Diệp Sơ Hiểu không trở về trường học luôn, mà khi đi ra khỏi công ty Chế dược Hoa Hạ, liền trực tiếp đi vào một tiệm nét gần đó.
không khí trong tiệm nét rất ồn ào, nhưng cô hoàn toàn không lãnh hội được, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng, không biết chính bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
Mở máy tính trước mặt lên, đối mặt với màn hình máy tính mà tim đập liên hồi và loạn nhịp nửa ngày, rốt cuộc mới bắt đầu vào trang wed, sau đó đánh hai chữ ‘băng phiến’.
Thuốc phiện đối với cô đã từng sinh hoạt hoàn cảnh, tồn tại thật sự rất cao. Diệp Kiến Cương cùng một số thanh niên chơi bời lêu lổng khác, đều bị thứ này mà hủy hoại, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Mà đối với cuộc sống của cô, cũng chính vì thứ thuốc phiện này mà trở lên đen tối.
Cũng bởi vì cha của chính mình là một kẻ nghiện ngập, Diệp Sơ Hiểu đã xem rất nhiều tài liệu tương quan, mong muốn tìm ra nhiều phương pháp để Diệp Kiến Cương rời xa thứ thuốc phiện này.
Rất hiển nhiên rằng, loại ý tưởng ngây thơ ấu trĩ này, cũng vô ích mà thôi.
Bất quá, mặc dù không có tìm được biện pháp giúp cho kẻ nghiện thuốc phiện rời xa khỏi nó, nhưng cô đối với thuốc phiện có mấy phần hiểu biết.
Diệp Kiến Cương cứ lên cơn lên là bắt đầu tìm kiếm thuốc để giảm đau đớn cùng với sự khoái cảm, mà trên thế giới này loại thuốc có thể giảm đau đó chỉ có thể là thuốc phiện ngoài ra có thể gọi là băng phiến.
cô chăm chú nhìn hình ảnh hiện lên màn hình máy tính, thứ bột trắng tinh dó mà có thể làm con người khổ sở như vậy.
Ngay cả Diệp Sơ Hiểu cũng không biết, khi cô nhìn thấy những tinh thể kia trên bàn làm việc của Đàm Khải liền liên tưởng đến băng phiến.
Cũng có thể rằng cô hận thuốc phiện đến thấu xương.
Trong đầu cô giờ hiện lên dáng vẻ Đàm Khải, thành thục, chững chạc, so với kẻ nghiện mà cô biết hoàn toàn bất đồng. Loại bất đồng này không phải vì thân phận của hắn, mà từ trước đến này khi cô gặp Đàm Khải không thấy sự uể oải với trống rỗng trông mắt hắn.
Biểu hiện của kẻ nghiện đối với cô, thật sự quá quen thuộc. Cho nên cô có thể xác định được trăm phần trăm, Đàm Khải không có hút thuốc phiện.
Nếu hắn không hút thuốc phiện, tại sao trong văn phòng hắn lại có băng phiến, nếu vậy băng phiến trong lời nói.
Bỗng nhiên một ý nhiệm trong đầu Diệp Sơ Hiểu nảy lên, nghĩ mà ngẩn ra.
cô không biết mình như thế nào đi ra khỏi tiệm nét, chỉ cảm thấy đầu óc bây giờ là một mảng hỗn độn.
Trở về ký túc xá, cô liền chui vào trong chăn, trời lúc bấy giờ đen kịt ngủ một giấc. Trong giấc mơ của của cô đều là bộ dáng của Diệp Kiến Cương khi lên cơn thèm thuốc.
Vừa ngủ dậy thì trời đã tối, lôi điện thoại di động ra vừa thấy hiện lên mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Trì Tuấn. Liền mở mấy tin nhắn Trì Tuấn gửi đến.
"Ở nơi nào?"
"Như thế nào không nghe?"
"Nhanh chút nghe."
"Nếu không nghe cô nhất định phải chết!"
Phong cách Trì Tuấn trước sau như một .
Diệp Sơ Hiểu tâm trang hỗn loạn nửa ngày, rốt cục có phần yên ổn.
cô cười tươi, liền ấn dãy số của hắn gọi lại.
Đầu bên kia liền trực tiếp bắt máy, đổ ập một câu:”cô làm cái quái quỷ gì vậy? Như thế nào tôi gọi mấy chục cuộc mà không thèm nghe?.”
Thanh âm của hắn rất lớn, làm Diệp Sơ Hiểu kinh động phải mang điện thoại cách xa lỗ tai một khảng, bĩu môi rầu rĩ nói:” anh ở chỗ nào?.”
“Dưới lầu! vốn định lên xem cô có ở phòng hay không? Mấy người quản lý dưới này nhất quyết không cho lão tử lên!”
Diệp Sơ Hiểu không nói gì:” Alô! Nơi này là ký túc xá nữ anh không được lên! anh đợi tôi một chút tôi lập tức xuống ngay.”
Khi cô xuống dưới lầu, đã trông thấy Trì Tuấn đang đứng ở dưới đèn đường, quả nhiên thấy quả mặt đen xì của hắn.
Diệp Sơ Hiểu biết giờ hắn không tốt tính gì, chính mình cảm thấy có lỗi, dù sao cả buổi chiều nay hắn gọi điện cho mình mà không nghe máy.
cô đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nói:”Tôi đang ngủ, di động để chế độ im lặng, cho lên không biết anh gọi đến.”
Trì Tuấn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Thẳng đến Diệp Sơ Hiểu đều có điểm tâm trong không nắm chắc thì hắn bỗng nhiên sắc mặt vừa chậm, hé miệng cười, đưa tay ở trên mặt hắn bóp một cái: "không nghe được liền không nghe được, làm sao một bộ tội ác tày trời trạng, chẳng lẽ ta còn có thể ăn cô!"
“Vậy cũng nói không chừng!” Diệp Sơ Hiểu nhỏ giọng thầm thì, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào.
Trì Tuấn cười ha hả, cúi đầu xuống thừa dịp cô không để ý, mà hôn trộm cô:” Ăn như vậy?”.
Diệp Sơ Hiểu nhăn nhó, giả bộ giận dữ:” anh sao lại lưu manh như vậy?”.
Trì Tuấn ánh mắt ôn nhu nhìn cô cười tươi, mi tâm chợt nhăn lên, nghiêng mắt nhìn đánh giá cô. Thấy trong con mắt cô có vẻ ấm ức. làm cho hắn :” đã xảy ra chuyện gì?”.Dừng một chút, như nghĩ đến cái gì tựa như nói:”Có phải hay không cô tìm tên họ Đàm khốn kiếp kia, hắn khi dễ cô?”.
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu, thần sắc cổ quái nhìn về phía hắn: "Làm sao anh biết hắn là khốn kiếp? anh rốt cuộc nghe nói qua hắn cái gì?"
Trì Tuấn sững một chút, bất mãn nói:”Công ty chế dược Hoa Hạ với quán bar không cách nhau là mấy, nhân viên công ty họ có một số người thường đi đến quán tôi để uống, tự nhiên sẽ nghe được vài tin đồn về tổng giám đốc công ty của họ.”
“Tin đồn gì?” Diệp Sơ Hiểu ngữ khí bức người Truy vấn.
Trì Tuấn ánh mắt càng sâu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn:” Tóm lại, là những tin đồn không tốt”dừng một chút hắn liếc mắt sang cô” chính là quan hệ nam nữ hỗn loạn……, cái loại tinh anh trong xã họi, rất nhiều ngườ, mặt người dạ thú. cô cho rằng giống tôi, tuy rằng hắn có thân phận địa vị, nhưng phiên diện này tuyệt đối chính phái.
Đàm Khải trên phương diện nam nữ, rốt cuộc như thế nào Diệp Sơ Hiểu không thể hiểu hết, nhưng trực giác nói cho cô biết, hắn không phải cái loại hỗn đản như vậy. Mà lời nói của Trì Tuấn có chút kỳ quái, nói vậy cũng làm cho Đàm Khải tát nước dơ vài phần.
Bất quá nghĩ đến, hắn cùng Đàm Khỉa là hai người của hai thế giới, đại khaí cũng chỉ là vài tin vỉa hè mà thôi.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại nghiêm túc nói: "Trì Tuấn, anh có thề vĩnh viễn không chạm vào thuốc phiện!"
Sinh hoạt của hắn hoàn cảnh, người chung quanh hắn, cùng này đồ bẩn khoảng cách, hiển nhiên so với người bình thường muốn gần rất nhiều. cô có thể nhận của hắn tất cả, nhưng là không thể đột phá đạo này điểm mấu chốt.
Trì Tuấn thâm sau nhìn cô:” Ba ta cũng tại vì thuốc phiện mà bị hại chết, không ai so với tôi căm hận nó như vậy.”
"anh có thề!" Diệp Sơ Hiểu lặp lại một câu.
Trì Tuấn thấy cô bướng bỉnh nghiêm túc, con mắt hơi sẫm lại, gằn từng chữ:”Tôi thề, cuộc đời này tuyệt đối không chạm vào thuốc phiện. Nếu tôi vi phạm lời thề này, thì thể xác và tinh thần đều thống khổ trừng phạt.
Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc nhìn hắn:”Nếu anh chạm vào thuốc phiện, tôi sẽ gọi cảnh sát, bảo họ bắt anh đi. Sau đó sẽ không bao giờ gặp lại anh.”
Trì Tuấn thản nhiên cười, đem cô kéo bên cạnh mình ôm lấy:” cô quả nhiên là ý chí sắt đá!”.
"Trì Tuấn..." Diệp Sơ Hiểu đưa tay ôm lấy cổ của hắn, vùi vào trước ngực hắn.
"Ừ?"
"Tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi."
(Bây giờ mình chuyển sang gọi anh , em nha!)
"Sợ cái gì?"
"không biết vì sao, em cảm thấy đường phía trước sương mù nồng nặc, e, sợ chúng ta sẽ không cẩn thận đi tán. Em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ cùng anh ở cùng một chỗ, nhưng mà ngày hôm qua em ôm lấy amh sau, liền không bao giờ nghĩ muốn buông ra. Từ nhỏ đến lớn, em cuối cùng là một người đi về phía trước, nhưng là bây giờ em nghĩ muốn anh cùng em, cầm lấy tay em, vĩnh viễn đều không cần buông ra. Trì Tuấn, em không muốn một cái nữa người."
cô vừa nói, dĩ nhiên mang theo một ít giọng mũi.
Trì Tuấn vỗ vỗ lưng của cô, trầm mặc một lát, đem tay cô theo trên cổ bắt, gắt gao nắm lấy: "Diệp Sơ Hiểu, anh sẽ như vậy vẫn liên tục chặt chẽ cầm lấy tay em, sẽ không lại để cho một mình em."
Có lẽ là hai ngày này, cảm xúc dao động quá lớn, xảy ra bất ngờ sầu não hoàn toàn tập kích Diệp Sơ Hiểu. cô mở to mắt phủ đầy sương mù trầm trầm ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tuấn: "anh muốn giữ lời nói, nếu anh để cho em khổ sở, em sẽ hận anh đến chết!"
Trì Tuấn lắc đầu bật cười, cô bé này chính là như vậy, mặt ngoài nhu nhược, nội tâm đã có một cỗ vẻ nhẫn tâm. hắn không hy vọng cô như vậy, nhưng cái này hoặc giả chính là cuộc sống giao ở trong tay cô một thanh kiếm, tuy rằng tàn nhẫn một ít, nhưng cũng là tự bảo vệ chính mình.
hắn thở dài, lại đem cô ôm chặt vào trong lòng:” Diệp Sơ Hiểu, anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em, nhưng trên đời có rất nhìêu chuyện sảy ra, chúng ta đều không thể đoán trước được, là tốt so với sinh lão lệnh tử.Em nhớ kỹ, bất kể phát sinh chuyện gì, em chính là tình yêu , người anh trân trọng nhất, tất cả chỉ là muốn tốt cho em”.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, gật gật đầu: " Ừ."
Hai người lẳng lặng bế một hồi, rốt cục lưu luyến không rời tách ra.
Trì Tuấn hài hước nhìn thẳng mặt cô:” Em nói xem, sao lại thế này?Bỗng nhiên khiến cho chúng ta như diễn một vở kịch Quỳnh Dao, còn lôi kéo anh nhập vai chính nữa chứ.”
Diệp Sơ Hiểu nhìn hắn nhíu nhíu lỗ mũi, ghét bỏ nói:”không thể nào? anh ngay cả kịch Quỳnh Dao đều xem qua? Gọi người biết có thể hay không quăng người này Tân Đường lão đại?.”
Trì Tuấn hầm hừ một tiếng, không cho là đúng:”biên kịch Quỳnh Dao làm sao vậy? anh còn xem qua tiểu thuyết tình cảm cùng thiếu nữ trong truyện tranh!”.
Diệp Sơ Hiểu phốc xuy cười ra thành tiếng: "anh còn không biết xấu hổ mà còn nói!"
"Này có ngượng ngùng gì, thuyết minh ta từng cũng có quá thiếu nam tâm." Vừa nói, hắn liếc mắt cô, "không cần nghĩ cũng biết, loại người như ngươi không gợi cảm tên nhất định là không có cô gái lòng."
Diệp Sơ Hiểu biết hắn là đang đùa, cái quỷ gì tiểu thuyết tình cảm thiếu nữ trong truyện tranh, bọn họ đám kia tân đường khốn kiếp kia, đại khái cũng sẽ nhìn một chút hoa hoa công tử, xem tình, sắc tiểu thuyết phỏng chừng đều ngại chữ nhiều.
cô hé miệng cười to, lúc này mới phát giác bụng mình chẳng biết từ lúc nào bắt đầu kêu to, có chút đáng thương nói : "em còn chưa ăn cơm nữa, thật đói."
Trì tuấn cười gượng hai tiếng: "Ai bảo em ngủ một mạch đến tối, còn nói mình xế chiều đi thư viện học tập đâu, hại tanh cả buổi chiều lo lắng gọi điện thoại cho em, cũng chưa kịp ăn gì. Sớm biết em ở ký túc xá ngủ, liền kéo em đi ra nơi đó, hai ta cùng ngủ chung."
Diệp Sơ Hiểu mặt đỏ ửng lên: "Đồ lưu manh!"
"Chính em nghĩ sai đó nha, anh nơi đó nhưng mà có tấm vé giường, so với chiếc giường sắt ở ký túc xá thoải mái hơn bao nhiêu. Em nghĩ rằng anh muốn làm gì em chứ?"
Diệp Sơ Hiểu lười nghe hắn bịa chuyện, đẩy hắn ra: "đi thôi, tìm quán nào để ăn tậm vậy."
Hai người đi ăn ở quán ven đường.
Đều là những người ở tầng lớp thấp, đối với loại thức ăn này quen thuộc nhất bất quá, ăn được cũng là niềm vui tràn trề.
Ăn xong thời gian còn không tính là muộn, hai người liền cầm tay nhau, ở sân trường đi dạo.
Ban đêm năm ba tốp tình nhân, đều giống cô cùng Trì Tuấn đắm đuôi hôn nhau.
Kỳ thật Diệp Sơ Hiểu cũng cảm thấy rất thần kỳ..
cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cùng một chàng trai như thế thân mật với nhau, mà cũng chỉ ngày hôm qua thôi, cô với Trì Tuấn căn bản cũng chỉ là biết nhau mà thôi, nay lúc này lại ôm hôn nhau, tự nhiên cảm thấy đặc biệt hơn, không thua gì tình yêu cuồng nhiệt.
Hãy cùng nhà cũ tựa như lửa.
Này ước chừng chính là hai mươi năm đến đây, hai người đã sớm ở vô hình trung tích lũy được tình cảm cùng duyên phận.
Trở lại lầu dưới nhà trọ, Diệp Sơ Hiểu cả đôi môi đều sưng lên.
Trì Tuấn nương ánh đèn đường nhìn chăm chú kiệt tác của mình, không khỏi có chút đắc ý lại chột dạ, xoa môi của cô, sờ sờ, cà lơ phất phơ nói : "không có kinh nghiệm gì, có chút khống chế không được lực đạo, xem ra sau này không thể mạnh như vậy."
Diệp Sơ Hiểu đỏ mặt hàm xuân mang phần xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, sẳng giọng: "Trì Tuấn!"
"Tốt lắm tốt lắm, biết em da mặt mỏng, không đùa em nữa, em đi lên ký túc xá đi, anh ở dưới này nhìn em đi lên."
Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu, quay đầu đi hai bước, lại lưu luyến quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mới nhanh chóng đi lên lầu túc xá.
đi về đến phòng, cô chạy nhanh đến phía trước cửa sổ, trốn ở rèm cửa sổ mặt sau nhìn về phía dưới lầu.
cô không để cho Trì Tuấn nhìn thấy mình, nhưng mà hắn như trước vẫn không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn cái phương hướng này.
Diệp Sơ Hiểu thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy cái tư thế này, không khỏi có chút cô đơn ưu thương.
Qua một hồi lâu, hắn mới từ tốn lấy một điếu thuốc trong túi quần ra, rồi sau đó xoay người chậm rãi rời đi. Chỉ đi được vài bước, hắn liền đem điếu thuốc vứt vào thùng rác.
không khí trong tiệm nét rất ồn ào, nhưng cô hoàn toàn không lãnh hội được, toàn bộ tâm trí đều trống rỗng, không biết chính bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
Mở máy tính trước mặt lên, đối mặt với màn hình máy tính mà tim đập liên hồi và loạn nhịp nửa ngày, rốt cuộc mới bắt đầu vào trang wed, sau đó đánh hai chữ ‘băng phiến’.
Thuốc phiện đối với cô đã từng sinh hoạt hoàn cảnh, tồn tại thật sự rất cao. Diệp Kiến Cương cùng một số thanh niên chơi bời lêu lổng khác, đều bị thứ này mà hủy hoại, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Mà đối với cuộc sống của cô, cũng chính vì thứ thuốc phiện này mà trở lên đen tối.
Cũng bởi vì cha của chính mình là một kẻ nghiện ngập, Diệp Sơ Hiểu đã xem rất nhiều tài liệu tương quan, mong muốn tìm ra nhiều phương pháp để Diệp Kiến Cương rời xa thứ thuốc phiện này.
Rất hiển nhiên rằng, loại ý tưởng ngây thơ ấu trĩ này, cũng vô ích mà thôi.
Bất quá, mặc dù không có tìm được biện pháp giúp cho kẻ nghiện thuốc phiện rời xa khỏi nó, nhưng cô đối với thuốc phiện có mấy phần hiểu biết.
Diệp Kiến Cương cứ lên cơn lên là bắt đầu tìm kiếm thuốc để giảm đau đớn cùng với sự khoái cảm, mà trên thế giới này loại thuốc có thể giảm đau đó chỉ có thể là thuốc phiện ngoài ra có thể gọi là băng phiến.
cô chăm chú nhìn hình ảnh hiện lên màn hình máy tính, thứ bột trắng tinh dó mà có thể làm con người khổ sở như vậy.
Ngay cả Diệp Sơ Hiểu cũng không biết, khi cô nhìn thấy những tinh thể kia trên bàn làm việc của Đàm Khải liền liên tưởng đến băng phiến.
Cũng có thể rằng cô hận thuốc phiện đến thấu xương.
Trong đầu cô giờ hiện lên dáng vẻ Đàm Khải, thành thục, chững chạc, so với kẻ nghiện mà cô biết hoàn toàn bất đồng. Loại bất đồng này không phải vì thân phận của hắn, mà từ trước đến này khi cô gặp Đàm Khải không thấy sự uể oải với trống rỗng trông mắt hắn.
Biểu hiện của kẻ nghiện đối với cô, thật sự quá quen thuộc. Cho nên cô có thể xác định được trăm phần trăm, Đàm Khải không có hút thuốc phiện.
Nếu hắn không hút thuốc phiện, tại sao trong văn phòng hắn lại có băng phiến, nếu vậy băng phiến trong lời nói.
Bỗng nhiên một ý nhiệm trong đầu Diệp Sơ Hiểu nảy lên, nghĩ mà ngẩn ra.
cô không biết mình như thế nào đi ra khỏi tiệm nét, chỉ cảm thấy đầu óc bây giờ là một mảng hỗn độn.
Trở về ký túc xá, cô liền chui vào trong chăn, trời lúc bấy giờ đen kịt ngủ một giấc. Trong giấc mơ của của cô đều là bộ dáng của Diệp Kiến Cương khi lên cơn thèm thuốc.
Vừa ngủ dậy thì trời đã tối, lôi điện thoại di động ra vừa thấy hiện lên mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Trì Tuấn. Liền mở mấy tin nhắn Trì Tuấn gửi đến.
"Ở nơi nào?"
"Như thế nào không nghe?"
"Nhanh chút nghe."
"Nếu không nghe cô nhất định phải chết!"
Phong cách Trì Tuấn trước sau như một .
Diệp Sơ Hiểu tâm trang hỗn loạn nửa ngày, rốt cục có phần yên ổn.
cô cười tươi, liền ấn dãy số của hắn gọi lại.
Đầu bên kia liền trực tiếp bắt máy, đổ ập một câu:”cô làm cái quái quỷ gì vậy? Như thế nào tôi gọi mấy chục cuộc mà không thèm nghe?.”
Thanh âm của hắn rất lớn, làm Diệp Sơ Hiểu kinh động phải mang điện thoại cách xa lỗ tai một khảng, bĩu môi rầu rĩ nói:” anh ở chỗ nào?.”
“Dưới lầu! vốn định lên xem cô có ở phòng hay không? Mấy người quản lý dưới này nhất quyết không cho lão tử lên!”
Diệp Sơ Hiểu không nói gì:” Alô! Nơi này là ký túc xá nữ anh không được lên! anh đợi tôi một chút tôi lập tức xuống ngay.”
Khi cô xuống dưới lầu, đã trông thấy Trì Tuấn đang đứng ở dưới đèn đường, quả nhiên thấy quả mặt đen xì của hắn.
Diệp Sơ Hiểu biết giờ hắn không tốt tính gì, chính mình cảm thấy có lỗi, dù sao cả buổi chiều nay hắn gọi điện cho mình mà không nghe máy.
cô đi đến trước mặt hắn, chậm rãi nói:”Tôi đang ngủ, di động để chế độ im lặng, cho lên không biết anh gọi đến.”
Trì Tuấn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Thẳng đến Diệp Sơ Hiểu đều có điểm tâm trong không nắm chắc thì hắn bỗng nhiên sắc mặt vừa chậm, hé miệng cười, đưa tay ở trên mặt hắn bóp một cái: "không nghe được liền không nghe được, làm sao một bộ tội ác tày trời trạng, chẳng lẽ ta còn có thể ăn cô!"
“Vậy cũng nói không chừng!” Diệp Sơ Hiểu nhỏ giọng thầm thì, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào.
Trì Tuấn cười ha hả, cúi đầu xuống thừa dịp cô không để ý, mà hôn trộm cô:” Ăn như vậy?”.
Diệp Sơ Hiểu nhăn nhó, giả bộ giận dữ:” anh sao lại lưu manh như vậy?”.
Trì Tuấn ánh mắt ôn nhu nhìn cô cười tươi, mi tâm chợt nhăn lên, nghiêng mắt nhìn đánh giá cô. Thấy trong con mắt cô có vẻ ấm ức. làm cho hắn :” đã xảy ra chuyện gì?”.Dừng một chút, như nghĩ đến cái gì tựa như nói:”Có phải hay không cô tìm tên họ Đàm khốn kiếp kia, hắn khi dễ cô?”.
Diệp Sơ Hiểu ngẩng đầu, thần sắc cổ quái nhìn về phía hắn: "Làm sao anh biết hắn là khốn kiếp? anh rốt cuộc nghe nói qua hắn cái gì?"
Trì Tuấn sững một chút, bất mãn nói:”Công ty chế dược Hoa Hạ với quán bar không cách nhau là mấy, nhân viên công ty họ có một số người thường đi đến quán tôi để uống, tự nhiên sẽ nghe được vài tin đồn về tổng giám đốc công ty của họ.”
“Tin đồn gì?” Diệp Sơ Hiểu ngữ khí bức người Truy vấn.
Trì Tuấn ánh mắt càng sâu, ngữ khí có chút không kiên nhẫn:” Tóm lại, là những tin đồn không tốt”dừng một chút hắn liếc mắt sang cô” chính là quan hệ nam nữ hỗn loạn……, cái loại tinh anh trong xã họi, rất nhiều ngườ, mặt người dạ thú. cô cho rằng giống tôi, tuy rằng hắn có thân phận địa vị, nhưng phiên diện này tuyệt đối chính phái.
Đàm Khải trên phương diện nam nữ, rốt cuộc như thế nào Diệp Sơ Hiểu không thể hiểu hết, nhưng trực giác nói cho cô biết, hắn không phải cái loại hỗn đản như vậy. Mà lời nói của Trì Tuấn có chút kỳ quái, nói vậy cũng làm cho Đàm Khải tát nước dơ vài phần.
Bất quá nghĩ đến, hắn cùng Đàm Khỉa là hai người của hai thế giới, đại khaí cũng chỉ là vài tin vỉa hè mà thôi.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, bỗng nhiên lại nghiêm túc nói: "Trì Tuấn, anh có thề vĩnh viễn không chạm vào thuốc phiện!"
Sinh hoạt của hắn hoàn cảnh, người chung quanh hắn, cùng này đồ bẩn khoảng cách, hiển nhiên so với người bình thường muốn gần rất nhiều. cô có thể nhận của hắn tất cả, nhưng là không thể đột phá đạo này điểm mấu chốt.
Trì Tuấn thâm sau nhìn cô:” Ba ta cũng tại vì thuốc phiện mà bị hại chết, không ai so với tôi căm hận nó như vậy.”
"anh có thề!" Diệp Sơ Hiểu lặp lại một câu.
Trì Tuấn thấy cô bướng bỉnh nghiêm túc, con mắt hơi sẫm lại, gằn từng chữ:”Tôi thề, cuộc đời này tuyệt đối không chạm vào thuốc phiện. Nếu tôi vi phạm lời thề này, thì thể xác và tinh thần đều thống khổ trừng phạt.
Diệp Sơ Hiểu kinh ngạc nhìn hắn:”Nếu anh chạm vào thuốc phiện, tôi sẽ gọi cảnh sát, bảo họ bắt anh đi. Sau đó sẽ không bao giờ gặp lại anh.”
Trì Tuấn thản nhiên cười, đem cô kéo bên cạnh mình ôm lấy:” cô quả nhiên là ý chí sắt đá!”.
"Trì Tuấn..." Diệp Sơ Hiểu đưa tay ôm lấy cổ của hắn, vùi vào trước ngực hắn.
"Ừ?"
"Tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi."
(Bây giờ mình chuyển sang gọi anh , em nha!)
"Sợ cái gì?"
"không biết vì sao, em cảm thấy đường phía trước sương mù nồng nặc, e, sợ chúng ta sẽ không cẩn thận đi tán. Em cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ cùng anh ở cùng một chỗ, nhưng mà ngày hôm qua em ôm lấy amh sau, liền không bao giờ nghĩ muốn buông ra. Từ nhỏ đến lớn, em cuối cùng là một người đi về phía trước, nhưng là bây giờ em nghĩ muốn anh cùng em, cầm lấy tay em, vĩnh viễn đều không cần buông ra. Trì Tuấn, em không muốn một cái nữa người."
cô vừa nói, dĩ nhiên mang theo một ít giọng mũi.
Trì Tuấn vỗ vỗ lưng của cô, trầm mặc một lát, đem tay cô theo trên cổ bắt, gắt gao nắm lấy: "Diệp Sơ Hiểu, anh sẽ như vậy vẫn liên tục chặt chẽ cầm lấy tay em, sẽ không lại để cho một mình em."
Có lẽ là hai ngày này, cảm xúc dao động quá lớn, xảy ra bất ngờ sầu não hoàn toàn tập kích Diệp Sơ Hiểu. cô mở to mắt phủ đầy sương mù trầm trầm ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trì Tuấn: "anh muốn giữ lời nói, nếu anh để cho em khổ sở, em sẽ hận anh đến chết!"
Trì Tuấn lắc đầu bật cười, cô bé này chính là như vậy, mặt ngoài nhu nhược, nội tâm đã có một cỗ vẻ nhẫn tâm. hắn không hy vọng cô như vậy, nhưng cái này hoặc giả chính là cuộc sống giao ở trong tay cô một thanh kiếm, tuy rằng tàn nhẫn một ít, nhưng cũng là tự bảo vệ chính mình.
hắn thở dài, lại đem cô ôm chặt vào trong lòng:” Diệp Sơ Hiểu, anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em, nhưng trên đời có rất nhìêu chuyện sảy ra, chúng ta đều không thể đoán trước được, là tốt so với sinh lão lệnh tử.Em nhớ kỹ, bất kể phát sinh chuyện gì, em chính là tình yêu , người anh trân trọng nhất, tất cả chỉ là muốn tốt cho em”.
Diệp Sơ Hiểu trầm mặc một lát, gật gật đầu: " Ừ."
Hai người lẳng lặng bế một hồi, rốt cục lưu luyến không rời tách ra.
Trì Tuấn hài hước nhìn thẳng mặt cô:” Em nói xem, sao lại thế này?Bỗng nhiên khiến cho chúng ta như diễn một vở kịch Quỳnh Dao, còn lôi kéo anh nhập vai chính nữa chứ.”
Diệp Sơ Hiểu nhìn hắn nhíu nhíu lỗ mũi, ghét bỏ nói:”không thể nào? anh ngay cả kịch Quỳnh Dao đều xem qua? Gọi người biết có thể hay không quăng người này Tân Đường lão đại?.”
Trì Tuấn hầm hừ một tiếng, không cho là đúng:”biên kịch Quỳnh Dao làm sao vậy? anh còn xem qua tiểu thuyết tình cảm cùng thiếu nữ trong truyện tranh!”.
Diệp Sơ Hiểu phốc xuy cười ra thành tiếng: "anh còn không biết xấu hổ mà còn nói!"
"Này có ngượng ngùng gì, thuyết minh ta từng cũng có quá thiếu nam tâm." Vừa nói, hắn liếc mắt cô, "không cần nghĩ cũng biết, loại người như ngươi không gợi cảm tên nhất định là không có cô gái lòng."
Diệp Sơ Hiểu biết hắn là đang đùa, cái quỷ gì tiểu thuyết tình cảm thiếu nữ trong truyện tranh, bọn họ đám kia tân đường khốn kiếp kia, đại khái cũng sẽ nhìn một chút hoa hoa công tử, xem tình, sắc tiểu thuyết phỏng chừng đều ngại chữ nhiều.
cô hé miệng cười to, lúc này mới phát giác bụng mình chẳng biết từ lúc nào bắt đầu kêu to, có chút đáng thương nói : "em còn chưa ăn cơm nữa, thật đói."
Trì tuấn cười gượng hai tiếng: "Ai bảo em ngủ một mạch đến tối, còn nói mình xế chiều đi thư viện học tập đâu, hại tanh cả buổi chiều lo lắng gọi điện thoại cho em, cũng chưa kịp ăn gì. Sớm biết em ở ký túc xá ngủ, liền kéo em đi ra nơi đó, hai ta cùng ngủ chung."
Diệp Sơ Hiểu mặt đỏ ửng lên: "Đồ lưu manh!"
"Chính em nghĩ sai đó nha, anh nơi đó nhưng mà có tấm vé giường, so với chiếc giường sắt ở ký túc xá thoải mái hơn bao nhiêu. Em nghĩ rằng anh muốn làm gì em chứ?"
Diệp Sơ Hiểu lười nghe hắn bịa chuyện, đẩy hắn ra: "đi thôi, tìm quán nào để ăn tậm vậy."
Hai người đi ăn ở quán ven đường.
Đều là những người ở tầng lớp thấp, đối với loại thức ăn này quen thuộc nhất bất quá, ăn được cũng là niềm vui tràn trề.
Ăn xong thời gian còn không tính là muộn, hai người liền cầm tay nhau, ở sân trường đi dạo.
Ban đêm năm ba tốp tình nhân, đều giống cô cùng Trì Tuấn đắm đuôi hôn nhau.
Kỳ thật Diệp Sơ Hiểu cũng cảm thấy rất thần kỳ..
cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cùng một chàng trai như thế thân mật với nhau, mà cũng chỉ ngày hôm qua thôi, cô với Trì Tuấn căn bản cũng chỉ là biết nhau mà thôi, nay lúc này lại ôm hôn nhau, tự nhiên cảm thấy đặc biệt hơn, không thua gì tình yêu cuồng nhiệt.
Hãy cùng nhà cũ tựa như lửa.
Này ước chừng chính là hai mươi năm đến đây, hai người đã sớm ở vô hình trung tích lũy được tình cảm cùng duyên phận.
Trở lại lầu dưới nhà trọ, Diệp Sơ Hiểu cả đôi môi đều sưng lên.
Trì Tuấn nương ánh đèn đường nhìn chăm chú kiệt tác của mình, không khỏi có chút đắc ý lại chột dạ, xoa môi của cô, sờ sờ, cà lơ phất phơ nói : "không có kinh nghiệm gì, có chút khống chế không được lực đạo, xem ra sau này không thể mạnh như vậy."
Diệp Sơ Hiểu đỏ mặt hàm xuân mang phần xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, sẳng giọng: "Trì Tuấn!"
"Tốt lắm tốt lắm, biết em da mặt mỏng, không đùa em nữa, em đi lên ký túc xá đi, anh ở dưới này nhìn em đi lên."
Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu, quay đầu đi hai bước, lại lưu luyến quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mới nhanh chóng đi lên lầu túc xá.
đi về đến phòng, cô chạy nhanh đến phía trước cửa sổ, trốn ở rèm cửa sổ mặt sau nhìn về phía dưới lầu.
cô không để cho Trì Tuấn nhìn thấy mình, nhưng mà hắn như trước vẫn không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn cái phương hướng này.
Diệp Sơ Hiểu thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy cái tư thế này, không khỏi có chút cô đơn ưu thương.
Qua một hồi lâu, hắn mới từ tốn lấy một điếu thuốc trong túi quần ra, rồi sau đó xoay người chậm rãi rời đi. Chỉ đi được vài bước, hắn liền đem điếu thuốc vứt vào thùng rác.
Danh sách chương