Đã từng, Lan Đình Phương từng nói với Liên Hảo: "Đừng có ý đồ chạm vào nội tâm tôi, bởi vì có đôi khi ngay cả chính tôi cũng không hiểu hết bản thân mình."

Hiện tại, Liên Hảo đã hiểu, có lẽ Lan Đình Phương không chỉ có một tâm hồn ích kỷ, mà có lẽ còn có một loại linh hồn tựa như ác ma mà theo như lời anh đã nói, có đôi khi anh cũng không hiểu hết bản thân mình.

Amy là người từng trải, anh ta cuống quít đi đến trước mặt Lan Đình Phương, dùng tiếng Trung không sỏi của mình muốn giải thích giúp Anh Hùng. Lan Đình Phương đối với lời giải thích của Amy cũng không mấy bận tâm, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Liên Hảo.

Anh vừa nhìn cô vừa có ý muốn Phương Hữu Vi chụp ảnh cho mình: "Chụp một bên mặt là được. Chọn góc độ có thể thấy rõ ràng miệng vết thương."

Liên Hảo đi qua, đoạt lấy điện thoại của Phương Hữu Vi, nhìn cũng không nhìn, quăng lên không trung.

Phương Hữu Vi thịt đau, quay qua nhìn Boss, anh chính là dùng một loại ánh mắt cưng chiều nhìn vợ trước của mình, giống như việc cô vừa làm rất đáng để khen ngợi. Anh ta chỉ có thể tự than thở, có khi nào bản thân anh ta chính là vật hy sinh trong truyền thuyết? Nguyên Anh Hùng bước đến nắm lấy tay Liên Hảo, chỉ vào đầu mình: "Người này nơi này không bình thường, không phải quá tự cao tự đại thì cũng chính là chứng vọng tưởng cuồng. Loại người điên này anh đã gặp không ít. Chúng ta không cần để ý đến anh ta, chúng ta đi."

Amy lúc này cũng đã bước tới: "Nguyên Anh Hùng, anh còn có một cuộc họp báo, anh đã muộn nửa tiếng rồi."

Trước mắt, bảo toàn cho Nguyên Anh Hùng là quan trọng nhất. Amy kéo Nguyên Anh Hùng đi, lấy tư chất của anh ta làm sao có thể không nhìn ra Lan Đình Phương là một người không thể trêu vào, hơn nữa còn là người nói là làm. Vấn đề mấu chốt này đều xuất phát ở trên người Cố Liên Hảo, hiện tại, biện pháp duy nhất chính là nhìn xem Cố Liên Hảo có thể giúp được Nguyên Anh Hùng hay không.

Bồi thường cái gì không quan trọng, chuyện trọng yếu nhất là tuyệt đối không thể để Nguyên Anh Hùng cuốn vào đề tài mẫn cảm này.

"Được rồi, Anh Hùng, anh đi đi." Liên Hảo chỉ vào bình giữ nhiệt trên đất: "Em đem những thứ này thu thập, sau này lại đi tìm anh."

Nguyên Anh Hùng dưới sự lôi kéo của Amy sau cùng cũng rời đi. Bọn họ chân trước mới vừa đi, Phương Hữu Vi sau lưng cũng rời khỏi.

Trên ban công còn lưu lại cảnh tượng tựa như ngày tận thế. Cùng cảnh tượng này giống nhau là đáy lòng tuyệt vọng của Liên Hảo. Không có người phụ nữ nào nguyện ý người đàn ông mà mình đã từng yêu sâu đậm trở nên thay đổi đến mức ngay cả bản thân mình cũng không thể chấp nhận.

Không có nhặt lại bình giữ nhiệt đã mang đến, Liên Hảo cầm túi xách, nhìn cũng không thèm nhìn Lan Đình Phương, từng bước một hướng về phía lối ra của ban công, vừa đi vừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tìm ra một chuỗi dãy số.

Bước xuống mười bậc cầu thang, đứng ở trước cửa thang máy, Liên Hảo chuyển được điện thoại: "Xin chào, là công ty hàng không sao? Tôi muốn đặt vé máy bay....."

Điện thoại bị đoạt đi, khuôn mặt Lan Đình Phương tối sầm.

"Cố Liên Hảo, em sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ với một tấm vé máy bay là có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề đó chứ? Em cho rằng anh không có cách nào đối phó em? Muốn anh nêu một số ví dụ về biện pháp của anh hay không?".

Sau khi nói ra những lời này, thời gian dường như dừng lại, cửa thang máy chầm chậm mở ra, Liên Hảo đờ đẫn bước vào, Lan Đình Phương theo sau.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Liên Hảo ôm lấy cổ Lan Đình Phương, đem cơ thể dán chặt vào người anh, đồng thời môi cũng áp lên, hôn anh. Liên Hảo vươn đầu lưỡi, rất nhanh liền nhận được được sự đáp lại.

Hai cơ thể trưởng thành cứ như vậy triền miên quấn chặt vào nhau. Ngón tay Liên Hảo xuyên qua khe hở nơi nút áo Lan Đình Phương tiến vào, ở trên ngực anh xoay tròn hoặc là cào nhẹ, khiến cho anh phải từng trận run rẩy. Đùi cô cũng bắt đầu như có như không cọ lên nơi mẫn cảm của anh.

Khi chạm phải một cổ nóng rực kia, Liên Hảo đẩy anh ra. Trên thang máy hiện lên con số 17, ánh mắt Lan Đình Phương lúc này đã nhiễm lên sắc dục.

Liên Hảo cho tay vào túi xách của mình lấy ra khăn giấy, hung hăng chà lau môi của chính mình, nhìn phía bên dưới đã phình to kia, lỗ mãng cười: "Lan Đình Phương, thì ra là anh muốn như vậy! Sao không nói sớm. Cũng không phải không có làm qua. Làm nhiều việc đa dạng như vậy thật đúng là lãng phí thời gian của chúng ta."

Liên Hảo tựa vào tường thang máy, ôm cánh tay, giọng nói ngả ngớn: "Phòng khách sạn anh định đoạt, đương nhiên, tôi cũng không phản đối phòng tình thú. Nếu anh còn muốn thú vị hơn nữa, tôi cũng không ngại mặc đồ tình thú, nếu anh muốn mang còng tay hay này nọ tôi cũng có thể phụng bồi."

"Chỉ là." Liên Hảo lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng đây là lần mua bán duy nhất. Từ nay về sau đừng tới quấn lấy tôi, người đàn ông khó lường như anh khiến tôi rất ngán ngẩm."

Rất thành công, Liên Hảo nhìn thấy huyết sắc trên mặt Lan Đình Phương cạn dần, ở bên trong thang máy u ám tựa như ma cà rồng đã rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng.

Đột nhiên, anh nở nụ cười, theo nếp nhăn trên mặt khi cười khuôn mặt anh bắt đầu thay đổi, tựa như sắc màu diễm lệ nhất thế gian này.

Gật gật đầu, ngón tay anh dừng ở trên mặt Liên Hảo: "Cố Liên Hảo, em thành công chọc giận anh."

Thời điểm Liên Hảo không kịp phản ứng đã bị anh vác lên vai.

Chủ nhật hôm đó, một số nhân viên bởi vì tăng ca mà ở lại công ty và những nhân viên ra ngoài làm việc trở về may mắn được nhìn thấy chủ tịch của bọn họ vác một người phụ nữ từ trong thang máy đi ra.

Người phụ nữ trên vai luôn giãy giụa. Những lúc cô nàng giãy giụa quá mức, chủ tịch đại nhân liền đánh vào mông cô. Một màn này khiến cho bọn họ xem mà trợn mắt há hốc mồm. Chỉ là đáng tiếc, khuôn mặt của người phụ nữ này bị mái tóc xoăn của cô rủ xuống che lại, chỉ lộ ra chiếc cằm hơi nhọn. Tuy nhiên, ở trong đầu bọn họ đã đem người phụ nữ này xếp vào loại khuynh thành khuynh sắc, vì chỉ có như vậy thì mới xứng đôi với chủ tịch đại nhân của bọn họ.

Một nhân viên vừa mới đi làm không lâu tại thời khắc tràn ngập sắc thái lãng mạn như vậy lại thốt ra một câu: "Có nên báo cảnh sát hay không? Nói không chừng là bị bắt cóc."

Lan Đình Phương đem người đang liều mạng giãy giụa ở trên vai, Liên Hảo, cưỡng chế nhét vào trong xe, đem toàn bộ cửa xe khóa lại.

Bởi vì rất tức giận nên Liên Hảo không khác gì một người đàn bà chanh chua lôi kéo tóc của Lan Đình Phương, thậm chí móng tay còn cào xước mặt anh. Anh không quan tâm, khởi động xe, quay đầu xe, tăng tốc độ.

Khi anh bắt đầu tăng tốc độ, Liên Hảo hất tay ra, tự động cài dây an toàn, đem cô cố định ở trên ghế phó lái. Liên Hảo thẳng tắp ngồi ở đó, nước mắt lạnh run rơi xuống.

Sau gần một tiếng rưỡi, xe Lan Đình Phương dừng lại ở một nơi yên tĩnh. Liên Hảo nhìn thấy một mảng xanh biếc rộng lớn, bao quanh là cây xanh.

Lại là một trận lôi kéo mang túm, Liên Hảo bị Lan Đình Phương kéo xuống xe, có thể nhìn ra được là anh lại có ý đồ muốn đem cô vác lên vai.

"Bản thân tôi có chân." Liên Hảo lạnh lùng nói.

Liên Hảo thật không ngờ Lan Đình Phương lại mang cô đến gặp một bác sĩ tên Hách Chi Dân. Tại căn phòng lịch sự tao nhã kia, Lan Đình Phương nhẹ bổng quăng ra một câu: "Hách Chi Dân, đem hồ sơ bệnh án của tôi cho cô ấy xem."

Xe đậu ở bên dưới vài cây trúc. Liên Hảo hạ kính cửa sổ xe xuống. Từ cửa sổ xe, Liên Hảo nhìn về phía chân trời xa xăm. Tại phía chân trời thấp bé này lại có biết bao nhiêu thứ không như mong muốn.

Rất lâu, rất lâu, bi thương không biết từ đâu ào ào kéo đến khiến cho cô ôm lấy thắt lưng Lan Đình Phương, ghé vào trên người anh ô ô khóc. Vừa rút vào bờ vai của anh, vừa lẩm bẩm với chính mình: "Lan Đình Phương, vì sao muốn tôi biết điều này, anh không biết năng lực thừa nhận của con người là có giới hạn sao? Vì sao anh muốn đem chuyện như vậy áp đặt trên người tôi, vì sao?...."

Đúng vậy, vì sao!

Hội chứng sợ hay còn gọi là chứng ám ảnh sợ hãi, là một loại rối loạn lo âu. Người mang trên người hội chứng sợ cùng những người chung quanh không có gì khác biệt, chỉ là ở sâu trong nội tâm của họ cất giấu một vật, một sự kiện, một nhân vật nhất định, mỗi khi nhớ lại sẽ sinh ra sợ hãi, trường hợp nghiêm trọng sẽ khiến cho bọn họ khi đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, đầu óc thiếu dưỡng khí và dẫn tới hôn mê.

Lan Đình Phương là một người ích kỷ đến cỡ nào, cuồng vọng đến cỡ nào? Làm sao có thể mắc cái loại bệnh kỳ quái bày? Làm sao có thể? Hơn nữa, khi Liên Hảo nhìn bệnh án của Lan Đình Phương, trên đó còn có một hàng chữ nho nhỏ màu đỏ, viết:

Không loại trừ khả năng chuyển thành chứng trầm cảm.

Làm sao lại có thể có chuyện hoang đường như vậy! Trên thế giới này bất cứ ai cũng đều có thể có tên trên hồ sơ bệnh án của loại bệnh kỳ quái này, duy nhất Lan Đình Phương thì không thể!

Lan Đình Phương là báu vật Cố Liên Hảo chờ đợi mười hai năm, yêu mười năm. Cô không thể chịu đựng được việc anh cùng cái tên y học khủng khiếp như vậy gắn liền với nhau.

Vuốt ve tóc của cô, Lan Đình Phương nói:

"Nếu nói việc anh nói cho em biết điều này chỉ là vì muốn giành được một chút thương hại từ em, em có tin hay không?"

Ôm chặt lấy anh, vai Liên Hảo run lên dữ dội.

"Lúc bảy tuổi, anh đem tranh của ba cầm lấy làm diều. Ba vô cùng tức giận cầm gậy đánh anh, ngày đó, anh thấy ông ấy khóc. Ngày hôm sau, lúc trời chạng vạng tối, anh tan học về nhà, anh còn nhớ rõ đó là vào cuối tháng ba. Không phải tất cả mọi người đều nói trời tháng ba như khuôn mặt của đứa trẻ sao? Bầu trời mới vừa rồi còn sáng sủa bỗng chốc liền xám xịt, mưa rất to, anh mạo hiểm đội mưa chạy về nhà. Khi đó anh không thể chờ đợi được muốn đem kết quả bài kiểm tra đạt điểm tối đa cho ba xem để bù lại lỗi của mình."

"Liên Hảo, em có biết anh nhìn thấy cái gì không?"

Liên Hảo ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của Lan Đình Phương, cô mơ hồ đoán được bản thân sẽ nghe được cái gì.

"Anh nhìn thấy chớp lên ở trước mặt anh là đôi chân đang lắc lư ở trên đại sảnh nhà anh. Cứ đưa qua đưa lại như vậy. Biết anh khi đó có bao nhiêu ngốc không? Anh cứ như vậy kéo lấy đùi ông ấy, ba ba, ba mau xuống đi, ba xem, con làm bài kiểm tra được một trăm điểm. Sau đó, anh đụng phải bàn chân lạnh như băng của ông ấy. Mọi người đều nói, cái loại lạnh như băng này gọi là nhiệt độ của thi thể."

"Khi đó, anh đã nghĩ, có phải là do anh đem tranh của ba làm diều cho nên ông ấy rất tức giận hay không? Cho đến tận giờ phút này anh vẫn luôn nhớ tới cảm giác lạnh lẽo của bàn tay anh khi chạm vào chân ông ấy. Liên Hảo, những lúc nghĩ đến thời khắc đó, cả người anh đều nổi da gà."

"Liên Hảo, anh cuối cùng vẫn không dám nhớ lại cái thời khắc kia."

Liên Hảo cảm thấy sắp thở không thông, cô không thể nào tưởng tượng được cảnh một Lan Đình Phương nhỏ bé, cõi lòng đầy vui sướng muốn sớm gặp được ba mình nhưng lại nhìn thấy ông đang treo lơ lửng ở nơi đó. Cô ôm anh chặt hơn, dường như muốn truyền hết sức mạnh cho anh. Đó là điều duy nhất cô có thể làm vào lúc này.

"Sau này, anh biết được kỳ thực ba anh chết vì chứng bệnh trầm cảm. Liên Hảo, có lẽ em cũng biết đúng không? Kỳ thực chứng bệnh trầm cảm này cũng có một phần là đến từ di truyền trong gia tộc."

"Liên Hảo, anh sợ hãi, sợ bản thân biến thành một người trong số những người đó."

Liên Hảo lo sợ không yên, cô không biết nên nói gì để an ủi anh, chỉ có thể vội vàng ôm lấy anh, sau đó, ngẩng đầu, nói:

"Sẽ không, Đình Phương, sẽ không, anh nhất định phải tin tưởng em, em nói anh sẽ không liền sẽ không, anh tin em không?"

Trong hốc mắt Lan Đình Phương có phù quang, nước mắt làm ướt lông mi anh, ngón tay chậm rãi dừng ở trên mặt Liên Hảo. Cô nàng này vẫn luôn ngốc như vậy!

"Anh tin, chỉ cần Cố Liên Hảo nói Lan Đình Phương đều tin tưởng, chỉ cần Cố Liên Hảo nói sẽ không thì sẽ không."

————

Gann: Thôi để an ủi ông Phương nên tui đổi cách xưng hô của bà Hảo với ông Phương thành Em - Anh nha mọi người. Dù gì cũng vợ chồng sáu năm, cũng đâu có hận thù gì.

Tới khúc gay cấn thì đổi lại, hihi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện