Edit: Baby Blue

Beta: Cú

Lúc ăn cơm, Du Khuynh cũng không quên nhắc chuyện thuê Phó Ký Trầm.

“Đúng rồi, đưa số thẻ cho em, lát nữa em chuyển tiền cho anh, một triệu chín trăm hai mươi ngàn tệ, tối qua anh đã nói rồi, không quên chứ?”

Phó Ký Trầm suy nghĩ chốc lát, nếu chuyển hết tiền cho anh thì số dư trong tài khoản của cô sắp thấy đáy rồi.

“Một triệu chín trăm hai mươi ngàn tệ thôi, không phải tới sau Giáng Sinh em mới thuê anh sao? Giờ thanh toán trước, chiết khấu cho em.”

Du Khuynh đoán ra được tại sao Phó Ký Trầm thu ít đi hai mươi ngàn tệ.

Cô gắp đồ ăn cho Phó Ký Trầm: “Nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, em quyết định rồi, cả ngày hôm nay em sẽ không chọc giận anh nữa, chuyện gì cũng nhường anh hết.”

“……”

Ăn cơm xong, Du Khuynh theo Phó Ký Trầm về văn phòng của anh.

Cô mở ngân hàng điện thoại ra: “Đưa số thẻ cho em.” Cô báo thẻ ngân hàng của mình thuộc ngân hàng nào: “Cho em thẻ cùng ngân hàng, nếu không sẽ tốn phí làm thủ tục chuyển khoản.”

“Phí chuyển khoản có bao nhiêu tiền chứ? Không phải mức cao nhất là năm mươi tệ sao?”

“Năm mươi tệ không phải tiền à?”

Phó Ký Trầm càng lúc càng phát hiện, anh nên học thói tiết kiệm của Du Khuynh một chút.

Anh lấy luôn ví tiền đưa cho cô: “Tự em tìm đi.” Anh lướt qua sắp xếp lịch trình của mình: “Thứ bảy anh được nghỉ cả ngày.”

“Ừm. Sau đó thì sao?”

“Sáng thứ bảy tới câu lạc bộ tennis, buổi chiều đi mua quần áo cho em.”

Chấp niệm mua quần áo cho cô rốt cuộc sâu như nào cơ chứ.

Nói tới tennis, Du Khuynh cũng lâu rồi không có đến câu lạc bộ.

Lần đầu tiên cô và Phó Ký Trầm gặp nhau chính là ở sân đánh tennis này.

Điện thoại Du Khuynh rung lên, màn hình hiển thị Cá Tinh.

Cô lập tức ấn tắt: [Đang ở văn phòng của Phó Ký Trầm, không tiện nghe máy.]

Rồi chuyển tiền đi: “Anh kiểm tra và nhận một cái.” Cô đứng dậy.

“Hay là ngủ chút hãy đi?”

“Không đâu, em còn phải chỉnh lý tài liệu.” Cô viện cớ nhanh chóng rời khỏi.

Du Cảnh Trạch: [Em có biết bản thân chụp cái sọt lớn như thế nào không? Ở công ty tại sao Phó Ký Trầm đột nhiên công khai em là vị hôn thê của anh ta? Tần Mặc Lãnh cũng biết chuyện rồi.]

Tay Du Khuynh khựng lại, điều cô quan tâm là: [Ba có biết không?]

Du Cảnh Trạch: [Người lớn chẳng ai quan tâm những điều này.]

Du Khuynh thở phào một hơi, nếu bị ba cô biết cô trốn đi làm ở tập đoàn Phó Thị, có khi bị tức tới nghẹt tim.

Du Cảnh Trạch muốn biết: [Em định khắc phục hậu quả thế nào?]

[Khắc phục hậu quả gì?]

[Bên Phó Ký Trầm, cậu ta không biết em là ai.]

Du Khuynh còn tưởng là chuyện gì lớn lắm: [Biết hay không chẳng ảnh hưởng to tát gì. Em một là không lừa cơ thể anh ấy, hai là không lừa tình anh ấy, ba không lừa tiền anh ấy, bốn chẳng lấy không tiền lương của anh ấy. Sao em phải khắc phục hậu quả chứ?]

Du Cảnh Trạch nói không lại cô, cô còn luôn cảm thấy anh lo bò trắng răng ra.

[Em nói thật với anh đi, ban đầu là em chủ động theo đuổi Phó Ký Trầm đúng không?]

Du Khuynh biết Cá Tinh lo lắng điều gì: [Sao em có thể chủ động theo đuổi anh ấy trong tình huống giấu giếm thân phận được chứ? Yên tâm đi, em không làm chuyện ngốc nghếch như vậy đâu. Là anh ấy chủ động quyến rũ em, nhất quyết muốn ở bên em.]

Du Cảnh Trạch: “……”

Hy vọng là vậy.

Tài lực nhà bọn họ còn kém một bậc so với nhà Phó Ký Trầm.

Chỉ tính riêng khối tài sản của Phó Ký Trầm thôi cũng đủ sánh kịp ba của anh rồi, đấy là còn chưa tính tập đoàn Phó Thị.

Thực lực hùng hậu của tập đoàn Phó Thị, không có mấy tập đoàn bì kịp.

Nếu Du Khuynh giấu giếm thân phận tiếp cận Phó Ký Trầm, tới lúc đó có mười cái miệng cũng không thanh minh được.

[Vậy nhân lúc còn có đường lui, em nhanh chóng vạch rõ ranh giới với Phó Ký Trầm đi, nếu em thật sự không muốn gả cho Tần Mặc Lãnh thì em ra nước ngoài, anh nghĩ cách trộm hộ chiếu ở chỗ ba cho em.]

Du Khuynh: [Bây giờ em đang thích Bắc Kinh.]

Du Cảnh Trạch: “……”

Du Khuynh: [Anh đừng lo lắng nữa, trong lòng em tự có tính toán. Ở Bắc Kinh có thể liên kết tên em với gia đình mình, trừ người nhà chúng ta ra chỉ có Tần Mặc Lãnh, còn lại chẳng có ai nhận ra em đâu.]

[Lại nói thêm, Tần Mặc Lãnh còn mong sao em ở bên cạnh người khác nữa là, như vậy thì anh ta không cần kết hôn với em rồi. Lần đầu tiên gặp mặt với anh ta mà anh ta đã lỡ hẹn, chứng tỏ còn ghét kết hôn hơn cả em.]

Tần Mặc Lãnh lại không thiếu phụ nữ.

Phùng Mạch mua túi của cô hình như cũng là một trong số đó.

[Còn nữa, em khá thích Bắc Kinh thật. Nếu em không muốn ở lại, cho dù ba có giấu chứng minh nhân dân của em đi, em vẫn có cách để bỏ đi. Cùng lắm thì em đi tìm mẹ em.]

[Anh cũng biết đấy, mấy năm qua em gặp sao yên vậy quen rồi, mặc kệ là công việc hay tình cảm. Lần đầu tiên, em muốn chọn một nơi để sống yên ổn. Em nghĩ, có thể là do anh ở đây nên lòng em thanh thản:)]

Du Cảnh Trạch thầm “ha ha” hai tiếng. Kỹ năng vuốt mông ngựa cũng điêu luyện như vậy.

Du Khuynh lại tiêm thuốc an thần cho Du Cảnh Trạch, [Đó giờ em không có ý định kết hôn nên sẽ không có việc vì một ngày đẹp trời nào đó liên hôn với ai mà làm mất mặt mũi của Phó Ký Trầm đâu.]

Cô lại nhắc nhở Du Cảnh Trạch: [Tháng sau có hai ngày lễ, lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán, nhớ tặng túi cho em đấy~]

Du Cảnh Trạch không nhắn lại nữa.

Hôm thứ Bảy, trời cao mây trắng. Gió không lớn, thích hợp vận động ngoài trời. Đúng tám giờ, dưới ánh nắng buổi sáng, xe hơi lái về phía câu lạc bộ vùng ngoại ô.

Du Khuynh chồm ra bên cửa sổ xe, xe hơi lái ra khỏi khu vực thành phố, phong cảnh trước mắt càng lúc càng thoáng đãng, bầu trời cũng xanh hơn một chút.

Lần trước tới câu lạc bộ đã là chuyện của cuối tháng sáu rồi.

Lúc đó cô mới về nước chẳng bao lâu, Cá Tinh sợ cô buồn chán bèn làm cho cô thẻ hội viên của câu lạc bộ này.

Trong câu lạc bộ có đủ môn vận động liên quan tới bóng, mà cô chỉ hứng thú với tennis.

Nhưng lần gặp gỡ Phó Ký Trầm, vốn không nằm trong kế hoạch của cô.

Trưa hôm đó, cô nhận được điện thoại của ba cô, ba nói với cô, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi không còn nhỏ nữa.

Cô hỏi ba, có ý gì.

Trong điện thoại thoáng chốc im lặng.

Ba cô nói: “Ông bà nội con và ông bà nhà họ Tần đều bàn bạc xong cả rồi, cảm thấy con với Tần Mặc Lãnh rất xứng đôi. Ba cũng cảm thấy chẳng ai thích hợp với con hơn Tần Mặc Lãnh. Mặc kệ là bề ngoài hai là năng lực, cậu ấy đều rất nổi bật.”

Bàn bạc…… thích hợp. Mấy lời này mâu thuẫn buồn cười biết bao nhiêu.

Ba cô còn đưa địa chỉ nơi hẹn gặp mặt của bọn họ chính là ở câu lạc bộ này, nói Tần Mặc Lãnh có cùng sở thích với cô, cũng thích tennis.

Cho dù ầm ĩ với ba cô rồi nhưng cô vẫn định gặp Tần Mặc Lãnh một lần, thứ nhất là tôn trọng đối phương, thứ hai có một vài lời nên nói sòng phẳng với nhau.

Cô nghĩ nhất định Tần Mặc Lãnh cũng phản đối kiểu hôn nhân chỉ có lợi ích không có tình cảm này.

Khi đó đi khá vội vàng, cô không kịp về nhà lấy đồ vận động.

Trong cốp xe sau có một bộ đồ đánh bóng của câu lạc bộ tặng lúc làm thẻ, vừa lúc cô thay lên.

Cô ở sân tennis ba cô hẹn sẵn đợi hơn hai mươi phút mà Tần Mặc Lãnh chẳng xuất hiện.

Sau đó nhận được một cuộc điện thoại, là thư ký của Tần Mặc Lãnh, nói nửa tiếng sau Tần Mặc Lãnh phải tham gia một cuộc họp video quan trọng nên không tới kịp.

Nếu buổi tối cô không bận sẽ đón cô đi ăn cơm. Cô từ chối ngay.

Ngay cả việc gọi một cuộc điện thoại cũng là thư ký của anh ta làm thay, nếu cô còn không hiểu ý của anh ta nữa thì đúng là ngốc thật.

Như vậy rất tốt, tránh gây thêm phiền cho nhau.

Một mình cô chẳng cách nào đánh bóng được, thế là đi tìm huấn luyện viên của câu lạc bộ.

Hôm đó trong lòng cô tồn lửa giận, giận ba cô không tôn trọng cô, bảo cô về nước chỉ là để kết hôn thương mại. Trước đó cô còn cho rằng ba muốn giữ cô bên cạnh, muốn nhìn thấy cô nhiều hơn nên mới bảo cô về Bắc Kinh. Ngờ đâu không phải vậy.

Ngày hôm đó lúc đánh bóng, cô ra sức mạnh hơn thường ngày. Huấn luyện viên tiếp chiêu không nổi.

Sau khi kết thúc, huấn luyện viên bị căng dây chằng đầu gối.

Nhưng huấn luyện viên còn một người khách hẹn muốn tới đánh bóng.

Cô tạm thời giúp đỡ, đến lúc đó tăng thêm chút phí cho huấn luyện viên. Người khách hàng đó chính là Phó Ký Trầm.

Hôm đó, Phó Ký Trầm thua cô. Xe hơi lái vào câu lạc bộ. Du Khuynh tỉnh táo lại.

Xuống xe, bọn họ đi vào bên trong câu lạc bộ làm nóng người trước.

Phó Ký Trầm đi phía trước, hôm nay anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, càng hiện rõ vẻ quyến rũ.

Du Khuynh cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao màu trắng có in LOGO của câu lạc bộ trên người mình, xác thực có phần giống huấn luyện viên của Phó Ký Trầm.

Phó Ký Trầm đi đã đủ chậm rồi mà người phía sau vẫn không đuổi theo kịp.

Anh xoay người lại. “Không thể đi nhanh chút à!”

“Em cũng muốn nhanh lắm, ai bảo chân không dài bằng anh chứ.”

“Chân ngắn, không thể sải bước nhiều thêm mấy bước à?”

“……”

Tuy nói vậy nhưng anh vẫn đợi cô đi cùng.

Tới cửa đại sảnh có nhân viên tới dẫn họ vào trong.

Phó Ký Trầm không thích có người bên cạnh bèn ra hiệu cho các cô ấy không cần đi theo. Du Khuynh nối gót Phó Ký Trầm đi vào thang máy.

Đột nhiên bước chân cô khựng lại. Trong thang máy, Cá Tinh cũng ở đấy và cả Tần Mặc Lãnh.

Xuất phát từ sự chột dạ, cô luôn lo lắng Phó Ký Trầm sẽ liên tưởng cô với Du Cảnh Trạch có quan hệ với nhau.

Cô nhỏ giọng nói với Phó Ký Trầm: “Ơ, đó chẳng phải là Tần Mặc Lãnh sao? Người bên cạnh anh ta em cũng biết, cùng một họ với em, trước kia lúc em làm hạng mục ở công ty luật từng ăn bữa cơm với anh ta, khi ấy người nhiều không biết anh ta còn nhớ em không nữa.”

Phó Ký Trầm liếc cô: “Em muốn anh ta nhớ em làm gì?”

Du Khuynh đáp một cách bình tĩnh: “Nhà anh ta có ngân hàng, quen biết khá nhiều người trong giới tài chính, có thêm nguồn tài nguyên không tốt à?”

“Người anh ta biết anh cũng biết. Em quen biết anh ta để làm gì?”

“……”

Du Cảnh Trạch lơ đãng nghiêng mặt qua lập tức khựng lại. Chuyện gì thế này. Anh ấy hạ giọng nhắc nhở Tần Mặc Lãnh: “Em gái tôi và Phó Ký Trầm cũng tới đánh bóng.”

Tần Mặc Lãnh nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy hai người đang từ xa đi tới, anh ta hơi nhíu mày lại.

Sau đó ánh mắt khóa trên người Du Khuynh mấy giây.

Du Cảnh Trạch vẫn nói thay em gái mình: “Cậu cứ coi như không quen biết Du Khuynh, dù sao cậu cũng không định kết hôn với con bé mà con bé càng không có ý định kết hôn.”

Chuyện đã như vậy, anh ấy cũng hết cách: “Con bé thật sự cảm thấy sống cùng Phó Ký Trầm rất thích hợp, vậy cứ mặc con bé. Chuyện của em ấy tôi không định tham dự vào, cứ để nó tự mình thu dọn tàn cục bản thân gây ra.”

Tần Mặc Lãnh im lặng liếc nhìn Du Cảnh Trạch. Người đi đến gần.

Giữa Tần Mặc Lãnh và Phó Ký Trầm, hai người đụng mặt nhau đều tự giác giả mù.

Nhưng Du Cảnh Trạch với Phó Ký Trầm, gặp mặt vẫn phải chào hỏi khách sáo đôi câu. Hôm nay cũng vậy.

“Đã vài ngày không thấy cậu.” Bởi vì em gái của mình đang ở dưới mái hiên người ta nên Du Cảnh Trạch chủ động duỗi tay ra.

Hai người đơn giản bắt tay nhau.

Phó Ký Trầm cười cười: “Gần đây bận vay tiền, không có tâm trạng tiêu khiển.”

Du Cảnh Trạch nói đùa: “Nghe cậu than nghèo như vậy, tôi cũng ngại tới tìm cậu lôi kéo gửi tiết kiệm.”

Hai người trêu chọc lẫn nhau vài câu.

Du Khuynh biết, tuy Cá Tinh lấy chuyện lôi kéo gửi tiết kiệm ra để nói đùa, nhưng trong lòng anh ấy luôn muốn lôi kéo các công ty dưới trướng tập đoàn Phó Thị trở thành khách hàng lớn của ngân hàng nhà bọn họ.

Dòng tiền kinh doanh của tập đoàn Phó Thị xưa nay luôn ổn định, năng lực sáng tạo cực mạnh.

Cá Tinh từng nói được hợp tác với những xí nghiệp này của tập đoàn Phó Thị, không cần lo lắng khả năng hoàn trả khoản vay, chỉ lời không lỗ.

Nhưng bởi vì nhà bọn họ xảy ra các loại tranh chấp trong các lĩnh vực khác với tập đoàn Phó Thị.

Các công ty con dưới trướng tập đoàn Phó Thị không có nhà nào mở tài khoản ở ngân hàng nhà bọn họ.

Hiện tại lại thêm Tần Mặc Lãnh, Phó Ký Trầm càng không thể hợp tác với nhà cô.

Cuộc trò chuyện của hai người họ kết thúc.

Lúc này Du Khuynh nở nụ cười nghề nghiệp với Du Cảnh Trạch, giọng điệu cũng được điều chỉnh vừa phải: “Du tổng, xin chào.”

Du Cảnh Trạch hơi gật đầu: “Xin chào, luật sư Du.” Anh ấy xoay mặt nhìn Phó Ký Trầm: “Còn chưa kịp chúc mừng cậu. Mấy ngày trước nghe nói cậu đính hôn rồi, là luật sư thuộc bộ phận pháp vụ của các cậu, còn cho rằng bọn họ nói đùa ấy chứ.”

Thang máy sớm đã ngừng lại.

Nhân viên câu lạc bộ luôn ấn chốt mở cửa, đợi Du Cảnh Trạch và Tần Mặc Lãnh đi vào.

Du Cảnh Trạch nói vài câu đơn giản với Phó Ký Trầm rồi rẽ vào trong thang máy.

Du Khuynh cũng vô thức bước theo vào, đó là thói quen tình thân tới từ nhiều năm.

Đợi cô xoay người lại, Phó Ký Trầm đang âm u nhìn cô.

Du Khuynh: “……”

Tầm mắt của Phó Ký Trầm đang quét tới quét lui trên mặt Du Khuynh và Du Cảnh Trạch mấy lần.

Trong lúc đó, Du Cảnh Trạch có mấy lần giao nhau với ánh mắt của Phó Ký Trầm trong mấy giây ngắn ngủi. Anh ấy phát hiện ra vẻ mặt Phó Ký Trầm rất đặc sắc. Lúc anh ấy với Du Khuynh không đứng cạnh nhau, ít có ai cảm thấy hai người giống anh em.

Nhưng một khi đứng song song thì lại rất giống.

Sẽ càng nhìn càng thấy giống người một nhà.

Du Khuynh không có thời gian nghiên cứu xem trong lòng Phó Ký Trầm đang nghĩ gì, cô đang định nhấc chân lui trở ra. Ai ngờ Tần Mặc Lãnh đi vào rồi thì trực tiếp ấn nút đóng cửa lại.

Phó Ký Trầm: “……”

Du Khuynh: “……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện