Editor: Trà Đá.

Thẩm Kình nói chuyện qua loa với mẹ anh khoảng hai phút, rồi anh vội vã cúp điện thoại, đi tới cửa phòng ngủ lén lút kêu Khương Đường.

Khương Đường dựa vào ghế salon, lấy điều khiển ti vi đổi kênh, đương nhiên là tâm trạng đã bình tĩnh lại rồi.

Thẩm Kình còn chưa hạ hỏa, anh quét mắt qua nhà bếp, rồi chạy tới trước salon túm cô, Khương Đường dùng điều khiển ti vi đánh vào trên tay anh, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, “Hoặc là xem ti vi hoặc là trông Đóa Nhi, cho anh chọn.”

Khương Đường muốn mua một cái nôi cho Đóa Nhi ngủ riêng, nhưng cô vẫn chưa yên tâm, nên cô định để con gái ngủ chung một thời gian nữa, bây giờ con gái đã lăn được rồi, Khương Đường không yên tâm để con gái ở một mình trong phòng ngủ, sợ con gái ngủ dậy sẽ lăn rớt xuống giường.

“Đi cùng nhau.” Thẩm Kình khoanh tay, khổ sở nhìn cô, “Đường Đường, chúng ta tiếp tục?”

Người đàn ông anh tuấn phong lưu, khom lưng đứng trước mặt cô, tròng mắt đen tỏa nhiệt khát vọng. Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, đối mặt với một người đàn ông hoàn hảo đến như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào dù có kinh nghiệm cũng sẽ dao động. Khương Đường cũng không ngoại lệ, nhịp tim cô tăng nhanh, cổ họng cô phát khô…….

Nhưng cô vẫn còn giữ được lý trí, trừng mắt khuyên anh: “Dì đang lở nhà, đừng có làm bậy.”

Thẩm Kình nâng cầm cô lên, tròng mắt đen sâu kín nổi lên tia nguy hiểm, “Em chỉ việc đốt lửa mà không quan tâm tắt lửa đúng không?”

Anh nói xong rồi đứng thẳng lưng, bước một bước đứng trước mặt cô, gần như muốn áp sát trên người cô. Khương Đường nhìn thấy bộ dáng bất mãn của anh, lúc nãy ở trong phòng bị Thẩm Kình kéo áo lông lên che nên cô không biết như thế nào. Bây giờ anh xưng vương rồi, Khương Đường có phóng khoáng thì cũng có chút chịu không nổi, nhanh chóng mở to mắt!

“Em nói tôi nên làm như thế nào?” Giọng nói Thẩm Kình khàn khàn, ngồi chồm hổm xuống, cúi đầu, cầm tay cô rồi nhẹ nhàng hôn tay cô, “Đường Đường, tôi 29 rồi, nhiều năm như vậy, em vén áo lên được một nửa rồi lại dừng lại, em muốn giết chết tôi hả?”

Năm năm, chỉ có một lần, ngắn ngủi đến mức anh chưa được thưởng thức được mùi vị, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội, Thẩm Kình thừa nhận anh không kiềm chế được, anh muốn cô, từng giây từng phút đều không nhịn được.

Nếu đã không thể nhẫn nhịn, thì dứt khoát không cần nhịn, ánh mắt anh quét qua phòng bếp, Thẩm Kình đột nhiên nâng bắp chân của Khương Đường lên, dùng sức bế cô lên, bước nhanh về phía phòng ngủ. Khương Đường thật sự không ngờ anh sẽ làm vậy, cô không thể lên tiếng được, nên cô đánh vào bả vai anh không ngừng nghỉ, Thẩm Kình mặc cho cô đánh, bước mấy bước tiến vào phòng ngủ, vừa đóng cửa xong, thì anh tiếp tục ép sát cô trên cửa.

Khương Đường thử mấy lần, hoàn toàn không ngăn được anh, người này đói bụng nhiều năm như một con sói hoang, mắt cũng đỏ ngầu lên.

“Anh có bao cao su không?” Khương Đường không phản kháng được, định buông thả, che nút quần jean rồi hỏi vấn đề chính.

Thẩm Kình dừng lại.

Khương Đường đã hiểu, đẩy anh ra, Thẩm Kình lại lập tức bổ nhào trở lại, ôm cô khổ sở nói: “Làm cho tôi ở bên ngoài…………”

“Đi vào phòng vệ sinh tự giải quyết đi, anh ở trong đó bao lâu cũng được.” Khương Đường đã bị mang thai ngoài ý muốn một lần rồi, bây giờ không thể nuông chiều tật xấu đó của anh được, cô nhặt quần áo lên, đưa lưng về phía anh rồi mặc, nhanh chóng làm lơ anh. Thẩm Kình cực kỳ tức giận nhưng không thể làm gì được, đấm mạnh xuống vách tường, rồi đi vào phòng vệ sinh.

Khương Đường nhìn con gái vẫn đang ngủ rất ngon, cô thở ra một hơi thật sâu, rồi cô đi vào phòng bếp giúp dì nấu ăn, cho dù là phụ việc vặt, cô cũng chỉ muốn giảm bớt việc dì cô hiểu lầm bọn họ.

Trong phòng vệ sinh, Thẩm Kình giải quyết xong chuyện rất nhanh, dựa vào cửa, nhắm mắt lại chờ đợi, đại khái khoảng năm sáu phút sau, anh mới mở mắt, rồi đi rửa mặt rửa tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh, tròng mắt của anh đã khôi phục lại bình thường, chỉ có khuôn mặt tuấn tú trắng nõn khẽ ửng hồng, khiến cho tướng mạo phong lưu của anh tăng thêm vẻ hấp dẫn.

Vậy mà trong nhà không có ai ngắm, thì mặt đẹp trai thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Thẩm Kình cởi áo vest từ sớm rồi, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, cởi hai nút phía trên cùng ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí bò đến giường, nhìn Đóa Nhi. Tiểu nha đầu ngủ ngon, gương mặt trắng như trứng gà bóc, lông mi rất dài, giống như hai cái bàn chải nhỏ. Thẩm Kình chống cằm nhìn cô bé, càng nhìn càng thấy Đóa Nhi chính là con của anh.

Mau thôi, tối nay anh sẽ làm cô một lần, dốc hết toàn bộ sức lực cùng cô lật bài.

Thẩm Kình nhìn Đóa Nhi đang ngủ rất hồn nhiên, anh cũng có một chút mệt mỏi, nên anh kéo gối của Khương Đường qua, nằm xuống bên cạnh Đóa Nhi.

Khương Thục Lan chuẩn bị vài món ăn, cầu kỳ rất mất thời gian. Bà làm xong một món thì bưng ra ngoài, ngoài phòng khách không có ai hết, Khương Thục Lan tò mò đi tới phòng ngủ của cháu gái, chỉ thấy một lớn một nhỏ đều đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, Đóa Nhi nằm ngửa, còn Thẩm Kình thì nằm nghiêng hướng mặt ra ngoài cửa, tóc ngắn gọn gàng mi dài mày rậm, càng nhìn càng thấy tuấn tú.

Khương Thục Lan cực kỳ hài lòng, trở lại phòng bếp cùng với cháu gái nói chuyện: “Ngủ hết rồi, Đường Đường, dáng dấp của Thẩm Kình ưa nhìn thật đấy, vừa đẹp trai, vừa có tiền, đàn ông như vậy, con vạn lần phải canh chừng, cẩn thận bị người khác………….”

Đối với Khương Thục Lan, đàn ông có tiền hoặc có sắc đều không an toàn, cho dù đàn ông có tâm đi chăng nữa, cũng khó mà chống lại sự tấn công của những phụ nữ đẹp ngoài đường, mà người phụ nữ đó đã biết rõ người ta có bạn gái hoặc gia đình rồi mà mà vẫn muốn cướp, giống như Lâm Tịch, quả thật là hư rồi. Đương nhiên người đàn ông để bị quyến rũ thì nhân cách cũng có vấn đề…………..

Chỉ là Thẩm Kình đợi cháu gái bà lâu đến như vậy, chắc cũng không đến nỗi nào chứ? “Dì à, đã là của con, thì người khác muốn cướp cũng không cướp nổi, còn nếu dễ bị cướp đi như vậy, thì khỏi cần níu kéo.” Khương Đường vừa cắt hành lá vừa bình tĩnh nói.

Cô muốn làm người mẫu, thì đương nhiên phải cố gắng giữ vóc dáng để lên sân khấu, cô muốn làm diễn viên, thì cũng sẽ tự mình rèn luyện diễn xuất, chỉ có đàn ông là Khương Đường chưa bao giờ hao tổn tâm trí để tâm đến hoặc giữ lại. Ban đầu là Cố Đông Thần chủ động theo đuổi cô, bây giờ Thẩm Kình cũng giống vậy, cô cảm thấy bọn họ được, thì thử lui tới, nếu ngày nào đó mà người đàn ông thay lòng, thật sự không còn cách nào khác nữa, thì tốt nhất là nên giải tán để đôi bên được vui khỏe.

Khương Thục Lan khẽ thở dài. Cháu gái bà còn trẻ, dáng dấp vóc người cũng rất đẹp, sinh con gái xong rồi cũng không muốn để đàn ông theo đuổi, tương lai lớn tuổi rồi thân hình xấu đi, thì còn có cơ hội nào nữa sao? Đáng tiếc là bà không có kinh nghiệm gì để truyền thụ cho cháu gái, bàn về chuyện đối phó với đàn ông, thì cháu gái bà giỏi hơn bà nhiều.

Hai dì cháu cũng không nói chuyện nữa, lặng lẽ nấu cơm.

Thức ăn đều đã xong rồi, trong phòng ngủ thì một lớn một nhỏ vẫn chưa tỉnh.

“Đợi chút đi, Đóa Nhi sắp dậy rồi, để Thẩm Kình nghỉ ngơi nhiều một chút, công ty cậu ấy bận rộn như vậy, chắc chắn là rất mệt mỏi.” Khương Thục Lan đi đến phòng ngủ rồi liếc vào, quay đầu lại nói với Khương Đường.

Khương Đường gật đầu một cái, hai dì cháu ngồi trên ghế salon xem ti vi.

Âm thanh của phim truyền hình loáng thoáng truyền tới phòng ngủ, Đóa Nhi nhấp nhấp cái miệng nhỏ, chợt tỉnh dậy. Đóa Nhi mờ mịt nháy nháy mắt, ngáp một cái, bàn tay nhỏ bé sờ sờ miệng, rồi nghiêng đầu tìm mẹ, kết quả lại thấy ở bên cạnh có một chú xa lạ. Đóa Nhi nhìn chằm chằm chú một hồi lâu, lật người trở mình, nâng cái đầu lên nhìn lưng chú………

Bên kia cũng không có mẹ.

Đóa Nhi lập tức nhìn về phía cửa gào khóc.

Thẩm Kình lập tức tỉnh dậy, mở mắt, vứa đúng lúc Đóa Nhi cũng nhìn sang, khuôn mặt ửng hồng với hai hàng nước mắt. Thẩm Kình ngó ngó gian phòng, nhanh chóng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cười rồi ngồi dậy, đưa tay bế Đóa Nhi. Đóa Nhi khóc lớn tiếng hơn nữa, nhìn thấy mẹ tới, cô bé nhướng người đưa tay về phía mẹ.

Thẩm Kình không biết dỗ con nít, anh cũng không miễn cưỡng bản thân, giao Đóa Nhi cho Khương Đường, rồi nhân cơ hội đó quan sát vẻ mặt của Khương Đường. Anh ở trong phòng vệ sinh làm cái gì, chắc chắn cô phải biết chứ?

“Ngủ đủ rồi hả?” Khương Đường vỗ vỗ con gái, không thèm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường cô, “Đi rửa mặt đi, thức ăn xong hết rồi.”

Thẩm Kình cười cười, nhảy xuống giường, đột nhiên ôm lấy cô từ đằng sau, nhanh chóng hôn bên tai cô một cái, rồi nói nhỏ: “Buổi tối đến chỗ tôi.”

Tầm mắt Khương Đường buông xuống, cô im lặng.

Đóa Nhi nằm ở trong ngực mẹ, trong đôi mắt to vẫn còn ngấn ngấn nước mắt, mờ mịt nhìn chú nói thì thầm bên tai mẹ. Thẩm Kình nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của tiểu nha đầu, thì cúi đầu nhìn cô bé rồi cười, vừa định trêu chọc tiểu nha đầu, thì Đóa Nhi đột nhiên uốn éo xoay đầu, không thèm để ý anh, hai tay gắt gao ôm mẹ.

Khương Đường bế con gái đi cho ăn. Thẩm Kình thấy vậy thì muốn giúp đỡ, nhưng Khương Đường không cho, để cho anh đi rửa mặt.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Kình kiểm tra thẻ nhớ lại một lần nữa, xác định mọi thứ thật sự đã được xóa bỏ, rồi lái xe đến Đông Ảnh. Hai ngày nay, Đàm Kinh cũng ở Đông Ảnh để xét duyệt phần thử vai, nhận được thẻ nhớ, ông ta cắm vào laptop, quan sát cẩn thận màn diễn xuất của Khương Đường, Thẩm Kình, Lục Trì ngồi ở bên cạnh, chờ ông ta cho nhận xét.

Thật ra thì Thẩm Kình và Khương Đường lui tới, thì trong lòng Đàm Kinh đã có tính toán rồi, Thẩm Kình lập tức đầu tư 50 triệu vào bộ phim, đồng thời Lục Trì cũng sửa chữa lại kịch bản, hai người này chắc chắn muốn nâng Khương Đường lên cao, nhân vật này là đo ni đóng giày cho Khương Đường. Nếu như Thẩm Kình, Lục Trì nói ý định muốn tuyển Khương Đường vào bộ phim cho ông biết trước, thì đương nhiên Đàm Kinh sẽ không vui, nhưng khi ông ta xem qua màn diễn xuất của Khương Đường, thì ông ta nghĩ dùng Khương Đường cũng được. Khương Đường diễn vai An Khang, cô là người mẫu chuyên nghiệp nên hành động rất tự nhiên, buổi trưa Đàm Kinh thật sự bị cô thu hút, năng lực biểu diễn của cô cực kỳ tốt, về phần những tình tiết khác, Đàm Kinh cũng tin tưởng Khương Đường có thể diễn được, cô gái này có kỹ năng diễn xuất thiên phú.

“Vai này giao cho Khương Đường nhé.” Đàm Kinh xem đi xem lại đế ba lần, cuối cùng cũng cho ra câu trả lời chắc chắn.

Biểu cảm của Lục Trì không có gì biến hóa, Thẩm Kình thì kích động đứng lên. Anh biết là Đường Đường sẽ trúng tuyển, nhưng khi chính tai nghe vị đạo diễn nổi tiếng này công nhận diễn xuất của Khương Đường, Thẩm Kình cũng có cảm giác được khích lệ phần nào, hai mắt anh sáng lên, nét mặt cực kỳ vui vẻ, “Vậy thì phải phiền đạo diễn chăm sóc cho Khương Đường rồi, cô ấy là người mới, cô ấy có gì không hiểu thì nhờ ngài chỉ bảo, cô ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Đây là lần đầu tiên Đàm Kinh hợp tác cùng Thẩm Kình, ông ta cũng duy trì thái độ bình tĩnh đối với việc Thẩm Kình đang khen ngợi người phụ nữ của anh, sau đó ông cười đồng ý, đứng lên nói: “Hai cậu ở lại nói chuyện nhé, tôi đi xuống dưới tiếp tục công việc xét tuyển.” Buổi chiều còn có mấy người mẫu nữa muốn thử vai.

Lục Trì, Thẩm Kình cùng nhau tiễn ông ta đi ra ngoài.

“Tổng giám đốc Thẩm còn có việc gì sao?” Lục Trì thấy Thẩm Kình vẫn chưa có ý định đi, nên anh ta hỏi thăm, Khương Đường đã được trúng tuyển, Thẩm Kình còn gì chưa vừa ý sao?

“Lúc nào thì ký hợp đồng?” Thẩm Kình đút hai tay vào túi quần rồi hỏi.

Lục Trì là chủ tịch, đối với việc giao kèo với diễn viên thì không phải việc của anh ta, nên lạnh nhạt nói: “Lúc nào cần ký hợp đồng, thì Thẩm Tố sẽ thông báo cho cô ấy biết.”

“Thù lao đóng phim của Lục Mạn anh trả bao nhiêu?” Lục Trì đi vào trong, Thẩm Kình theo sát anh ta hỏi.

Lục Trì dừng lại, cau mày nhìn anh, “Anh hỏi cái này làm gì?”

Thẩm Kình nhếch miệng cười: “Tôi muốn thù lao đóng phim của Khương Đường ngang bằng Lục Mạn.”

Anh đầu tư vào 50 triệu, tất cả đều là vì Khương Đường mà quăng tiền vào, bốn mươi tập phim truyền hình, cứ coi như Lục Mạn cầm hai ba ngàn vạn, thì số còn lại vẫn còn đủ cho Khương Đường bởi vì cần phải đầu tư vào khâu sân khấu biểu diễn, hơn nữa có khi còn tốn nhiều tiền hơn dự tính.

Lục Trì cười lạnh, nếu Thẩm Kình nói đến tiền, thì anh ta sẽ tính sổ với anh, “Tôi có thể trả thù lao đóng phim cao cho cô ta, nhưng anh phải dựa vào tỉ lệ 50 triệu tiền vốn cộng với lãi, rồi phải khấu trừ đi chi phí sản xuất nữa thì mới tính được thù lao của Khương Đường.”

Thẩm Kình không quan tâm, “Tôi chỉ muốn Khương Đường được trả thù lao đóng phim cao thôi, còn những cái khác thì tùy anh.”

Lục Trì ngồi vào trước máy vi tính, nể mặt Thẩm Tố mà nhắc nhở anh: “Con đường diễn xuất của Khương Đường vừa mới mở ra, anh đã lập tức hét giá trên trời rồi, nếu bị truyền ra ngoài thì hầu hết các hãng phim khác sẽ né xa, ít nhất là Đông Ảnh sẽ không ký kết hợp đồng tiếp theo với cô ta nữa, mặc kệ cô ta có diễn xuất tốt bao nhiêu đi nữa. Anh có chắc là Khương Đường sẽ cảm kích anh sau việc này không? Tổng giám đốc Thẩm, nếu như cô ta quay phim chỉ vì tiền, thì với quan hệ của hai người như bây giờ, thì cô ta sẽ có khả năng tiếp tục sống trong Hào Môn rộng rãi rồi.”

Giá trị của một diễn viên được đánh giá dựa trên kinh nghiệm diễn xuất của diễn viên đó, chỉ cần Khương Đường diễn xuất tốt, thì danh tiếng của cô sẽ được đưa lên cao, lúc này giá trị của con người mới là chân thật nhất, bản thân Khương Đường và những người hâm mộ cô cũng có thể đánh giá được thực lực của cô. Nhưng nếu như Thẩm Kình dùng tiền đập vào, thì coi như giá trị thật sự của cô cũng sẽ bị người hâm mộ hoài nghi, hoài nghi có phải Thẩm Kình đã nhúng tay vào hay không.

Lục Trì giải thích đơn giản một lần, hy vọng Thẩm Kình sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Thẩm Kình có được thành công như hôm nay, thì đương nhiên cũng hiểu rõ những đạo lý như vậy. Anh phiền não ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân theo thói quen, liếc mắt nhìn Lục Trì, “Vậy anh trả bao nhiêu cho cái giá trị chân thật của con người cô ấy?”

“Cao nhất là mười vạn.” Lục Trì mở ra một phong thư, đưa ra giá.

“Ít như vậy sao?” Thẩm Kình mất hứng, mười vạn, quá khinh người rồi.

Lục Trì nở một nụ cười hiếm hoi, thoáng qua rồi biến mất, “Bởi vì cô ta là người của công ty Thẩm Tố, tôi mới trả cho mười vạn, đổi lại nếu là người mẫu công ty khác………….”

“Mười vạn thì mười vạn, bớt nói nhảm đi!” Thẩm Kình đoán ra là anh ta sẽ không đổi ý, nên anh hung hăng liếc Lục Trì một cái, rồi đạp cửa đi,

Thẩm Kình trầm mặc đi ra khỏi Đông Ảnh, lái xe đi, trong lòng anh vẫn không thoải mái.

Mười vạn, anh không biết sẽ phải đối mặt với cô tối nay như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện