Edit: Baby Blue

Beta: Cú

Đêm sâu thẳm. Gió kèm theo hơi lạnh thấm vào người.

Phó Ký Trầm đứng dậy đóng cửa sổ thư phòng lại rồi tiếp tục tăng ca. Anh đang xem bản kế hoạch vay vốn mới nhất, xem được một nửa thì bị tấm thẻ của Du Khuynh cùng với mấy lời nói kỳ lạ đó của cô chiếm hết đầu óc. Nguy cơ khủng hoảng tài chính không cách nào dự đoán được? Anh khép bảng kế hoạch lại, tắt máy tính rồi về phòng ngủ. Du Khuynh nằm trên gối của anh, không đắp chăn, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Ăn no sung sướng, ngủ rất ngon lành.

Phó Ký Trầm nằm xuống ôm cô vào lòng. Hôm sau, ngày tháng đau khổ vì dậy sớm lại bắt đầu. Du Khuynh chẳng rầm rì giống như trước kia, dậy khá là dứt khoát.

Tới dưới lầu, trong không khí tràn ngập hơi lạnh.

Chỉ còn mấy ngày nữa là sang tháng mười hai rồi.

Người dậy sớm đúng là không ít, mỗi tòa lầu đều có cửa sổ sáng đèn của vài hộ gia đình.

“Phó tổng.”

“Làm gì?”

“Em dậy sớm anh phải tăng tiền lương cho em đấy. Bởi vì anh có thêm một người dậy lúc năm giờ với anh.”

Phó Ký Trầm cảm thấy cuối cùng cô cũng nói tiếng người rồi, đương nhiên còn phải dưới tình huống bỏ nửa câu trước đi.

Anh nhìn cô, “Được thôi, tiền lương tới cuối tháng tổng kết. Vậy anh có công khiến em hoàn thành quá trình lột xác từ sâu thành chim, em chuẩn trả cho anh bao nhiêu tiền công?”

Du Khuynh: “Nhưng em chỉ là con chim nhỏ bị lỗi, không tìm anh bắt đền là cho anh mặt mũi rồi.”

Phó Ký Trầm đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Bị lỗi chỗ nào?”

“Mắt, không có thị giác nhìn ban đêm, nhìn không thấy sâu.”

“…”

Tới công ty, Du Khuynh ngồi ở văn phòng Phó Ký Trầm đợi tới tám giờ rưỡi, ăn xong bữa sáng rồi mới về bộ phận pháp vụ.

Khu làm việc của bộ pháp vụ chỉ có Chương Tiểu Trì tới, lúc này đang lau bàn.

Bàn dựa sát cửa sổ. Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ lá xách, rớt từng tia nắng lên người cô ấy.

“Tiểu Khuynh Thành, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Trên bàn Du Khuynh có một lớp hơi ẩm mỏng manh, trên hai chậu cây trong góc bàn dính vào giọt nước. Chương Tiểu Trì đã lau bàn cho cô, chậu cây cũng được tưới nước.

“Cảm ơn nha.”

“Khách sáo như vậy làm gì, lúc cô tới sớm cũng lau bàn giúp tôi mà.”

Du Khuynh đặt túi và điện thoại xuống rồi bưng chậu cây tới bên cửa sổ phơi nắng.

Khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ bị phá vỡ bởi tiếng giày cao gót ở cửa khu làm việc vọng tới cùng với tiếng chất vấn bất bình.

“Vị trí này của tôi đang làm tốt vậy mà, dựa vào đâu đổi tôi đi chứ! Chỉ bởi vì…”

“Được rồi, cô bớt nói hai câu đi.”

Phía sau là tiếng của Châu Doãn Lỵ.

“Tôi không nuốt trôi cơn giận này! Chỉ bởi vì Du Khuynh…”

Người đi vào nhìn thấy Chương Tiểu Trì và Du Khuynh, lập tức nuốt lời tới bên miệng xuống.

“Chủ nhiệm, chào buổi sáng.”

Chương Tiểu Trì lên tiếng chào hỏi.

“Chào buổi sáng.”

Châu Doãn Lỵ hơi gật đầu rồi đi thẳng vào văn phòng.

Viên Văn Văn nối bước theo sau, đi được vài bước bỗng ngoảnh lại nhìn Du Khuynh một cái, khóe môi nhếch lên, sự khinh thường ngập tràn trong mắt.

Viên Văn Văn chính là người cướp vị trí ban đầu của Du Khuynh.

Đóng cửa lại, Châu Doãn Lỵ tức tới liên tục bóp mi tâm.

Viên Văn Văn này, ở nhà bị chiều quá sinh hư, tới nơi làm việc vẫn giữ cái tính đó.

Viên Văn Văn vẫn còn nổi giận đùng đùng: “Vị trí đã ổn định hết rồi, sao lại muốn đổi nữa ạ?”

Châu Doãn Lỵ bóp sống mũi: “Vị trí hiện tại của em vốn dĩ chính là của Du Khuynh, lại nói văn kiện pháp luật của hạng mục quan trọng có lần nào không phải Du Khuynh sửa cho em?”

Viên Văn Văn cứng họng.

Chẳng có lời nào để phản bác.

Châu Doãn Lỵ hòa hoãn lại, mở máy tính, ra hiệu cho cô ta: “Đừng ở đây lằng nhằng nữa, nên làm gì thì đi làm đi, sắp xếp phần công việc trong tay em đâu vào đấy, tranh thủ sớm giao nhận với Du Khuynh.”

Trong lòng Viên Văn Văn còn chứa một bụng tức: “Sau khi đổi vị trí, chị biết có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng em không?”

Châu Doãn Lỵ thở dài: “Thế thì phải làm sao? Điều chức vụ của em cũng là vì muốn tốt cho em, sau này em nhớ kỹ cho chị đừng gây hấn trực diện với Du Khuynh.”

Viên Văn Văn giật giật khóe môi.

Trong cuộc họp buổi sáng, Châu Doãn Lỵ công bố chuyện điều chức vụ của Viên Văn Văn và Du Khuynh, đương nhiên là nói giai đoạn điều chuyển chức vụ kết thúc, hiện tại ai về vị trí vốn có của người ấy.

Không ít đồng nghiệp đồng loạt đưa mắt nhìn sang Viên Văn Văn.

Viên Văn Văn sớm đã cảm nhận được đủ loại ánh mắt xem náo nhiệt hoặc là cười trên nỗi đau người khác. Hiện tại tường của cô ta còn chưa ngã nữa. Mà bọn họ đã định hợp sức đẩy rồi.

A… a

Đẩy đi, cho dù đẩy ngã rồi cô ta vẫn nhiều tiền hơn bọn họ!Một cái túi xách của cô ta cũng bằng nửa năm tiền lương của họ. Viên Văn Văn xắn tay áo lên, tay chống cằm làm lộ ra chiếc đồng hồ mới mua.

Những người khác: “……”

Viên Văn Văn cong môi, cô ta chính là cố ý khiến bọn họ hâm mộ đố kỵ đến chết.

Đột nhiên cảm thấy rất cảm ơn người ba nhà giàu mới nổi đó của cô ta, cô ta muốn mua gì là mua đó.

Châu Doãn Lỵ còn đang nhấn mạnh trong công việc tuần trước vẫn tồn tại nhiều vấn đề, chị ta phát hiện động tác nhỏ của các cô ấy bèn ho khan hai tiếng, bọn họ nhanh chóng tập trung trở lại.

Chương Tiểu Trì quét mắt khắp bàn hội nghị, chỉ có mỗi Du Khuynh là tập trung lắng nghe không màng tới chuyện bên ngoài, nghiêm túc ghi chép nội dung quan trọng trong cuộc họp.

Châu Doãn Lỵ lại nhắc nhở Du Khuynh: “Vụ kiện với bên Lạc Mông, cô bám sát một chút, đối chất với luật sư cố vấn xong có gì cần bọn tôi cung cấp sẽ lập tức cung cấp ngay.”

Du Khuynh gật đầu: “Được.”

Nhìn tới hai chữ Lạc Mông, đầu cô lại phình ra.

Cô không ngờ ba cô còn tăng vốn đầu tư vào Lạc Mông, hiện tại là cổ đông lớn thứ ba của Lạc Mông.

Sau khi tan họp, Du Khuynh lại nhìn hai chữ Lạc Mông một cái rồi khép mạnh tập tài liệu lại.

Vừa ra khỏi phòng hội nghị thì điện thoại vang lên.

Không có ghi chú tên, số cuối là dãy số liền.

Du Khuynh đi tới bên cửa sổ đầu cuối hành lang, ở đây yên tĩnh chẳng có ai đi ngang qua.

Trong lúc đó tiếng chuông kết thúc. Sau lại vang lên lần thứ hai. Cô trượt màn hình nghe máy.

“Là tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Tần Mặc Lãnh từ trong ống nói truyền tới.

Nhất thời Du Khuynh chẳng hiểu rõ mục đích anh ta gọi cuộc điện thoại này là gì.

“Điện thoại của luật sư Du đúng là không phải khó gọi bình thường.”

“Có thể là bởi vì có sự can thiệp của Phó Ký Trầm, không thân thiết với số điện thoại của anh.”

“……”

Du Khuynh chẳng có thời gian đôi co với anh ta, “Tần tổng, có gì cần chỉ giáo?”

“Lạc Mông kiện quyền thương hiệu với Đóa Tân, em nghe nói rồi nhỉ?”

Du Khuynh nhìn phần văn kiện nóng bỏng tay trong tay, cô luôn cảm thấy là Tần Mặc Lãnh cố ý gây sự làm khó khiến cô bị kẹp ở giữa.

Điện thoại phút chốc chìm vào im lặng.

Giọng của Tần Mặc Lãnh lại vang lên: “Du Khuynh, mặc kệ em thừa nhận hay không, số tiền em tiêu trong mấy năm nay trong đó có phần lớn lợi nhuận tới từ Lạc Mông.”

“Em nói xem em tới đâu tìm công việc chả được, một hai cứ tới tập đoàn Phó Thị.”

“Từ chức, về đây.”

“Em muốn tới Thạc Dữ, tôi đảm bảo khiến em vào được.”

Du Khuynh cười cười, đáp trả anh ta từng câu một.

“Công việc cũng phải nghiên cứu tới duyên phận, trùng hợp tôi lại có duyên với tập đoàn Phó Thị.”

“Phó Ký Trầm không nỡ để tôi từ chức, cho dù tôi từ chức thì anh ấy cũng sẽ cướp tôi trở lại.”

“Tạm thời tôi chẳng có dự định tới Thạc Dữ. Phó Ký Trầm cũng từng nhắc qua với tôi nhưng bị tôi từ chối rồi.”

“Tần tổng, còn vấn đề gì khác nữa không?”

Im lặng mấy giây.

Tần Mặc Lãnh nói: “Đợi tôi xem sách đã, hai ngày nữa tôi sẽ tới tìm em.”

Du Khuynh: “?”

“Có ý gì?”

Cuộc điện thoại đã bị cắt đứt.

Du Khuynh kéo số điện thoại của Tần Mặc Lãnh vào danh sách đen, chần chừ mấy giây lại lôi trở ra.

Với tính cách đó của Tần Mặc Lãnh, nếu thật sự muốn tìm cô nhất định sẽ đổi số gọi tới.

Buổi sáng Du Khuynh còn có một hội nghị, là hội nghị tiếp ký bên Đóa Tân.

Đây có thể là lần cuối cùng trước khi cô điều chức có dính dáng với Triệu Thụ Quần và Tiêu Dĩ Lâm.

Vừa ngồi xuống, trong nhóm có thông báo nói hội nghị tiếp ký hôm nay hủy bỏ. Bên Phó tổng có cuộc họp quan trọng, Kiều Dương phải đi tham gia.

Kiều Dương cho rằng bản kế hoạch vay vốn mới nhất của mình không hợp lệ, kết quả Phó Ký Trầm quyết định từ bỏ đấu thầu miếng đất thứ hai.

Làm kinh ngạc hết tất cả mọi người trong phòng hội nghị, bọn họ lần lượt nhìn về phía Phó Ký Trầm một cách thật không thể tin nổi.

Chỉ trong hai ngày cuối tuần ngắn ngủi, là cái gì khiến ông chủ đưa ra quyết định khó khăn như vậy?

Sở dĩ nói là khó khăn, là bởi vì trước giờ Phó Ký Trầm chưa từng tự phủ nhận quyết định của bản thân.

Kiều Dương cho rằng: “Phó tổng, là chính sách chuyển nhượng của miếng đất đó có thay đổi đúng không?”

“Không có thay đổi.”

“… Thế?” Kiều Dương nhất thời nghĩ không ra nguyên nhân nào khác khiến anh từ bỏ. Ban đầu quyết định đấu thầu hai miếng đất này, trong cấp lãnh đạo chẳng có ai phản đối.

Sau khi đánh giá rủi ro xong, tuy mức độ rủi ro không nhỏ nhưng thích hợp kinh doanh, lợi nhuận khả quan.

Mà tiền đấu thầu lần này không có dùng tới dòng tiền vốn có, là Phó Ký Trầm đích thân móc nối quan hệ vay được.

Cô ấy cũng từng phân tích, lợi nhuận tương lai thu được từ hai miếng đất này luôn cao vượt mức so với lãi suất vay.

Dùng tiền vay để kiếm tiền còn chẳng cần bọn họ nhọc lòng, đây là điều các cổ đông thích nhìn thấy nhất.

Đứng trước sức hấp dẫn của lợi nhuận cực lớn, những tiếng phản đối cũng dần dần biến mất.

Thật ra, cho dù phản đối cũng chẳng có tác dụng gì.

Chuyện Phó Ký Trầm đã quyết định, căn bản chính là tên đã b4n ra chẳng thể thu về.

Phó Ký Trầm không nhiều lời về nguyên nhân tại sao đột nhiên từ bỏ đấu thầu một trong hai miếng đất đó, chỉ nói: “Tốc độ mở rộng của bên công ty bất động sản vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định, đi quá nhanh dễ ngã đập đầu. Không lùi nửa bước khó mà tiến ngàn dặm.”

Sau khi tan họp, Kiều Dương theo Phó Ký Trầm tới văn phòng của anh.

Cô ấy suy nghĩ trăm bề vẫn không hiểu, “Là mấy cổ đông khác liên kết làm khó anh đúng không?”

Phó Ký Trầm hỏi ngược lại: “Bọn họ có thể làm khó được tôi à?”

“Vậy là… bên ngân hàng có biến?”

“Đều không có.”

Kiều Dương càng khó hiểu hơn, cô ấy yên lặng đợi Phó Ký Trầm đưa ra một đáp án.

Phó Ký Trầm đưa mấy phần văn kiện ký tên xong cho cô ấy, “Tiếp theo tập trung hết mọi tinh lực lên trên mảnh đất vàng kia.”

“Được ạ.” Đáp xong nhận lấy văn kiện.

Cô ấy không đi vội mà lật văn kiện ra xem, còn muốn đợi Phó Ký Trầm nói xem vì sao từ bỏ đấu thầu.

Hai phút trôi qua.

Tiếng gõ bàn phím của Phó Ký Trầm không có dấu hiệu dừng lại, cũng chẳng có ý định nói chuyện.

“Phó tổng, anh bận tiếp đi.”

“Ừm.”

Kiều Dương biết điều cầm tài liệu rời khỏi.

Phan Chính đợi Kiều Dương rời khỏi rồi mới gõ cửa đi vào.

Anh ta tới báo cáo công việc, chẳng hỏi nhiều về chuyện trong cuộc họp buổi sáng.

Có điều Phó Ký Trầm chủ động đề cập tới, “Là Du Khuynh nhắc nhở tôi.” Từ lúc thu được thẻ ngân hàng của cô vào tối qua cho đến trước cuộc họp sáng nay, anh đều đang lưỡng lự.

Sau khi suy tính kỹ càng mới đưa ra quyết định.

Phan Chính sớm đã đoán được là Du Khuynh khiến ông chủ quay đầu phản tỉnh, chỉ có Du Khuynh mới làm được chuyện này.

Cả buổi chiều, phút chốc trôi qua lúc nào không hay.

Chương Tiểu Trì vươn vai: “Tiểu Khuynh Thành, cô đang bận gì đấy? Từ trưa tới giờ chẳng ngẩng đầu lên.” Ngay cả phòng trà nước cũng không đến.

“Bận làm thủ tục chuyển giao công việc.”

“Nhanh như vậy? Chẳng phải nói phải hai ba tuần nữa sao?”

Du Khuynh không lên tiếng mà hất cằm về phía văn phòng của Châu Doãn Lỵ.

Chương Tiểu Trì lập tức hiểu ra. Hiện tại vị trí Du Khuynh đang ngồi chướng mắt không ít người, nhất là phía bên bộ phận tiêu thụ của Đóa Tân.

Chuyển đổi chức vụ, trông giống như nịnh bợ Du Khuynh nhưng thật ra là không muốn nhìn thấy cô.

Cho dù là bà chủ tương lai của công ty cũng không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được.

Mà ông chủ vì muốn chu toàn đại cục sẽ luôn cân nhắc lợi ích mọi mặt.

Bởi vì tập đoàn Phó Thị chẳng phải của riêng nhà họ Phó mà còn có những cổ đông khác nữa.

Du Khuynh chỉnh lý xong hết tất cả hồ sơ cần chuyển giao, mười phút trước cô nhận được tin nhắn của Châu Doãn Lỵ bảo cô ngày mai lập tức chuyển giao với Viên Văn Văn, chị ta làm chứng.

Tốc độ điều chuyển chức vụ nhanh như ngồi tên lửa vậy.

Trong tay cô vẫn còn mấy phần hợp đồng kinh tế quan trọng phải lấy qua cho thư ký Phan, sẵn tiện làm một cuộc chuyển giao công việc với thư ký Phan luôn.

Cô hẹn xong thư ký Phan, anh ta bảo cô nửa tiếng trước khi tan tầm qua đó.

Thời gian gần tới, Du Khuynh ôm theo tập văn kiện tới khu làm việc của tổng giám đốc.

Thư ký Phan thấy Du Khuynh tới, anh ta dẫn theo trợ lý, “Chúng ta tới phòng hội nghị, hợp đồng quá nhiều, bàn làm việc của tôi hết chỗ đặt rồi.”

Du Khuynh áy náy: “Thật ngại quá, thư ký Phan, có thể phải làm trễ giờ tan tầm của anh rồi, bên tôi chuyển giao khá vội.”

Thư ký Phan hiểu cả: “Không vội, tôi chưa từng tan tầm đúng giờ bao giờ, đường xá khá kẹt.”

Tới phòng hội nghị, Du Khuynh bày hết hợp đồng ra, có một vài điều cần chú ý cô nói với thư ký Phan trước, trợ lý ngồi bên cạnh nghiêm túc ghi chép lại.

Giờ tan tầm tới rồi mà bọn họ vẫn chưa bận xong. Điện thoại Du Khuynh rung lên, weixin có tin nhắn thoại tới.

Điện thoại cô đặt bên cạnh chồng hợp đồng, thư ký Phan vô thức nhìn một cái còn cho rằng là điện thoại mình đang rung, kết quả nhìn thấy avatar we chat quen thuộc.

Tính nhận dạng rất cao, là weixin của ông chủ. Tên ghi chú hiển thị trên màn hình thật sự huyền diệu hết sức.

Du Khuynh: “……”

Nhanh chóng lấy điện thoại qua. Lúng túng cười cười.

Thư ký Phan lấy tay đỡ trán, thì ra ông chủ trong mắt Du Khuynh có hình tượng như vậy.

Nhịn không được, cuối cùng anh ta vẫn im lặng bật cười.

Phó Ký Trầm gửi tin nhắn thoại cho Du Khuynh muốn hỏi mấy giờ cô tan làm.

Du Khuynh không nghe, sau khi ấn tắt rồi gửi tin nhắn cho anh: [Em đang bận, có chuyện gì gửi tin nhắn, không có chuyện anh cứ về nhà trước đi.]

Người phụ nữ này chính là một con robot vô tình. Phó Ký Trầm tắt máy tính, tan làm.

Đi ngang qua phòng hội nghị thuộc khu làm việc của thư ký, cái bóng lưng quen thuộc quay lại với cửa đó đập vào trong mắt.

Bước chân Phó Ký Trầm khựng lại, chuyển hướng đi qua.

Nghe tiếng, mấy người họ đều ngoảnh đầu lại. “Phó tổng.”

Phó Ký Trầm gật đầu, chẳng đợi họ đứng dậy anh đã vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục bận.

Anh tìm vị trí đối diện bàn hội nghị ngồi xuống đợi Du Khuynh cùng về.

Thư ký Phan vừa nhìn thấy Phó Ký Trầm, trong đầu lập tức lướt qua phần ghi chú Du Khuynh đặt cho ông chủ trong we chat, anh ta muốn nghiêm túc nhưng lại thất bại.

Phó Ký Trầm ngẩng đầu thì thấy khóe môi thư ký Phan chứa ý cười, là kiểu âm thầm cười trộm giống như mỗi tế bào trên mặt đều nhuốm sự vui vẻ.

Anh ngả ra sau dựa lên thành ghế.

Nhìn qua lần nữa, ý cười của thư ký Phan vẫn chưa tan.

“Thư ký Phan, trong nhà có chuyện vui gì à?”

Thư ký Phan: “……”

“Vâng, cũng không phải chuyện vui gì. Hôm nay nhật ký của con gái tôi được khen ngợi, đề tài là ba của em.”

Du Khuynh vờ như không biết gì cả, tập trung chuyển giao chi tiết với trợ lý.

Trước giờ Phó Ký Trầm chưa từng ở chung với trẻ con, cũng không trải nghiệm được quá trình làm cha, vì một đoạn nhật ký mà có thể vui mừng thành như vậy.

Anh tùy tiện hỏi: “Trường mẫu giáo bây giờ cũng yêu cầu viết nhật ký à?”

Thư ký Phan: “…… Vâng.”

Anh ta tiếp tục bịa: “Học kỳ này vừa học được phiên âm, giáo viên vì muốn tăng độ nhận biết phiên âm cho bọn trẻ nên để chúng dùng phiên âm viết nhật ký.”

Phó Ký Trầm gật gật đầu, “Phương pháp dạy học này không tệ.”

Thư ký Phan: “……”

Cái này là anh ta nói bừa đấy.

Chỉ có Du Khuynh biết thư ký Phan vừa rồi đang cười cái gì.

Nếu cứ để Phó Ký Trầm tiếp tục hỏi nữa, chắc thư ký Phan phải vắt kiệt não để bịa đặt mất.

Cô ngẩng đầu: “Phó Ký Trầm, anh đừng làm ồn nữa, ra ngoài đợi em, đừng quấy nhiễu công việc của bọn em.”

Phòng hội nghị lập tức im lặng như tờ.

Có điều Du Khuynh gọi anh là Phó Ký Trầm chứ không phải Phó tổng, chẳng đến mức không cho anh mặt mũi.

Phó Ký Trầm không đi nhưng giữ im lặng, thôi trò chuyện với thư ký Phan mà chuyển sang lướt điện thoại.

Thư ký Phan thở phào một hơi, thật sợ ông chủ hỏi tiếp thì sẽ lộ tẩy mất.

Bận xong.

Thư ký Phan và trợ lý biết điều rời khỏi phòng hội nghị trước.

Du Khuynh thu dọn tập văn kiện: “Cảm ơn Phó tổng của em đợi em.”

Phó Ký Trầm đứng dậy đi tới bên cạnh cô, đánh giá cô: “Vừa rồi còn hung dữ với anh, lúc này lại dịu dàng như vậy.”

Du Khuynh nói bằng giọng nghiêm chỉnh: “Vừa rồi anh trò chuyện với thư ký Phan ảnh hưởng tới công việc. Chẳng phải em đang nhanh chóng kết thúc công việc để về nhà sớm với anh sao.”

Chỉnh lý xong, Du Khuynh cùng rời khỏi với Phó Ký Trầm.

Vừa ra khỏi cánh cửa thứ nhất thì có thang máy phổ thông dừng lại, bước ra là một cô gái của quầy lễ tầng đại sảnh, trong tay cô ấy cầm theo một gói bưu phẩm.

“Phó tổng, bưu phẩm riêng của ngài, vừa tới.”

“Được, cảm ơn.” Phó Ký Trầm nhận lấy gói bưu phẩm.

“Anh mua sắm trên mạng à?” Du Khuynh ghé tới ngó một cái.

“Không mua trên mạng.” Bản thân Phó Ký Trầm cũng không biết là ai gửi bưu phẩm cho anh, ghi chú là sách, phía gửi hàng là một tiệm sách ở Bắc Kinh.

Anh nhíu mày, trước giờ anh chưa từng mua sách gì ở tiệm sách này cả. Bình thường sách anh xem đều là thư ký Phan thay mặt đi mua.

Du Khuynh duỗi tay sờ gói bưu phẩm, đụng tới sách bên trong, tổng cộng có ba quyển, độ dày mỏng mỗi quyển khác nhau. “Mở ra xem thử, nói không chừng là ai mua rồi gửi thẳng cho anh thì sao.”

“Em xé giúp anh, lỡ như bên trong có thư từ khủng bố gì đó.”

“Không đến mức, bây giờ bưu phẩm đều phải dùng tên thật để ký gửi.” Phó Ký Trầm xé ra, mặt trên cùng là một tấm card viết tay.

[Phó tổng: Xin chào. Hôm trước dạo tiệm sách cảm thấy có vài quyển không tệ, anh sẽ nhanh chóng dùng tới nó nên thuận tiện mua cho anh rồi. Không cần khách sáo, chỉ là một cái nhấc tay thôi. ——— Tần Mặc Lãnh.]

Phó Ký Trầm lại nhìn tên sách, tổng cộng có ba quyển.

“Bí Quyết Chữa Thất Tình”

“Khiến Bản Thân Tốt Hơn Sau Chia Tay”

“200 Câu Chuyện Vực Dậy Ý Chí Đàn Ông Thất Tình Nên Đọc”

Phó Ký Trầm: “……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện