Ngày thật ngắn, đêm lại quá dài.
Đã có người thay hắn chịu đựng nỗi đau bị mổ xẻ.
Cho nên hắn vẫn nằm ở trong này.
Hắn bắt đầu muốn trở về bồn formalin, còn ở đây nữa, không biết khi nào thân thể sẽ thối rữa.
Ồn ào của ban ngày một khi đã tản đi, đêm sẽ lạnh lẽo khác thường. Bóng tối tĩnh lặng vô biên, giống như hắn, không gian này như đã chết.
Đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng bước chân. Từ ngoài cửa đến hành lang đến nơi khác, tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Đến gần, cuối cùng dừng ở cửa. Mở cửa.
Hắn biết là ai đến đây.
Bàn tay ấm áp trong bóng đêm vuốt ve hắn, tựa hồ đang xác nhận sự tồn tại của hắn.
Tiếp theo đôi cánh tay dùng sức định ôm lấy hắn. Không thành công. Mắt cá chân của hắn bị nắm lấy, kéo đi.
Hắn rời khỏi bàn giải phẫu, bị hai tay nâng, đưa vào một cái túi to như áo mưa.
Hắn nghe thấy thanh âm tạo ra từ khoá kéo.
Thân thể dán trên đất chậm rãi chuyển dời, trong không gian nhỏ hẹp kín mít, chỉ có tiếng ma sát của mặt đất với túi thi.
Không biết đi được bao xa, tiếng ma sát ngừng lại, bả vai cách vải dệt bị người giữ lấy, túm về phía trước.
Bị đặt lên tấm thảm mềm mại, cảm nhận được sự lay động. Là ô tô.
Xe khởi động, lực quán tính làm mũi của hắn chạm vào động cơ xe cứng rắn. Không hề đau. Cứ như vậy mà chạy trốn.
Thân thể nhấp nhô theo mặt đường cùng xóc nảy khi xe chạy. Trong phút chốc, hắn cảm thấy thực thoải mái.
Khi túi thi mở ra, hắn đã ở một gian phòng xa lạ. Ngọn đèn vàng nhu hoà, chiếu rọi cả gian phòng tuy không lớn nhưng vô cùng sạch sẽ.
Giữa phòng đặt một chiếc giường đôi, trên giường là tấm phủ vàng thanh nhã nhìn thật mềm mại, thoải mái.
Rất muốn dùng tay sờ vào nệm giường kia.
Thân thể được kéo ra, y ôm hắn, đem hắn đặt lên giường. Giúp hắn duỗi người thoát khỏi tình cảnh gò bó kia, trở thành tư thế ngủ say yên ổn.
Giường thật êm ái, hắn đột nhiên nhớ đến bàn giải phẫu lạnh băng. Không cần trở về, thật tốt.
Nam nhân đem túi thi cuộn lại, xoay người ra khỏi phòng, để hắn một mình nằm ở trên giường.
Đêm đã khuya, căn phòng nhu hoà yên tĩnh như có ma lực làm hắn yên tâm. Ở nơi này, không ai chạm được vào hắn.
Khi trở lại nam nhân đã tắm rửa sạch sẽ, thân thể trần trụi chỉ mặc duy nhất một chiếc quần con màu trắng.
Mái tóc ẩm ướt nhỏ giọt dán trên gương mặt. Bọt nước theo tóc nhẹ nhàng chảy xuống cơ ngực, dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng khiến người mê muội. Đôi mắt sâu thẳm như nước, loá mắt đến nỗi khiến người không thể nhìn thẳng.
Có cảm giác say rượu, hết thảy trở nên gợi cảm khó hiểu.
Tác giả: Hoàng tử mang theo Hoàng tử chạy trốn, đổ mồ hôi
Đã có người thay hắn chịu đựng nỗi đau bị mổ xẻ.
Cho nên hắn vẫn nằm ở trong này.
Hắn bắt đầu muốn trở về bồn formalin, còn ở đây nữa, không biết khi nào thân thể sẽ thối rữa.
Ồn ào của ban ngày một khi đã tản đi, đêm sẽ lạnh lẽo khác thường. Bóng tối tĩnh lặng vô biên, giống như hắn, không gian này như đã chết.
Đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng bước chân. Từ ngoài cửa đến hành lang đến nơi khác, tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Đến gần, cuối cùng dừng ở cửa. Mở cửa.
Hắn biết là ai đến đây.
Bàn tay ấm áp trong bóng đêm vuốt ve hắn, tựa hồ đang xác nhận sự tồn tại của hắn.
Tiếp theo đôi cánh tay dùng sức định ôm lấy hắn. Không thành công. Mắt cá chân của hắn bị nắm lấy, kéo đi.
Hắn rời khỏi bàn giải phẫu, bị hai tay nâng, đưa vào một cái túi to như áo mưa.
Hắn nghe thấy thanh âm tạo ra từ khoá kéo.
Thân thể dán trên đất chậm rãi chuyển dời, trong không gian nhỏ hẹp kín mít, chỉ có tiếng ma sát của mặt đất với túi thi.
Không biết đi được bao xa, tiếng ma sát ngừng lại, bả vai cách vải dệt bị người giữ lấy, túm về phía trước.
Bị đặt lên tấm thảm mềm mại, cảm nhận được sự lay động. Là ô tô.
Xe khởi động, lực quán tính làm mũi của hắn chạm vào động cơ xe cứng rắn. Không hề đau. Cứ như vậy mà chạy trốn.
Thân thể nhấp nhô theo mặt đường cùng xóc nảy khi xe chạy. Trong phút chốc, hắn cảm thấy thực thoải mái.
Khi túi thi mở ra, hắn đã ở một gian phòng xa lạ. Ngọn đèn vàng nhu hoà, chiếu rọi cả gian phòng tuy không lớn nhưng vô cùng sạch sẽ.
Giữa phòng đặt một chiếc giường đôi, trên giường là tấm phủ vàng thanh nhã nhìn thật mềm mại, thoải mái.
Rất muốn dùng tay sờ vào nệm giường kia.
Thân thể được kéo ra, y ôm hắn, đem hắn đặt lên giường. Giúp hắn duỗi người thoát khỏi tình cảnh gò bó kia, trở thành tư thế ngủ say yên ổn.
Giường thật êm ái, hắn đột nhiên nhớ đến bàn giải phẫu lạnh băng. Không cần trở về, thật tốt.
Nam nhân đem túi thi cuộn lại, xoay người ra khỏi phòng, để hắn một mình nằm ở trên giường.
Đêm đã khuya, căn phòng nhu hoà yên tĩnh như có ma lực làm hắn yên tâm. Ở nơi này, không ai chạm được vào hắn.
Khi trở lại nam nhân đã tắm rửa sạch sẽ, thân thể trần trụi chỉ mặc duy nhất một chiếc quần con màu trắng.
Mái tóc ẩm ướt nhỏ giọt dán trên gương mặt. Bọt nước theo tóc nhẹ nhàng chảy xuống cơ ngực, dưới ngọn đèn phát ra ánh sáng khiến người mê muội. Đôi mắt sâu thẳm như nước, loá mắt đến nỗi khiến người không thể nhìn thẳng.
Có cảm giác say rượu, hết thảy trở nên gợi cảm khó hiểu.
Tác giả: Hoàng tử mang theo Hoàng tử chạy trốn, đổ mồ hôi
Danh sách chương