Lúc này mới chín giờ hơn, nhưng Diệp Sơ Hiểu cảm thấy chiếc máy tính này giống như một quả bom nộ chậm vậy, để ở đây ngày nào thì cô cảm thấy bất an ngày đấy.

Vì vật cô ôm máy tính, chạy như bay đến quá bar.

Xa hoa trụy lạc, trai thanh gái lịch. Tuy rằng trước đây cô có làm thêm ở đây mấy ngày, nhưng giờ đến, cô vẫn như cũ cảm thấy có chút bất an.

cô trực tiếp đi qua sàn nhảy cùng băng ghế dài, đi vào trong quầy bar.

Kỳ thật Diệp Sơ Hiểu cũng không đoán được Trì Tuấn vẫn còn đang ở quá bar, hắn trong điện thoại nói là sẽ rời đi. cô cũng nghĩ đến trường hợp hắn sẽ không ở đây. Bất quá đi đến gầy quầy bar, nhìn lên thấy mấy người nam nhân đang ngồi ghế trước, một người trong đó không phải Trì Tuấn thì có thể là ai.

cô thở phào nhẹ nhõm, bước gần đến chỗ hắn đang ngồi rồi dừng lại, gọi tên hắn:” Trì Tuấn.”

Trì Tuấn cầm một cốc rượu, quay sang cô nhìn lấy một cái, mày có chút hơi nhăn lên, khó chịu nói:” cô có cảm thấy phiền không?!”.

Diệp Sơ Hiểu cười ngượng. đem máy tính đặt trên mặt bàn,hướng chỗ hắn ngồi, nghiêm túc nói:”Máy tính này tôi thực không thể nhận. Tôi biết anh nể tình Trì thúc, lên chiếu cố tôi. Nhưng Trì thúc dù sao cũng đã mất, mẹ ta cũng chưa kịp cùng cha anh kết hôn, về tình lý tôi không thể nhận món đồ đáng giá như vậy.”

Trì Tuấn lười nhác xem bộ dạng cô lúc này, bưng một chén rượu không nhanh không chậm uống môt ngụm:” Tôi nói, đây là tôi mua cho mình, mua về không thích, vứt đi cảm thấy hơi phí, cho nên mới cho cô. Sinh viên các cô ai trả cần máy tính! nếu cô không muốn có thể, vứt đi.”

Diệp Sơ Diểu ánh mắt phức tạp nhìn hắn:” Trì Tuấn…”

Trì Tuấn cũng không thèm để ý đến cô, liền đem máy tính đấy đến phía cô.

“Trì Tuấn, cảm ơn anh, nhưng máy tính này tôi không thể nhận được.”. Diệp Sơ Hiểu lại đem máy tính đẩy lại về phía hắn.

Nhưng tất nhiên Trì Tuấn sẽ không nhẫn nại như cô, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tức giận nói:” cô không phải chứ? Vậy không bằng bây giờ vứt đi!”.

Diệp Sơ Hiểu còn chưa kịp phản ứng, thì thấy hắn thô lỗ lấy laptop trong hộp ra, một tay cầm chén rượu còn chưa uống hết định đổ xuống bàn phím.

“ anh muốn làm gì?” Diệp Sơ Hiểu hoảng hốt, nhanh tay đem máy tính đoạt lại, chén rượu kia nước khó khăn lắm rơi trên mặt quầy bar.

Trì Tuấn hung hăng đem chén rượu, hướng mặt bàn để xuống một cái. Cũng lười nhìn sang cô.

Diệp Sơ Hiểu không so đo với hắn, cô tuyệt đối tin rằng tên này cố chấp lại nóng nảy, noí được làm được sẽ đem máy tính phá. cô nghĩ một hồi:” Tôi ngày mai, tôi quay lại cửa hàng máy tính sẽ giúp anh đổi lại.”

Hỏi hắn cần hóa đơn nhất định là không có khả năng, cũng không biết cứ như vậy có thể hay không đẩy rơi xuống. Có thể nhường cho cô cứ như vậy đem chiếc máy tính này nhận lấy, cô thật sự là có chút chột dạ.

“Tùy cô!” Trì Tuấn tức tối nói, rồi cầm áo khoác đi ra bên ngoài.

hắn vừa đi, Diệp Sơ Hiểu tự nhiên thấy không ổn lắm, không ngốc nghếch ngồi đây đợi hắn ở chỗ này. Chỉ có chể ôm máy tính, đi theo hướng hắn lúc rời đi.

Trì Tuấn không có đi xe máy, mà là chậm dãi đi trên đường.

Bởi vì phương hướng của hắn là hướng tới giang đại, đi ở cô mặt sau cách đó không xa Diệp Sơ Hiểu, liền có điểm giống là theo chân hắn.

Bởi vì tời tiết đang chuyển lạnh. giờ cũng hơn mười giờ, con đường mơ hồ không một bóng nười, vì thế càng thêm rộng rãi, nhìn càng vắng vẻ.

Diệp Sơ Hiểu cách người phía trước khoảng mười bước, cô chưa từng có còn thật sự xem qua Trì Tuấn, cho dù là như vậy cũng không tính gần bóng lưng.

hắn dáng người cao ngất, chỉ cần nhìn bóng của hắn thôi đã thấy ngọc thụ lâm phong, một chút cũng không giống như là một tên lưu manh.

Kỳ thật Diệp Sơ Hiểu cũng có chút không quá chắc chắn, bây giờ cũng không nghĩ rằng Trì Tuấn là tên lưu manh nữa, nhưng có vẻ không đúng cho lắm. Nhưng giờ cô biết, hắn giờ cũng không còn chơi bời lêu lổng, gây chuyện, dánh bạc, ăn uống chơi bời thu người ta phía bảo hộ nữa….

hắn giờ…. Tha hương đến thành phố khác, có lẽ không giống như những người khác, cố gắng phấn đấu, nhưng ít ra hắn cũng mở một quán rượu. Quán rượu kia trước kia cô cũng từng làm việc ở đấy lên cũng biết, bên trong quán cũng không có việc gì xấu.

Như vậy tính ra, cũng coi như có chút sự nghiệp.

Hơn nữa thời gian này, cô cũng hiểu hắn một phần nào đấy.

Tựa như chính hắn nói, hắn là cái "Người tốt".

Người tốt? Như vậy hình dung, thật sự có chút vớ vẩn.

Diệp Sơ Hiểu nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

Bất tri bất giác, chạy tới chỗ khúc quanh, một đoạn đường này đèn tương đối tối, Diệp Sơ Hiểu đang chuẩn bị nhanh hơn, trước mặt bỗng nhiên bên cạnh bồn hoa có hai người xông tới, chặn đường cô đi.

Hai tên đó bộ dáng rất trẻ tuổi, một người trong đó cầm một cây dao.

“Đem tiền trong túi ra đây!” Nam sinh cầm dao hung giữ mở miệng, là thanh âm có phần non nớt.

Diệp Sơ Hiểu mặc kệ có phải lần đầu bọn họ làm hay không, nhìn về phía Trì Tuấn cách đấy không xa, kêu to:”Trì Tuấn!”.

Hai tên cướp nghe thấy cô kêu lên, tựa hồ có chút hoảng sợ, quay đầu nhìn người thanh niên phía trước, trông thấy hắn quay đầu dừng lại, uy hiếp nói:” Tiểu tử! dừng có xen vào! bằng không lão tử đây đâm chết ngươi.!”

Trì Tuấn xoay người nhìn cảnh tượng này, cũng không động tác, chỉ nhún nhún vai: "không liên quan chuyện ta, ta đi ngang qua."

Nghe thấy hắn nói như vậy, hai tên côn đồ kia thầm nghĩ cho dù hai người này có quen biết nhau, nói ra tên kia cũng chỉ là tên đàn dà, không đáng quan tâm, vì thế lại tiếp tục uy hiếp Diệp Sơ Hiểu:”Nhanh chút đem tiền trong túi ra đây, bằng khô xem bọn ta xử lý ngươi như thế nào!”.

Tên kia có chút hiếu chiến ve vẩy con dao trước mặt Diệp Sơ Hiểu.

Diệp Sơ Hiểu không dám cứng lại, nhìn đến Trì Tuấn cắm túi tiền một bộ việc không liên quan đến mình bộ dáng, cũng không dám trông cậy vào hắn, chỉ nghĩ đến tiêu tài miễn tai họa quên đi, dù sao cô trong ví tiền tiền không nhiều lắm.

cô móc ví ra đưa tới, tên không có dao đoạt lấy, chỉ là ở rút ra tiền thời điểm, tay kia rõ ràng đang phát run.

Diệp Sơ Hiểu nương nh ờ ánh đèn đường, rất bình tĩnh quan sát một phen hai người, chỉ thấy bọn họ dáng người gầy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hãm sâu hiện lên màu xanh.

Trong bụng nàng biết mình là gặp kẻ nghiện, chỉ có thể thầm hô không hay ho.

Người nọ rút ra tiền, nhìn mấy đồng ít ỏi, tựa hồ là rất không hài lòng, một tay lấy ví tiền vứt trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ một câu. Chỉ là tiếng mắng vừa, ánh mắt của hắn lại đã rơi vào trong tay Diệp Sơ Hiểu.

"Ngươi cầm trong tay cái gì?"

Diệp Sơ Hiểu trong lòng lo lắng, phản xạ có điều kiện quay về: "không có gì."

Người nọ cũng đã nhìn ra, đưa tay sẽ đoạt lại, hưng phấn nói: " Con mẹ nó, là máy tính, cuối cùng là có chút thứ đáng tiền!"

Bởi vì sinh hoạt hoàn cảnh quan hệ, Diệp Sơ Hiểu đúng tiền nhìn xem rất nặng, vừa mới trong ví tiền mấy chục đồng tiền còn chưa tính, máy vi tính này gần một vạn, cô đương nhiên không có khả năng làm cho bọn họ đoạt đi.

Hai cái kẻ nghiện, vốn chỉ muốn cướp của, không có ý định đả thương người, nhưng thấy cô gái này chết sống không buông tay, hai người liền hợp lực chém giết.

"Trì Tuấn! Trì Tuấn! Bọn họ muốn cướp máy tính!" Diệp Sơ Hiểu bị hai người kia giữ chặt liền giãy dụa, vừa kêu to.

"Dù sao ta và ngươi đều không cần, không bằng liền làm cho bọn họ đoạt đi." Trì Tuấn vân đạm phong khinh quay về.

Cướp bóc người cũng không biết hai người này là nói cái gì, chỉ tiếp tục tranh đoạt.

Bất đắc dĩ diệp sơ hiểu mặc dù là một cô gái, nhưng liều mạng nhiệt tình, cũng không thể khinh thường, hai kẻ gầy yếu, kẻ nghiện nhất thời thế nhưng không có tay.

Thấy cô phản kháng, rốt cục thì chọc giận hai tên kia,tên kia cầm dao lao hướng Diệp Sơ Hiểu mà phi đến.

Nhưng, con dao rốt cuộc còn chưa phí đến., thì đã thấy rơi xuống.

Chỉ nghe tên kia hung giữ nói: "Ngươi làm gì! Có phải hay không muốn chết?"

Chẳng biết lúc nào Trì Tuấn đã phi đến, khinh bỉ hầm hừ cười một tiếng, cầm lấy cổ tay hắn tay chưa buông, tay kia thì một đấm trực tiếp nện ở trên mặt hắn, ngay cả làm cho người ta thời gian phản ứng đều không có.

Đụng một tiếng, nghe đều đau.

Người nọ bị đánh một quyền, ăn đau hừ một tiếng, đao trong tay lên tiếng trả lời rơi xuống đất, bụm mặt gào khóc gọi.

một tên khác nhìn đến tình hình này, chạy nhanh buông máy tính trong tay Diệp Sơ Hiểu ra, hướng Trì Tuấn nhào tới.

Trì Tuấn giọng mỉa mai bĩu môi, chỉ thoáng vừa lui, liền trốn thoát công kích của hắn, lại giơ chân lên thẳng sủy ở hắn bụng, đưa hắn đá ngã xuống đất.

Hai tên kia tự nhiên là thẹn quá hóa giận, thật vất vả một lần nữa cùng đứng dậy, chuẩn bị cùng nhau công kích Trì Tuấn.

Chỉ thấy Trì Tuấn sờ sờ lỗ tai, giễu cợt nói: "Vẫn là đệ tử chứ? Ta khuyên các ngươi trước xác định chính mình sẽ không biết đánh nhau cùng tiến đến. Ghiện ma túy là phạm pháp, hai người còn đả thương người rất dễ phải vào ngục." Vừa nói, hắn vừa đem mấy con dao rơi trên mặt đất kia, dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, giống biểu diễn tạp kỹ giống nhau, đao kia liền dễ dàng đã rơi vào hắn văng ra bàn tay.

Động tác này linh hoạt c ủa Tr ì tuấn, ngay cả Diệp Sơ Hiểu đều nhìn trợn mắt hốc mồm.

Cũng không còn nghe nói người này đã qua Thiếu Lâm tự, hoặc qua đoàn tạp kỹ đoàn học được!

Kia hai kẻ nghiện lại đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết làm như thế nào cho đúng, sửng sốt hai giây, liền đem tiền vừa mới cướp được ném xuống đất, một người che mặt, một người ôm bụng, thất thểu rời đi.

Trì Tuấn ánh mắt thản nhiên nhìn Diệp Sơ Hiểu đang còn sợ sệt đi tới: "Ngươi không sao chứ?"

hắn vừa dứt lời, Diệp Sơ Hiểu như ở trong mộng tỉnh lại, nhớ tới bọ dáng lúc trước của hắn không khỏi tức giận:” Ngươi khốn kiếp! Vì sao ngay từ đầu liền khoong ngăn cản hai người kia lại?Kẻ nghiện đều là những kẻ không có lý trí, thiếu chút nữa là bọn họ xử lý tôi rồi”.

Trì tuấn lạnh lùng liếc cô một cái: "Chúng ta thân quen lắm sao? Tôi cũng không phải sứ giả chính nghĩa, nhìn đến loại sự tình này liền nhất định phải ra tay sao?"

"anh..." Diệp Sơ Hiểu tức giận nói không ra lời.

Mặc dù biết hắn chính là miệng phá hư, trên thực tế hắn vừa mới cũng không có ngồi xem mặc kệ, là hắn đuổi đi đánh cướp tên, mà cô cũng không có gì tổn thất.

Nhưng Diệp Sơ Hiểu liền có chút giận dỗi khó chịu.

cô thậm chí cũng còn không nghĩ tới, lý do giận dỗi Trì Tuấn.

cô ôm máy tính thở gấp xoay người rời đi.

Trì Tuấn đứng tại chỗ, hướng trong không khí trợn trừng mắt, không tiếng động đúng bóng lưng của c ô mắng vài câu, cuối cùng vẫn phải đuổi theo, bắt lấy tay cô, ác tức giận nói : "Nghĩ khí của cô đâu? T ôi vừa mới không phải xử lý hai tên lúc nãy bắt nạt cô sao? Lão tử thật đúng là có thể làm cho ngươi ở lão tử mí mắt dưới chịu khi dễ? Tôi lại không giống cô sẽ thấy chết mà không cứu được."

Lời nói như nói đúng chỗ đau của Diệp Sơ Hiểu, đúng là hai năm trước cô thấy hắn bị thương thấy chết mà không cứu, trong lòng cô luôn cảm thấy thổ thẹn, nay quan hệ hai người có chút chuyển biến, cô cảm thấy cangf áy náy, không muốn nghĩ đến. Nay bị Trì Tuấn nhắc lại, lập tức cảm thấy thấy tổ thẹn, nhất thời không nói ra lời.

cô dùng bước lại, quay đầu nhìn về phía Trì Tuấn, ánh mắt dưới, ánh đàn đường có chút đỏ lên, nức nở nói:” Trì Tuấn, tên khốn kiếp!”.

Trì Tuấn nhìn thấy cô ủy khuất, nhưng không biết cô ủy khuất về cái gì, nhưng lại nghe thấy cô chửi mình khốn kiếp, hắn mới cảm thấy không ủy khuất nữa! Thực đặc sao cố hết sức không được cám ơn!

Vốn định trở về, đã thấy mắt cô đỏ lên, có chút không kiên nhẫn quát:” Được rồi được rồi, bao lớn chuyện! Tôi con mẹ nó nữa, tôi nợ cô mới đúng, nhanh đi về tôi đưa cô!”.

Diệp Sơ Hiểu cắn chặt môi, không lên tiếng nữa, chỉ xoay người lặng lẽ bước theo hắn.

Trì Tuấn đi đến bên cạnh cô, cùng cô đi song song. Hai người đi được một đoạn, hắn thấy cô vẫn cúi đầu không nói gì cả, nghiêng người nhìn về phía cô. Nhưng bởi vì cô đứng ngược với bóng đèn, lên hắn không nhìn rõ bộ dáng lúc này của cô cho lắm, từ tốn nói:”Thực khóc?”.

Diệp Sơ Hiểu tựa hồ nhìn về một phía, thật lâu sau, mới rầu rĩ nói:” Trì Tuấn, anh đối tốt với tôi như vậy không phải vì quan hệ trước dây của Trì thúc chứ?.”

Trì Tuấn theo bản năng quay về: "Nhắc đến cha tôi chuyện gì?"

"Vậy anh vì sao đối tốt với tôi như vậy?" nói lời này thì Diệp Sơ Hiểu thanh âm của có một tia không dễ phát giác run run.

Trì Tuấn sững sốt một chút, hầm hừ một tiếng: "Tôi khi nào thì đối tốt với cô ? Lão tử có đôi khi hận không thể chém cô một nhát!" nói xong, trầm mặc một lát, lại phô trương thanh thế cất cao giọng, "cô là người Tân Đường, lão tử đương phải nhiên bảo bọc ngươi!"

Diệp Sơ Hiểu ngẩn ra, không biết là thoải mái vẫn hay mất mát, sau một lát, ngẩng đầu nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Trì Tuấn, anh không phải ngây thơ?!"

"Lão tử chính là ngây thơ, dù thế nào?" Trì Tuấn khóe miệng hiện lên một tia bất cần đời cười nhẹ, đưa tay ở ót bắn dưới, không đợi cô kịp phản ứng, chạy chậm rời đi.

Diệp Sơ Hiểu giật mình, như vậy vui đùa, làm cho cô bật cười thành tiếng, cô sờ sờ ót, đuổi theo: "Trì Tuấn, anh đứng lại!"

Đuổi theo của hắn thời điểm này, cô nhẹ nhàng đạp hắn một cái, hắn trái lại nhéo tóc của cô, ngươi tới ta đi, cùng đùa giỡn như tình nhân.

Hai người chưa từng có như vậy nhẹ nhõm vui vẻ khi chung đụng, cho dù là có chút ấu trĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện