Editor: Cửu
Beta-er: Yulmi2704
Theo như Từ Oánh nói thì tiệc đính hôn của cô ta và Hạ Thần sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, dĩ nhiên cha mẹ hai bên cũng sẽ tham gia, đồng nghĩa với việc sẽ phải gặp mặt trưởng bối.
Cho dù đối với Hạ Tu mà nói thì dì Giang với anh còn thân thiết hơn cả Hạ Cảnh Long và Triệu Dĩnh Phương, nhưng trên danh nghĩa thì họ vẫn là cha mẹ của anh.
“Ừm…” Giản Ngôn hơi băn khoăn, “Tiệc vào ngày nào thế? Tôi sợ hôm đó phải trực.”
Hạ Tu đáp: “Nếu có thì tôi giúp em điều chỉnh”
Giản Ngôn: “…”
Hẳn là vậy rồi.
Hạ Tu đứng im chờ cô trả lời, Giản Ngôn đấu tranh một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi đi.”
Hạ Tu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm đấy tôi đến đón em.”
“Được.” Giản Ngôn tạm biệt anh, mở cửa xe bước xuống. Về đến nhà, cô thở dài một hơi, cô với Hạ Tu hiện giờ đang xác định quan hệ sao? Nhưng mà có ai bày tỏ câu gì đâu? Cô áp mu bàn tay đầy hơi lạnh lên gò má, trước khi quen biết Hạ Tu cô chẳng có chút trông mong nào ở tình yêu cả, ghét con trai đến độ như thế rồi thì còn nói chuyện yêu đương với ai nữa đây?
Nhưng mà bây giờ cô đã đang phiền não về vấn đề phụ huynh bên nhà trai rồi.
Hôm này Hạ Tu đã đưa cô tới ra mắt dì của anh, liệu cô có nên tìm cơ hội đưa anh tới gặp mẹ mình không? Dù sao hôm trước mẹ cô cũng đã thấy anh rồi.
Không không không, đã bày tỏ đâu cơ chứ!
Giản Ngôn vỗ vỗ mặt mình mấy cái, đi vào phòng tắm.
Cô vốn định tối nay sẽ làm việc, nhưng mà hiện tại tâm trạng lại không hề phù hợp với việc cầm bút tẹo nào, cuối cùng đành vùi đầu vào trong chăn lên mạng. Lướt hết trang chủ của Weibo cô phát hiện ra gần đây Weibo đại diện của VIOCE đã đăng một video, nội dung là chuyển lời chúc mừng năm mới của toàn thể nhân viên đến mọi người.
Ngoài Nam Tư ra thì ở VIOCE còn có mấy ca sĩ nổi tiếng khác nữa, điều này khiến cho bài đăng trên Weibo vừa mới trong chốc lát đã vượt qua con số 10000 lượt chia sẻ. Giản Ngôn mở ra xem thử, tuy nói đó là video nhưng lại chẳng có hình ảnh gì, chỉ có phụ đề đánh dấu xem ai đang nói mà thôi.
Còn BGM(1) được dùng chính là… loại nhạc chúc mừng chuyên được sử dụng trong dịp Tết.
(1) BGM = Background Music, nghĩa là nhạc nền.
Giản Ngôn: “…”
Cột bình luận cũng bị cái BGM này chiếm đóng, mọi người rối rít nhắn lại, ở đây ngoại trừ cái BGM tức cười này ra thì không thứ gì khác có thể giỡn người ta hơn nữa.
May mắn là giọng nói của các thành viên VOICE vẫn vô cùng rõ ràng dưới âm lượng lớn của BGM, đặc biệt là khi giọng của Nam Tư vang lên thì cơ bản chẳng ai nghe thấy tiếng BGM nữa.
“Chào cả nhà, tôi là Nam Tư, chúc cả nhà năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều như ý. Năm mới này, mong mọi người có thể đột nhiên phát tài, nghịch điện thoại di động ít đi một chút, ngủ sớm hơn.”
“Phụt.” Giản Ngôn không kìm được mà cười thành tiếng, lời chúc của Nam Tư cũng thực tế quá đi.
Trong bảng bình luận fans lại kêu gào, nếu em mà được ngủ cùng anh thì bảo em năm giờ đi ngủ em cũng ngủ.
Giản Ngôn: “…”
Fans còn thực tế hơn.
Trước khi đi ngủ, cô rẽ qua phòng thay đồ một chút để tìm lễ phục. Hôm trước cô mới mua một bộ để tham dự lễ trao thưởng của hiệp hội truyện tranh, nhưng những kiểu lễ phục như thế này bình thường chỉ nên mặc một lần, bởi không thể lễ trao thưởng hay bữa tiệc nào cũng chỉ mặc một bộ được, phải thay đổi.
Giản Ngôn hơi do dự một chút, bộ lễ phục nào cũng đều đắt cả, bộ này của cô tuy chẳng phải loại đắt đỏ những cũng đã lên tới mấy trăm ngàn. Nhớ lần trước Từ Oánh đã xem thường loại lễ phụ hai trăm ngàn này, cô đành cất váy đi.
Một bộ lễ phục cao cấp đặt may cũng phải mấy triệu, tuy khoản tiền này đối với cô cũng chẳng phải đắt đến mức không trả nổi, nhưng cũng chẳng có chút lợi ích gì bởi chỉ mặc được có một lần. Không muốn mua, chỉ có nước đi mượn thôi. Trước đây cô có hợp tác với Bunny, tìm họ để mượn chắc cũng dễ dàng hơn.
Cô nhìn đồng hồ, nghĩ chắc Lâm Trân còn chưa ngủ liền gọi điện cho cô ấy. Lúc này Lâm Trân đang ngồi trong phòng làm việc xem bản thảo, thấy điện thoại vang liền bắt máy: “Xin chào.”
“Là em, Giản Ngôn đây, chị vẫn đang ở phòng làm việc à?”
“Ừ, đang còn bản thảo phải xem, trễ thế này còn có việc gì sao?”
“Ừm, thật ra em phải đến dự lễ đính hôn của một người bạn, chị có thể giúp em liên hệ với Bunny mượn một bộ lễ phục được không?”
Lâm Trần đột nhiên trợn mắt, bản thảo trên tay cũng đặt luôn xuống bàn: “Tiệc đính hôn của bạn à, sao chị không biết?”
Phạm vi giao tiếp của Giản Ngôn rất nhỏ, căn bản cũng cùng phạm vi với Lâm Trân, nhưng cô lại không hề nghe thấy tin có ai đó định đính hôn cả.
“Một người bạn mà chị không biết.” Giản Ngôn sợ bị phát hiện ra sơ hở bèn nhanh chóng vòng lại chủ đề cũ, “Chị có hể mượn giúp em không?”
Các minh tinh cũng thường xuyên tìm đến các công ty đại diện mượn lễ phục để tham dự hoạt động, nhưng không phải ai muốn mượn hàng hiệu cũng được, nên Giản NGôn vẫn cảm thấy lo lắng một chút.
“Mượn thì có thể mượn được, dù sao cũng là quan hệ hợp tác làm ăn, có điều em muốn mặc long trọng như thế để đi dự tiếc đính hôn thật à? Nhỡ đâu lúc đấy lại nổi bật hơn cô dâu lại thành khó xử thì sao?”
“Chẹp, hình như cũng hơi…”, Giản Ngôn dường như cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ Từ Oánh thở hổn hển, “Nhưng em mà mặc lễ phục bình thường thì sợ sẽ rất mất mặt, cho nên em mới cân nhắc một lát, cảm thấy thay vì em mất mặt thì cô dâu mất mặt vẫn hơn.”
Lầm Trân: “…”
“Này, em có chắc chắn là em đi tham dự tiệc đính hôn của bạn không? Hay là của kẻ thù thế?”
Giản Ngôn: “Bạn chỉ là một từ hoa mĩ mà thôi.”
“À, hiểu rồi.” Lâm Trân gật đầu, cho nên mới liều đến thế, “Lúc nào thì em cần, gấp không?”
Giản Ngôn nhớ lại một chút, nói: “Hình như là vào 16 tháng này.”
“OK, hai ngày nữa chị sẽ giúp em hỏi thử, nhưng đồ thì em phải tự mình đến thử đấy nhé.”
“Ừ, đến lúc đấy thì chị gọi cho em nhé.”
Sau khi bàn chuyện với Lâm Trân xong Giản Ngôn mới thấy yên tâm hẳn, nhưng cô cũng chẳng ngờ được rằng trong khi cô còn chưa nhận được điện thoại trả lời của Lâm Trân thì Hạ Tu đã gọi tới trước rồi.
“Sau khi tan làm hôm nay thì cùng tôi đến Bunny thử lễ phục nhé.”
Giản Ngôn ngẩn người: “Thử gì cơ?”
Hạ Tu cười nói: “Đương nhiên là lễ phục đi dự tiệc đính hôn rồi, em quên à?”
“Ừm, dĩ nhiên là tôi không quên, nhưng chuyện lễ phục tôi đã nhờ Lâm Trân chuẩn bị giúp rồi.”
Hạ Tu nghe tới đây thì nụ cười càng sâu thêm mấy phần: “Rốt cục em với Lâm Trân ai mới là bà chủ vậy? Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy mới là trợ lý thế?”
Giản Ngôn: “..”
“Đấy là anh chưa thấy bộ dạng lúc chị ấy giục người ta nộp bản thảo thôi, đợi tới lúc anh thấy rồi thì anh sẽ hiểu cảm giác đau khổ của người dân lao động bị chèn ép là như thế nào.”
“Ha ha.” Hạ Tu cười thành tiếng, “Tôi là người mời em đi dự tiệc, đương nhiên quần áo của em cũng phải do tôi phụ trách, không cần phải làm phiền tới tổng giám đốc Lâm đâu.”
“Ừm, vậy cũng được, để tôi báo cho chị ấy một tiếng đã.”
“Ừ, sau khi tan làm em đến cửa chờ tôi nhé, tôi đón em.”
“OK.” Giản Ngôn suy nghĩ, chắc sớm mai cô cũng chẳng cần lái xe đến nữa, lần trước Hạ Tu đưa cô đến nhà dì Giang, hại cô phải vứt xe ở công ty nguyên một đêm.
Sau khi nói chuyện cẩn thận với Hạ Tu xong, cô vội vàng gọi điện cho Lâm Trân để cô ấy không phải mượn đồ nữa. Lâm Trân cũng chẳng thắc mắc nhiều, chỉ nói: “Được, cũng đúng lúc chị đang bận, chưa kịp hỏi.” Cô ấy nói tới đây lại hỏi tiếp, “Em còn phải làm ở bách hóa Tinh Quang bao lâu nữa? Không phải hôm trước nói là đến sau Giáng Sinh à?”
“À, giám đốc Hạ bảo gần đây thiếu nhân lực, mong em nán lại đến trước Tết, còn được lấy thêm tiền thưởng Tết nữa.”
Lâm Trân kinh ngạc nói: “Nhân viên trong thời gian thử việc mà cũng được nhận tiền tưởng Tết à?” Tổng giám đốc Hạ làm ăn kiểu đấy ấy hả?!
Ngược lại Giản Ngôn lại thấy đây là lẽ đương nhiên: “Ừ, có phải chị nên học tập người ta một chút không?”
“…” Lâm Trân giật giật khóe miệng, nói với cô: “Vậy bản thảo kia của em có vẽ xong được không? Bên tạp chí bảo trước mùa xuân là phải nộp rồi.”
“Yên tâm đi, kịch bản gốc đã viết xong toàn bộ rồi, áp phích cũng lên màu rồi, nếu như không kịp thì em sẽ nói chị gọi trợ lý đến. Trước hết là cứ vậy đi, em làm tiếp đây.”
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, cô cùng với Hạ Tu đến một cửa hàng chuyên dụng của Bunny. Cửa hàng của Bunny tại bách hóa Tinh Quang là cửa tiệm lớn nhất cả nước, so với bất kì điểm bán nào cũng lớn hơn, nhưng mà nhân viên ở đó ai cũng biết mặt họ cả, nếu họ mà đến đấy mua đồ thì kiểu gì chỉ trong hai ngày tin đồn cũng sẽ truyền khắp công ty cho mà xem.
Thế nên Hạ Tu đặc biệt dẫn cô ra ngoài mua đồ, cô cũng không thấy có gì kỳ lạ.
“Anh chọn xong lễ phục rồi à?” Cô hỏi Hạ Tu đang đứng bên cạnh.
Hạ Tu gật gật đầu nói: “Nhưng mà tôi sợ không vừa với em nên bảo em đi thử.”
“À.” Giản Ngôn không phát biểu thêm gì nữa, sau khi đến cửa hàng, nhân viên luôn tận tình tiếp đãi bọn họ.
“Chào Hạ tiên sinh, lễ phục ngài cần đã được đưa tới rồi.” Nhân viên xinh đẹp nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Giản Ngôn, “Cô gái này là người thử phải không ạ?”
Hạ Tu đáp: “Ừ.”
“Được, cô đi theo tôi.”
Nhân viên đưa bọn họ lên trên tầng, tầng hai không phải để trưng bày quần áo mà là để tiếp khách VIP.
“Chính là bộ này.” Nhân viên chỉ vào bộ lễ phục mầu trắng được mặc trên thân ma-nơ-canh, lễ phép quan sát Giản Ngôn mấy lần, “Vị tiểu thư này mặc lên hẳn sẽ rất vừa.”
Giản Ngôn ngay lập tức nhận ra đấy là một bộ lễ phục cao cấp của Bunny, hơn nữa còn là bộ xuất hiện trong tuần lễ thời trang của năm nay nữa, giá khoảng hơn bảy trăm vạn.
“Đẹp thật đấy.” Giản Ngôn không khỏi xúc động, những viên đá màu bạc cùng với trân châu trên ngực đều được đính thủ công, mỗi bộ như thế đều phải tốn không ít thời gian lẫn công sức.
Hạ Tu cũng rất hài lòng với bộ lễ phục này: “Em thử đi, mặc vào sẽ đẹp mắt hơn nhiều.”
Nhân viên nhẹ nhàng tháo lễ phụ từ trên người ma-nơ-canh xuống, sau đó dẫn Giản Ngôn vào phòng thay đồ. Hạ Tu ngồi trong phòng tiếp tân chờ cô, nhân viên còn chu đáo bưng đến một đĩa điểm tâm nhỏ và một ly cà phê cho anh.
Hạ Tu ngồi lật tạp chí thời trang được một lúc thì Giản Ngôn đã thay đồ xong bước ra. Hạ Tu ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt không thể rời đi nổi.
Vóc người Giản Ngôn vốn rất đẹp, đầy đặn cao gầy, là móc áo trời sinh. Tuy bộ lễ phục này được thiết kế xa hoa nhưng màu trắng lại tỏa ra vẻ thuần khiết nhu hòa, đem lại cảm giác không dính bụi trần.
Hạ Tu cong khóe môi, nhìn Giản Ngôn cười: “Mắt nhìn của tôi quả không tệ, em mặc bộ này rất đẹp.”
Bản thân Giản Ngôn cũng rất thích, xoay lại phía gương nhìn thêm mấy lần. Nhân viên đứng bên cạnh giúp cô chỉnh trang lại làn váy một chút, nói: “Đá và trân châu trên bộ lễ phục này đều được đính thủ công cả, chỉ bạc trên làn váy lụa cũng là được may thủ công, còn thêm cả hoa văn chìm nữa. Cô nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đấy là hình một đóa hoa lớn như ẩn như hiện trong dải lụa trắng.”
Giản Ngôn gật đầu: “Ừ, đây chính là phong cách của Lưu Dịch Tư, tôi rất thích thiết kế của ông ấy.”
Hạ Tu đứng dậy khỏi ghế salon, bước lại gần cô: “Nếu như thấy có chỗ nào chưa vừa người thì bảo họ sửa lại.”
Giản Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sửa? Không lẽ anh định mua cái váy này sao?”
Hạ Tu đáp: “Đương nhiên rồi.”
Beta-er: Yulmi2704
Theo như Từ Oánh nói thì tiệc đính hôn của cô ta và Hạ Thần sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, dĩ nhiên cha mẹ hai bên cũng sẽ tham gia, đồng nghĩa với việc sẽ phải gặp mặt trưởng bối.
Cho dù đối với Hạ Tu mà nói thì dì Giang với anh còn thân thiết hơn cả Hạ Cảnh Long và Triệu Dĩnh Phương, nhưng trên danh nghĩa thì họ vẫn là cha mẹ của anh.
“Ừm…” Giản Ngôn hơi băn khoăn, “Tiệc vào ngày nào thế? Tôi sợ hôm đó phải trực.”
Hạ Tu đáp: “Nếu có thì tôi giúp em điều chỉnh”
Giản Ngôn: “…”
Hẳn là vậy rồi.
Hạ Tu đứng im chờ cô trả lời, Giản Ngôn đấu tranh một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, tôi đi.”
Hạ Tu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm đấy tôi đến đón em.”
“Được.” Giản Ngôn tạm biệt anh, mở cửa xe bước xuống. Về đến nhà, cô thở dài một hơi, cô với Hạ Tu hiện giờ đang xác định quan hệ sao? Nhưng mà có ai bày tỏ câu gì đâu? Cô áp mu bàn tay đầy hơi lạnh lên gò má, trước khi quen biết Hạ Tu cô chẳng có chút trông mong nào ở tình yêu cả, ghét con trai đến độ như thế rồi thì còn nói chuyện yêu đương với ai nữa đây?
Nhưng mà bây giờ cô đã đang phiền não về vấn đề phụ huynh bên nhà trai rồi.
Hôm này Hạ Tu đã đưa cô tới ra mắt dì của anh, liệu cô có nên tìm cơ hội đưa anh tới gặp mẹ mình không? Dù sao hôm trước mẹ cô cũng đã thấy anh rồi.
Không không không, đã bày tỏ đâu cơ chứ!
Giản Ngôn vỗ vỗ mặt mình mấy cái, đi vào phòng tắm.
Cô vốn định tối nay sẽ làm việc, nhưng mà hiện tại tâm trạng lại không hề phù hợp với việc cầm bút tẹo nào, cuối cùng đành vùi đầu vào trong chăn lên mạng. Lướt hết trang chủ của Weibo cô phát hiện ra gần đây Weibo đại diện của VIOCE đã đăng một video, nội dung là chuyển lời chúc mừng năm mới của toàn thể nhân viên đến mọi người.
Ngoài Nam Tư ra thì ở VIOCE còn có mấy ca sĩ nổi tiếng khác nữa, điều này khiến cho bài đăng trên Weibo vừa mới trong chốc lát đã vượt qua con số 10000 lượt chia sẻ. Giản Ngôn mở ra xem thử, tuy nói đó là video nhưng lại chẳng có hình ảnh gì, chỉ có phụ đề đánh dấu xem ai đang nói mà thôi.
Còn BGM(1) được dùng chính là… loại nhạc chúc mừng chuyên được sử dụng trong dịp Tết.
(1) BGM = Background Music, nghĩa là nhạc nền.
Giản Ngôn: “…”
Cột bình luận cũng bị cái BGM này chiếm đóng, mọi người rối rít nhắn lại, ở đây ngoại trừ cái BGM tức cười này ra thì không thứ gì khác có thể giỡn người ta hơn nữa.
May mắn là giọng nói của các thành viên VOICE vẫn vô cùng rõ ràng dưới âm lượng lớn của BGM, đặc biệt là khi giọng của Nam Tư vang lên thì cơ bản chẳng ai nghe thấy tiếng BGM nữa.
“Chào cả nhà, tôi là Nam Tư, chúc cả nhà năm mới vui vẻ, mỗi ngày đều như ý. Năm mới này, mong mọi người có thể đột nhiên phát tài, nghịch điện thoại di động ít đi một chút, ngủ sớm hơn.”
“Phụt.” Giản Ngôn không kìm được mà cười thành tiếng, lời chúc của Nam Tư cũng thực tế quá đi.
Trong bảng bình luận fans lại kêu gào, nếu em mà được ngủ cùng anh thì bảo em năm giờ đi ngủ em cũng ngủ.
Giản Ngôn: “…”
Fans còn thực tế hơn.
Trước khi đi ngủ, cô rẽ qua phòng thay đồ một chút để tìm lễ phục. Hôm trước cô mới mua một bộ để tham dự lễ trao thưởng của hiệp hội truyện tranh, nhưng những kiểu lễ phục như thế này bình thường chỉ nên mặc một lần, bởi không thể lễ trao thưởng hay bữa tiệc nào cũng chỉ mặc một bộ được, phải thay đổi.
Giản Ngôn hơi do dự một chút, bộ lễ phục nào cũng đều đắt cả, bộ này của cô tuy chẳng phải loại đắt đỏ những cũng đã lên tới mấy trăm ngàn. Nhớ lần trước Từ Oánh đã xem thường loại lễ phụ hai trăm ngàn này, cô đành cất váy đi.
Một bộ lễ phục cao cấp đặt may cũng phải mấy triệu, tuy khoản tiền này đối với cô cũng chẳng phải đắt đến mức không trả nổi, nhưng cũng chẳng có chút lợi ích gì bởi chỉ mặc được có một lần. Không muốn mua, chỉ có nước đi mượn thôi. Trước đây cô có hợp tác với Bunny, tìm họ để mượn chắc cũng dễ dàng hơn.
Cô nhìn đồng hồ, nghĩ chắc Lâm Trân còn chưa ngủ liền gọi điện cho cô ấy. Lúc này Lâm Trân đang ngồi trong phòng làm việc xem bản thảo, thấy điện thoại vang liền bắt máy: “Xin chào.”
“Là em, Giản Ngôn đây, chị vẫn đang ở phòng làm việc à?”
“Ừ, đang còn bản thảo phải xem, trễ thế này còn có việc gì sao?”
“Ừm, thật ra em phải đến dự lễ đính hôn của một người bạn, chị có thể giúp em liên hệ với Bunny mượn một bộ lễ phục được không?”
Lâm Trần đột nhiên trợn mắt, bản thảo trên tay cũng đặt luôn xuống bàn: “Tiệc đính hôn của bạn à, sao chị không biết?”
Phạm vi giao tiếp của Giản Ngôn rất nhỏ, căn bản cũng cùng phạm vi với Lâm Trân, nhưng cô lại không hề nghe thấy tin có ai đó định đính hôn cả.
“Một người bạn mà chị không biết.” Giản Ngôn sợ bị phát hiện ra sơ hở bèn nhanh chóng vòng lại chủ đề cũ, “Chị có hể mượn giúp em không?”
Các minh tinh cũng thường xuyên tìm đến các công ty đại diện mượn lễ phục để tham dự hoạt động, nhưng không phải ai muốn mượn hàng hiệu cũng được, nên Giản NGôn vẫn cảm thấy lo lắng một chút.
“Mượn thì có thể mượn được, dù sao cũng là quan hệ hợp tác làm ăn, có điều em muốn mặc long trọng như thế để đi dự tiếc đính hôn thật à? Nhỡ đâu lúc đấy lại nổi bật hơn cô dâu lại thành khó xử thì sao?”
“Chẹp, hình như cũng hơi…”, Giản Ngôn dường như cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ Từ Oánh thở hổn hển, “Nhưng em mà mặc lễ phục bình thường thì sợ sẽ rất mất mặt, cho nên em mới cân nhắc một lát, cảm thấy thay vì em mất mặt thì cô dâu mất mặt vẫn hơn.”
Lầm Trân: “…”
“Này, em có chắc chắn là em đi tham dự tiệc đính hôn của bạn không? Hay là của kẻ thù thế?”
Giản Ngôn: “Bạn chỉ là một từ hoa mĩ mà thôi.”
“À, hiểu rồi.” Lâm Trân gật đầu, cho nên mới liều đến thế, “Lúc nào thì em cần, gấp không?”
Giản Ngôn nhớ lại một chút, nói: “Hình như là vào 16 tháng này.”
“OK, hai ngày nữa chị sẽ giúp em hỏi thử, nhưng đồ thì em phải tự mình đến thử đấy nhé.”
“Ừ, đến lúc đấy thì chị gọi cho em nhé.”
Sau khi bàn chuyện với Lâm Trân xong Giản Ngôn mới thấy yên tâm hẳn, nhưng cô cũng chẳng ngờ được rằng trong khi cô còn chưa nhận được điện thoại trả lời của Lâm Trân thì Hạ Tu đã gọi tới trước rồi.
“Sau khi tan làm hôm nay thì cùng tôi đến Bunny thử lễ phục nhé.”
Giản Ngôn ngẩn người: “Thử gì cơ?”
Hạ Tu cười nói: “Đương nhiên là lễ phục đi dự tiệc đính hôn rồi, em quên à?”
“Ừm, dĩ nhiên là tôi không quên, nhưng chuyện lễ phục tôi đã nhờ Lâm Trân chuẩn bị giúp rồi.”
Hạ Tu nghe tới đây thì nụ cười càng sâu thêm mấy phần: “Rốt cục em với Lâm Trân ai mới là bà chủ vậy? Sao tôi cứ cảm thấy cô ấy mới là trợ lý thế?”
Giản Ngôn: “..”
“Đấy là anh chưa thấy bộ dạng lúc chị ấy giục người ta nộp bản thảo thôi, đợi tới lúc anh thấy rồi thì anh sẽ hiểu cảm giác đau khổ của người dân lao động bị chèn ép là như thế nào.”
“Ha ha.” Hạ Tu cười thành tiếng, “Tôi là người mời em đi dự tiệc, đương nhiên quần áo của em cũng phải do tôi phụ trách, không cần phải làm phiền tới tổng giám đốc Lâm đâu.”
“Ừm, vậy cũng được, để tôi báo cho chị ấy một tiếng đã.”
“Ừ, sau khi tan làm em đến cửa chờ tôi nhé, tôi đón em.”
“OK.” Giản Ngôn suy nghĩ, chắc sớm mai cô cũng chẳng cần lái xe đến nữa, lần trước Hạ Tu đưa cô đến nhà dì Giang, hại cô phải vứt xe ở công ty nguyên một đêm.
Sau khi nói chuyện cẩn thận với Hạ Tu xong, cô vội vàng gọi điện cho Lâm Trân để cô ấy không phải mượn đồ nữa. Lâm Trân cũng chẳng thắc mắc nhiều, chỉ nói: “Được, cũng đúng lúc chị đang bận, chưa kịp hỏi.” Cô ấy nói tới đây lại hỏi tiếp, “Em còn phải làm ở bách hóa Tinh Quang bao lâu nữa? Không phải hôm trước nói là đến sau Giáng Sinh à?”
“À, giám đốc Hạ bảo gần đây thiếu nhân lực, mong em nán lại đến trước Tết, còn được lấy thêm tiền thưởng Tết nữa.”
Lâm Trân kinh ngạc nói: “Nhân viên trong thời gian thử việc mà cũng được nhận tiền tưởng Tết à?” Tổng giám đốc Hạ làm ăn kiểu đấy ấy hả?!
Ngược lại Giản Ngôn lại thấy đây là lẽ đương nhiên: “Ừ, có phải chị nên học tập người ta một chút không?”
“…” Lâm Trân giật giật khóe miệng, nói với cô: “Vậy bản thảo kia của em có vẽ xong được không? Bên tạp chí bảo trước mùa xuân là phải nộp rồi.”
“Yên tâm đi, kịch bản gốc đã viết xong toàn bộ rồi, áp phích cũng lên màu rồi, nếu như không kịp thì em sẽ nói chị gọi trợ lý đến. Trước hết là cứ vậy đi, em làm tiếp đây.”
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, cô cùng với Hạ Tu đến một cửa hàng chuyên dụng của Bunny. Cửa hàng của Bunny tại bách hóa Tinh Quang là cửa tiệm lớn nhất cả nước, so với bất kì điểm bán nào cũng lớn hơn, nhưng mà nhân viên ở đó ai cũng biết mặt họ cả, nếu họ mà đến đấy mua đồ thì kiểu gì chỉ trong hai ngày tin đồn cũng sẽ truyền khắp công ty cho mà xem.
Thế nên Hạ Tu đặc biệt dẫn cô ra ngoài mua đồ, cô cũng không thấy có gì kỳ lạ.
“Anh chọn xong lễ phục rồi à?” Cô hỏi Hạ Tu đang đứng bên cạnh.
Hạ Tu gật gật đầu nói: “Nhưng mà tôi sợ không vừa với em nên bảo em đi thử.”
“À.” Giản Ngôn không phát biểu thêm gì nữa, sau khi đến cửa hàng, nhân viên luôn tận tình tiếp đãi bọn họ.
“Chào Hạ tiên sinh, lễ phục ngài cần đã được đưa tới rồi.” Nhân viên xinh đẹp nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Giản Ngôn, “Cô gái này là người thử phải không ạ?”
Hạ Tu đáp: “Ừ.”
“Được, cô đi theo tôi.”
Nhân viên đưa bọn họ lên trên tầng, tầng hai không phải để trưng bày quần áo mà là để tiếp khách VIP.
“Chính là bộ này.” Nhân viên chỉ vào bộ lễ phục mầu trắng được mặc trên thân ma-nơ-canh, lễ phép quan sát Giản Ngôn mấy lần, “Vị tiểu thư này mặc lên hẳn sẽ rất vừa.”
Giản Ngôn ngay lập tức nhận ra đấy là một bộ lễ phục cao cấp của Bunny, hơn nữa còn là bộ xuất hiện trong tuần lễ thời trang của năm nay nữa, giá khoảng hơn bảy trăm vạn.
“Đẹp thật đấy.” Giản Ngôn không khỏi xúc động, những viên đá màu bạc cùng với trân châu trên ngực đều được đính thủ công, mỗi bộ như thế đều phải tốn không ít thời gian lẫn công sức.
Hạ Tu cũng rất hài lòng với bộ lễ phục này: “Em thử đi, mặc vào sẽ đẹp mắt hơn nhiều.”
Nhân viên nhẹ nhàng tháo lễ phụ từ trên người ma-nơ-canh xuống, sau đó dẫn Giản Ngôn vào phòng thay đồ. Hạ Tu ngồi trong phòng tiếp tân chờ cô, nhân viên còn chu đáo bưng đến một đĩa điểm tâm nhỏ và một ly cà phê cho anh.
Hạ Tu ngồi lật tạp chí thời trang được một lúc thì Giản Ngôn đã thay đồ xong bước ra. Hạ Tu ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt không thể rời đi nổi.
Vóc người Giản Ngôn vốn rất đẹp, đầy đặn cao gầy, là móc áo trời sinh. Tuy bộ lễ phục này được thiết kế xa hoa nhưng màu trắng lại tỏa ra vẻ thuần khiết nhu hòa, đem lại cảm giác không dính bụi trần.
Hạ Tu cong khóe môi, nhìn Giản Ngôn cười: “Mắt nhìn của tôi quả không tệ, em mặc bộ này rất đẹp.”
Bản thân Giản Ngôn cũng rất thích, xoay lại phía gương nhìn thêm mấy lần. Nhân viên đứng bên cạnh giúp cô chỉnh trang lại làn váy một chút, nói: “Đá và trân châu trên bộ lễ phục này đều được đính thủ công cả, chỉ bạc trên làn váy lụa cũng là được may thủ công, còn thêm cả hoa văn chìm nữa. Cô nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đấy là hình một đóa hoa lớn như ẩn như hiện trong dải lụa trắng.”
Giản Ngôn gật đầu: “Ừ, đây chính là phong cách của Lưu Dịch Tư, tôi rất thích thiết kế của ông ấy.”
Hạ Tu đứng dậy khỏi ghế salon, bước lại gần cô: “Nếu như thấy có chỗ nào chưa vừa người thì bảo họ sửa lại.”
Giản Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sửa? Không lẽ anh định mua cái váy này sao?”
Hạ Tu đáp: “Đương nhiên rồi.”
Danh sách chương