“Chuyển đi phiền phức lắm, em rất thích điều kiện nơi này, không muốn chuyển đi.” Đường Khê trực tiếp cự tuyệt đề nghị chuyển nhà của Tần Kiêu, “Nếu như anh không muốn nghe người khác bàn tán về mình thì từ sau em sẽ đi chợ một mình, anh không cần đi cùng em đâu.”

Đường Khê muốn lấy gia vị, nhưng Tần Kiêu lại ôm lấy cô, cô muốn lấy cũng không lấy được, cho nên vươn tay vỗ vỗ cánh tay của Tần Kiêu, “Lấy xì dầu cho em.”

Tần Kiêu buông cô ra, lấy xì dầu đưa cho cô.

Đường Khê nhận lấy, đổ xì dầu vào trong nồi, nói: “Món này là món cuối cùng, nấu xong món này là ăn cơm được rồi.”

Tần Kiêu mím môi, dáng vẻ xụi lơ, giống như người mất hết sinh khí, thẫn thờ đứng một bên.

Đường Khê phớt lờ anh và tiếp tục nấu ăn.

Món cuối cùng đã chuẩn bị xong, cô đi đến bồn rửa rửa tay, sau đó quay người lại nhìn Tần Kiêu đang nhìn về phía mình, giơ tay vuốt v e đôi môi cong của anh, cười nói: “Được rồi, thực sự không có gì cả, chợ thức ăn ngày nào cũng tấp nập người đến người đi và bàn tán rất nhiều chuyện, họ chỉ nghe Lý Tráng Tráng nói vậy rồi bàn tán xôn xao một chút thôi, họ còn không biết anh trông như thế nào, hôm nay là tết, anh phải vui vẻ lên chứ.” Tần Kiêu lông mi rũ xuống, ậm ừ, không biết là đã hiểu ra, hay là chuyện xảy ra, thì không thể thay đổi dù bất cứ điều gì.

Hai người bưng thức ăn ra bàn, Đường Khê cầm một chai rượu vang đỏ tới, Tần Kiêu hỏi: “Muốn uống sao?” 

Đường Khê gật đầu: “Uống một chút đi, chúng ta mỗi người uống một ly, không uống nhiều.”

Cô đưa rượu cho Tần Kiêu, “Anh mở đi.”

Tần Kiêu khui rượu, rót hai ly. Đường Khê cầm ly rượu lên, Tần Kiêu cũng nâng ly lên chạm vào ly của cô và nói: “Khê Khê, chúc mừng năm mới.”  

“Này, anh không thể cướp lời chúc của em như vậy nha, câu này em nói trước, anh mau rút lại đi để em nói trước.”  

Tần Kiêu mỉm cười, “Không thể rút về, em có thể thay đổi một chút.”

Đường Khê: “Tần tổng, chúc mừng năm mới.”

Tần Kiêu ám chỉ: “Có thể đổi thành câu ba chữ.”

Ba chữ? Em yêu anh? Đường Khê hiểu ý anh muốn nghe câu gì, cố ý giả bộ không hiểu nói: “Lời chúc năm mới ba chữ là gì?”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Hình như không có lời chúc năm mới ba chữ, anh nghĩ lời chúc ba chữ là câu gì?”

Nhìn thấy sự gian xảo trong mắt cô, Tần Kiêu cúi người, hôn lên môi cô, cắn nhẹ môi dưới của cô.

Đường Khê khẽ khịt mũi, giơ tay vỗ vào vai anh, trừng mắt nhìn anh.

Tần Kiêu đưa môi đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”

Đường Khê lập tức bật cười, làm theo gương mặt anh, hơi quay mặt lại, đưa môi đến bên tai anh, hôn lên vành tai anh, nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh.”

Sau bữa tối, hai người ra phòng khách, ngồi trên ghế sô pha xem TV, lúc này trên TV tất cả các kênh truyền hình đang phát chương trình tết. So với ngày hôm qua khi ở Tần gia cả gia đình quây quần xem TV thì hai người họ hiện tại ngồi xem TV ở phòng khách trông hơi quạnh quẽ.

Tần Kiêu ôm Đường Khê vào lòng, để cô ngồi trên đùi anh, chạm vào mặt cô và hỏi: “Em có thấy chán không?” 

“Không hề chán nha.” Đường Khê biết anh muốn bày tỏ điều gì, cô đưa tay ôm cổ anh, nói: “Em thích đại gia đình ngồi bên nhau trò chuyện sôi nổi, lại càng thích ở bên anh yên tĩnh như thế này.”

Tần Kiêu cúi đầu, dụi trán vào trán cô, ánh mắt rơi vào môi cô, vừa định hôn cô, Đường Khê đột nhiên từ trong lòng anh bước xuống nói: “Em lên lầu lấy đồ, anh ngồi đây đợi em.” “Em lấy gì vậy?” Tần Kiêu hỏi.

“Tạm thời giữ bí mật.”

Thấy bộ dáng thần bí của cô, Tần Kiêu cười nói: “Không phải muốn cho anh xem sao? Còn giữ bí mật?”

“Cho nên tạm thời giữ bí mật, lấy xuống rồi anh sẽ biết, đừng đi theo em.”

Ở nhà, Tần Kiêu luôn thích đi theo cô, cô đi đâu anh cũng theo cô, có đôi khi cô đi từ ngoài phòng khách vào bếp rót nước uống anh cũng phải đi theo.

Đường Khê đặc biệt nói với Tần Kiêu đừng đi theo cô, và chạy lon ton lên lầu để lấy đồ.

Tần Kiêu nhìn bóng lưng của cô, nhắc nhở: “Đi lên cầu thang chậm thôi.” 

“Được.” Đường Khê đáp lại, giảm tốc độ, từng bước một bước lên cầu thang một cách vững vàng.

Một lúc sau, Đường Khê từ trên lầu đi xuống, hai tay chắp sau lưng, không cho Tần Kiêu nhìn thấy thứ cô đang cầm.

Tần Kiêu nhướng mày hỏi: “Muốn anh nhắm mắt lại không?”

Đường Khê cười nói: “Không.”

Cô đặt lọ ước nguyện vừa mang từ thư phòng xuống lên bàn trà, trong tay cô còn cầm một xấp giấy màu và hai cây bút.

Tần Kiêu nhìn chiếc lọ thủy tinh được trang trí đẹp mắt với những dải ruy băng nhiều màu sắc buộc quanh miệng, không biết nó dùng để làm gì, quay sang nhìn cô.

Đường Khê giải thích: “Đây là lọ ước nguyện, hôm nay là năm mới, chúng ta hãy viết những nguyện vọng năm mới của mình và đặt chúng vào trong, sau này chúng ta có thể lấy chúng ra để xem điều ước của mình có thành hiện thực hay không.” Cô đưa cho Tần Kiêu một tờ giấy và một cây bút, nói rằng “Đây, hãy viết những điều ước năm mới của anh lên đó.”

Sau khi Tần Kiêu cầm lấy tờ giấy, Đường Khê cũng tự lấy một tờ giấy, nằm xuống bàn và đang định viết thì cô phát hiện Tần Kiêu đang nhìn cô. Cô liền lấy tay che tờ giấy và nói: “Không được nhìn trộm, anh viết của anh, em viết của em.”

Tần Kiêu nói: “Anh làm sao biết điều ước của em là gì nếu anh không đọc nó?”

Đường Khê: “Anh không cần biết, đây là tâm nguyện của em.”

Tần Kiêu: “Anh không biết, thì làm sao có thể giúp em thực hiện nó?”

Khóe miệng của Đường Khê khẽ nhếch lên, “Một điều ước chính là một loại gửi gắm nỗi niềm, tâm sự đẹp đẽ, nó là…”

Đường Tịch bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đưa tay che nụ cười nơi khóe miệng, đem tờ giấy chuyển qua một bên, quay lưng về phía anh nói: “Dù sao anh cũng không được phép nhìn trộm.”

Cô cúi đầu, cả người nằm sấp trên bàn, tay trái che tờ giấy, cố gắng chắn tầm mắt của anh. Viết xong, cô cuộn tờ giấy lại, quay mặt lại, thấy Tần Kiêu còn đang viết, liền lặng lẽ ngước mắt lên nhìn trộm anh đang viết gì.

Tần Kiêu cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Hai người nhìn nhau, Đường Khê bị bắt quả tang đang nhìn trộm, không chút áy náy mở miệng hỏi: “Anh viết cái gì vậy?”

Tần Kiêu dùng tay che lại những gì đã viết, dùng chính câu nói của cô lúc nãy  từ chối cô: “Không được nhìn trộm, em viết của em, anh viết của anh.”

Đường Khê nói, “Em có thể đọc của anh.”

Tần Kiêu nhướng mày.

Đường Khê cười đi tới kéo tay anh ra, “Cho em xem.”

Cô có chút tò mò Tần Kiêu viết cái gì.

Tần Kiêu dùng tay che tờ giấy lại, nhất định không bỏ ra, Đường Khê căn bản không xoay chuyển được tay anh, cô ngước mắt lên nhìn anh, bĩu môi, làm nũng nói: “Cho em xem, em muốn xem nó.”

Tần Kiêu cười và nói, “Vậy tại sao em lại không cho anh xem của em?”

Đường Khê: “Bởi vì em không muốn cho anh xem của em nên anh cũng không muốn cho em xem cái của anh sao?”

Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn Tần Kiêu.

Tần Kiêu: “…”

Tần Kiêu bất đắc dĩ nói, “Khê Khê, em không thể tiêu chuẩn kép như vậy.”

Đường Khê tiến đến bên môi anh và hôn anh, nhìn anh với đôi mắt ngấn nước và hàng mi rung rinh.

Giọng điệu của Tần Kiêu có phần thỏa hiệp, anh hỏi cô: “Tại sao em muốn xem điều ước của anh?”

Đường Khê bắt chước những gì anh vừa nói để dỗ anh: “Không nhìn thấy thì làm sao em giúp anh thực hiện được?”

Tần Kiêu dường như đang chờ đợi lời nói ấy của cô, nói: “Được, anh cho em xem, hãy giúp anh thực hiện mong muốn của mình.” Nghe những gì anh nói, Đường Khê nhận ra rằng mình có thể đã bị anh lừa, nhưng Tần Kiêu đã buông tay ra, đưa cho cô xem tờ giấy anh đã viết, cô không kìm được sự tò mò, quay mặt lại xem điều ước anh viết trên tờ giấy.

Khi mắt cô nhìn vào tờ giấy, khóe miệng cô giật giật.

Mảnh giấy nhỏ của anh dày đặc chữ.

Không chỉ viết một điều ước, mà anh liệt kê rất nhiều điều ước.

Người đàn ông này quá tham lam.

Vì tờ giấy rất nhỏ nên nét chữ của anh ấy cũng vậy, Tang Xi không thể đọc rõ nên anh đã cầm tờ giấy lên để đọc.

Nguyện vọng một: Đường Khê sẽ luôn yêu tôi.

Đường Khê chuẩn bị nói rằng mình luôn yêu anh, thì lại nhìn thấy điều ước phía dưới.

Nguyện vọng hai: Chuyển nhà.

Vẫn còn chưa quên chuyện chuyển nhà, Đường Khê không khỏi muốn cười, tiếp tục nhìn xuống dưới.

Nguyện vọng ba: Chuyển nhà vào ngày mai.

Nguyện vọng bốn: Chuyển nhà ngay lập tức.

Nguyện vọng năm: Đường Khê đồng ý chuyển nhà.



Trong đầu anh, chỉ có chuyển nhà thôi sao?

Đường Khê quay đầu, cười nhìn anh: “Tần Kiêu, anh có thể nghiêm túc hơn một chút không?”

Tần Kiêu nhận tờ giấy anh viết từ tay cô, hỏi: “Tại sao anh lại không nghiêm túc?” “Anh viết cái gì vậy? Không phải là quá nhiều sao?” Mặc dù những gì được viết sau đó là như nhau.

Tần Kiêu: “Không phải do em nói chỉ có thể viết một cái sao, lên lầu thu dọn đồ đạc đi, ngày mai liền chuyển nhà.”

Đường Khê ngồi yên, “Vì cái gì mà anh muốn chuyển đi ngay ngày mai?”

Tần Kiêu chỉ vào nguyện vọng thứ ba mục, “Em có muốn giúp anh biến điều ước thành hiện thực hay không?”

Đường Khê nói: “Nhưng em không có nói là sau khi nhìn thấy, nhất định sẽ giúp anh thực hiện ước nguyện.”

Tần Kiêu mím môi, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mặt cô, lẳng lặng nhìn, không nói lời nào, trên mặt lộ ra nét u sầu, như thể cô đã làm điều gì có lỗi với anh.

Đường Khê bị ánh mắt dò xét của anh nhìn có chút áy náy, liếc nhìn tờ giấy trong tay, nói: “Em chỉ có thể giúp anh thực hiện một điều ước, anh viết nhiều như vậy, em cũng không biết nên giúp anh thực hiện cái nào.”  “Một.”

Tần Kiêu lại lấy một tờ giấy, dưới ánh mắt của cô, cẩn thận viết từng nét một điều ước của mình.

“Đường Khê mãi yêu tôi.”

Sau khi viết xong, anh cuộn tờ giấy lại và bỏ vào lọ ước nguyện.

Đường Khê cười cười, tiếp theo bỏ tờ giấy của mình vào lọ ước nguyện, đột nhiên nhớ tới một trò chơi khi còn bé chơi, liền cười nói với Tần Kiêu: “Chơi một trò chơi đi.” 

Tần Kiêu: “Trò chơi gì?” 

Đường Khê nói: “Chính là em nói một từ, rồi anh phải đọc ngược lại từ đó trong vòng năm giây. Người thua cuộc phải đáp ứng một việc mà người chiến thắng yêu cầu, như vậy có được không?” 

Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Được.”     

Đường Khê: “Anh nói trước đi.”     

Tần Kiêu: “Hôn em ngay lập tức.”     

Đường Khê im lặng đọc những gì anh ấy nói, và nhanh chóng trả lời: “Ngay lập tức hôn em.” 

Ngay khi cô vừa dứt lời, Tần Kiêu liền cúi đầu hôn lên môi cô.     

Đường Khê: “…” Đây là chơi trò chơi sao? Anh có chơi giỏi quá rồi không?     Tần Kiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khê, cong môi và nói: “Tới lượt em.”     

Đường Khê hơi nhướng mi, nghiêm túc nhìn anh và nói: “Tần Kiêu yêu Đường Khê.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện