Trông thấy sắc mặt Phí Nghê thay đổi, giọng điệu Phương Mục Dương cũng chuyển sang khuất phục: “Thôi được rồi, tôi đi, cho dù có bò đi cũng phải bò.”

Anh nói thế, Phí Nghê lại có vẻ độc đoán máu lạnh.

Cô thấp giọng thương lượng cùng anh: “Nếu cậu thật sự mệt quá thì lát nữa tôi kê hòm ngủ, cậu ngủ trên giường, đừng để cha mẹ tôi biết.” Hai cái hòm lớn ghép lại với nhau, vừa đủ chỗ cho cô nằm.

Phương Mục Dương vuốt tóc cô: “Thật ra tôi cũng không mệt đến vậy, miễn cưỡng đạp tới nhà khách thì không thành vấn đề.” Anh không hẳn là muốn ngủ lại thật, anh chỉ định trêu cô thôi. Hai người ở cùng một chỗ, anh cũng chẳng thoải mái hơn cô bao nhiêu. Đêm qua anh không ngủ được, hôm nay vừa lúc có thể quay lại nhà khách ngủ bù.

Anh nói lời này nghe có vẻ rất tâm lý, Phí Nghê cũng tha thứ cho việc anh động tay động chân với cô, cho dù anh vừa mới rửa bát bằng nước lạnh và hai tay vẫn chưa khô. Cô sợ những người khác trong phòng nước để ý đến bọn họ, không khỏi nhắc: “Tay cậu kìa.”

Phương Mục Dương chủ động nói chuyện mình sẽ quay lại nhà khách một mình. Hai vợ chồng già tưởng rằng bọn họ đang giận dỗi nhau, còn liếc Phí Nghê một cái. Phí Nghê cười cười với Phương Mục Dương, bảo anh đạp xe từ từ, thoạt nhìn không giống như đang có khúc mắc gì.

Trước mặt Phương Mục Dương, mẹ Phí lấy ra một phong bao lì xì: “Đây là của chị hai đưa cho mấy đứa. Hôm qua là sinh nhật mẹ chồng con bé, nó không về nhà mình ăn cơm được, sáng nay còn cố ý cầm tiền cùng hai cái phích nước đến. Phích nước mẹ tạm giữ hộ, khi nào hai đứa chuyển nhà thì mang theo sau.”

Phí Nghê mở cái bao ra xem, bên trong là mười lăm tệ. Lương cả tháng của cô cũng chỉ có ba mươi tệ. Chị hai kết hôn, cô từng mừng mười hai tệ. Có lẽ chị ấy cảm thấy mình là chị gái, quà mừng cưới em phải nhiều hơn một chút mới hợp lẽ.

Phương Mục Dương ra tới cửa, Phí Nghê lại gọi anh lại: “Cậu đứng ngoài đấy đợi tôi một tí, tôi đưa cậu xuống dưới nhà.”

Phí Nghê vào buồng trong mở hộp bánh quy, lấy ra toàn bộ phiếu lương thực tích trữ được, nhét vào trong bao lì xì. Cô nghĩ ngợi một chút, lại bỏ ra thêm năm tệ, định bụng lần sau sẽ đưa cho Phương Mục Dương. Tiền tiêu bao nhiêu là tùy cậu ta, nhưng sau này mà hết sạch tiền ăn cơm, cô sẽ không cho thêm nữa.

Hai người nối gót nhau xuống dưới tầng. Đến chân tòa nhà, Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Cậu còn tiền và phiếu lương thực không?”

Không ai nắm rõ số tiền và phiếu của Phương Mục Dương hơn cô. Con người này tiêu hoang như vậy, lại còn mua một đống gỗ, còn dư được tiền mới lạ.

“Tôi vẫn còn mà.”

“Ở đâu ra thế?”

“Việc ấy em đừng bận tâm.” Phương Mục Dương cũng ngại kể cho Phí Nghê chuyện mình đi cầm áo khoác. Lúc trước mua cái áo kia, bọn họ chẳng vui vẻ gì.

Phí Nghê đưa bao lì xì cho anh: “Tiền này cậu giữ mà mua đồ ăn đi, đừng có mua gì khác. Với lại có người giúp cậu, cậu cũng nên mời người ta đến quán cơm ăn một bữa.” Cô biết Phương Mục Dương sẽ không để mình chịu thiệt, cho nên cũng không khuyên anh đừng tiết kiệm tiền ăn.

“Em đưa hết phiếu cho tôi thì em sẽ ăn bằng gì?”

“Bây giờ không phải cuối tháng rồi sao? Dạo này tôi đều ăn ở nhà ăn cả.”

“Thế em đưa phiếu cho tôi là được rồi, tiền em cứ giữ lại đi. Tôi vẫn còn tiền, không còn sẽ xin em sau.”

Phương Mục Dương nói thản nhiên như vậy, Phí Nghê cũng không nghi ngờ chuyện hết tiền Phương Mục Dương sẽ xin mình.

“Cậu bây giờ cũng coi như có công việc rồi, hay là gọi cho chị cậu một cuộc điện thoại báo bình an đi, chị ấy rất lo cho cậu.”

Phương Mục Dương chỉ nói “được”, cũng không kể cho Phí Nghê chuyện anh đã sớm viết thư cho chị gái, còn gửi kèm một số bức ảnh về thành phố này mà trước kia anh từng chụp. Chị hai của anh đã nhiều năm không được nhìn ngắm nơi mình sinh ra và lớn lên rồi. Anh cũng không ngờ mình sẽ kết hôn trước chị. Dù sao trước kia khi ngồi xe lửa miễn phí đi thăm chị gái, chị anh còn có bạn trai.

Trăng lưỡi liềm treo trên cao. Phí Nghê ngẩng đầu nhìn trời, nói với Phương Mục Dương: “Cậu đạp xe về cẩn thận một chút.”

Ý là muốn đuổi anh đi đây mà.

“Tôi nhìn em lên nhà rồi sẽ đi.”

Phí Nghê đặt chân tới cầu thang, quay đầu lại, phát hiện Phương Mục Dương vẫn đứng đó. Cô chỉ thoáng nhìn anh một cái rồi xoay người lên trên gác.

Trở về nhà, mẹ Phí đang ở buồng trong đợi cô.

“Con với Tiểu Phương có chuyện gì vậy?” Theo kinh nghiệm của mẹ Phí, sau đêm tân hôn, rất hiếm vợ chồng mới cưới chủ động tách ra khỏi nhau. Thế nhưng hai đứa này dính như keo, còn tiễn nhau xuống dưới nhà, cũng không giống vừa cãi cọ.

“Không có chuyện gì đâu ạ.”

“Thế sao con không quay về nhà khách với nó?”

“Chẳng nhẽ cưới chồng rồi con không được ở nhà mình nữa sao?”

“Không phải là không được ở.” Chỉ là nhìn kiểu gì cũng thấy gì đó không ổn. “Hay là Tiểu Phương có vấn đề hả?”

“Có vấn đề gì ạ?”

“Chính là…” Mẹ Phí e dè thân phận trưởng bối, không có mặt mũi nào mà hỏi kĩ mấy chuyện này, thầm nghĩ thôi để mai xem thế nào. Bà nói với Phí Nghê: “Giờ cũng muộn rồi, con rửa mặt rồi ngủ đi.”

Không ngờ ngày hôm sau chỉ có một mình Phí Nghê về nhà ăn tối, mẹ Phí liền hỏi xem Phương Mục Dương đi đâu.

Phí Nghê nói: “Anh ấy đi ăn cơm với bạn, không sang được ạ.” Người ta giúp đỡ mình, mời họ ăn cơm cũng là trách nhiệm, ngay từ buổi sáng Phương Mục Dương đã nói tối sẽ không về ăn cơm.

“Thế lát nữa nó có qua đây không?”

“Không đâu ạ, hôm nay chạy đi chạy lại cũng đủ mệt rồi.”

Hai vợ chồng già vừa bắt đầu cảm thấy Phương Mục Dương đáng tin cậy, giờ lại âm thầm sinh nghi trong lòng. Đặc biệt là cha Phí, gỗ đã kéo đến dưới tầng, ông đang tính bàn bạc chuyện đóng đồ với con rể, kết quả con rể lại không xuất hiện.

Phí Nghê không muốn cha mẹ mình có ý kiến với Phương Mục Dương, bèn kể qua qua chuyện phiếu TV.

Nhưng mà cha Phí vẫn thấy nghi ngờ, mời người ta ăn cơm với đến đây tìm Phí Nghê thì có mâu thuẫn gì đâu? Ông cũng từng trải qua thời trai trẻ, một người đàn ông bình thường, vừa mới cưới vợ xong, chẳng ai là không muốn ở bên vợ mới cưới cả, trừ khi phương diện kia có vấn đề.

Cha Phí thở dài nửa hơi, lại nuốt nửa còn lại vào trong bụng. Con gái ông đã đủ phiền não rồi, ông cũng không muốn nó phải bận lòng thêm nữa.

Ăn cơm tối xong, Phí Nghê thu dọn bát đũa. Cha Phí định tự mình đi rửa bát, bảo con gái ở lại tâm sự với mẹ, nhưng Phí Nghê từ chối, nói là rửa xong rồi tâm sự sau cũng được. Cô vừa dọn hết bát đ ĩa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phí Nghê mở cửa, trông thấy Phương Mục Dương. Cô còn tưởng là anh sẽ không đến nữa.

Phương Mục Dương chào hỏi hai vợ chồng già rồi rất tự nhiên cầm lấy chậu bát đ ĩa trong tay Phí Nghê, đi cùng cô tới phòng nước rửa bát.

“Không phải cậu bảo hôm nay sẽ không tới sao?”

“Tôi qua đưa phiếu TV cho em.”

“Sáng ngày mai chúng ta lại gặp nhau còn gì?” Đêm nay cô cũng không thể đưa phiếu cho người ta được.

“Nhưng tôi muốn đưa em luôn hôm nay cơ.”

Câu trả lời của anh quá ngớ ngẩn, Phí Nghê không biết đáp lại thế nào, đành phải kéo chậu bát qua: “Cậu nghỉ ngơi đi, để đấy tôi rửa cho.”

Phương Mục Dương kéo chậu lại: “Tôi đạp xe đến đây cả người đầy mồ hôi rồi, để tôi rửa bát một chút cho mát.”

Phí Nghê phát hiện áo sơmi của Phương Mục Dương có hơi ướt, chắc là bị nhuốm mồ hôi.

Hôm nay quả thực rất nóng, trời cũng không có gió, nhưng nếu không phải đạp xe quá vội tới đây thì cũng không thể đổ mồ hôi nhiều như thế. Phí Nghê thầm mắng Phương Mục Dương là đồ ngốc, ai lại rửa bát cho mát cơ chứ? Cô đành chạy vội về phòng, cầm chậu rửa mặt của chính mình ra, xả nước lạnh. Trong nhà không thừa khăn mặt, cô chỉ có thể dùng khăn của mình nhúng vào nước, vắt khô rồi đưa cho Phương Mục Dương lau mồ hôi.

“Tôi đang rửa bát, tay bẩn rồi, hay em lau giúp tôi đi?”

“Tạm dừng rửa bát cái đã.”

“Còn có hai cái bát nữa là xong rồi.”

Phí Nghê không còn cách khác, đành phải lấy khăn lau tai và cổ cho anh, cố gắng không chạm tay vào mặt anh.

Phương Mục Dương thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của cô: “Có thể lau mũi hộ tôi được không?”

Phí Nghê dùng khăn lau lau mũi cho anh, ngón tay vô tình chạm vào môi anh. Cô tức khắc rụt tay về. Cũng không biết môi anh nóng hay tay cô nóng, nhưng tóm lại là Phí Nghê thấy rất nóng.

Khoảnh khắc kia quá ngắn ngủi, Phí Nghê cũng không biết Phương Mục Dương có phát hiện ra hay không.

Cô cho khăn vào trong chậu, vắt lại lần nữa rồi thay một chậu nước khác: “Cậu tự lau đi.” Lúc này Phương Mục Dương đã rửa xong bát đ ĩa. Cô lấy chậu bát từ tay Phương Mục Dương, mang về chạn bát nhà mình.

Mẹ Phí nhìn con gái quấn quít lấy Phương Mục Dương vào phòng nước, vậy mà khi đi ra lại tránh Phương Mục Dương. Bà vừa định hỏi Phí Nghê làm sao thì lại nghe con gái bảo muốn tiễn Phương Mục Dương xuống dưới để về nhà khách.

Bà còn chưa kịp lên tiếng, Phí Nghê đã ra ngoài cửa.

Trời hôm nay thật nóng, chẳng có lấy gợn gió nào.

Phí Nghê vẫn dặn Phương Mục Dương đi đường cẩn thận.

“Em không có chuyện gì khác để nói với tôi sao?”

“Không có.”

Phương Mục Dương đặt tay lên tóc Phí Nghê: “Thật sự không có?”

“Tay của cậu.”

Phương Mục Dương thu tay, nhìn cô cười: “Sao hôm nay lại không vui thế?” Rõ ràng động tác này hôm qua đã được cô ngầm đồng ý.

“Đâu có, cảm ơn cậu đã lấy phiếu TV giúp tôi.” Suy nghĩ trước nhất trong đầu Phí Nghê không phải Phương Mục Dương tự tiện chạm vào cô, mà là cô chưa gội đầu. Cô không hi vọng bị Phương Mục Dương nhận ra.

Phương Mục Dương đoán Phí Nghê sẽ không nói thêm gì với anh nữa, bèn lặp lại mấy lời ngày hôm qua: “Em quay về đi, tôi nhìn em lên nhà.”

Lần này Phí Nghê không quay đầu lại.

Vào tới nhà rồi, mẹ Phí gọi cô vào buồng trong. Hôm trước bà muốn nói lại thôi, nhưng lần này bà lại hỏi rõ ràng: “Cái đêm đầu tiên, con với Tiểu Phương có làm theo những gì mẹ bảo không đấy?”

Ban đầu Phí Nghê còn chẳng hiểu mô tê gì, đến lúc cô chợt hiểu ra thì mới miễn cưỡng gật đầu.

“Tiểu Phương có phải có vấn đề trên phương diện ấy hay không?”

Phí Nghê vẫn giống như ngày hôm qua, vẫn không hiểu được ý mẹ: “Có vấn đề gì ạ?”

Rõ ràng trong phòng chỉ có hai người, nhưng mà mẹ Phí vẫn cảm thấy ngượng, còn phải dán sát vào tai Phí Nghê mà nhỏ giọng nói.

Lời của bà tựa như mang theo hơi lửa, khiến tai Phí Nghê nóng bừng.

Cô trả lời rất khẽ: “Anh ấy không có vấn đề.”

Mẹ Phí không tin, lại hỏi: “Không có vấn đề sao lại như vậy?”

“Anh ấy thực sự không có vấn đề gì mà. Mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ, mẹ cũng về phòng ngủ đi.”

Mẹ Phí gần như bị con gái đuổi khỏi phòng.

Buổi đêm vô cùng nóng nực, dù có mở hết cửa sổ thì gió cũng chẳng thổi vào nhà tí nào. Phí Nghê không ngừng trở mình, phải đến tận một giờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Sau đó, cô bị giật mình mà choàng tỉnh lại. Khi thấy cả giường rung lắc, cô còn tưởng mình đang mơ. Nhưng chưa đầy một giây sau, cô đã nhận ra rằng đây chính là hiện thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện