Quyên Tử giơ tay lên che mắt:

"Mấy giờ rồi?"

"Tám rưỡi..."

Quyên Tử nhảy ngược lên, ôm ga nhảy xuống khỏi giường:

"Ôi đã trễ thế này, đồng hồ báo thức đâu rồi, sao hôm nay đồng hồ báo thức của mình lại không kêu thế này, aaaa..."

Vội vội vàng vàng, đầu căng như quả trứng gà sắp nứt, huyệt thái dương đau buốt, Quyên Tử cũng bất chấp, chân không nhảy vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt...

Những việc làm quen thuộc lặp lại mỗi ngày được thực hiện rất nhanh, được một nửa mới tỉnh táo lại, bây giờ mình đã mất việc, không cần thiết phải vội vàng như thế.

Động tác của Quyên Tử chậm lại, từ từ rút khăn giấy ra chùi son nước vừa bôi lên, đổ nước tẩy trang ra tay, tẩy sạch lớp trang điểm đã hoàn thành một nửa.

Ngẩng đầu lên, cô gái trong gương, khuôn mặt hơi sưng, tái nhợt tiều tụy.

"Quyên nhi, Quyên nhi, nếu không ra là trễ thật đó..."

Quyên Tử ném khăn giấy trong tay, kéo mạnh cửa ra, Tả Hồng ngạc nhiên:

"Em..."

Quyên Tử tức giận trắng mặt nhìn anh:

"Nhìn cái gì, nhờ ơn anh, tôi mất việc rồi"

Sắc mặt Tả Hồng trở nên âm trầm:

"Em nói gì?"

Quyên Tử cũng chẳng buồn dài dòng, đẩy anh ra, đến bàn ăn ngồi xuống, cháo thịt nạc, dưa bao tử muối, thêm 2 miếng bánh cuốn rất tỉ mỉ, đều là món cô thích nhất.

Múc một thìa cháo thịt nạc đưa lên miệng, rất thơm, rất ngon. Ngẩng đầu nhìn Tả Hồng phía đối diện, một nụ cười ấm áp như thể sự lo lắng trong mắt anh vừa rồi chỉ là ảo giác của Quyên Tử.

"Thế nào? Ngon không? Đây là măng tây chần qua nước sôi trộn với dầu vừng, em nếm thử xem..."

Bữa điểm tâm nào, Tả Hồng cũng như vậy, tính tình dễ chịu kèm theo nụ cười hầu hạ cô, Quyên Tử có muốn nổi giận cũng không giận được.

Ăn xong bữa sáng, Quyên Tử ngồi trên ghế salon, khẽ thở dài:

"Tả Hồng, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Giọng nói có chút bất đắc dĩ, Tả Hồng pha một ấm trà hoa mang tới, đặt trên khay, nghe được lời cô nói, hơi khưng người, ngồi xuống bên cạnh Quyên Tử, hai cánh tay tự nhiên xốc nách, bế Quyên Tử lên ôm vào lòng, đặt cằm lên tóc cô:

"Được, trừ chia tay, nói chuyện gì cũng được."

Quyên Tử ngửa đầu:

"Tả Hồng anh quên rồi sao, ngay từ đầu chúng ta đã nói..."

Quyên Tử còn chưa nói xong đã bị Tả Hồng cắt đứt:

"Anh đổi ý rồi."

Tả Hồng cúi đầu, hôn lên môi cô, giọng nói có phần nũng nịu:

"Anh đổi ý rồi, anh yêu em, em làm anh yêu em rồi thì phải có trách nhiệm, đời này thuộc về anh"

Quyên Tử đột nhiên đẩy anh ra, đứng lên đi tới bên cửa sổ, hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây đen đầy trời, tăm tối, chắc là sắp có mưa...

Quyên Tử im lặng hồi lâu rồi quay đầu lại, bình tĩnh mở miệng:

"Tả Hồng anh biết đấy, em ghét nhất phiền toái, em hi vọng cuộc sống của mình sẽ không có bất cứ thứ gì gây trở ngại, tất cả, từ công việc, tình cảm, chúng ta cứ như thế không tốt sao, tại sao lại khiến mọi việc trở nên phức tạp như vậy, em chưa từng nói muốn kết hôn, muốn lấy anh, em cũng không để ý việc anh có vị hôn thê, hay bao hiêu hồng nhan tri kỷ, anh hiểu chưa..."

Tả Hồng đột nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn Quyên Tử, từng bước tiến tới trước mặt, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt, sự lạnh nhạt ánh lên trong mắt cô, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Tả Hồng, khiến anh đau thấu tâm can.

Không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc là dạng gì, đêm qua vẫn còn nở rộ dưới thân anh đẹp như vậy, vòng tay ôm anh chặt như thế, cho anh biết cô vô cùng vui vẻ thỏa mãn, thậm chí, trong ngực anh bây giờ vẫn còn lưu lại hơi ấm đêm qua. Hôm nay cô đã lật mặt, muốn vạch rõ giới hạn với anh.

Tả Hồng hơi híp mắt lại:

"Em có ý gì?"

Từng từ từng chữ nhẹ nhàng thốt ra, như mang theo sấm vang chớp gật, trong mắt là sự tức giận đè nến, giống như chỉ cần Quyên Tử dám mở miệng, sẽ lập tức phun trào.

Quyên Tử có phần chần chừ, Tả Hồng như vậy cô chưa thấy bao giờ, căn bản từ ngày quen biết Tả Hồng, anh luôn có vẻ mặt rất lưu manh.

Thật ra nói anh lưu manh cũng hơi quá, thực chất anh là người đàn ông xuất sắc, không phải là nhân vật tục tằn tầm thường, chứ đừng nói đến bối cảnh hùng hậu sau lưng, anh thuộc loại hình phụ nữ đổ xô vào, bề ngoài sáng sủa, bên trong cũng không cằn cỗi, hơn nữa tính khí được, không, phải nói là trước mặt cô, tính khí anh rât tốt, và ngày càng tốt.

Quyên Tử biết, phẩm chất mình thế nào, nói dễ nghe thì là có cá tính, khó nghe hơn chính là quá mức nóng nảy, thường xuyên vô lý.

Sống thì thoải mái, nhưng vô cùng ích kỷ, nhưng người đàn ông được xem là con trời này lại bao dung tất cả, không đánh không nói lại.

Anh như vậy, khiến cho mấy anh em tốt ngông nghênh kia cũng không nhìn nổi, mỗi lần thấy cô, là không thể kìm nổi. Quyên Tử thừa hận, có lúc cô cố ý muốn chọc anh giận điên lên, để kết thúc sự dây dưa giữa hai người.

Bởi vì càng dính sâu, càng dây dưa chặt, Quyên Tử càng cảm thấy không ổn, cảm thấy, người đàn ông này bắt đầu nghiêm túc, nghiêm túc muốn bàn chuyện hôn nhân với cô.

Cô sợ, nói thật, cô rất sợ Tả Hồng như vậy, một Tả Hồng nghiêm túc muốn ở bên cô cả đời, khiến cô sợ hãi, Tiêu tử nói cô là con cọp giáy, mặt ngoài nhìn có vẻ cứng rắn hơn bất cứ ai, thật ra lại rất nhát gan, thứ cô thiếu hụt nhất là cảm giác an toàn, có lẽ do tình yêu đầu thời niên thiếu hoặc nhiều lý do khác.

Tóm lại, cô không muốn đem cuộc đời mình phó thác lên người khác, hơn nữa lại là đàn ông, người cô thực sự tin tưởng, trên đời này cũng chỉ có vài, là cha mẹ và Tiêu tử đã cùng cô lớn lên, còn lại cô không tin ai khác.

Đa nghi, thiếu hụt cảm giác an toàn, khiến cho nội tâm Quyên Tử có chút bệnh hoạn, duy trì quan hệ với Tả Hồng lâu như vậy, một là vì Tả Hồng luôn bao dung, hơn nữa là Quyên Tử cũng lưu luyến, lưu luyến sự ấm áp trong lòng anh, không bỏ xuống được.

Nhưng sự ấm áp nà lại mang theo phiền toái, làm loạn cuộc sống của cô, cô không thể không bỏ qua nó, bởi vì cái giá của sự ấm áp quá lớn, đến nỗi cô không thể chịu nổi, nói thẳng ra, cô chính là người phụ nữ ích kỷ như thế.

Nhưng lúc này, đối mặt với khuôn mặt âm trầm của Tả Hồng, cô không dám nói, trên cằm, bàn tay anh đang n ắm chặt, thậm chí khiến cô đau nhói. Tả Hồng cứ nhìn cô chằm chằm như thế, không hề chớp mắt, như muốn xuyên qua ánh mắt để nhìn thấu lòng cô...

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không ai lùi bước, không ai mở lời, không biết bao lâu, Tả Hồng cúi đầu ngậm chặt môi cô, trằn trọc hôn, rồi nhẹ nhàng trượt lên vành tai cô nỉ non:

"Em còn có anh, Quyên nhi, anh sẽ luôn ở bên em, bất cứ lúc nào, chỗ nào, cho nên, cầu xin em, đừng nói những lời khiến anh khổ sở, được không, em không quan tâm nhưng anh thì có, anh nói bao nhiêu lần rồi, anh yêu em, chừng nào em mới có thể nhìn ra..."

Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng, tuôn ra mang theo đau khổ triền miêng.

Cho đến khi Tả Hồng buông ra, Quyên Tử mới phát hiện, những lời định nói đã bị anh chặn hết lại, người đàn ông này, có lúc vô cùng giảo hoạt, hơn nữa cứ nói đến chuyện chia tay là chưa bao giờ anh phối hợp.

Sự tức giận của Tả Hồng nhanh chóng tan biến, bởi vì sự chần chừ của cô, bởi vì trong mắt cô có chút không nỡ, anh nhìn thấy rồi, trong lòng cô có anh, cho dù chỉ thế thôi cũng đủ khiến anh mừng rỡ như điên. Quyên Tử của anh cũng không phải tảng băng, cô có lòng, có tình, chỉ là được ngụy trang bởi vỏ ngoài lạnh lùng cứng rắn mà thôi.

Đây mới là Quyên Tử của anh, Quyên Tử mà anh yêu, người phụ nữ mâu thuẫn kỳ cục nhưng lại vô cùng đáng yêu.

Tả Hồng đột nhiên khom lưng ôm chân cô dâng lên, đột nhiên lên cao khiến Quyên Tử giật mình, hét ầm ĩ:

"A, anh bị bệnh à, thả em xuống, đầu em đang choáng đây..."

"Không thả"

Tả Hồng cự tuyệt một cách ngây ngô, ôm cô xoay mấy vòng, khiến Quyên Tử không phân biệt nổi đông nam tây bắc mới thả cô xuống ghế salon, anh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu nhìn cô:

"Chúng ta đi chơi, được không?"

Ánh mắt sáng trong, giọng nói có sự vui vẻ đơn thuần, một đấng mày râu bôn ba đã hơn ba mươi tuổi đầu, lúc này như một thằng nhóc ngây ngô, một Tả Hồng như thế, lại khiến Quyên Tử xúc động hơn bất cứ lúc nào, đầu độc cô phải gật đầu...

Tựa lan càn nhìn về phía xa, bầu trời xanh ngát với những tầng mây bồng bềnh trôi dưới ánh nắng, không thấy bờ bến, lúc bọn họ đi ra, trời đổ mưa, ra khỏi nội thành không lâu thì trời đã trở nên sáng sủa.

Nơi này cũng không quá xa, ra khỏi nhà lái xe khoảng ba tiếng rưỡi là đến địa bàn Sơn Đạo, Tả Hồng quen đường, lái thẳng đến tận khu nhà trên núi.

Mở cửa ra là trời xanh, lúc tới còn đi qua một hồ cá không lớn lắm, nước trong thấy đáy, Tả Hồng nói đó là đập nước có thể chèo thuyền thả câu.

Nơi này giống như là thế giới ngăn cách với bên ngoài, cách xa thành thị ồn ào, khiến người ta có cảm giác bình yên, thanh thản.

Vòng tay Tả Hồng từ sau ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả lên tai:

"Nơi này rất đep phải không?"

Cánh tay chậm rãi dời lên trên, chỉnh đầu cô về một hướng:

"Bên kia, nhìn thấy không?"

Quyên Tử nhìn về hướng anh chỉ, lưng chừng núi có một căn nhà màu trắng, giữa trời xanh mây trắng vô cùng đẹp.

"Đó là khu biệt thự mới xây, anh đặt mua một căn, sau này hàng năm chúng ta có thể đến nghỉ ngơi, bên kia lưng chừng núi còn có một khoảnh rừng, mùa thu rất nhiều trái cây, nhìn đằng kia, lưng chừng núi đều là hoa đỏ rực, rất hùng vĩ, đáng tiếc giờ vẫn chưa xong, phải sang năm..."

Vui sướng kỳ vọng với ước mơ và kế hoạch cho tương lại, Tả Hồng như vậy khiến cho Quyên Tử đột nhiên cảm thấy xa lạ, cô không kìm chế được xoay người, ngẩng đầu nhìn, trong đáy mắt đầy nghi vấn.

Quyên Tử thậm chí có ảo giác, hôm nay Tả Hồng mới thực sự vạch ra tấm khăn che, hoàn toàn khác với người đàn ông trong ấn tượng của cô, một người đàn ông đầy cuốn hút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện