(Tớ mới edit có nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm. Mình sẽ cố gắng edit tốt hơn)

Đàm Khải đưa Diệp Sơ Hiểu trở lại trường học, giờ là đã qua mười giờ đêm, hai người vẫn đứng hàn huyên hồi lâu ở dưới ký túc xá, không có dấu hiệu từ biệt.

Lúc này chỉ còn khoảng mười ngày nữa bắt đầu vào nghỉ hè, ký túc nữ vẫn vắng người như vậy, chỉ còn vài sinh viên lui tới. Có người nhìn Diệp Sơ Hiểu bước từ xe xuống, đoán rằng tình nhân được một đại gia bao nuôi.

Trong bóng tối nhiều ánh mắt xung tò mò nhìn đến, làm Diệp Sơ Hiểu cả người không được tự nhiên, liền nhanh chóng nói lời từ biệt với Đàm Khải.

Mấy ngày trước khi về phòng vẫn còn những tiếng lách cách, huyên náo của mọi người, nay trở về ký túc xá chỉ còn lại một mình Diệp Sơ Hiểu.cô nhanh chóng rửa mặt, dựa người vào đầu giường, bỗng nhìn quanh căn phòng trống rỗng, không tự chủ được mà bắt đầu suy nghĩ.

Từ nhỏ tính cách cô đã hướng nội, không dễ dàng biểu hiện cảm xúc ra ngoài. Cho nên, đêm nay cô tuy được Đàm Khải thổ lộ, có chút đường đột, cô cũng không có chút biểu lộ cảm xúc ra ngoài cho lắm.

hiện tại yên tĩnh quá mức, làm cô không khỏi giật mình.

cô hoàn toàn không ngờ rằng hôm nay Đàm Khải sẽ thổ lộ tình cảm với mình, hơn một tháng nay, bọn cô không gặp nhau được mấy lần, càng không thể nói là tiếp xúc nhiều với nhau.

Nhưng nghĩ đến đây, lại tựa hồ có chút nghi hoặc, chẳng hạn như một công ty to như vậy, tổng giám đốc tự mình giới thiệu công việc cho cô, lại thuận miệng bảo thư ký cấp cho một sinh viên học việc như cô một chiếc laptop.

cô thấy dạo này vận khí của mình không tệ lắm, Đàm Khải học trưởng cũ cùng trường, hiện tại xem ra thật quá vi diệu.

Về phần Đàm Khải sao hắn lại coi trọng cô?.

Diệp Sơ Hiểu cũng không xác định được, hay cô tuổi trẻ xinh đẹp?. Hay giống như lời Đàm Khải nói, nhìn thấy cô, lại thấy chính mình những năm trước đây.

Đương nhiên, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là tình cảm của Đàm Khải biểu hiện với cô như thế nào thôi.

Đối với Diệp Sơ Hiểu mà nói, đây chỉ là một món đồ đáng giá mà cô may mắn có được. Đúng thật trước đây cô trước đây cô cũng có ý niệm với Đàm Khải trong đầu, đã vậy giờ còn quá dễ dàng thực hiện. Làm cô không khỏi có kỳ quái.

Trong lòng cô lúc này trừ bỏ mơ hồ kích động ra, không cảm thấy chút vui sướng nào, mà ngược lại có chút do dự.

Để một người có thân phận làm bạn trai, đối với người lênh đênh, không có ai nương tựa như cô làm chỗ dựa không khỏi có chút nghi hoặc.

Đây quả thực là điều Diệp Sơ Hểu từ lúc sinh ra tới nay, chưa gặp được một chuyện hoàn mỹ như vậy.

Nhưng cô vẫn có chút do dự.

cô luôn tỉnh táo biết mình cần gì, Diệp Sơ Hiểu không hiểu tại sao cô còn do dự như vậy?.

Nội tâm của cô kỳ thật rất rõ ràng,nhưng bởi vì chính mình rất quan tâm,cho lên đem bất cứ chuyện gì sảy ra đều suy nghĩ rất rõ ràng.

Đàm Khải đối với cô mà nói,chẳng qua chỉ là một người giúp cô thay đổi cuộc sống cùng vận mệnh của mình mà thôi.

Nhưng cô biết, đây là một đọan tình cảm trên danh nghĩa phương diện lợi dụng mà thôi, cô có nên chấp nhận Đàm Khải, đó chấp nhận đặt mình vào một đoạn tình cảm này hay không!.

Mà cô đối với Đàm Khải mà nói, không hề có chút tình cảm nào.

Đúng vậy, cô không thích Đàm Khải.

Dù là một chút.

Làm cho Diệp Sơ Hiểu không khỏi do dự. Con người đúng là như vậy ích ký và tham lam. Vật chất và của cải có thể điều khiển dễ như trở bản tay. Làm cô khỏi chần chừ để bắt đầu cùng mối tình cảm này.

Cho dù cô không có chút tình cảm nào với hắn.

Nhưng cô không cam lòng.

cô đã phải sống nhiều năm trong cuộc sống tắm tối như vậy, chẳng lẽ muốn bắt đầu một cuộc sống tốt hơn, lại phải dựa vào chuyện tình cảm?.

Như vậy cảm thán, Diệp Sơ Hiểu đang suy nghĩ bỗng nhiên khuân mặt tuấn tú của Trì Tuấn suất hiện trong tâm trí cô.

Làm cô không khỏi giật mình, thiếu chút nữa làm cô từ trên giường ngã xuống.

Diệp Sơ Hiểu vỗ vỗ mặt chính mình,giúp mình thoát khỏi suy nghĩ rối bời đó. Đem Trì Tuấn chửi rủa mấy lần, xoay người lấy điện thoại ra xem giờ, không ngờ mình đã ngốc ngếch ngồi đây đến nửa tiếng.

cô hít lấy một hơi dài rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh,từ từ đi đến cửa ký túc xá tắt đèn.

Trong phòng bỗng biến thành một mảnh tối tăm, làm cô muốn lục lọi suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên một bóng đen xông vào đây.

Diệp Sơ Hiểu mở tròn hai mắt, sợ đến mức đầu óc trống rỗng, theo phản xạ liền thét lên lập tức bóng đen kia mạnh mẽ nhào tới, đem miệng cô bịt chặt lại.

‘’ Chớ kêu, tôi tìm đến đây chỉ xem cô có ngủ an toàn không,xem cô có tốt không!”

âm thanh quen thuộc đấy, làm cho tim Diệp Sơ Hiểu như muốn rớt ra khỏi lổng ngực, như muốn rơi xuống.

"Hu hu hu!"

Diệp Sơ Hiểu bị đặt trên giường mình, lập tức giãy dụa, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt.

“cô chớ kêu tôi liền buông cô ra!” Trì Tuấn nói với giọng điệu uy hiếp.

Cơ thể hai người gần sát nhau, đêm hè đơn bạc quần áo phong phanh, trai đơn gái chiếc gần sát nhau.

Diệp Sơ Hiểu tuy không sợ quá mức, nhưng đầu óc cô lúcnày là một mảng hỗn độn. Đủ loại cảm xúc nghi vấn hiện lên.

Ký túc xá của cô ở lầu bốn, hắn làm thế nào để lên đây vậy?.

Giờ này, hắn leo vào phòng ký túc xá nữ, rốt cuộc là muốn làm gì?.

Bât quá, qua nhiều lần kinh nghiệm trước đây, làm Diệp Sơ Hiểu trong tiềm thức cảm thấy hắn sẽ không làm tổn thương cô. Cho lên dù đang bị hắn gian cầm, khó khăn gật đầu với hắn.

Trì Tuấn lưỡng lự một lát.

Liền chậm rãi buông Diệp Sơ Hiểu ra, khi xác định rằng cô sẽ không kêu ra nữa, liền chở mình đứng lên.

Diệp Sơ Hiểu thở hổn hển mấy cái liền từ trên giường xuống, chạy đến cạnh cửa đem đèn bật lên, trông thấy Trì Tuấn nhàn nhã ngồi trên ghế.

“anh bịđiên rồi sao?. Nơi này là ký xúc xá nữ, nếu bị quản lý phát hiện , anh nhất định sẽ chết.”. Diệp Sơ Hiểu không dám nói quá lớn tiếng, tuy rằng đang trong kỳ nghỉ hè sinh viên không nhiều lắm,nhưng mà tiếng động lớn rất dễ bị phát hiện.

Trì Tuất bất cần đời vắt chéo chân, thản nhiên nhìn cô chậm rãi nói:” Nếu như bị phát hiện, tôi sẽ nói tôi là bạn trai cô, dù sao tôi không phải sinh viên trường này, người chết là cô thì mới đúng hơn”.

Diệp Sợ Hiểu bị câu này của hắn mà nghẹn nửa ngày mới nói ra lời, tức giận không nói lên lời, nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, rồi nói;” anh có biết không đây là tầng bốn, nếu không cẩn thận té xuống, không chết thì cũng là bị thương.”

Trì Tuấn cười nhạt một tiếng:” Tôi mà chết hay bị thương, cô phải vui quá chứ.” nói xong, liền quay đầu nhìn quanh căn phòng,chán ghét nói,” Sinh viên các cô ở căn phòng này? thật là giản dị”

Diệp Sơ Hiểu ở phòng ký túc xá sáu người ở, căn phòng đã cũ,đã bao nhiều đợt sinh viên chuyển đến, trừ bỏ mỗi bỏ mỗi người một chiếc bàn học ra, thì không có cái gì.

cô không để tâm đến hàm ý khinh thường trong lời nói của hắn, chỉ vội vàng truy hỏi hắn;” Trì Tuấn rốt cuộc anh đến đây làm gì?”

Trì Tuấn liếc mắt cô một cái, chậm rãi đứng lên, nhìn sang giường của cô ước chừng chỉ một người có thể nằm. Liền tiến lên, liền vén màn giường lên, ơ thờ quan sát xung quanh, trông thấy một tấm áp phích, âm dương quái khí nói:” Cái gì hàm lượng nguyên tố trong quạng? Còn sinh viên đâu!”

Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chính mình bị hắn dồn ép đến phát điên, cũng không đểý lời hăn nói, tiến tới giữ chặt áo của hắn:”Trì Tuấn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Trì Tuấn liền trở tay đẩy cô, nhanh chóng đảy cô ngã trên giường:” Giờ đã muộn,tôi muốn ngủ nhờ chỗ cô một đêm!”

Diệp Sơ Hiểu nhìn bộ dáng của hắn lúc này, không khỏi nhớ tới kỳ nghỉ hè hai năm trước đây, hắn đã từng làm chuyện giống bây giờ, còn chiếm chiếc giường của cô cả một đêm.

Lúc này đây, cô không vội, nhanh chóng tỉnh táo, thản nhiên nói:” Trì Tuấn, anh nhất quyết muốn chỉnh tôi?. Nếu anh lập tức không đi,bất luận ngày mai có nhảy cửa sổ,khẳng định sẽ bị người ngoài phát hiện,nếu anh bị quản lý bắt đi, anh liền đổ tội lên đầu tôi, có phải không?.”

Trì Tuấn lúc này nằm trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp của cô, quay đầu nhìn về phía cô, bởi vì khuất ánh sáng, hắn cảm thấy Diệp Sơ Hiểu như bị che đi trong bóng tối không thể nhìn dõ cảm xúc trên khuân mặt cô, giống như một tấm mặt nạ đang che đậy vậy.Làm cho hắn muốn phá tan bức mặt nạ đấy.

hắn cố ý nói: "Đúng vậy."

Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lúc:” anh nói đi , rốt cục anh muốn tôi làm gì, thì anh mới rời đi.”

Trì Tuấn nhanh chóng ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía cô:” tôi muốn cô làm gì? cô còn không biết?”

Diệp Sơ Hiểu liền nghĩ;” anh muốn tôi cùngĐàm Khải không ở cùng nhau?”

Trì tuấn liền liếc mắt sang cô. Hừ lạnh một tiếng:” cô còn không biết?”.

“Trì Tuấn, anh không thể làm như vậy’’ấn đường Diệp Sơ Hiểu có chút co rút:’’ Tôi không thể vì một câu nói không có căn cứ của anh, liền quyết định có lên ở cùng ai hay không ở cùng ai được!”

“ Cái gì gọi là lý lẽ? Đàm Khải chính là kẻ mặt người dạ thú, tôi không muốn cô lao vào hố lửa mà thôi, cho lên hảo tâm nhắc nhở cô. Chẳng lẽ tôi muốn hại cô?”.Trì Tuấn nổi giận đùng đùng nhìn sang cô:” cô tự suy nghĩ đi tôi đã làm chuyện không tốt với cô chưa, nếu tôi muốn hại cô, thì giờ này cô còn đứng ở đây?”

“Nhưng anh cũng phải cho thôi một lý do thỏa dáng chứ?”.

“Diệp Sơ Hiểu!” Trì Tuấn cao giọng:” tôi không thể nói lý do cho cô được, nhưng nói tóm lại cô lên nghe lời tôi lần này, Tôi cũng muốn nói thêm, tôi sẽ không hại cô."

Diệp sơ hiểu trầm mặc một lát, nghĩ đến bản thân mình có chút do dự Đàm Khải, suy nghĩ một lát xong thấp giọng nói:” anh để tôi suy nghĩ một chút”.

Trì tuấn mặt lạnh băng, lúc này mới dịu bớt phân nửa, hắn đứng dậy rời giường: ” Giờ không còn sớm nữa, ngày mai cô không phải đi dậy gia sư sao?Nhanh ngủ đi, đợi một lúc nữa không người, tôi sẽ rời đi”

Diệp Sơ Hiểu nhìn hắn một lúc, nghĩ tới nghĩ lui xong nhanh chóng đi tắt đèn.

Ngay cả chính cô cũng thấy thật kỳ lạ, đúng thật cô rất sợTrì Tuấn,nhưng đối với hắn cô lại không chút đề phòng. cô thật sự không nghĩ đến, tên xấu xa này sẽ làm tổn thương cô.

Diệp sơ hiểu mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, sờ soạn đến giường mình, nằm xuống, buồn bực nói:” lúc anh nhảy của sổ cẩn thận chút.”

cô vừa dứt lời, phải một lúc lâu Trì Tuấn mới đáp lại:” bốn tầng lầu mà nói, đối với ông đây chỉ cần nhắm mắt lại cũng sẽ xuống được.”

Trong bóng tối Diệp Sơ Hiểu, liền oán thầm.Nhưng chỉ dám oán thầm thầm trong lòng, không dám cất tiếng, cô còn chưa muốn chết.

Căn phòng nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh cuả nó, bỗng nhiên lồng ngực Diệp Sơ Hiểu không hiểu sao có chút lo lắng.

Trong căn phòng nhỏ hẹp này, cô cùng Trì Tuấn, đều là hai người tha hương đến thành phố xa lạ này, cha hắn đã qua đời, cha mẹ nàng thì có mà cũng như không, theo lý mà nói, bọn họ đều không đáng nhắc đến.

Vì thế, cô sinh ra chút ảo giác,cô cùng Trì Tuấn từ bé đều có tâm hồn cô độc, có lẽ lúc này đây, có chút thân thuộc lạ thường.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi.

Trì Tuấn ở trong phòng, cũng không gây nhiều ảnh hưởng đến giấc ngủ của Diệp Sơ Hiểu. Trái lại, có hắn ở đây, cô nhanh chóng chìm trong giấc ngủ, phát ra tiếng thở đều đều.

Qua hồi lâu, Trì Tuấn mới thử kêu nhẹ tên cô, không thấy phản ứng, liền bĩu môi hậm hực một tiếng.

hắn không tựa nhanh chóng xoay người, nhìn ánh trăng đơn bạc ngoài cửa sổ kia, tựa hồ như tâm tình hắn lúc này.Lạnh lẽo, cô độc, mênh mông mịt mù không nhìn rõ được.

Trì tuấn từ nhỏ đến lớn, không biết thiếu thốn tình cảm là gì. Nhưng hai năm trước, vận mệnh xoay chuyển làm hắn trở tay không kịp, Chu Hạo cùng cha hắn chết, hắn hết sức thương tâm, cùng lúc đó cuộc sống của hắn sảy ra nhiều biến cố.

Mọi thứ đều dừng lại, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu.

hắn đang đi trên con đường,mà chính bản thận cũng thấy rất xa lạ, thậm chí nhiều lúc hắn không biết đi về hướng nào? Chỉ dựa vào bản năng, từng bước một, chầm chậm tiến về phía trước.

Vận mệnh luôn kì lạ như vậy, hắn vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại Diệp Sơ Hiểu nhưng cuối cùng cô cũng xuất hiện, sẽ lại giống trước đây luôn cuốn chặt chẽ trong lòng hắn.

hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, nỗi phiền muộn suất hiện trong tâm trí hắn.Tùy tiện từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, rút lấy một cây ra đốt,mới nhớ đến đây là ký túc xá nữ,hậm hực quay vào phòng.

hắn ngồi lặng một lát, sau đó đứng dậy vén màn của Diệp sơ Hiểu lên, trong bóng tối hắn không nhìn rõ bộ dáng cô, chỉ đánh giá phương hướng, đưa tay chạm vào khuôn mặt cô.

Trong giấc ngủ cô yên lặng như thế, ấm áp dịu nhẹ.

Trì Tuấn bất động đặt ngón tay trên má cô, hồi lâu sau mới thu về, cảm thấy phẫn uất không cam lòng, nhanh chóng lấy cây bút bi từ ống đựng bút, tùy tiện vẽ mấy đường lên mặt Diệp Sơ Hiểu.

Cường độ không lớn, nhưng có lẽ là ngòi bút có chút ngưa ngứa, làm cho Diệp Sơ Hiểu đang ngủ không thoải mái cho lắm hừ nhẹ hai tiếng, liền trở mình lăn vào trong góc giường.

hắn ngây thơ đùa nghịch, làm cho nỗi buồn phiện trong lòng hắn giảm bớt mấy phần, hắn bỏ bút xuống, cúi đầu vào sát giường ngây ngốc nhìn cô ngủ đến nửa ngày,tuy rằng cái gì cũng đều không nhìn thấy dược.

Qua hồi lâu, hắn rốt cục thở dài đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ở trong ánh trăng nhàn nhạt, thoăn thoắt vượt qua qua cửa sổ, nhanh chóng bến nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện