Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Du Khuynh không xem lời Phó Ký Trầm nói là thật, cô không còn sức đấu võ mồm với anh nữa bèn giục anh: [Anh lên lầu ăn cơm đi, chuyện này em có thể tự giải quyết. P.s: Đoạn gọi điện thoại vừa rồi, diễn xuất không tệ, dày công tôi luyện rồi:)]
Phó Ký Trầm ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi cất điện thoại vào túi.
Không trả lời cô cũng không rời khỏi đó.
Người hóng hớt xem náo nhiệt còn chưa tản ra, ngược lại càng lúc càng nhiều.
Tầm mắt bọn họ đều đặt hết lên người Phó Ký Trầm, hoàn toàn xem nhẹ Du Khuynh.
Phan Chính liếc nhìn người trên lối đi vào ở cửa nhà ăn: “Mọi người sao không đi ăn cơm đi?”
Dưa còn chưa ăn đủ, nhưng thư ký Phan đã lên tiếng rồi, mọi người luyến tiếc tản ra.
Nhưng để được nhìn Phó Ký Trầm nhiều hơn một chút, các cô bước nhanh vào nhà ăn lượn một vòng rồi trở ra, vờ như đã ăn xong rồi.
Dù sao đều mặc một kiểu đồ công sở giống nhau, Phó Ký Trầm cũng không nhận ra bọn họ.
Trên lối đi người ra vào không dứt, gần như nhiều hơn trước đó.
Vừa rồi lúc Du Khuynh nói câu người đàn ông cô nhìn trúng, tôi khinh thường, người đàn ông tôi nhìn trúng, cô không với tới, đúng lúc thư ký Phan rẽ ngoặt qua nên nghe không sót một chữ.
Thư ký Phan biết ông chủ muốn trước mặt mọi người hỏi điều gì, anh ta thay ông chủ lên tiếng hỏi: “Hai người các cô có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à? Đứng ở đây cãi nhau cái gì?”
Bị ông chủ nhìn thấy rồi, không nói cũng không được.
Tiêu Dĩ Lâm cho Du Khuynh một ánh mắt, định tạm thời chuyện lớn hóa nhỏ, không muốn làm lớn chuyện trước mặt ông chủ lớn, như vậy không hay lắm.
Thư ký Phan vừa nhìn là liền biết ý của Tiêu Dĩ Lâm.
Anh ta hiểu Phó Ký Trầm, lúc này ngừng lại chính là muốn làm cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Nếu Du Khuynh chịu uất ức thì trả công bằng và trong sạch cho cô ấy.
Vừa rồi ông chủ giả vờ gọi điện thoại là dùng để nhắn tin cho Du Khuynh, anh ta biết ông chủ hình như đã rơi vào bể tình rồi, chẳng qua là ngay cả bản thân ông chủ cũng chưa nhận ra.
Thư ký Phan nhìn Tiêu Dĩ Lâm lại nhìn sang Du Khuynh: “Hai cô nói không được thì để tôi tìm người khác hỏi. Hai người ầm ĩ ngay cửa nhà ăn, còn ra thể thống gì không?”
Du Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng ừ hử gì.
Tiêu Dĩ Lâm biết chuyện hôm nay trốn không thoát, chẳng cách nào qua quýt được.
“Phó tổng, thư ký Phan, tôi là người phụ trách khu vực Kinh Tân Ký thuộc bộ phận tiêu thụ của Đóa Tân.” Tiêu Dĩ Lâm khai báo chức vụ.
Thư ký Phan gật gật đầu, ra hiệu cô ta nói.
Tiêu Dĩ Lâm bắt đầu nói từ mâu thuẫn giữa cô ta với Du Khuynh.
Lời tường thuật của cô ta khá khách quan, trong quá trình đó không có thêm dầu thêm muối cũng không bóp méo sự thật.
Cũng không trốn tránh lỗi lầm thuộc về cô ta.
Trong lòng cô ta tự hiểu, thay ông chủ Tiền hợp tác với nhà kinh doanh có thực lực mạnh hơn mặc dù chưa giải trừ hợp đồng trước đó thì trong mắt ông chủ cũng chẳng phải lỗi lớn gì không thể tha thứ.
Dù sao cũng là vì tốt cho công ty.
Phó Ký Trầm liếc nhìn Du Khuynh.
Cho nên tối đó anh đoán đúng rồi, lúc cô kiên trì với nguyên tắc của mình khiến người ta không vui, bởi vì ảnh hưởng tới lợi ích đáng được hưởng. Nước trong quá thù không có cá, từ khi bước vào xã hội anh đã hiểu được đạo lý này.
Làm ông chủ thì càng hiểu càng sâu sắc hơn.
Cho nên, có nhiều lúc anh chỉ mắt nhắm mắt mở.
Nếu thực sự làm trái ngược với nguyên tắc khiến công ty chịu tổn thất nặng nề, vậy chỉ còn nước giải quyết việc chung.
Tiêu Dĩ Lâm nói tiếp: “Cho dù trước đó vì chuyện nhà kinh doanh bên Bắc Kinh khiến luật sư Du có thành kiến với tôi, tôi có thể hiểu và không trách cô ấy, trong công việc khác chức vụ xảy ra mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Nhưng với tư cách làm luật sư, cô ấy không nên ém hợp đồng bên khu Thiên Tân của tôi mà không cho qua.”
Nói xong, cô ta thở hắt ra: “Tôi phụ trách khu Kinh Tân Ký, tổng cộng có hơn ba mươi nhà kinh doanh. Việc đại lý kinh doanh hợp tác với nhà cung cấp mới hàng năm là chuyện hết sức bình thường, nếu mỗi lần luật sư Du đều tìm cớ ém hợp đồng của tôi không cho qua xét duyệt, vậy sau này công việc của tôi nên làm sao?”
Cô ta lại nói đến nguyên do tại sao cãi vã ở cửa nhà ăn: “Bởi vì luật sư Du ém hợp đồng của tôi, bây giờ nhà kinh doanh đó bị bên Lạc Mông cướp đi rồi.”
“Vừa tới nhà ăn đúng lúc gặp luật sư Du, tôi nhất thời nóng giận nên…….”
Cô ta nói tới đây thì dừng.
Thư Ký Phan hỏi, Du Khuynh: “Luật sư Du, có gì cần nói rõ hoặc bổ sung không?”
Du Khuynh vẫn nói câu đó: “Chuyện ém bản hợp đồng tôi không làm. Tôi không nhìn thấy bản hợp đồng, nhưng hợp đồng lại nằm trên bàn của tôi.”
Rõ ràng không phải giờ cao điểm ăn cơm nhưng người vào nhà ăn càng lúc càng đông.
Tốc độ nhanh tựa lốc xoáy, lan truyền khắp các nhóm làm việc, mọi người nghe thấy tin tức chấn động này đều muốn tới hiện trường chứng kiến thực hư, thang máy lên lên xuống xuống còn bận rộn hơn cả lúc tan tầm, đều là nhân viên.
Kiều Dương cũng tới, cô ấy không phải tới xem bát quái mà là tìm Phó Ký Trầm.
Cô ấy thấy khó hiểu, sao Phó Ký Trầm lại nổi hứng thú với cuộc cãi vã của hai người phụ nữ chứ.
Theo sự hiểu biết của cô ấy về Phó Ký Trầm mà nói anh cùng lắm chỉ để lãnh đạo cấp cao của Đóa Tân tới giải quyết loại việc nội bộ này thôi.
Nhưng hôm nay, trái với lẽ thường, anh lại kiên nhẫn lắng nghe ngọn nguồn sự việc.
Con đường này đã có không dưới mười tốp nhân viên nữ bát quái đi qua đi lại, lúc này càng quan tâm Kiều Dương và Phó Ký Trầm hơn.
Trước kia đều là nghe tin đồn không có căn cứ, nay được tận mắt nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ rồi. Lại còn đứng gần như vậy nữa. Ngược lại thấy cũng khá xứng đôi.
Các cô ấy hận không thể biến thành Kiều Dương trong mười mấy phút, được như vậy thì có thể cách Phó Ký Trầm gần hơn rồi.
Kiều Dương đứng bên cạnh Phó Ký Trầm, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phản ứng đầu tiên của Phó Ký Trầm chính là nhìn về phía Du Khuynh. Quả không ngoài dự đoán, ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Du Khuynh lẳng lặng hướng đến, ánh mắt đang ước lượng khoảng cách giữa anh với Kiều Dương.
Phó Ký Trầm thu tầm mắt về, lúc này mới trả lời Kiều Dương, nhưng không nói chuyện mà chỉ hất cằm về phía Tiêu Dĩ Lâm và Phan Chính. Anh lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, duy trì khoảng cách thích hợp với Kiều Dương.
Cánh cửa sổ được mở ra, anh đứng ra ngoài thêm chút nữa.
Nào ngờ Kiều Dương cũng nhấc chân đi tới.
Kiều Dương chẳng có hứng thú về chuyện của Tiêu Dĩ Lâm và Du Khuynh, cuộc tranh chấp trên cuộc họp vào thứ Sáu cô ấy cũng có mặt ở đấy.
“Muốn đi vào không?” Cô ấy hỏi Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm cụt hứng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không vội.”
Kiều Dương lại hạ giọng nói: “Anh đứng ở đây, chốc nữa con đường này bắt đầu kẹt đấy, trong đó có vài người đã vào nhà ăn hết mấy lượt rồi, nào có ăn cơm chứ.”
Phó Ký Trầm nhìn về phía Du Khuynh lần nữa.
Du Khuynh cũng đang nhìn anh, ánh mắt của hai người giao nhau vài giây. Ánh mắt của Du Khuynh như đang cảnh cáo anh: Khoảng cách với Kiều Dương, chưa đủ xa, chưa đủ xa nhe.
Phó Ký Trầm cũng rất bất lực, bèn nhích sát vào tường thêm nửa bước. Nhích vào nữa thì là tường rồi.
Kiều Dương phát hiện ánh mắt giữa Phó Ký Trầm và Du Khuynh khác thường, tràn ngập mùi vị nói không nên lời.
Có lẽ là do cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Khóe mắt cô ấy nhìn tới chiếc túi trên vai Du Khuynh, vừa rồi trong nhóm chat bùng nổ đều là đang nghị luận nói Du Khuynh dính dáng với Triệu Thụ Quần, Triệu Thụ Quần còn tặng túi cho Du Khuynh.
Chính vì Tiêu Dĩ Lâm bị Du Khuynh đào góc tường nên mới diễn ra màn này ngay cửa ra vào nhà ăn.
Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Mà Phó Ký Trầm vẫn không có ý định rời khỏi.
Kiều Dương đề nghị: “Anh đi ăn cơm trước đi, chuyện này để tôi với thư ký Phan xử lý. Người bên Đóa Tân tôi đều quen biết, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đợi xử lý xong tôi báo kết quả với anh.”
Phó Ký Trầm đóng rồi lại mở cửa sổ hết mấy lần, “Chuyện này sợ là cô không cách nào xử lý tốt.”
Kiều Dương nửa đùa nửa thật: “Anh đây là nghi ngờ năng lực của tôi à.”
“Không liên quan tới năng lực làm việc.”
“Hả?”
Kiều Dương chẳng hiểu gì cả. Nghiêng mắt nhìn anh hồi lâu. Phó Ký Trầm không nói tiếp cũng không giải thích nữa.
Kiều Dương suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cho rằng: “Ý anh nói tới cuộc sống riêng tư của nhân viên, không có chứng cứ, không thể xử lý đúng không?” Cô ấy khoanh tay: “Bình thường nếu không có lửa thì sao có khói.”
“Bản thân cô cũng nói, đó là trong tình huống bình thường. Nhưng sẽ luôn có trường hợp đặc biệt và ngoại lệ.” Phó Ký Trầm đóng cửa sổ lại: “Ví dụ như tin đồn của tôi với cô, không phải không có lửa làm sao có khói thì là gì? Quan hệ cộng sự bình thường lại bị đồn thổi thành như vậy.”
Kiều Dương mím môi, sau nở nụ cười nhạt: “Cũng phải.”
Phó Ký Trầm lại đẩy cửa sổ ra. Kiều Dương không hiểu, anh có thù oán gì với cánh cửa sổ vậy.
Có tiếng bước chân gấp rút vọng tới.
Người tới là Triệu Thụ Quần, anh ta không ngờ tới chuyện lại ầm ĩ đến mức như vậy, kinh động tới cả ông chủ và thư ký Phan.
Tiêu Dĩ Lâm là người thuộc bộ phận anh ta, nháo lớn rồi cũng khó giữ mặt mũi.
Hôm nay các cô gái trong công ty được no mắt rồi, hai đại nam thần của tập đoàn Phó Thị đều tập trung một chỗ. Có điều cho dù Triệu Thụ Quần có vóc dáng cao lớn, khi đứng bên cạnh Phó Ký Trầm cũng thấp mấy cm.
Trước giờ Triệu Thụ Quần là người biết dàn xếp ổn thỏa, anh ta giải thích với thư ký Phan: “Khách hàng bên Thiên Tân của giám đốc Tiêu tôi biết, khá là gấp rút, cũng bởi vì chậm trễ hợp đồng nên khách hàng hủy bỏ rồi.”
Điều này trực tiếp chứng minh, Tiêu Dĩ Lâm không gây sự vô cớ.
Còn như Du Khuynh, Triệu Thụ Quần nói như vầy, “Nhân cách của luật sư Du chúng tôi đều có mắt nhìn, cô ấy không cố ý ém hợp đồng đi, có lẽ là xảy ra sơ sót ở khâu giao nhận nào đó nên hợp đồng bị bỏ quên đâu đó rồi.”
Tiêu Dĩ Lâm liếc Triệu Thụ Quần, thầm cười lạnh một tiếng, lúc này còn viện cớ cho tình nhân nhỏ của mình.
Cô ta mở khóa điện thoại đưa cho Triệu Thụ Quần: “Tổng giám Triệu, tự anh xem đi.”
Triệu Thụ Quần xem xong vài chiếc video, nhất thời không biết nên biện minh thay Du Khuynh thế nào. Bây giờ đều đồn anh ta có quan hệ với Du Khuynh, trong giờ phút sống còn này anh ta chỉ có thể duy trì im lặng.
Mặc kệ giải thích thế nào cũng chẳng ai tin. Càng bôi càng đen. Ngược lại khiến người ta cảm thấy anh ta đang che đậy.
Có điều anh ta tin Du Khuynh không bao giờ làm loại chuyện trả thù cực hèn mọn này.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Du Khuynh, muốn nghe cô làm sao thoát tội hoặc tẩy trắng cho bản thân đây.
Du Khuynh hiểu, bọn họ đều đang đợi xem trò cười của cô.
Phó Ký Trầm không nhìn cô nữa, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mình anh biết, sự im lặng lúc này của cô không phải là chột dạ, là bản thân cô không cách nào rửa sạch oan ức của mình, những văn kiện xuất hiện trên bàn cô, không có ai chứng minh là có người nhân lúc cô đi vắng đặt lên bàn của cô.
Tuy anh mới chung sống với cô chưa đầy ba tháng nhưng rất nhiều thói quen của cô khiến anh đôi lúc cảm thấy hổ thẹn không bằng. Trước giờ cô không vứt đồ đạc lung tung chứ đừng nói là bản hợp đồng.
Nhưng lúc này cô không có gì để chứng mình, chỉ dựa vào cái miệng cô nói, nhất là trong tình huống Tiêu Dĩ Lâm có chứng cứ lại phải chịu uất ức, không có mấy ai chịu tin lời cô nói.
Trùng hợp là, hôm qua anh vừa tặng xong túi cho cô. Hôm nay cô lại ra ngoài cùng Triệu Thụ Quần. Hiện tại mọi sự phản bác của cô đều hiện rõ bản thân ở thế yếu. Cho nên cô thông minh lựa chọn im lặng. Đợi khi có chứng cứ rồi mới lật ngược tình thế. Nhưng chứng cứ này, đến bản thân cũng rất rõ rất khó lấy được, ngay cả đầu mối cũng không có.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, hành động này trong mắt người ngoài chính là mất kiên nhẫn.
Anh ngước mắt nhìn Du Khuynh: “Miệng em bị khóa lại rồi à?”
Du Khuynh: “……”
Người có mặt tại hiện trường: “……?”
Người hóng hớt xem náo nhiệt: “……!”
Hai tay Phó Ký Trầm đút túi quần, thong thả bước lên vài bước, cách Du Khuynh chừng một bước.
Anh nhìn vào đôi mắt đầy hoảng hốt của cô: “Du Khuynh, em chỉ biết giỏi với người trong nhà. Hằng ngày không phải oán giận anh giỏi lắm sao, anh về nhà muộn có mười phút mà em hận không thể chọc thủng hai lỗ lốp xe hơi của anh ra, lúc này sao lại xẹp hơi rồi? Bản lĩnh bình thường hay bắt nạt anh đi đâu hết rồi?”
Du Khuynh há mồm trợn mắt, anh vậy mà lại…… công khai quan hệ của anh với cô rồi trước mọi người rồi!
Beta: Cú
Du Khuynh không xem lời Phó Ký Trầm nói là thật, cô không còn sức đấu võ mồm với anh nữa bèn giục anh: [Anh lên lầu ăn cơm đi, chuyện này em có thể tự giải quyết. P.s: Đoạn gọi điện thoại vừa rồi, diễn xuất không tệ, dày công tôi luyện rồi:)]
Phó Ký Trầm ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi cất điện thoại vào túi.
Không trả lời cô cũng không rời khỏi đó.
Người hóng hớt xem náo nhiệt còn chưa tản ra, ngược lại càng lúc càng nhiều.
Tầm mắt bọn họ đều đặt hết lên người Phó Ký Trầm, hoàn toàn xem nhẹ Du Khuynh.
Phan Chính liếc nhìn người trên lối đi vào ở cửa nhà ăn: “Mọi người sao không đi ăn cơm đi?”
Dưa còn chưa ăn đủ, nhưng thư ký Phan đã lên tiếng rồi, mọi người luyến tiếc tản ra.
Nhưng để được nhìn Phó Ký Trầm nhiều hơn một chút, các cô bước nhanh vào nhà ăn lượn một vòng rồi trở ra, vờ như đã ăn xong rồi.
Dù sao đều mặc một kiểu đồ công sở giống nhau, Phó Ký Trầm cũng không nhận ra bọn họ.
Trên lối đi người ra vào không dứt, gần như nhiều hơn trước đó.
Vừa rồi lúc Du Khuynh nói câu người đàn ông cô nhìn trúng, tôi khinh thường, người đàn ông tôi nhìn trúng, cô không với tới, đúng lúc thư ký Phan rẽ ngoặt qua nên nghe không sót một chữ.
Thư ký Phan biết ông chủ muốn trước mặt mọi người hỏi điều gì, anh ta thay ông chủ lên tiếng hỏi: “Hai người các cô có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à? Đứng ở đây cãi nhau cái gì?”
Bị ông chủ nhìn thấy rồi, không nói cũng không được.
Tiêu Dĩ Lâm cho Du Khuynh một ánh mắt, định tạm thời chuyện lớn hóa nhỏ, không muốn làm lớn chuyện trước mặt ông chủ lớn, như vậy không hay lắm.
Thư ký Phan vừa nhìn là liền biết ý của Tiêu Dĩ Lâm.
Anh ta hiểu Phó Ký Trầm, lúc này ngừng lại chính là muốn làm cho rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Nếu Du Khuynh chịu uất ức thì trả công bằng và trong sạch cho cô ấy.
Vừa rồi ông chủ giả vờ gọi điện thoại là dùng để nhắn tin cho Du Khuynh, anh ta biết ông chủ hình như đã rơi vào bể tình rồi, chẳng qua là ngay cả bản thân ông chủ cũng chưa nhận ra.
Thư ký Phan nhìn Tiêu Dĩ Lâm lại nhìn sang Du Khuynh: “Hai cô nói không được thì để tôi tìm người khác hỏi. Hai người ầm ĩ ngay cửa nhà ăn, còn ra thể thống gì không?”
Du Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng ừ hử gì.
Tiêu Dĩ Lâm biết chuyện hôm nay trốn không thoát, chẳng cách nào qua quýt được.
“Phó tổng, thư ký Phan, tôi là người phụ trách khu vực Kinh Tân Ký thuộc bộ phận tiêu thụ của Đóa Tân.” Tiêu Dĩ Lâm khai báo chức vụ.
Thư ký Phan gật gật đầu, ra hiệu cô ta nói.
Tiêu Dĩ Lâm bắt đầu nói từ mâu thuẫn giữa cô ta với Du Khuynh.
Lời tường thuật của cô ta khá khách quan, trong quá trình đó không có thêm dầu thêm muối cũng không bóp méo sự thật.
Cũng không trốn tránh lỗi lầm thuộc về cô ta.
Trong lòng cô ta tự hiểu, thay ông chủ Tiền hợp tác với nhà kinh doanh có thực lực mạnh hơn mặc dù chưa giải trừ hợp đồng trước đó thì trong mắt ông chủ cũng chẳng phải lỗi lớn gì không thể tha thứ.
Dù sao cũng là vì tốt cho công ty.
Phó Ký Trầm liếc nhìn Du Khuynh.
Cho nên tối đó anh đoán đúng rồi, lúc cô kiên trì với nguyên tắc của mình khiến người ta không vui, bởi vì ảnh hưởng tới lợi ích đáng được hưởng. Nước trong quá thù không có cá, từ khi bước vào xã hội anh đã hiểu được đạo lý này.
Làm ông chủ thì càng hiểu càng sâu sắc hơn.
Cho nên, có nhiều lúc anh chỉ mắt nhắm mắt mở.
Nếu thực sự làm trái ngược với nguyên tắc khiến công ty chịu tổn thất nặng nề, vậy chỉ còn nước giải quyết việc chung.
Tiêu Dĩ Lâm nói tiếp: “Cho dù trước đó vì chuyện nhà kinh doanh bên Bắc Kinh khiến luật sư Du có thành kiến với tôi, tôi có thể hiểu và không trách cô ấy, trong công việc khác chức vụ xảy ra mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Nhưng với tư cách làm luật sư, cô ấy không nên ém hợp đồng bên khu Thiên Tân của tôi mà không cho qua.”
Nói xong, cô ta thở hắt ra: “Tôi phụ trách khu Kinh Tân Ký, tổng cộng có hơn ba mươi nhà kinh doanh. Việc đại lý kinh doanh hợp tác với nhà cung cấp mới hàng năm là chuyện hết sức bình thường, nếu mỗi lần luật sư Du đều tìm cớ ém hợp đồng của tôi không cho qua xét duyệt, vậy sau này công việc của tôi nên làm sao?”
Cô ta lại nói đến nguyên do tại sao cãi vã ở cửa nhà ăn: “Bởi vì luật sư Du ém hợp đồng của tôi, bây giờ nhà kinh doanh đó bị bên Lạc Mông cướp đi rồi.”
“Vừa tới nhà ăn đúng lúc gặp luật sư Du, tôi nhất thời nóng giận nên…….”
Cô ta nói tới đây thì dừng.
Thư Ký Phan hỏi, Du Khuynh: “Luật sư Du, có gì cần nói rõ hoặc bổ sung không?”
Du Khuynh vẫn nói câu đó: “Chuyện ém bản hợp đồng tôi không làm. Tôi không nhìn thấy bản hợp đồng, nhưng hợp đồng lại nằm trên bàn của tôi.”
Rõ ràng không phải giờ cao điểm ăn cơm nhưng người vào nhà ăn càng lúc càng đông.
Tốc độ nhanh tựa lốc xoáy, lan truyền khắp các nhóm làm việc, mọi người nghe thấy tin tức chấn động này đều muốn tới hiện trường chứng kiến thực hư, thang máy lên lên xuống xuống còn bận rộn hơn cả lúc tan tầm, đều là nhân viên.
Kiều Dương cũng tới, cô ấy không phải tới xem bát quái mà là tìm Phó Ký Trầm.
Cô ấy thấy khó hiểu, sao Phó Ký Trầm lại nổi hứng thú với cuộc cãi vã của hai người phụ nữ chứ.
Theo sự hiểu biết của cô ấy về Phó Ký Trầm mà nói anh cùng lắm chỉ để lãnh đạo cấp cao của Đóa Tân tới giải quyết loại việc nội bộ này thôi.
Nhưng hôm nay, trái với lẽ thường, anh lại kiên nhẫn lắng nghe ngọn nguồn sự việc.
Con đường này đã có không dưới mười tốp nhân viên nữ bát quái đi qua đi lại, lúc này càng quan tâm Kiều Dương và Phó Ký Trầm hơn.
Trước kia đều là nghe tin đồn không có căn cứ, nay được tận mắt nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ rồi. Lại còn đứng gần như vậy nữa. Ngược lại thấy cũng khá xứng đôi.
Các cô ấy hận không thể biến thành Kiều Dương trong mười mấy phút, được như vậy thì có thể cách Phó Ký Trầm gần hơn rồi.
Kiều Dương đứng bên cạnh Phó Ký Trầm, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phản ứng đầu tiên của Phó Ký Trầm chính là nhìn về phía Du Khuynh. Quả không ngoài dự đoán, ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Du Khuynh lẳng lặng hướng đến, ánh mắt đang ước lượng khoảng cách giữa anh với Kiều Dương.
Phó Ký Trầm thu tầm mắt về, lúc này mới trả lời Kiều Dương, nhưng không nói chuyện mà chỉ hất cằm về phía Tiêu Dĩ Lâm và Phan Chính. Anh lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, duy trì khoảng cách thích hợp với Kiều Dương.
Cánh cửa sổ được mở ra, anh đứng ra ngoài thêm chút nữa.
Nào ngờ Kiều Dương cũng nhấc chân đi tới.
Kiều Dương chẳng có hứng thú về chuyện của Tiêu Dĩ Lâm và Du Khuynh, cuộc tranh chấp trên cuộc họp vào thứ Sáu cô ấy cũng có mặt ở đấy.
“Muốn đi vào không?” Cô ấy hỏi Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm cụt hứng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không vội.”
Kiều Dương lại hạ giọng nói: “Anh đứng ở đây, chốc nữa con đường này bắt đầu kẹt đấy, trong đó có vài người đã vào nhà ăn hết mấy lượt rồi, nào có ăn cơm chứ.”
Phó Ký Trầm nhìn về phía Du Khuynh lần nữa.
Du Khuynh cũng đang nhìn anh, ánh mắt của hai người giao nhau vài giây. Ánh mắt của Du Khuynh như đang cảnh cáo anh: Khoảng cách với Kiều Dương, chưa đủ xa, chưa đủ xa nhe.
Phó Ký Trầm cũng rất bất lực, bèn nhích sát vào tường thêm nửa bước. Nhích vào nữa thì là tường rồi.
Kiều Dương phát hiện ánh mắt giữa Phó Ký Trầm và Du Khuynh khác thường, tràn ngập mùi vị nói không nên lời.
Có lẽ là do cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Khóe mắt cô ấy nhìn tới chiếc túi trên vai Du Khuynh, vừa rồi trong nhóm chat bùng nổ đều là đang nghị luận nói Du Khuynh dính dáng với Triệu Thụ Quần, Triệu Thụ Quần còn tặng túi cho Du Khuynh.
Chính vì Tiêu Dĩ Lâm bị Du Khuynh đào góc tường nên mới diễn ra màn này ngay cửa ra vào nhà ăn.
Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Mà Phó Ký Trầm vẫn không có ý định rời khỏi.
Kiều Dương đề nghị: “Anh đi ăn cơm trước đi, chuyện này để tôi với thư ký Phan xử lý. Người bên Đóa Tân tôi đều quen biết, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đợi xử lý xong tôi báo kết quả với anh.”
Phó Ký Trầm đóng rồi lại mở cửa sổ hết mấy lần, “Chuyện này sợ là cô không cách nào xử lý tốt.”
Kiều Dương nửa đùa nửa thật: “Anh đây là nghi ngờ năng lực của tôi à.”
“Không liên quan tới năng lực làm việc.”
“Hả?”
Kiều Dương chẳng hiểu gì cả. Nghiêng mắt nhìn anh hồi lâu. Phó Ký Trầm không nói tiếp cũng không giải thích nữa.
Kiều Dương suy nghĩ hồi lâu, cô ấy cho rằng: “Ý anh nói tới cuộc sống riêng tư của nhân viên, không có chứng cứ, không thể xử lý đúng không?” Cô ấy khoanh tay: “Bình thường nếu không có lửa thì sao có khói.”
“Bản thân cô cũng nói, đó là trong tình huống bình thường. Nhưng sẽ luôn có trường hợp đặc biệt và ngoại lệ.” Phó Ký Trầm đóng cửa sổ lại: “Ví dụ như tin đồn của tôi với cô, không phải không có lửa làm sao có khói thì là gì? Quan hệ cộng sự bình thường lại bị đồn thổi thành như vậy.”
Kiều Dương mím môi, sau nở nụ cười nhạt: “Cũng phải.”
Phó Ký Trầm lại đẩy cửa sổ ra. Kiều Dương không hiểu, anh có thù oán gì với cánh cửa sổ vậy.
Có tiếng bước chân gấp rút vọng tới.
Người tới là Triệu Thụ Quần, anh ta không ngờ tới chuyện lại ầm ĩ đến mức như vậy, kinh động tới cả ông chủ và thư ký Phan.
Tiêu Dĩ Lâm là người thuộc bộ phận anh ta, nháo lớn rồi cũng khó giữ mặt mũi.
Hôm nay các cô gái trong công ty được no mắt rồi, hai đại nam thần của tập đoàn Phó Thị đều tập trung một chỗ. Có điều cho dù Triệu Thụ Quần có vóc dáng cao lớn, khi đứng bên cạnh Phó Ký Trầm cũng thấp mấy cm.
Trước giờ Triệu Thụ Quần là người biết dàn xếp ổn thỏa, anh ta giải thích với thư ký Phan: “Khách hàng bên Thiên Tân của giám đốc Tiêu tôi biết, khá là gấp rút, cũng bởi vì chậm trễ hợp đồng nên khách hàng hủy bỏ rồi.”
Điều này trực tiếp chứng minh, Tiêu Dĩ Lâm không gây sự vô cớ.
Còn như Du Khuynh, Triệu Thụ Quần nói như vầy, “Nhân cách của luật sư Du chúng tôi đều có mắt nhìn, cô ấy không cố ý ém hợp đồng đi, có lẽ là xảy ra sơ sót ở khâu giao nhận nào đó nên hợp đồng bị bỏ quên đâu đó rồi.”
Tiêu Dĩ Lâm liếc Triệu Thụ Quần, thầm cười lạnh một tiếng, lúc này còn viện cớ cho tình nhân nhỏ của mình.
Cô ta mở khóa điện thoại đưa cho Triệu Thụ Quần: “Tổng giám Triệu, tự anh xem đi.”
Triệu Thụ Quần xem xong vài chiếc video, nhất thời không biết nên biện minh thay Du Khuynh thế nào. Bây giờ đều đồn anh ta có quan hệ với Du Khuynh, trong giờ phút sống còn này anh ta chỉ có thể duy trì im lặng.
Mặc kệ giải thích thế nào cũng chẳng ai tin. Càng bôi càng đen. Ngược lại khiến người ta cảm thấy anh ta đang che đậy.
Có điều anh ta tin Du Khuynh không bao giờ làm loại chuyện trả thù cực hèn mọn này.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Du Khuynh, muốn nghe cô làm sao thoát tội hoặc tẩy trắng cho bản thân đây.
Du Khuynh hiểu, bọn họ đều đang đợi xem trò cười của cô.
Phó Ký Trầm không nhìn cô nữa, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mình anh biết, sự im lặng lúc này của cô không phải là chột dạ, là bản thân cô không cách nào rửa sạch oan ức của mình, những văn kiện xuất hiện trên bàn cô, không có ai chứng minh là có người nhân lúc cô đi vắng đặt lên bàn của cô.
Tuy anh mới chung sống với cô chưa đầy ba tháng nhưng rất nhiều thói quen của cô khiến anh đôi lúc cảm thấy hổ thẹn không bằng. Trước giờ cô không vứt đồ đạc lung tung chứ đừng nói là bản hợp đồng.
Nhưng lúc này cô không có gì để chứng mình, chỉ dựa vào cái miệng cô nói, nhất là trong tình huống Tiêu Dĩ Lâm có chứng cứ lại phải chịu uất ức, không có mấy ai chịu tin lời cô nói.
Trùng hợp là, hôm qua anh vừa tặng xong túi cho cô. Hôm nay cô lại ra ngoài cùng Triệu Thụ Quần. Hiện tại mọi sự phản bác của cô đều hiện rõ bản thân ở thế yếu. Cho nên cô thông minh lựa chọn im lặng. Đợi khi có chứng cứ rồi mới lật ngược tình thế. Nhưng chứng cứ này, đến bản thân cũng rất rõ rất khó lấy được, ngay cả đầu mối cũng không có.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, hành động này trong mắt người ngoài chính là mất kiên nhẫn.
Anh ngước mắt nhìn Du Khuynh: “Miệng em bị khóa lại rồi à?”
Du Khuynh: “……”
Người có mặt tại hiện trường: “……?”
Người hóng hớt xem náo nhiệt: “……!”
Hai tay Phó Ký Trầm đút túi quần, thong thả bước lên vài bước, cách Du Khuynh chừng một bước.
Anh nhìn vào đôi mắt đầy hoảng hốt của cô: “Du Khuynh, em chỉ biết giỏi với người trong nhà. Hằng ngày không phải oán giận anh giỏi lắm sao, anh về nhà muộn có mười phút mà em hận không thể chọc thủng hai lỗ lốp xe hơi của anh ra, lúc này sao lại xẹp hơi rồi? Bản lĩnh bình thường hay bắt nạt anh đi đâu hết rồi?”
Du Khuynh há mồm trợn mắt, anh vậy mà lại…… công khai quan hệ của anh với cô rồi trước mọi người rồi!
Danh sách chương