Trường trung học phổ thông Thần Quang, lớp 10 (3).

Đang giờ toán, giáo viên đang giảng bài trên bục giảng. Cả lớp chăm chú lắng nghe, chỉ có Tiêu Tinh Dã là không chú ý. Ánh mắt cậu chốc chốc lại nhìn sang chỗ trống của nhóm thứ ba, là chỗ ngồi của Minh Nhật Lãng.

Sau khi cậu đẩy Minh Nhật Lãng, Minh Nhật Lãng đi luôn không quay lại. Bóng Lâm Nguyệt Loan cũng mất tăm, cả hai người đều trốn buổi học chiều hôm đó.

Tuy không phải lúc nào cũng đi học đúng giờ, nhưng Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng đều là những học sinh gương mẫu, có kỷ luật, giáo viên của ba tiết buổi chiều hôm đó còn phải hỏi: “Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng không đến, xin phép nghỉ à?”.

Các bạn ai cũng nhìn nhau nhưng chẳng ai biết cả. Tiêu Tinh Dã ngước lên nhìn trần nhà còn Bạch Vân Tịnh cúi xuống nhìn mặt bàn, trong lòng cả hai đều rối như tơ vò.

Nguyên nhân Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng nghỉ học đến tận hôm sau các thầy cô giáo mới biết. Nghe nói là Minh Nhật Lãng không cẩn thận trên sân tập nên bị thương, Lâm Nguyệt Loan đưa đến bệnh viện. Xương sườn Minh Nhật Lãng bị rạn, nên tuần này không đi dã ngoại với lớp được, nhiều khả năng là sẽ xin thôi học.

Đúng ba ngày liền Lâm Nguyệt Loan không nói câu nào với Tiêu Tinh Dã, lần này cô giận thực sự.

Trưa nay Tiêu Tinh Dã không về nhà ăn cơm, cậu gọi điện về thông báo với bố. Sau đó đi theo Lâm Nguyệt Loan đến nhà ăn rồi gọi hai suất cơm, kiếm bàn ngồi xuống.

“Là do tớ đẩy cậu ấy nên cậu ấy mới bị thương đúng không?”. Tiêu Tinh Dã không ăn cơm vội mà hỏi điều đã hoài nghi trong lòng mấy hôm nay.

“Ăn xong cơm rồi nói”. Lâm Nguyệt Loan không thèm ngẩng đầu lên đáp.

“Không, cậu nói trước đi”. Tiêu Tinh Dã cố chấp.

“Đúng, là cậu đẩy cậu ấy va vào bàn giáo viên nên cậu ấy mới bị rạn xương sườn”.

Cho dù đã đoán đúng nhưng thực sự Tiêu Tinh Dã vẫn không dám tin điều đó là sự thật.

“Nhưng tớ chỉ đẩy cậu ấy có một cái, cho dù có mạnh hơn nữa thì làm sao mà rạn xương được! Xương rất cứng, khi lọc xương sườn phải dùng dao mãi mới lọc được, làm gì có chuyện đẩy một cái mà rạn xương chứ? Minh Nhật Lãng chắc không yếu đuối thế đâu, chả khác gì thủy tinh cả, động vào cái là…”.

“Tiêu Tinh Dã!”. Lâm Nguyệt Loan lớn tiếng, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cậu.

Tiêu Tinh Dã câm bặt, đôi môi mím chặt lại. Một lúc lâu sau cậu hất đũa đứng dậy bỏ đi. Trước mặt Lâm Nguyệt Loan, cậu là tên tội phạm sao? Cậu không thể nói Minh Nhật Lãng được nữa, nếu không, nhìn ánh mắt cô lườm cậu kia.

Tiêu Tinh Dã tức giận bỏ đi, còn Minh Nhật Lãng thì nằm trên giường bệnh, Lâm Nguyệt Loan buồn bã thở dài, cũng buông đũa xuống, cô chẳng có bụng dạ nào mà ăn uống.

“Sao thế? Em cãi nhau với bạn trai à?”.

Đột nhiên có người cúi xuống thì thầm bên tai khiến cô giật mình đứng dậy, nhìn ngó xung quanh, hóa ra là cái tên âm hồn khó tan - Nguyên Thần Dạ. Mái tóc màu hạt dẻ đang phất phơ theo gió, đôi môi mỏng, luôn nở nụ cười châm chọc.

Nhìn thấy Nguyên Thần Dạ, Lâm Nguyệt Loan càng cảm thấy chán nản hơn. Cô xua xua tay: “Đi ra, đi ra”. Giống như đang xua muỗi vậy.

“Em Lâm, em làm thế là tổn thương lòng tự tôn của anh đó”.

“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ quản lý lòng tự tôn của anh, bây giờ tôi chỉ mong vui vẻ lên một chút”. Lâm Nguyệt Loan không hề khách khí với loại người này.

“Tâm trạng em không tốt à, anh có thể làm cho em vui lên”.

“Đương nhiên là anh làm được, chỉ cần anh biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức là ok”. Lâm Nguyệt Loan chỉ tay: “Cửa ở đằng kia, phiền anh nhanh chân lên một chút”.

Nguyên Thần Dạ không những không đi mà còn ngồi xuống trước mặt cô. Vẫn nhếch mép cười: “Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em lại ghét anh như thế? Em nói đi, anh có chỗ nào không tốt, anh thay đổi là được chứ gì?”.

Lâm Nguyệt Loan cũng bắt chước cậu ta mà nói lại: “Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao anh lại cứ thích bám theo tôi thế, anh nói đi, tôi có chỗ nào tốt, tôi thay đổi là được chứ gì?”.

Nguyên Thần Dạ phì cười: “Em đừng thay đổi, anh cũng đừng thay đổi, chúng ta cứ thế này mới vui chứ. Cô em, anh bám chặt lắm đấy!”.

Nói xong cậu liền đứng dậy nhìn các bàn ăn trong nhà ăn và nói: “Bây giờ tôi chính thức tuyên bố, từ giây phút này Nguyên Thần Dạ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em khóa dưới này, à, xin lỗi em tên là gì nhỉ?”.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người, mọi người đều chăm chú nhìn cậu nam sinh có mái tóc màu hạt dẻ và cô gái có hai bím tóc dài trước ngực.

Lâm Nguyệt Loan tức điên lên, sao cậu ta có thể nói ra những câu này được chứ. Lại còn kiểu người tùy tiện thế này nữa, không biết tên họ người ta mà còn bày đặt theo đuổi, tán tỉnh. Bực mình với thể loại này, cô hậm hực đứng dậy. Loại người bám dai như đỉa này, có muốn thoát cũng khó.

Nguyên Thần Dạ đi theo cô từng bước.

“Em khóa dưới, em cá tính lắm, anh thích đấy!”.

“Anh cũng cá tính đấy, nhưng tôi không thích”. Lâm Nguyệt Loan nói thực lòng, nhất cử nhất động của Nguyên Thần Dạ đều có cá tính, phóng khoáng, tự do. Nhưng vì thế mà cô không thể thích ứng được với cậu ta.

“Tại sao?”.

“Nghe cái danh “hôn vũ song toàn” của anh là tôi nên tránh xa ba bước rồi”.

“Cái biệt hiệu ấy có gì đâu chứ, anh trai anh học đại học, mọi người đặt cho biệt hiệu này mới tuyệt tác. Em đoán xem là gì?”.

Lâm Nguyệt Loan làm gì có hứng mà đoán mấy cái đó, cô cứ im lặng bước đi.

Nguyên Thần Dạ tự hỏi tự đáp: “Anh ấy có biệt hiệu là “thiện giải nhân ý”“.

“Thiện giải nhân ý, biệt hiệu này được đấy chứ!”. Lâm Nguyệt Loan không nén được liền nói, nghe chẳng thấy tuyệt hơn “hôn vũ song toàn” tí nào cả.

Nụ cười nhếch mép của Nguyên Thần Dạ càng sâu hơn, cậu nói: “Em nghe nhầm rồi, không phải “thiện giải nhân ý” mà là “thiện giải nhân y”, y trong từ y phục đó”(19).

19. Thiện giải nhân ý: Hiểu rõ lòng người, tâm ý của người khác. Thiện giải nhân y: Giỏi trong việc cởi quần áo của người khác. Hai từ này trong tiếng Hán phát âm gần giống nhau, chơi chữ “ý” và “y” (BTV).

Lúc này Lâm Nguyệt Loan mới hiểu. Chỉ khác nhau có một chữ vậy mà từ “một đồng chí tốt biến thành một kẻ bất lương”. Ai nghĩ ra không biết? Đúng là “tuyệt” thật. Ý mới của câu này bất giác khiến cô đỏ mặt. Cô không thèm nghĩ đến cậu ta nữa mà bước nhanh hơn. Vừa đi vừa nói: “Anh tránh xa tôi một chút, đừng đi theo tôi nữa”.

“Anh không bị bệnh hủi, em không cần giữ khoảng cách với anh đâu”.

“Không giữ khoảng cách với anh mới lạ đó, đi với công tử lăng nhăng như anh sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi. Một người trong sạch như tôi sao có thể liên lụy vì anh được chứ?”.

“Sao khiến em liên lụy được chứ, em thật là, cứ vô duyên vô cớ nói anh. Anh đã kiềm chế cả ngày rồi đấy, em đắc ý rồi nhé”.

Nguyên Thần Dạ đáp như thế khiến Lâm Nguyệt Loan vô cùng ngạc nhiên. Trong đầu cô nhớ lại hai câu cuối của cậu. Cô vốn chỉ định mượn lời của Tích Xuân nói với Vu Thị trong hồi “Thỉ cô giới đỗ tuyệt Ninh Quốc phủ”(20) của Hồng lâu mộng. Không ngờ Nguyên Thần Dạ lại dùng lời của Vu Thị để đáp lại cô.

20. Hồi bảy mươi tư trong tác phẩm Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần nghĩa là: “Thề giữ đoan nghiêm, rào lấp phủ Ninh Quốc” (BTV).

“Không phải đấy chứ? Anh cũng đọc Hồng lâu mộng sao?”.

Tên công tử chỉ biết tán gái này cũng đọc văn học cổ sao?

Nguyên Thần Dạ đáp: “Đọc, sao lại không đọc chứ, trong đại quan viên đó có bao nhiêu là cô em xinh đẹp, “khả cung ý dâm”, không đọc quả là tổn thất lớn”.

Một người đàn ông chân chính thế mà lại chẳng nói được câu nào đàng hoàng cả. Cái tên này thật giống những nhân vật vừa chính vừa tà trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, trong chính có bảy phần tà, trong tà có ba phần chính.

Bất giác đã đi đến cửa phòng học lớp 10 (3), Nguyên Thần Dạ lên tiếng: “Hóa ra em học lớp 10 (3) à?”.

Lúc này Lâm Nguyệt Loan mới ý thức được cậu ta đã đi theo mình đến tận đây. Trong phòng đã có mấy bạn đến sớm, thấy Nguyên Thần Dạ đi theo Lâm Nguyệt Loan đến cửa lớp, ai cũng nhìn ra với ánh mắt ngạc nhiên. Anh chàng đẹp trai số một hiếm gặp ở trường này sao lại đi cùng cô chứ?

Nguyên Thần Dạ đi lên trước, đến trước mặt một bạn học của cô, chỉ Lâm Nguyệt Loan hỏi: “Cô em, bạn này tên là gì thế?”.

Cậu vừa nói vừa trao một nụ cười hút hồn, cô bạn cùng lớp Nguyệt Loan giống như bị trúng mê hồn đại pháp vậy, ngoan ngoãn trả lời: “Bạn ấy tên Lâm Nguyệt Loan”.

Lâm Nguyệt Loan bất giác thở dài, sao lại có người chẳng có chút sức đề kháng nào thế này chứ?

Nguyên Thần Dạ nghe thấy thế sáng mắt lên: “Lâm Nguyệt Loan, cái tên này với tên anh đúng là một đôi đấy”.

“Ăn nói linh tinh”. Lâm Nguyệt Loan cáu.

“Tên anh nghĩa là đêm đầy sao sớm, tên em nghĩa là một đêm trăng sáng, trăng sao sáng trên bầu trời, chẳng phải là một đôi rất hợp nhau sao?”.

Cái tên này thực sự cũng có tài ăn nói. Lâm Nguyệt Loan bực mình trừng mắt nhìn cậu. Đôi mắt của cô thật khác biệt, không giống những đôi mắt khác. Trái tim Nguyên Thần Dạ bất giác khẽ rung lên một hồi, cậu lại tái hiện lại màn đã diễn ở nhà ăn, đứng trước cả lớp tuyên bố: “Các bạn, tôi muốn tuyên bố một chuyện, tôi - Nguyên Thần Dạ, chính thức theo đuổi Lâm Nguyệt Loan lớp các bạn, mong mọi người cổ vũ, cảm ơn”.

Màn độc diễn của cậu khiến cả lớp ngạc nhiên và trố mắt nhìn. Những lời ban nãy của cậu khiến một cô bạn không kiềm chế được đã buột miệng: “Nhưng Lâm Nguyệt Loan có Tiêu Tinh Dã rồi”.

Quan hệ giữa Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã tốt như thế nên mọi người trong lớp mặc định coi hai người là một đôi.

“Tiêu Tinh Dã, có phải là kiện tướng thể thao Tiêu Tinh Dã mười môn toàn năng không?”. Nguyên Thần Dạ đã từng nghe thấy cái tên này.

“Là tôi”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài phòng học, mọi người cùng nhìn ra ngoài, Tiêu Tinh Dã đã đứng đó từ bao giờ. Gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Cả lớp nín bặt, chăm chú theo dõi tình hình.

“Ồ, là cậu à!”.

Nguyên Thần Dạ nhận ra ngay Tiêu Tinh Dã là người cãi nhau với Lâm Nguyệt Loan ở nhà ăn lúc nãy, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ không thèm để ý: “Không sao, cho dù cậu đến trước tôi đến sau, thì chúng ta cũng nên cạnh tranh công bằng chứ”.

“Muốn cạnh tranh đúng không? Được, đi ra sân vận động, tôi với anh sẽ cạnh tranh một trận”.

Mười ngón tay Tiêu Tinh Dã ngứa ngáy lắm rồi, chỉ muốn đấm cho cái tên dân chơi đang cười nham nhở trước mặt này một phát, anh ta chắc không dễ đánh như Minh Nhật Lãng đâu nhỉ!

“Tiêu Tinh Dã”. Lâm Nguyệt Loan không chịu được nữa gào lên. Cái tên này động tí là chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Nguyên Thần Dạ nhìn cô, chợt nhớ đến lời khiêu khích của Tiêu Tinh Dã. Làm ra vẻ nghiêm chỉnh, cậu nói một tràng: “Ý cậu là muốn quyết đấu? Xin lỗi, chuyện khủng bố thế này tôi không dám nhận lời. Chúng ta đang sống trong một thế giới văn minh, đều là người văn minh cả, bản thân tôi cảm thấy không nên dùng bạo lực giải quyết công việc…”.

Nguyên Thần Dạ chưa nói xong thì Tiêu Tinh Dã đã buông tiếp một câu đầy bạo lực: ”Nhiều lời, anh có đánh không hả? Không đánh thì mau biến đi”.

Bị Tiêu Tinh Dã nói như thế Nguyên Thần Dạ hơi khựng lại, sau đó lại văn vẻ nói tiếp: “Đương nhiên là không đánh rồi, tôi là một người phong độ văn minh, hành vi bạo lực như thế đương nhiên là không tán thành. Biến thì tôi không biết, thôi tôi cứ đi trước một bước vậy, hẹn gặp lại”.

Cậu còn quay sang liếc Lâm Nguyệt Loan một cái, ánh mắt hấp háy theo nhịp tim: “Lâm Nguyệt Loan, hôm khác anh đến tìm em sau”.

Nói xong cậu quay người bước đi, dáng vẻ rất phong độ, chẳng có chút nào giống kẻ bại trận cả. Lâm Nguyệt Loan sững lại một lúc. Tên này đúng là người muôn mặt, mềm cứng đều chơi được hết, nói chuyện thô tục cũng được mà văn vẻ cũng xong, thái độ thì lúc lịch sự lúc lại không tử tế. Vừa nho nhã vừa điên cuồng, đúng là một tổ hợp đầy mâu thuẫn.

Tiêu Tinh Dã đuổi được Nguyên Thần Dạ đi xong mới về chỗ ngồi, gương mặt sầm sì. Các bạn trong lớp cũng biết ý tránh hết để Lâm Nguyệt Loan và cậu lại một mình.

“Tiêu Tinh Dã, tính bốc đồng của cậu khi nào mới thay đổi được?”. Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa lắc đầu.

Tiêu Tinh Dã hậm hực không lên tiếng, cậu đang vô cùng tức giận. Minh Nhật Lãng đi rồi lại có Nguyên Thần Dạ đến. Sóng gió ngày nào cũng nổi lên.

Cậu không đáp lại, Lâm Nguyệt Loan cũng không nói nữa. Im lặng một lúc lâu, đột nhiên cô như nhớ ra điều gì, lấy trong túi ra một quả táo. Cô có thói quen ăn cơm xong là ăn táo: “Ban nãy cậu chưa ăn gì mà đã bỏ đi rồi, cho cậu quả táo”.

Nhìn thấy quả táo trước mắt, cơn giận trong lòng Tiêu Tinh Dã cũng nguôi đi một nửa. Lâm Nguyệt Loan dù tức Tiêu Tinh Dã mấy hôm nhưng một khi nguôi giận thì vẫn quan tâm tới cậu như thường. Cô cũng không còn giận cậu vô ý làm bị thương Minh Nhật Lãng nữa.

“Tớ làm Minh Nhật Lãng bị thương, chẳng phải cậu đang giận tớ sao? Còn quan tâm đến tớ làm gì?”. Trước khi nhận quả táo Tiêu Tinh Dã còn hỏi.

“Tớ biết cậu chỉ vô ý làm cậu ấy bị thương thôi, cũng chẳng trách cậu được. Có điều, nếu cậu không thay đổi tính cách đi thì sau này tớ không thèm để ý đến cậu nữa”.

“Khẩu khí của cậu chẳng khác gì mẹ đang dạy con!”. Tiêu Tinh Dã chu miệng nói.

Lâm Nguyệt Loan nghe thế phì cười rồi nhét quả táo vào tay cậu: “Mau ăn đi”.

Tiêu Tinh Dã đón quả táo cắn phập một miếng, đúng là đói thật. Cắn mấy miếng là hết quả táo, sau đó cậu ngập ngừng nói: “Tớ… có phải đến thăm cậu ấy không?”.

“Cậu đừng nên đi vội, lần này cậu đi sẽ bị người ta gây khó dễ”. Lâm Nguyệt Loan nghĩ đến thái độ tức giận của bà Minh hôm qua, bất giác toát mồ hôi lạnh.

“Ôi, không phải là tớ không biết cậu ta yếu đuối, nhưng ngay cả chạm vào cũng không được, đúng là ngoài sức tưởng tượng, nếu không thì tớ không thèm chạm vào cậu ta dù chỉ một ngón tay”.

Tiêu Tinh Dã tuy hay đánh nhau nhưng tuyệt đối không đánh người yếu hơn mình, cậu cho rằng như thế dù thắng cũng rất nhục. Vì thế cậu chỉ đẩy Minh Nhật Lãng một cái, nếu là Lý Trí Hải thì chắc chắn cậu đã đấm cho một phát rồi. Không ngờ đẩy một cái mà cũng ra chuyện, hối hận không kịp.

“Vì thế tớ mới không trách cậu chứ, tớ biết cậu chỉ vô ý thôi. Nhưng từ nay về sau cậu nhất định phải giữ mình, không được động tí là đánh nhau với người khác”.

“Được rồi, nghe cậu hết, tớ thay đổi dần dần là được chứ gì”.

Cả hai lại nói chuyện rôm rả, mỗi người một câu cứ thế nói không hết chuyện. Tuy liên tục cãi nhau nhưng lại làm lành nhanh chóng, tình cảm vẫn như ban đầu. Tiêu Tinh Dã không nhắc lại câu “tớ thích cậu” nữa, coi như chưa bao giờ nói ra. Lâm Nguyệt Loan cũng không nhắc lại, coi như chưa bao giờ nghe thấy. Mọi thứ dường như trở lại ban đầu, sẽ làm bạn tốt, sẽ xây dựng một tình bạn trong sáng.

Cả hai đang nói chuyện thì các bạn đã đến đông đủ, sắp đến giờ vào lớp buổi chiều. Đột nhiên, nghe thấy tiếng hét đầy hưng phấn vang lên từ ngoài hành lang: “Mau nhìn xem, kia chẳng phải là Minh Nhật Lãng sao?”.

Cả lớp cùng sững lại trong giây lát, Minh Nhật Lãng đến rồi? Không thể nào, cả lớp ai cũng biết rõ phải mất một tháng nghỉ ngơi Minh Nhật Lãng mới hồi phục được, mới có ba ngày mà đã hồi phục rồi sao? Trong lòng ai cũng đầy hoài nghi như thế nên cả lớp đều đổ xô ra ngoài hành lang nhìn xuống xem sự thể như thế nào? Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan cũng chạy ra ngoài xem.

Hành lang đông nghẹt người, ai cũng nhìn từ trên xuống. Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan cũng nhìn theo, trước dãy phòng học, chiếc xe Benz màu đen quen thuộc chầm chậm dừng bánh. Minh Nhật Lãng đến thật sao?

Nhưng cửa xe mở ra lại là một người đàn ông trung niên, khoảng tầm bốn mươi tuổi, tuy gương mặt đã điểm chút sương gió nhưng vẫn rất đẹp trai, phong độ, mái tóc điểm hoa râm càng tăng thêm vẻ đẹp chín chắn của ông. Cách ăn mặc của ông thật miễn chê, nhìn tổng thể ông giống như những nam diễn viên đẹp trai, phong độ ở Hollywood.

Có người thở dài: “Wow… đó là ai thế? Ăn mặc phong cách thế!”.

“Ông ấy ngồi xe của Minh Nhật Lãng, chắc là bố của cậu ấy rồi”.

“Trời ơi, bố cậu ấy hấp dẫn quá!”.

“Đúng thế, trung niên rồi mà còn đẹp trai thế, chắc chỉ thấy trên phim thôi”.

“Hèn chi Minh Nhật Lãng đẹp xuất chúng như vậy, hóa ra là có gene từ bố”.

“Ê, bố cậu ấy đến đây làm gì? Chắc là đến làm thủ tục thôi học cho cậu ấy”.

Vừa dứt lời các nữ sinh đứng ngoài hành lang đồng loạt im lặng, lâu sau mới có người nói: “Oh! My god! Từ bây giờ sẽ không được nhìn thấy hoàng tử hoàn mỹ nhất của lòng tôi nữa rồi”.

Lần này ông Minh Hạo Thiên đến Thần Quang là có hai việc cần giải quyết. Ông ngồi ở phòng tiếp đón phụ huynh và nói chuyện với thầy Châu.

“Lần này A Lãng bị thương ngoài ý muốn, bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng. Chúng tôi vốn có ý cho con thôi học nhưng thằng bé không chịu”.

“Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải thôi học, vết xương rạn cũng không cần nhiều thời gian để lành đâu. Tôi cũng đã từng bị gãy xương, bác sĩ nói nghỉ một tháng mới lành nhưng ba tuần tôi đã hoạt động bình thường rồi”. Thầy Châu nhắc lại trải nghiệm của mình một lần nữa, thầy không biết tình hình của Minh Nhật Lãng khác hẳn với mình. Những chướng ngại bẩm sinh về xương khiến vết thương của cậu hồi phục chậm hơn người bình thường.

“Thầy giáo đã nói như thế thì chúng tôi cũng không cho con thôi học nữa. Nhưng trong thời gian này không đến lớp học được. Tôi muốn thầy sắp xếp giúp một em học sinh đến nhà phụ đạo cho A Lãng. Mỗi ngày giúp nó ghi chép bài, tan học thì đến nhà tôi giảng lại những gì trọng điểm cho nó. Ban ngày không làm gì A Lãng cũng có thể tự học. Đương nhiên chúng tôi sẽ bố trí xe đưa đón em học sinh đó, thầy xem được không?”.

“Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ cử một em học sinh đến nhà giúp Minh Nhật Lãng”.

“Cô bé đưa A Lãng đến bệnh viện tên là Lâm Nguyệt Loan đúng không? Một chuyện không nên phiền hai người, hay là thầy nhờ em ấy giúp việc này xem thế nào?”. Ông Minh nói.

“Được chứ, em ấy học rất tốt, vở ghi trên lớp đều rất rõ ràng. Tôi cũng đang nghĩ sẽ nhờ em ấy”.

“Không rõ cô bé ấy có đồng ý không, nhờ thầy hỏi em ấy xem sao”. Ông Minh sau khi nhờ xong thầy giáo cũng nhân tiện muốn nhờ hỏi xem ý của Lâm Nguyệt Loan thế nào.

Thế là Lâm Nguyệt Loan được thầy giáo gọi lên và dẫn đến gặp ông Minh. Ông Minh nhìn cô rồi nói lại những điều mình nói với thầy Châu ban nãy. Sau cùng hỏi cô: “Cháu có thể giúp A Lãng việc này không?”.

Lâm Nguyệt Loan khựng lại một hồi mới lắp bắp nói: “Bác Minh, cháu sợ… bác gái sẽ…”.

Để cô giúp chuyện này thực sự cô không biết nói thế nào, vì mọi chuyện bắt đầu từ cô mà ra. Nhưng hôm đó bà Minh đã tức giận với cô, bà ấy có biết ông Minh đang ở đây nhờ cô giúp đỡ không? Không chừng vừa bước vào cửa nhà đã bị đánh đuổi ra ngoài ấy chứ.

Chỉ cần cô nói như thế là ông Minh hiểu vì sao cô ngập ngừng rồi. “Việc này bác đã bàn với mẹ A Lãng, bà ấy đồng ý rồi”.

“Vậy được rồi”. Lâm Nguyệt Loan thẳng thắn đáp mà không cần suy nghĩ gì nữa.

“Đây là hai cuốn vở mới, phiền cháu ghi bài cho A Lãng nhé”.

“Không sao đâu ạ”.

“Vậy ngày mai gặp cháu, sau giờ tan học bác Hồng sẽ đến đón cháu”.

Lâm Nguyệt Loan cầm hai cuốn vở về lớp, ông Minh và thầy Châu nói tiếp chuyện thứ hai. “Thầy Châu, tôi nghe nói lớp thầy có em học sinh tên Tiêu Tinh Dã, tôi muốn gặp cậu ấy!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện