Edit: Baby Blue

Beta: Cú

Du Khuynh thấy Phó Ký Trầm buông đũa xuống, một bát cơm căn bản không động đến: “Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của anh à?”

Hai ngón tay Phó Ký Trầm ấn huyệt thái dương, mới vừa rồi bị câu nói đó của cô làm cho nghẹn nên có chút đau đầu. “Nghỉ chút rồi ăn.”

Du Khuynh đếm sáu hạt cơm trong bát mình để vào bát anh: “Cực khổ rồi, hôm nay anh vì em thao thao bất tuyệt.”

Phó Ký Trầm nhìn núi cơm nhỏ cô cho anh, anh cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Du Khuynh, em có thể đừng suốt ngày chọc tức anh được không?”

“Không phải anh nói, anh là chỗ dựa lớn nhất của em sao? Không chọc tức anh em chọc tức ai bây giờ? Chẳng lẽ đi chọc tức người đàn ông khác?”

Câu nói này khiến Phó Ký Trầm triệt để câm họng.

Du Khuynh nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn anh hai cái.

Phó Ký Trầm cụp mắt nhưng cảm giác được: “Có chuyện gì thì cứ nói.”

“Anh muốn tặng quần áo cho em thật à?”

“Ừm, coi như anh mua thuốc nhỏ mắt cho mình. Em cứ ngày ngày mặc đồng phục như vậy, anh sợ mắt anh sẽ bãi công khởi nghĩa mất.”

“……”

Du Khuynh hỏi dò: “Mua thế nào cũng được đúng không? Có giới hạn giá cả không? Ví dụ không thanh toán bộ nào vượt quá một ngàn tệ chẳng hạn?” Cô giải thích: “Ngoài người nhà em ra, em chưa từng tiêu tiền của ai khác cả, không biết nên tiêu bao nhiêu mới phù hợp.”

Phó Ký Trầm chỉ ném ra một câu: “Mua bao nhiêu, tiêu bao nhiêu, tùy em.”

Khóe miệng Du Khuynh cong lên cao: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Cảm ơn Phó tổng.”

Từ nhỏ cô đã được ba mình tặng cho biệt danh là máy tiêu tiền của Du Thị.

Chị gái Du Cảnh Hâm người chị cùng cha khác mẹ với cô được gọi là máy đếm tiền cộng máy kiếm tiền, bởi vì trước giờ chị ấy không tiêu xài lung tung.

Cá Tinh có biệt danh là máy rút tiền, bởi sau khi tiền được rút ra cơ bản đều bị cô tiêu hết.

Từ khi tới Bắc Kinh đến nay, thẻ bị đóng băng, cô đã sắp quên đi cái cảm giác vui vẻ khi làm máy tiêu tiền rồi.

Cô không lo năng lực tiêu tiền của cô mà chỉ lo lỡ như hôm đó đi dạo phố, Phó Ký Trầm bị tiêu tiền tiêu đến đau lòng rút bỏ nguồn năng lượng của máy tiêu tiền đi. Như vậy thì rất mất hứng.

Ra khỏi nhà ăn, Du Khuynh theo Phó Ký Trầm về văn phòng của anh.

Cô lấy một bình trà chanh trong tủ lạnh của anh theo thói quen, đứng bên cửa sổ sát đất ngắm cảnh cho xuôi bụng.

Phó Ký Trầm cài chuông báo thức rồi tắt đèn trong văn phòng. Rèm cửa sổ tự động từ từ khép lại. Du Khuynh bị kẹt ở giữa cửa sổ.

“Giữa trưa anh đóng rèm cửa làm gì?” Cô ngoảnh đầu nhìn Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm dựa vào sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.

Du Khuynh đi qua, rèm cửa sau lưng khép lại không một kẽ hở. “Sao không vào phòng nghỉ bên trong ngủ?”

Phó Ký Trầm: “Nhường giường cho em.”

Chiếc giường đó rộng đủ hai người ngủ, nhưng một khi nằm xuống có lẽ không phải là ngủ nữa, phần lớn thời gian sẽ lãng phí trên cuộc vận động kìm lòng không được.

Còn hơn nửa tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, Du Khuynh không vào bên trong nghỉ mà nằm lên sô pha, gối đầu lên chân Phó Ký Trầm. “Đừng nhúc nhích, em ngủ một lúc.”

Cô trở người ngủ nghiêng, tìm vị trí thoải mái nhất trên chân anh để nằm.

Trong văn phòng yên tĩnh trở lại, hô hấp của cô cũng trở nên đều đặn.

Phó Ký Trầm nhìn cô: “Em ngủ được à?”

“Tại sao ngủ không được?”

Cũng đúng, cá đều không có lương tâm như vậy mà. Trí nhớ chỉ có bảy giây. Có lẽ ngắn hơn nữa.

Bất kể là vui vẻ hay ưu buồn, bất kể bị công khai quan hệ hay không chẳng qua chỉ là khách qua đường vội vã ngang lòng cô, như chim nhạn bay không để lại dấu vết gì.

Một lát sau Phó Ký Trầm như nhớ ra chuyện gì đó bèn mở mắt ra.

Anh lấy chiếc áo vest trên thành sofa đến đắp lên cho Du Khuynh.

Du Khuynh buồn ngủ lắm rồi, ngay cả sức mở mắt nhìn anh cũng chẳng có.

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cảm ơn anh yêu.”

Phó Ký Trầm cụp mắt nhìn cô, không biết cô có phải đang nói mớ hay không.

Mới ngủ chưa đầy hai mươi phút, Du Khuynh đã bị đánh thức bởi loạt tin nhắn bùng nổ của Chương Tiểu Trì.

[Tiểu Khuynh Thành, những gì bọn họ nói là thật hả?]

[Sao cô có thể làm được chuyện ngày ngày đối diện với bạn trai đẹp ngời ngời như vậy mà còn có thể khiêm tốn khi ở công ty chứ?]

[Nghe nói Phó tổng chúng ta hôm nay đẹp trai ngút trời luôn!]

[Trước đó tôi còn thường xuyên đau lòng tội nghiệp cho cô, cảm thấy cô còn nghèo hơn cả tôi, không ngờ cô sớm đã thoát nghèo rồi! Tôi đang trên đường chạy về công ty đây, tôi muốn ôm đùi cọ vận may nè.]

Nhìn thấy cái từ thoát nghèo này, khóe môi Du Khuynh cong lên.

“Không ngủ nữa à?”

“Ừm.”

Du Khuynh đọc tin nhắn xong thong thả trả lời Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm vỗ vỗ đầu cô: “Không ngủ nữa thì dậy đi, anh phải bận rồi.”

Du Khuynh không nhúc nhích, cô đang trả lời tin nhắn của Chương Tiểu Trì.

Phó Ký Trầm đỡ cổ cô nhét cái gối xuống dưới cho cô, anh bóp cái chân tê rần của mình. “Tối nay anh không có xã giao, cho em ngồi ké xe miễn phí.”

“Anh cứ nói thẳng ra là muốn tan làm chung với em không phải được rồi sao.”

“…. Giỏi chọc tức người như vậy, lúc nhỏ có bị ba mẹ cho ăn đòn lần nào không?”

“Không có ai đánh em.”

Có thể là do chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc mơ hồ khiến Du Khuynh mở máy hát: “Tình cảm của ba mẹ em đã tan vỡ khi em còn chưa ra đời, lúc em còn chưa biết đi thì ly hôn, em lớn lên ở bên nhà ngoại.”

“Thật ra, ba em khá có tiền, mẹ em cũng có tiền, còn nhiều tiền hơn…… so với trong tưởng tượng của anh một chút. Từ nhỏ em đã không thân thiết với họ.”

“Trước kia chỉ có bà ngoại là hay càm ràm em. Mười bốn tuổi em ra nước ngoài du học, khi ấy ngoại em ngày nào cũng gọi điện thoại, có lúc còn nói tới nửa tiếng đồng hồ. Hai năm trước, do tuổi tác bà đã lớn nên mắc bệnh rồi qua đời.”

“Em trở thành con diều giấy bị đứt dây, hoàn toàn được tự do đồng thời không còn ai tiếp tục càm ràm em nữa.”

Trong phòng đột nhiên chẳng còn bất kỳ tiếng động nào nữa. Phó Ký Trầm nhẹ nhàng kéo thẻ công tác trên cổ của cô lên.

“Anh kéo thẻ công tác của em làm gì?”

“Thả diều.”

“……”

“Dây đang nằm trong tay anh rồi.”

Du Khuynh đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, giờ phút này trong hoàn cảnh này, trong lòng cô không biết dùng từ gì để hình dung.

Cô ngồi dậy, có lẽ đầu óc hỏng rồi, không dưng nói những chuyện này với anh làm gì.

Thư ký Phan gọi điện thoại vào, Phó Ký Trầm buông dây đeo của cô ra đi bắt máy.

“Phó tổng, về chuyện hồi trưa của Tiêu Dĩ Lâm bên Đóa Tân cùng với quản lí Châu thuộc bộ phận pháp vụ, nên xử phạt thế nào ạ?” Anh trưng cầu ý kiến của ông chủ.

Phó Ký Trầm liếc nhìn Du Khuynh một cái, cô đang chơi điện thoại giống như không hề quan tâm tới những điều này. “Chiếu theo tiêu chuẩn xử phạt bình thường của công ty. Liên quan tới mâu thuẫn ở nơi làm việc, bản thân Du Khuynh biết xử lý thế nào.”

Phan Chính đã hiểu ý, không nhiều lời thêm nữa. Cuộc điện thoại kết thúc.

Kiều Dương đúng lúc đang ở phòng làm việc của Phan Chính, vừa rồi thư ký Phan gọi điện cho Phó Ký Trầm chính là cô ấy nhờ thư ký Phan dò hỏi giúp, đương nhiên cũng có lý do đường hoàng chính đáng.

“Phó tổng có chỉ thị gì? Nếu định để sau này tìm lý do khai trừ Tiêu Dĩ Lâm và Châu Doãn Lỵ, bên tôi sắp có một hội nghị quan trọng sẽ không cho Châu Doãn Lỵ tham gia.”

Phan Chính: “Cô còn không hiểu ông chủ sao, anh ấy không có chuyện lấy việc công trả thù việc riêng, lại nói nơi làm việc đầy thị phi, anh ấy không quan tâm, luật sư Du càng không để trong lòng.”

Kiều Dương cười cười: “Vậy thì tốt, bên tôi sẽ sắp xếp công việc theo bình thường.”

Nếu Du Khuynh đã có thể chứa chấp được Tiêu Dĩ Lâm và Châu Doãn Lỵ tiếp tục ở lại tập đoàn Phó Thị, vậy vị trí bên bộ phận tài vụ của cô ấy cũng không có biến động gì lớn.

Chỉ sợ Du Khuynh thổi gió bên tai Phó Ký Trầm vì cái gai trong mắt là cô ấy khiến cô ấy rời khỏi bộ tài vụ của tập đoàn Phó Thị.

Rời khỏi chỗ Phan Chính, Kiều Dương trở về phòng làm việc. Đóng cửa lại. Cô ấy ngồi vào ghế xoay.

Phó Ký Trầm công khai tin có vị hôn thê này giống như đang uống một bình rượu vang, tác dụng chậm của nó rất lớn, cho đến lúc này cô ấy vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

Màn hình máy tính trước mắt lúc thì rõ ràng lúc lại mơ hồ.

Điện thoại rung không ngừng, trong các nhóm chat đều đang nói chuyện liên quan tới Du Khuynh.

Cô ấy cài đặt thành chế độ im lặng.

Cầm điện thoại, cô ấy gõ từng cái một lên lòng bàn tay.

Trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Sớm muộn sẽ có một ngày, Du Khuynh sẽ nhổ cái dầm trong mắt là mình đây, nói không chừng chỉ tìm đại một lý do là đủ khiến cô ấy rời khỏi tập đoàn Phó Thị rồi. Suy cho cùng, cô ấy khác với Tiêu Dĩ Lâm.

Tiêu Dĩ Lâm chỉ có mâu thuẫn trong công việc với Du Khuynh.

Mà cô, công ty đều đồn cô ấy với Phó Ký Trầm là một đôi.

Mâu thuẫn trong công việc với mâu thuẫn tình địch, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cô ấy nghĩ ngợi, hay là lôi kéo Châu Doãn Lỵ và Tiêu Dĩ Lâm một chút, sau này ắt sẽ có chỗ dùng đến, cho dù dùng không được cũng không gây tổn hại gì đến cô ấy.

Trước mắt, vừa vặn cô ấy có một cơ hội không tệ.

Du Khuynh đã không định để Phó Ký Trầm khai trừ Châu Doãn Lỵ và Tiêu Dĩ Lâm, cô hoàn toàn có thể quy công lao này thuộc về mình.

Dù sao bất kể là Châu Doãn Lỵ hay là Tiêu Dĩ Lâm đều không có cơ hội tiếp xúc riêng với Phó Ký Trầm.

Suy nghĩ kỹ càng, sắp xếp xong từ ngữ, Kiều Dương lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dĩ Lâm.

Lúc này Tiêu Dĩ Lâm đang chống cằm thất thần trước màn hình máy tính đã tối om.

Trong tay cầm cây bút đang vẽ nguệch ngoạc lên giấy.

Trước mắt, cô ta không có ý định thoát khỏi cái máng nước này.

Năm ngoái vừa đặt cọc mua một căn nhà nhỏ thuộc về mình, số tiền bỏ ra khá lớn.

Ở công ty khác không có đãi ngộ béo bở như Đóa Tân. Dẫu sao Đóa Tân cũng trực thuộc tập đoàn lớn, cái gì cũng chính quy, phúc lợi và đãi ngộ cũng tốt.

Ở bộ phận tiêu thụ, cô ta còn có Triệu Thụ Quần làm chống lưng.

Tuy nói đã cắt đứt quan hệ với anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn sẽ quan tâm cô ta trên công việc.

Nhưng cô ta… không có mắt nhìn, đắc tội với bà chủ tương lai rồi.

Hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên Du Khuynh sẽ không hùng hổ với cô ta.

Nhưng ở sau lưng thì thế nào? Ngày tháng sau này của cô ta nhất định không dễ sống.

Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị đuổi thẳng khỏi công ty.

“ong…ong…”

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Tiêu Dĩ Lâm xoa ngực, bị giật nảy mình.

Cô ta nhìn số hiển thị không khỏi nhíu mày.

“Giám đốc Kiều, chào chị, chị có chỉ thị gì ạ?”

“Chỉ thị thì không dám.” Trong lời Kiều Dương xen lẫn ý cười, “Chỉ muốn nói với cô một tiếng, số tiền bên ông chủ Tiền đã được thanh toán rồi, tôi đã ghi chú trong hệ thống, đến lúc đó có phát sinh gì cô cứ liên hệ với kho.”

“Được ạ, cảm ơn chị.” Tiêu Dĩ Lâm cảm thấy hiện tại đầu óc của mình không đủ dùng, sẵn tay ghi chú lại để đề phòng quên mất.

Bởi vì Du Khuynh, khả năng cô ta muốn đổi quyền kinh doanh của ông chủ Tiền gần như bằng không rồi.

Uống nước lạnh sẽ bị hở răng.

Coi như cô ta xui xẻo.

Hợp tác với ông chủ Tiền chẳng được lợi ích gì, vừa keo kiệt vừa bủn xỉn. Ông chủ của thương mại Trác Hoa đối xử với giám đốc khu vực chủ hãng luôn rất hào phóng.

Kiều Dương còn chưa cúp máy: “Cuộc sát hạch năm nay của cô đã hoàn thành vượt mức, thời gian này tạm thời nghỉ ngơi. Chuyện lúc trưa……”

Cô cố ý ngừng lại mấy giây.

“Tôi vừa từ chỗ Phó tổng về, đã nói giúp cô và quản lí Châu vài câu.”

Tiêu Dĩ Lâm ngơ ngác, không ngờ Kiều Dương lại ra tay giúp đỡ.

Kiều Dương còn nói tiếp: “Mấy năm nay quản lí Châu tận tâm tận sức vì tập đoàn nên khó tránh sẽ sinh thói xấu ở nơi làm việc. Lại nói cô, công sức cô bỏ ra cho Đóa Tân mọi người đều có mắt nhìn, phạm lỗi nên phạt thì phạt, nếu như khai trừ sẽ khiến người khác lạnh lòng. Tóm lại là chuyện này đã được xử lý ổn thỏa rồi, cô cứ yên tâm làm việc. Nhưng xử phạt ngoài mặt dành cho cô nhất định không thể thiếu.”

Trái tim của Tiêu Dĩ Lâm cuối cùng cũng hạ xuống.

Thì ra mối quan hệ riêng tư của Kiều Dương với Phó Ký Trầm còn tốt hơn cả so với lời đồn.

Nhưng cô ta cũng khó hiểu, bình thường cô ta không có giao tình gì với Kiều Dương, tại sao Kiều Dương lại tốt bụng tới chỗ Phó Ký Trầm nói giúp cô ta? Không hợp với lẽ thường.

Suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không rõ Kiều Dương sao lại tự dưng bộc phát lòng tốt như vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào cô ta vẫn rất cảm kích: “Giám đốc Kiều…… Ơn lớn cảm ơn không hết, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ.”

Kiều Dương cười cười: “Không có gì, làm cộng sự nhiều năm như vậy đều có sự hiểu ngầm, tôi cũng không hy vọng có người rời khỏi đoàn đội.”

Trong điện thoại phút chốc chìm vào yên lặng.

Giọng Kiều Dương đầy ôn hòa: “Thật ra giúp cô cũng là giúp bản thân tôi.”

Hiện tại đầu óc của Tiêu Dĩ Lâm rất rối, chẳng lý giải được lời của Kiều Dương có ý gì.

Kiều Dương than thở cho Tiêu Dĩ Lâm nghe, trong giọng nói chứa đầy sự bất lực: “Trong buổi ký hợp đồng vào thứ Sáu tuần trước, tôi cũng có ủng hộ việc cô đổi nhà kinh doanh, không cho Du Khuynh mặt mũi. Hơn nữa, cô cũng biết đấy, tôi hay qua lại thân thiết với Phó tổng. Phụ nữ mà, đều là kiểu người nhỏ mọn cả, Du Khuynh cũng chẳng phải là ngoại lệ. Ngày tháng sau này của tôi có lẽ cũng không tốt hơn cô bao nhiêu.”

Tiêu Dĩ Lâm liền hiểu ngay.

Giống như cô ta cắt đứt với Triệu Thụ Quần rồi, cảm giác người phụ nữ đi lại thân thiết với anh ta đều có gian gian díu díu mập mờ với anh ta.

Du Khuynh nhất định cũng chướng mắt Kiều Dương.

Giọng Kiều Dương lại truyền vào trong ống nghe, cô cười khổ, “Quan hệ của tôi với Phó tổng dù có tốt hơn đi nữa cũng không bằng việc lời nói bên gối. Nếu ngày nào đó tôi chịu uất ức trong công việc cũng hy vọng có người đứng ra nói câu công bằng cho tôi, cho dù chẳng thay đổi được kết quả cuối cùng nhưng chí ít cũng ấm lòng.”

Cô ấy nói đến đây thì dừng.

“Sau này chúng ta đều phải cẩn thận một chút, dẫu sao người ta cũng là bà chủ tương lai.”

Tiêu Dĩ Lâm tỉnh ngộ, Kiều Dương với cô ta là đồng bệnh tương liên, đều sợ Du Khuynh đâm một nhát sau lưng bọn họ.

Vì vậy việc Kiều Dương nói giúp cô ta cũng là hợp tình hợp lý.

Cuộc điện thoại này phút chốc kéo gần mối quan hệ của hai người.

Tiêu Dĩ Lâm nói cám ơn liên tục, không khỏi cảm khái, “Mấy năm nay tôi nhìn thấy rồi, lúc gặp khó khăn tôi chỉ mong người khác đừng bỏ đá xuống giếng. Còn việc đưa tay cứu giúp, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới. Lúc này người ta cắt sạch quan hệ với tôi còn không kịp, chị còn bằng lòng giúp tôi. Cảm ơn nhé.”

“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Nói xong, Kiều Dương tự cười giễu: “Nếu ngày nào đó tôi không còn tự do ra vào văn phòng tổng giám đốc nữa, không gặp được tổng giám đốc thì cũng lực bất tòng tâm.”

Cô ấy còn không quên dặn dò Tiêu Dĩ Lâm: “Đúng rồi, chuyện này cô tự biết trong lòng là được, nếu để Du Khuynh biết tôi đi tìm Phó tổng, Phó tổng còn đồng ý lời thỉnh cầu không hợp lý của tôi, lúc đó Du Khuynh nhất định sẽ hận chết chúng ta, nói không chừng sẽ ầm ĩ với Phó tổng, đến lúc đó tôi sẽ khổ trăm bề.”

Tiêu Dĩ Lâm nào ngốc như vậy, lúc trưa cô ta đã tiếp thu được bản lĩnh khiêu khích trong bông giấu kim của Du Khuynh rồi. Nay cô ta chỉ mong cho công việc ổn định: “Yên tâm đi. Bây giờ tôi chỉ muốn trả hết tiền nhà của tôi thôi.”

Cuộc gọi đến đây là dừng.

Kiều Dương: “Cô bận đi, đừng quên sắp xếp kho phát hàng cho ông chủ Tiền.”

Chiều hôm nay, đối với tất cả mọi người đều dài đằng đẵng.

Trước giờ tan làm, Tiêu Dĩ Lâm tới văn phòng Triệu Thụ Quần.

“Phịch” một tiếng, đóng cửa lại.

Triệu Thụ Quần đang xem bảng biểu lương tiêu thụ trong tháng này, khóe mắt nhìn thấy là Tiêu Dĩ Lâm vào đến mí mắt cũng không nhấc.

Tiêu Dĩ Lâm đi qua dựa trước bàn anh ta: “Hôm nay gây phiền phức cho anh rồi, thật ngại quá.”

“Không sao.” Triệu Thụ Quần không hề hà khắc với cô ta. Chuyện hợp đồng này, cô ta cũng bị tổn thất không nhỏ.

“Châu Doãn Lỵ vì tiền đồ của bản thân lấy tôi ra làm bia đỡ đạn. Anh nghĩ sao?”

“Chẳng nghĩ sao cả.”

“À.”

Triệu Thụ Quần tiếp tục xem bảng biểu: “Ai mà không có mặt này mặt khác chứ? Cô còn hy vọng bản thân kết giao được bạn bè nở nơi làm việc à? Không nhất thiết phải xé rách mặt với Châu Doãn Lỵ, lần sau cô còn có chuyện phiền chị ta, đảm bảo chị ta sẽ làm ổn thỏa cho cô.”

Tiêu Dĩ Lâm không lên tiếng nữa.

Cô ta tới không chỉ nói về Châu Doãn Lỵ thôi: “Anh có thể bảo Châu Doãn Lỵ nhanh chóng điều chỉnh chức vụ cho Du Khuynh được không? Đã trở mặt với nhau hết rồi, sau này khi đi ký hợp đồng khó chịu biết bao nhiêu.”

Triệu Thụ Quần sao không đau đầu chứ: “Lát nữa tan tầm tôi hẹn Châu Doãn Lỵ.” Cố gắng nội trong vòng một hai tháng điều chỉnh chức vụ cho Du Khuynh, tốt nhất là đổi tới vị trí không liên quan gì tới bộ phận tiêu thụ Đóa Tân.

Cái lợi của việc công khai quan hệ chính là Du Khuynh có thể đường đường chính chính đi nhờ xe của Phó Ký Trầm. Nhưng, cũng có phiền não.

Đóng cửa xe lại, cô thở phào một hơi.

Vừa rồi từ lúc vào thang máy cho tới khi lên xe, dọc đường luôn bị người khác lặng lẽ đưa mắt tiễn.

Tài xế khởi động xe.

Phó Ký Trầm cất máy tính đi: “Đoán xem vị trí hiện tại của em có thể ngồi trong thời gian bao lâu?”

Du Khuynh xoay mặt qua: “Một tháng?”

Phó Ký Trầm: “Quá xem trọng bản thân rồi, cả Phó Thị, trừ anh ra không có mấy người muốn nhìn thấy em cả.”

“……”

Phó Ký Trầm mở một chai nước chanh.

Du Khuynh duỗi tay ra, tưởng là anh mở cho cô, ai dè anh tự mình uống.

Phó Ký Trầm chỉ uống một ngụm rồi đưa bình nước cho cô, “Không phải em muốn đi công ty luật Thạc Dữ sao? Sau này ở bộ phận pháp vụ Phó Thị e là em chẳng còn tự tại như vậy nữa.”

Du Khuynh xém chút nữa là bị sặc nước, cô vội lắc đầu: “Tạm thời không định qua đó.”

Ba cô với chủ nhiệm của công ty luật Thạc Dữ là bạn bè thân thiết.

Nếu Phó Ký Trầm móc nối quan hệ thay cô, thế thì thân phận của cô lộ chắc rồi? Phó Ký Trầm không hiểu, sao cô nỡ từ chối cơ hội đi Thạc Dữ chứ: “Bị rút sợi gân nào rồi?”

“Không có bị rút.” Du Khuynh uống thêm ngụm nước nữa, nhằm kéo dài thời gian vắt não nghĩ lý do: “Tuy thân phận vợ chưa cưới này của anh khiến quan hệ nơi làm việc của em càng phức tạp hơn, nhưng em muốn thử thách một chút.”

Khựng lại mấy giây. Cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cái cớ tốt hơn.

“Em muốn dựa vào thực lực bản thân để ứng tuyển vào Thạc Dữ. Nếu đi vào nhờ quan hệ của anh, trừ phi chúng ta mãi ở bên nhau chứ không hôm nào đó chia tay rồi, em ở Thạc Dữ sẽ trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu của người khác đấy.”

Lý do này khiến anh không còn gì để phản bác.

Về đến nhà, Phó Ký Trầm đặt vali vào phòng quần áo, cởi áo ngoài ra.

Du Khuynh ngồi trên vali xoay đi xoay lại, học theo giọng điệu của anh: “Mấy ngày nay, uống mấy ly nước? Ăn mấy bữa cơm? Ăn có no không? Ngủ có ngon không? Nhớ em không?”

Phó Ký Trầm không lên tiếng, giơ tay tắt đèn, tay kia kéo Du Khuynh dậy.

Du Khuynh ôm cổ anh, dán gò má lên.

Hai người hôn từ phòng quần áo ra tới giường.

Không đến mức tiểu biệt thắng tân hôn nhưng cũng rất kích tình.

Nhẩm tính một chút, bọn họ đã tách ra bốn ngày rồi.

Du Khuynh điều chỉnh hô hấp của mình, giây tiếp theo lại bị anh hôn tối tăm mù mịt.

Sau khi kết thúc thời gian hãy còn sớm, chỉ mới tám giờ rưỡi.

Phó Ký Trầm vào thư phòng. Du Khuynh làm ổ trên sofa đọc sách. Thỉnh thoảng thất thần.

Trong đầu thình lình nhảy ra cảnh tượng diễn ra ở cửa nhà ăn vào trưa hôm nay. Trông Phó Ký Trầm hay độc mồm với cô nhưng khoảnh khắc công khai mối quan hệ đó, thật sự đẹp trai chưa từng có.

Cô lấy sách gõ gõ đầu rồi đọc tiếp.

Bất tri bất giác đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Phó Ký Trầm bận xong đẩy cửa đi ra, liếc chiếc túi bên cạnh Du Khuynh cảm thấy thuận mắt hơn nhiều: “Em chọn thêm một cái túi nữa đi, chọn xong anh thanh toán. Bồi thường cho em.”

Du Khuynh chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vụ bồi thường này, chắc là bồi thường cho uất ức cô phải chịu trong công việc. Nhưng cô không thiếu túi.

“Có thể đổi thành tiền mặt cho em không?”

Phó Ký Trầm đối mắt nhìn cô mấy giây, “Coi như anh chưa nói.”

Không tặng thì thôi. Tối nay đầu óc bị nỗi vui mừng và nhảy nhót che lấp quá mức không thích hợp để đọc sách, Du Khuynh cất đi rồi bò lên giường đăng nhập vào tài khoản kỳ hạn của cô.

Phút chốc đáy lòng lạnh lẽo.

Phó Ký Trầm thuận tay cầm quyển sách đó của Du Khuynh, dựa đầu giường bắt đầu đọc.

“Đúng rồi, anh còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?” Cô cho anh thời gian chuẩn bị tâm lý.

“Không nhớ nữa.”

“Trí nhớ kém thật. Em kiếm đủ hai triệu tệ rồi, thuê anh một tuần.”

“Ừm.”

“Mấy ngày anh đi công tác em kinh doanh được mấy đơn hàng, điều là tiền lẻ tẻ, chủ yếu là nhờ cái túi đắt nhất đó của em, vận may không tệ, vừa đưa ra đối phương còn tăng thêm tiền để mua. Hiện tại chỉ còn thiếu hơn bảy mươi ngàn tệ nữa là đủ hai triệu tệ rồi, chắc khoảng hơn mười đơn hàng nữa là góp đủ.”

Phó Ký Trầm bỗng ngẩng đầu lên: “Tối mấy ngày nay lại giao túi cho khách hàng à?”

Du Khuynh “ừm” một tiếng, qua quýt cho qua.

Trong thẻ của cô, tiền Cá Tinh cho sớm đã đủ bao anh rồi, nào cần phải bán hàng nữa chứ.

Phó Ký Trầm nhìn cô như có điều suy nghĩ, “Chuyển cho anh một triệu chín trăm hai mươi ngàn tệ, số còn thiếu coi như anh mua túi tặng em.”

Bất ngờ đến quá mức đột ngột. Du Khuynh nhào vào lòng anh, ôm chặt cổ anh.

“Vậy thì quyết định như vậy rồi nhé. Mai em sẽ chuyển tiền cho anh, thuê anh một tuần từ Giáng Sinh cho tới tết Nguyên Đán, anh nhớ nghỉ phép, tới lúc đó anh làm trâu làm ngựa hầu hạ em, làm tay sai đắc lực cho em, vì em mà nghiên cứu thị trường cổ phiếu kiếm lại hai triệu tệ em bỏ ra cùng với lãi suất về hết cho em.”

“……”

Anh không nên đồng ý với cô.

Vừa rồi cô nói tối tới còn giao túi cho khách hàng, còn phải nhận thêm mười mấy đơn hàng nữa.

Anh đột nhiên mềm lòng.

Anh quên mất, đây chính là chiêu bán thảm cô chuyên dùng nhất.

Phó Ký Trầm đẩy cô: “Nới tay ra một chút, thở không ra hơi rồi. Em dán sát như vậy làm gì!”

Du Khuynh lại ra sức ôm cổ anh chặt thêm chút nữa, đắc chí nói: “Em bỏ ra hai triệu tệ thuê về mà, em nhất định phải ôm chặt mới được chứ, làm mất rồi chẳng phải em bị lỗ chết sao?”

Phó Ký Trầm nghẹn một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện