Buổi tối, một mình tắm trong ký túc xá, dội nước, trong đầu đột nhiên vọt ra hình ảnh Tiêu Phàm ôm hắn, rửa mông cho hắn, nháy mắt, Vệ Đằng như bị điện giật, toàn thân run rẩy từng cơn.

Không nhớ rõ vẻ mặt Tiêu Phàm, nhưng động tác của y thật dịu dàng, mặc dù hơi giống như giặt chăn bông.

Nhớ đến cô gái tỏ tình với Tiêu Phàm, Vệ Đằng liền một bụng giận dữ, nhớ đến Diệp Kính Văn, lại càng một bụng giấm chua.

Trong bụng đảo tới đảo lui một hồi, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu khó chịu.

Cô gái kia cũng có dũng khí nói ra miệng, còn mình là một đấng nam nhi làm sao cũng không dám nói? Ngay cả sự quả quyết của một cô gái nhỏ cũng không có, vô dụng mà!

Như tên hèn nhát vòng tới vòng lui, nhàm chán không cơ chứ! Hơn nữa, Tiêu Phàm người ta thông minh vậy, nhất định ra nhìn ra mình thích y, nhìn ra rồi mà còn không đá mình bay ra, cho thấy trong lòng y mình cũng có chút địa vị.

Vệ Đằng hăng hái nắm chặt tay, hạ quyết tâm, bảy tỏ thì bày tỏ, còn tiếp tục nhịn lão tử cũng bị nội thương mất!

Về chuyện sau khi bày tỏ, đơn giản chỉ có hai trường hợp, thứ nhất, Tiêu Phàm nói tôi còn chưa quên Lâm Vi, hai chúng ta không thể nào, cho nên làm bạn tôi đi, thứ hai, Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ thông suốt, hào sảng mà bỏ qua quá khứ, bước đến ôm mình nói, thật ra cậu cũng rất tốt, hai chúng ta bên nhau đi.

Hình ảnh tưởng tượng kia cũng rất tốt đẹp nha.

Dù sao có thất bại cũng là trở về điểm khởi đầu, đến lúc đó lại nghĩ đối sách, có ai theo đuổi bà xã mà mới một lần đã thành công đâu, bày tỏ nhiều lần, ma sát thêm mấy tháng, yêu đương tựa như trường chinh, vượt núi băng đèo, da mặt dày nghị lực lớn, mới có thể dắt tay đến điểm cuối mà.

Da mặt dày, nghị lực lớn Vệ Đằng đều hội tụ đủ, cho nên, mặc dù có thể đoán được con đường gập ghềnh, nhưng cũng là tràn đầy lòng tin.

Buổi tối lên QQ cùng Chu Vũ nói chuyện phiếm, lý tưởng hào hùng nói mình muốn đi bày tỏ, kết quả Chu Vũ dội cho một chậu nước lạnh.

“Đau đau, cậu sẽ không phải do đầu óc nóng lên nên đòi đi bày tỏ chứ? Đâm đầu vào họng súng chính là nói cậu đấy.

Vệ Đằng suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Chu Vũ cũng thật có đạo lý, dù sao hắn từng thành công lọt qua bê tông kiên cố của Ngưu San San, kinh nghiệm theo đuổi người phong phú hơn mình, vì vậy khiêm tốn học hỏi, “Vậy cậu nói làm thế nào đây? Trong bụng tớ gấp sắp chết rồi.”

“Trong bụng gấp thì cậu tìm nhà cầu đi, không thể tùy tiện làm rơi rớt lung tung à.” [puke]

Miệng tên này thúi không thể ngửi nổi mà.

Vệ Đằng di chuột ra ngoài hình Chu Vũ đang mang kính mác mặc âu phục trên QQ, hừ một tiếng vàng ngọc, cẩu thỉ kỳ trung, chính là nói cậu đấy.

“Đúng rồi, nếu không tớ tìm cho cậu ngày hoàng đạo, mấy ngày nay San San nhà tớ đang nghiên cứu tử vi.”

“Còn có, chọn một nơi tốt, tỷ như ban đêm không trăng gió lớn, ở rừng cây giơ tay không thấy được năm ngón…”

“Nếu không thành công, cũng dễ để cậu dùng bạo lực cưỡng ép.”

Vệ Đằng hít một hơi, nén bình tĩnh gõ một hàng chữ gửi qua

“Không cùng cậu nói giỡn nữa, tớ là nghiêm túc muốn bày tỏ!”

“Nhớ năm đó cậu nói với San San một đống thứ, nếu em là mì gói thì anh là nước sôi, nếu em là hoa tươi thì anh chính là phân bò, lúc ấy, Ngưu San San liếc cậu một cái, tớ mà nói vậy với Tiêu Phàm, cậu biết hậu quả là gì không?”

Chu Vũ cười hắc hắc, “Cái gì?”

“Hắn sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó hỏi tớ, cậu nói cái gì?”

“Hắn nói một câu, lão tử liền hoàn toàn yên lặng, cậu có biết không! Hắn là tên rất phúc hắc, cho nên ở trước mặt hắn không thể đùa bỡn nhiều trò, nếu không hắn sẽ nhìn cậu như xem xiếc khỉ vậy.”

“Vệ Đằng à, thật ra, tớ rất đồng tình với cậu…”

“Lão tử thích cũng đã thích rồi, cậu đồng tình thì làm cái thí gì. Không tán gẫu nữa, chơi đánh bài đi?”

“Không đi, theo bà xã ^_^.”

“Phi, chịu không nổi cậu, sến súa thành như vậy.”

“Đợi cậu cùng cái vị nhà cậu ở bên nhau đi, chỉ sợ không chừng so với bọn tớ còn buồn nôn hơn.”

Vệ Đằng tắt Q, tìm bạn cùng phòng Chu Ngư đi chơi đánh bài.

Kết quả, Chu Ngư đến một câu, “Xin lỗi, tối nay tớ với Tiểu Quyên muốn tán gẫu MSN.”

Vệ Đằng hướng về trần nhà trừng mắt, quả nhiên, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục, thà bị tàn phế cũng không ở truồng chạy ra ngoài, đây là đạo lý vững vàng.

Ngày hôm trước còn Kỳ Quyên nha, hôm nay đã tăng thành Tiểu Quyên rồi, công cụ nói chuyện phiếm cũng tăng cấp bậc, là MSN.

Vệ Đằng rất khó chịu mà chơi đánh bài, chơi mấy ván lại cảm thấy không có ý nghĩa, tắt web chuyển sang chơi game trong máy.

Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh.

Cuối tháng 3, khoa hóa tổ chức du xuân, tất cả đi Leo núi, loại người nhiệt huyết mênh mông như Vệ Đằng, cho dù là ở cảnh xuân tươi đẹp hay đến khí trời khốc liệt, cũng có thể nở nụ cười bò lên trước nhất, còn vừa leo vừa ngâm nga ca hát, làm cho người ta phải thán phục thể lực cùng sức sống của hắn.

Chu Ngư leo theo hắn thở hỗn hễn dọc đường, vừa bò lên bậc thang vừa mắng M*, anh em chậm một chút, M* kiếp cậu chậm một chút, gào thét, càng về sau càng phát cáu.

Đến đỉnh núi, nhìn quang cảnh thành phố.

Gió nhẹ quất vào mặt, rừng thông xanh mướt dưới chân, tòa nhà cao tầng san sát phía xa xa, xa thủy mã long [người xe đông nghịt]

Vệ Đằng thở dài một tiếng, ai, người còn sống a, thật M* nó thoải mái.

Nữ sinh đứng bên cạnh hướng về bóng lưng hắn trợn trắng mắt.

Sau đó lại ngồi cap treo xuống núi, Vệ Đằng cùng Chu Ngư sóng vai ngồi cùng nhau, nhưng lại nhớ đến người từng ngồi cạnh mình là Tiêu Phàm.

Nhớ đến lúc chơi tàu lượn trong khu vui chơi, nghĩ đến lúc hàm răng phát run, thân thể phát run, nhớ đến nháy mắt khi tàu lượn lên đến đỉnh, bàn tay ấm áp của Tiêu Phàm nhẹ nhàng đưa qua tròng lên đầu mình.

Tim đập dồn dập, rốt cuộc là do tàu lượn mất trọng lượng hay là do nhiệt độ từ bàn tay ấm áp của Tiêu Phàm gây ra? “Hắc hắc.” Vệ Đằng nhìn không được lại bật cười.

Bị Chu Ngư đạp một cước, “Cậu đừng có cười dâm đãng như vậy, cười đến sống lưng tớ nổi âm khí, cũng muốn nhảy xe luôn.”

Qua tháng 3, gió xuân phất vào mặt, trăm hoa đua nở.

So với bụi hoa hai bên đường, điệp vũ phiên thiên [bướm lượn xoay nhanh], hương thơm ngây người.

Quả nhiên khi mùa xuân đến, tâm tình con người cũng trở nên sảng khoái.

Vệ Đằng tìm một ngày chủ nhật đẹp trời, muốn chính thức tỏ tình cùng Tiêu Phàm, trải qua cân nhắc, vẫn cảm thấy chỉ nói tôi thích anh là được rồi, những lời tỏ tình khác như dạng hóm hỉnh, cảm động hoặc sến súa đều không hợp với mình.

Quá văn nghệ sẽ dọa sợ Tiêu Phàm mất, mình cũng không nói ra nổi.

Hưng phấn mà hẹn y ăn cơm, gửi tin nhắn qua nhưng rất lâu không thấy hồi âm.

Tận đến lúc qua giờ cơm trưa mới nhận được tin trả lời, “Tôi với Tiêu Tinh ra ngoài ăn cơm, buổi tối mới về. Cậu tìm tôi có việc gì không?”

Vệ Đằng nghĩ thầm, buổi tối tỏ tình cũng không tệ, dù sao đứng dưới ánh nắng gắtcủa mặt trời nói tôi thích anh, dễ khiến người ta ghét bỏ.

“Muốn hẹn anh đi một nơi nói chút chuyện, cụ thể chổ nào thì xin giữ bí mật trước.”

“Được rồi, đến lúc đó liên lạc vậy.” câu trả lời của Tiêu Phàm như mọi khi, đơn giản lưu loát.

Vệ Đằng cố ý chăm chút trang phục một chút, trước kia hắn ăn mặt rất “cá tính” rất theo “trào lưu” nhưng từ sau khi đến T đại quả thực đã bớt phóng túng đi nhiều, muốn bày tỏ dĩ nhiên cần lưu lại ấn tượng tốt đẹp, cho dù không ăn mặc đến quá ngoan ngoãn, tóc trên đầu cũng được chải sơ, không thể lỉa chỉa như cái tổ chim được.

Vì vậy, tắm rửa đàng hoàng, đầu tóc chỉnh chu, quần cũng chọn cái quần bò đơn giản không có chỗ rách hay vá, áo T-shirt trắng cũng không có mấy hình ảnh quái dị như kiểu đầu hổ.

Hài lòng rồi, liền ngồi đó chờ tin nhắn của Tiêu Phàm.

“Vệ Đằng, cậu bị lửa thiêu mông à? Đi tới đi lui làm gì vậy?” Chu Ngư rốt cuộc không nhìn nổi nữa, lườm Vệ Đằng một cái.

Tâm tình Vệ Đằng đang đặc biệt tốt, cũng không thèm để ý Chu Ngư, một mình chìm đắm trong nỗi vui sướng sắp đi tỏ tình.

Bất kể kết quả thế nào, ít nhất, để y hiểu được tâm ý của mình.

Cho anh ta biết trên thế giới này còn một người tên Vệ Đằng, hết lòng hết dạ yêu thích anh ta, không quan tâm quá khứ cũng không để ý đến bối cảnh của anh, đơn thuần yêu mến bản thân anh.

Tên nam u uất tên gọi Tiêu Phàm này.

Sắc trời dần tối, trăng treo đỉnh đầu, Vệ Đằng đứng ngồi không yên, chủ động gửi tin nhắn qua.

“Anh còn đang ở ngoài sao?”

“Tôi nói chuyện tình cảm với em gái.”

“Bao giờ về?”

“Cậu có chuyện gì sao? Không bằng để hôm khác.”

Vệ Đằng có chút ủ rũ, thật không dễ bồi đắp được xúc động mãnh liệt, thật vất vả mới kéo ra được dũng khí, hoàng đạo ngày lành, hôm khác không được.

“Tôi chờ anh về.”

Tiêu Phàm nhìn nhìn tin nhắn, một trận đau lòng không rõ nguyên do, em gái ngồi đối diện lại đang hào hứng nói muốn tìm giúp một người bạn gái, mấy lời nói nhảm kiểu như chị em tốt còn nhiều người có thể giới thiệu cho anh.

“Anh là đồng tính luyến ái, em hài lòng chưa?”

Câu nói lạnh lùng vừa dứt, nhìn Tiêu Tinh há to mồm nửa ngày cũng không phản ứng.

“Em không nghĩ đến anh là, aa, em còn tưởng anh là vì vấn đề tính cách mới khước từ nữ sinh tiếp cận.”

“Vậy giờ thì biết rồi? Đừng có kéo anh đi mấy kiểu tiệc rượu gì nữa, anh ghét loại trường hợp đó.”

“Nga, vâng, em biết rồi.” Tiêu Tinh trầm mặc hồi lâu, lấy dũng khí hỏi, “Anh có người mình thích không?”

“Có.”

Trong lòng kinh ngạc một chút, người ưu tú như anh trai, ai có thể khiến anh ấy động tâm? Cứ nhìn anh ấy buồn bực nhiều năm như vậy, đoán chừng chắc là yêu đơn phương nhỉ?

“Kia…”

“Được rồi, anh đi về, còn có việc.” Tiêu Phàm cau mày, đem mấy món còn chưa ăn xong đẩy sang trước mặt em gái, đứng dậy đi trả tiền.

Không biết tên Vệ Đằng đó rốt cuộc có chuyện gì, thần thần bí bí thật không giống hắn.

“Vệ Đằng, cậu đang ở đâu? Tôi về rồi.”

Vệ Đằng đứng ngồi bất an vừa nhìn thấy tin nhắn này, lập tức lên tinh thần gấp trăm lần, “Tôi ở dưới lầu ký túc xá đợi anh nha!”

Nói xong, cầm áo khoác đi xuống lầu.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Phàm từ đằng xa đi tới, nhiệt độ ban đêm xuống thấp, Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm chỉ mặc áo sơ mi, mỉm cười đưa áo khoác qua. �

“Áo khoác của cậu, đưa tôi bao tay sao?” Tiêu Phàm cười cười, đẩy ngược lại.

Tên này, thật sự là nói đùa lạnh ngắt, nhưng chính sự trêu chọc lạnh lùng đó lần nào cũng khiến tim Vệ Đằng đập như điên.

“Tôi đưa anh đến một nơi, có chuyện muốn nói cho anh biết.” Vệ Đằng cúi đầu đi phía trước, Tiêu Phàm nhún vai, theo phía sau.

Mơ hồ cảm thấy Vệ Đằng hôm nay có điểm kỳ lạ, Tiêu Phàm cũng đoán được đại khái, không khỏi cười khổ.

Cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Vệ Đằng đưa Tiêu Phàm đến ngọn núi sau trường, nơi đó có một rừng cây rậm rạp, trong rừng có dòng suối nhỏ, nơi này chứa đầy những hồ nước nhân tạo trong sân trường, lộ vẻ thanh tân tự nhiên.

Nước chảy róc rách, ánh trăng nhu hòa vẩy vào mặt nước, sóng gợn lăn tăn, cảnh sắc di nhân[làm lòng người vui sướng]

Nhưng Tiêu Phàm trong nháy mắt mặt lạnh, “Làm sao cậu phát hiện ra chỗ này?”

Vệ Đằng có chút xấu hổ, cúi đầu cười, “Hì hì, tôi vì để quen thuộc sân trường nên đi dạo khắp nơi, không ngờ đến đây, còn có phía sau núi.”

“Mang tôi đến đây làm gì?”

Vệ Đằng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy gương mặt dưới ánh trăng của Tiêu Phàm lạnh băng khác thường.

Chẳng lẽ ở đây chạm vào kiêng kỵ của y?

“Tôi… tôi là muốn cho anh biết, thật ra thì…”

“Tôi biết, cậu thích tôi đúng không?”

“Ha ha, bị anh nhìn ra rồi, tôi thích anh! Anh thấy chúng ta có thể nào…”

“Không thể.”

Mặc dù chuẩn bị tốt tinh thần bị từ chối, nhưng lời nói của y kiên quyết như vậy, trái tim Vệ Đằng vẫn cảm thấy một trận co rút đau đớn.

“Anh chưa thể quên được Lâm Vi sao? Tôi có thể chờ.”

“Vệ Đằng.” Thần sắc Tiêu Phàm rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh đến khiến sống lưng phát rét, “Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

“Tôi và cậu không có tiếng nói chung.”

“Cậu thế này…”

“Khiến tôi rất buồn rầu, rất phiền, biết không?”

Từng từ từng câu nói ra, thanh âm ép rất thấp, mỗi lời giống như quả chùy đập thẳng vào lòng.

Vệ Đằng sững người nhìn y, bờ môi y mở ra lại khép vào, những lời nói lạnh lùng vô tình ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Tôi nên làm vẻ mặt nào đây? Có nên cười không? Có nên gật đầu nói tôi đã biết rồi không?

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên biết rằng, thì ra nặn ra nụ cười cũng dây dưa đến trái tim, thật sự rất đau, dòng máu nơi đó tựa hồ như bị ngăn chặn ngưng đọng, thật khó chịu a, thật muốn dùng quyền đập vào nó một chút, rốt cuộc là sao, không phải đã sớm chuẩn bị sẽ bị từ chối sao?

Sao lại vô dụng như vậy, sao không thể sảng khoái một chút nói, vậy xem như chúng ta vẫn làm bạn nha.

Sao lại không nói ra được hở Vệ Đằng? không phải ngươi rất thẳng tính, rất hào phóng sao?

Tại sao một câu cũng không nói ra được?

“Vệ Đằng, sau này xin cậu đừng đến quấn lấy tôi nữa.”

Sau khi nói xong, nhìn Vệ Đằng một cái thật sâu, xoay người bỏ đi.

Quyển 2 hoàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện