Mặt Đường Tuấn Bác nhăn lại, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.

Anh muốn nói lại thôi nhìn vẻ mặt quyết đoán của bạn tốt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, chỉ là tôi đã quyết định rồi." Mặt Tư Luật không chút thay đổi nói.

Nhứ Tiệp quay về Đài Loan được bảy ngày, thì vẻ mặt của anh đều như vậy.

"Cậu điên rồi!" Đường Tuấn Bác rốt cục không nhịn được quát. "Nào có chuyện như vậy? Cậu đùa cái gì vậy?!"

"Tôi không hay nói giỡn." Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc. "Tôi là nghiêm túc."

"Nhứ Tiệp sẽ không đồng ý cậu làm như vậy!" Đường Tuấn Bác nói ra cô gái cậu ta yêu để cậu ta bỏ đi ý định đó. "Cho dù cô ấy không đồng ý, tôi cũng sẽ làm như vậy." Trên mặt Tư Luật dần dần xuất hiện nụ cười.

Nghĩ đến cuộc sống từ nay về sau, anh không khỏi chờ mong.

Nhứ Tiệp.... ........Anh đã đồng ý với em, sẽ không để cho em chờ lâu.

"Tư Luật, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ thêm một chút." Đường Tuấn Bác thật sự cảm thấy quá hoang đường! Làm gì có người như thế! "Giấy mời đã phát, cậu cho là có thể giả nữa sao?" Tư Luật quăng giấy mời cho cậu ta. "Tôi đã quyết định, nếu cậu ở Mỹ không giải quyết được, thì liên lạc với tôi, hôm nay tôi phải đi, Nhứ Tiệp bên kia, cậu một chữ cũng không được tiết lộ! Tôi muốn chô cô ấy một kinh hỉ." Nghĩ tới Nhứ Tiệp, ánh mắt của anh không khỏi mềm lại.

"Kinh hỉ?!" Đường Tuấn Bác cười lạnh một tiếng. "Tôi nghĩ là kinh hãi thì có!"

"Nói như vậy, cậu định nói bao lâu nữa? Được rồi, tôi liền làm xong công việc còn lại tất cả giao cho cậu." Tư Luật yên tâm giao phó.

"Cậu đừng trốn! Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp qua mạng bằng Webcam, mỗi ngày tôi sẽ báo cáo công việc cho cậu, đừng hòng để lại tất cả công việc cho tôi, coi chừng tôi bắt Nhứ Tiệp vẽ giúp tôi, cậu nhất định không biết, Nhứ Tiệp biết vẽ thiết kế, không thua kém sinh viên đại học chút nào!" Đường Tuấn Bác không để cho cậu ta có cơ hộ trốn tránh công việc.

"Được, tôi đồng ý với cậu, nhưng không được phép quấy rầy chúng tôi." Tư Luật vênh váo tự đắc nói.

"Tư Luật, tôi thật sự cười cậu, cậu lại tự đem danh dự của mình phá hư hết!" Đường Tuấn Bác thật sự rất buồn cười với quyết định của cậu ta.

Sao lại có người như vậy? Tư Luật không phải điên rồi chứ, suy nghĩ của cậu ta khác với người thường.

"Cậu nghĩ rằng tôi không tính đến chuyện này sao? Tự tôi phá hư danh dự của mình thì có quan hệ gì? Là chính tôi tự nguyện."

Đường Tuấn Bác nghe vậy, chỉ có thể thở dài.

"Tư Luật."

"Hả?"

"Cậu thật sự điên rồi."

... ...... ......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện