Bởi vì tóc bị cắt rất xấu nên mấy ngày nay Tiểu Thành Thành vốn luôn thích đi theo bố mẹ ra ngoài chơi lại không chịu đi ra ngoài. Cuối tuần Tần Kiêu và Đường Khê muốn dẫn cậu bé về nhà tổ cậu bé cũng không chịu. Không những không chịu về nhà tổ mà ngay cả mẹ Tần gọi điện thoại cho cậu bé, nói trong điện thoại là bà nội rất nhớ cậu bé, muốn tới nhà thăm cậu bé cũng bị cậu bé từ chối.

Sau khi biết nguyên nhân Tiểu Thành Thành không muốn về chơi, mẹ Tần vẫn không kìm nổi nỗi nhớ cháu, tỏ ra rất đau lòng hỏi Tiểu Thành Thành: “Bà nội rất nhớ Thành Thành bé cưng, Thành Thành bé cưng không nhớ bà nội sao?”

Tiểu Thành Thành cầm điện thoại, nịnh bà nội rõ dẻo miệng: “Cháu nhớ bà nội.”

Mẹ Tần: “Vậy mai bà nội tới thăm bé cưng được không?”

“Không được.” Tiểu Thành Thành sờ tóc mình, đảo mắt một vòng, tìm ra một cái cớ: “Cháu bận lắm.”

Mẹ Tần bật cười trước giọng điệu trưởng thành của cháu trai, hỏi: “Bé cưng bận gì vậy?”

Đường Khê ngồi cạnh Tiểu Thành Thành, cười tủm tỉm nhìn cậu bé, thầm trả lời trong lòng thay cậu bé: Bận mọc tóc.

Tiểu Thành Thành gãi đầu một cái, nói: “Buổi sáng rời giường phải đánh răng rửa mặt trước, sau đó ăn cơm, uống nước, chơi xe, với lại… Với lại chơi ghép hình, đếm số, đi ngủ.”

Tiểu Thành Thành kể hết một lượt toàn bộ những chuyện cậu bé làm trong ngày mà cậu bé có thể nghĩ ra, cuối cùng bổ sung một câu: “Bà nội, cháu bận lắm, chờ cháu bận xong đợt này, cháu sẽ tới thăm bà, bà ngoan nhé.”

Đường Khê: “...”

Mẹ Tần: “...”

Mỗi ngày có nhiều việc cần phải hoàn thành như vậy, xem ra cậu bé thực sự rất bận.

Để chứng minh là mình rất bận, Tiểu Thành Thành bò dậy khỏi giường, nói với mẹ Tần ở đầu bên kia điện thoại: “Bà nội, Thành Thành phải đi đọc sách.”

Đây là ám chỉ với mẹ Tần rằng hiện tại cậu bé không rảnh nói chuyện với bà nội.

Mẹ Tần nói: “Được thôi bé cưng, cháu đi đọc sách đi, đưa điện thoại cho mẹ cháu nhé.”

Tiểu Thành Thành đưa điện thoại cho Đường Khê, Đường Khê nhận máy: “Mẹ, đợi một thời gian nữa tóc thằng bé mọc dài lại, con sẽ đưa nó về ở lâu ít hôm.”

Mẹ Tần: “Kiêu Kiêu cũng thật là, không có việc gì tự nhiên đi cắt tóc của Thành Thành làm gì?”

Đường Khê nói đỡ lời thay cho Tần Kiêu: “Tóc Thành Thành dài quá, trời thì nóng, anh ấy lo gáy Thành Thành bị tóc hầm hơi, mọc rôm.”

“Không phải nó sợ Thành Thành hầm hơi bị mọc rôm đâu.” Mẹ Tần càu nhàu: “Nó lo tóc Thành Thành dài quá sẽ bị người ta nhận nhầm là con gái, dáng dấp của Thành Thành lại giống nó như vậy, nhận nhầm sẽ gây hại cho hình tượng của nó.”

Đường Khê cười ha ha.

Tần Kiêu đi ra từ phòng tắm, thấy Đường Khê cười rõ vui vẻ, anh đi lại chỗ cô.

Đường Khê nhìn thấy anh, cố nhịn cười, tít mắt nói: “Mẹ à, biết cũng đừng vạch trần mà.”

Tần Kiêu thấy cô tít mắt nhìn anh, khóe môi anh cong lên một cái, trực giác mách bảo cô và mẹ đang cười anh, anh híp mắt, hỏi: “Cười gì vậy?”

Đường Khê nói: “Không có gì.”

Ba chữ không có gì này ban đầu là cụm từ Tần Kiêu thường hay nói, sau đó Đường Khê thích, học theo anh, ba chữ này dần biến thành câu trả lời lúc Đường Khê muốn trả lời quấy quá với anh.

Tần Kiêu híp mắt, nhìn cô dò xét.

Đường Khê thản nhiên tiếp tục nói chuyện với mẹ Tần: “Mẹ, Tần Kiêu đang ngồi cạnh con, mẹ có muốn nói với anh ấy mấy câu không?”

Mẹ Tần nói: “Được, con đưa điện thoại cho nó đi.”

Tất cả là tại Tần Kiêu cắt tóc xấu cho Tiểu Thành Thành mới hại bà ấy giờ không được gặp cháu yêu, bà ấy phải dạy dỗ anh một trận mới được.

Tần Kiêu nhận điện thoại: “Mẹ.”

Mẹ Tần mắng sa sả: “Con xem lại mình đi, đã lớn tướng rồi, có thể ra dáng một ông bố không hả, con không biết cắt tóc thì cắt cho Thành Thành làm gì.”

Tần Kiêu đường hoàng giải thích: “Người xa lạ cầm kéo là thằng bé lại sợ nên con buộc phải cắt cho thằng bé.”

Mẹ Tần: “Con không thể nghiêm túc một chút, cắt cho thằng bé đẹp một chút được sao. Cắt thành ra như vậy, Thành Thành không chịu đi ra ngoài, chẳng biết sau này có chịu cho cắt tóc hay không nữa.”

Tần Kiêu không nói gì, để mặc cho mẹ Tần phàn nàn.

Mẹ Tần nói con trai xong, lại bắt đầu trò chuyện về cháu trai: “Tính của Thành Thành đúng là giống tính con y như đúc.”

Tần Kiêu nghe vậy mới lên tiếng phản bác: “Sao lại giống con? Thằng bé giống con ở điểm nào đâu?”

Điểm nào cũng giống hết.

Mẹ Tần: “Thằng bé không giống con thì giống ai?”

Tần Kiêu: “Chẳng biết giống ai.”

“...”

Đường Khê nhìn dáng vẻ cực lực phủ nhận đầy mất tự nhiên của anh khi nghe mẹ Tần nói Tiểu Thành Thành giống anh, cô cười suýt chảy nước mắt.

Tiểu Thành Thành cầm quyển truyện Đường Khê và Tần Kiêu hay đọc mỗi tối để dỗ cậu bé ngủ tới, nói với Đường Khê: “Mẹ, con đọc sách nhé.”

Đường Khê vỗ đầu cậu bé: “Bé cưng ngoan lắm.”

Tần Kiêu và mẹ Tần im lặng mấy giây trong điện thoại, mẹ Tần không còn gì để nói với anh: “Cúp nhé.”

Tần Kiêu nghĩ ngợi, không nhịn được hỏi: “Mẹ, mẹ có nghĩ ra con giống ai không?”

Mẹ Tần thoáng sững người trước câu hỏi.

“Con chẳng giống ai hết, con giống chính con.”

Bà ấy và bố Tần không có ai có tính cách như Tần Kiêu, cứ tưởng tính cách của Tần Kiêu như vậy là do hồi nhỏ người nhà nuông chiều chị gái, lơ là anh nên tính anh mới thành ra như vậy. Giờ thấy ngày ngày Đường Khê nâng niu Tiểu Thành Thành như báu vật mà tính Tiểu Thành Thành vẫn giống hệt Tần Kiêu, bà ấy mới nhận ra tính cách này có khi là do bẩm sinh.

Tần Kiêu nhìn Đường Khê nãy giờ cứ nén cười mãi mà không được, đưa tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Mọi người không phát hiện ra sao? Con giống bố con.”

Đường Khê: “...”

Mẹ Tần: “...”

Đúng là không hề phát hiện ra.

Tần Kiêu còn nói: “Thành Thành không phải giống con mà là giống ông nội của thằng bé, di truyền cách đời.”

Đường Khê: “...”

Anh đúng là giỏi đổ tội thật, kể từ lúc phát hiện tính Tiểu Thành Thành giống tính anh đến nay đã hơn nửa năm, cuối cùng anh cũng tìm ra được một ứng cử viên thích hợp cho vị trí cõng tội.

Đường Khê cười tủm tỉm nhìn Tần Kiêu, tỏ vẻ anh xạo đi, cứ tiếp tục xạo đi.

Tần Kiêu thấy cô không tin, để đổ tội cho bố mình, anh phân tích: “Bố con và chú hai đi câu cá với nhau phải so xem ai câu được cá to hơn, gói sủi cảo thì phải so xem ai gói đẹp hơn, đấy là bởi vì bố cảm thấy hãnh diện khi thắng được chú hai. Tiểu Thành Thành còn nhỏ đã sĩ diện như vậy không phải vì giống con mà là vì giống ông nội của thằng bé.”

Tần Kiêu càng nói càng tự tin.

Mẹ Tần vốn không cảm thấy Tần Kiêu giống bố Tần, dù sao bố Tần cũng chỉ thích ganh đua với chú hai nhưng Tần Kiêu phân tích như thế, bà ấy đột nhiên lại thấy rất có lý.

“Đúng thật, mẹ bảo mà, tính con không giống mẹ, thế rốt cuộc là giống ai, hóa ra vấn đề là do bố con.”

Tần Kiêu không thích nghe câu này.

Tính cách của anh chẳng phải rất được sao, sao lại gọi là vấn đề.

Anh đang định nói thêm gì đó thì mẹ Tần cúp luôn điện thoại, đi tính sổ với bố Tần.

Tần Kiêu nhướn mày, đưa giao diện cuộc gọi đã kết thúc cho Đường Khê xem, nói tự tin hơn: “Xem này, Thành Thành giống ông nội đấy.”

Bất kể giống ai đều không thay đổi được sự thực là Tiểu Thành Thành giống anh, Đường Khê cạn lời: “Vâng, Thành Thành giống ông nội.”

Tiểu Thành Thành nghe thấy bố mẹ nhắc tên mình bèn chui vào lòng Tần Kiêu, áp mặt vào mặt Tần Kiêu, nói: “Thành Thành giống bố, không giống ông nội.”

Tần Kiêu vừa đổ được tội cho người khác không ngờ lại bị con trai mình vạch trần, sắc mặt anh cứng đờ, bàn tay to vỗ nhẹ mông Tiểu Thành Thành: “Nói lại một lần nữa, con giống ông nội.”

Tiểu Thành Thành đưa hai tay ra sau bảo vệ mông, xoay mặt lại định mách với Đường Khê.

Tần Kiêu giữ cậu bé lại trên chân mình, không cho chạy: “Nói con giống ông nội đi.”

Anh đánh không đau, Tiểu Thành Thành biết bố không đánh thật, co chân đạp vai Tần Kiêu, cười khúc khích: “Giống bố.”

Tần Kiêu nắn khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Giống ông nội.”

Tiểu Thành Thành: “Con giống bố, con là nam tử hán.”

Tần Kiêu uy hiếp: “Giống bố là phải cắt tóc.”

“Á.” Tiểu Thành Thành bị dọa cắt tóc sợ quá la lên, hai tay ôm đầu, hét lên: “Bố tồi, bố tồi.”

Đường Khê bế Tiểu Thành Thành đi, lườm Tần Kiêu một cái: “Anh đừng dọa con.”

Cô vốn lo chuyện cắt tóc sẽ khiến Tiểu Thành Thành bị ám ảnh, sau này không chịu cắt tóc nữa, anh còn đem chuyện này ra dọa, Đường Khê bực mình đánh tay anh một cái.

Tiểu Thành Thành vỗ tay vỗ tay: “Mẹ đánh hay lắm.”

Tần Kiêu túm chặt chân con: “Con nói gì?”

Tiểu Thành Thành hét ầm lên, đạp chân, chênh lệch về sức mạnh quá rõ ràng, cậu bé không giãy ra được khỏi tay Tần Kiêu, quay đầu lại thơm mặt Đường Khê một cái: “Mẹ, con biết mẹ yêu con, mẹ đừng đánh bố vì con.”

Đường Khê dở khóc dở cười, sao lời này nghe có mùi bơm đểu vậy cơ chứ.

Tần Kiêu bế cậu bé khỏi lòng Đường Khê, để qua một bên, ôm Đường Khê, hôn môi Đường Khê một cái, nhướn mày với Tiểu Thành Thành.

Tiểu Thành Thành không phục bò lại, vịn tay Đường Khê, đang định áp tới thơm Đường Khê thì Tần Kiêu túm cổ áo của cậu bé, mang sang giường khác.

Cậu bé vừa đặt chân xuống giường đã lập tức chạy lại chỗ Đường Khê, lần nào cũng vừa mới leo lên người Đường Khê đã bị Tần Kiêu xách trở về.

Thử đi thử lại mấy lần, cậu bé vừa bực vừa mệt, mở đôi mắt to nhìn Tần Kiêu, bất lực giậm chân, đặt mông ngồi xuống giường, khoanh hai tay, ngoảnh đầu sang một bên, hừ một tiếng.

Giận.

Tần Kiêu mặc kệ cậu bé, nâng cằm Đường Khê lên hôn tiếp.

Đường Khê đẩy anh một cái không được, Tần Kiêu nói nhỏ vào tai cô: “Đừng nhúc nhích, chừa cho anh chút mặt mũi trước mặt con đi.”

Đường Khê cạn lời: “Anh xem anh ngây thơ chưa kìa, con còn bé vậy mà.”

Tần Kiêu: “Bé vậy đã định leo lên đầu anh rồi, sau này thì nguy to.”

Tiểu Thành Thành quay mặt nhìn bố mẹ một cái, thấy bố mẹ đang thì thầm với nhau, cậu bé càng tức giận hơn, xoay mặt về phía bức tường, quay gáy về phía Đường Khê và Tần Kiêu.

Đường Khê đánh mắt ra hiệu Tần Kiêu mau dỗ đi.

Tần Kiêu nhếch môi, khoanh tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm Đường Khê.

Đường Khê nhìn ông Tần lớn kiêu ngạo dựa vào đầu giường, rồi nhìn ông Tần bé kiêu ngạo quay mặt vào tường, bất đắc dĩ lắc đầu, không giúp ai hết, thản nhiên cúi đầu xem điện thoại.

Tiểu Thành Thành thỉnh thoảng liếc nhìn bố mẹ một cái, nhiều lần bị Tần Kiêu bắt quả tang.

Cậu bé cúi đầu, bắt đầu giả bộ đọc sách.

Một lát sau, thấy bố không chú ý, cậu bé xoay người lại, nhanh chân leo lên người Đường Khê, ôm cổ cô, thơm mặt cô một cái, đứng dậy, đắc ý lắc đầu với Tần Kiêu, nhếch môi cười, lộ ra hai hàng răng sữa nhỏ sạch sẽ, đắc ý vô cùng.

Tần Kiêu vẫy tay gọi cậu bé: “Lại đây.”

Cậu bé cảm thấy mình đã thắng bố, nhảy nhót lại chỗ Tần Kiêu, hôn trán anh một cái: “Bố, Thành Thành cũng yêu bố.”

Hai bố con vừa rồi còn đối đầu gay gắt đột nhiên lại trở nên tình cảm, cảnh tượng đầy hài hòa, ấm áp.

Tần Kiêu bóp khuôn mặt tròn nhỏ của cậu bé, nói cho cậu bé biết một vấn đề hiện thực: “Bố cũng yêu con nhưng bố yêu mẹ hơn.”

Tiểu Thành Thành nghĩ ngợi, quay sang ôm Đường Khê, nói: “Thành Thành yêu bố, nhưng Thành Thành yêu mẹ hơn.”

Thực ra cậu bé không phân biệt được mình yêu bố hơn hay yêu mẹ hơn nhưng bố nói bố yêu mẹ hơn nên cậu bé cũng muốn mình yêu mẹ hơn.

Vấn đề Đường Khê lo lắng không hề xảy ra. Chẳng những Tiểu Thành Thành không hề bị ám ảnh vì chuyện Tần Kiêu cắt tóc cho mình dẫn tới không chịu cho cắt tóc mà trái lại còn trong cái rủi có cái may, cậu bé đồng ý tới tiệm cắt tóc.

Có lẽ là sợ người lạ cầm kéo cắt tóc không bằng sợ bố cầm kéo cắt tóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện