn dọa sợ, không cẩn thận mắc nghẹn, ho mãnh liệt không ngừng.

Người này không mang mắt kính, ánh mắt sắc bén của anh ta không chút nào che dấu hiện ra, bình thường nhìn như lịch sự hiền lành bây giờ thì cách xa vạn dặm, nhìn bộ dạng không dễ trêu chọc. Tuy rằng trên người mặt âu phục, ánh mắt này, khí chất, làm cho người ta kiêng kị ba phần.

Phùng Tư Luật người này thật là sâu không lường được!

"Nào có?" Tích Vĩ giả ngu.

"Hôm nay tôi nghe nói, cô chuyển giao thư tình." Tư Luật phong kinh vân đạm nói nói, mặc dù vẫn dịu dàng gắp thức ăn cho Nhứ Tiệp, nhưng chính anh làm cho người khác cảm thấy uy hiếp.

"Hả, đó là chuyện rất lâu rồi." Cô vội vàng nói đùa, làm bộ như mình đang bận dùng bữa.

"Tư Luật, anh hiểu lầm Tiểu Vĩ rồi." Nhứ Tiệp nuốt trứng cua mà Tư luật gắp cho, mở miệng nói thay bạn tốt, "Tiểu Vĩ sẽ không làm chuyện như vậy, anh bị lừa rồi!"

"Đúng rồi đúng rồi!" Tích Vĩ vội vàng gật đầu. "Tôi bị oan."

"Phải không?" Trọng giọng nói Tư Luật tràn ngập không tin.

"Dĩ nhiên, ai có thể xông qua được của của Tiểu Vĩ? Tiểu Vĩ tốt với em lắm, sẽ không để cho người có suy nghĩ bậy bạ tới gần em." Giọng nói Nhứ Tiệp trần đầy tin tưởng vào bạn tốt.

"Ha ha." Ánh mắt Tích Vĩ đắc ý nhìn anh cười hai tiếng.

"À." Tư Luật cười lạnh khinh thường.

Nhất thời Nhứ Tiệp cảm thấy dở khóc dở cười, bạn tốt cùng bạn trai đối nghịch làm cho cô thật sự.... .........Không biết thế nào mới tốt nữa.

"Tư Luật ... ....." Cô cầu xin tha thứ, làm nũng với anh, bàn tay nhỏ bé kéo kéo góc áo của anh.

"Vừa rồi anh không nói cái gì cả?" Anh tức giận nói. Nha đầu này, vì sao muốn anh nhận lỗi đầu trước?

"Hôm nay là các bạn học nói giỡn, em biế anh mất hứng, đừng tức giận, được không?" Ánh mắt Nhứ Tiệp chớp chớp, điềm đạm đáng yêu cầu xin, "Có được hay không?"

Tư Luật thở dài, "Anh không có tức giận."

"Hả........Các cậu muốn nói chuyện yêu đương, có thể chờ mình ăn xong thịt cua và trứng cua được không?" Tích Vĩ đang điên cuồng ăn đột nhiên dừng động tác lại. "Rất lãng phí! Đồ này mắc như vậy?" Ánh mắt trêu chọc của Tích Vĩ mang bao nhiêu ý cười, nháy mắt nhìn Nhứ Tiệp, ăn ý giữa bạn tốt với nhau không cần phải nói.

"Tiểu Vĩ xấu xa." Gương mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, gắt giọng.

"Cô không sợ sẽ ói ra sao?" Tư Luật cười tao nhã. "Tôi còn sợ cô ăn xong trở về lại điên cuồng giảm béo, những thứ này hàm lượng kalo rất cao." Cười nhing khuôn mặt tròn của cô, anh cười rất lịch sự, rất tao nhã, nhưng làm cho người khác nhận ra được, anh ta đang cười nhạo cô!

"Không ăn cũng uổng." Tích Vĩ giả cười. Người này, cô không biết anh ta ám chỉ cô mập sao? "Dù sao có người coi tiền như rác."

"Ah! Tôi quên nói, bữa ăn này xin tự trả tiền." Tư Luật cười nói. "Tôi chính là người nghèo, không mời nổi bữa tiệc lớn như vậy."

"Phải không?" Tích Vĩ mới không tin bộ dạng này của anh ta, cười lạnh một tiếng. "Nhứ Tiệp, mình gọi điện thoại kêu học đệ Tư Tấn lớp 2 (năm thứ 2) đến trả tiền là được rồi. để cho cậu ấy biểu hiện một chút, nói cho một ông chú trên hai 20 tuổi, cái gì là phong độ." Cô chính là muốn chọc tức anh ta! Có gì nào! Đồ người không có nhân tính, cũng không nghĩ xem cô là bạn tôta của Nhứ Tiệp! Thái độ hung ác như vậy.

"Học đệ năm thứ 2?" Ánh mắt Tư Luật bắn ra tinh quang, sâu xa khó lường, nhìn vẻ mặt vô tội của Nhứ Tiệp.

"Tiểu Vĩ......." Nhứ Tiệp thật sự là dở khóc dở cười. "Cậu đừng náo loạn với Tư Luật nữa, nói dối một chuyện không có thật."

"Mình có biện pháp gì?" Tích Vĩ bất đắc dĩ thả lỏng hai tay. "Đã có người dễ lừa như thế." Khóe mắt cô mang theo nhạo báng, nhìn mặt mày xanh mét của người đàn ông dễ lừa kia.

Nói nửa ngày, thì ra là Tích Vĩ nghịc ngợm trêu chọc người!

"Cái người tiểu quỷ này.... ........." Tư Luật vừa bực mình vừa buồn cười, anh thế nhưng bị một cô be 18 tuoir đùa giỡn! Có thể thấy được tình yêu làm con người ta mờ mắt, không phân biệt được thật giả.

"Ha ha ha.... ........."Tích Vĩ vỗ trán ca ngợi, cười đến bản thân bất lực.

Chơi với đôi người yêu này thật tốt!

"Chơi đùa thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy, đúng rồi, Phùng Tư Luật, tôi có chuyện muốn nhờ anh." Tích Vĩ đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Cái gì?" Giong nói Tư Luật không tốt, vừa rồi còn bị cô trêu chọc nữa.

"Dù sao anh vì Nhứ Tiệp mới đến trường dạy học, không ngại làm thầy giáo dạy tôi kiếm Tây Dương chứ?" Tích Vĩ trông mong nhìn anh. "Coi như nhìn mặt mũi của Nhứ Tiệp, cầu xin anh------" Cô chắp hai tay, cúi đầu cầu xin.

"Không rảnh." Đại thiếu gia anh rất cá tính từ chối.

"Hả? Vì sao anh không rảnh?" Nhứ Tiếp khó hiểu hỏi.

"Bởi vì anh muốn cùng em hẹn hò." Tư Luật dịu dàng cười với cô.

"Tư Luật.... ..." Nhứ Tiệp cúi đầu thẹn thùng.

"Ah, lại tới nữa," Tích Vĩ rên rỉ, cơ thể không ngừng run lên, da gà nổi đầy cả người.

Còn muốn như thế này bao lâu? Cô không khỏi kêu lên.

Trong trường học lại biểu diễn thầy trò yêu nhau, tuy rằng ba người biết che dấu rất tốt, nhưng vẫn làm cho bạn học ở chung lâu ngày, học sinh ở ký túc xá ngửi được chuyện bát quái. Nhưng mọi người thông minh lựa chọn ngầm hiểu lẫn nhau, cười nhìn tình yêu thầy trò ngọt ngào, tự cho là mọi người không biết lén lút yêu đương, nhiều người bên mới là gian trá, lừa đảo.

Vì Nhứ Tiệp Tư Luật tạm hoãn công vệc để bay tới Đài Loan, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đều thể hiện hết tình yêu của mình ở trên mặt, không thể thoát ra được.

Mỗi lần nhìn cô cười sáng chói nhìn anh, anh liền muốn bảo vệ cô cả đời.

Thế là, yêu nhan tha thiết hơn nửa năm, Tư Luật không kịp đợi Nhứ Tiệp 20 tuổi, trong kỳ nghỉ đông cuối cấp, ngày cô tròn 18 tuổi, cũng chính là lễ tình nhân, giấu giếm mọi người, mang cô bay tới Mỹ, ở Las Vegas kết hôn.

Để cho cô trở thành người phụ nữ của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện