Cửa thư phòng khép hờ, vừa rồi tiếng máy cắt giấy hoạt động đứng ở ngưỡng cầu thang đã nghe thấy rồi. Thường thì cần bỏ giấy vào trong máy cắt giấy xử lý đều là những văn kiện cơ mật thương nghiệp.

Quý Thanh Viễn biết điều không đi làm phiền Du Cảnh Hâm, treo áo vest lên rồi tới phòng khách tìm quyển sách để xem.

Du Cảnh Hâm sốt ruột đợi hồi lâu vẫn không đợi được tiếng gõ cửa.

Có thể do mới làm chút chuyện chột dạ nên giờ đầu óc cô rối thành một nùi, cô định nhân lúc rảnh rỗi xuống lầu hỏi Du Khuynh lại xem còn nhớ mấy lời hồi nãy viết trên giấy không.

Kéo cửa ra, lập tức bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông trong phòng khách. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Quý Thanh Viễn chẳng dời ánh mắt đi, “Bận xong rồi à?”

Du Cảnh Hâm khá là bình tĩnh, “Chưa. Xuống lầu tìm Du Khuynh xin chỉ bảo một vấn đề.”

Quý Thanh Viễn không biết xin chỉ giáo vấn đề của cô là thật hay là mượn cớ muốn trốn tránh anh, thế là lừa cô, “Không thấy Du Khuynh với Phó Ký Trầm ở lầu một, chắc họ về phòng ngủ rồi, giờ em đi tìm, thích hợp không?”

Anh đặt sách xuống, “Có vấn đề gì? Em hỏi anh, biết đâu anh biết.”

Du Cảnh Hâm: “…… Ồ, vấn đề liên quan tới pháp luật.”

Quý Thanh Viễn chẳng biết khiêm tốn chút nào, “Anh hiểu chút đỉnh, hay là anh xem giúp em?”

“Bỏ đi.” Du Cảnh Hâm vụng về tìm một cái cớ, “Có liên quan tới bí mật thương nghiệp.”

Quý Thanh Viễn nhắc nhở cô, “Anh là chồng em, tất cả tài sản của chúng ta đều được giữ chung.”

Du Cảnh Hâm chẳng còn lời để phản bác, cô hận bản thân không có tài ăn nói đảo ngược trắng đen như Du Khuynh, nếu đổi lại thành Du Khuynh nhất định sẽ đáp lại khiến anh á khẩu.

Quý Thanh Viễn đứng dậy rót nước cho cô.

Giữa bọn họ, giờ muốn đứng gần nhau cũng phải tìm tới đạo cụ, bằng không tay chân luống cuống chẳng biết để đâu.

Anh đưa ly nước tới tay cô, “Hôm nay sao lại bắt đầu tránh né anh nữa rồi?”

Du Cảnh Hâm uống nước, dùng ly nước để che chắn.

Một tay của Quý Thanh Viễn ôm lấy eo cô nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, “Làm sao thế?” Anh phát hiện vẻ mặt tràn đầy tâm sự của cô, nhưng lại đoán không ra là chuyện gì.

Nói đúng hơn, xưa giờ anh chẳng đoán đúng suy nghĩ trong lòng cô lần nào.

Du Cảnh Hâm ngước mắt, cô thật sự nhớ không nổi quyển sổ chỉ dẫn mà Du Cảnh Hâm làm riêng cho cô nhưng cô nhớ vì sao phải làm nũng, bởi vì tập đoàn Gia Thời quyết định đầu tư vào truyền thông Văn Nghi.

Cô nhìn vào ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ của anh, “Anh định đầu tư vào công ty truyền thông của Lãnh Văn Nghi à?” Một câu nói cứng nhắc lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ giống như đang chất vấn.

Sau khi nói ra, cô cũng sầu não không thôi.

Quý Thanh Viễn cũng không hề ngạc nhiên khi tin tức của cô nhanh nhạy như vậy, trong hơn một tháng qua Du Khuynh luôn theo dõi Lãnh Văn Nghi, không cho công ty của cô ta có chút cơ hội để ngoi lên.

Những nhà đầu tư khác vì mặt mũi Phó Ký Trầm mà đã uyển chuyển từ chối yêu cầu đầu tư của Lãnh Văn Nghi hết rồi.

Anh chẳng cần cho Phó Ký Trầm mặt mũi, bởi vì hiện tại ở chung dưới một mái nhà, đều là người một nhà cả.

“Du Khuynh nói với em à?”

“Không phải, trong giới có người muốn cười nhạo em đương nhiên sẽ nóng lòng muốn cho em biết rồi.” Du Cảnh Hâm thầm thở phào một hơi, “Anh vẫn là không nỡ nhìn thấy cô ta chịu uất ức, đúng không?”

Bầu không khí hoàn toàn im lặng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Đây không phải ý của cô.

Du Cảnh Hâm bỗng đẩy Quý Thanh Viễn ra, lùi về sau mấy bước, “Chúng ta làm lại lần nữa, bị em làm hỏng hết rồi, em không có ý chất vấn anh, em là muốn làm nũng với anh cơ, không biết sao lại thành như vậy nữa. Mấy lời vừa rồi anh coi như chưa nghe thấy đi, em nói lại lần nữa.”

Quý Thanh Viễn mù mà mù mờ song nhìn cô một cách đau lòng, kéo cô trở lại cúi đầu hôn lên mắt cô, “Em không cần nói lại, anh hiểu.”

“Anh không hiểu!” Du Cảnh Hâm cuống lên.

Câu này ngược lại giống giọng điệu làm nũng hơn.

Quý Thanh Viễn dỗ cô, “Được được được, nói lại lần nữa.”

Anh hỏi cô, “Anh phải lái xe trở ra ngoài rồi giả vờ như vừa về tới nhà, hay là ngồi xuống sô pha hỏi em ‘bận xong rồi à’?”

Du Cảnh Hâm bật cười, trước giờ chưa từng mất mặt như vậy.

Quý Thanh Viễn lấy cái ly trong tay cô ra thêm chút nước vào, anh quyết định bắt đầu làm lại từ chỗ này, phối hợp diễn với cô.

Anh đưa ly nước cho cô, nói một câu giống hệt với trước đó, “Hôm nay sao lại bắt đầu tránh né anh nữa rồi?”

Nói xong, cả hai cùng bật cười ra tiếng.

Quý Thanh Viễn cảm thấy bản thân hệt như tên thần kinh, nhưng bầu không khí tốt hơn rất như, tính ra đáng giá.

Du Cảnh Hâm đặt ly nước lên bàn trà, cô quay lưng đi làm động tác hít sâu một hơi, nếu như làm hỏng nữa cô chẳng cách nào giải thích với Du Khuynh.

Lúc quay mặt lại, Quý Thanh Viễn thuận thế ôm cô vào lòng, “Đầu tư vào truyền thông Văn Nghi, em nói tiếp đi.”

Du Cảnh Hâm cắn môi, đã toạc ra hết rồi, cô giơ tay câu cổ anh, hô hấp của hai người phút chốc khựng lại, dựa gần đến thế, hơi thở quấn quýt.

“Em biết đầu tư vào công ty truyền thông là anh có suy xét của riêng anh, em chỉ ghen một chút chứ không tức giận.”

Đúng lúc này, trong đầu xuất hiện giọng nói như ma thuật của Du Khuynh, ‘đá giày đi đứng lên chân anh ấy, sau đó nỉ non hai tiếng hỏi anh ấy có nhớ chị không, nhớ cỡ nào.’

Du Cảnh Hâm thật sự nặn tiếng nỉ non không ra, có điều câu này cô làm theo được một nửa, cô đá giày, mũi chân giẫm lên mu bàn chân Quý Thanh Viễn, chủ động hôn anh một cái.

Sự nũng nịu của cô rất trúc trắc nhưng cố gắng muốn thân thiết với anh, cuối cùng Quý Thanh Viễn chống cự không được nữa, máu nóng lên bùng ra như núi lửa.

Anh ôm cô lên đi thẳng vào phòng ngủ.

Du Cảnh Hâm: “?”

Chuyện còn chưa nói xong mà.

Trời đất chao đảo, cô bị Quý Thanh Viễn đè dưới thân.

Du Cảnh Hâm muốn nói chuyện thì bị nụ hôn của Quý Thanh Viễn chiếm đóng.

Đầu óc cô trống rỗng, quên luôn bản nháp Du Khuynh làm cho cô.

Sau đó, cô dứt khoát không nghĩ gì nữa.

Du Cảnh Hâm nhớ không rõ lần trước thân thiết với Quý Thanh Viễn như vậy là lúc nào, từ khi xảy ra hục hặc, đến chuyện giường chiếu cô còn lười hơn nữa là bài xích.

Trước kia đa phần đều là Quý Thanh Viễn chủ động.

Mỗi lần lên giường cô chỉ miễn cưỡng phối hợp một chút, thành ra kinh nghiệm rất kém.

“Cảnh Hâm.” Anh gọi cô, bảo cô nhìn anh.

Du Cảnh Hâm nghiêng mặt đi, chẳng để ý.

Môi Quý Thanh Viễn dán trên vành tai cô, giọng nói trầm khàn, “Bảo bối.”

Du Cảnh Hâm: “......”

Cảm giác tê dại và căng chặt ở nơi kết hợp của hai người lan rộng tới tận đáy lòng cô.

Sự giao lưu quá mức sâu sắc, Du Cảnh Hâm hết cách đành phải nộp vũ khí đầu hàng, xoay mặt qua đối diện với anh, hai người hôn sâu lần nữa.

Sau khi mọi việc kết thúc vừa đúng chín giờ mười lăm.

Du Cảnh Hâm híp mắt, mỹ sắc làm lỡ việc.

Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ làm nũng, kết quả còn bị mất phòng thủ.

Quý Thanh Viễn ôm cô, im lặng chẳng ai lên tiếng.

Đầu óc Du Cảnh Hâm dần dần bình tĩnh lại, cô giơ tay ôm cổ Quý Thanh Viễn lần nữa.

Trong lòng cô thầm thôi miên bản thân, giơ cánh tay lên coi như làm thể dục giảm mỡ cánh tay. Cánh tay của Du Khuynh mảnh khảnh, có lẽ là ngày nào cũng treo trên cổ của Phó Ký Trầm.

Cơ thể của hai người còn chưa tách ra.

Quý Thanh Viễn nhìn cô, “Muốn nữa à?”

Du Cảnh Hâm vội vàng lắc đầu, trong thời gian ngắn chịu không nổi trận giày vò thứ hai.

Cô viết nháp sẵn trong đầu, cố gắng khiến bản thân nói chuyện sao cho uyển chuyển lại có cảm giác nghệ thuật hơn, còn có thể ném trách nhiệm lên đầu anh.

Cô nhìn anh, “Tập đoàn Gia Thời đầu tư vào truyền thông Văn Nghi, tới lúc đó những người không biết rõ chân tướng, cùng với họ hàng thân thích của gia đình chúng ta, không biết sẽ âm thầm nghị luận chuyện này thế nào. Bọn họ chẳng quan tâm anh là vì kiếm tiền nên đầu tư hay không, chỉ cảm thấy hứng thú đối với bát quái thôi.”

“Bốn năm rồi, có rất nhiều người đều đang xem trò cười của em, anh có thể…… chiều em một lần không?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Không phải cấm anh đầu tư vào truyền thông Văn Nghi, anh lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư vào, sau đó ký thỏa thuận cổ đông ẩn danh với Lãnh Văn Nghi, như vậy người khác sẽ không biết là anh đầu tư, mà em cũng không bị nghị luận nữa, công ty của Lãnh Văn Nghi cũng có thể vận hành bình thường.”

“Lỡ như vẫn bị đám bạn bè các anh biết, người nghị luận càng nhiều lên, tới lúc đó anh tặng quyền cổ phần công ty lại cho em, như vậy ai muốn nói cũng không có chứng cứ. Bọn họ sẽ cho rằng chỉ đơn thuần là vì lợi nhuận.”

Để vợ mình nắm quyền cổ phần chung công ty với bạn gái cũ, sau này còn sống yên ổn qua ngày được không? Chỉ có tên đàn ông đầu bị nhúng nước mới làm như vậy.

Nhưng Du Cảnh Hâm hiếm khi làm nũng với anh, còn đang ghen nữa.

Quý Thanh Viễn không nhẫn tâm từ chối, bèn đồng ý với cô.

Anh cúi đầu hôn cô, muốn cô thêm lần nữa.

Du Cảnh Hâm đập anh, “Đứng dậy, nặng chết em rồi, em đi tắm đây.”

Quý Thanh Viễn: “……”

- -

Dưới lầu, bên bờ hồ.

Du Khuynh câu cá cùng Du Thiệu Hồng, trên bàn bày đồ nướng, bia và một đống quà vặt.

Ánh trăng trút xuống, gió đêm phất qua mặt nước.

Trong khóm cây bên bờ hồ, có con côn trùng nhỏ lúc kêu lúc dừng.

Du Thiệu Hồng không được hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn như vậy rất nhiều năm rồi, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng câu được con cá nào nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ.

“Nhóc thối, có liên lạc với mẹ của con không?”

Du Khuynh gật đầu, “Có.”

Cô lột một hạt hướng dương sống bỏ vào miệng, chẳng có chút mùi thơm nào nhưng Du Cảnh Hâm nói cái này có dinh dưỡng hơn rang chín, ngày nào cô cũng ăn mười mấy hạt.

Có liên lạc thì tốt, Du Thiệu Hồng không làm bầu không khí mất hứng nữa.

Cổng lớn trong sân chậm rãi mở ra, đó có lẽ là Du Cảnh Trạch đi công tác về rồi.

Du Khuynh nghiêng người thò đầu nhìn về phía bãi đổ xe trong sân, Du Cảnh Trạch xuống xe. “Anh, bên này.” Mặc kệ anh ấy có nhìn thấy hay không, cô cứ vẫy tay.

Du Cảnh Trạch phong trần nhếch nhác, vẻ mặt đầy mệt mỏi. “Anh đi tắm cái đã.” Nói rồi đi thẳng vào biệt thự.

Phó Ký Trầm đang ở trong bếp ép nước trái cây cho Du Khuynh, từ lột vỏ măng cụt tới ép nước đều do tự anh hoàn thành.

Đã ép được một ly rồi, anh định ép một ly nữa cho ba vợ.

Cho tới tối nay anh mới học được cách dùng máy ép nước trái cây, động tác hơi chậm.

Du Cảnh Trạch thấy anh đang bận rộn bèn nhấc chân đi qua, sẵn tiện tới tủ lạnh lấy bình nước.

Phó Ký Trầm liếc anh ấy một cái, “Cuối cùng cũng về rồi.”

Du Cảnh Trạch nghiền ngẫm hai chữ ‘cuối cùng’ này, dùng rất kỳ lạ, “Chuyện gì, có người tìm tôi à?”

“Anh chọc phải ai, trong lòng anh không tự biết?” Phó Ký Trầm đổ nước măng cụt vừa ép xong vào một cái ly rỗng khác.

Du Cảnh Trạch nhìn Phó Ký Trầm như có điều suy nghĩ, sau đó hiểu ra xảy ra chuyện gì rồi, “Cậu nói với Trâu Nhạc Tiêu, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”

Phó Ký Trầm: “Tôi không rảnh, anh tự đi mà nói.”

Du Cảnh Trạch cũng cảm thấy để Phó Ký Trầm chuyển lời như vậy không thích hợp, chủ đề mất hứng này bèn dừng lại ở đấy, anh ấy chỉ chỉ cái ly, “Đây là nước trái gì?”

“Măng cụt.”

“Cho tôi một ly.”

“Hết rồi, một ly cho Du Khuynh, một ly cho ba, măng cụt trong nhà cũng dùng hết rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Cảnh Trạch tới tủ bếp lấy một cái ly ra, đổ nửa ly của ba cho mình, sau đó thêm chút nước lạnh vào ly của cha già, trộn thành một ly.

Phó Ký Trầm: “…….”

Gài cha già còn hơn anh nữa.

Cảm giác chua ngọt của măng cụt, cho dù trộn lẫn nước vào rồi nhưng vẫn lưu lại mùi thơm giữa răng môi.

Du Cảnh Trạch uống nửa ly nước trái cây ép rồi về phòng đi tắm, đi được mấy bước bỗng ngoảnh đầu lại, “Trâu Nhạc Tiêu về nước rồi à?”

Phó Ký Trầm: “Trở về trường nữa rồi, đầu tháng sáu về nước đi làm, làm ở văn phòng luật sư Thạc Dữ.”

Du Cảnh Trạch gật gật đầu, định nói tiếp nữa xong rồi lại thôi, nhấc chân rời khỏi.

Điện thoại Phó Ký Trầm reo lên, là thư ký Phan.

“Phó tổng, bên Bàng đổng có ý muốn hợp tác, thư ký của ông ấy hỏi thời gian biểu của anh.”

Phó Ký Trầm nghĩ ngợi, “Đặt chuyến bay ngày mai bay qua đó.”

Anh lại dặn dò thư ký Phan liên lạc với Kiều Hàn, bảo Kiều Hàn cùng đi với anh.

Nghiệp vụ cụ thể của công nghệ Tân Kiến anh không rành lắm, vẫn cần Kiều Hàn quyết định phương thức hợp tác xem được hay không.

Cúp máy xong, anh cầm hai ly nước ép trái cây đi tới bên bờ hồ.

Du Khuynh ăn kha khá rồi, cô tản bộ dọc bờ hồ, thi thoảng ngó lên lầu ba một cái, không biết Du Cảnh Hâm có làm nũng thành công hay không.

Phó Ký Trầm đưa nước trái cây cho cô, “Mai anh phải đi công tác.”

Rất đột ngột, Du Khuynh hỏi, “Đi đâu?”

Phó Ký Trầm: “Tìm Bàng Lâm Bân bàn vụ hợp tác của Tân Kiến, trước kia em móc nối giờ có kết quả rồi, anh vừa nhận được điện thoại.”

Bàng Lâm Bân là bậc trưởng bối, anh không thể để ông bay tới đây tìm anh được.

Ít nhất phải ở bên đó ba ngày, cộng thêm thời gian bay đi bay về nữa cũng khoảng năm sáu ngày.

“Anh sẽ cố gắng kết thúc hành trình sớm.”

Lúc đang nói, Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm đi ra, từ trên ban công ngoài trời thì họ đã ngửi được mùi thơm của đồ nướng rồi.

Du Khuynh nhướng mày với Du Cảnh Hâm, chị đáp lại dấu OK, hai người cười cười ngầm hiểu.

Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn cùng uống bia với Du Thiệu Hồng, Du Khuynh và Du Cảnh Hâm dựa bên lan can bảo vệ, thì thầm to nhỏ.
 
“Em lo lắng cả tối.” Du Khuynh nói. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Cảnh Hâm: “Suýt chút nữa bị chị làm hỏng rồi.” Còn may, kết quả không xấu lắm, “Quý Thanh Viễn đồng ý ký hợp đồng đầu tư ẩn danh với Lãnh Văn Nghi rồi.”

“Thời gian làm nũng lần sau em sẽ thông báo trước cho chị.” Du Khuynh lại tốt bụng khuyên nhủ, “Bình thường chị cũng nên làm nũng nhiều vào.”

Du Cảnh Hâm dời đề tài, “Đừng chỉ lo nói chị, còn em? Dự tính thế nào?”

“Vụ đầu tư ký quỹ dài hạn như hôn nhân này, em vẫn không muốn đầu tư đâu.” Du Khuynh chồm lên lan can, nhìn mặt hồ yên tĩnh, cụp mắt còn có thể nhìn thấy bóng của mình, chỉ có đường nét tối đen.

Cô nói giải thích với Du Cảnh Hâm vì sao không có hứng thú đầu tư vào hôn nhân, “Sau khi đầu tư rồi thì chị phải một lòng một dạ hy vọng nó sinh lời, cho dù tuột dốc, chị sắp tán gia bại sản tới nơi mà chị vẫn không cam tâm, mượn tiền cũng muốn đặt cược một lần, trong lòng nghĩ có lẽ ngày mai sẽ tăng trở lại thì sao. Sau đó ngày mai lặp lại ngày mai, tới cuối cùng giống như khuôn đúc.”

Cuộc sống như thế quá mệt mỏi.

Du Cảnh Hâm: “Quá trình đợi nó tăng trưởng cũng là một loại hạnh phúc. Chẳng phải tự em đã nói rồi sao, bản thân của cuộc sống chính là tìm vui trong đau khổ. Tuy trong hôn nhân, đau khổ luôn gấp bội nhưng niềm vui cũng là cấp số nhân.”

Du Khuynh quay mặt sang nhìn chị gái, bỗng dưng phì cười.

Xem ra hiệu quả làm nũng không tệ, giờ bắt đầu khuyên cô nhảy vào tròng rồi.

Du Cảnh Trạch thay quần áo xong xuống lầu, bên bàn gỗ, Du Thiệu Hồng gọi các cô qua đó.

Đây là lần đầu tiên cả nhà cùng ăn bữa khuya, hóng gió bên hồ trò chuyện.

Du Khuynh ngồi sát Phó Ký Trầm, bên cạnh là ba cô.

Du Cảnh Hâm định ngồi giữa ba và Du Khuynh, tuy chỗ ngồi không rộng lắm nhưng nếu chen chúc một chút có thể miễn cưỡng ngồi vừa một người.

Cô chưa kịp đi qua đó thì bị Quý Thanh Viễn kéo lại, cô suýt chút nữa vấp ngã vào trong lòng anh, bèn vội vàng vịn lấy đùi anh ngồi ngay ngắn lại.

Quý Thanh Viễn nhìn cô một cái, mới rồi ở trên giường dính lấy anh như vậy, vừa xuống giường đã muốn trở mặt không quen biết rồi.

Mai Phó Ký Trầm phải đi công tác, anh phân công nhiệm vụ cho Du Cảnh Trạch, “Mai tôi bay chuyến sáng sớm, tuần sau mới về được, mấy ngày này anh về nhà sớm một chút để nói chuyện với Du Khuynh.”

Du Cảnh Trạch lấy một xâu cánh gà nướng, “Cậu sợ em ấy không có người nói chuyện đâm ra tự kỷ à? Yên tâm đi, một mình em ấy cũng có thể tự high được.”

Du Khuynh lắc lắc cánh tay ba cô, Du Thiệu Hồng hiểu ý, lập tức giật cánh gà nướng trong tay Du Cảnh Trạch lại, “Tối ăn ít thôi, cẩn thận chứng cao huyết áp tìm con.”

Mọi người đều cười.

Du Cảnh Trạch: “……”

Cạn lời nửa ngày.

Phó Ký Trầm khui một lon bia, vốn định đưa cho Du Cảnh Trạch, cuối cùng rẽ ngoặt đưa cho Quý Thanh Viễn.

Anh nói tiếp đề tài vừa rồi, “Để anh ở bên Du Khuynh không phải chỉ trò chuyện thôi, chủ yếu là lúc em ấy muốn mắng người thì phải tìm người cho em ấy mắng, tôi đi vắng thì anh trực ban thay tôi.”

Du Khuynh ngồi xích lại gần anh, tựa đầu lên vai anh, “Cám ơn Phó tổng.”

Liên quan tới tìm người nói chuyện, Quý Thanh Viễn có một đề nghị, “Chẳng phải cậu có công ty công nghệ sao? Bảo công ty công nghệ nghiên cứu phát minh một con robot chuyên để trò chuyện cho em ấy, vấn đề gì cũng được giải quyết gọn lẹ.”

Du Khuynh rất hứng thú, chủ yếu là cô muốn thử thách robot một chút, “Em có thể đầu tư tiền chuyên tạo một con cho em, nếu hiệu quả trò chuyện không tệ thì có thể sản xuất số lượng lớn.”

Giờ người thích ở nhà ngày càng nhiều, có điều im lặng trong thời gian dài không nói chuyện cũng là một vấn đề, không có người trò chuyện rất bức bối.

Phó Ký Trầm cảm thấy không tệ nhưng chẳng biết có thể chế tạo ra được hay không, “Để mai anh hỏi Kiều Hàn thử xem.”

Du Cảnh Trạch chen lời vào, “Đừng quên thêm nền tảng hôn nhân và tình yêu hạnh phúc để em ấy nghe nhiều nhiều vào.”

Nói tới tình yêu, Du Khuynh chợt nhớ tới Trâu Lạc Tiêu, cô ngồi thẳng ra hiệu cho Du Cảnh Trạch, “Anh, anh đưa tay cho em.”

Du Cảnh Trạch đánh giá cô, “Em muốn làm gì?”

Du Khuynh: “Anh cứ đưa tay cho em là được.”

Du Cảnh Trạch biết đó là hố nhưng vẫn duỗi tới.

Ngón tay của Du Khuynh đặt lên mạch của anh, làm động tác bắt mạch, “Anh, gần đây anh có hay nằm mơ lắm không?”

Du Cảnh Trạch lấy một xâu rau cải nướng ăn, “Giờ anh đang nằm thấy ác mộng đây.”

Tiếng cười lại vang khắp bên hồ.

Du Khuynh đập một cái lên mu bàn tay anh ấy, “Sau này anh muốn tới tìm em xem bệnh, giá mười bình nước hoa trở lên.”

Trong lúc cười nói vui vẻ, đồng hồ chỉ sắp mười một giờ.

Đồ nướng trên bàn ăn gần hết, mấy lon bia uống sạch.

Du Thiệu Hồng còn nửa lon bia, sau khi hơi men xông lên đầu, ông nói chuyện nhiều hơn so với bình thường, “Hôm nay ba phải uống với Ký Trầm và Thanh Viễn một ly, cảm ơn hai đứa, giờ trong nhà rất náo nhiệt, rất vui vẻ. Trước giờ ba chưa từng nể phục ai như vậy, hai đứa con là ngoại lệ.”

“Là ba nâng đỡ ạ.”

Du Khuynh giơ tay vén tóc mai của ba, chẳng có sợi tóc bạc nào nhưng năm tháng vẫn để in hằn dấu vết trên gương mặt đẹp trai phong độ của ông.

Vị hoa hoa công tử nhà giàu từng phong lưu hào phóng đó, trong nhiều năm về sau trải qua cuộc sống bình lặng ôn hòa. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Thiệu Hồng nghiêng mặt nhìn sang Du Khuynh, “Ba càng muốn cảm ơn nhóc thối của ba, từ nhỏ trừ tiền ra ba chẳng cho con chút tình thương của người cha, có một lần ba bận tới trong thời gian dài không đi thăm con, con không nhận ra ba nữa...... Giờ con báo đáp lại ba nhiều như vậy, nhiều lắm rồi, ba cảm thấy hổ thẹn.”

Nói xong, hốc mắt ông đỏ lên.

Du Cảnh Hâm muốn hòa hoãn bầu không khí bèn mở loa phát nhạc lên, chọn một bài hát rất hợp với tình cảnh này, “Nước mắt của ai bay khắp trời.”

Tiếng hát vang vọng bên bờ hồ.

Mọi người: “.......”

Chẳng nhịn được, phì cười ra tiếng. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Du Thiệu Hồng bị chọc tức, chất vấn, “Ai phát vậy?”

Ông nhìn một vòng, âm thanh truyền tới từ phía bên Du Cảnh Hâm, “Cảnh Hâm, con......”

Chưa nói xong thì bị Quý Thanh Viễn chen vào, “Ba, là con không cẩn thận ấn phải.”

Du Thiệu Hồng: “Con biết ấn thật.”

“......”

Du Thiệu Hồng chợt nhớ ra: “Thanh Viễn, trước đó có người nặc danh tố cáo con rửa rau rửa cả buổi tối, lãng phí nước, con có lời nào muốn nói không?”

Quý Thanh Viễn: “.......”

Anh ta nhìn về phía Phó Ký Trầm, nhất định là Phó Ký Trầm nặc danh tố cáo anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện