Chương 5:

Bởi vì thích

Bởi vì thích nên trong mắt cậu mọi thứ thuộc về cô đều đẹp nhất.

Nụ cười của cô, vẻ đẹp của cô, sự tồn tại của cô khiến trời đất huy hoàng, khiến thế giới thay đổi.

Chẳng có ai hơn cô nữa.

Love 1:

“Trong này là những miếng ghép màu, một bức tranh lớn với ba nghìn miếng ghép. Cái khung ban nãy cậu không biết để làm gì chính là dùng để ghép tranh đó”. Lâm Nguyệt Loan chỉ cái khung rỗng bên cạnh.

“Ghép ba nghìn miếng cơ đấy!”.

Minh Nhật Lãng đón lấy chiếc hộp và mở ra xem, bên trong đầy những miếng ghép đủ màu sắc. Trong hộp có một tờ ảnh mẫu, bức tranh bầu trời đêm đầy sao và một mảnh trăng non, những dải sao lấp lánh trên sông Ngân Hà khiến người ta chói mắt.

“Bức tranh sông sao này ông chủ nói là bức khó ghép nhất đó. Những người nóng vội ghép ba đến năm tháng còn không xong. Minh Nhật Lãng này, cậu ở nhà dưỡng bệnh không có việc gì thì lấy ra ghép cho vui nhé”. Lâm Nguyệt Loan dịu dàng nhìn cậu cười và nói.

“Thích quá, tớ không phải ngày nào cũng chán nản ở trong nhà rồi. Cảm ơn cậu nhé Lâm Nguyệt Loan”. Minh Nhật Lãng cảm kích nói, trong những món quà này, món quà của cô không phải đắt nhất, cũng không phải đặc biệt nhất, nhưng đó là món quà cậu thích nhất, điều này không cần phải nghi ngờ.

“Đừng khách sáo thế. Được rồi, cậu xem vở ghi đi, có gì không hiểu thì hỏi tớ”.

Lâm Nguyệt Loan cùng xem vở ghi với cậu, giảng cho cậu những trọng tâm trong bài học, xong xuôi cô chào cậu định về. Lúc này đã gần sáu giờ tối, Minh Nhật Lãng muốn cô ở lại ăn cơm rồi hẵng về, nhưng cô lắc đầu từ chối: “Không cần đâu Minh Nhật Lãng, sau này còn đến nhiều mà, tớ không thể ngày nào cũng ăn cơm nhà cậu được”.

“Tại sao lại không, cậu ngày nào cũng đến giúp tớ học bài thì tớ ngày nào cũng mời cậu ở lại ăn cơm rồi mới về chứ”.

“Cảm ơn ý tốt của cậu, tớ vẫn muốn về nhà ăn cơm, ăn ở nhà người khác tớ không thoải mái”. Lâm Nguyệt Loan nói thẳng với cậu.

Hai người đang nói chuyện thì bà Minh vào. Lâm Nguyệt Loan nhân tiện chào bà luôn: “Bác Minh, cháu xin phép về đây ạ!”.

“Sắp đến giờ cơm tối rồi, cháu ở lại ăn rồi hãy về nhé”. Bà Minh cũng lịch sự giữ cô lại.

“Không được đâu ạ, cháu muốn về nhà ăn cơm”.

Bà Minh cũng không muốn ép cô, chỉ cười và nói: “Về nhà ăn cơm à, vậy bác không giữ nữa, cơm mẹ cháu nấu chắc sẽ ngon hơn”.

Đôi mắt Lâm Nguyệt Loan khẽ cụp xuống, sau đó lại bình thường lại ngay: “Vậy cháu về đây, chào cậu Minh Nhật Lãng”.

“Bye bye”.

Sau khi Lâm Nguyệt Loan đi xong Minh Nhật Lãng nói với mẹ: “Mẹ, sau này mẹ đừng nhắc đến mẹ bạn ấy trước mặt bạn ấy nhé”.

“Tại sao?”, bà Minh không hiểu.

“Con nghĩ… bạn ấy không có mẹ”.

Minh Nhật Lãng do dự một lúc rồi nói ra phỏng đoán của mình. Từ hôm nghe được Lâm Nguyệt Loan nói câu “Thích thế, có mẹ cậu chăm sóc chu đáo” ở thư viện, cậu đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Ban nãy khi bà Minh nhắc đến “Cơm mẹ cháu nấu chắc sẽ ngon hơn” ánh mắt Lâm Nguyệt Loan đột nhiên chùng xuống, cậu càng chắc chắn sự phỏng đoán của mình hơn.

“A, sao lại như thế, vậy là ban nãy mẹ nói động chạm đến bạn ấy rồi”. Bà Minh thực sự kinh ngạc thốt lên.

Bà Minh yêu con như máu thịt của mình, bà đoán những đứa trẻ trong thế giới này cũng đều được cha mẹ yêu thương như thế. Lúc này mới sực nghĩ ra, vẫn có nhiều đứa trẻ không có tình yêu thương của mẹ. Nghĩ thế sự bất mãn của bà đối với Lâm Nguyệt Loan cũng giảm đi tám, chín phần. Một cô bé đáng yêu, dịu dàng như thế sớm mất mẹ, cô đơn, đáng thương khiến ai cũng phải thương xót.

Hàng ngày sau mỗi giờ tan học Lâm Nguyệt Loan đều đến nhà đưa vở ghi cho Minh Nhật Lãng. Sau khi giảng giải cho cậu xong cô lại xin phép về.

Lần nào đến cô cũng mang quà đến cho Minh Nhật Lãng. Bởi vì các bạn nữ sinh ở trường sau khi biết cô đến dạy kèm “Hoàng tử mặt trời” ngày nào cũng đến lớp 10 (3) nhờ cô mang quà tới hộ. Lại còn mấy chị học lớp mười một còn muốn theo cô đến tận nhà họ Minh nữa.

“Chuyện này em không giúp được đâu ạ, em chỉ đến dạy kèm Minh Nhật Lãng thôi. Em cũng là khách sao có thể dẫn thêm người đến chứ?”. Lâm Nguyệt Loan thực sự khó xử.

“Sao không được chứ, để bọn chị cùng ngồi xe với em đến thăm Minh Nhật Lãng đi mà”.

“Xe không phải của em, em không quyết định được, hay các chị đi nói với bác Hồng lái xe đi”.

Thế là mấy cô gái tưởng thật liền chạy đến nói với bác Hồng. Bác Hồng nhất mực từ chối: “Xin lỗi, bà chủ chỉ dặn tôi đón cô Lâm Nguyệt Loan, tôi không thể dẫn nhiều người về nhà”.

Mấy cô nữ sinh tức lắm, toàn mắng sau lưng Nguyệt Loan cho bõ ghét.

“Sao cô ấy được đi mà chúng ta thì không?”.

“Một tháng rồi chúng ta chưa được nhìn thấy Minh Nhật Lãng, còn cô ấy ngày nào cũng được đi”.

“Đúng rồi, tớ nghe nói Lâm Nguyệt Loan và hắc mã hoàng tử Tiêu Tinh Dã là một cặp ở lớp đó. Ngày nào cô ấy cũng đến nhà Minh Nhật Lãng thế này, các cậu nói xem cô ấy có thay lòng đổi dạ không?”. Đừng nghĩ họ chỉ là học sinh, một khi đã buôn chuyện thì chẳng kém gì các bà các cô.

“Tớ còn nghe nói “vũ lâm minh chủ” Nguyên Thần Dạ tuyên bố theo đuổi cô ấy ngay trong nhà ăn cơ. Tớ bực lắm, dù cô ấy trông cũng được, nhưng sao đẹp bằng Bạch Vân Tịnh? Cô ấy dựa vào cái gì mà quyến rũ anh Nguyên Thần Dạ đẹp trai cơ chứ?”.

“Nguyên Thần Dạ cũng nói thích Lâm Nguyệt Loan á? Trời ơi, Nguyên công tử đa tình phong lưu, “hôn vũ song toàn”, không phải là ăn thịt cá chán rồi nên muốn đổi vị sang ăn rau xanh, củ cải đấy chứ?”.

Mấy cô nữ sinh đang thì thầm nhỏ to thì đột nhiên có tiếng nói xen vào: “Anh nghe thấy có người nhắc đến tên anh, mấy cô em xinh đẹp đang nói đến anh à?”.

Mấy cô gái cùng ngước mắt lên nhìn, Nguyên Thần Dạ đang đứng trước mặt bọn họ, gương mặt tươi cười.

Cậu không mặc đồng phục trường mà mặc chiếc áo thun màu xanh nhạt, khoác một chiếc sơ mi trắng bên ngoài, và chỉ đóng ba cúc bên dưới, hai vạt nhét trong quần, tay áo thì xắn lên phân nửa. Chiếc quần thể thao màu xanh đậm cũng được xắn lên một gấu. Chân đi đôi giày thể thao màu cam. Sự phối hơp của bộ quần áo khiến người ta có cảm giác thoải mái và tùy ý, không cần chú ý đến hình tượng hay từng chi tiết. Tuy cậu chỉ đứng yên bên đường nhưng đã thu hút ánh nhìn của bao nhiêu người. Một chàng đẹp trai phong trần như thế cơ mà, khác gì cây ngọc đón gió đâu.

Mấy cô gái sững lại trong giây lát, không biết nói gì cả. Mãi sau mới có người lên tiếng: “Nguyên công tử, hôm nay anh ở trường sao?”.

Chỉ cần một câu nói là đủ biết việc Nguyên Thần Dạ không đến trường là một việc hoàn toàn bình thường, đến trường lại khiến mọi người ngạc nhiên thế này. Nhưng không đến thì không đến, vậy mà thi cử vẫn đứng đầu danh sách. Một là do thành tích học tập của cậu không tồi, hai là danh sách tài trợ học bổng cho trường cũng có tên nhà họ Nguyên. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, phía nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở với việc chấp hành kỷ luật của cậu, không quản nhiều.

“Đúng thế, gần đây anh hay đến trường. Tốt nhất là nên năng đến trường một chút”. Khẩu khí của Nguyên Thần Dạ cứ như một vị lãnh đạo đang nói chuyện với cấp dưới vậy.

“Nguyên Thần Dạ, có phải cậu phát hiện ra mục tiêu mới rồi không? Nếu không thì làm gì có chuyện cậu hay đến trường thế chứ?”. Một cô gái khác nói. Cô gái này là Hứa Bảo Nhi, bạn học cùng lớp Nguyên Thần Dạ nên có phần khá hiểu cậu.

“Chị Bảo, đúng là có chị hiểu em. Không phải em phát hiện ra mục tiêu mới, chị chưa nghe đến lời tuyên bố mới của em ạ, em thích em Lâm rồi”.

Hứa Bảo Nhi nghe xong phì cười: “Ai là chị Bảo của cậu chứ? Cũng tìm được em Lâm rồi cơ mà. Nguyên Thần Dạ, chúng ta có nên gọi cậu là Bảo nhị gia(23)?”.

23. Vì Nguyên Thần Dạ gọi Lâm Nguyệt Loan là “em Lâm”, đây lại là Giả Bảo Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng nên Hứa Bảo Nhi trêu cậu là Bảo nhị gia (BTV).

Nguyên Thần Dạ phá lên cười rồi nói: “Thôi cứ gọi em là Nguyên nhị gia đi, đằng nào ở nhà em cũng xếp thứ hai”.

“Được rồi, được rồi, càng nói cậu càng làm quá! À đúng rồi, Nguyên Thần Dạ này, sao cậu lại thích cái đứa Lâm Nguyệt Loan ấy? Hoa khôi mới của trường là Bạch Vân Tịnh xinh như thế mà chưa nghe cậu nói sẽ theo đuổi cô bé ấy”.

“Tớ nghe nói Bạch Vân Tịnh và Minh Nhật Lãng là một đôi, quân tử không cướp người yêu của kẻ khác”. Nguyên Thần Dạ nói với vẻ quân tử khiêm tốn.

“Nhưng Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã cũng là một đôi, sao cậu còn đi tranh với người ta?”.

“Sai, sai rồi, Lâm Nguyệt Loan và Tiêu Tinh Dã đang cãi nhau”.

“Sao cậu biết chứ?”. Mấy cô gái nghe cậu nói chắc chắn thế liền ngạc nhiên hỏi lại.

“Ngay cả điều này mà tớ không biết thì chẳng phải bao lâu nay tớ “lăn lộn” giữa các bóng hồng là vô ích sao, thật uổng cái danh dẫn đầu các lang quân của tớ quá”.

Hứa Bảo Nhi chống nạnh cười: “Ha ha ha, nhìn cậu kìa, đắc ý thế, cái gì mà dẫn đầu chứ”.

“Chị Bảo, có phải dẫn đầu hay không thì người trên người dưới đều biết còn gì”. Nguyên Thần Dạ cười ra vẻ không quan tâm.

“Thôi ngay, cậu đừng gọi tớ là chị nữa, tớ chỉ sinh trước cậu có ba ngày thôi mà”.

“Sinh trước ba phút cũng là chị”.

Hứa Bảo Nhi biết mình không nói lại cậu nên cười và chuyển chủ đề khác: “A, Nguyên nhị gia, lần này cậu đến trường tìm em Lâm à?”.

“Đúng rồi, sao tớ còn ở đây lằng nhằng với các cậu chứ, tớ phải đi hẹn hò với em Lâm đây, hẹn gặp lại các chị các em sau nhé”.

Nguyên Thần Dạ đang định đi thì Hứa Bảo Nhi gọi lại: “Nguyên nhị gia, cậu đến chậm rồi. Em Lâm của cậu vừa đi xong”.

Hứa Bảo Nhi dùng giọng điệu trong Hồng lâu mộng để nói khiến cả đám con gái nghe xong cười ngặt ngẽo.

“Đi rồi à, thế thì hôm khác tớ đến sớm hơn vậy”. Nguyên Thần Dạ không thấy thế mà buồn rầu.

“Hôm khác cậu đến e rằng cũng phí công”.

“Tại sao?”. Nguyên Thần Dạ không hiểu.

Một cô gái khác liền nói: “Nguyên Thần Dạ này, ngày nào học xong Lâm Nguyệt Loan cũng đến nhà Minh Nhật Lãng. Cậu không hẹn hò với em ấy được đâu”.

“Minh Nhật Lãng! Là cái tên Minh Nhật Lãng giành ngôi đẹp trai nhất trường Thần Quang của tớ?”. Nguyên Thần Dạ nghe tên cái là nhớ ra ngay.

Hứa Bảo Nhi cố ý cười châm chọc cậu: “Chính là cậu Minh Nhật Lãng đó đó, coi như đã gặp được người để đấu với cậu rồi nhé”.

Nguyên Thần Dạ vẫn thờ ơ không thèm quan tâm: “Cậu ta làm sao đấu được tớ chứ, tớ có thế mạnh của riêng tớ. Đúng rồi, em ấy đến nhà Minh Nhật Lãng làm gì?”.

Thế là mấy cô gái mồm năm miệng mười bắt đầu kể chi tiết cho Nguyên Thần Dạ nghe, nghe xong Hứa Bảo Nhi tiếp tục cười và nói: “Nguyên nhị gia, em Lâm này bây giờ là hoa cỏ mùa xuân hướng về “mặt trời”, chỉ e cậu không có cơ hội lại gần để mà đoạt lấy “mặt trăng” ấy thôi”.

“Đúng thế, đừng tưởng Nguyên công tử hoa nào cũng hái được, lần này e rằng không thành công rồi”.

Nguyên Thần Dạ nói: “Không sao, hoa hồng càng thơm càng đẹp, tự nhiên sẽ được nhiều người yêu. Cho dù có bị gai đâm thì cũng có cái vui của nó”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện