Edit: YanaIshi

Beta: LynCáo HTH

***

An An đang soi cái gương đối diện, ngồi đó kẻ mắt, trong hành lang lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân. Vẫn là tiếng bước chân trầm ổn đó, từng bước, từng bước, đi về phía căn phòng của cô. An An nhìn trong gương, rồi bỏ chăn trên người xuống, cất túi trang điểm. Cạnh cửa, có người vừa vặn đứng đó. Lúc nãy La Hồng Thiến đi gấp, nên cửa phòng không có đóng lại. Vào lúc này nhìn qua, ngược chiều ánh sáng, nên không thấy rõ thân hình của Lục Ngang, chỉ có một bóng người hòa quyện vào bóng đen.

Anh vẫn đứng cạnh cửa, không có đi vào trong phòng.

An An giả vờ không biết, hỏi anh: "Ban nãy anh mới đi vào hả?"

"Không phải cô biết rồi sao?" Lục Ngang không có bác bỏ, giọng nói của anh so với lúc bình thường trầm hơn.

An An bèn nghiêng đầu hỏi anh: "Đẹp không?"

"Cái gì?"

"Tôi."

An An vừa nói, từ mép giường thản nhiên đứng dậy. Tựa như trong đất bùn nảy nở một chồi non, tràn đầy sức sống. Toàn bộ căn phòng đều là màu xám tro, duy chỉ có cô là trắng. Áo lót bông cũng trắng nốt, xuống dưới là một chiếc váy màu đen, dừng lại bên eo cô, siết chặt lấy vùng eo của cô.

Cô không một chút rụt rè, nhìn thẳng vào Lục Ngang.

"Tôi, có đẹp không?" An An vẫn kiên trì hỏi anh.

Cô trang điểm, bên trong phòng ánh sáng lờ mờ, làm nổi bật lên khuôn mặt của cô, hết lần này đến lần khác đôi môi đỏ mọng hé mở ra, mỗi lần nói chuyện càng làm người khác chú ý hơn.

Bên ngoài đã đổi bài hát khác, từ Phượng Hoàng Truyền Kỳ đến Quả Táo Nhỏ. Một loạt âm thanh náo động ở phía sau Lục Ngang truyền tới, ồn ào, càng tăng thêm nền yên tĩnh giữa hai người bọn họ. Lục Ngang trầm lặng trong giây lát, anh cất bước đi vào căn phòng, hai tay ở phía sau đóng cửa lại.

Bên trong phòng lập tức tối sầm lại, chỉ còn dư lại hai mảnh ánh sáng từ khe cửa sổ lọt vào. Nhưng hai mảnh ánh sáng này như bị mài mòn, mơ hồ. Trong ánh sáng lập lờ, Lục Ngang cao lớn, nhưng bóng anh vẫn mờ mịt không rõ.

Không thấy rõ dáng vẻ của anh, cũng nhìn không thấy mắt của anh, chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh lùng của anh.

"Cô như vậy, là muốn "làm" hả?"

An An cũng không sợ anh, cô lại nói: "Anh không dám hả?"

Lại rơi vào trầm mặc.

Lục Ngang chợt ra lệnh cho cô: "Cô qua đây."

Loại mệnh lệnh này từ trong miệng anh nói ra, bởi vì quá mức tự nhiên lại lạnh lùng, thế nhưng làm cho người khác lại không tự chủ tuân theo: "Dựa vào cái gì?" An An không phục.

Lục Ngang thản nhiên mở miệng nói: "Tôi không nói lần thứ hai."

An An oán hận liếc anh một cái, cuối cùng hướng anh đi đến.

Cô trắng đến chói mắt, dừng lại chỗ eo nhỏ hẹp, mỗi lần bước đi, giống như hồ nước trong sơn cốc nhẹ nhàng bập bềnh. Hồ nước thoáng lay động một cái, toàn bộ là sự quyến rũ cùng mềm mại của cô.

Căn phong mờ mịt, Lục Ngang vẫn đứng ở đó, hai chân chống trên sàn nhà, rất cao, cằm khẽ nâng lên, liếc nhìn cô, đường nét mơ hồ. Mà An An đang từng bước, từng bước đi đến gần anh.

Càng đến gần, An An dễ dàng ngửi thấy mùi cơ thể trên người đàn ông này. Đây là mùi khiến người ta nhũn ra, như dâng trào, rất cường hãn, không thể chống đỡ nổi. Cho dù anh đứng không động đậy gì, thì nó cũng sẽ từ người anh phảng phất bay ra, tràn đầy sức mạnh nam tính.

Khiến cho người khác ngưỡng mộ.

Đi đến trước mặt Lục Ngang, An An ngước mắt lên nhìn.

Lục Ngang vừa mới hạ mí mắt xuống, quét mắt nhìn cô. Mím môi, đường cong càng lạnh lùng cứng rắn.

Anh dường như rất thích gáy của cô. Giơ tay phải lên, đầu ngón tay Lục Ngang dọc theo chiếc cổ mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng di chuyển, từ từ vuốt ve. Cổ của cô có chút thả lỏng, ngón trỏ của anh di chuyển ra chính giữa, chợt đi lên, siết chặt lại, anh dùng chút lực. An An liền trực tiếp đón nhận. Bởi vì quá nhanh nên không kịp chuẩn bị, An An hô hấp quýnh lên, ngực phập phồng lên xuống. Hai vòng ngực đằng trước cùng theo đó nhấp nhô lên xuống. Lúc lên lúc xuống như vậy, thổi qua vững chắc trước ngực người đàn ông. Loại vững chắc này, so với cô như hai thái cực, động chạm như luồng điện chạy qua, kỳ lạ lại khó chịu. An An cố gắng lui về sau, lực trong tay Lục Ngang tăng thêm, An An căn bản không trốn thoát được.

Mùi trên cơ thể người đàn ông càng tỏa ra nồng nặc, giống như không một chút kiêng nể mà bung thẳng cây dù ra, hùng hồn, khiến chân người ta mềm nhũn, bao phủ xung quanh người cô, anh giống như một con thú săn mồi.

An An vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

Khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mí mắt Lục Ngang, lông mày, đôi mắt của cô, cùng cả khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều.

Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.

Trầm mặc không một tiếng động, Lục Ngang từ từ nới lỏng bàn tay của mình ra. An An giống như được tái sinh trở lại, vẫn còn chưa kịp thở dốc, thì ngón tay Lục Ngang giơ lên, đến gần gương mặt của cô, ngón tay hơi dùng sức, anh lau sạch phấn kẻ mắt của An An. Anh nói: "Xấu."

An An có chút mơ hồ: "Cái gì?"

"Cô." Lục Ngang nói cho cô biết.

An An nhìn thẳng vào anh, đột nhiên điên cuồng đánh anh, hai tay ra sức hướng trên người Lục Ngang đánh xuống. Lục Ngang nhanh chóng bắt được cánh tay An An, vặn ngược tay cô ra phía sau lưng. Anh chỉ dùng một tay, liền chế trụ được An An, lại nhẹ nhàng lui về phía sau, An An bị anh xách ra xa.

Sức lực của cô so với anh quả thật khác biệt rất lớn.

An An thẹn quá hóa giận, trực tiếp nhấc chân lên, hướng lên người Lục Ngang đá xuống.

Cũng không biết Lục Ngang làm sao, anh trực tiếp nhấc ngang eo cô lên.

Đúng, là nhấc lên! An An dùng sức đạp anh, nhưng căn bản không làm gì được cả.

Lục Ngang đi hai, ba bước đến bên chiếc giường, trực tiếp ném An An lên trên đó.

Lấy áo của cô trước đó cố ý cởi ra, ném lên trên đỉnh đầu An An: "Mặc vào!" Lục Ngang ra lệnh.

An An vứt áo xuống, lại đánh Lục Ngang tiếp. Một lần nữa Lục Ngang dùng một tay chế trụ cô, một tay còn lại cầm cái áo, trực tiếp hướng lên trên đỉnh đầu An An xỏ vào. Sức người này quá lớn, động tác lại thô lỗ, An An bị anh làm đau, tức giận lắc đầu kháng nghị.

Lục Ngang căn bản không để ý đến cô. Xỏ được đầu vào xong, anh cầm tay An An giơ lên cao xỏ tiếp vào. Tay bên kia cũng bị chế trụ. Anh cầm tay An An, tựa như tay em bé. Cô thoát không được, cũng không lay chuyển được anh, cô thở hồng hộc. Người này trước mặt tâm tình vẫn bình tĩnh, còn cô lại càng thảm hại.

Mặc xong áo, Lục Ngang lúc này mới buông ra An An, "Chỗ nào không thoải mái?" Lục Ngang trầm mặc hỏi.

An An đem cổ tay lên giơ trước mặt Lục Ngang, chỗ anh bóp hiện lên vết đỏ.

Lục Ngang không nhìn thẳng, "Chỗ nào không thoải mái?" Anh lặp lại câu hỏi.

Vẻ mặt người này lạnh lùng, đúng là người không có nhân tính! An An ngồi trên giường lấy chân đạp anh: "Chỗ nào cũng không thoải mái cả!"

Lục Ngang lại nhanh tay, bắt được chân cô. Cho nên, An An đá một cước này, liền đạp trúng lòng bàn tay anh. Người cô đang nóng, thêm cảm cúm, lại vận động hồi lâu như vậy, chân cô lạnh ngắt. Lục Ngang nhíu mày, bên kia, chân còn lại của cô tiếp tục đạp anh: "Cút xéo!"

Lục Ngang lại bắt được, dùng đầu gối đè lên, lại hơi cúi người xuống, chế trụ vai cô, đưa tay siết chặt gáy của cô. Lòng bàn tay Lục Ngang nóng hổi, cứ như vậy dán vào cô, An An không kìm chế được, rùng mình một cái.

Đây là nhiệt độ của anh.

Cô chợt im lặng.

Nhìn người đàn ông đang cúi trước mặt, An An giơ tay lên, ôm lấy cổ anh.

An An hỏi anh: "Tôi thực sự xấu hả?"

"Xấu." Lục Ngang mặt lạnh, gỡ tay cô xuống.

An An vẫn cố chấp hỏi anh: "Tôi thực sự xấu hả? —— Xấu so với Tiểu Tĩnh hả?"

Một cái chớp mắt này, hòa thượng dưới lầu cũng đột nhiên ngừng đọc kinh, loa to bên ngoài cũng thay đổi bài hát nhưng không biết bài gì. Lục Ngang đảo con ngươi. Loại tư thế này, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, không có ai lên tiếng.

Cả phòng tối om.

Bỗng nhiên, có người ở ngoài cửa kêu lên một tiếng: "Anh Ngang, anh em tìm anh đó."

Là La Hồng Thiến.

Bầu không khí yên lặng bị phá vỡ, Lục Ngang "" một tiếng, thay đổi biểu cảm, gỡ cánh tay An An xuống, đứng thẳng dậy.

An An vẫn cố níu lấy góc áo của anh.

Lục Ngang cúi người xuống, từ túi trang điểm bên cạnh móc ra một cái gương, nhét thẳng trước mặt An An.

An An nhìn vào trong gương——

Chết tiệt!

Phấn kẻ mắt bị anh hoàn toàn lau sạch. Sức Lục Ngang lớn, đem phấn kẻ từ đuôi mắt quệt lên, phấn màu đen, bôi lem nhem ra, cực kì khó coi!

An An rời mắt khỏi cái gương.

Lục Ngang đã mở cửa bước ra ngoài.

Chẳng biết anh cùng với La Hồng Thiến đứng ngoài cửa nói cái gì đó, âm thanh mặc dù không dịu dàng, nhưng tuyết đối không lạnh lùng như với cô.

An An buồn bực chui vào trong chăn.

Rất nhanh, bên ngoài cửa đã yên tĩnh trở lại.

Vừa mới giằng cò một trận lâu như vậy, lại bị cảm lạnh, đầu An An càng thêm choáng váng. Có người đẩy cửa đi vào, An An thò đầu ra ——

Là La Hồng Thiến.

An An bọc mình trong chăn nhìn chằm chằm cô ta.

La Hồng Thiến nói: "Anh Ngang nói tôi mang ít bộ quần áo cho cô," An An thấy trong tay cô ta ôm một đống quần áo mới tinh, toàn bộ đặt lên trên đầu giường. La Hồng Thiến lại giải thích: "Anh Ngang nói, cô bị cảm phải mặc nhiều một chút, những bộ này đều mới cả đấy."

Cô ta còn cầm theo vài viên thuốc và ly nước, đưa cho An An: "Thuốc hạ sốt đây, cô mau uống đi."

An An nhìn thuốc một chút, lại nhìn La Hồng Thiến, đột nhiên hỏi: "Tôi xấu lắm hả?"

La Hồng Thiến sững sờ một chút, rồi lắc đầu.

An An nói: "Tôi cần nước nóng để rửa mặt."

"Tôi đi lấy cho cô." La Hồng Thiến vừa nói xong, liền co chân chạy ra ngoài.

An An tẩy hết thứ đã trang điểm xuống, dùng nước nóng rửa mặt.

Trong gương, mặt của cô lại sạch sẽ trắng nõn. Không còn dấu vết trang điểm gì cả, khuôn mặt thuần túy của một cô gái hiện ra. Nhưng nhìn người trong gương này, An An đều cảm thấy có phần xa lạ.

Xách túi trang điểm lên, cô trang điểm lại.

La Hồng Thiến ở bên cạnh nhìn cô bôi son trát phấn. Tuổi của cô với An An xấp xỉ, lúc này hâm mộ nói: "Cha và anh tôi không bao giờ cho tôi đụng vào những thứ này..."

An An lúc này mới cẩn thận nhìn người trước mặt. La Hồng Thiến ăn mặc đơn giản áo thun cùng với quần jeans, trên áo thun có in hình con gấu. Tóc mềm mại cột ở phía sau, lúc cười lên, hai con mắt cong cong, lúc nói chuyện giọng cũng nhẹ nhàng. Nhớ lại lúc nãy cô ấy đi lấy cho cô chậu nước nóng, An An liền nói: "Không sao, về sau tôi giúp cô."

"Ừm." La Hồng Thiến mím môi cười.

An An cũng cười một cái.

Cô trang điểm theo trình tự như cũ, chẳng qua lúc kẻ phấn mắt, An An dừng lại. Nhìn chằm chằm vào chiếc gương, cô dường như cảm giác được có người bấm lên đôi mắt của mình, dừng sức lau một cái, đó là sức của cô...An An trừng mắt, bôi lên ít phấn mắt.

Rất nhanh, người trong gương lại là An An quen thuộc.

Cô cảm thấy yên tâm.

Cô còn chưa ăn cơm, La Hồng Thiến nói để bưng lên cho, An An không đáp lại, cùng cô ta đi xuống dưới lầu. Vừa mới ra chỗ quẹo cầu thang, Lục Ngang mới từ linh đường bước ra.

An An lướt nhẹ qua, Lục Ngang mặt lạnh nói: "Còn làm gì đó."

An An nhìn anh: "Ai cần anh lo." Cô chậm rãi đi qua.

La Hồng Thiến đi bên cạnh An An, nhìn thấy Lục Ngang, mặt đỏ lên, lại gọi anh: "Anh Ngang." Lục Ngang gật đầu một cái, đang định đi ra ngoài. La Hồng Thiến chợt gọi anh lại: "Anh Ngang, anh em nói anh muốn đi làm?"

"Ừm." Lục Ngang không bác bỏ.

La Hồng Thiến lại nói: "Mấy người già nói trong núi có thuốc chữa gan rất tốt, mấy ngày nữa em đi mua, anh cùng đi theo nhé."

An An đi ra xa hơn một chút, xoay người lại ——

Bên kia, Lục Ngang hướng La Hồng Thiến nở nụ cười. Là nụ cười ấm áp.

An An chợt nghĩ đến La Khôn. Anh ta nói Lục Ngang thích những người con gái dịu dàng, người trước mắt này không phải dịu dàng sao? Người cũng rất tốt, lại có quan hệ với anh cho nên...

Tầm mắt An An hướng sang La Hồng Thiến, lại dời trở lại trên người Lục Ngang. Trừng mắt nhìn, An An liền thay đổi sắc mặt.

Cô đột nhiên bực bội, nếu không cứ đáp ứng La Khôn, có thể có tiền, còn có một chỗ dựa vững chắc nữa, hơn nữa...còn có thể làm em dâu Lục Ngang, không cho anh mặt mũi luôn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện