Hơi nóng của người đàn ông thở ra phả vào mặt Tô Chi, Tô Chi hoảng sợ, lui về sau một bước, hít thở có chút không ổn định. Cô nắm tay thành quyền đưa lên che trước ngực, cảnh cáo: "Ở đây là nơi đông người, đều là người, anh không được làm càn."

Trịnh Đình vẫn ung dung nhìn chằm chằm mặt cô, cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Phim sắp chiếu rồi, có muốn ăn bỏng ngô không?"

Trong đầu Tô Chi vẫn còn dừng lại ở hình ảnh gương mặt anh dán sát vào trước mặt mình vừa nãy, hơi thở nam tính phả vào mặt kia quanh quẩn ở chóp mũi của cô, đôi môi như muốn hôn vào môi cô ngay lúc đó. Cô cũng chỉ là mạnh miệng thôi, suy cho cùng thì vẫn chưa từng gần gũi với đàn ông như vậy, vừa thẹn vừa giận, nghĩ nếu anh dám cưỡng hôn cô, cô sẽ ra sức cắn đầu lưỡi của anh.

Anh giống như không có việc gì, nói sang chuyện khác, Tô Chi nhất thời không phản ứng kịp, giật mình ngây ra nhìn anh.

Trịnh Đình thấy bộ dạng mờ mịt khó hiểu của cô, cong khóe môi lên: "Nhìn tôi như vậy, là đang đợi tôi hôn em sao?"

"Ai đợi anh hôn tôi." Tô Chi bị anh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, thẹn quá hóa giận, xù lông nói: "Tôi đang đợi để cắn đứt đầu lưỡi anh."

"Tôi không hôn em, làm sao em cắn đầu lưỡi tôi được?"

"..." Tô Chi nghẹn họng, hai má hơi ửng hồng.

Trịnh Đình vốn cũng chỉ là thuận miệng trêu cô một chút, không nghĩ cô lại thật sự nghĩ anh sẽ hôn cô, còn nghĩ xong nên đối phó với anh thế nào.

Anh hôn cô, cô lại cắn đầu lưỡi anh? Tầm mắt của Trịnh Đình dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt mờ ám. Tô Chi bị anh nhìn thẳng mà tim đập thình thịch, lông mi nâng lên trừng mắt với anh.

Trịnh Đình thu hồi ánh mắt ở trên môi cô, hỏi lại: "Ăn bỏng ngô không?"

Ánh mắt của anh vừa lưu manh vừa dịu dàng, Tô Chi không còn cách nào với anh, con ngươi xoay tròn, cảm thấy từ lúc anh xuất hiện ở rạp chiếu phim đến bây giờ, mình vẫn luôn ở trong tình cảnh bất lợi trước mặt anh. Cái miệng này của cô, trước nay chưa từng cãi nhau thua bao giờ, trong lòng cô hơi giận bản thân vì không phát huy tốt.

Nhưng mà bố mẹ cô còn đang ở trong rạp chiếu phim, Trịnh Đình bắt được nhược điểm của cô, tiếp tục giằng co ở đây đối với cô cũng không có gì tốt, vẫn nên đợi xem người đàn ông này rốt cuộc nghĩ như thế nào rồi nói sau.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình, nói với Trịnh Đình: "Ăn."

Trịnh Đình ừ một tiếng, nói: "Tôi đi mua cho em."

Trịnh Đình xếp hàng mua hai túi bỏng ngô, một túi đưa cho Tô Chi, túi còn lại tự mình cầm.

Lúc này, sảnh lớn của rạp chiếu phim gần như đã kín người, chỗ của Tô Chi và Trịnh Đình ở hàng cuối cùng.

Tô Chi ngồi ở chỗ trên tấm vé mà Trịnh Đình đưa cho cô. Phim còn chưa bắt đầu chiếu. Cô một tay cầm bỏng ngô ăn, tay kia tùy ý lướt điện thoại, không hề để ý Trịnh Đình.

Trịnh Đình sáp đến bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Nghe nói người yêu khi đi xem phim phải chọn chỗ ở hàng cuối cùng."

Chỗ ngồi của bọn họ chính là ở hàng cuối cùng.

Tô Chi tức giận nói: "Ai là người yêu với anh."

Trịnh Đình nói: "Em đã đồng ý với tôi rồi."

Tô Chi nhai bỏng ngô trong miệng, hừ lạnh một tiếng: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đồng ý làm bạn gái anh, tôi chỉ đồng ý làm nữ thần của anh, cho anh theo đuổi tôi."

Trịnh Đình nhàn nhạt nói: "Vậy đã nói là cho tôi theo đuổi, em lại xóa Wechat của tôi là có ý gì?"

Tô Chi bị Trịnh Đình chất vấn đến không biết nói thế nào.

Anh theo đuổi cô, sao cô lại không thể xóa Wechat của anh?

Một người theo đuổi như anh, sao lại ra vẻ bạn trai chính quy trước mặt cô?

Tuy rằng lúc ở thành phố Đông cô đi theo sau anh ăn chực uống chực, cuối cùng không thèm chào một tiếng bỏ chạy về thành phố Nam, việc này có chút chơi xấu, nhưng suy cho cùng, cũng là anh trêu chọc cô trước.

Là anh nói cô không xứng với anh trước, cũng là anh chủ động tìm cô, bảo cô giúp anh chặn vận đào hoa.

Cho dù cô đã trở lại trước thời hạn, không duy trì quan hệ giữa bọn họ đến sau tết, nhưng ngay từ đầu cô cũng không có hứa là sẽ giúp anh bao lâu.

Huống hồ ngay từ đầu anh yêu cầu cô đóng giả bạn gái anh, động cơ cũng không trong sáng lắm.

Lúc ấy cô chỉ biết là không thể trêu chọc người đàn ông như vậy, nhưng lại không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ với thức ăn ngon hấp dẫn của anh, cứ thế dây dưa với anh, chơi vui vẻ mấy ngày cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Một đêm trước khi quay về thành phố Nam, cô cùng anh đến câu lạc bộ tư nhân mà anh mở để ăn tối, phát hiện ra tủ rượu của anh.

Nơi đó cất giữ rất nhiều rượu ngon, cô không nhịn được uống nhiều mấy ly. Tửu lượng của cô ngày thường không tồi, không ngờ rượu của anh lại có tác dụng về sau lớn như vậy, cô vừa lên xe đã ngủ rồi.

Sau khi tỉnh lại người đã nằm trên giường khách sạn, trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức về việc mình trở về phòng. Hôm đó là anh lái xe đưa cô về khách sạn, trên xe chỉ có hai người bọn họ, có lẽ là anh ôm cô về phòng.

Tuy rằng anh rất chính nhân quân tử không làm gì cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô say khướt trước mặt một người đàn ông.

Rất không có sự đề phòng.

Trai đơn gái chiếc, cô say đến bất tỉnh nhân sự, là một chuyện rất nguy hiểm.

Lúc này cô quyết định không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa, ánh mắt anh nhìn cô cũng không trong sạch lắm. Mặc dù anh làm Liễu Hạ Huệ một lần, ai biết được đây có phải là thủ đoạn dụ dỗ cô gái nhỏ của anh hay không.

Dù sao anh cũng lớn hơn cô mấy tuổi, trong nhà còn có người bố cưới mười bà vợ, và cả em trai tình sử phong phú.

Cô không tin anh lại là người đàn ông ngây thơ gì.

Đối với cô, đàn ông chính là đại diện của nguy hiểm.

Đàn ông có vẻ ngoài đẹp, lại càng nguy hiểm hơn.

"Xóa Wechat của anh chính là không có gì thú vị đó, tôi không có hứng thú với anh, đương nhiên là muốn xóa anh rồi."

Trịnh Đình im lặng vài giây, sắc mặt bình tĩnh nói: "Xem phim trước đã, đợi lát nữa rồi nói."

Tô Chi nhìn bộ dạng ung dung của anh, thật sự khâm phục tự tin của người đàn ông này, như là tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

Phim đang chiếu là một bộ phim hài tình cảm, rất nhiều chỗ cười, hết đoạn này đến đoạn khác, tiếng cười trong rạp phim vang lên không ngớt.

Tô Chi rất nhanh đã bị hấp dẫn bởi nội dung bộ phim, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình lớn.

Trong tiếng cười, Trịnh Đình nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Chi.

Tô Chi ôm bỏng ngô trong ngực, cằm khẽ nâng lên, khóe môi nhếch lên cười, mắt cong con sáng ngời, hàng lông mi dày hơi rung rung theo động tác chớp mắt của cô, đúng là một cô gái biết cười biết nháo, vui mừng hờn giận đều thể hiện ở trên mặt.

Anh cứ lẳng lặng chăm chú nhìn Tô Chi như vậy. Tô Chi cảm nhận được ánh mắt của anh, nụ cười trên mặt còn chưa thu lại, giọng nói trong trẻo: "Xem phim đi."

Cô là một người nói rất nhiều, nội dung phim thoải mái làm cho cô tạm thời quên đi việc không vui với Trịnh Đình: "Bộ phim này thật hay."

Trịnh Đình ừ một tiếng, ánh mắt chuyển từ trên mặt cô sang màn hình phim, không bao lâu, lại trở xuống mặt cô.

Tô Chi lại cảm nhận được ánh mắt của anh, không để ý anh nữa, nhưng mà bị anh nhìn chằm chằm như vậy, khó tránh khỏi bị anh hấp dẫn sự chú ý, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, lần nào cũng đụng phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Vừa thâm trầm vừa mãnh liệt.

Thấy vậy trái tim Tô Chi khẽ run lên, cô không nhịn được mà nghĩ, có phải anh đã yêu cô rồi không.

Sau đó, cô lại thầm cười nhạo trong lòng.

Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, sinh ra trong một gia đình như thế, làm sao có thể dễ dàng yêu một người phụ nữ như vậy được.

Hơn nữa, trước đây anh đã nói rõ ràng rằng cô ấy không có cơ hội thu hút sự chú ý của anh.

Mặc dù đó là anh tự kỷ nghĩ rằng cô thích anh, nhưng cũng đủ để thể hiện thái độ của anh, khuôn mặt cô hoàn toàn không hấp dẫn anh.

Bây giờ lại chủ động không ngừng chạy tới quấy rầy cô, chẳng qua cũng chỉ vì vì lòng tự trọng của đàn ông, không cho phép người phụ nữ nào coi thường anh mà thôi.

Nếu cô thực sự làm theo ý anh, để anh theo đuổi được, nói không chừng ngày hôm sau đã vứt bỏ cô rồi. 

Cô sẽ không bị lời ngon tiếng ngọt, thế tấn công ôn nhu của đàn ông lừa đâu.

Cô sờ tay vào bỏng ngô trong túi, lại không đụng đến.

Cúi đầu xuống xem, hết rồi.

Đột nhiên trước mặt lại có thêm một túi bỏng ngô, là Trịnh Đình đưa cho, túi bỏng ngô kia của anh không hề xê dịch chút nào.

Tô Chi lắc đầu nói: "Tôi không ăn của anh."

Điều này phân định rất rõ ràng, lúc trước cô ngồi trước tủ rượu của anh, trông mong nhìn anh, thèm muốn anh khi uống rượu, cũng không thấy cô khách sáo như vậy.

Trịnh Đình nói: “Cái này cho em, tôi không ăn bỏng ngô."

Thảo nào tới giờ anh còn chưa động đến một miếng, hóa ra là cố ý mua cho cô.

Tô Chi mỉm cười vươn tay lấy mấy hạt bỏng ngô ngô nhét vào miệng nhai nhai, nhìn thấy nụ cười trong mắt Trịnh Đình, mới nhận ra lúc nãy bản thân nghe được anh nói cái này mua cho cô, trong lòng lại thấy ấm áp.

Chiêu trò chiêu trò.

Đây là chiêu trò của người đàn ông già lừa gạt cô gái nhỏ.

Không thể bị anh lừa được.

Nhưng cô vẫn ăn bỏng ngô ngô, đã nhận lấy rồi, không thể lãng phí được.

Phim đã hết, đợi những người ở hàng ghế đầu đã rời đi gần hết, Tô Chi và Trịnh Đình mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài sáng hơn trong rạp rất nhiều, Tô Chi nhấc điện thoại lên thì thấy mười phút trước bố cô đã gọi cho cô mấy cuộc, nhưng cô không nghe thấy.

Ngoài sảnh vẫn còn rất nhiều người đang đợi phim chiếu, âm thanh rất ồn ào, Tô Chi cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài rạp chiếu phim gọi lại cho bố.

"Bố."

Thầy giáo Tô: "Con gái à."

Tiếng "con gái" này nghe qua không đúng lắm, hơi giống từ trong ống nghe điện thoại truyền đến, lại giống như trực tiếp truyền đến bên tai.

Tô Chi quay sang, thấy thầy giáo Tô và cô giáo Lâm đi tới trước mặt, trong lòng hồi hộp một chút. Cô nghiêng đầu nhìn Trịnh Đình đứng bên cạnh mình, nhất thời thấy lạnh từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

Sao bố mẹ cô lại còn ở đây, phim của bọn họ không phải mười phút trước đã chiếu xong rồi sao?

Xong rồi xong rồi, thái độ lúc nãy của cô với Trịnh Đình ở rạp chiếu phim, cũng không biết anh có thể phối hợp bao che cho cô trước mặt bố mẹ hay không.

Còn chưa kịp dặn dò Trịnh Đình cái gì, thầy giáo Tô và cô giáo Tâm cũng đã đi tới trước mặt.

"Bố, mẹ, sao hai người còn chưa đi?"

Thầy giáo Tô giơ cánh tay lên, cho cô xem khăn quàng cô vắt trên cánh tay: "Đã đến hầm đỗ xe rồi, mới phát hiện để quên khăn quàng cổ của mẹ còn ở đây, nên quay lại lấy khăn quàng cổ."

Ánh mắt của cô giáo Lâm và thầy giáo Tô nhìn về phía Trịnh Đình.

Tô Chi hồi hộp huých tay anh, nháy mắt với anh, nở nụ cười lấy lòng.

Cũng không biết Trịnh Đình có thể cảm nhận được nụ cười đầy thiện chí này của cô hay không.

Trịnh Đình hơi cúi người, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Tôi với em có quan hệ gì không?"

Tô Chi thầm thở dài một tiếng, mặc cho số phận giới thiệu với cô giáo Lâm và thầy giáo Tô: "Bố, mẹ, đây là bạn trai của con, Trịnh Đình."

Trịnh Đình gật đầu nhẹ với thầy giáo Tô và cô giáo Lâm, lễ phép nói: "Chào cô chú, cháu là bạn trai của Chi Chi."

Nghe anh nói vậy, Tô Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cô giáo Lâm vẻ mặt tươi cười, trong mắt lộ ra nét vui mừng không kiềm chế được, "Chào cháu, chào cháu, Chi Tử đã nhắc về cháu với cô."

Thầy giáo Tô xụ mặt, một tay chống nạnh, nhìn Trịnh Đình từ trên xuống dưới, bày ra dáng vẻ của bố vợ, vẻ mặt hơi chán ghét nói: "Nhà cháu làm cái gì?"

Tô Chi: "..."

Thầy giáo Tô, có phải bố diễn hơi nhiều rồi không, nhà anh làm gì không phải bố đã hỏi rất rõ ràng rồi à.

Cô giáo Lâm huých tay thầy giáo Tô, ý bảo ông đừng đi quá xa.

Thầy giáo Tô tiến lên một bước, kéo Tô Chi ở bên cạnh Trịnh Đình qua, bộ dạng như muốn chia cắt đôi uyên ương.

Trịnh Đình vừa nói muốn đến thăm bố mẹ của Tô Chi, cũng chỉ là dọa cô thôi, không ngờ lại thật sự gặp bố mẹ cô, bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, anh còn chưa chuẩn bị gì cả. Ban đầu anh đã không theo đuổi được Tô Chi, bây giờ bố của Tô Chi lại có vẻ không hài lòng với anh lắm.

Anh mơ hồ cảm thấy đùi mình run lên không thể kiểm soát.

Anh hít sâu một hơi, giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Nhà cháu làm kinh doanh ạ."

Thầy giáo Tô: "Cháu năm nay mấy tuổi?"

Khi Trịnh Đình nghe ông hỏi về tuổi của mình, nửa người đều thấy lạnh, chân lại càng run hơn.

"Chú, chú thấy cháu giống bao nhiêu tuổi?"

Thầy Tô không cần nhìn cũng biết chính xác anh bao nhiêu tuổi.

Người này gia thế hiển hách, các phương diện đều xuất chúng, chỉ có thể lấy tuổi tác ra khuyết điểm, ra oai phủ đầu với anh.

Thầy giáo Tô đang định nói rằng anh trông lớn hơn nhiều so với Chi Tử nhà mình, cô giáo Lâm đã véo cánh tay ông và cười nói: "Trông cháu có vẻ là lớn hơn Chi Tử nhà chúng ta hai ba tuổi nhỉ."

Đôi chân của Trịnh Đình đã bớt run hơn: "Thưa cô, cháu năm nay ba mươi hai tuổi, lớn hơn Chi Chi bảy tuổi."

Cô giáo Lâm gật đầu nói: "Lớn hơn bảy tuổi à."

Thầy giáo Tô nhìn cô giáo Lâm, khẽ cau mày, như đang bàn bạc với cô giáo Lâm có cần người con rể này hay không: "Bảy tuổi có hơi lớn."

Cô giáo Lâm nói: "Bảy tuổi cũng vẫn được."

Thầy giáo Tô: "Lúc Chi Tử nhà chúng ta sinh ra, nó đã học tiểu học rồi."

Tô Chi thấy bố mẹ cô đứng đó diễn, cảm thấy là có thể trao giải Oscar nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho bố mẹ cô được rồi.

Trịnh Đình liếc nhìn Tô Chi, thấy bộ dạng không quan tâm, trông như mọi chuyện không liên quan đến mình của Tô Chi, cũng không trông cậy vào việc cô có thể lên tiếng thay mình.

Cô gái này không chừng còn ước là bố cô có thể nói một câu hai người họ không phù hợp, bắt bọn họ chia tay đấy.

“Cô chú.” Trịnh Đình thái độ khiêm tốn nói: “Cháu tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẻ ngoài lại trẻ.”

"..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện