“Ông đây đập chậu cướp hoa để cho con có mẹ, được chưa?”

“Thật….. thật không? Bố không đùa con đấy chứ?”

“Ai đùa với con làm gì, xuống đây. Sau này phải ngoan thì mẹ mới thích, hiểu chưa?”

“Dạ”.

Kỷ Vĩ Thành bế con trai ra khỏi đống đổ nát. Từ đối nghịch với bố, Kỷ Tiêu Minh bây giờ rất nghe lời là đằng khác. Thằng bé muốn có mẹ mới.

Mọi người trong nhà đều toát mồ hôi hột. Quả nhiên chỉ có cậu chủ mới thu phục được cậu chủ nhỏ.

“Bố, vậy làm thế nào để cô Kha đồng ý làm mẹ con?”

“Con cứ ngoan ngoãn vào thu mì cô ấy sẽ thích. Còn mọi thứ thì bố sẽ lo liệu”.

Chính quản gia nghe xong còn lo cho số phận của cô giáo Kha. Hai bố con mưu mô như vậy, chẳng mấy chốc Kha Nguyệt lại bị đưa vào tròng.

……..

Đến trưa Trình Hạo thản nhiên đưa tình nhân của mình về nhà. Trước kia, hắn còn nơm nớp lo sợ có một ngày mối quan hệ ngoài luồng của hắn bị Kha Nguyệt phát hiện, còn giờ thì không.

Hắn cảm thấy mình không sai, người sai là Kha Nguyệt.

Về nhà, Trình Hạo lại càu nhàu với cô.

“Kha Nguyệt, tôi tưởng là cô đi rồi chứ. Hóa ra là không có tiền, nên vẫn phải bám theo tôi mà thôi. ”

“Tôi để đơn ly hôn trên bàn rồi. Anh ký đi, tôi sẽ dắt con đi.”



Trình Hạo cảm thấy lòng tự tôn của đàn ông bị Kha Nguyệt giẫm đạp một cách mạnh mẽ.

“Đến cả bản thân cô, cô còn chưa nuôi được. Lấy gì nuôi Trình Cẩn Huyên?”

“Chẳng lẽ tôi lại để con bé sống với người cha vô lương tâm như anh, bắt con bé gọi một người làm kẻ thứ ba là mẹ sao?”

“Cô….. sao cô giám sir nhục tôi như thế?”

Lạc Tố Hinh vốn định cho Kha Nguyệt một cái tát, ai ngờ cô chặn lại được, làm cho cả hai người trói mắt ra nhìn. Trình Hạo ngay lập tức đạp một cái vào người cô, làm cô lăn ra đất.

“Cô cút ra!”

“Mẹ! mẹ ơi!”

Huyên Huyên vội vàng chạy ra đỡ Kha Nguyệt dậy. Cô có người, đau đến nỗi bật khóc.

“Bố! Bố là người xấu! Bố đánh mẹ!”

“Con nhỏ này! Còn dám nói bố con như vậy à? Kha Nguyệt, cô dạy con hay lắm. Còn biết hỗn láo với bố nó rồi đấy.”

Trình Hạo kéo ngã Trình Cẩn Huyên qua một bên. Kha Nguyệt đau, nhưng cô không thể nhìn con gái bị hành hạ thế kia được.

Cô chống tay xuống sàn, cố đứng dậy.

“Con bé thà không có bố còn hơn!”

“Là tôi ngu ngốc nên mới nghĩ anh có thể tay đổi”.

“Chúng ta ly hôn, kết thúc đi! Tôi cũng chẳng ham làm vợ anh. Để cho Lạc Tố Hinh làm vợ kẻ bạo lực gia đình đi!”

“Cô…..”



Phải biết rằng khi Trình Hạo điên lên sẽ vô cùng đáng sợ.

Hắn ta liên tục đá vào người Kha Nguyệt, càng hành hạ cô càng thấy phấn khích. Hắn ta mặc kệ con gái đang vào khóc thảm thiết, xin tha.

“Mẹ… mẹ ơi…. hức…. Bố ơi…. bố đừng đánh mẹ…”

“Kha Nguyệt, cô xem, chẳng ai đến cứu cô cả. Cô đừng hòng ly hôn, tôi phải khiến cô sống trong đau khổ cả đời.”

“Anh….”

Huyên Huyên dường như nhớ ra điều gì đó, con bé khóc thút thít, nhấn nút nhỏ ở phía góc trái của đồng hồ.

Chú…chú…

Trình Hạo túm tóc Kha Nguyệt, bắt cô phải nhìn mình, nhìn nụ cười quái dị của hắn.

“Kha Nguyệt, đây là cô nợ tôi đấy.”

“Tôi muốn yêu thương cô, chiều chuông cô, nhưng cô không chịu, cô lại suốt ngày bé tránh tôi.”

Yêu thương? Chiều chuông? Từ ngày sinh Huyên Huyên ra, cô có ngày nào không làm bạn với nước mắt? Hắn hành hạ cô, cả thể xác lẫn tinh thần chỉ vì con của hai người không phải là con trai….

Từ ngày cô gặp chuyện, hắn không những không thông cảm cho cô, mà còn sỉ nhục cô….

Nhìn Kha Nguyệt khổ sở như thế, Trình Hạo và Lạc Tố Hinh lại cười lớn.

“Là bọn mày đụng vào vợ con tao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện