Phòng Tổ Vọng luôn lái xe đuổi theo phía sau xe Lan Đình Phương. Anh ta vừa lái xe vừa không ngừng mắng Lan Đình Phương là một kẻ điên không hơn không kém. Ở trên đường cao tốc Bắc Kinh biểu diễn đua xe, không là đồ điên thì là cái gì? May mắn là lúc này không phải là giờ cao điểm, nhưng cũng không hề thiếu những người lái xe đưa đầu ra ngoài cửa sổ mắng chửi. Cuối cùng, còn kinh động đến cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông đã chặn lại được xe của Lan Đình Phương ở một đầu ngã tư.
Phòng Tổ Vọng cùng cảnh sát giao thông trải qua mấy lần đàm phán mới có thể làm dịu tình hình. Từ đầu đến cuối Lan Đình Phương đều cúi đầu ghé vào trên tay lái không hề nói lấy nữa câu.
Rạng sáng, bọn họ đi tới một chỗ trên cầu vượt, Lan Đình Phương ngồi ở trên chỗ phó lái, bàn tay đưa ra bên ngoài cửa sổ xe, xòe ra, chăm chú quan sát.
Phòng Tổ Vọng lặng im, không khí trong xe bởi vì sự trầm mặc của Lan Đình Phương mà trở nên đè nén. Vài giờ trước anh cũng không có như thế này, vài giờ trước anh còn như người mộng du nói ra: "Tôi đã gặp cô ấy!" Đuôi lông mày có che giấu cũng không che được sự vui mừng như điên của anh. Sau đó anh bắt từng người một trong ghế lô cởi áo ra, cuối cùng chọn chiếc áo sơmi màu đen của Khấu Gia Minh, bởi vì áo của Khấu Gia Minh không có mùi nước hoa.
Lúc nhìn thấy Cố Liên Hảo, Phòng Tổ Vọng mới hiểu được Lan Đình Phương vì sao lại có hành vi quái dị như vậy. Nhìn Lan Đình Phương trở nên như thế này, anh ta không khỏi cảm thán tạo hóa cũng thật biết trêu người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phòng Tổ Vọng nghe Lan Đình Phương hỏi:
"Tổ Vọng, cậu nói một người phụ nữ đã ly hôn, trên ngón áp út mang theo nhẫn là có ý tứ gì?"
Một người phụ nữ đã ly hôn, trên ngón áp út lại đeo nhẫn? Vấn đề mà Lan Đình Phương hỏi ra khiến Phòng Tổ Vọng cảm thấy khó chịu, anh ta suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Có thể có có ý tứ gì? Có lẽ là..."
Lan Đình Phương hiển nhiên là không nghĩ đợi anh ta nói ra đáp án, vội vàng tiếp lời anh ta: "Cô ấy không phải là người như vậy!"
Phòng Tổ Vọng trong lòng thở dài, mặc dù là Lan Đình Phương phủ nhận, anh ta có nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Cố Liên Hảo, một người phụ nữ ở trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn thì còn có thể có ý nghĩa gì?
Cố Liên Hảo rời đi vài năm nay, Phòng Tổ Vọng từng chứng kiến thời khắc mà Lan Đình Phương tuyệt vọng nhất, giờ phút này, Phòng Tổ Vọng đột nhiên không đành lòng.
Thanh thanh cổ họng, anh ta làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: "Ở nước ngoài, tôi nghe nói có một số phụ nữ trẻ ly hôn đều sẽ đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út để bản thân tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết. Tỷ như một số đồng nghiệp của tôi cũng làm như vậy để tránh sự quấy rầy của thủ trưởng."
Lan Đình Phương hai mắt sáng lên, mặt mày sinh động bắt đầu chuyển động, cứ như vậy nắm lấy bờ vai của anh ta: "Đúng, đúng! Tôi thế nào lại quên mất, trước đó không lâu tôi cũng đọc được một bài viết có nội dung như vậy. Đúng, đúng! Phụ nữ họ nghĩ ra biện pháp này thật sự là thông minh đáng yêu, biện pháp này thật sự là rất hay..."
Phòng Tổ Vọng miễn cưởng cười cười, cổ họng nghẹn ứ nói không nên lời, anh ta cũng không biết là do vai của bản thân bị nắm đến phát đau hay là đau đớn xuất phát từ chính trái tim mình.
Anh ta chưa từng nghĩ đến và cũng chưa từng biết, Lan Đình Phương cũng có thời điểm như lúc này.
Tiểu Đao là ở rạng sáng khoảng một giờ rưỡi bị ông chủ của mình đánh thức. Cách điện thoại, ngữ khí của Lan Đình Phương thập phần hưng phấn, anh nói: "Tiểu Đao, ngày mai đi trung tâm bảo dưỡng đem chiếc Retro trở về."
Phương Hữu Vi là ở rạng sáng hơn hai giờ bị lãnh đạo của mình trực tiếp đánh thức, anh lấy một loại khẩu khí xưa nay chưa từng có báo cho anh ta biết, ngày mai không cần đi làm, đem Ca Ca mang đi ra ngoài làm đẹp. Phương Hữu Vi cầm điện thoại ngẩn người, suy xét xem vừa rồi có phải là cuộc gọi đùa dai hay không. Sau đó anh ta lại nghe được Boss nói một câu: "Mẹ của Ca Ca đã trở lại."
Mẹ của Ca Ca? Lại thêm một con chó khác? Ngày hôm sau, Phương Hữu Vi đưa Ca Ca đến trung tâm thú cưng. Hiện tại anh ta đã thích nghi được với chuyện này, Phương Hữu Vi nhớ lần đầu tiên đến nơi đây bản thân thật đúng bị làm cho giật nảy mình. Anh ta thật không ngờ trên thế giới này thế nhưng còn có một chỗ như vậy. Nơi này xa hoa có thể sánh bằng các khách sạn có cấp sao, có chuyên môn vì thú cưng làm salon tạo hình tóc, còn có cả nhà thiết kế thiết kế quần áo đẹp cho chúng. Làm người ta nghẹn họng trân trối là nơi này thế nhưng còn có bác sĩ tâm lý cho thú cưng. Có một lần, Ca Ca có một đoạn thời gian biểu hiện đặc biệt phiền chán, khi đó, Phương Hữu Vi phát hiện Boss thế nhưng bỏ công việc trong tay đi tới đây, như một học sinh ngoan ngoãn ngồi đó, ôm Ca Ca trong lòng, lắng nghe bác sĩ phân tích tình trạng tâm lý của Ca Ca trong khoảng thời gian đó.
Sau ngày hôm đó, Phương Hữu Vi cũng không dám chậm trễ chú chó nhỏ thoạt nhìn ánh mắt luôn có chút đáng thương kia nữa. Anh ta không biết chú chó tên gọi Ca Ca này từ đâu mà có, nhưng anh ta đã biết con vật nhỏ này đối với Lan Đình Phương mà nói vô cùng quan trọng.
Phương Hữu Vi đem Ca Ca xinh xắn đẹp đẽ đúng hạn giao đến tận tay Boss. Lan Đình Phương lúc này thật đúng là làm cho người ta không dời nổi ánh mắt, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, áo sơmi màu trắng, quần Versace màu xám, cách ăn mặc như vậy rất hợp với dáng người của anh. Trách không được hôm nay nghe nói có nhân viên nữ chiếm được nụ cười của Lan tiên sinh, hưng phấn thét chói tai, vui sướng hoa chân múa tay, nước miếng tung bay: "Lan tiên sinh cười với tôi."
"Phương Hữu Vi, nhìn đủ chưa?" Bên tai thình lình vang lên giọng nói tức giận của Boss.
Phương Hữu Vi xấu hổ đem ánh mắt thu trở về, nửa ngày sau mới nói: "Lan tiên sinh, bác sĩ Trâu nói hôm nay tâm tình Ca Ca rất tốt."
Lan Đình Phương không thích người khác gọi mình bằng chức danh, trừ bỏ những trường hợp cực kỳ long trọng, phần lớn thời gian Lan Đình Phương đều để cho Phương Hữu Vi gọi anh là Lan tiên sinh.
Tâm tình Ca Ca rất tốt, tin tức này dĩ nhiên là làm cho Lan Đình Phương vui vẻ. Anh đưa tay ôm lấy Ca Ca, tuy nhiên chiếc nơ con bướm màu hồng phấn trên cổ Ca Ca khiến cho anh hơi hơi nhíu nhíu mày. Cuối cùng, Lan Đình Phương mang một bộ mặt ghét bõ ôm Ca Ca bước ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lan Đình Phương rời đi, Phương Hữu Vi bắt đầu thu dọn văn phòng, trong khu phòng nghỉ ở văn phòng, anh ta trong lúc vô ý đụng phải máy tính của Lan Đình Phương, trên màn hình xuất hiện một tập tin. Ma xui quỷ khiến thế nào anh ta mở cái tập tin kia ra, nội dung của tập tin này khiến cho Phương Hữu Vi phải trợn tròn mắt.
Bên trong tập tin kia thế nhưng lại liệt kê ra một loạt các gợi ý về cách dỗ phụ nữ. Những nội dung này hầu như đều được lấy về từ trên tạp chí, ngoài ra còn có một trang viết đến cuộc khảo sát về hảo cảm mà cô gái trong lòng bạn dành cho bạn. Trong đó có một câu hỏi, bạn dùng phương pháp nào để xin lỗi bạn gái mình?
Phương pháp một: Mua hoa mà cô ấy thích nhất, chân thành hướng cô ấy xin lỗi.
Phương pháp hai: Tự tay làm món ăn cô ấy thích, ở một bầu không khí cực Romantic, nói xin lỗi cô ấy.
Phương pháp ba: Thuận theo tự nhiên.
Phương pháp bốn: Không biết.
Lan Đình Phương chọn phương pháp thứ tư trong số những lựa chọn trên.
Trên thế giới này có một loại người, chỉ số thông minh cao thần kỳ nhưng trong phương diện tình cảm thì lại rối tinh rối mù, Phương Hữu Vi cảm thấy Lan Đình Phương chính là thuộc loại người kia.
Tiểu Đao đem chìa khóa của chiếc xe Retro mà Lan Đình Phương đều sẽ định kỳ mang đi bảo dưỡng giao tận tay anh. Lan tiên sinh lộ ra ý cười hiếm có tiếp nhận chìa khóa. Nụ cười kia quá chói mắt, Tiểu Đao không dám đem ánh mắt dừng ở trên mặt anh quá lâu, chỉ có thể chuyển đến chiếc nơ con bướm trên cổ chú chó Chihuahua mà Lan tiên sinh đang ôm trong lòng kia.
Không thể nghi ngờ là tâm tình hiện tại của Lan tiên sinh đang rất tốt, hơn nữa là tốt đến một mức độ hiếm có. Ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Tiểu Đao thậm chí còn nghe được anh đối với vật nhỏ trong lòng mình nhỏ giọng nói: "Ca Ca, ngày mai gặp mẹ con nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, tốt nhất đem mẹ câu dẫn về với chúng ta."
Nghe lầm, anh ta nhất định là nghe lầm. Tiểu Đao thôi miên bản thân, về phần có phải là nghe lầm hay không, đến cuối cùng cũng trở thành một điều bí ẩn.
Chính là nếu anh ta không có nghe lầm, vậy thì mẹ của Ca Ca là ai? Một con chó khác?
Liên Hảo trở lại Bắc Kinh ngày thứ năm lần thứ hai gặp được Lan Đình Phương. Theo lời giới thiệu của trưởng khoa, bọn họ hiện tại đang ở trong nhà khách do chính phủ sắp xếp. Lần này Liên Hảo đến Bắc Kinh chủ yếu là vì lời mời của bộ văn hóa, mang theo hơn mười đứa trẻ của học viện Khổng Tử tới tham gia trại hè văn hóa ở Bắc Kinh. Hầu hết bọn trẻ đều có hứng thú mạnh mẽ với đất nước hoài cổ xa xôi này.
Ngô viện trưởng cùng mẹ cô là bạn tốt, bà ấy là người Triều Sơn, thuở nhỏ theo ba mẹ mình di dân đến New Jersey, hiện tại là viện trưởng của học viện Khổng Tử ở New Jersey. Vì luôn muốn phổ cập văn hóa Trung Quốc đến những người xa xứ, mẹ cô khi đó đã đáp ứng chờ ngày bà về hưu sẽ đến học viện này làm giáo viên dạy tiếng Trung, nhưng ai có thể ngờ....
Một năm trước, Liên Hảo thay thế mẹ mình đến học viện làm giáo viên dạy tiếng Trung.
Nhớ tới mẹ, Liên Hảo có chút chua xót, một lần nữa lấy lại tinh thần đối mặt với vị khách không mời mà đến mà Ngô viện trưởng coi là khách quý này.
Trong phòng khách nhỏ đơn sơ, Liên Hảo đem nước đặt trước mặt Lan Đình Phương cùng Ngô viện trưởng, lúc dự định lui xuống, Ngô viện trưởng đã gọi cô lại: "Liên Hảo, Lan tiên sinh muốn làm một ít bài đưa tin về học viện của chúng ta, ngài ấy muốn biết thêm về tình huống hiện tại của học viện, các con người trẻ tuổi tương đối dễ dàng giao tiếp hơn. Bọn trẻ hôm nay cứ giao hết cho cô, con hãy giúp cô phụ trách giải đáp những vấn đề mà Lan tiên sinh không rõ."
Khó trách Ngô viện trưởng cao hứng như vậy. Học viện Khổng Tử là trường học công ích thuộc diện bán công, phần lớn đều là dựa vào trợ cấp của chính phủ cùng với quỹ từ thiện bên ngoài. Thường thì sau mỗi học kỳ, họ đều phải sầu não để tìm ra biện pháp duy trì học kỳ tiếp theo.
Sau khi bàn giao mọi chuyện đâu vào đấy, Ngô viện trưởng mang tâm trạng vui tươi hớn hở rời đi.
Liên Hảo không biết vì sao mới sáng sớm Lan Đình Phương đã tìm tới chỗ này, cô cho rằng buổi tối hôm đó cô đã biểu đạt đủ rõ ràng.
Mới vừa rồi còn cùng Ngô viện trưởng bày ra thái độ nhiệt tình vui vẻ, đến khi Ngô viện trưởng đi rồi, Lan Đình Phương lại im thin thít. Liên Hảo đi đến trước mặt Lan Đình Phương, ôm cánh tay nhìn chằm chằm vào anh: "Lan tiên sinh, nếu anh thật tâm muốn giúp đỡ học viện, tôi có thể đem hết thảy tình huống của viện liệt kê thành một phần báo cáo giao cho anh. Nếu anh có mục đích khác, vậy thì mời anh trở về đi!"
Lan Đình Phương cầm lấy nước, sau khi uống một ngụm, anh nói: "Liên Hảo, anh là thật tâm muốn giúp đỡ em, anh còn chưa có ăn sáng, em có thể ăn cùng anh không? Chúng ta có thể vừa ăn sáng vừa trò chuyện, em xem như vậy có được không?"
Liên Hảo không hề để ý đến anh mà bước thẳng về hướng phòng của mình, một buổi sáng vốn rất tốt đẹp lại bởi vì Lan Đình Phương đột ngột đến mà trở nên phiền chán.
Khi Liên Hảo còn đang loay hoay chỉnh lại quần áo do bọn trẻ làm loạn, trong lúc không cẩn thận, cô đã dẫm phải quả bóng nhỏ mà các bé đang chơi. Cơ thể cô bắt đầu mất thăng bằng, lúc cô cho rằng bản thân nhất định sẽ phải chịu đau thì đã bị một cái ôm ấm áp, đã từng vô cùng quen thuộc ôm lấy.
Phản ứng đầu tiên của Liên Hảo là trực tiếp tránh ra, dường như nếu không làm vậy, cô cũng không biết sẽ dẫn đến tình huống oái âm nào khác nữa.
Đứng bất động ở nơi đó, người đàn ông ngày xưa đã từng được yêu cười đến cực kỳ chua xót.
Ánh mắt Liên Hảo dừng ở trên mặt Lan Đình Phương, quả thật người đàn ông này càng ngày càng đẹp mắt, đuôi mày khóe mắt như tranh vẽ, chúng ta muốn nó đẹp bao nhiêu thì nó sẽ đẹp bấy nhiêu.
Dần dần, gương mặt trắng nõn của Lan Đình Phương trở nên đỏ ửng. Liên Hảo mới ý thức được ánh mắt của bản thân đã dừng ở trên mặt Lan Đình Phương quá lâu.
"Liên Hảo, cùng anh ăn một bữa cơm đi! Anh có mang Ca Ca đến, nó đang ở trên xe." Lan Đình Phương hạ mi mắt. Tối hôm qua anh đã xem qua một bài viết, trong đó có nói phần lớn các cô gái đối với những người đàn ông có biểu hiện như thế này đều không có khả năng kháng cự, đặc biệt là đàn ông có bộ dạng đẹp mắt. Quả nhiên là vậy!
"Anh ra bên ngoài đợi đi!" Liên Hảo gật đầu.
Đổi xong quần áo, Liên Hảo đứng ở trước gương, ngẩn người một lúc mới ra khỏi phòng.
Cảnh sát giao thông đã chặn lại được xe của Lan Đình Phương ở một đầu ngã tư.
Phòng Tổ Vọng cùng cảnh sát giao thông trải qua mấy lần đàm phán mới có thể làm dịu tình hình. Từ đầu đến cuối Lan Đình Phương đều cúi đầu ghé vào trên tay lái không hề nói lấy nữa câu.
Rạng sáng, bọn họ đi tới một chỗ trên cầu vượt, Lan Đình Phương ngồi ở trên chỗ phó lái, bàn tay đưa ra bên ngoài cửa sổ xe, xòe ra, chăm chú quan sát.
Phòng Tổ Vọng lặng im, không khí trong xe bởi vì sự trầm mặc của Lan Đình Phương mà trở nên đè nén. Vài giờ trước anh cũng không có như thế này, vài giờ trước anh còn như người mộng du nói ra: "Tôi đã gặp cô ấy!" Đuôi lông mày có che giấu cũng không che được sự vui mừng như điên của anh. Sau đó anh bắt từng người một trong ghế lô cởi áo ra, cuối cùng chọn chiếc áo sơmi màu đen của Khấu Gia Minh, bởi vì áo của Khấu Gia Minh không có mùi nước hoa.
Lúc nhìn thấy Cố Liên Hảo, Phòng Tổ Vọng mới hiểu được Lan Đình Phương vì sao lại có hành vi quái dị như vậy. Nhìn Lan Đình Phương trở nên như thế này, anh ta không khỏi cảm thán tạo hóa cũng thật biết trêu người.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phòng Tổ Vọng nghe Lan Đình Phương hỏi:
"Tổ Vọng, cậu nói một người phụ nữ đã ly hôn, trên ngón áp út mang theo nhẫn là có ý tứ gì?"
Một người phụ nữ đã ly hôn, trên ngón áp út lại đeo nhẫn? Vấn đề mà Lan Đình Phương hỏi ra khiến Phòng Tổ Vọng cảm thấy khó chịu, anh ta suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Có thể có có ý tứ gì? Có lẽ là..."
Lan Đình Phương hiển nhiên là không nghĩ đợi anh ta nói ra đáp án, vội vàng tiếp lời anh ta: "Cô ấy không phải là người như vậy!"
Phòng Tổ Vọng trong lòng thở dài, mặc dù là Lan Đình Phương phủ nhận, anh ta có nhìn đến chiếc nhẫn trên tay Cố Liên Hảo, một người phụ nữ ở trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn thì còn có thể có ý nghĩa gì?
Cố Liên Hảo rời đi vài năm nay, Phòng Tổ Vọng từng chứng kiến thời khắc mà Lan Đình Phương tuyệt vọng nhất, giờ phút này, Phòng Tổ Vọng đột nhiên không đành lòng.
Thanh thanh cổ họng, anh ta làm ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ: "Ở nước ngoài, tôi nghe nói có một số phụ nữ trẻ ly hôn đều sẽ đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út để bản thân tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết. Tỷ như một số đồng nghiệp của tôi cũng làm như vậy để tránh sự quấy rầy của thủ trưởng."
Lan Đình Phương hai mắt sáng lên, mặt mày sinh động bắt đầu chuyển động, cứ như vậy nắm lấy bờ vai của anh ta: "Đúng, đúng! Tôi thế nào lại quên mất, trước đó không lâu tôi cũng đọc được một bài viết có nội dung như vậy. Đúng, đúng! Phụ nữ họ nghĩ ra biện pháp này thật sự là thông minh đáng yêu, biện pháp này thật sự là rất hay..."
Phòng Tổ Vọng miễn cưởng cười cười, cổ họng nghẹn ứ nói không nên lời, anh ta cũng không biết là do vai của bản thân bị nắm đến phát đau hay là đau đớn xuất phát từ chính trái tim mình.
Anh ta chưa từng nghĩ đến và cũng chưa từng biết, Lan Đình Phương cũng có thời điểm như lúc này.
Tiểu Đao là ở rạng sáng khoảng một giờ rưỡi bị ông chủ của mình đánh thức. Cách điện thoại, ngữ khí của Lan Đình Phương thập phần hưng phấn, anh nói: "Tiểu Đao, ngày mai đi trung tâm bảo dưỡng đem chiếc Retro trở về."
Phương Hữu Vi là ở rạng sáng hơn hai giờ bị lãnh đạo của mình trực tiếp đánh thức, anh lấy một loại khẩu khí xưa nay chưa từng có báo cho anh ta biết, ngày mai không cần đi làm, đem Ca Ca mang đi ra ngoài làm đẹp. Phương Hữu Vi cầm điện thoại ngẩn người, suy xét xem vừa rồi có phải là cuộc gọi đùa dai hay không. Sau đó anh ta lại nghe được Boss nói một câu: "Mẹ của Ca Ca đã trở lại."
Mẹ của Ca Ca? Lại thêm một con chó khác? Ngày hôm sau, Phương Hữu Vi đưa Ca Ca đến trung tâm thú cưng. Hiện tại anh ta đã thích nghi được với chuyện này, Phương Hữu Vi nhớ lần đầu tiên đến nơi đây bản thân thật đúng bị làm cho giật nảy mình. Anh ta thật không ngờ trên thế giới này thế nhưng còn có một chỗ như vậy. Nơi này xa hoa có thể sánh bằng các khách sạn có cấp sao, có chuyên môn vì thú cưng làm salon tạo hình tóc, còn có cả nhà thiết kế thiết kế quần áo đẹp cho chúng. Làm người ta nghẹn họng trân trối là nơi này thế nhưng còn có bác sĩ tâm lý cho thú cưng. Có một lần, Ca Ca có một đoạn thời gian biểu hiện đặc biệt phiền chán, khi đó, Phương Hữu Vi phát hiện Boss thế nhưng bỏ công việc trong tay đi tới đây, như một học sinh ngoan ngoãn ngồi đó, ôm Ca Ca trong lòng, lắng nghe bác sĩ phân tích tình trạng tâm lý của Ca Ca trong khoảng thời gian đó.
Sau ngày hôm đó, Phương Hữu Vi cũng không dám chậm trễ chú chó nhỏ thoạt nhìn ánh mắt luôn có chút đáng thương kia nữa. Anh ta không biết chú chó tên gọi Ca Ca này từ đâu mà có, nhưng anh ta đã biết con vật nhỏ này đối với Lan Đình Phương mà nói vô cùng quan trọng.
Phương Hữu Vi đem Ca Ca xinh xắn đẹp đẽ đúng hạn giao đến tận tay Boss. Lan Đình Phương lúc này thật đúng là làm cho người ta không dời nổi ánh mắt, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, áo sơmi màu trắng, quần Versace màu xám, cách ăn mặc như vậy rất hợp với dáng người của anh. Trách không được hôm nay nghe nói có nhân viên nữ chiếm được nụ cười của Lan tiên sinh, hưng phấn thét chói tai, vui sướng hoa chân múa tay, nước miếng tung bay: "Lan tiên sinh cười với tôi."
"Phương Hữu Vi, nhìn đủ chưa?" Bên tai thình lình vang lên giọng nói tức giận của Boss.
Phương Hữu Vi xấu hổ đem ánh mắt thu trở về, nửa ngày sau mới nói: "Lan tiên sinh, bác sĩ Trâu nói hôm nay tâm tình Ca Ca rất tốt."
Lan Đình Phương không thích người khác gọi mình bằng chức danh, trừ bỏ những trường hợp cực kỳ long trọng, phần lớn thời gian Lan Đình Phương đều để cho Phương Hữu Vi gọi anh là Lan tiên sinh.
Tâm tình Ca Ca rất tốt, tin tức này dĩ nhiên là làm cho Lan Đình Phương vui vẻ. Anh đưa tay ôm lấy Ca Ca, tuy nhiên chiếc nơ con bướm màu hồng phấn trên cổ Ca Ca khiến cho anh hơi hơi nhíu nhíu mày. Cuối cùng, Lan Đình Phương mang một bộ mặt ghét bõ ôm Ca Ca bước ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lan Đình Phương rời đi, Phương Hữu Vi bắt đầu thu dọn văn phòng, trong khu phòng nghỉ ở văn phòng, anh ta trong lúc vô ý đụng phải máy tính của Lan Đình Phương, trên màn hình xuất hiện một tập tin. Ma xui quỷ khiến thế nào anh ta mở cái tập tin kia ra, nội dung của tập tin này khiến cho Phương Hữu Vi phải trợn tròn mắt.
Bên trong tập tin kia thế nhưng lại liệt kê ra một loạt các gợi ý về cách dỗ phụ nữ. Những nội dung này hầu như đều được lấy về từ trên tạp chí, ngoài ra còn có một trang viết đến cuộc khảo sát về hảo cảm mà cô gái trong lòng bạn dành cho bạn. Trong đó có một câu hỏi, bạn dùng phương pháp nào để xin lỗi bạn gái mình?
Phương pháp một: Mua hoa mà cô ấy thích nhất, chân thành hướng cô ấy xin lỗi.
Phương pháp hai: Tự tay làm món ăn cô ấy thích, ở một bầu không khí cực Romantic, nói xin lỗi cô ấy.
Phương pháp ba: Thuận theo tự nhiên.
Phương pháp bốn: Không biết.
Lan Đình Phương chọn phương pháp thứ tư trong số những lựa chọn trên.
Trên thế giới này có một loại người, chỉ số thông minh cao thần kỳ nhưng trong phương diện tình cảm thì lại rối tinh rối mù, Phương Hữu Vi cảm thấy Lan Đình Phương chính là thuộc loại người kia.
Tiểu Đao đem chìa khóa của chiếc xe Retro mà Lan Đình Phương đều sẽ định kỳ mang đi bảo dưỡng giao tận tay anh. Lan tiên sinh lộ ra ý cười hiếm có tiếp nhận chìa khóa. Nụ cười kia quá chói mắt, Tiểu Đao không dám đem ánh mắt dừng ở trên mặt anh quá lâu, chỉ có thể chuyển đến chiếc nơ con bướm trên cổ chú chó Chihuahua mà Lan tiên sinh đang ôm trong lòng kia.
Không thể nghi ngờ là tâm tình hiện tại của Lan tiên sinh đang rất tốt, hơn nữa là tốt đến một mức độ hiếm có. Ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Tiểu Đao thậm chí còn nghe được anh đối với vật nhỏ trong lòng mình nhỏ giọng nói: "Ca Ca, ngày mai gặp mẹ con nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, tốt nhất đem mẹ câu dẫn về với chúng ta."
Nghe lầm, anh ta nhất định là nghe lầm. Tiểu Đao thôi miên bản thân, về phần có phải là nghe lầm hay không, đến cuối cùng cũng trở thành một điều bí ẩn.
Chính là nếu anh ta không có nghe lầm, vậy thì mẹ của Ca Ca là ai? Một con chó khác?
Liên Hảo trở lại Bắc Kinh ngày thứ năm lần thứ hai gặp được Lan Đình Phương. Theo lời giới thiệu của trưởng khoa, bọn họ hiện tại đang ở trong nhà khách do chính phủ sắp xếp. Lần này Liên Hảo đến Bắc Kinh chủ yếu là vì lời mời của bộ văn hóa, mang theo hơn mười đứa trẻ của học viện Khổng Tử tới tham gia trại hè văn hóa ở Bắc Kinh. Hầu hết bọn trẻ đều có hứng thú mạnh mẽ với đất nước hoài cổ xa xôi này.
Ngô viện trưởng cùng mẹ cô là bạn tốt, bà ấy là người Triều Sơn, thuở nhỏ theo ba mẹ mình di dân đến New Jersey, hiện tại là viện trưởng của học viện Khổng Tử ở New Jersey. Vì luôn muốn phổ cập văn hóa Trung Quốc đến những người xa xứ, mẹ cô khi đó đã đáp ứng chờ ngày bà về hưu sẽ đến học viện này làm giáo viên dạy tiếng Trung, nhưng ai có thể ngờ....
Một năm trước, Liên Hảo thay thế mẹ mình đến học viện làm giáo viên dạy tiếng Trung.
Nhớ tới mẹ, Liên Hảo có chút chua xót, một lần nữa lấy lại tinh thần đối mặt với vị khách không mời mà đến mà Ngô viện trưởng coi là khách quý này.
Trong phòng khách nhỏ đơn sơ, Liên Hảo đem nước đặt trước mặt Lan Đình Phương cùng Ngô viện trưởng, lúc dự định lui xuống, Ngô viện trưởng đã gọi cô lại: "Liên Hảo, Lan tiên sinh muốn làm một ít bài đưa tin về học viện của chúng ta, ngài ấy muốn biết thêm về tình huống hiện tại của học viện, các con người trẻ tuổi tương đối dễ dàng giao tiếp hơn. Bọn trẻ hôm nay cứ giao hết cho cô, con hãy giúp cô phụ trách giải đáp những vấn đề mà Lan tiên sinh không rõ."
Khó trách Ngô viện trưởng cao hứng như vậy. Học viện Khổng Tử là trường học công ích thuộc diện bán công, phần lớn đều là dựa vào trợ cấp của chính phủ cùng với quỹ từ thiện bên ngoài. Thường thì sau mỗi học kỳ, họ đều phải sầu não để tìm ra biện pháp duy trì học kỳ tiếp theo.
Sau khi bàn giao mọi chuyện đâu vào đấy, Ngô viện trưởng mang tâm trạng vui tươi hớn hở rời đi.
Liên Hảo không biết vì sao mới sáng sớm Lan Đình Phương đã tìm tới chỗ này, cô cho rằng buổi tối hôm đó cô đã biểu đạt đủ rõ ràng.
Mới vừa rồi còn cùng Ngô viện trưởng bày ra thái độ nhiệt tình vui vẻ, đến khi Ngô viện trưởng đi rồi, Lan Đình Phương lại im thin thít. Liên Hảo đi đến trước mặt Lan Đình Phương, ôm cánh tay nhìn chằm chằm vào anh: "Lan tiên sinh, nếu anh thật tâm muốn giúp đỡ học viện, tôi có thể đem hết thảy tình huống của viện liệt kê thành một phần báo cáo giao cho anh. Nếu anh có mục đích khác, vậy thì mời anh trở về đi!"
Lan Đình Phương cầm lấy nước, sau khi uống một ngụm, anh nói: "Liên Hảo, anh là thật tâm muốn giúp đỡ em, anh còn chưa có ăn sáng, em có thể ăn cùng anh không? Chúng ta có thể vừa ăn sáng vừa trò chuyện, em xem như vậy có được không?"
Liên Hảo không hề để ý đến anh mà bước thẳng về hướng phòng của mình, một buổi sáng vốn rất tốt đẹp lại bởi vì Lan Đình Phương đột ngột đến mà trở nên phiền chán.
Khi Liên Hảo còn đang loay hoay chỉnh lại quần áo do bọn trẻ làm loạn, trong lúc không cẩn thận, cô đã dẫm phải quả bóng nhỏ mà các bé đang chơi. Cơ thể cô bắt đầu mất thăng bằng, lúc cô cho rằng bản thân nhất định sẽ phải chịu đau thì đã bị một cái ôm ấm áp, đã từng vô cùng quen thuộc ôm lấy.
Phản ứng đầu tiên của Liên Hảo là trực tiếp tránh ra, dường như nếu không làm vậy, cô cũng không biết sẽ dẫn đến tình huống oái âm nào khác nữa.
Đứng bất động ở nơi đó, người đàn ông ngày xưa đã từng được yêu cười đến cực kỳ chua xót.
Ánh mắt Liên Hảo dừng ở trên mặt Lan Đình Phương, quả thật người đàn ông này càng ngày càng đẹp mắt, đuôi mày khóe mắt như tranh vẽ, chúng ta muốn nó đẹp bao nhiêu thì nó sẽ đẹp bấy nhiêu.
Dần dần, gương mặt trắng nõn của Lan Đình Phương trở nên đỏ ửng. Liên Hảo mới ý thức được ánh mắt của bản thân đã dừng ở trên mặt Lan Đình Phương quá lâu.
"Liên Hảo, cùng anh ăn một bữa cơm đi! Anh có mang Ca Ca đến, nó đang ở trên xe." Lan Đình Phương hạ mi mắt. Tối hôm qua anh đã xem qua một bài viết, trong đó có nói phần lớn các cô gái đối với những người đàn ông có biểu hiện như thế này đều không có khả năng kháng cự, đặc biệt là đàn ông có bộ dạng đẹp mắt. Quả nhiên là vậy!
"Anh ra bên ngoài đợi đi!" Liên Hảo gật đầu.
Đổi xong quần áo, Liên Hảo đứng ở trước gương, ngẩn người một lúc mới ra khỏi phòng.
Danh sách chương