Thân thể bị bao phủ trong quan tài thuỷ tinh.
Hắn thấy gương mặt già nua đang khóc.
Những người xa lạ vờn quanh trước mắt hắn, có người bi thương, có người hờ hững.
Di ảnh của hắn lồng vào những đoá hoa kiều diễm, ở trên là nam nhân trẻ trung tuấn lãng, khoé miệng mỉm cười tự tin.
Rõ ràng là bản thân, lại vô cùng xa lạ.
Giờ phút này hắn cảm thấy, tuy có quần áo che đậy, nhưng nội tâm vẫn bị xuyên qua.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng trở thành đối tượng giải phẫu nghiên cứu, cũng không muốn nằm đây bị đủ loại ánh mắt khó đoán nhìn vào.
So với thân thể trần trụi còn khó chịu hơn.
Hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện sắp diễn ra.
Sau lễ tang, chỉ có mai táng.
Nắp quan tài nặng nề bịt kín, xẻng xúc đất từ trên cao đổ xuống, cho đến khi bản thân hoàn toàn bị vùi lấp.
Một mình ở nơi tăm tối, không còn người ngắm nhìn, không còn người nắm tay, hôn môi.
Một mình trong bóng đêm, lặng lặng hư thối.
Những người nhìn hắn, đồng tình trong mắt biến thành một loại kiêu ngạo của người sống.
Hắn ghen tị lại không thể thoát khỏi, chỉ có thể yên lặng chịu dày vò.
Nhưng bên trong những ánh mắt này, hắn đột nhiên cảm nhận được tầm mắt ôn nhu quen thuộc.
Có người ở xa xa nhìn hắn. Người kia đứng bên trong đám người, tuy rằng ẩn nấp, hắn vẫn có thể phát hiện.
Hiện tại, chỉ có người này có thể cứu hắn.
Ánh mắt ấm áp khiến hắn dần dần bình tĩnh.
Hiện tại chỉ có thể tin tưởng nam nhân dẫn hắn rời khỏi. Tránh xa nơi này.
Sau đó yêu nhau.
Nghi thức phức tạp rốt cuộc chấm dứt, mọi người đều tán đi.
Hắn bên trong quan tài, hoà với thuỷ tinh còn có hoa tươi cùng nhau bị chuyển tới một gian phòng nho nhỏ.
Nữ nhân đang khóc và vài cụ già đều được khuyên bảo rời đi, rất nhanh, chỉ còn lại một mình hắn.
Gian phòng trắng thuần, hắn im lặng nằm trong biển hoa, cảm thấy chính mình cực giống Bạch Tuyết chờ đợi Hoàng tử xuất hiện.
Nhưng nụ hôn của Hoàng tử cũng không thể làm hắn sống lại.
Đèn tắt, khắp nơi chìm vào bóng tối.
Không biết chờ đợi bao lâu, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một tia sáng rọi vào phòng.
Tiếp theo hắn thấy bóng dáng nam nhân.
Tiếp cận, sau đó vươn hai tay, ý đồ đẩy ra nắp quan tài.
Nắp thuỷ tinh rất nặng, nam nhân thử rất nhiều góc độ, đều không thành công.
Trong bóng đêm hai mắt hiện lên vẻ sốt ruột.
Nam nhân từ trong túi lấy ra thứ gì, cúi người bắt đầu cậy mở khe hở trên quan tài.
Một tay nạy, một tay dùng sức di chuyển nắp quan tài.
Khe hở càng lúc càng lớn, mắt thấy nắp thuỷ tinh sắp bị mở ra.
Lúc này đèn đột ngột bật sáng.
Người mặc đồng phục bảo vệ vọt đến.
Nam nhân quay đầu nhìn, xoay người càng dùng sức bật nắp thuỷ tinh.
Nhưng bảo vệ đã tới, đem hai tay nam nhân khoá chặt phía sau.
Nam nhân ra sức giãy dụa, vừa vùng thoát liền bị bắt lại.
Hắn hận không thể ngay lập tức đẩy ra chiếc nắp thuỷ tinh này rồi kéo nam nhân cùng nhau chạy trốn.
Nhưng ngay cả tiếng kêu sợ hãi khắn cũng không thể phát ra.
Chỉ có thể lần lượt nhìn nam nhân bị kéo ra xa quan tài bị đánh ngã trên đất, lại lần lượt chạy đến như phát điên mà tháo gỡ nắp thuỷ tinh.
Nắm tay nặng nề nện vào thuỷ tinh, chỉ phát ra âm thanh trầm đục.
Tâm hắn lạnh đi.
Hắn thấy gương mặt già nua đang khóc.
Những người xa lạ vờn quanh trước mắt hắn, có người bi thương, có người hờ hững.
Di ảnh của hắn lồng vào những đoá hoa kiều diễm, ở trên là nam nhân trẻ trung tuấn lãng, khoé miệng mỉm cười tự tin.
Rõ ràng là bản thân, lại vô cùng xa lạ.
Giờ phút này hắn cảm thấy, tuy có quần áo che đậy, nhưng nội tâm vẫn bị xuyên qua.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng trở thành đối tượng giải phẫu nghiên cứu, cũng không muốn nằm đây bị đủ loại ánh mắt khó đoán nhìn vào.
So với thân thể trần trụi còn khó chịu hơn.
Hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện sắp diễn ra.
Sau lễ tang, chỉ có mai táng.
Nắp quan tài nặng nề bịt kín, xẻng xúc đất từ trên cao đổ xuống, cho đến khi bản thân hoàn toàn bị vùi lấp.
Một mình ở nơi tăm tối, không còn người ngắm nhìn, không còn người nắm tay, hôn môi.
Một mình trong bóng đêm, lặng lặng hư thối.
Những người nhìn hắn, đồng tình trong mắt biến thành một loại kiêu ngạo của người sống.
Hắn ghen tị lại không thể thoát khỏi, chỉ có thể yên lặng chịu dày vò.
Nhưng bên trong những ánh mắt này, hắn đột nhiên cảm nhận được tầm mắt ôn nhu quen thuộc.
Có người ở xa xa nhìn hắn. Người kia đứng bên trong đám người, tuy rằng ẩn nấp, hắn vẫn có thể phát hiện.
Hiện tại, chỉ có người này có thể cứu hắn.
Ánh mắt ấm áp khiến hắn dần dần bình tĩnh.
Hiện tại chỉ có thể tin tưởng nam nhân dẫn hắn rời khỏi. Tránh xa nơi này.
Sau đó yêu nhau.
Nghi thức phức tạp rốt cuộc chấm dứt, mọi người đều tán đi.
Hắn bên trong quan tài, hoà với thuỷ tinh còn có hoa tươi cùng nhau bị chuyển tới một gian phòng nho nhỏ.
Nữ nhân đang khóc và vài cụ già đều được khuyên bảo rời đi, rất nhanh, chỉ còn lại một mình hắn.
Gian phòng trắng thuần, hắn im lặng nằm trong biển hoa, cảm thấy chính mình cực giống Bạch Tuyết chờ đợi Hoàng tử xuất hiện.
Nhưng nụ hôn của Hoàng tử cũng không thể làm hắn sống lại.
Đèn tắt, khắp nơi chìm vào bóng tối.
Không biết chờ đợi bao lâu, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, một tia sáng rọi vào phòng.
Tiếp theo hắn thấy bóng dáng nam nhân.
Tiếp cận, sau đó vươn hai tay, ý đồ đẩy ra nắp quan tài.
Nắp thuỷ tinh rất nặng, nam nhân thử rất nhiều góc độ, đều không thành công.
Trong bóng đêm hai mắt hiện lên vẻ sốt ruột.
Nam nhân từ trong túi lấy ra thứ gì, cúi người bắt đầu cậy mở khe hở trên quan tài.
Một tay nạy, một tay dùng sức di chuyển nắp quan tài.
Khe hở càng lúc càng lớn, mắt thấy nắp thuỷ tinh sắp bị mở ra.
Lúc này đèn đột ngột bật sáng.
Người mặc đồng phục bảo vệ vọt đến.
Nam nhân quay đầu nhìn, xoay người càng dùng sức bật nắp thuỷ tinh.
Nhưng bảo vệ đã tới, đem hai tay nam nhân khoá chặt phía sau.
Nam nhân ra sức giãy dụa, vừa vùng thoát liền bị bắt lại.
Hắn hận không thể ngay lập tức đẩy ra chiếc nắp thuỷ tinh này rồi kéo nam nhân cùng nhau chạy trốn.
Nhưng ngay cả tiếng kêu sợ hãi khắn cũng không thể phát ra.
Chỉ có thể lần lượt nhìn nam nhân bị kéo ra xa quan tài bị đánh ngã trên đất, lại lần lượt chạy đến như phát điên mà tháo gỡ nắp thuỷ tinh.
Nắm tay nặng nề nện vào thuỷ tinh, chỉ phát ra âm thanh trầm đục.
Tâm hắn lạnh đi.
Danh sách chương