Love 2:

Trưa hôm sau vừa tan học Lâm Nguyệt Loan vội thu sách vở và chạy ra ngoài.

Tiêu Tinh Dã gọi với theo: “Cậu đi đâu thế? Không ăn cơm ở trường à?”.

“Tớ có tí việc phải đi, không ăn đâu”.

“Đi đâu? Tớ đi với cậu”.

Tiêu Tinh Dã đạp xe đưa cô đi còn nhanh hơn xe bus nhiều, không nghĩ lâu cô leo lên xe cậu ngay. Cô chỉ đường cho cậu đến thẳng cửa hàng len. Vẫn chưa đến cửa đã thấy người phụ nữ họ Tạ bước lên xe ô tô rời khỏi đó. Lâm Nguyệt Loan vội nhảy xuống vẫy taxi, nhưng taxi buổi trưa rất đông khách, cô không vẫy được chiếc nào cả. Bực quá cô đá chân vào không khí.

“Cậu làm cái gì thế?”. Tiêu Tinh Dã đứng nhìn mà cũng chả hiểu cô đang làm gì.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo chiếc xe của người phụ nữ họ Tạ càng lúc càng xa, chỉ cho Tiêu Tinh Dã rồi lo lắng nói: “Tớ muốn bám theo chiếc xe kia, nhưng mà đi xa quá rồi”.

Tiêu Tinh Dã không biết cô định làm gì nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của cô liền nói: “Vậy cậu lên xe đi, tớ đi nhanh chút là tới. Tớ vừa đạp cậu vừa vẫy taxi”.

Không còn cách nào khác Lâm Nguyệt Loan đành nghe theo cách của Tiêu Tinh Dã. Xe của Tiêu Tinh Dã đi khá nhanh nhưng muốn đuổi theo ô tô thì quá tốn sức, huống hồ lại còn đèo thêm người nữa. Nhiều lúc đuổi gần đến nơi rồi lại bị kéo giãn khoảng cách. Đã vậy lại không có chiếc taxi nào không có người. Đang chán nản vì không đuổi kịp thì có một chiếc xe màu đỏ đi ngang cùng hai người. Nguyên Thần Dạ ngạc nhiên nhìn hai người: “Ê, giờ ăn trưa rồi, Tiêu Tinh Dã sao lại đèo Lâm Nguyệt Loan đua xe đạp trên đường thế này?”.

Lâm Nguyệt Loan kêu lên sung sướng: “Nguyên Thần Dạ, anh đến đúng lúc quá”.

“Đúng thế, mau giúp em đi, em sắp không xong rồi đây”. Tiêu Tinh Dã dừng xe lại và nói: “Lâm Nguyệt Loan, cậu mau lên xe của Nguyên Thần Dạ đi”.

Lâm Nguyệt Loan ngồi bên tay lái phụ, Tiêu Tinh Dã cũng vác xe bỏ vào ghế sau rồi ngồi lên. Lâm Nguyệt Loan vỗ vai Nguyên Thần Dạ rồi chỉ cho cậu thấy chiếc xe màu bạc ở phía trên: “Anh nhìn thấy chiếc xe kia không, bám theo nó cho em”.

Nguyên Thần Dạ vào ga rồi vút đi trên đường. Chẳng mấy chốc đã bám theo sát nút chiếc xe đó, cậu giảm tốc độ đi từ từ phía sau.

“Hai người đáng bám theo ai vậy?”.

“Em cũng không biết, là Lâm Nguyệt Loan muốn bám theo”. Tiêu Tinh Dã hậm hực nhìn Lâm Nguyệt Loan đang ngồi ghế trên. Cô không giải thích mà chỉ chăm chú nhìn theo chiếc xe đằng trước.

Chiếc xe màu xám ra khỏi thành phố A và đi vào đường cao tốc ngoại ô phía đông. Nguyên Thần Dạ run run tay, tốc độ xe giảm dần. Cậu nghi ngờ và hoài nghi nhìn Lâm Nguyệt Loan, cô đang chăm chăm nhìn theo chiếc xe đằng trước, miệng luôn giục: “Nguyên Thần Dạ, anh đừng giảm tốc độ, mau bám theo đi”.

Nguyên Thần Dạ im lặng tăng tốc bám theo, thấy chiếc xe đằng trước rẽ vào khu căn hộ nhỏ, cuối cùng đi vào trong sân một căn hộ có một cổng.

Xe Nguyên Thần Dạ đỗ cách đó mấy mét. Từ xa Lâm Nguyệt Loan nhìn thấy số nhà 212, sơn trang Thu Thủy, vịnh Hoàng Lô. Nguyên Thần Dạ cũng lướt qua tấm biển địa chỉ đó rồi đưa mắt nhìn Lâm Nguyệt Loan. Nếu như cô đã đi theo đến tận đây thì chắc cô ấy cũng biết Minh Hạo Thiên nuôi vợ bé ở đây.

“Sao em biết?”.

Nguyên Thần Dạ hỏi không đầu không cuối khiến Lâm Nguyệt Loan sững lại: “Biết cái gì?”.

“Biết bố Minh Nhật Lãng nuôi một người phụ nữ ở đây”.

Lâm Nguyệt Loan há hốc miệng nhìn Nguyên Thần Dạ, không thốt ra được lời nào cả. Cô bám theo đến đây vì cô nghi ngờ còn những lời Nguyên Thần Dạ nói lại khẳng định chắc nịch như thế.

Tiêu Tinh Dã nghe xong cũng lặng người, mãi sau cậu mới nói với giọng không tin: “Nguyên Thần Dạ, anh nói cái gì thế? Bố Minh Nhật Lãng nuôi một người phụ nữ ở đây á”. Nói xong cậu quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan: “Chính là… người phụ nữ mang thai ban nãy à? Trời ơi, bác ấy lại sắp làm bố rồi”.

“Nguyên Thần Dạ sao anh biết chuyện này?”. Lâm Nguyệt Loan hỏi lại với vẻ mặt không hiểu.

“Có lần anh lái xe qua đây, thì nhìn thấy ông Minh Hạo Thiên đi từ trong đó ra. Lúc đó người phụ nữ kia cũng ở bên cạnh, thân mật lắm, nhìn là biết họ có quan hệ thế nào rồi”.

“Anh tận mắt nhìn thấy?”. Nếu như nói khi đến đây Lâm Nguyệt Loan còn mơ mộng một phần vạn hy vọng, thì giây phút này hy vọng ấy đã tan thành mây khói.

“Thế sao em biết?”.

Lâm Nguyệt Loan kể lại chuyện ở cửa hàng len cho Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ nghe, cuối cùng cô chán nản nói: “Em thực sự hy vọng em đã nhầm, nhưng sự thực lại… nếu như Minh Nhật Lãng và mẹ mà biết thì phản ứng của họ thế nào em cũng không dám nghĩ”.

Tiêu Tinh Dã lắc đầu: “Không ngờ ông Minh Hạo Thiên lại có bồ bên ngoài, đã vậy lại còn sắp có con riêng nữa, bà Minh mà biết không tức chết mới lạ đó. Còn Minh Nhật Lãng nữa chứ, cậu ấy luôn nghĩ mình là đứa con trai duy nhất của ông ấy, chăm cậu ấy như khúc ruột của mình. Vậy mà bây giờ thêm một đứa em chia sẻ tình yêu với cậu ấy nữa, lại là con của bồ nữa chứ, cậu ấy mà thoải mái được mới tài”.

Nguyên Thần Dạ nói tiếp: “Tạm thời đừng nói cho Minh Nhật Lãng và bà Minh biết, Lâm Nguyệt Loan này, em đừng có nói hở gì trước mặt họ nhé”.

Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Điều này em biết, em không nói với họ đâu”.

“Tại sao? Tại sao không vạch tội ông ấy ra? Tớ thấy nên cho bà Minh biết, sau đó nói thẳng với ông ấy, để ông ấy chọn một trong hai. Ông ấy nên làm rõ xem đâu là nhà, vợ con bên nào mới là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ông ấy”.

“Tiêu Tinh Dã, có nhiều chuyện không đơn giản như thế đâu, không thể một hai mà chia được. Chắc chắn ông Minh đã cẩn thận giấu người phụ nữ kia ở đây để bà Minh không biết. điều đó cho thấy ông ấy rất quan tâm đến vợ con, không muốn làm tổn thương họ. Chỉ cần dựa vào điểm này chúng ta đã không nên vạch tội ông ấy”.

Những lời của Nguyên Thần Dạ khiến Lâm Nguyệt Loan vô cùng tán thưởng: “Đúng thế, nếu như biết sự thật mà không có ích thì thà không biết gì còn hơn. Có câu nói là: Những chuyện bạn không biết sẽ không làm hại bạn”.

Nguyên Thần Dạ gật đầu: “Câu này vô cùng chính xác, không biết những tin xấu cũng là một điều hay”.

“Nhưng giấy không bọc được lửa. Ông Minh dù đã giấu bồ nhí ở tận đây chẳng phải vẫn bị hai người phát hiện hay sao. Sớm muộn cũng có ngày bà Minh biết, chẳng thể giấu bà ấy cả đời được”.

“Đương nhiên là không giấu cả đời được nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu. Ít nhất trong quãng thời gian này không nên cho Minh Nhật Lãng biết, tay cậu ấy… hồi phục không tốt, bác Minh đã buồn lắm rồi”.

Nghe thấy tin tay Minh Nhật Lãng hồi phục không tốt cả Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đều sững lại, sắc mặt trầm buồn, hỏi: “Chắc không sao chứ?”.

Lâm Nguyệt Loan miễn cưỡng cười: “Bác sĩ Thành nói phải quan sát hai tuần mới nói được”.

“Em cũng không cần lo lắng quá, bệnh giòn xương của cậu ấy vốn phải chữa lâu hơn người bình thường”. Nguyên Thần Dạ an ủi cô.

“Ừ, cái này cũng là họa vô đơn chí mà. Vết thương chưa khỏi, bố thì ngoại tình. Bây giờ bồ nhí có ai chịu kém cạnh đâu, cô ta sinh con xong liệu có chịu an phận ở đây nữa không? Cô ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để đứa con danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Minh, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rối tung lên cho mà xem. Nhìn cô ta như thế chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?”.

“Cô ấy nói tháng sau sẽ sinh”.

“Tháng sau à, cứ đợi đi, đứa bé này sẽ trải đường cho cô ta quang minh chính đại bước vào nhà họ Minh”. Tiêu Tinh Dã kết luận.

Nguyên Thần Dạ lắc đầu nói: “Cô ấy không chắc sẽ bước vào được cổng nhà họ Minh, nhưng đứa bé… nếu như là con trai thì chắc chắn ông Minh sẽ nhận”.

“Mẹ dựa vào con, chắc chắn cô ta sẽ cùng con trai bước vào nhà họ Minh”.

“Cũng có thể”. Nguyên Thần Dạ cười nhạt, nụ cười lạnh lùng như lớp sương mỏng, cậu từ từ đáp: “Anh cũng là con của bồ nhí, sáu tuổi bị dẫn vào nhà họ Nguyên, nhưng mẹ anh chẳng bao giờ được thừa nhận”.

Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan sững người. Cả hai nhìn Nguyên Thần Dạ như người chưa bao giờ quen. Nguyên công tử khiến bao người ngưỡng mộ lại có xuất thân là con riêng.

Im lặng mất một lúc Lâm Nguyệt Loan mới hỏi: “Vậy… bố anh dẫn anh đi… mẹ anh… thì sao?”.

“Mẹ anh thế nào được chứ? Bố anh nói nếu anh đi theo ông ấy sẽ có lợi hơn. Bà ấy là mẹ, sau khi cân nhắc lợi hại bèn để anh đi theo bố. Anh chính thức mang họ Nguyên, trở thành con thứ hai nhà họ Nguyên. Nhưng mẹ anh bị vợ cả của bố anh ném cho một khoản tiền để rời khỏi nơi này”.

“Vậy bây giờ bác ấy ở đâu ạ?”.

“Không biết, sau đó anh không gặp lại mẹ anh nữa. Bà Nguyên lợi hại lắm, bà ấy đã đuổi ai đi thì chẳng có ai dám quay lại kiếm chuyện”.

Tiêu Tinh Dã tò mò hỏi: “Thế bà ấy đuổi mấy người phụ nữ rồi?”.

“Bố anh ở bên ngoài có món nợ phong lưu không thể tính rõ ràng được. Những người phụ nữ không có con thì không tính, có con chắc cũng tầm bốn, năm người. Sinh con gái thì mặc kệ, đưa tiền luôn và ra đi. Sinh con trai thì đón con trai về, mẹ bị đuổi đi”.

“Vậy anh trai anh…”. Lâm Nguyệt Loan nhớ là Nguyên Thần Dạ còn có một người anh.

“Anh trai anh là con của bà Nguyên. Cũng chẳng biết là may hay rủi nữa, những người đàn bà của bố anh ở bên ngoài đều sinh con gái, chỉ có anh là con trai. Vì vậy chỉ có anh được đưa về nhà họ Nguyên. Sau khi rời khỏi mẹ anh, anh cũng không gặp lại bà ấy nữa. Anh cũng chẳng nhớ nổi bà ấy trông thế nào nữa. Chỉ nhớ bà ấy chỉ mặc áo trắng, chỉ uống trà Bích Loa Xuân, chỉ đọc Hồng lâu mộng.

Nguyên Thần Dạ nói rất thản nhiên, cứ như đang kể chuyện của người khác. Nhớ lại năm cậu sáu tuổi, bị dẫn về nhà họ Nguyên, rời xa vòng tay người mẹ. Nhà họ Nguyên tuy giàu có nhưng sắc mặt bà Nguyên cũng chẳng dễ coi, ông anh trai danh chính ngôn thuận của cậu cũng chả chắc yêu thương đứa em trai giữa đường giữa chợ này. Những năm tháng đó ở nhà họ Nguyên, Nguyên Thần Dạ cũng không dễ sống, người ngoài nhìn vào chỉ thấy thứ hào quang bề mặt.

Những ngôi sao ở trên cao nhìn lung linh, chói sáng là thế, nhưng khi bạn lại gần nó thì bạn mới phát hiện ra, nó cũng chỉ là những viên đá mà thôi.

Lâm Nguyệt Loan hoài nghi hỏi: “Vậy bà Nguyên… đối xử với anh có tốt không?”.

“Bà ấy à… coi anh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nhưng bố anh rất yêu anh, ông nói anh giống ông về mọi mặt. Vì thế ngày bé anh hay ra uy đấu lại bà ấy lắm. Bây giờ thì thôi rồi, chả có ý nghĩa gì cả, không thích nhau thì tránh đi. Tốn công tốn sức cãi nhau với bà ấy thà bằng anh ra ngoài tìm niềm vui còn hơn”. Nguyên Thần Dạ nói vậy dường như không có ý kể tiếp câu chuyện của mình.

“Nói chung những người có tiền rất chú trọng đến con cháu nhà mình, nếu ông Minh đã đồng ý để người phụ nữ kia sinh con trai cho ông ấy thì nhất định đứa bé đó sẽ được đưa về nhà họ Minh. Lâm Nguyệt Loan này, tuy bây giờ chưa thể cho Minh Nhật Lãng và bà Minh biết chuyện này, nhưng em có thể thử “tiêm phòng” trước cho họ xem sao, tránh khi chuyện đến đột ngột họ không chịu được”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn hai cánh cổng đóng kín thần sắc giống như nhìn vào chiếc hộp Pandora. Một khi mở ra không biết nó sẽ mang đến biến cố và bất hạnh gì cho nhà họ Minh yên bình?

Chiều nay chỉ có hai tiết nên Lâm Nguyệt Loan đến nhà họ Minh sớm hơn. Bà Minh cũng ở trong phòng Minh Nhật Lãng, thấy cô đến bà cười và hỏi: “Loan Loan, A Lãng nói cháu đang đan áo cho nó à?”.

Cô ngại ngùng đáp: “Vâng ạ, cháu muốn đan cho bạn ấy cái áo làm quà sinh nhật”.

“Đan được nhiều chưa, đưa bác xem nào”.

Lâm Nguyệt Loan lấy trong cặp ra tấm len mới được vài phân. Bà Minh nhìn sợi len chỗ thô chỗ nhỏ rồi thốt lên: “Ồ, len bây giờ đặc biệt thế”.

“Vâng, trong cửa hàng đó có nhiều loại len lắm ạ. Có một loại len mỗi đoạn nhuộm một màu, khi đan thành áo màu sắc sặc sỡ lắm ạ. Còn một loại nữa là len hình trân châu, có nhiều hạt len nhỏ màu vàng, khi đan thành áo sẽ có nhiều hạt màu vàng đẹp lắm ạ. Mấy chiếc áo đan bằng len đó treo ở cửa hàng, ai vào cũng khen”.

“Thế à, nhiều loại len đẹp và đặc biệt như thế à, cháu nói làm bác cũng muốn đi xem”.

Lâm Nguyệt Loan giật mình, chưa kịp đáp lại lời bà thì Minh Nhật Lãng đã nói: “Mẹ, chúng ta đi xem đi”.

“A Lãng, con cũng muốn đến cửa hàng len à?”.

“Cả ngày con ở trong căn phòng này buồn chết được nên chỉ muốn ra khỏi đây. Mình ra ngoài đi dạo đi mẹ”.

“Cũng được, chúng ta cùng đến cửa hàng len. Mẹ cũng muốn mua len đan áo cho con”.

“Mẹ, mẹ cũng biết đan ạ?”.

“Mẹ không biết nhưng mẹ có thể học vì con”.

“Mẹ, vậy mẹ đừng đan cho con, mẹ đan cho bố một chiếc đi”.

“Cái thằng này, việc gì cũng nghĩ cho bố. Được, mẹ sẽ đan cho bố con một chiếc nữa”.

Lâm Nguyệt Loan thấy hai mẹ con Minh Nhật Lãng nói chuyện như sắp đi đến nơi, cô vội ngăn: “Hôm nay mình đừng đi, bây giờ đã hơn bốn giờ rồi, bên ngoài lạnh lắm”.

“Không sao, chúng ta ngồi xe đi, đi một vòng về là đến giờ cơm tối”. Minh Nhật Lãng vui lắm, cậu ở trong phòng cả ngày rồi nên rất chán, có cơ hội ra ngoài thì không thể bỏ qua được.

Bà Minh dặn quản gia Vương chuẩn bị xe, bà về phòng thay đồ xong là đi ngay. Lâm Nguyệt Loan biết không thể ngăn cản được nên đành chấp nhận, cô mặc áo khoác cho Minh Nhật Lãng, cẩn thận giúp cậu thò tay phải vào ống tay áo, miệng hỏi: “A Lãng, cậu thích mẹ cậu hơn hay bố cậu hơn?”.

Minh Nhật Lãng thoạt nghe thì sững lại rồi cười đáp: “Loan Loan, sao cậu hỏi như trẻ con ba tuổi thế?”.

Lâm Nguyệt Loan thấy mình hỏi đường đột quá vội chữa lại: “Tớ hỏi thế thôi, thật là, sao tớ lại hỏi câu hỏi ấu trĩ thế chứ!”.

“Tớ thích cả hai. Có điều, có nhiều chuyện tớ không muốn nói với mẹ nhưng chưa bao giờ giấu bố. Ví dụ như, chuyện lần trước gặp Lục Kiêu ấy, tớ chỉ nói với bố chứ không nói với mẹ”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì, mẹ luôn coi tớ là trẻ con. Tớ mà có chuyện gì mẹ biết sẽ vô cùng lo lắng, sau đó sẽ dặn dò tớ không được làm thế này không được làm thế kia. Vì thế tớ không muốn mẹ biết. Bố tớ thì không thế, bố luôn cổ vũ và động viên tớ, chứ không như mẹ luôn ngạc nhiên thế này thế kia”.

“A Lãng, do mẹ cậu quan tâm cậu quá nên mới thế thôi. Bác ấy thực sự yêu cậu lắm.”.

“Tớ biết chứ, mẹ vô cùng yêu tớ, trước khi tớ bị bệnh bố mẹ tớ vốn định sinh thêm em bé nữa. Nhưng sau khi tớ bệnh rồi hai người không sinh thêm nữa. Mẹ nói mẹ muốn dùng toàn bộ tinh lực và tâm huyết để chăm sóc tớ”.

Lâm Nguyệt Loan nghe xong lặng người: “Hèn chi nhà cậu chỉ có cậu là con một. Hóa ra do mẹ cậu không muốn sinh thêm em nữa”.

“Mẹ nói chỉ cần một mình tớ, tớ là bảo bối độc nhất vô nhị của mẹ”.

Vậy bố cậu thì sao?

Câu hỏi ấy suýt nữa thì bật ra nhưng cô đã kiềm chế mà nuốt nó vào lòng. Trong lòng mơ hồ hiểu thêm một việc nhưng lại không dám suy đoán nữa.

Bà Minh đã thay xong quần áo, bà mặc một chiếc váy màu xám nhẹ nhàng và nữ tính: “A Lãng, Loan Loan, chúng ta đi thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện