Edit: Gann.
"Cố Liên Hảo, hiện tại còn chưa đến ngày 10 tháng 8, trò chơi này không thể dừng lại." Lan Đình Phương ở bên tai Liên Hảo cứng nhắc nói ra.
Không đợi Liên Hảo kịp phản ứng, anh lấy điện thoại ra và gọi đi.
"Phương Hữu Vi, ngay lập tức mua cho tôi một chiếc điện thoại." Đối với điện thoại, anh nói ra loại mà Liên Hảo đang sử dụng: "Tôi muốn giống nhau như đúc."
Tắt điện thoại, tay anh nhẹ nhàng đặt ở trên vai Liên Hảo, dịu dàng nói: "Liên Hảo, anh sai rồi, anh không nên không quan tâm đến cảm cảm nhận của em mà đã tự ý cài đặt những thứ kia vào điện thoại. Em tức giận là phải. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được. Có phải dạo gần đây em ở nhà quá nhàm chán nên hiện tại muốn ở khách sạn đúng không? Được rồi, anh ở lại cùng em, mấy ngày này anh không đi làm, ở cùng em có được không?".
"Liên Hảo, có phải em chê anh giống đầu gỗ? Sau này, anh sẽ cố gắng không để bản thân giống đầu gỗ nữa em thấy có được không?" Anh cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu Liên Hảo, giống như một con mèo con đang lấy lòng: "Tuy rằng anh không biết nhiều cách lấy lòng phụ nữ, nhưng không sao, anh nhất định sẽ học được. Bây giờ anh đi đặt phòng, cách vách phòng của em, khi nào em cần anh nhất định sẽ có mặt."
Anh miễn cưởng nâng khóe miệng, cố nhếch môi mỉm cười, nụ cười gượng gạo kia trông không khác gì một bức tranh méo mó.
Liên Hảo nhắm hai mắt lại, không nhìn vẻ mặt của anh nữa. Nếu như ngày hôm qua, không, phải nói là mấy tiếng trước, có lẽ cô sẽ vì những lời nói này làm cho cảm động, sẽ vì biểu cảm này của anh mà đau lòng.
Nhưng hiện tại Liên Hảo lại cảm thấy nó thật ghê tởm.
Cô mở to mắt, nói với bóng lưng của anh: "Đình Phương, tôi không muốn chơi nữa, thật sự không muốn, tôi đối với anh đã không còn cảm giác, thật sự không còn, đây là nguyên nhân mà tôi không muốn cùng anh tiếp tục trò chơi này."
Cho dù có, cũng đã biến mất hầu như không còn.
Bóng lưng Lan Đình Phương chao đảo, anh dừng lại, cũng không có quay đầu, chỉ nói:
"Liên Hảo, đừng nói những lời ngốc như vậy, em chỉ là đang tức giận mà thôi, trên thế giới này, không có bất kỳ người phụ nữ nào không khó chịu khi điện thoại của mình bị định vị. Liên Hảo, lúc trước chỉ là vì anh muốn đề phòng chuyện bất trắc, cái kia, đây là lần đầu tiên anh dùng đến nó, em hãy tin anh."
Liên Hảo xao động.
"Liên Hảo, em nghỉ ngơi một chút, có cần gì thì gọi cho anh, anh sẽ để Phương Hữu Vi mua cho em một cái giống như đúc cái của em, về sau anh sẽ không làm những việc ngu xuẩn như thế này nữa."
Móng tay như muốn đâm thủng vào da thịt của cô. Về sau? Người đàn ông này còn luôn miệng nói về sau, anh nghĩ là anh có thể vừa có được người cho anh cảm giác thân thuộc ở bên cạnh vừa muốn ôm ấp tình nhân có bóng dáng của mối tình đầu sống qua ngày? Khi bàn tay Lan Đình Phương vừa đụng vào tay nắm cửa, Liên Hảo tựa vào tường, ôm cánh tay nói:
"Nếu không thì, Đình Phương, anh làm tình nhân của tôi đi?"
Tình nhân, đối với Lan Đình Phương, nó là một cơn ác mộng, là cấm kỵ!
Đối với bóng lưng của anh, Liên Hảo chậm rãi nói: "Tôi sẽ không ly hôn với Anh Hùng. Anh Hùng là một người đàn ông tốt, tôi đã đáp ứng với dì Đại Thiến là sẽ cùng Anh Hùng sống thật tốt. Bà ấy là bạn thân của mẹ tôi, tôi sẽ không thất hứa. Trong suốt một năm tôi và Anh Hùng kết hôn, chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Cho nên, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy. Nếu anh muốn ở bên tôi vậy thì làm tình nhân của tôi đi."
Liên Hảo khanh khách nở nụ cười: "Đình Phương, chúng ta gạt Anh Hùng, vụng trộm ở cùng nhau! Cứ như vậy, tôi vừa có thể tuân thủ lời hứa lại có thể cùng anh tiếp tục tiền duyên."
Chiếc đồng hồ quả lắc cao nửa người còn đang đong đưa theo quy luật, căn phòng giống như một đống đổ nát trong đêm tối, bầu không khí cực kỳ quỷ dị. Liên Hảo cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, hôm nay cô mang một đôi giày da màu xám hở mũi có thể thấy được một khoảng đầu ngón chân.
Liên Hảo vẫn một mực không ngẩng đầu.
"Cố Liên Hảo, em lặp lại lần nữa." Hơi thở nồng đậm của anh đàn áp cô.
"Tôi nói." Liên Hảo vẫn tiếp tục nhìn đầu ngón chân của mình: "Anh có muốn làm tình nhân của tôi hay không?"
Lan Đình Phương nở nụ cười, đó là một kiểu cười gần như tuyệt vọng. Sau một trận quay cuồng, Liên Hảo bị Lan Đình Phương áp lên tường, anh thở hổn hển: "Cố Liên Hảo, em... Anh thật không ngờ có một ngày lại có thể nghe từ trong miệng em nói ra câu nói này."
"Làm tình nhân đúng không? Đúng không? Được? Trước khi chúng ta làm tình nhân của nhau, chúng ta hãy làm một số việc."
Liên Hảo chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, chất áo sơmi mỏng manh nhanh chóng bị xé mở, tay anh không chút do dự vói vào áo ngực Liên Hảo, một chân luồn vào giữa hai chân cô.
Biểu hiện của Lan Đình Phương giống như một con sư tử đang phẫn nộ, trong mắt chỉ có sự điên cuồng. Liên Hảo cuống quít ôm lấy vạt trước áo sơmi của mình, một bàn tay anh đã bắt đầu mở nút quần đùi của cô, tay kia thì nâng chân cô lên đặt bên hông mình.
Anh nói ở trên đỉnh đầu cô: "Không phải muốn anh làm tình nhân của em sao? Không phải sao? Cố Liên Hảo, em hẳn là biết hai từ tình nhân này đại biểu cho cái gì mà đúng không? Em sẽ không cho rằng tình nhân thì chỉ nắm tay, nói chuyện phiếm, hôn môi hôn trán đơn giản như vậy thôi đó chứ? Hả?".
Trong lúc anh nói chuyện, quần đùi của Liên Hảo đã bị anh kéo đến gót chân, hiện tại toàn bộ cơ thể của cô đang treo trên người anh, tay anh đã duỗi đến bắp đùi trong của Liên Hảo, một ngón tay dọc theo viền ren đi vào.
Liên Hảo bắt đầu run rẩy, cô áp chế cái cảm giác không thoải mái kia, ôm lấy anh, ngẩng đầu lên, để anh thuận lợi hôn lên xương quai xanh của mình.
"Đương nhiên là tôi biết tình nhân thì nên làm những gì." Liên Hảo ngả ngớn cắn vành tai anh: "Đình Phương, chúng ta đến trên giường đi, ở nơi đó, anh muốn làm như thế nào, muốn làm bao nhiêu lần đều được."
Lan Đình Phương có một đôi mắt hẹp và dài, mắt hai mí không rõ ràng lắm, chỉ có buổi sáng khi tỉnh dậy mới có thể đặc biệt rõ ràng, khi đó Lan Đình Phương trông giống một con sư tử xinh đẹp lười biếng. Hiện tại, giờ này khắc này, Lan Đình Phương cũng giống con sư tử kia, nhưng chỉ khác một điều là hiện tại trong mắt anh có sự điên cuồng khát máu.
Một giây, hai giây, ba giây, mười giây....
Chậm rãi, Liên Hảo được đặt xuống khỏi bức tường, anh thật sâu nhìn cô, sau đó đi về phía cửa một cách máy móc, giọng nói thốt ra đau khổ tựa như một ngọn núi đổ nát.
"Cố Liên Hảo, sao em lại có thể dễ dàng nói và làm ra những chuyện như vậy?"
Liên Hảo sửa sang lại quần áo trên người, cô chỉ cảm thấy mệt, cô không bao giờ muốn cùng anh dây dưa nữa, một giây cô cũng không muốn.
"Không có gì lạ cả, trước kia tôi đối xử tốt với anh mọi bề là vì dựa trên điều kiện tôi yêu anh. Nhưng hiện tại, điều kiện này không còn nữa, cho nên, một số lời, một số hành động tôi có thể dễ dàng nói ra, làm ra. Tôi nói như vậy anh hẳn là hiểu rõ, đây là sự đãi ngộ giữa yêu và không yêu."
"Tôi có thể ở đây đến ngày 10 tháng 8, nhưng kết quả cũng chỉ có một, cuối cùng, tôi sẽ trở lại bên cạnh Anh Hùng. Đình Phương, anh đã lấy ba anh ra thề, anh nói đến khi đó sẽ để tôi đi, tôi hy vọng anh tuân thủ lời hứa của mình."
Anh không có trả lời, không một tiếng động mở cửa, không một tiếng động đi ra ngoài, như một linh hồn cô độc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi cánh cửa kia đóng lại. Cứ như vậy đi! Như vậy là tốt nhất!
Ngày 5 tháng 8, sáng sớm, Liên Hảo mở cửa, Lan Đình Phương đứng ở bên ngoài, trên đất có mười mấy đầu thuốc lá, hai mắt anh đỏ tươi, trên người vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tóc không hề có quy tắc dán trên trán, anh bất an nhìn cô, giống như chú chó đi lạc xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô vào một đêm mưa nhiều năm trước.
Liên Hảo ngây ngốc đứng ở nơi đó, nghe anh nói: "Liên Hảo, nếu, nếu anh chấp nhận làm tình nhân thì có phải em sẽ nguyện ý một lần nữa yêu anh?"
"Liên Hảo, nếu.. Nếu anh làm tình nhân của em vậy thì có phải em sẽ nguyện ý yêu anh?" Anh nói.
"Lan Đình Phương, anh điên rồi!" Liên Hảo thì thào tự nói.
Không ai hiểu rằng hai từ tình nhân này chính là cơn ác mộng của Lan Đình Phương trong những năm tháng trưởng thành của anh. Từ khi tám tuổi đến khi anh mười lăm tuổi, mẹ anh luôn là người phụ nữ bị đàn ông giấu ở trong kim ốc. Sau đó, với số tiền của người đàn ông đó, cậu bé 8, 9 tuổi ngây thơ không biết gì được học ở trường quý tộc đắt đỏ nhất. Trong quá trình trưởng thành, anh dần hiểu được câu "Thằng chó dưỡng" trong miệng bạn học là có ý tứ gì.
"Anh biết!" Anh nói.
Sau một hồi im lặng, Liên Hảo tránh người ra: "Vào đi."
Đóng cửa lại, anh đứng ở nơi đó, cố chấp nói: "Em còn chưa có trả lời anh vấn đề vừa rồi."
Liên Hảo chỉ vào giường: "Lan Đình Phương, hiện tại anh cần đi tắm và ngủ một giấc thật ngon, nếu khi tỉnh dậy anh còn không có ý định thay đổi thì khi đó chúng ta lại bàn tiếp vấn đề này."
Anh áp sát người lại, ôm lấy cô, mặt không ngừng cọ lên tóc của cô.
"Tối hôm qua, anh đứng ở bên ngoài phòng của em một đêm. Không có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh nói ra những lời như vậy, nếu bọn họ dám nói như vậy anh nhất định sẽ giết họ. Nhưng cố tình người phụ nữ đó lại là em. Khi em nói như vậy, anh nghĩ là anh nên từ bỏ em. Bất cứ điều gì cũng đều có điểm mấu chốt của nó. Cố Liên Hảo, em đã thách thức điểm mấu chốt của anh."
Cố Liên Hảo làm sao có thể không biết đây là điểm mấu chốt của Lan Đình Phương, cũng bởi vì biết nên mới cố ý nói ra.
"Sau đó anh nên dứt khoát quên em đi, tìm một người phù hợp với anh, xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu hơn so với em. Anh tựa vào trên tường nói với bản thân anh nhất định phải làm như vậy, nhưng mà, buồn cười là ngay cả dũng khí rời khỏi bức tường kia anh cũng không có, bởi vì em đang ở ngay bên trong bức tường kia."
"Em cho là vì anh không tỉnh táo nên mới nói những lời này sao? Anh cũng không tin bản thân anh sẽ nói ra những lời như vậy. Điều duy nhất anh có thể khẳng định là khi anh nói những lời này, đầu óc anh vẫn đang tỉnh táo."
Liên Hảo chật vật trốn khỏi căn phòng đó, liều mạng chạy ở trên sân tennis của khách sạn. Cuối cùng, một thân mồ hôi nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời từng chút từng chút một sáng dần, nhắm mắt lại.
Quay trở lại khách sạn, Lan Đình Phương đã ngủ say ở trên giường. Liên Hảo tắm xong rồi đứng ở trước giường. Lan Đình Phương ngủ rất say, có lẽ anh thật sự rất buồn ngủ. Cổ áo có hơi chật, Liên Hảo không dằn lòng được cởi bỏ ba nút áo sơmi của anh, sau đó cô mới bất giác nhận ra hành động của mình, lại một lần nữa chạy ra khỏi phòng.
Sau khi lang thang vô định trong suốt cả một ngày, lúc trở về khách sạn, Liên Hảo gặp được Kha Oánh và Tô Tứ ở sảnh. Kha Oánh nhìn chằm chằm vào cô với sự trách móc, trong khi Tô Tứ thì lại đang cười toe toét.
Ba người cùng nhau đến một nhà hàng gần khách sạn dùng bữa tối, vừa đúng lúc một vài cô bạn của Tô Tứ cũng đang ở đó, vì thế, bảy tám phụ nữ tụ tập lại với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ tuần lễ thời trang đến hàng hiệu xa xỉ, từ việc những người đàn ông gợi cảm gần đây nhất cho đến chuyện trong giới showbiz gần đây ai đang ở cùng ai cũng được đem ra nói. Trong đó người nói nhiệt tình nhất chính là Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đang nói thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt giống như bị keo dán cứ nhìn đâm đâm ở cửa, dường như bị lây nhiễm, những cô nàng còn lại cũng nhìn ra cửa.
Nhà hàng mà Liên Hảo đang ngồi được mô phỏng theo kiểu nhà hàng bình dân mở cửa 24 giờ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố nước Pháp, nhà hàng được thiết kế kiểu mở, không có che chắn gì. Vì là thời gian dùng bữa tối, người đến dùng cơm rất đông, Lan Đình Phương ở giữa một đám người đông đúc, nói chuyện cười đùa, đi tới.
Hình ảnh này rất đẹp, ánh sáng vừa đủ, những người nhàn nhã dùng cơm xung quanh dường như đã vô tình trở thành một bức phông nền. Dường như tất cả mọi thứ đều bất động chỉ mỗi người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi vừa bước qua cánh cửa xoay kia là đang di chuyển, anh chậm rãi bước tới, lãng mạn và tinh tế.
Anh dừng lại bên cạnh Liên Hảo. Tô Tứ tự giác rời khỏi chỗ ngồi của mình. Dưới ánh mắt nóng bỏng của các chị em phụ nữ, anh thay thế Tô Tứ ngồi xuống bên cạnh Liên Hảo.
"Giường trong khách sạn rất tốt, rất mềm." Anh mỉm cười với Liên Hảo, nói một cách rất tự nhiên, cứ như thể mọi chuyện phát sinh ở hai mươi tư giờ trước chưa từng xảy ra.
Giọng của anh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để nhóm phụ nữ bọn họ nghe được, ánh mắt bọn họ lúc này vô cùng ái muội.
Tác giả: Mọi người ơi, anh Lan có chinh phục được mọi người chưa????
PS: Vậy là Liên Hảo cùng bạn học Lan lại trải qua một chướng ngại nữa, phải vượt qua nhiều trở ngại thì hạnh phúc của bọn họ mới có thể vững chắc, dù sao, bọn họ cũng đã để lỡ nhau rất nhiều.
"Cố Liên Hảo, hiện tại còn chưa đến ngày 10 tháng 8, trò chơi này không thể dừng lại." Lan Đình Phương ở bên tai Liên Hảo cứng nhắc nói ra.
Không đợi Liên Hảo kịp phản ứng, anh lấy điện thoại ra và gọi đi.
"Phương Hữu Vi, ngay lập tức mua cho tôi một chiếc điện thoại." Đối với điện thoại, anh nói ra loại mà Liên Hảo đang sử dụng: "Tôi muốn giống nhau như đúc."
Tắt điện thoại, tay anh nhẹ nhàng đặt ở trên vai Liên Hảo, dịu dàng nói: "Liên Hảo, anh sai rồi, anh không nên không quan tâm đến cảm cảm nhận của em mà đã tự ý cài đặt những thứ kia vào điện thoại. Em tức giận là phải. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được. Có phải dạo gần đây em ở nhà quá nhàm chán nên hiện tại muốn ở khách sạn đúng không? Được rồi, anh ở lại cùng em, mấy ngày này anh không đi làm, ở cùng em có được không?".
"Liên Hảo, có phải em chê anh giống đầu gỗ? Sau này, anh sẽ cố gắng không để bản thân giống đầu gỗ nữa em thấy có được không?" Anh cúi đầu khẽ hôn đỉnh đầu Liên Hảo, giống như một con mèo con đang lấy lòng: "Tuy rằng anh không biết nhiều cách lấy lòng phụ nữ, nhưng không sao, anh nhất định sẽ học được. Bây giờ anh đi đặt phòng, cách vách phòng của em, khi nào em cần anh nhất định sẽ có mặt."
Anh miễn cưởng nâng khóe miệng, cố nhếch môi mỉm cười, nụ cười gượng gạo kia trông không khác gì một bức tranh méo mó.
Liên Hảo nhắm hai mắt lại, không nhìn vẻ mặt của anh nữa. Nếu như ngày hôm qua, không, phải nói là mấy tiếng trước, có lẽ cô sẽ vì những lời nói này làm cho cảm động, sẽ vì biểu cảm này của anh mà đau lòng.
Nhưng hiện tại Liên Hảo lại cảm thấy nó thật ghê tởm.
Cô mở to mắt, nói với bóng lưng của anh: "Đình Phương, tôi không muốn chơi nữa, thật sự không muốn, tôi đối với anh đã không còn cảm giác, thật sự không còn, đây là nguyên nhân mà tôi không muốn cùng anh tiếp tục trò chơi này."
Cho dù có, cũng đã biến mất hầu như không còn.
Bóng lưng Lan Đình Phương chao đảo, anh dừng lại, cũng không có quay đầu, chỉ nói:
"Liên Hảo, đừng nói những lời ngốc như vậy, em chỉ là đang tức giận mà thôi, trên thế giới này, không có bất kỳ người phụ nữ nào không khó chịu khi điện thoại của mình bị định vị. Liên Hảo, lúc trước chỉ là vì anh muốn đề phòng chuyện bất trắc, cái kia, đây là lần đầu tiên anh dùng đến nó, em hãy tin anh."
Liên Hảo xao động.
"Liên Hảo, em nghỉ ngơi một chút, có cần gì thì gọi cho anh, anh sẽ để Phương Hữu Vi mua cho em một cái giống như đúc cái của em, về sau anh sẽ không làm những việc ngu xuẩn như thế này nữa."
Móng tay như muốn đâm thủng vào da thịt của cô. Về sau? Người đàn ông này còn luôn miệng nói về sau, anh nghĩ là anh có thể vừa có được người cho anh cảm giác thân thuộc ở bên cạnh vừa muốn ôm ấp tình nhân có bóng dáng của mối tình đầu sống qua ngày? Khi bàn tay Lan Đình Phương vừa đụng vào tay nắm cửa, Liên Hảo tựa vào tường, ôm cánh tay nói:
"Nếu không thì, Đình Phương, anh làm tình nhân của tôi đi?"
Tình nhân, đối với Lan Đình Phương, nó là một cơn ác mộng, là cấm kỵ!
Đối với bóng lưng của anh, Liên Hảo chậm rãi nói: "Tôi sẽ không ly hôn với Anh Hùng. Anh Hùng là một người đàn ông tốt, tôi đã đáp ứng với dì Đại Thiến là sẽ cùng Anh Hùng sống thật tốt. Bà ấy là bạn thân của mẹ tôi, tôi sẽ không thất hứa. Trong suốt một năm tôi và Anh Hùng kết hôn, chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Cho nên, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh ấy. Nếu anh muốn ở bên tôi vậy thì làm tình nhân của tôi đi."
Liên Hảo khanh khách nở nụ cười: "Đình Phương, chúng ta gạt Anh Hùng, vụng trộm ở cùng nhau! Cứ như vậy, tôi vừa có thể tuân thủ lời hứa lại có thể cùng anh tiếp tục tiền duyên."
Chiếc đồng hồ quả lắc cao nửa người còn đang đong đưa theo quy luật, căn phòng giống như một đống đổ nát trong đêm tối, bầu không khí cực kỳ quỷ dị. Liên Hảo cúi đầu nhìn đầu ngón chân của mình, hôm nay cô mang một đôi giày da màu xám hở mũi có thể thấy được một khoảng đầu ngón chân.
Liên Hảo vẫn một mực không ngẩng đầu.
"Cố Liên Hảo, em lặp lại lần nữa." Hơi thở nồng đậm của anh đàn áp cô.
"Tôi nói." Liên Hảo vẫn tiếp tục nhìn đầu ngón chân của mình: "Anh có muốn làm tình nhân của tôi hay không?"
Lan Đình Phương nở nụ cười, đó là một kiểu cười gần như tuyệt vọng. Sau một trận quay cuồng, Liên Hảo bị Lan Đình Phương áp lên tường, anh thở hổn hển: "Cố Liên Hảo, em... Anh thật không ngờ có một ngày lại có thể nghe từ trong miệng em nói ra câu nói này."
"Làm tình nhân đúng không? Đúng không? Được? Trước khi chúng ta làm tình nhân của nhau, chúng ta hãy làm một số việc."
Liên Hảo chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, chất áo sơmi mỏng manh nhanh chóng bị xé mở, tay anh không chút do dự vói vào áo ngực Liên Hảo, một chân luồn vào giữa hai chân cô.
Biểu hiện của Lan Đình Phương giống như một con sư tử đang phẫn nộ, trong mắt chỉ có sự điên cuồng. Liên Hảo cuống quít ôm lấy vạt trước áo sơmi của mình, một bàn tay anh đã bắt đầu mở nút quần đùi của cô, tay kia thì nâng chân cô lên đặt bên hông mình.
Anh nói ở trên đỉnh đầu cô: "Không phải muốn anh làm tình nhân của em sao? Không phải sao? Cố Liên Hảo, em hẳn là biết hai từ tình nhân này đại biểu cho cái gì mà đúng không? Em sẽ không cho rằng tình nhân thì chỉ nắm tay, nói chuyện phiếm, hôn môi hôn trán đơn giản như vậy thôi đó chứ? Hả?".
Trong lúc anh nói chuyện, quần đùi của Liên Hảo đã bị anh kéo đến gót chân, hiện tại toàn bộ cơ thể của cô đang treo trên người anh, tay anh đã duỗi đến bắp đùi trong của Liên Hảo, một ngón tay dọc theo viền ren đi vào.
Liên Hảo bắt đầu run rẩy, cô áp chế cái cảm giác không thoải mái kia, ôm lấy anh, ngẩng đầu lên, để anh thuận lợi hôn lên xương quai xanh của mình.
"Đương nhiên là tôi biết tình nhân thì nên làm những gì." Liên Hảo ngả ngớn cắn vành tai anh: "Đình Phương, chúng ta đến trên giường đi, ở nơi đó, anh muốn làm như thế nào, muốn làm bao nhiêu lần đều được."
Lan Đình Phương có một đôi mắt hẹp và dài, mắt hai mí không rõ ràng lắm, chỉ có buổi sáng khi tỉnh dậy mới có thể đặc biệt rõ ràng, khi đó Lan Đình Phương trông giống một con sư tử xinh đẹp lười biếng. Hiện tại, giờ này khắc này, Lan Đình Phương cũng giống con sư tử kia, nhưng chỉ khác một điều là hiện tại trong mắt anh có sự điên cuồng khát máu.
Một giây, hai giây, ba giây, mười giây....
Chậm rãi, Liên Hảo được đặt xuống khỏi bức tường, anh thật sâu nhìn cô, sau đó đi về phía cửa một cách máy móc, giọng nói thốt ra đau khổ tựa như một ngọn núi đổ nát.
"Cố Liên Hảo, sao em lại có thể dễ dàng nói và làm ra những chuyện như vậy?"
Liên Hảo sửa sang lại quần áo trên người, cô chỉ cảm thấy mệt, cô không bao giờ muốn cùng anh dây dưa nữa, một giây cô cũng không muốn.
"Không có gì lạ cả, trước kia tôi đối xử tốt với anh mọi bề là vì dựa trên điều kiện tôi yêu anh. Nhưng hiện tại, điều kiện này không còn nữa, cho nên, một số lời, một số hành động tôi có thể dễ dàng nói ra, làm ra. Tôi nói như vậy anh hẳn là hiểu rõ, đây là sự đãi ngộ giữa yêu và không yêu."
"Tôi có thể ở đây đến ngày 10 tháng 8, nhưng kết quả cũng chỉ có một, cuối cùng, tôi sẽ trở lại bên cạnh Anh Hùng. Đình Phương, anh đã lấy ba anh ra thề, anh nói đến khi đó sẽ để tôi đi, tôi hy vọng anh tuân thủ lời hứa của mình."
Anh không có trả lời, không một tiếng động mở cửa, không một tiếng động đi ra ngoài, như một linh hồn cô độc.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi cánh cửa kia đóng lại. Cứ như vậy đi! Như vậy là tốt nhất!
Ngày 5 tháng 8, sáng sớm, Liên Hảo mở cửa, Lan Đình Phương đứng ở bên ngoài, trên đất có mười mấy đầu thuốc lá, hai mắt anh đỏ tươi, trên người vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tóc không hề có quy tắc dán trên trán, anh bất an nhìn cô, giống như chú chó đi lạc xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà cô vào một đêm mưa nhiều năm trước.
Liên Hảo ngây ngốc đứng ở nơi đó, nghe anh nói: "Liên Hảo, nếu, nếu anh chấp nhận làm tình nhân thì có phải em sẽ nguyện ý một lần nữa yêu anh?"
"Liên Hảo, nếu.. Nếu anh làm tình nhân của em vậy thì có phải em sẽ nguyện ý yêu anh?" Anh nói.
"Lan Đình Phương, anh điên rồi!" Liên Hảo thì thào tự nói.
Không ai hiểu rằng hai từ tình nhân này chính là cơn ác mộng của Lan Đình Phương trong những năm tháng trưởng thành của anh. Từ khi tám tuổi đến khi anh mười lăm tuổi, mẹ anh luôn là người phụ nữ bị đàn ông giấu ở trong kim ốc. Sau đó, với số tiền của người đàn ông đó, cậu bé 8, 9 tuổi ngây thơ không biết gì được học ở trường quý tộc đắt đỏ nhất. Trong quá trình trưởng thành, anh dần hiểu được câu "Thằng chó dưỡng" trong miệng bạn học là có ý tứ gì.
"Anh biết!" Anh nói.
Sau một hồi im lặng, Liên Hảo tránh người ra: "Vào đi."
Đóng cửa lại, anh đứng ở nơi đó, cố chấp nói: "Em còn chưa có trả lời anh vấn đề vừa rồi."
Liên Hảo chỉ vào giường: "Lan Đình Phương, hiện tại anh cần đi tắm và ngủ một giấc thật ngon, nếu khi tỉnh dậy anh còn không có ý định thay đổi thì khi đó chúng ta lại bàn tiếp vấn đề này."
Anh áp sát người lại, ôm lấy cô, mặt không ngừng cọ lên tóc của cô.
"Tối hôm qua, anh đứng ở bên ngoài phòng của em một đêm. Không có người phụ nữ nào dám ở trước mặt anh nói ra những lời như vậy, nếu bọn họ dám nói như vậy anh nhất định sẽ giết họ. Nhưng cố tình người phụ nữ đó lại là em. Khi em nói như vậy, anh nghĩ là anh nên từ bỏ em. Bất cứ điều gì cũng đều có điểm mấu chốt của nó. Cố Liên Hảo, em đã thách thức điểm mấu chốt của anh."
Cố Liên Hảo làm sao có thể không biết đây là điểm mấu chốt của Lan Đình Phương, cũng bởi vì biết nên mới cố ý nói ra.
"Sau đó anh nên dứt khoát quên em đi, tìm một người phù hợp với anh, xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu hơn so với em. Anh tựa vào trên tường nói với bản thân anh nhất định phải làm như vậy, nhưng mà, buồn cười là ngay cả dũng khí rời khỏi bức tường kia anh cũng không có, bởi vì em đang ở ngay bên trong bức tường kia."
"Em cho là vì anh không tỉnh táo nên mới nói những lời này sao? Anh cũng không tin bản thân anh sẽ nói ra những lời như vậy. Điều duy nhất anh có thể khẳng định là khi anh nói những lời này, đầu óc anh vẫn đang tỉnh táo."
Liên Hảo chật vật trốn khỏi căn phòng đó, liều mạng chạy ở trên sân tennis của khách sạn. Cuối cùng, một thân mồ hôi nằm ở trên cỏ, nhìn bầu trời từng chút từng chút một sáng dần, nhắm mắt lại.
Quay trở lại khách sạn, Lan Đình Phương đã ngủ say ở trên giường. Liên Hảo tắm xong rồi đứng ở trước giường. Lan Đình Phương ngủ rất say, có lẽ anh thật sự rất buồn ngủ. Cổ áo có hơi chật, Liên Hảo không dằn lòng được cởi bỏ ba nút áo sơmi của anh, sau đó cô mới bất giác nhận ra hành động của mình, lại một lần nữa chạy ra khỏi phòng.
Sau khi lang thang vô định trong suốt cả một ngày, lúc trở về khách sạn, Liên Hảo gặp được Kha Oánh và Tô Tứ ở sảnh. Kha Oánh nhìn chằm chằm vào cô với sự trách móc, trong khi Tô Tứ thì lại đang cười toe toét.
Ba người cùng nhau đến một nhà hàng gần khách sạn dùng bữa tối, vừa đúng lúc một vài cô bạn của Tô Tứ cũng đang ở đó, vì thế, bảy tám phụ nữ tụ tập lại với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ tuần lễ thời trang đến hàng hiệu xa xỉ, từ việc những người đàn ông gợi cảm gần đây nhất cho đến chuyện trong giới showbiz gần đây ai đang ở cùng ai cũng được đem ra nói. Trong đó người nói nhiệt tình nhất chính là Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đang nói thì đột nhiên ngừng lại, ánh mắt giống như bị keo dán cứ nhìn đâm đâm ở cửa, dường như bị lây nhiễm, những cô nàng còn lại cũng nhìn ra cửa.
Nhà hàng mà Liên Hảo đang ngồi được mô phỏng theo kiểu nhà hàng bình dân mở cửa 24 giờ có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố nước Pháp, nhà hàng được thiết kế kiểu mở, không có che chắn gì. Vì là thời gian dùng bữa tối, người đến dùng cơm rất đông, Lan Đình Phương ở giữa một đám người đông đúc, nói chuyện cười đùa, đi tới.
Hình ảnh này rất đẹp, ánh sáng vừa đủ, những người nhàn nhã dùng cơm xung quanh dường như đã vô tình trở thành một bức phông nền. Dường như tất cả mọi thứ đều bất động chỉ mỗi người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi vừa bước qua cánh cửa xoay kia là đang di chuyển, anh chậm rãi bước tới, lãng mạn và tinh tế.
Anh dừng lại bên cạnh Liên Hảo. Tô Tứ tự giác rời khỏi chỗ ngồi của mình. Dưới ánh mắt nóng bỏng của các chị em phụ nữ, anh thay thế Tô Tứ ngồi xuống bên cạnh Liên Hảo.
"Giường trong khách sạn rất tốt, rất mềm." Anh mỉm cười với Liên Hảo, nói một cách rất tự nhiên, cứ như thể mọi chuyện phát sinh ở hai mươi tư giờ trước chưa từng xảy ra.
Giọng của anh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để nhóm phụ nữ bọn họ nghe được, ánh mắt bọn họ lúc này vô cùng ái muội.
Tác giả: Mọi người ơi, anh Lan có chinh phục được mọi người chưa????
PS: Vậy là Liên Hảo cùng bạn học Lan lại trải qua một chướng ngại nữa, phải vượt qua nhiều trở ngại thì hạnh phúc của bọn họ mới có thể vững chắc, dù sao, bọn họ cũng đã để lỡ nhau rất nhiều.
Danh sách chương