Ngày cuối tuần vui vẻ nhanh chóng trôi qua, cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai Tần Mặc Lãnh chẳng tham gia, sáng sớm anh ta gọi cho Du Khuynh nói khó chịu trong người, vào viện khám bác sĩ rồi.

Du Khuynh quan tâm hỏi: [Anh bị làm sao?]

Tần Mặc Lãnh: [Tim đập nhanh, không có sức, ớn lạnh.]

Du Khuynh trêu chọc anh ta: [Vừa nhìn là biết cơ thể yếu rồi.]

Tần Mặc Lãnh: “……”

Anh ta tức tới vứt điện thoại sang một bên, không thèm đoái hoài tới Du Khuynh nữa.

Cuộc họp thường lệ hôm nay, chủ yếu thảo luận ‘đêm nhạc hội ngôi sao’ vào tháng tám.

Chi phí cho sự kiện lần này chưa từng có tiền lệ, hội đồng đổng sự của tập đoàn kỳ vọng cực cao đối với hiệu ứng của đêm nhạc hội này, áp lực của các cấp quản lý cũng cao hơn bao giờ hết.

Tuy do hai công ty của Lệ Đàm Trác và Lãnh Văn Nghi tiếp nhận tổ chức nhưng bọn họ vẫn không dám lơi lỏng. Lỡ như xảy ra vấn đề ở khâu nào đó, hoặc có tin đồn thất thiệt thì sẽ mất cả chì lẫn chài.

Chẳng những như vậy, còn có thể làm hỏng danh tiếng sản phẩm của công ty.

Đêm nhạc hội tiến vào mốc thời gian đếm ngược sáu mươi ngày, bắt đầu từ ngày mai, fanpage của đêm nhạc hội Lạc Mông cứ cách ngày sẽ công bố một vị khách mời tham gia đêm nhạc hội.

Cuộc họp định kỳ kết thúc, Du Khuynh nhận được điện thoại của Vu Phi.

Hôm nay Vu Phi tới Lạc Mông để nhận vụ kiện của bộ pháp luật, sau khi hiểu rõ vụ việc bèn thuận đường tới thăm Du Khuynh, đúng lúc có chuyện nói với cô.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Nếu em có thời gian thì chị lên đó ngồi hai phút.”

“Hai mươi phút còn được nữa là.” Cúp điện thoại, Du Khuynh bảo thư ký đi pha cà phê.

Chẳng mấy chốc, Vu Phi lên tới.

“Gần đây bận gì thế?” Chị hỏi Du Khuynh.

Đặt túi xách xuống, chị xoa bóp cổ, tối qua ngủ bị lệch cổ.

“Đâu có bận gì đâu.” Du Khuynh đáp: “Một vài chuyện lặt vặt của đêm nhạc hội Lạc Mông thôi ạ.”

Trước đó Vu Phi đưa ra thư ý ký pháp luật cho đêm nhạc hội nên cũng biết được đôi chút.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chị vui mừng thay Du Khuynh: “May là em với Lãnh Văn Nghi giờ coi như hòa giải rồi, nếu không em phải bắt đầu lo lắng rồi, đêm nhạc hội một ngày nào chưa kết thúc thì em chưa yên tâm ngày đó.”

Du Khuynh cười cười, “Còn không phải sao.”

Một khi đẻ thêm chuyện, đám người hội đồng đổng sự đó sẽ bắt đầu mượn gió bẻ măng ngay.

Cho dù đêm nhạc hội thành công rực rỡ thì công lao đó chưa hẳn thuộc về cô, nhưng hễ thất bại, gây tổn thất cho công ty Lạc Mông thì hậu quả đó nhất định do cô gánh vác.

Vu Phi khuấy cà phê: “Giờ em có thể yên dạ được rồi.”

Du Khuynh: “Không cách nào yên được.”

Vu Phi không hiểu, “Em lại đắc tội ai nữa à?”

Nói xong, chị chợt nhớ ra, “Châu Tư Nguyên phải không?”

Du Khuynh gật đầu, “Cô ta không giống với Lãnh Văn Nghi.” Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Cô sàng lọc ra toàn bộ những điểm Châu Tư Nguyên có thể ra tay, đồng thời làm sẵn phương án dự phòng rồi.

Nhưng ai biết Châu Tư Nguyên có ra chiêu theo kế hoạch của cô ả hay không.

“Đừng nhắc tới cô ta nữa. Gặp chiêu tiếp chiêu vậy, như vậy mới kích thích.”

Cô hỏi Vu Phi: “Gần đây chị có gặp Trần Ngôn không? Giờ chị ấy thế nào?”

Vu Phi tiếp lời, “Đang định nói với em, thứ Sáu này tới chỗ chị làm một buổi tiệc nhỏ, chị nói với Trần Ngôn rồi, hôm đó đúng lúc tới phiên cô ấy nghỉ. Tới hôm đó cô ấy làm chủ bếp, chúng ta chỉ việc ăn uống thôi.”

“Gọi thêm Trâu Nhạc Tiêu nữa, cô nhóc này gần đây tinh thần không được tốt lắm, thất thần trong lúc họp hết mấy lần rồi. Chị không hỏi cô bé xảy ra chuyện gì, nhân dịp này cho cô nàng giải tỏa một chút.”

Còn tại sao tụ tập, hôm đó là sinh nhật bốn mươi tuổi của chị.

Có điều chị không nói với họ, để tránh họ chuẩn bị quà tặng, chị không thiếu gì cả.

Ngồi thêm một lúc, Vu Phi đứng dậy ra về.

Du Khuynh đưa chị tới cửa thang máy, thang máy đang chuyển động, vừa hay ngừng tại tầng này.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là Tần Mặc Lãnh.

Chào hỏi xong, Vu Phi vào thang máy, Tần Mặc Lãnh liếc Du Khuynh một cái, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, lại giống như chờ đó tính sổ sau.

Du Khuynh làm như không nhìn thấy, “Sức khỏe vẫn ổn chứ?”

Tần Mặc Lãnh: “Thận của tôi không bị mất.”

Du Khuynh cười, cái con người nhỏ mọn này, nói đùa thôi mà ghi thù dai tới vậy. “Bác sĩ nói sao? Cần uống thuốc điều dưỡng không?”

Tần Mặc Lãnh im lặng, giờ cả nhà đều đang trách anh ta, nói anh ta vô sỉ, không tôn trọng đối tượng xem mắt Giản Hàng. Giản Hàng bị bệnh nghiêm trọng như vậy mà anh ta chẳng buồn đi thăm lấy một lần.

Lại hận rèn sắt không thành thép, quở mắng anh ta xem mắt nhiều lần như vậy mà lần nào cũng hỏng việc, vợ tốt đều biến thành của người khác, sau đó bắt đầu nói tới Du Khuynh, nếu không phải anh ta gây chuyện thì anh ta sắp được làm ba rồi.

Anh ta nghe tới phát phiền.

Giản Hàng nào có bệnh? Vừa nhìn là biết giả bệnh rồi.

Anh ta tới bệnh viện xếp số, gần đây cảm thấy cả người bủn rủn, đau đầu, cơ bắp đau mỏi.

Bác sĩ nói, anh ta ngồi máy lạnh quá nhiều, đề nghị anh ta nên ra ngoài vận động nhiều hơn.

- -

Gần tới giờ nghỉ trưa, Du Khuynh nhận được điện thoại của Phó Ký Trầm, bảo cô tới tập đoàn Phó Thị tìm anh.

Giờ Du Khuynh có thói quen ngủ trưa, hơn nữa trời nóng thế này cô chẳng muốn đi đâu cả, “Cho em một lý do nhất định phải qua đó.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phó Ký Trầm: “Muốn nhìn thấy em. Lý do này đủ không?”

Du Khuynh hỏi ngược lại, “Thế tại sao anh không tới văn phòng của em thăm em?”

“Bởi vì phòng làm việc của em nhỏ quá.”

“……”

Từ Lạc Mông tới tập đoàn Phó thị không xa, lúc không kẹt xe chỉ mất mười mười phút là tới.

Du Khuynh quyết định đi thăm Phó Ký Trầm, trước khi đi lấy một hộp kem nhỏ trong tủ lạnh ăn.

Ánh mặt trời như thiêu đốt, hơi nóng bốc từ mặt đường nhựa lên, lá cây bên đường héo úa.

Ăn kem xong, xe rẽ vào bãi đậu xe tầng hầm của tòa nhà tập đoàn Phó Thị.

Ở cửa thang máy có một bóng hình thon dài đứng ở đó.

Áo sơ mi mặc trên người là chiếc cô mua.

Xe dừng hẳn lại, Phó Ký Trầm mở cửa xe ra.

Du Khuynh: “Phó tổng đích thân xuống đón, thụ sủng nhược kinh nha.”

“Luật sư Du đại giá quan lâm, cả Phó Thị rực rỡ hẳn lên.” Phó Ký Trầm giơ bàn tay che nóc cửa, đề phòng đầu cô bị đụng trúng.

Hai bên thay phiên thổi phồng nhau một hồi, Phó Ký Trầm ôm cô vào lòng.

Du Khuynh véo mặt anh, “Giờ anh một ngày không rời em được à?”

Phó Ký Trầm buông cô ra, hai người đi vào thang máy.

“Có chuyện gì buộc em phải tới đây một chuyến mới được thế?” Du Khuynh không tin anh chỉ đơn thuần muốn gặp cô thôi đâu, nếu muốn gặp cô thì gọi video giải quyết cũng được mà, đâu nhất thiết bắt cô chạy tới chạy lui.

Phó Ký Trầm: “Không nên ngồi trong phòng máy lạnh mãi được, phải ra ngoài đi dạo, tới chỗ anh vừa vặn cho em thay đổi tâm trạng.”

Tới văn phòng, giây phút mở cửa ra bỗng có một mùi thơm đồ ăn quen thuộc ập vào mũi.

Du Khuynh liếc mắt, tìm anh tính sổ, “Hồi trước anh đâu có cho em tới phòng làm việc của anh ăn cơm. Còn hung dữ với em nữa.”

“Hôm nay bắt đầu đền bù cho em.” Phó Ký Trầm ôm vai cô đi vào.

Lúc cô còn đi làm ở tập đoàn Phó Thị, ngày ngày vắt kiệt óc nghĩ cách ăn cơm ở văn phòng của anh. Anh không thích có mùi thức ăn bám trong phòng, chỉ phá lệ cho cô hai lần.

Du Khuynh ngồi xuống, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy tòa lầu ngân hàng Du Thị của nhà cô.

Khi đó cô chỉ có thể trộm nhìn, phải giấu Phó Ký Trầm thân phận thật của cô.

Mỗi lần gọi điện với Du Cảnh Trạch, Du Cảnh Trạch lần nào cũng phát rầu nói cô chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, bảo cô mau chạy đi.

Cô cảm khái: “Đoạn thời gian đi làm ở Phó Thị có gian tình với anh khá là thú vị.”

Phó Ký Trầm liếc cô, “Xin em chú ý dùng từ.”

Du Khuynh cười: “Lén lút yêu đương.”

Cô nói với anh chuyện vé xem đêm nhạc hội, “Ông bà nội thích không?”

Phó Ký Trầm: “Họ chẳng mấy hứng thú đối với đêm nhạc hội của giới trẻ, hiện trường lại rất ồn, họ nhất định không đi đâu.”

Du Khuynh: “Thế em cho anh thêm ba vé nhé.”

Cho ba mẹ và anh trai anh nữa.

“Đều là chỗ ngồi tốt. Hai tấm có số thứ tự liền nhau, còn một tấm nằm ở hàng khác.”

Phó Ký Trầm dùng nước lọc thay rượu, cạn ly với cô, “Chúc đêm nhạc hội Lạc Mông lần thứ nhất của luật sư Du thành công mỹ mãn.”

Du Khuynh cầm ly lên, nghiêm túc giống như đang uống rượu, “Cám ơn Phó tổng của Tiểu Ngư Miêu. Mượn lời tốt lành của anh.”

Hai người hớp một ngụm trà.

Nghi thức cảm hình như vẫn chưa đủ.

Phó Ký Trầm ngồi qua, giữ cằm cô lấy nụ hôn để chúc phúc.

Anh mút nhẹ môi cô, ngửi được mùi kem, “Ăn vị muối biển đúng không?”

Du Khuynh lắc đầu, “Không để ý nữa.” Lúc ăn suy nghĩ đâu đâu, nghĩ chuyện đêm nhạc hội, còn như vị gì thì cô quên mất rồi.

Phó Ký Trầm nói chắc nịch: “Là vị muối biển rồi.”

Lúc đang nói chuyện thì điện thoại Du Khuynh reo lên, Bàng Lâm Bân gọi tới.

Bàng Lâm Bân ít khi thất hẹn, hôm nay rõ ràng là ông mời khách nhưng tạm thời đi không được.

Ông xin lỗi: “Khuynh Khuynh, hôm nay chú có cuộc họp đột xuất liên quan tới SZ, chắc phải họp khoảng hai ba tiếng mới kết thúc được, không kịp mời con ăn cơm. Đợi cuối tuần đúng lúc Cố Hằng cũng ở Bắc Kinh, tới chừng đó chú xuống bếp, con với Cố Hằng đều về ăn.”

Thất hẹn với lớp nhỏ khiến ông áy náy không thôi, chỉ có thể đích thân xuống bếp biểu hiện thành ý.

Du Khuynh vừa nghe Cố Hằng cũng về ăn, “Không sao đâu ạ, chú Bàng, con cảm thấy cho dù hôm nay chú có thời gian thì con cũng không muốn đi đâu, con muốn cuối tuần qua đó.”

Bàng Lâm Bân cười ha ha nói, “Đảm bảo tới chừng đó để con theo đuổi thần tượng tới tận mặt.”

Cứ quyết định như thế rồi cúp máy.

Khóe môi Du Khuynh cong lên, Cố Hằng chính là minh tinh mà cô và chị cô cùng Trâu Nhạc Tiêu yêu thích, người đại diện của Đóa Tân, con trai của chú Bàng với vợ trước.

Về sau xuất đạo, Cố Hằng không muốn để người ta biết gia thế của anh bèn đổi sang họ mẹ.

Phó Ký Trầm ngồi sát Du Khuynh, lời Bàng Lâm Bân vừa nói trong điện thoại anh cũng nghe rõ ràng.

Anh ngó Du Khuynh một cái, khóe môi cô còn đang cong lên, càng cong càng cao. Chẳng phải chỉ gặp một Cố Hằng thôi sao, có cần tới mức đó không? Lần nào cô tới tìm anh cũng đâu có thấy cô vui vẻ thế này.

Hai tay anh nắm khóe miệng cô kéo cong xuống, làm thành vẻ mặt không vui.

Du Khuynh: “.......”

Cô bật cười đẩy anh ra, sau đó vội vàng ôm anh.

“Anh đã là nam thần của em rồi, nam thần công khai đấy, còn ghen gì nữa.”

Giờ cô chẳng có thời gian đấu võ mồm với anh, cuộc điện thoại vừa rồi của Bàng Lâm Bân khiến cô nắm chắc được một tin tức: “SZ quyết định chọn hợp tác với anh và Giản Hàng rồi đúng không?”

Phó Ký Trầm gật gật đầu.

- -

Ba ngày sau, tin tức ẩm thực SZ từ bỏ cổ phần Tư Nguyên mà chuyển sang đầu quân vào tư bản Doãn Lâm và tập đoàn Phó Thị được lan truyền nhanh chóng.

Đương nhiên Lãnh Văn Nghi cũng biết rồi, hơn nữa còn xác định nguồn tin có đáng tin hay không.

Trước kia Châu Tư Nguyên tuyên bố hùng hồn, lấy được SZ là chuyện không thành vấn đề.

Hội con gái trong giới chẳng có ai nghi ngờ, bởi vì có Du Cảnh Trạch, hạng mục Châu Tư Nguyên muốn thu mua ắt sẽ nắm chắc được tám chín phần.

Mấy năm nay, nhà họ Châu dựa vào nhà họ Du, tiền tài tăng nhanh chóng. Nhưng cách cái giới này còn rất xa, tay không với tới, Châu Tư Nguyên là mượn danh Du Cảnh Trạch để đi vào.

Không cùng một giới, nhân mạch và tài nguyên chênh lệch một trời một vực.

Hai năm trước nhà họ Châu lại dựa vào nhà họ Quý kéo được không ít đầu tư và hạng mục, trong hai năm đó mắt của Châu Tư Nguyên sắp mọc ở trên đầu rồi, trong mắt hầu như chẳng có ai.

Thường xuyên móc mỉa cô ta trong sáng ngoài tối.

Hôm nay có cơ hội này, nếu cô ta không giẫm Châu Tư Nguyên một cái thì thật có lỗi với bản thân.

Lãnh Văn Nghi lấy điện thoại qua gửi mấy tin nhắn thoại đi cho Châu Tư Nguyên.

[Nghe nói SZ hợp tác với tư bản Doãn Lâm rồi, thật hay giả vậy? Trước đó lãnh đạo cấp cao của SZ chẳng phải vỗ ngực nói muốn chuyển nhượng hết cổ phần cho cô sao?]

[Haiz, con người thời nay ấy mà toàn nói một đằng miệng làm một nẻo. Bọn họ thấy quan hệ của Du Cảnh Trạch và cô chẳng tới đâu cả nên lập tức chuyển hướng gió rồi, giống như cỏ mọc chân tường vậy, trực tiếp trườn tới bên tư bản Doãn Chính rồi.]

[Có điều con người đều rất thực dụng, cô không có chống lưng, người ta trở mặt vô tình.]

[Hồi nãy tôi mới vừa đắp mặt vừa suy nghĩ, có khi Trâu Nhạc Tiêu ngủ với Du Cảnh Trạch rồi, sau khi đạt được tới tay thì hết thấy mới mẻ nên vứt bỏ anh ta không? Sau đó Du Cảnh Trạch tức không có chỗ trút, chuyển sang đổ lên người cô?]

Châu Tư Nguyên nghe xong ném điện thoại lên bàn trà, đập vào dĩa trái cây kêu ‘ping pong’.

Mấy lời này của Lãnh Văn Nghi trông như an ủi, thật ra câu nào câu nấy sắc như dao đâm vào ngực cô ả.

Hiện tại cô ả đang ở nhà, mẹ kế cũng ở đây.

Bà Lan giữ im lặng, lấy điện thoại của Châu Tư Nguyên qua để lên bàn, tầm mắt bà ta kiểm tra đĩa trái cây một lượt, còn may không bị đập mẻ.

Chiếc đĩa này quý lắm đất, để lên bàn trà trang trí thôi.

Việc thu mua SZ toang rồi, trong lòng bà ta cũng bực bội.

Nhưng lần này Du Cảnh Hâm và Du Cảnh Trạch đều không chịu cứu giúp, bà ta cũng hết cách.

- -

Hôm thứ Sáu, Du Khuynh đúng giờ tan tầm như thường lệ, buổi tối phải tới chỗ Vu Phi ăn cơm.

Vu Phi ở một mình, con trai ở với ông bà ngoại trong căn nhà hồi trước chị mua từ ông chủ Tiền.

Bản thân Vu Phi sống trong một căn hộ hai tầng, gần văn phòng luật, đi làm tan tầm đều thuận tiện.

Bình thường yên ắng rộng rãi, hôm nay cực kỳ náo nhiệt.

Du Khuynh là người tới cuối cùng, trong phòng khách đã trò chuyện rôm rả rồi.

Tới rồi mới biết hôm nay là sinh nhật Vu Phi, trên bàn bày một chiếc bánh kem hoạt hình đẹp mắt.

“Chị hư lắm, sao không nói sớm chứ?” Du Khuynh véo má Vu Phi.

Vu Phi nói: “Mọi người có thể tới đây với chị còn khiến chị vui hơn việc tặng chị chiếc túi mấy trăm ngàn nữa.”

Trâu Nhạc Tiêu chen lời vào, “Đổi lại là em, em vẫn thích túi hơn, người tới hay không tới chẳng sao cả.”

Mọi người cười lớn.

Du Khuynh lại nhìn chiếc bánh kem màu hồng phấn, “Tràn đầy trái tim thiếu nữ nha, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

“Cám ơn thiếu nữ xinh đẹp mười sáu tuổi.” Vu Phi nhìn bánh kem, “Là Lục Thâm đặt đấy, lấy danh nghĩa của con trai đặt, sợ con trai không vui chị bèn nhận lấy.”

Tối qua, chị tổ chức tiệc chúc mừng sớm bên chỗ ba mẹ.

Lục Thâm mặt dày, mượn cớ thăm con trai cũng ở đó ăn trực.

Du Khuynh: “Hai người.......”

Cô không biết phải hỏi thế nào.

Vu Phi biết Du Khuynh muốn hỏi gì, chị nói: “Tái hôn là chuyện không thể nào. Bọn chị yêu nhau từ đại học, nói thật chị ngủ đủ rồi. Giờ anh ấy cũng đã bốn mươi, thời điểm hoàng kim của anh ta qua lâu rồi, chị cần anh ấy làm gì?”

“Ha ha.” Trâu Nhạc Tiêu không nhịn được bật cười ra tiếng.

Sau đó cô nàng vội vàng bóc trái cây nhét vào miệng.

Hiện tại Vu Phi buông xuống rồi, “Ngày tháng gian nan nhất chị còn vượt qua được thì không muốn ngốc thêm lần nữa, chị cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất tốt. Con trai đều thân cận với chị với anh ta. Anh ta thường xuyên đi thăm ba mẹ chị, chị rảnh rỗi sẽ đưa con trai đi thăm ba mẹ anh ta, rất tốt. Chẳng cần thiết hàn gắn chi nữa.”

Trần Ngôn ăn trái cây xong, lấy khăn giấy chùi tay, “Chúng ta vừa làm vừa nói đi.”

Mấy người họ kéo nhau vào bếp.

Trần Ngôn làm đầu bếp chính, bọn họ làm phụ bếp.

Trâu Nhạc Tiêu dựa lưng Du Khuynh, kê cằm lên vai Du Khuynh tìm kiếm chút an ủi để chắp vá trái tim vụn vỡ của mình.

Trần Ngôn nói tới bản thân, “Giờ tôi gần như không buồn bã nữa, nhưng vẫn sống tạm bợ trong hôn nhân, vì hai đứa nhỏ nhà tôi, vì ba mẹ tôi.”

Trâu Nhạc Tiêu gặm dưa leo, sửa lời chị: “Chị Trần Ngôn, chị chớ đảo ngược trật tự nha, chủ yếu nhất là vì tiền chứ.”

Mấy người bọn họ bật cười lần nữa.

Vu Phi hỏi Du Khuynh: “Còn em, em có dự tính gì?”

Du Khuynh im lặng mấy giây, “Em định cho Phó Ký Trầm nhà bọn em một danh phận.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện