Editor: Trà Đá.

Trong phòng bếp đột nhiên im lặng không có tiếng động nấu ăn nữa, Khương Đường nhìn Thẩm Kình với ánh mắt “Sau khi ăn xong rồi nói”, rồi cô đi vào phòng bếp giúp dì bưng đồ ăn. Ánh mắt Thẩm Kình đuổi theo cô, cho đến khi bàn tay nhỏ của Đóa Nhi vỗ vỗ lên mặt anh, Thẩm Kình mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu trêu chọc tiểu nha đầu: “Đóa Nhi gọi ba đi.”

Tốt rồi, phải nhanh cưới cô vào cửa, con gái cũng sắp biết bò rồi.

Đóa Nhi ngước đầu, tay mập nhét vào trong miệng ba, Thẩm Kình cắn nhẹ, Đóa Nhi cười khanh khách, tiếp tục chơi với răng ba. Khương Thục Lan bưng thức ăn từ phòng bếp ra ngoài, thấy một lớn một nhỏ đang chơi đùa trên ghế salon tốt như vậy, bà không nhịn được nhìn về phía sau lưng, nháy nháy mắt với cháu gái, khuyên cháu gái phải biết quý trọng Thẩm Kình. Đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng đi kiếm cũng không ra.

Khương Đường nhìn sang, vừa đúng lúc Thẩm Kình lệch đầu ra nhìn lại, Khương Đường lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn anh.

Sau khi ăn xong, Khương Thục Lan quay trở về phòng, Khương Đưởng mở ti vi, cố gắng che giấu tiếng hai người nói chuyện.

“Anh có cách gì?” Khương Đường ngồi xong, thấy con gái đang nằm chơi vui vẻ trong ngực Thẩm Kình, cô không nhận lại con gái, nhỏ giọng hỏi anh.

“Em hôn anh trước.” Thẩm Kình cười đùa cợt nhã tiến đến gần cô.

Khương Đường trừng mắt liếc anh một cái.

Thẩm Kình ngưng cười, một bên giơ Đóa Nhi đứng thẳng giẫm chân lên đầu gối anh, một bên nhìn Khương Đường nói: “Anh là bà con với Thẩm Tố, nếu nói không biết em, sợ rằng không ai tin, hay là thế này, anh công bố một phần sự thật, nói là anh thầm yêu em nhiều năm, ngày đó gặp em uống say, anh nhịn không được, sau đó sợ em tức giận, kéo quần lên bỏ chạy, bây giờ suy nghĩ cẩn thận, lấy dũng khí theo đuổi em một lần nữa.”

Anh nói xong, quay đầu lại trêu chọc Đóa Nhi. Bởi vì ba không nhìn mình nên Đóa Nhi không có hứng thú nhảy lên, ba đột nhiên quay lại, Đóa Nhi lập tức nhảy lên nhiệt tình, tiếp tục đạp đạp bắp đùi ba, khẽ làm theo động tác của ba.

Khương Đường kinh ngạc, anh nghĩ đến cách xử lí đó, chính là tự bôi xấu danh dự bản thân anh sao? Đưa một người phụ nữ uống rượu say đến khách sạn, cái này không phải là phạm pháp chứ? “Có bị cảnh sát điều tra hay không?” Khương Đường cau mày hỏi.

“Bọn họ điều tra anh làm cái gì?” Thẩm Kình nhìn cô không hiểu, trong nháy mắt đó cũng kịp phản ứng, suy nghĩ một chút, không để ý nói: “Anh sẽ không nói quá mức, người khác nghĩ như thế nào là việc của họ, uống rượu say rồi xảy ra tình một đêm là chuyện bình thường, bọn họ đâu có rãnh rỗi đến mức tới truy cứu chuyện này chứ.”

Khương Đường vẫn không yên tâm, không phạm pháp, nhưng Thẩm Kình cũng là nhân vật của công chúng, còn là một doanh nhân trẻ tuổi xuất chúng, “Nhưng chuyện này cũng không hay ho gì, lỡ như ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty anh thì sao?

“Không đâu, nhiều lắm là giới giải trí náo nhiệt một chút, không ảnh hưởng tới việc làm ăn........ Không ảnh hưởng tới công ty của chúng ta.” Thẩm Kình sửa lại, lời nói ý vị sâu xa, “Không tin thì em đi tìm hiểu về tập đoàn Cố thị, hắn ta ngoại tình rồi li dị vợ cũng không sợ, anh và hắn ta cũng ngang ngửa nhau, sẽ không có chuyện gì đâu, dư luận không coi trọng em cũng không sao, anh sẽ dùng sắc đẹp của anh, thuyết phục công chúng rằng chúng ta là một đôi trời sinh có một không hai.”

Càng nói càng không biết xấu hổ.

Khương Đường không chịu nổi sự tự tin của anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Kình biết cô đang suy nghĩ, nên cười rồi chơi với Đóa Nhi.

Đóa Nhi cười không ngừng, ngây thơ hồn nhiên, Khương Đường nghe tiếng con gái cười, trong lòng từ từ nghiêng về phía Thẩm Kình. Phương pháp xử lí của Thẩm Kình giống nhau sẽ có tác dụng phụ, nhưng xét lại thì ảnh hưởng rất nhỏ, huống chi lời nói của Thẩm Kình không sai, dáng dấp đẹp trai của anh chính xác là một ưu thế. Cố Đông Thần, Lâm Tịch còn được công chúng chúc phúc? Còn không phải là bởi vì khuôn mặt và dáng dấp của Cố Đông Thần sao? Hầu như người chỉ trích cô và Lâm Tịch là đại đa số phụ nữ, nếu dáng dấp Thẩm Kình xấu xí, anh nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô thì sẽ càng bị chỉ trích nữa. Nhưng mà không, dáng dấp anh đẹp trai, người hâm mộ sẽ thay anh bào chữa cho anh, nào là yêu đơn phương lâu quá kiềm lòng không nổi………

Mặc dù phải thừa nhận, xã hội này trọng nam khinh nữ, ví dụ như cô và Cố Đông Thần, đều ngoại tình sau khi cưới. Rõ ràng Cố Đông Thần phạm sai lầm trước, cũng có vài thành phần vào chỉ trích anh, còn lại bao nhiêu nước miếng thì bay tới tấp về phía cô, dĩ nhiên Lâm Tịch cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của công ty chứ?” Khương Đường xác nhận một lần nữa.

“Yên tâm đi, anh còn muốn kiếm tiền để cung phụng hai mẹ con em, làm sao có thể để chuyện đó xảy ra chứ.” Thẩm Kình giao Đóa Nhi cho Khương Đường, sau đó ôm hai mẹ con vào lòng, rất nhanh hôn trộm một cái, tròng mắt đen mong đợi nhìn Khương Đường: “Như vậy có được tính là có công không?”

“Anh gây họa thì anh phải giải quyết, công cán cái gì.” Khương Đường cúi đầu, không muốn để cho anh tự đắc.

Thẩm Kình không phục, nhỏ giọng giải thích ở bên tai cô: “Cái gì mà anh gây họa chứ? Đêm đó anh chỉ muốn nhảy một điệu với em, là em ám hiệu với anh trước…….” Nhớ lại đêm đó cô áp sát người anh nhảy nhót, yết hầu Thẩm Kình khẽ động, tay trái anh ôm Đóa Nhi, vòng quanh bả vai cô, tay phải không nhịn được cầm cánh tay cô, bóp nhẹ nhàng.

Khương Đường cười lại, hất tay anh ra, nhìn anh hỏi: “Em có nói là muốn anh cho một đứa bé đâu?”

Thẩm Kình nghẹn giọng, sau đó sờ lỗ mũi nói: “Anh cũng có muốn đâu, muốn trách thì trách cái bao cao su hàng dởm……….”

“Cút.” Khương Đường ôm Đóa Nhi đứng lên, không muốn nói chuyện với anh nữa.

“Đường Đường………….” Thẩm Kình đuổi theo sát cô, ôm lấy cô từ đằng sau, cúi đầu cầu xin cô, “Ngồi một lát nữa thôi, anh chắc chắn không nói bậy nữa.”

“Buông ra.” Khương Đường lạnh giọng.

Thẩm Kình ngoan ngoãn buông ra, di chuyển tới trước mặt cô, không cho cô trở về phòng ngủ.

Khương Đường lạnh mặt ngồi xuống lần nữa, nói chuyện chính sự với anh: “Chuyện này bây giờ không phải là chuyện riêng của chúng ta nữa, bây giờ anh nên nói chuyện với bên nhà anh đi, lỡ như hai bác phản đối, vậy thì chúng ta sẽ suy nghĩ thêm có công khai hay không.” Cô là người bình thường, thì nhà họ Thẩm sẽ không gây khó khăn gì, dù sao cũng đã có con với nhau, nhưng cô là một người mẫu, trong mắt rất nhiều trưởng bối thì nghề người mẫu đã rất tai tiếng rồi, lại còn ly dị chồng, Khương Đường không có bất kỳ chắc chắn nào là cha mẹ Thẩm Kình sẽ thích cô.

“Bọn họ……….” Thẩm Kình muốn nói cha mẹ anh nhất định sẽ không thích cô, có thể tưởng tượng đến bộ dáng nghiêm túc của mẹ, anh nhanh chóng ngậm miệng, không dám bảo đảm lung tung, trầm mặc mấy giây nói: “Được, lát nữa anh về rồi gọi điện cho ba mẹ anh, chỉ là Đường Đường, em đừng có suy nghĩ nhiều, chuyện của anh anh có thể tự làm chủ được.”

Khương Đường gật đầu một cái, trong lòng trầm xuống, Thẩm Kình không hiểu rõ cha mẹ anh? Anh không dám đảm báo, như vậy cũng đã nói rõ vấn đề rồi.

“Anh về đi, về trễ thì ba mẹ anh ngủ mất.” Cô siết chặt bàn tay nhỏ của con gái, vẻ mặt thản nhiên nói.

Thẩm Kình không phải người ngu, cô rũ lông mi xuống là anh đều có thể đoán ra cô đang suy nghĩ gì, anh nhìn con gái ở trong ngực cô, Thẩm Kình lấy điện thoại di động ra, ngồi xổm trước mặt hai mẹ con Đóa Nhi rồi chụp hình: “Ngày mai anh về nhà một chuyến, gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ba mẹ anh luôn.”

Khương Đường khiếp sợ ngẩng đầu lên, đúng ngay tầm điện thoại di động của Thẩm Kình, một tiếng “Tách” nhẹ nhàng, bị anh chụp một bức hình.

“Tấm này rất đẹp.” Thẩm Kình đưa điện thoại di động qua cho cô xem.

Khương Đường ở trong hình mặc một cái áo lông màu xám tro nhạt, bởi vì sợ Đóa Nhi nắm tóc, nên tóc cô cũng được buộc lên cao, bên tai rũ xuống vài sợi tóc, mặt mộc không trang điểm, trẻ tuổi xinh đẹp lại tự nhiên đơn thuần. Đóa Nhi ngồi ở trong lòng mẹ, cũng được chụp vào hình luôn, mờ mịt nhìn điện thoại di động, mắt to lanh lợi, nhất định chính là phiên bản nhỏ của Khương Đường.

Thẩm Kình nhìn lại tấm hình, tự hào lại kiêu ngạo, “Vợ và con gái anh đẹp như vậy, ai không thích thì rõ ràng là bọn họ bị mù rồi.”

Khương Đường nghe anh khen cũng không lấy làm vui mừng, căn dặn anh: “Về nhà nói chuyện nhẹ nhàng một chút, đừng có động một chút là nổi nóng.”

Nhà họ Thẩm không thích cô, Thẩm Kình mù quáng nghiêng về phía cô thì chỉ khiến cho hai vị trưởng bối càng không thích cô hơn thôi.

“Anh sẽ nghe lời em.” Thẩm Kình để điện thoại di động xuống, hai tay chống lên ghế salon muốn hôn cô.

Khương Đường bế con gái lên cao, Đóa Nhi chạm mặt ba, tiểu nha đầu tưởng ba muốn hôn, Đóa Nhi nâng hai tay nhỏ bé lên ôm lấy đầu ba, cực kỳ nghiêm túc hôn ba một cái, hôn xong rồi quan sát ba, thấy ba cười, Đóa Nhi lập tức cười vui mừng, lộ ra hai cái răng sữa nhỏ xíu.

“Ngoan quá.” Thẩm Kình hôn con gái, nhưng vẫn không quên đứa lớn, đầu lướt qua Đóa Nhi, chạy thẳng tới Khương Đường.

Khương Đường nghiêng đầu, vừa đúng lộ ra gò má, Thẩm Kình hôn trên mặt cô, cố ý hôn thật sâu mới thả ra, Khương Đường quay đầu lại, ánh mắt còn chưa định thần lại, thì gương mặt tuấn tú của Thẩm Kình đã tiến lại gần, chuẩn xác hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Khương Đường ôm con gái, sau lưng lại bị ghế salon cản lại, không có cách nào tránh thoát, Thẩm Kình chắc chắn cô không trốn được, nên được voi đòi tiên, muốn tiến vào sâu hơn.

“Đủ rồi…………” Khương Đường ra sức đạp lên chân anh.

“Lúc nào thì cho anh thêm nữa?” Thẩm Kình dựa lên trán cô, hô hấp rối loạn.

“Anh có thể đừng nghĩ đến chuyện đó nữa được không?” Khương Đường đẩy anh ra, thuận thế lấy mu bàn tay lau miệng.

Thẩm Kình thấy được, trực tiếp gõ đầu cô một cái, anh thì hưởng thụ muốn chết, cô thì lại ghét bỏ anh?

“Anh không chịu đi thì em để Đóa Nhi đánh anh đó.” Ánh mắt ánh như có lửa, Khương Đường sợ anh dây dưa, nên nhỏ giọng uy hiếp nói.

Thẩm Kình cúi đầu nhìn con gái, Đóa Nhi tựa trong ngực mẹ, mắt to trong suốt nhìn ba, nhưng Thẩm Kình biết, tiểu nha đầu thích mẹ nhất, chỉ cần Khương Đường dạy, Đóa Nhi sẽ ghét ba.

“Ngày mai chờ tin của anh.” Thẩm Kình hôn con gái, lưu luyến đứng lên.

Khương Đường do dự một chút, sau đó đứng dậy đi theo, tiễn anh ra đến cửa, Thẩm Kình quay đầu lại, định nói thêm vài câu, anh liếc thấy được Khương Đường đang đóng cửa, rất nhanh thấy được khóe miệng cô có chút nhếch lên. Anh không kiềm chế được nở nụ cười, người phụ nữ này trong nóng ngoài lạnh, ngoài miệng nói không để cho anh hôn, anh hôn xong cũng không thấy cô tức giận.

Có lẽ sau khi anh nói chuyện được với cha mẹ, khi trở lại cô sẽ cho anh chui vào chăn rồi.

Tâm trạng Thẩm Kình vui vẻ, anh đút hai tay vào túi quần, đi về phía thang máy, sau khi xuống lầu dưới rồi, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý đặt vé về Hàng Châu ngay sáng ngày mai, đi sớm về sớm. Chuyến bay lúc tám giờ sáng ngày hôm sau, Thẩm Kình dậy chuẩn bị khi trời còn chưa sáng, cũng không lên lầu quấy nhiễu, mà lập tức tiến về phi trường.

Hơn mười giờ sáng đã đến Hàng Châu, mới vừa xuống máy bay, lập tức nhận được điện thoại của trợ lý Tề Minh: “Tổng giám đốc Thẩm, Lâm Tịch vừa xuất viện một tiếng trước, Cố Đông Thần đích thân đến đón, lúc hai người đi ra bị phóng viên vây quanh, Cố Đông Thần thản nhiên thừa nhận tình yêu, đoạn video đã truyền đầy trên internet…………..”

Thẩm Kình chưa nghe hết báo cáo đã cúp điện thoại, đi tới một góc của phòng chờ chuyến bay rồi ngồi xuống, mở blog ra xem.

Trong clip, Lâm Tịch đội mũ đeo kính râm và khẩu trang che mặt, như con chim nhỏ nép vào cánh tay Cố Đông Thần, tựa vào trên người anh ta, Cố Đông Thần săn sóc che chở cho Lâm Tịch, trên đường đi vẫn giữ im lặng, sau khi lên xe rồi mới bình tĩnh hướng về một cái ống kính nói: “Khương Đường và Lâm Tịch không có lỗi trong chuyện này, là tôi không đủ kiên định, là tôi có lỗi với cô ấy. Tôi không có cách nào đền bù cho Khương Đường, nhưng tôi cũng không muốn phụ lòng Lâm Tịch nữa, tôi không hy vọng mọi người sẽ chúc phúc, chỉ xin mọi người đừng có quấy rầy Lâm Tịch nữa, trả lại cho cô ấy cuộc sống yên bình.”

Nói xong rồi cho xe chạy.

Video kết thúc.

Thẩm Kình cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo.

Khương Đường cũng đã xem được đoạn video đó, cô tưởng Cố Đông Thần chỉ tỏ tình với Lâm Tình, không ngờ anh ta lại nhắc đến cô trong đó, còn nói cái gì mà không đền bù được cho cô…… Khương Đường thật hết ý kiến, anh ta muốn bồi thường thì đi mà bồi thường cho Lâm Tịch, nhắc đến cô làm cái gì? Ai mà muốn anh ta đền bù chứ? Định dùng cách này để chứng minh anh ta còn lương tâm sao?

Xin lỗi, cô không có cảm giác là Cố Đông Thần thật lòng xin lỗi, chỉ cảm thấy rất dối trá.

Khương Đường tắt laptop, hít thở thật sâu, cố gắng không thèm nghĩ đến chuyện tào lao này nữa.

“Đường Đường, Đường Đường, Thẩm Kình tỏ tình với con kìa!” Cũng không lâu sau, Khương Thục Lan đột nhiên chạy vào phòng cô, hưng phấn đưa điện thoại di động cho cô xem.

Khương Đường vừa nhận lấy điện thoại vừa nhìn dì cô ngạc nhiên: “Dì theo dõi anh ấy sao?”

Khương Thục Lan cười xấu hổ: “Dì chỉ dùng nick name, không ai biết đâu.”

Khương Đường buồn cười, cúi đầu nhìn điện thoại di động, vừa nhìn đã choáng váng.

Bởi vì trong blog của Thẩm Kình viết: Anh hỏi em một câu, khi nào thì em chấp nhận anh? Khương Đường.

Phía dưới là cả một trang viết rất dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện