Ngày Mục Tĩnh ra đi, cô thu dọn tất cả đồ đạc của mình, trả căn phòng về lại dáng vẻ của ngày đầu tiên cô đến. Tới hôm nay cô vẫn còn nhớ rõ vị trí từng bộ đồ của Cù Hoa ở trong tủ, còn có một ngàn con hạc giấy ở một góc nào đó, đương nhiên không phải Cù Hoa tự gấp, hẳn là một cô gái trẻ đã gấp cho anh. Giáo trình Cù Hoa mang về cho cô được cô đặt lại trên bàn, những chương chưa giảng đến cô đều ghi chú cẩn thận ở một bên để anh có thể đọc hiểu dễ dàng.
Mục Tĩnh được mẹ chồng tiễn đến ga, nhân viên cần vụ Tiểu Tần và tài xế hỗ trợ xách mấy cái vali lớn lên xe lửa. Tiểu Tần và tài xế trực tiếp mang hành lý đến khoang giường nằm, cũng không biết là ai đã nói với họ. Hơn nửa chỗ hành lý ấy là do mẹ chồng đưa cô, mẹ chồng nói tất cả đều là Cù Hoa chuẩn bị, nhưng Mục Tĩnh không tin lắm, cô vẫn cho rằng những món đồ đó mẹ chồng chọn mua cho mình. Mục Tĩnh biết mẹ chồng đối xử tốt với cô là bởi vì cô là vợ của con trai bà, chứ không phải vì cô là Phương Mục Tĩnh, nhưng khi nhìn thấy chỗ mứt trái cây trong đống hành lý kia thì cô vẫn thấy cảm động. Cô nhớ tới mẹ của mình, tuy không phải là người biết chăm chút cho cuộc sống nhưng trước mỗi lần cô đi xa, bà sẽ luôn chuẩn bị cho cô hai lọ mứt trái cây để mang theo ăn dọc đường.
Ở trong sân ga, Mục Tĩnh rơi nước mắt. Mẹ chồng thấy vậy thì lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: “Hay là con đừng đi nữa?”
Mẹ chồng hiểu lầm là cô không muốn rời đi.
“Mẹ về đi ạ, xe lửa sắp chạy rồi.” Mục Tĩnh luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này giữa cô và Cù Hoa là đôi bên cùng có lợi, nhưng khi đối diện với lòng tốt của mẹ chồng, cô không thể không hổ thẹn. Cô nói lời chào tạm biệt với bà, sau đó xoay người leo lên chuyến tàu sắp khởi hành rồi mới vẫy tay chào mẹ chồng, khi vẫy tay vẫn luôn lảng tránh ánh mắt của bà.
Mục Tĩnh cầm vé xe lửa Cù Hoa mua cho trong tay, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lần trước cô đi xe lửa em trai vẫn còn đang mất trí nhớ, công việc cũng không phải sở trường của bản thân, Cù Hoa chính là chút ánh sáng duy nhất trong hành trình u tối của cô. Nhưng Cù Hoa còn chưa cho cô cơ hội yêu anh thì đã bắt đầu điều tra gia cảnh của cô. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, cũng may là Cù Hoa đã không cho cô cơ hội.
Ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, xuyên qua cửa kính chiếu xuống khuôn mặt của cô. Mục Tĩnh cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Ứng phó với Cù Hoa quả thực quá mức hao tâm tốn sức.
Nhưng còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, cô đã trông thấy một khuôn mặt mờ mờ in trên cửa kính.
Một ngày không gặp, cô đã đánh mất toàn bộ kinh nghiệm đối phó với anh. Mục Tĩnh quay đầu ra nhìn cửa sổ, làm bộ như chẳng thấy gì.
Mười lăm phút sau, Mục Tĩnh vẫn trông ra phía ngoài cửa sổ, hai người bọn họ chẳng ai chịu mở lời trước.
Cuối cùng, Mục Tĩnh quyết định nói câu đầu tiên, cô thật sự muốn biết tại sao anh lại ở trên cùng một chuyến xe lửa với cô. Tuy nhiên khi cô đang định mở miệng thì Cù Hoa đã kéo rèm giường anh lại.
Hôm qua Cù Hoa trực đêm, không chỉ có người khoa khác tới tìm anh hội chẩn mà bên khoa anh cũng có ca mổ phải thực hiện. Bốn giờ sáng nay còn có một bệnh nhân nguy kịch được chuyển đến, phải phẫu thuật suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh mệt mỏi duỗi tay chờ trợ lý tháo găng hộ, nhưng cuối cùng đợi quá lâu nên lại đành tự mình làm.
Không chờ đến lúc Mục Tĩnh hỏi lý do anh xuất hiện ở đây, Cù Hoa đã nằm xuống giường làm một giấc. Sau khi tỉnh ngủ, kéo rèm ra, anh phát hiện chiếc rèm bên giường đối diện cũng đang để mở.
Trên đường đi, chẳng ai chịu nói với ai câu nào.
Lúc xe lửa đến trạm, Mục Tĩnh bước tới chỗ kệ để hành lý để lấy đồ xuống. Cô đã mang theo toàn bộ tài sản của mình, hơn nữa mẹ chồng còn đưa túi lớn túi nhỏ, đựng hết tổng cộng ba cái vali to cùng một cái vali bé. Cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ mang hết chỗ vali này đến trường học bằng cách nào, ngay cả lấy từ kệ xuống đã phải gắng hết sức rồi.
Trong lúc Mục Tĩnh đang chật vật lấy hành lý, một đôi tay quen thuộc tóm lấy chiếc vali trên tay cô, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. Cũng chính đôi tay này đã chuyển liên tiếp bốn cái vali của cô xuống dưới.
Mục Tĩnh còn chưa kịp cám ơn Cù Hoa thì đã nghe anh nói: “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Khi Mục Tĩnh đang phân vân xem nên xách vali xuống xe lửa thế nào thì Cù Hoa đã cầm ba cái vali to xuống trước. Mục Tĩnh lấy nốt chiếc vali bé cuối cùng, đuổi theo Cù Hoa: “Anh đưa em một cái đi.”
“Em không xách nổi đâu.”
Mục Tĩnh toan cầm lấy quai vali trong tay anh, nhưng khi tay hai người chạm vào nhau, cô lại rụt tay trở về: “Cảm ơn anh nhé, nhưng anh không cần lo cho em đâu, cứ đi làm việc của anh đi. Sao lần này anh đi công tác gấp thế?” Ngày hôm qua vẫn còn phải trực đêm mà.
Cù Hoa không phủ nhận chuyện đi công tác: “Không vội. Anh đưa em đến trường trước đã.”
Anh vẫn cầm mấy chiếc vali lớn đi đằng trước, Mục Tĩnh theo phía sau anh.
Phân hiệu cử một thầy giáo tới đón Mục Tĩnh ở nhà ga, anh ta gọi một chiếc xe ba bánh, chiếc xe này không thể chở được cả hai người cùng với đống hành lý kia. Trong lúc Mục Tĩnh còn đang do dự, Cù Hoa đã nói với cô: “Lát nữa anh sẽ đưa đến cho em, em cứ đi trước đi, đợi anh ở cổng là được.”
Từ những lời này, thầy giáo đi đón Mục Tĩnh có thể nghe ra Cù Hoa là chồng của cô, mấy chiếc vali to kia chắc cũng là anh mang đến.
Mục Tĩnh ngồi xe cùng đồng nghiệp, quan sát khung cảnh của thành phố nhỏ bé này, cố gắng nhịn không quay đầu. Cô thật sự hi vọng Cù Hoa tới đây là vì công việc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn có một nguyên nhân khác. Mục Tĩnh ngẩng đầu nhìn những đám mây trên bầu trời, cứ thi thoảng chúng lại trôi dạt lung tung.
“Chồng cô chăm lo cho cô thật đấy.”
Mục Tĩnh cười, nụ cười này ở trong mắt người ngoài là đồng ý.
Chiếc xe ba bánh đưa cô đến cổng trường. Phân hiệu này có không ít chỗ là do các giảng viên và sinh viên của trường chung tay xây dựng từng chút một, tuy kém xa trường cũ của cô nhưng lại tạo cảm giác rất thân thiết. Xuống khỏi xe ba bánh rồi, cô đứng ở cổng chờ Cù Hoa. Cù Hoa cũng xuống xe ngay sau Mục Tĩnh, cô lấy một chiếc vali trong tay anh: “Để em xách một lát đi, không được thì anh lại xách.” Mục Tĩnh vốn định cầm một cái vali lớn và một cái vali nhỏ, nhưng cái vali nhỏ lại bị Cù Hoa lấy mất. Bởi vì có đồng nghiệp mới bên cạnh, cô cũng không tiện tranh giành với anh.
Trước kia hai người bọn họ ở bên nhau, Mục Tĩnh luôn là người nói nhiều hơn một chút, hoặc là mấy câu có lệ, hoặc là giảng bài cho anh. Hiện giờ cô không chủ động, vậy nên hai người cũng có vẻ như chẳng có lời nào để nói. Cũng may là vị thầy giáo đi đón cô khá hoạt ngôn, anh ta bảo có rất nhiều giảng viên tới phân hiệu này công tác đều gặp tình cảnh vợ chồng mỗi người một nơi, nếu như muốn an tâm giảng dạy ở đây thì nhất định phải có sự ủng hộ của người kia mới được. Anh ta quay đầu, nói với Mục Tĩnh: “Người chu đáo như anh nhà đúng là hiếm thấy.”
Bởi vì hành lý của Mục Tĩnh quá nhiều nên vị thầy giáo đón cô đưa cô tới nơi ở trước. Phòng ở trong trường rất chật, thậm chí có giáo viên còn phải ngủ chung giường tầng với sinh viên, Mục Tĩnh được phân vào ký túc xá đã là không tệ rồi. Phòng cô ở là phòng đôi, cô giáo cùng phòng với cô cũng được trường cũ của cô điều tới, chồng con vẫn ở bên đó.
Cô giáo này gặp Mục Tĩnh thì thật ra cũng có đôi phần hâm mộ. Cô ấy nghe nói Mục Tĩnh chủ động xin đến đây, chồng của Mục Tĩnh cũng có vẻ khá ủng hộ. Năm đó cô ấy một thân một mình tới cái chốn này với một chiếc vali trên tay, con nhỏ ở chỗ chồng, mấy năm qua chồng vẫn luôn muốn cô ấy quay trở lại. Cô ấy không cảm thấy chồng mình kém cỏi hơn chồng người ta, chỉ là khoảng cách giữa có con và không có con quá lớn. Sau khi làm quen với Mục Tĩnh xong, cô ấy nhanh nhẹn ra ngoài để nhường phòng lại cho Mục Tĩnh, bảo cô và chồng hàn huyên thêm một lát nữa. Trước khi ra khỏi cửa cô ấy còn nói với Mục Tĩnh mười lăm phút nữa trường học sẽ bắt đầu cấp nước nóng, dặn cô lấy trước để buổi tối dùng, hiện giờ phích đã có sẵn nước ấm, cô muốn uống trước cũng được. Còn nhà ăn thì cứ đi thẳng rẽ trái là đến.
Trong phòng bây giờ chỉ còn có hai người họ. Mục Tĩnh lấy một chiếc ghế đẩu, mời Cù Hoa ngồi, nhưng anh vẫn chỉ đứng đó. Cô lấy chiếc cốc của mình ra khỏi vali rồi rót nước từ phích ra cho Cù Hoa uống, sau đó lại lấy một chiếc chậu sứ trắng, đổ ít nước vào bên trong, nhúng khăn bông vào chậu để cho Cù Hoa lau tay. Ban nãy vì xách vali cho cô nên tay Cù Hoa hằn đỏ, anh cũng nhận khăn để lau tay mình.
“Anh ngồi đây một lát nhé, em đi lấy nước.” Mục Tĩnh cầm cả phích của mình lẫn phích của bạn cùng phòng đi lấy nước nóng, cô thật sự không biết phải nói gì với anh. Song Cù Hoa lại lấy hai chiếc phích trong tay cô: “Để anh làm cho.” Không đợi Mục Tĩnh trả lời, Cù Hoa đã ra khỏi ký túc xá, để cho Mục Tĩnh một mình ở lại.
Bầu trời dần dần chuyển tối. Mục Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu Cù Hoa đi công tác thì hẳn là đã có chỗ ở rồi chứ? Anh đã bận rộn cả ngày, vẫn còn chưa được ăn cơm, Mục Tĩnh phân vân không biết có nên mời anh đến nhà ăn ăn tối trước rồi lại đi sau không. Cô còn chưa nghĩ xong thì Cù Hoa đã trở lại với hai phích nước. Anh đặt phích xuống, đưa cho Mục Tĩnh một chiếc phong bì: “Em đi ăn đi.” Nói xong anh liền ra cửa, thậm chí còn chẳng nói lấy một lời tạm biệt.
Mục Tĩnh mở phong bì ra, trông thấy bên trong là phiếu lương thực toàn quốc cùng với một xấp tiền giấy mười tệ.
Cô đuổi theo Cù Hoa, đưa lại phong bì cho anh: “Anh cầm về đi, em có tiền để dành rồi, hơn nữa ở đây cũng chẳng cần tiêu gì đến tiền.”
“Em cứ giữ đi, anh có giữ cũng vô ích.” Trời đã tối hẳn, Mục Tĩnh ngẩng đầu nhìn những đám mây trên không. Cuối cùng cô vẫn nói: “Anh ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”
Mục Tĩnh được mẹ chồng tiễn đến ga, nhân viên cần vụ Tiểu Tần và tài xế hỗ trợ xách mấy cái vali lớn lên xe lửa. Tiểu Tần và tài xế trực tiếp mang hành lý đến khoang giường nằm, cũng không biết là ai đã nói với họ. Hơn nửa chỗ hành lý ấy là do mẹ chồng đưa cô, mẹ chồng nói tất cả đều là Cù Hoa chuẩn bị, nhưng Mục Tĩnh không tin lắm, cô vẫn cho rằng những món đồ đó mẹ chồng chọn mua cho mình. Mục Tĩnh biết mẹ chồng đối xử tốt với cô là bởi vì cô là vợ của con trai bà, chứ không phải vì cô là Phương Mục Tĩnh, nhưng khi nhìn thấy chỗ mứt trái cây trong đống hành lý kia thì cô vẫn thấy cảm động. Cô nhớ tới mẹ của mình, tuy không phải là người biết chăm chút cho cuộc sống nhưng trước mỗi lần cô đi xa, bà sẽ luôn chuẩn bị cho cô hai lọ mứt trái cây để mang theo ăn dọc đường.
Ở trong sân ga, Mục Tĩnh rơi nước mắt. Mẹ chồng thấy vậy thì lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: “Hay là con đừng đi nữa?”
Mẹ chồng hiểu lầm là cô không muốn rời đi.
“Mẹ về đi ạ, xe lửa sắp chạy rồi.” Mục Tĩnh luôn cảm thấy cuộc hôn nhân này giữa cô và Cù Hoa là đôi bên cùng có lợi, nhưng khi đối diện với lòng tốt của mẹ chồng, cô không thể không hổ thẹn. Cô nói lời chào tạm biệt với bà, sau đó xoay người leo lên chuyến tàu sắp khởi hành rồi mới vẫy tay chào mẹ chồng, khi vẫy tay vẫn luôn lảng tránh ánh mắt của bà.
Mục Tĩnh cầm vé xe lửa Cù Hoa mua cho trong tay, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lần trước cô đi xe lửa em trai vẫn còn đang mất trí nhớ, công việc cũng không phải sở trường của bản thân, Cù Hoa chính là chút ánh sáng duy nhất trong hành trình u tối của cô. Nhưng Cù Hoa còn chưa cho cô cơ hội yêu anh thì đã bắt đầu điều tra gia cảnh của cô. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, cũng may là Cù Hoa đã không cho cô cơ hội.
Ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, xuyên qua cửa kính chiếu xuống khuôn mặt của cô. Mục Tĩnh cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Ứng phó với Cù Hoa quả thực quá mức hao tâm tốn sức.
Nhưng còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, cô đã trông thấy một khuôn mặt mờ mờ in trên cửa kính.
Một ngày không gặp, cô đã đánh mất toàn bộ kinh nghiệm đối phó với anh. Mục Tĩnh quay đầu ra nhìn cửa sổ, làm bộ như chẳng thấy gì.
Mười lăm phút sau, Mục Tĩnh vẫn trông ra phía ngoài cửa sổ, hai người bọn họ chẳng ai chịu mở lời trước.
Cuối cùng, Mục Tĩnh quyết định nói câu đầu tiên, cô thật sự muốn biết tại sao anh lại ở trên cùng một chuyến xe lửa với cô. Tuy nhiên khi cô đang định mở miệng thì Cù Hoa đã kéo rèm giường anh lại.
Hôm qua Cù Hoa trực đêm, không chỉ có người khoa khác tới tìm anh hội chẩn mà bên khoa anh cũng có ca mổ phải thực hiện. Bốn giờ sáng nay còn có một bệnh nhân nguy kịch được chuyển đến, phải phẫu thuật suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh mệt mỏi duỗi tay chờ trợ lý tháo găng hộ, nhưng cuối cùng đợi quá lâu nên lại đành tự mình làm.
Không chờ đến lúc Mục Tĩnh hỏi lý do anh xuất hiện ở đây, Cù Hoa đã nằm xuống giường làm một giấc. Sau khi tỉnh ngủ, kéo rèm ra, anh phát hiện chiếc rèm bên giường đối diện cũng đang để mở.
Trên đường đi, chẳng ai chịu nói với ai câu nào.
Lúc xe lửa đến trạm, Mục Tĩnh bước tới chỗ kệ để hành lý để lấy đồ xuống. Cô đã mang theo toàn bộ tài sản của mình, hơn nữa mẹ chồng còn đưa túi lớn túi nhỏ, đựng hết tổng cộng ba cái vali to cùng một cái vali bé. Cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ mang hết chỗ vali này đến trường học bằng cách nào, ngay cả lấy từ kệ xuống đã phải gắng hết sức rồi.
Trong lúc Mục Tĩnh đang chật vật lấy hành lý, một đôi tay quen thuộc tóm lấy chiếc vali trên tay cô, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất. Cũng chính đôi tay này đã chuyển liên tiếp bốn cái vali của cô xuống dưới.
Mục Tĩnh còn chưa kịp cám ơn Cù Hoa thì đã nghe anh nói: “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
Khi Mục Tĩnh đang phân vân xem nên xách vali xuống xe lửa thế nào thì Cù Hoa đã cầm ba cái vali to xuống trước. Mục Tĩnh lấy nốt chiếc vali bé cuối cùng, đuổi theo Cù Hoa: “Anh đưa em một cái đi.”
“Em không xách nổi đâu.”
Mục Tĩnh toan cầm lấy quai vali trong tay anh, nhưng khi tay hai người chạm vào nhau, cô lại rụt tay trở về: “Cảm ơn anh nhé, nhưng anh không cần lo cho em đâu, cứ đi làm việc của anh đi. Sao lần này anh đi công tác gấp thế?” Ngày hôm qua vẫn còn phải trực đêm mà.
Cù Hoa không phủ nhận chuyện đi công tác: “Không vội. Anh đưa em đến trường trước đã.”
Anh vẫn cầm mấy chiếc vali lớn đi đằng trước, Mục Tĩnh theo phía sau anh.
Phân hiệu cử một thầy giáo tới đón Mục Tĩnh ở nhà ga, anh ta gọi một chiếc xe ba bánh, chiếc xe này không thể chở được cả hai người cùng với đống hành lý kia. Trong lúc Mục Tĩnh còn đang do dự, Cù Hoa đã nói với cô: “Lát nữa anh sẽ đưa đến cho em, em cứ đi trước đi, đợi anh ở cổng là được.”
Từ những lời này, thầy giáo đi đón Mục Tĩnh có thể nghe ra Cù Hoa là chồng của cô, mấy chiếc vali to kia chắc cũng là anh mang đến.
Mục Tĩnh ngồi xe cùng đồng nghiệp, quan sát khung cảnh của thành phố nhỏ bé này, cố gắng nhịn không quay đầu. Cô thật sự hi vọng Cù Hoa tới đây là vì công việc, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy còn có một nguyên nhân khác. Mục Tĩnh ngẩng đầu nhìn những đám mây trên bầu trời, cứ thi thoảng chúng lại trôi dạt lung tung.
“Chồng cô chăm lo cho cô thật đấy.”
Mục Tĩnh cười, nụ cười này ở trong mắt người ngoài là đồng ý.
Chiếc xe ba bánh đưa cô đến cổng trường. Phân hiệu này có không ít chỗ là do các giảng viên và sinh viên của trường chung tay xây dựng từng chút một, tuy kém xa trường cũ của cô nhưng lại tạo cảm giác rất thân thiết. Xuống khỏi xe ba bánh rồi, cô đứng ở cổng chờ Cù Hoa. Cù Hoa cũng xuống xe ngay sau Mục Tĩnh, cô lấy một chiếc vali trong tay anh: “Để em xách một lát đi, không được thì anh lại xách.” Mục Tĩnh vốn định cầm một cái vali lớn và một cái vali nhỏ, nhưng cái vali nhỏ lại bị Cù Hoa lấy mất. Bởi vì có đồng nghiệp mới bên cạnh, cô cũng không tiện tranh giành với anh.
Trước kia hai người bọn họ ở bên nhau, Mục Tĩnh luôn là người nói nhiều hơn một chút, hoặc là mấy câu có lệ, hoặc là giảng bài cho anh. Hiện giờ cô không chủ động, vậy nên hai người cũng có vẻ như chẳng có lời nào để nói. Cũng may là vị thầy giáo đi đón cô khá hoạt ngôn, anh ta bảo có rất nhiều giảng viên tới phân hiệu này công tác đều gặp tình cảnh vợ chồng mỗi người một nơi, nếu như muốn an tâm giảng dạy ở đây thì nhất định phải có sự ủng hộ của người kia mới được. Anh ta quay đầu, nói với Mục Tĩnh: “Người chu đáo như anh nhà đúng là hiếm thấy.”
Bởi vì hành lý của Mục Tĩnh quá nhiều nên vị thầy giáo đón cô đưa cô tới nơi ở trước. Phòng ở trong trường rất chật, thậm chí có giáo viên còn phải ngủ chung giường tầng với sinh viên, Mục Tĩnh được phân vào ký túc xá đã là không tệ rồi. Phòng cô ở là phòng đôi, cô giáo cùng phòng với cô cũng được trường cũ của cô điều tới, chồng con vẫn ở bên đó.
Cô giáo này gặp Mục Tĩnh thì thật ra cũng có đôi phần hâm mộ. Cô ấy nghe nói Mục Tĩnh chủ động xin đến đây, chồng của Mục Tĩnh cũng có vẻ khá ủng hộ. Năm đó cô ấy một thân một mình tới cái chốn này với một chiếc vali trên tay, con nhỏ ở chỗ chồng, mấy năm qua chồng vẫn luôn muốn cô ấy quay trở lại. Cô ấy không cảm thấy chồng mình kém cỏi hơn chồng người ta, chỉ là khoảng cách giữa có con và không có con quá lớn. Sau khi làm quen với Mục Tĩnh xong, cô ấy nhanh nhẹn ra ngoài để nhường phòng lại cho Mục Tĩnh, bảo cô và chồng hàn huyên thêm một lát nữa. Trước khi ra khỏi cửa cô ấy còn nói với Mục Tĩnh mười lăm phút nữa trường học sẽ bắt đầu cấp nước nóng, dặn cô lấy trước để buổi tối dùng, hiện giờ phích đã có sẵn nước ấm, cô muốn uống trước cũng được. Còn nhà ăn thì cứ đi thẳng rẽ trái là đến.
Trong phòng bây giờ chỉ còn có hai người họ. Mục Tĩnh lấy một chiếc ghế đẩu, mời Cù Hoa ngồi, nhưng anh vẫn chỉ đứng đó. Cô lấy chiếc cốc của mình ra khỏi vali rồi rót nước từ phích ra cho Cù Hoa uống, sau đó lại lấy một chiếc chậu sứ trắng, đổ ít nước vào bên trong, nhúng khăn bông vào chậu để cho Cù Hoa lau tay. Ban nãy vì xách vali cho cô nên tay Cù Hoa hằn đỏ, anh cũng nhận khăn để lau tay mình.
“Anh ngồi đây một lát nhé, em đi lấy nước.” Mục Tĩnh cầm cả phích của mình lẫn phích của bạn cùng phòng đi lấy nước nóng, cô thật sự không biết phải nói gì với anh. Song Cù Hoa lại lấy hai chiếc phích trong tay cô: “Để anh làm cho.” Không đợi Mục Tĩnh trả lời, Cù Hoa đã ra khỏi ký túc xá, để cho Mục Tĩnh một mình ở lại.
Bầu trời dần dần chuyển tối. Mục Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu Cù Hoa đi công tác thì hẳn là đã có chỗ ở rồi chứ? Anh đã bận rộn cả ngày, vẫn còn chưa được ăn cơm, Mục Tĩnh phân vân không biết có nên mời anh đến nhà ăn ăn tối trước rồi lại đi sau không. Cô còn chưa nghĩ xong thì Cù Hoa đã trở lại với hai phích nước. Anh đặt phích xuống, đưa cho Mục Tĩnh một chiếc phong bì: “Em đi ăn đi.” Nói xong anh liền ra cửa, thậm chí còn chẳng nói lấy một lời tạm biệt.
Mục Tĩnh mở phong bì ra, trông thấy bên trong là phiếu lương thực toàn quốc cùng với một xấp tiền giấy mười tệ.
Cô đuổi theo Cù Hoa, đưa lại phong bì cho anh: “Anh cầm về đi, em có tiền để dành rồi, hơn nữa ở đây cũng chẳng cần tiêu gì đến tiền.”
“Em cứ giữ đi, anh có giữ cũng vô ích.” Trời đã tối hẳn, Mục Tĩnh ngẩng đầu nhìn những đám mây trên không. Cuối cùng cô vẫn nói: “Anh ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”
Danh sách chương