Edit: Baby Blue
Beta: Cú
Còn có một đống hợp đồng phải xét duyệt, Du Khuynh không có thời gian để nghĩ tới bữa sáng nữa.
“Mỹ Khuynh Thành, cô muốn uống cà phê không? Tôi đến phòng trà đây.” Chương Tiểu Trì đứng dậy khỏi ghế, vươn vai một cái.
Du Khuynh nhìn chằm chằm máy tính đang so sánh với kết quả tra được trong điện thoại nên căn bản không nghe Chương Tiểu Trì nói gì.
“Du Khuynh?”
Du Khuynh ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Có chuyện gì?”
“Chừng nào tôi mới được như cô đây, lúc làm việc cũng không nghe thấy người khác gọi.” Chương Tiểu Trì buông lời cảm khái rồi chỉ chỉ cốc của cô: “Uống cà phê không?”
“Cảm ơn.”
Du Khuynh tiếp tục thẩm tra đối chiếu, sau khi xác định tài nguyên của cửa hàng kinh doanh kia có vấn đề thì trực tiếp vào trong OA gửi hợp đồng trả lại cho bộ phận tiêu thụ, giải thích tỉ mỉ vấn đề nằm ở đâu.
Phó Ký Trầm gửi tin nhắn cho cô: [Có đói không?]
Du Khuynh: [Chủ nhân điện thoại đã không còn tồn tại nữa, cô ấy bị chim ăn rồi, bị chim ăn rồi!]
Bên kia không trả lời lại nữa.
Hẳn là bị cô làm tức hộc máu rồi.
Cả buổi sáng, Du Khuynh uống hết hai ly cà phê dằn bụng nhưng bụng vẫn đói cồn cào.
Lúc mười giờ rưỡi, cô thật sự nhịn không được nữa.
Cô hỏi Chương Tiểu Trì: “Có đồ ăn vặt không?”
Công ty có quy định, không được phép ăn đồ trong văn phòng nhưng phụ nữ xưa giờ dễ gì chịu nghe lời, miệng vẫn nhai không dứt.
Trước kia Chương Tiểu Trì rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng sắp tới đây phải đi xem mắt nên cô ấy đang cố gắng giảm cân.
“Để tôi tìm xem, chưa chắc có.”
Lục hết mấy ngăn tủ chỉ có hai miếng socola, cô ấy ném lên bàn Du Khuynh.
“Ráng chịu đựng chút đi, còn có một tiếng nữa là được đi ăn cơm rồi.”
Du Khuynh ít khi ăn socola, calo quá cao. Giờ đang đói nên không kén ăn nữa: “Cám ơn nha.” Cô bỗng nhìn Chương Tiểu Trì chằm chằm, Chương Tiểu Trì bị nhìn đâm ra lúng túng.
“Cô nhìn gì vậy!”
“Nối mi rồi nha.” Du Khuynh cười.
Cô bóc socola ra cắn một miếng nhỏ, nhai chậm rãi. “Đẹp lắm.”
Chương Tiểu Trì nói thật với cô: “Bạn tôi giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, hẹn cuối tuần này gặp mặt.”
“Haizz.” Cô nàng thở dài: “Mỹ nữ như các cô không thấu hiểu nỗi lo của người có vẻ đẹp bình thường như chúng tôi đâu. Tôi tốt nghiệp đại học đến nay còn chưa yêu lần nào.”
Du Khuynh: “Tôi cũng chưa yêu.”
Chương Tiểu Trì không tin, Du Khuynh nói như vậy chẳng qua là lo nghĩ cho cảm xúc của cô thôi.
Từ khi Du Khuynh tới bộ phận pháp luật của họ tới nay, người tới đây hỏi thăm các vấn đề liên quan tới pháp luật, liên tục không ngớt, đa số đều là đồng nghiệp nam.
Buổi trưa tới nhà ăn ăn cơm thì thôi khỏi nhắc đến nữa.
Vô số ánh mắt của đám đồng nghiệp nam, xoạch xoạch xoạch, toàn phát sáng vì Du Khuynh.
Ngắm người đẹp quên đói, câu này dùng để nói người đẹp như Du Khuynh đây.
Ở cửa có giọng nói quen thuộc vang tới, càng lúc càng gần: “Ờ, được, có lẽ do hợp đồng nhiều đè xuống phía dưới rồi, không để ý. Tôi đã tới văn phòng, giúp cậu xem ngay đây, ừ, được, tạm biệt.”
Đấy là Châu Doãn Lỵ quản lí của bộ phận pháp luật đang nói điện thoại, bình thường chị ta nói chuyện với bọn họ không dùng giọng điệu như vậy để nói. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại nhiều thêm một phần ôn hòa, so với ngày thường hệt như hai người khác nhau.
“Du Khuynh, đến đây một chút.” Giọng nói không có độ ấm vang khắp văn phòng.
Đây mới là mùi vị khiến người ta quen thuộc, đây mới là Châu Doãn Lỵ.
Chương Tiểu Trì gục đầu, nhìn Du Khuynh bằng ánh mắt đồng cảm.
Du Khuynh cất tài liệu quan trọng vào tủ rồi bước nhanh vào phòng làm việc của chủ quản.
Châu Doãn Lỵ vừa từ bên ngoài về, treo áo khoác xong, “Bên Đóa Tân có một hợp đồng bị cô ép xuống à?”
“Không ép.” Du Khuynh báo tình hình cụ thể: “Là bên khu Tây Nam có một nhà mới mở, máy scan giấy phép kinh doanh có vấn đề, sau này mới thêm vào phạm vi kinh doanh tiêu thụ sản phẩm đóng gói, đồng thời không có sản phẩm lưu thông để đảm bảo. Tôi đã gửi trả trong OA rồi, tiêu chuẩn của nhà kinh doanh bên đó, nhân viên kinh doanh của bọn họ không thể không biết.”
Cô không biết bên bộ phận tiêu thụ cáo trạng thế nào với Châu Doãn Lỵ, thêm dầu thêm muối đùn đẩy trách nhiệm lên người cô ra sao.
Châu Doãn Lỵ rót một ly nước, không lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn Du Khuynh.
Du Khuynh đọc hiểu ánh mắt của quản lí muốn biểu đạt điều gì, là muốn cô bật đèn xanh vô điều kiện trong OA cho bộ phận tiêu thụ.
Nhưng không thể nào.
Bật đèn xanh rồi, một khi xảy ra vấn đề gì thì cô phải chịu trách nhiệm.
Châu Doãn Lỵ thong thả uống nước, tủm tỉm nhìn Du Khuynh: “Bên giám đốc Triệu nói rồi, nhà kinh doanh đó đang xin giấy phép thay đổi phạm vi kinh doanh với cục công thương, thủ tục có thể phải chậm mấy ngày, tới lúc đó tất cả tài liệu sẽ được gửi tới cùng với hợp đồng chính thức.”
Trước giờ Du Khuynh không tin mấy lời đảm bảo kiểu này, cô giữ im lặng.
Một khi cô đồng ý, chuyện bật đèn xanh này có lần một ắt sẽ có lần hai.
Ngày mai có người thiếu tài liệu này, bảo cô đồng ý trước rồi nhất định bổ sung sau.
Ngày hôm sau có người thiếu tài liệu nọ, bảo cô cho thông qua, đảm bảo một thời gian nữa sẽ bổ sung.
Lời đảm bảo chỉ trên đầu môi, có khi cuối cùng đều là “sống chết mặc bay”, cô nào có thời gian ngày ngày đòi tài liệu bổ sung của họ.
Cô còn cần sắp xếp hợp đồng nữa hay không? Cô không muốn bật đèn xanh cho bộ phận tiêu thụ, nhưng cũng không muốn làm ầm lên phía trên với Châu Doãn Lỵ.
Hơn nữa, trong công việc khá là kiêng kỵ việc xé mặt với cấp trên của mình.
Sau một hồi cân nhắc, Du Khuynh cũng có phương án để giải quyết, cô bắt đầu trải đường: “Tiêu chuẩn của nhà kinh doanh không hợp quy cách, vấn đề nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn.”
Châu Doãn Lỵ rõ ràng không kiên nhẫn nghe, chị ta tiện tay lấy một phần văn kiện mở ra xem.
Du Khuynh mặc kệ chị ta có nghe hay không, cô nói ý của cô: “Tôi là luật sư, có trách nhiệm tránh né những nguy hiểm có thể tồn tại trong hợp đồng, làm việc gì cũng phải lường trước hậu hoạn về sau.”
“Công ty này đã có năng lực làm tổng đại lý khu vực, vậy sao ngay cả phạm vi kinh doanh sản phẩm đóng gói cũng chẳng có? Trước kia không có kinh nghiệm trong lĩnh vực nhóm hàng tiêu dùng nhanh này mà lại có năng lực làm tổng đại lý khu vực?”
“Hay là còn có nguyên nhân gì khác?”
Cô liên tiếp đặt ra ba câu hỏi ngược lại.
Châu Doãn Lỵ lật một trang giấy, trang vừa rồi chị ta chẳng xem vào.
Thật ra, chị ta khá ủng hộ Du Khuynh làm như vậy.
Nhưng giám đốc tiêu thụ của Đóa Tân đích thân gọi điện thoại cho chị ta.
Chuyện này nếu chị ta không giúp thì không được.
Bình thường chị ta có quan hệ không tệ với giám đốc Triệu, anh ta giới thiệu không ít nghiệp vụ tư vấn pháp lý, chẳng lẽ vì chút chuyện này mà trở mặt.
Thật sự không đáng.
Tốc độ nói của chị ta chậm lại: “Du Khuynh, thân làm luật sư, kỵ nhất chính là nói mà không có chứng cứ.”
Du Khuynh nhìn Châu Doãn Lỵ, không ngắt lời chị ta.
Châu Doãn Lỵ dạy dỗ tiếp: “Bộ phận tiêu thụ thật sự đã khảo sát qua thực lực của đại lý này rồi đồng thời cũng đã thông qua sự cho phép của giám đốc Triệu rồi, như vậy đã nói rõ là không có vấn đề, kết quả tới chỗ chúng ta lại lấy việc nhỏ không đáng kể này để phán đoán lung tung, điểm này không nên có ở một luật sư chuyên nghiệp.”
Du Khuynh nói từng chữ một: “Nhưng việc nhỏ không đáng kể này chứng tỏ vấn đề đã bị che giấu, không thể thiếu cảnh giác được.”
Châu Doãn Lỵ nhìn chằm chằm quyển sách pháp luật trong tay, nghẹn nửa ngày không nuốt trôi cơn giận.
Chị ta không biết Du Khuynh là đang kiên trì với nguyên tắc trong công việc của mình hay là đang chống đối chị ta. Ban đầu chính chị ta đã đổi vị trí của Du Khuynh cho người khác, Du Khuynh đương nhiên sẽ oán chị ta.
Cơn oán giận này lại không thể nói rõ được.
Du Khuynh lót đường trải đá kha khá rồi: “Tôi đã cố gắng hết sức đồng thời cũng hy vọng làm tốt bổn phận của mình nên không muốn gây thêm phiền phức cho chị, đương nhiên tôi cũng biết chị rất khó xử.”
Cô thay đổi đề tài: “Như vậy đi, tôi sẽ thông qua nhưng chị phải bảo người phụ trách hợp đồng của bộ phận tiêu thụ làm một văn bản nêu rõ tình hình cho tôi, còn phải để giám đốc Triệu ký tên, đợi khi tôi nhận được hợp đồng chính thức và tất cả các tài liệu đúng quy tắc, tôi sẽ trả lại thư thanh minh cho bộ phận tiêu thụ.”
Yêu cầu này không có gì quá đáng.
Châu Doãn Lỵ không thể ép người thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Chị ta phất phất tay, ra hiệu cho Du Khuynh ra ngoài làm việc tiếp.
Giám đốc Triệu nhận được điện thoại của Châu Doãn Lỵ: “Cấp dưới này của cô, thật bướng nhỉ.”
Châu Doãn Lỵ đành phải hòa giải: “Anh cũng biết đấy, lớp trẻ bây giờ ai cũng có suy nghĩ riêng, muốn quản cũng khó.”
Giám đốc Triệu cười cười không để ý: “Tính gan lì như vậy, là buộc tôi đích thân tiễn cô ta đi phải không?”
Tâm tâm niệm niệm từ sáng giờ, cuối cùng giờ cơm trưa cũng tới.
Du Khuynh ôm bụng làm việc, cứ một chốc lại liếc mắt nhìn xuống góc bên phải màn hình máy tính đếm thầm trong lòng, còn hai mươi chín phút nữa là được đi nhà ăn, hôm nay cô muốn là người đầu tiên xông đến đó.
Hình tượng tiên nữ cái gì chứ, đều là phù du cả.
Công việc của Chương Tiểu Trì làm được kha khá rồi, cô ấy bóp bóp cái cổ, cẩn thận liếc mắt ngó phòng làm việc của quản lí, thấy cửa vẫn còn đóng.
Cô ấy xoay người hỏi Du Khuynh: “Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi nhanh hơn cô, gọi cơm trước cho cô.”
Du Khuynh chưa kịp nói thì điện thoại nội tuyến trên bàn reo lên.
Chương Tiểu Trì hất cằm, “Cô nghe máy trước đi.”
Du Khuynh không biết thư ký của tổng giám đốc tìm cô hay là tổng giám đốc tìm cô nữa.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia rất yên tĩnh.
Du Khuynh cảm giác được hơi thở quen thuộc phả vào mặt, trước lúc chưa xác định có phải là cô nghe máy hay không đối phương không lên tiếng.
“Xin chào, đây là bộ phận pháp luật, tôi là Du Khuynh.” Cô tự báo tên họ.
Phó Ký Trầm: “Lên lầu.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, điện thoại bị cắt ngang.
Số còn lại phải dựa vào Du Khuynh tự biên tự diễn rồi, “Xin chào thư ký Phan, được ạ, tôi sẽ đưa lên ngay, cám ơn anh.”
Phan Chính – lão đại của văn phòng tổng giám đốc – là một vị quản lý cấp cao cực kỳ nghiêm khắc, trong công ty chẳng có mấy ai không sợ anh ta, và cũng là cấp dưới đắc lực nhất của Phó Ký Trầm.
Một chuyên viên pháp vụ như cô đây, bởi vào thẩm duyệt hợp đồng kinh doanh nên cứ cách dăm ba ngày là phải đi văn phòng tổng giám đốc một chuyến, lấy hợp đồng giấy quan trọng cần chữ ký của tổng giám đốc đưa cho thư ký Phan.
Cô vốn chẳng có vinh hạnh này, tuy tổng giám đốc giao cho một chức vụ trông chẳng có chỗ nào tốt và lúc nào cũng phải đối mặt với sự soi mói nghiêm khắc của Phan Chính, nhưng lại có quyền lợi được tới văn phòng tổng giám đốc.
Chương Tiểu Trì nghe thấy ba chữ thư ký Phan thì biết Du Khuynh bắt đầu bận rộn nữa rồi, đoán là đến cả cơm trưa cũng chẳng có thời gian để ăn, mỗi lần Du Khuynh lên lầu đều phải ở đó khá lâu.
Phan Chính, điển hình của loại người cuồng công việc đến mức quên ăn quên ngủ.
Cô đồng tình Du Khuynh một giây, “Hay là, tôi tới phòng làm việc khác tìm chút gì cho cô ăn nhé?”
Du Khuynh mở két bảo hiểm lấy hợp đồng quan trọng ra: “Không kịp đâu, tôi không thể để lãnh đạo đợi tôi được.” Nói xong ôm lên mấy tập văn kiện rồi vội vàng đi lên lầu.
Xuống thang máy, trong lối đi dẫn vào văn phòng tổng giám đốc có cửa cấm, phía trước đặt một bàn lễ tân.
Em gái lễ tân biết cô, cũng đã nhận được thông báo cho qua rồi.
Du Khuynh đăng ký, ký tên.
Em gái lễ tân quét thẻ cửa, cánh cửa thủy tinh trong suốt tự động mở ra.
“Cảm ơn.” Du Khuynh buông bút xuống rồi bước nhanh vào trong.
Trước mắt là khu vực văn phòng làm việc mấy trăm mét vuông thiết kế kiểu mở của thư ký và trợ lý tổng giám đốc, chỉ có Phan Chính là có văn phòng riêng của mình.
Xuyên qua đường hàng lang nối dài gần cửa sổ sát đất, phía trước còn có một cửa cấm, sau khi đi vào đó mới bước tới khu vực làm việc của Phó Ký Trầm.
Có phòng tiếp khách, phòng gym, còn có sân tennis trong nhà cực lớn.
Cho dù là những người thường xuyên tới văn phòng tổng giám đốc cũng gặp không được Phó Ký Trầm.
Du Khuynh mang giày đế bằng, tiếng bước chân nhẹ nhàng bị thảm lót sàn che đi mất.
Mỗi người trong khu văn phòng đều đang cặm cụi bận công việc của mình, thỉnh thoảng có người xoay đầu hỏi đồng nghiệp lấy tài liệu mới nhìn thấy Du Khuynh, họ gật gật đầu với cô rồi tiếp tục làm việc.
Chẳng có chút xíu ngạc nhiên nào vì sao cô lại ở đây.
Du Khuynh cảm khái định lực giữ miệng giữ mồm của họ, quan hệ của cô với Phó Ký Trầm, người trong văn phòng tổng giám đốc chẳng ai là không biết mà trong công ty lại chẳng có lời đồn thổi nào.
Đối với cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc, họ có được bộ não cá vàng, thấy rồi quên ngay.
Du Khuynh đi tìm Phan Chính, xử lý cho xong chuyện chính trước.
Phan Chính biết trước cô sắp tới nên cửa phòng làm việc chỉ khép hờ.
Du Khuynh gõ cửa: “Thư ký Phan, không làm phiền anh chứ.”
“Lúc này tôi không bận. Đợi Phó tổng ký xong tôi sẽ nhanh chóng chuyển tới cho cô.” Thái độ của Phan Chính đối với Du Khuynh luôn rất ôn hòa.
Loại ôn hòa này không có quan hệ gì với quan hệ của cô và ông chủ, chủ yếu là cô rất nghiêm túc trong công việc khiến anh ta tán thưởng.
Du Khuynh đặt mấy phần tài liệu lên bàn, không ở lại lâu mà đi tìm Phó Ký Trầm.
Hôm nay không biết Phó Ký Trầm có ý tốt gì, vậy mà đứng ở cửa cấm thứ hai đợi cô.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, anh đứng ở đây đợi gần một phút rồi.
Bên này cô vẫn còn thong thả từ từ đi đến.
Anh nhíu mày.
Nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi cô.
Lúc cô tới gần, anh ôm vai cô đẩy cô vào trong.
“Em không thể nhanh một chút ư? Tướng đi của em hệt như con sâu lười biếng chậm hơn cả người, chim thấy còn không muốn ăn, ảnh hưởng tới gen của loài sâu.”
Du Khuynh: “……”
Cửa thủy tinh cách âm dày nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong là thế giới của hai người.
Du Khuynh đói sắp chết rồi: “Tìm em có việc gì? Có việc gì nói mau, em muốn đến nhà ăn ăn cơm.”
Phó Ký Trầm không đáp, anh đẩy cửa phòng làm việc ra.
Một mùi thơm thức ăn thoang thoảng phả vào mặt.
Du Khuynh vừa nhìn thì thấy có mấy hộp cơm đặt trên bàn trà, có thể ăn cơm sớm hai mươi mấy phút rồi.
Cô quay mặt nhìn Phó Ký Trầm, cảm thấy anh thuận mắt hơn nhiều.
Đồ ăn do đầu bếp riêng làm thơm ngon hơn cơm tập thể ở nhà ăn nhiều, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng hơn.
Du Khuynh rất không có liêm sĩ, ra vẻ nịnh nọt hệt như chân chó gắp một miếng thịt cho Phó Ký Trầm. “Sau này chỉ cần em dậy sớm là có thể tới chỗ anh ăn trưa đúng không?”
Phó Ký Trầm nhấc mí mắt lên: “Sao em không lên trời luôn đi?”
Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm trong văn phòng, điều anh khó chịu nhất chính là có mùi thức ăn và mùi đồ ăn vặt trong khu vực làm việc, vừa rồi anh phải mở hết các cửa sổ ra, bật luôn máy lọc không khí mới có thể miễn cưỡng cứu vớt được.
Du Khuynh vừa nghe là biết không có hy vọng, lập tức gắp miếng thịt trong bát anh trở về bỏ vào miệng mình.
Phó Ký Trầm nhìn cô mấy cái, người phụ nữ này đó giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Điện thoại anh reo lên, là Kiều Dương.
“Sao không đến ăn cơm? Còn bận à?” Giọng Kiều Dương vọng tới.
Phó Ký Trầm: “Hôm nay không đến nhà ăn.” Anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Kiều Dương nhìn quyển sách kế hoạch xúc tiến trong tay, vốn là định bữa trưa tới nhà ăn tìm anh thuận tiện ăn bữa cơm với anh nhưng trong căn phòng chuyên dụng của anh ở nhà ăn không thấy người.
“Sách kế hoạch xúc tiến có rồi, định nhân giờ trưa anh rảnh rỗi lấy cho anh xem. Anh đang ở văn phòng à?”
Phó Ký Trầm ừ một tiếng.
Kiều Dương: “Vậy giờ tôi qua đó.”
Phó Ký Trầm liếc nhìn Du Khuynh đang ăn uống ngon lành, anh nói vào điện thoại: “Hiện tại không rảnh, cô tìm thư ký Phan hẹn giờ đi.”
Kiều Dương ngây người, tìm thư ký Phan hẹn trước?
Khiến cô ấy không kịp đề phòng, trước giờ cô ấy đi tìm anh đều là trực tiếp gọi điện thoại cho anh. “Được, anh bận trước đi.”
Du Khuynh ngồi đối diện Phó Ký Trầm, cô không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng có thể nghe ra được đó là giọng nữ. Đợi Phó Ký Trầm cúp điện thoại, cô tùy tiện hỏi một câu: “Kiều Dương à?”
“Ừm.” Phó Ký Trầm bỏ điện thoại sang bên cạnh, nhận lấy cơm.
Du Khuynh ngẩng đầu, “Sau này em muốn tìm anh cũng phải hẹn trước với thư ký Phan đúng không?”
Phó Ký Trầm: “Với tư cách làm chuyên viên pháp vụ, em còn chưa đủ cấp bậc để hẹn anh.”
Haha.
Làm như cô thích nhìn thấy anh lắm vậy!
Chốc lát sau, Phó Ký Trầm lại nói: ” Với tư cách là người đàn ông của em, em muốn đến gặp lúc nào thì đến gặp lúc đó.”
Thế thì đúng rồi. Du Khuynh gắp nửa miếng thịt trong chén cho anh.
Beta: Cú
Còn có một đống hợp đồng phải xét duyệt, Du Khuynh không có thời gian để nghĩ tới bữa sáng nữa.
“Mỹ Khuynh Thành, cô muốn uống cà phê không? Tôi đến phòng trà đây.” Chương Tiểu Trì đứng dậy khỏi ghế, vươn vai một cái.
Du Khuynh nhìn chằm chằm máy tính đang so sánh với kết quả tra được trong điện thoại nên căn bản không nghe Chương Tiểu Trì nói gì.
“Du Khuynh?”
Du Khuynh ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Có chuyện gì?”
“Chừng nào tôi mới được như cô đây, lúc làm việc cũng không nghe thấy người khác gọi.” Chương Tiểu Trì buông lời cảm khái rồi chỉ chỉ cốc của cô: “Uống cà phê không?”
“Cảm ơn.”
Du Khuynh tiếp tục thẩm tra đối chiếu, sau khi xác định tài nguyên của cửa hàng kinh doanh kia có vấn đề thì trực tiếp vào trong OA gửi hợp đồng trả lại cho bộ phận tiêu thụ, giải thích tỉ mỉ vấn đề nằm ở đâu.
Phó Ký Trầm gửi tin nhắn cho cô: [Có đói không?]
Du Khuynh: [Chủ nhân điện thoại đã không còn tồn tại nữa, cô ấy bị chim ăn rồi, bị chim ăn rồi!]
Bên kia không trả lời lại nữa.
Hẳn là bị cô làm tức hộc máu rồi.
Cả buổi sáng, Du Khuynh uống hết hai ly cà phê dằn bụng nhưng bụng vẫn đói cồn cào.
Lúc mười giờ rưỡi, cô thật sự nhịn không được nữa.
Cô hỏi Chương Tiểu Trì: “Có đồ ăn vặt không?”
Công ty có quy định, không được phép ăn đồ trong văn phòng nhưng phụ nữ xưa giờ dễ gì chịu nghe lời, miệng vẫn nhai không dứt.
Trước kia Chương Tiểu Trì rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng sắp tới đây phải đi xem mắt nên cô ấy đang cố gắng giảm cân.
“Để tôi tìm xem, chưa chắc có.”
Lục hết mấy ngăn tủ chỉ có hai miếng socola, cô ấy ném lên bàn Du Khuynh.
“Ráng chịu đựng chút đi, còn có một tiếng nữa là được đi ăn cơm rồi.”
Du Khuynh ít khi ăn socola, calo quá cao. Giờ đang đói nên không kén ăn nữa: “Cám ơn nha.” Cô bỗng nhìn Chương Tiểu Trì chằm chằm, Chương Tiểu Trì bị nhìn đâm ra lúng túng.
“Cô nhìn gì vậy!”
“Nối mi rồi nha.” Du Khuynh cười.
Cô bóc socola ra cắn một miếng nhỏ, nhai chậm rãi. “Đẹp lắm.”
Chương Tiểu Trì nói thật với cô: “Bạn tôi giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, hẹn cuối tuần này gặp mặt.”
“Haizz.” Cô nàng thở dài: “Mỹ nữ như các cô không thấu hiểu nỗi lo của người có vẻ đẹp bình thường như chúng tôi đâu. Tôi tốt nghiệp đại học đến nay còn chưa yêu lần nào.”
Du Khuynh: “Tôi cũng chưa yêu.”
Chương Tiểu Trì không tin, Du Khuynh nói như vậy chẳng qua là lo nghĩ cho cảm xúc của cô thôi.
Từ khi Du Khuynh tới bộ phận pháp luật của họ tới nay, người tới đây hỏi thăm các vấn đề liên quan tới pháp luật, liên tục không ngớt, đa số đều là đồng nghiệp nam.
Buổi trưa tới nhà ăn ăn cơm thì thôi khỏi nhắc đến nữa.
Vô số ánh mắt của đám đồng nghiệp nam, xoạch xoạch xoạch, toàn phát sáng vì Du Khuynh.
Ngắm người đẹp quên đói, câu này dùng để nói người đẹp như Du Khuynh đây.
Ở cửa có giọng nói quen thuộc vang tới, càng lúc càng gần: “Ờ, được, có lẽ do hợp đồng nhiều đè xuống phía dưới rồi, không để ý. Tôi đã tới văn phòng, giúp cậu xem ngay đây, ừ, được, tạm biệt.”
Đấy là Châu Doãn Lỵ quản lí của bộ phận pháp luật đang nói điện thoại, bình thường chị ta nói chuyện với bọn họ không dùng giọng điệu như vậy để nói. Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại nhiều thêm một phần ôn hòa, so với ngày thường hệt như hai người khác nhau.
“Du Khuynh, đến đây một chút.” Giọng nói không có độ ấm vang khắp văn phòng.
Đây mới là mùi vị khiến người ta quen thuộc, đây mới là Châu Doãn Lỵ.
Chương Tiểu Trì gục đầu, nhìn Du Khuynh bằng ánh mắt đồng cảm.
Du Khuynh cất tài liệu quan trọng vào tủ rồi bước nhanh vào phòng làm việc của chủ quản.
Châu Doãn Lỵ vừa từ bên ngoài về, treo áo khoác xong, “Bên Đóa Tân có một hợp đồng bị cô ép xuống à?”
“Không ép.” Du Khuynh báo tình hình cụ thể: “Là bên khu Tây Nam có một nhà mới mở, máy scan giấy phép kinh doanh có vấn đề, sau này mới thêm vào phạm vi kinh doanh tiêu thụ sản phẩm đóng gói, đồng thời không có sản phẩm lưu thông để đảm bảo. Tôi đã gửi trả trong OA rồi, tiêu chuẩn của nhà kinh doanh bên đó, nhân viên kinh doanh của bọn họ không thể không biết.”
Cô không biết bên bộ phận tiêu thụ cáo trạng thế nào với Châu Doãn Lỵ, thêm dầu thêm muối đùn đẩy trách nhiệm lên người cô ra sao.
Châu Doãn Lỵ rót một ly nước, không lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn Du Khuynh.
Du Khuynh đọc hiểu ánh mắt của quản lí muốn biểu đạt điều gì, là muốn cô bật đèn xanh vô điều kiện trong OA cho bộ phận tiêu thụ.
Nhưng không thể nào.
Bật đèn xanh rồi, một khi xảy ra vấn đề gì thì cô phải chịu trách nhiệm.
Châu Doãn Lỵ thong thả uống nước, tủm tỉm nhìn Du Khuynh: “Bên giám đốc Triệu nói rồi, nhà kinh doanh đó đang xin giấy phép thay đổi phạm vi kinh doanh với cục công thương, thủ tục có thể phải chậm mấy ngày, tới lúc đó tất cả tài liệu sẽ được gửi tới cùng với hợp đồng chính thức.”
Trước giờ Du Khuynh không tin mấy lời đảm bảo kiểu này, cô giữ im lặng.
Một khi cô đồng ý, chuyện bật đèn xanh này có lần một ắt sẽ có lần hai.
Ngày mai có người thiếu tài liệu này, bảo cô đồng ý trước rồi nhất định bổ sung sau.
Ngày hôm sau có người thiếu tài liệu nọ, bảo cô cho thông qua, đảm bảo một thời gian nữa sẽ bổ sung.
Lời đảm bảo chỉ trên đầu môi, có khi cuối cùng đều là “sống chết mặc bay”, cô nào có thời gian ngày ngày đòi tài liệu bổ sung của họ.
Cô còn cần sắp xếp hợp đồng nữa hay không? Cô không muốn bật đèn xanh cho bộ phận tiêu thụ, nhưng cũng không muốn làm ầm lên phía trên với Châu Doãn Lỵ.
Hơn nữa, trong công việc khá là kiêng kỵ việc xé mặt với cấp trên của mình.
Sau một hồi cân nhắc, Du Khuynh cũng có phương án để giải quyết, cô bắt đầu trải đường: “Tiêu chuẩn của nhà kinh doanh không hợp quy cách, vấn đề nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn.”
Châu Doãn Lỵ rõ ràng không kiên nhẫn nghe, chị ta tiện tay lấy một phần văn kiện mở ra xem.
Du Khuynh mặc kệ chị ta có nghe hay không, cô nói ý của cô: “Tôi là luật sư, có trách nhiệm tránh né những nguy hiểm có thể tồn tại trong hợp đồng, làm việc gì cũng phải lường trước hậu hoạn về sau.”
“Công ty này đã có năng lực làm tổng đại lý khu vực, vậy sao ngay cả phạm vi kinh doanh sản phẩm đóng gói cũng chẳng có? Trước kia không có kinh nghiệm trong lĩnh vực nhóm hàng tiêu dùng nhanh này mà lại có năng lực làm tổng đại lý khu vực?”
“Hay là còn có nguyên nhân gì khác?”
Cô liên tiếp đặt ra ba câu hỏi ngược lại.
Châu Doãn Lỵ lật một trang giấy, trang vừa rồi chị ta chẳng xem vào.
Thật ra, chị ta khá ủng hộ Du Khuynh làm như vậy.
Nhưng giám đốc tiêu thụ của Đóa Tân đích thân gọi điện thoại cho chị ta.
Chuyện này nếu chị ta không giúp thì không được.
Bình thường chị ta có quan hệ không tệ với giám đốc Triệu, anh ta giới thiệu không ít nghiệp vụ tư vấn pháp lý, chẳng lẽ vì chút chuyện này mà trở mặt.
Thật sự không đáng.
Tốc độ nói của chị ta chậm lại: “Du Khuynh, thân làm luật sư, kỵ nhất chính là nói mà không có chứng cứ.”
Du Khuynh nhìn Châu Doãn Lỵ, không ngắt lời chị ta.
Châu Doãn Lỵ dạy dỗ tiếp: “Bộ phận tiêu thụ thật sự đã khảo sát qua thực lực của đại lý này rồi đồng thời cũng đã thông qua sự cho phép của giám đốc Triệu rồi, như vậy đã nói rõ là không có vấn đề, kết quả tới chỗ chúng ta lại lấy việc nhỏ không đáng kể này để phán đoán lung tung, điểm này không nên có ở một luật sư chuyên nghiệp.”
Du Khuynh nói từng chữ một: “Nhưng việc nhỏ không đáng kể này chứng tỏ vấn đề đã bị che giấu, không thể thiếu cảnh giác được.”
Châu Doãn Lỵ nhìn chằm chằm quyển sách pháp luật trong tay, nghẹn nửa ngày không nuốt trôi cơn giận.
Chị ta không biết Du Khuynh là đang kiên trì với nguyên tắc trong công việc của mình hay là đang chống đối chị ta. Ban đầu chính chị ta đã đổi vị trí của Du Khuynh cho người khác, Du Khuynh đương nhiên sẽ oán chị ta.
Cơn oán giận này lại không thể nói rõ được.
Du Khuynh lót đường trải đá kha khá rồi: “Tôi đã cố gắng hết sức đồng thời cũng hy vọng làm tốt bổn phận của mình nên không muốn gây thêm phiền phức cho chị, đương nhiên tôi cũng biết chị rất khó xử.”
Cô thay đổi đề tài: “Như vậy đi, tôi sẽ thông qua nhưng chị phải bảo người phụ trách hợp đồng của bộ phận tiêu thụ làm một văn bản nêu rõ tình hình cho tôi, còn phải để giám đốc Triệu ký tên, đợi khi tôi nhận được hợp đồng chính thức và tất cả các tài liệu đúng quy tắc, tôi sẽ trả lại thư thanh minh cho bộ phận tiêu thụ.”
Yêu cầu này không có gì quá đáng.
Châu Doãn Lỵ không thể ép người thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.
Chị ta phất phất tay, ra hiệu cho Du Khuynh ra ngoài làm việc tiếp.
Giám đốc Triệu nhận được điện thoại của Châu Doãn Lỵ: “Cấp dưới này của cô, thật bướng nhỉ.”
Châu Doãn Lỵ đành phải hòa giải: “Anh cũng biết đấy, lớp trẻ bây giờ ai cũng có suy nghĩ riêng, muốn quản cũng khó.”
Giám đốc Triệu cười cười không để ý: “Tính gan lì như vậy, là buộc tôi đích thân tiễn cô ta đi phải không?”
Tâm tâm niệm niệm từ sáng giờ, cuối cùng giờ cơm trưa cũng tới.
Du Khuynh ôm bụng làm việc, cứ một chốc lại liếc mắt nhìn xuống góc bên phải màn hình máy tính đếm thầm trong lòng, còn hai mươi chín phút nữa là được đi nhà ăn, hôm nay cô muốn là người đầu tiên xông đến đó.
Hình tượng tiên nữ cái gì chứ, đều là phù du cả.
Công việc của Chương Tiểu Trì làm được kha khá rồi, cô ấy bóp bóp cái cổ, cẩn thận liếc mắt ngó phòng làm việc của quản lí, thấy cửa vẫn còn đóng.
Cô ấy xoay người hỏi Du Khuynh: “Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi nhanh hơn cô, gọi cơm trước cho cô.”
Du Khuynh chưa kịp nói thì điện thoại nội tuyến trên bàn reo lên.
Chương Tiểu Trì hất cằm, “Cô nghe máy trước đi.”
Du Khuynh không biết thư ký của tổng giám đốc tìm cô hay là tổng giám đốc tìm cô nữa.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia rất yên tĩnh.
Du Khuynh cảm giác được hơi thở quen thuộc phả vào mặt, trước lúc chưa xác định có phải là cô nghe máy hay không đối phương không lên tiếng.
“Xin chào, đây là bộ phận pháp luật, tôi là Du Khuynh.” Cô tự báo tên họ.
Phó Ký Trầm: “Lên lầu.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, điện thoại bị cắt ngang.
Số còn lại phải dựa vào Du Khuynh tự biên tự diễn rồi, “Xin chào thư ký Phan, được ạ, tôi sẽ đưa lên ngay, cám ơn anh.”
Phan Chính – lão đại của văn phòng tổng giám đốc – là một vị quản lý cấp cao cực kỳ nghiêm khắc, trong công ty chẳng có mấy ai không sợ anh ta, và cũng là cấp dưới đắc lực nhất của Phó Ký Trầm.
Một chuyên viên pháp vụ như cô đây, bởi vào thẩm duyệt hợp đồng kinh doanh nên cứ cách dăm ba ngày là phải đi văn phòng tổng giám đốc một chuyến, lấy hợp đồng giấy quan trọng cần chữ ký của tổng giám đốc đưa cho thư ký Phan.
Cô vốn chẳng có vinh hạnh này, tuy tổng giám đốc giao cho một chức vụ trông chẳng có chỗ nào tốt và lúc nào cũng phải đối mặt với sự soi mói nghiêm khắc của Phan Chính, nhưng lại có quyền lợi được tới văn phòng tổng giám đốc.
Chương Tiểu Trì nghe thấy ba chữ thư ký Phan thì biết Du Khuynh bắt đầu bận rộn nữa rồi, đoán là đến cả cơm trưa cũng chẳng có thời gian để ăn, mỗi lần Du Khuynh lên lầu đều phải ở đó khá lâu.
Phan Chính, điển hình của loại người cuồng công việc đến mức quên ăn quên ngủ.
Cô đồng tình Du Khuynh một giây, “Hay là, tôi tới phòng làm việc khác tìm chút gì cho cô ăn nhé?”
Du Khuynh mở két bảo hiểm lấy hợp đồng quan trọng ra: “Không kịp đâu, tôi không thể để lãnh đạo đợi tôi được.” Nói xong ôm lên mấy tập văn kiện rồi vội vàng đi lên lầu.
Xuống thang máy, trong lối đi dẫn vào văn phòng tổng giám đốc có cửa cấm, phía trước đặt một bàn lễ tân.
Em gái lễ tân biết cô, cũng đã nhận được thông báo cho qua rồi.
Du Khuynh đăng ký, ký tên.
Em gái lễ tân quét thẻ cửa, cánh cửa thủy tinh trong suốt tự động mở ra.
“Cảm ơn.” Du Khuynh buông bút xuống rồi bước nhanh vào trong.
Trước mắt là khu vực văn phòng làm việc mấy trăm mét vuông thiết kế kiểu mở của thư ký và trợ lý tổng giám đốc, chỉ có Phan Chính là có văn phòng riêng của mình.
Xuyên qua đường hàng lang nối dài gần cửa sổ sát đất, phía trước còn có một cửa cấm, sau khi đi vào đó mới bước tới khu vực làm việc của Phó Ký Trầm.
Có phòng tiếp khách, phòng gym, còn có sân tennis trong nhà cực lớn.
Cho dù là những người thường xuyên tới văn phòng tổng giám đốc cũng gặp không được Phó Ký Trầm.
Du Khuynh mang giày đế bằng, tiếng bước chân nhẹ nhàng bị thảm lót sàn che đi mất.
Mỗi người trong khu văn phòng đều đang cặm cụi bận công việc của mình, thỉnh thoảng có người xoay đầu hỏi đồng nghiệp lấy tài liệu mới nhìn thấy Du Khuynh, họ gật gật đầu với cô rồi tiếp tục làm việc.
Chẳng có chút xíu ngạc nhiên nào vì sao cô lại ở đây.
Du Khuynh cảm khái định lực giữ miệng giữ mồm của họ, quan hệ của cô với Phó Ký Trầm, người trong văn phòng tổng giám đốc chẳng ai là không biết mà trong công ty lại chẳng có lời đồn thổi nào.
Đối với cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc, họ có được bộ não cá vàng, thấy rồi quên ngay.
Du Khuynh đi tìm Phan Chính, xử lý cho xong chuyện chính trước.
Phan Chính biết trước cô sắp tới nên cửa phòng làm việc chỉ khép hờ.
Du Khuynh gõ cửa: “Thư ký Phan, không làm phiền anh chứ.”
“Lúc này tôi không bận. Đợi Phó tổng ký xong tôi sẽ nhanh chóng chuyển tới cho cô.” Thái độ của Phan Chính đối với Du Khuynh luôn rất ôn hòa.
Loại ôn hòa này không có quan hệ gì với quan hệ của cô và ông chủ, chủ yếu là cô rất nghiêm túc trong công việc khiến anh ta tán thưởng.
Du Khuynh đặt mấy phần tài liệu lên bàn, không ở lại lâu mà đi tìm Phó Ký Trầm.
Hôm nay không biết Phó Ký Trầm có ý tốt gì, vậy mà đứng ở cửa cấm thứ hai đợi cô.
Phó Ký Trầm nhìn đồng hồ, anh đứng ở đây đợi gần một phút rồi.
Bên này cô vẫn còn thong thả từ từ đi đến.
Anh nhíu mày.
Nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi cô.
Lúc cô tới gần, anh ôm vai cô đẩy cô vào trong.
“Em không thể nhanh một chút ư? Tướng đi của em hệt như con sâu lười biếng chậm hơn cả người, chim thấy còn không muốn ăn, ảnh hưởng tới gen của loài sâu.”
Du Khuynh: “……”
Cửa thủy tinh cách âm dày nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong là thế giới của hai người.
Du Khuynh đói sắp chết rồi: “Tìm em có việc gì? Có việc gì nói mau, em muốn đến nhà ăn ăn cơm.”
Phó Ký Trầm không đáp, anh đẩy cửa phòng làm việc ra.
Một mùi thơm thức ăn thoang thoảng phả vào mặt.
Du Khuynh vừa nhìn thì thấy có mấy hộp cơm đặt trên bàn trà, có thể ăn cơm sớm hai mươi mấy phút rồi.
Cô quay mặt nhìn Phó Ký Trầm, cảm thấy anh thuận mắt hơn nhiều.
Đồ ăn do đầu bếp riêng làm thơm ngon hơn cơm tập thể ở nhà ăn nhiều, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng hơn.
Du Khuynh rất không có liêm sĩ, ra vẻ nịnh nọt hệt như chân chó gắp một miếng thịt cho Phó Ký Trầm. “Sau này chỉ cần em dậy sớm là có thể tới chỗ anh ăn trưa đúng không?”
Phó Ký Trầm nhấc mí mắt lên: “Sao em không lên trời luôn đi?”
Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm trong văn phòng, điều anh khó chịu nhất chính là có mùi thức ăn và mùi đồ ăn vặt trong khu vực làm việc, vừa rồi anh phải mở hết các cửa sổ ra, bật luôn máy lọc không khí mới có thể miễn cưỡng cứu vớt được.
Du Khuynh vừa nghe là biết không có hy vọng, lập tức gắp miếng thịt trong bát anh trở về bỏ vào miệng mình.
Phó Ký Trầm nhìn cô mấy cái, người phụ nữ này đó giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Điện thoại anh reo lên, là Kiều Dương.
“Sao không đến ăn cơm? Còn bận à?” Giọng Kiều Dương vọng tới.
Phó Ký Trầm: “Hôm nay không đến nhà ăn.” Anh hỏi: “Có chuyện gì?”
Kiều Dương nhìn quyển sách kế hoạch xúc tiến trong tay, vốn là định bữa trưa tới nhà ăn tìm anh thuận tiện ăn bữa cơm với anh nhưng trong căn phòng chuyên dụng của anh ở nhà ăn không thấy người.
“Sách kế hoạch xúc tiến có rồi, định nhân giờ trưa anh rảnh rỗi lấy cho anh xem. Anh đang ở văn phòng à?”
Phó Ký Trầm ừ một tiếng.
Kiều Dương: “Vậy giờ tôi qua đó.”
Phó Ký Trầm liếc nhìn Du Khuynh đang ăn uống ngon lành, anh nói vào điện thoại: “Hiện tại không rảnh, cô tìm thư ký Phan hẹn giờ đi.”
Kiều Dương ngây người, tìm thư ký Phan hẹn trước?
Khiến cô ấy không kịp đề phòng, trước giờ cô ấy đi tìm anh đều là trực tiếp gọi điện thoại cho anh. “Được, anh bận trước đi.”
Du Khuynh ngồi đối diện Phó Ký Trầm, cô không nghe rõ nội dung cụ thể nhưng có thể nghe ra được đó là giọng nữ. Đợi Phó Ký Trầm cúp điện thoại, cô tùy tiện hỏi một câu: “Kiều Dương à?”
“Ừm.” Phó Ký Trầm bỏ điện thoại sang bên cạnh, nhận lấy cơm.
Du Khuynh ngẩng đầu, “Sau này em muốn tìm anh cũng phải hẹn trước với thư ký Phan đúng không?”
Phó Ký Trầm: “Với tư cách làm chuyên viên pháp vụ, em còn chưa đủ cấp bậc để hẹn anh.”
Haha.
Làm như cô thích nhìn thấy anh lắm vậy!
Chốc lát sau, Phó Ký Trầm lại nói: ” Với tư cách là người đàn ông của em, em muốn đến gặp lúc nào thì đến gặp lúc đó.”
Thế thì đúng rồi. Du Khuynh gắp nửa miếng thịt trong chén cho anh.
Danh sách chương