Editor: Trà Đá.

Khương Đường sợ Thẩm Kình ngủ quên bị dì phát hiện, nên trước khi đi ngủ cô cố ý đặt đồng hồ báo thức bốn giờ rưỡi sáng, nhưng không ngờ Thẩm Kình lại tỉnh dậy trước khi đồng hồ reo, vừa tỉnh dậy đã bổ nhào tới cô.

“Anh……………”

“Nửa tiếng, nửa tiếng thôi rồi anh về.” Thẩm Kình vô lại chôn ở trong ngực cô, nói xong thì miệng lập tức bận rộn.

Một tay Khương Đường nắm ga giường, một tay với lấy điện thoại di dộng, tắt báo thức cũ, xác lập một báo thức mới sau 50 phút nữa rồi bỏ điện thoại di động xuống. Mà trong lúc đó, Thẩm Kình đã “mặc” xong bộ đồ nhỏ của anh rồi, anh hả hể bò từ trong chăn ra ngoài. Căn phòng tối đen như mực, miễn cưỡng có thể nhìn thấy được dáng dấp của cô, Thẩm Kình muốn hôn cô, Khương Đường chê anh chưa đánh răng, nghiêng đầu tránh né.

Thẩm Kình trả thù bằng cách lấp đầy cô một cái thật mạnh bạo.

Khương Đường cắn chặt răng.

Thẩm Kình dịu dàng lại, ghé sát vào bên tai cô hỏi: “Thích không?”

Khương Đường không dè dặt nhưng cũng không quá phóng đãng, cô thích những loại chuyện như vậy hơn là nằm im hưởng thụ.

Mặc dù số lần ân ái không nhiều, nhưng Thẩm Kình cơ bản đã thăm dò được cô thích cái gì, anh hỏi cái này cũng không trông cậy vào câu trả lời của cô, mà chỉ thích trêu chọc cô. Mặc kệ cô lệch đầu đi đâu, thì anh cũng đều đuổi theo lỗ tai cô, Khương Đường né mấy lần, dần dần ý thức được có gì đó không đúng, cô cau mày thúc giục anh: “Anh nhanh lên một chút được không vậy?”

Anh cứ nhai kỹ nuốt chậm như vậy, thì làm gì có chuyện kết thúc trong nửa tiếng? “Thích không?” Thẩm Kình cố ý hỏi xấu xa.

Khương Đường trừng anh, Thẩm Kình cười nhẹ, ngay sau đó phát điên lên. Khương Đường không nhịn được che miệng, đầu óc quay cuồng, liên tục đánh anh, cuối cùng Thẩm Kình cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Sau khi kết thúc, Thẩm Kình nằm trên người cô không muốn dậy, tính khí cô cứng rắn nhưng thân thể lại rất mềm, nằm trên người cô có cảm giác rất thoải mái.

“Nhanh lên một chút.” Khương Đường đẩy bả vai anh.

Thẩm Kình cũng không chịu đi, còn nói năng rất hùng hồn, “Tám giờ sáng em mới đi làm, dì em cũng đâu thể dậy sớm như vậy chứ? Anh nằm một chút nữa thôi.”

“Anh có đi hay là không?” Anh ăn xong rồi thì quên luôn lời hứa, trong lòng Khương Đường tức giận, dùng sức nhéo eo anh. Thẩm Kình gào khóc thất thanh ở trong cổ họng, cô đâu có một chút xíu dịu dàng nào, lại còn xuống thẳng tay, anh không có cách nào khác, không cam tâm tình nguyện bò xuống, giơ tay lên tủ đầu giường kéo mấy miếng khăn giấy.

Anh rút ra. Dùng khăn giấy lau soàn soạt soàn soạt, Khương Đường không biết là cô quá bắt bẻ hay là do Thẩm Kình muốn nghe cô mắng, cô tức giận cho anh một quyền: “Anh làm nhẹ chút được không? Đừng có làm ồn đến Đóa Nhi.”

Thẩm Kình uất ức, anh đưa cho cô mấy tờ khăn giấy, vừa đối mắt với cô vừa dọn dẹp, nhỏ giọng tố cáo: “Khương Đường, em đúng là khinh người mà, ăn no rồi thì lập tức thay đổi thái độ, không để cho anh qua đêm ở đây lại còn vừa đánh vừa mắng anh nữa, anh nói cho em biết, đừng tưởng anh đối xử tốt với em thì em muốn làm gì anh cũng được nhé.”

“Vậy thì anh cũng làm lại đi.” Khương Đường lười nghe anh khoa trương, kéo chăn đưa lưng về phía anh nằm.

Thẩm Kình vén chăn lên rồi chui vào, ôm chặt lấy cô, cười hắc hắc ở bên tai cô: “Anh chỉ biết phục vụ một mình em thôi.”

“Được rồi, đi nhanh đi.” Khương Đường bất đắc dĩ nói.

“Không muốn đi.” Thẩm Kình xoay người cô lại, nhẹ nhàng hôn lên má cô, “Toàn bộ con người anh đã ở lại trên người em rồi.”

Khóe miệng Khương Đường nhếch lên, đang định thầm cho phép anh nằm lại thêm mấy phút nữa, thì sau lưng Thẩm Kình truyền đến tiếng trẻ con non nớt. Trong lòng Khương Đường căng thẳng, Thẩm Kình ngẩn người, ngay lập tức xoay người nhào tới coi Đóa Nhi, Khương Đường giận đến mức muốn cho anh một cước, Đóa Nhi có thể chỉ là trở mình, không ai lên tiếng thì con bé sẽ ngủ lại, nhưng Thẩm Kình lại gây ra tiếng động lớn như vậy………

“Đóa Nhi dậy rồi sao?” Thẩm Kình thấy con gái mở to hai mắt, ngoan ngoãn nằm trên cái gối nhỏ, lần đầu tiên anh thấy bộ dáng con gái thức dậy khiến anh không khỏi cười một cái, đưa tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của con gái: “Muốn ba bế hay không nè?”

Đóa Nhi mờ mịt nhìn anh, nháy nháy mắt, đột nhiên khuôn mặt nhăn lại, đầu nghiêng về một bên, há miệng như sắp khóc.

“Đóa Nhi ngoan, mẹ đây mẹ đây.” Khương Đường nhanh chóng mặc áo ngủ rồi đi tới, ý bảo không cho Thẩm Kình nói chuyện, cô khom lưng, thuần thục bế con gái: “Mẹ đây, Đóa Nhi ngoan.”

Giọng nói cực kỳ dịu dàng.

Đóa Nhi nghe thấy giọng mẹ, cảm nhận được mẹ ôm, khuôn mặt của tiểu nha đầu lập tức vui vẻ trở lại, mắt mở to không chớp nhìn mẹ chằm chằm. Khương Đường nhìn thấy hai mắt của con gái ngấn nước, hiểu con gái đã hoàn toàn tỉnh, cam chịu số phận bế con gái ra ngoài, sau lại nằm laaij trên giường, sai bảo tên đầu sỏ Thẩm Kình đi pha sữa. Bình thường sáu giờ tiểu nha đầu mới thức dậy, bây giờ dậy trước một tiếng, ngủ tiếp cũng không được nữa.

Thẩm Kình mở đèn bàn, anh pha sữa xong rồi nhanh chóng cầm bình sữa đến ngồi bên cạnh Khương Đường, anh cúi đầu trêu chọc con gái: “Đóa Nhi nhìn nè, ba cho con ăn nè.”

Bây giờ trong mắt của Đóa Nhi chỉ có bình sữa, tiểu nha đầu giơ hai tay nhỏ bé lên muốn ăn.

Thẩm Kình lúc này giống như trong phim đang ở bên cạnh lão phật gia, vô cùng thành kính đưa bình sữa cho con gái. Đóa Nhi dựa vào mẹ, đôi tay ôm bình sữa tu ừng ực ừng ực….., mắt to nhìn người đàn ông ở đối diện tò mò, đương nhiên đã quên tối hôm qua chơi đùa vui vẻ như thế nào, lại không hiểu tại sao lại có người đàn ông này trong nhà.

Thẩm Kình ngồi xếp bằng, nhìn con gái đang uống sữa một cách say sưa.

Khương Đường lặng lẽ chọt anh, sử dụng ánh mắt ý bảo anh mau về đi.

Thẩm Kình nhìn điện thoại di động một chút, đã năm giờ rưỡi rồi, anh thở dài, đứng lên mặc quần áo vào, trước khi đi còn quay đầu lại ôm một tia hy vọng, hy vọng tiểu nha đầu sẽ giống như tối hôm qua khóc lóc muốn anh ở lại. Đáng tiếc Đóa Nhi vừa mới ngủ dậy, hôm nay hoàn toàn thấy anh xa lạ, tiểu nha đầu tựa vào trong ngực mẹ, mặc dù ánh mắt dõi theo ba, nhưng không giữ ba lại, cái miệng nhỏ còn bận ăn.

Thẩm Kình không có lý do gì để ở lại nữa. Anh mở cửa, từ từ thò đầu ra, xác định phòng ngủ bên kia không có động tĩnh gì, lúc này mới cẩn thận đóng cửa, nhẹ chân nhẹ tay đi ra.

Khương Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc cô vừa nhìn quanh một vòng phòng ngủ, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác lạnh lẽo.

“Đóa Nhi thích ba không?” Khương Đường cúi đầu, nhìn con gái cười hỏi.

Đóa Nhi ngó ngó mẹ, nghe không hiểu, lại tiếp tục ăn.

Khương Đường bật cười, sờ sờ mái tóc của con gái: “Nha đầu không có lương tâm, ba rất yêu con đó.”

Thẩm Kình quả thật rất thích con gái, không phải vì Đóa Nhi là máu mủ của anh mà anh thích, sau khi anh biết được Đóa Nhi là con anh thì anh càng coi trọng con bé như sinh mệnh của bản thân vậy, vì vậy anh ở dưới lầu nóng hết tim gan đợi đến sáu giờ rưỡi mới nhắn tin cho Khương Đường, hỏi có thể lên lầu không. Tối hôm qua Khương Thục Lan nhiệt tình mởi anh tới ăn sáng, Thẩm Kình danh chính ngôn thuận lên lầu được.

Khương Thục Lan đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng, Khương Đường nhắn tin trả lời xong, chưa đầy một phút thì chuông cửa đã vang lên rồi.

Khương Đường bế con gái ra mở cửa, lại nghe ở bên ngoài có giọng nói, nên cô tạm thời không mở cửa ra.

Ở ngoài cửa, Tiêu Hàng mặc một bộ quần áo thể thao đi chạy bộ vào sáng sớm, vừa mở cửa đã thấy Thẩm Kình đứng ở bên ngoài, ngạc nhiên đến quên cả chào hỏi.

“Tiêu Hàng, đã lâu không gặp, tôi lên ăn sáng, cậu đi tập luyện buổi sáng sao?” So với Tiêu Hàng đang rất thận trọng, thì Thẩm Kình lại nở nụ cười rất tươi, giọng nói hết sức phấn khởi, nói xong còn vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Hàng: “Ồ, cơ bắp. Cũng không tệ, có cơ hội chúng ta sẽ tập thể dục cùng nhau.”

Tiêu Hàng cực kỳ ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng được, lắp bắp nói: “Vâng, tổng giám đốc Thẩm vào đi, tôi đi trước đây.”

“Cậu ăn sáng ở nhà hay ăn ở bên ngoài?” Thẩm Kình thuận miệng hỏi.

Tiêu Hàng vẫn còn chưa thích ứng được với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, theo bản năng nói: “Ăn ở bên ngoài.”

Thẩm Kình cười thân thiết: “Đồ ăn ở bên ngoài không sạch sẽ, về sớm một chút, tôi nói dì làm nhiều đồ ăn sáng hơn một chút, cậu về ăn chung với mọi người đi, đông người thì vui hơn mà.”

Tiêu Hàng nghe xong, không kìm hãm được quay đầu lại nhìn cánh cửa nhà họ Khương, trong mắt đột nhiên nổi lên khát vọng mà chỉ có đàn ông mới hiểu. Thẩm Kình giả vờ như không nhìn ra, phất tay một cái ý bảo kêu anh ta đi nhanh về nhanh, sau đó làm bộ nhấn chuông cửa. Tiêu Hàng vốn định khách khí từ chối, lại lo lắng Khương Thục Lan ra mở cửa, do dự mấy giây, rồi nhìn Thẩm Kình gật đầu một cái, sau đó đi nhanh về phía thang máy.

“Có lòng tốt mời người khác ăn sáng luôn đấy?” Thẩm Kình đi vào, Khương Đường đóng cửa lại, nghi ngờ hỏi.

Thẩm Kình vỗ tay đòi bế Đóa Nhi, Đóa Nhi nghiêng đầu tránh, Thẩm Kình thất vọng đứng thẳng người lên, lúc này mới cười giải thích cho Khương Đường: “Anh ngồi xe của Thẩm Tố đến đây, tí nữa đi nhờ xe của Tiêu Hàng, ngồi xe chung với em lỡ như gặp chuyện gì thì sao.”

Khương Đường cũng biết anh không có tốt bụng đến như vậy, hất cầm về phía nhà bếp, ý kêu anh đi chào hỏi dì.

Thẩm Kình cười, vừa cởi áo khoác vừa nhìn cô khoe khoang: “Sang nay anh sẽ bộc lộ tài năng cho em thấy.”

Khương Đường xùy một tiếng, ôm con gái đến ghế salon ngồi chơi, bây giờ cô chỉ có thời gian sáng sớm và tối muộn mới ở nhà, nên cô cực kỳ quý trọng thời gian ở chung với con gái. Mười mấy phút sau, Tiêu Hàng gõ cửa, gò má trắng nõn sau khi chạy bộ xong thì ửng hồng, trẻ tuổi anh tuấn, trong nụ cười tươi mang theo vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt.

Trên bàn cơm, Khương Đường quan sát Khương Thục Lan, phát hiện dì cô hoàn toàn xem cậu ta là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp sống sát vách, hoàn toàn không có một chút cử chỉ nào như người đang được theo đuổi, khiến cô không khỏi than thờ trong lòng. Không thể trông cậy vào dì suy nghĩ thông suốt được, còn Tiêu Hàng thì chưa đủ chủ động, thật khiến cho người ta phải sốt ruột mà.

“Tiêu Hàng, cậu đẹp trai như vậy nhất định đã có bạn gái rồi đúng không?” Khương Đường quan sát dì, Thẩm Kình vẫn nhìn cô chằm chằm từ lúc đầu đến giờ, anh đoán ra được tâm tư của Khương Đường, nên cười hỏi Tiêu Hàng.

Tiêu Hàng nghe xong ho sặc sụa, nghiêng đầu ra chỗ khác ho khan, lúc quay lại thì khuôn mặt đã đỏ như gấc, nhìn Khương Thục Lan một cái rồi vội vàng giải thích: “Không có, công việc quá bận rộn, không có thời gian để yêu đương.”

Thẩm Kình làm ra vẻ như hứng thú với đề tài tình yêu này, anh đút cho con gái nửa muỗng cháo, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Chẳng lẽ lúc đi học cũng chưa từng yêu đương sao?”

Tiêu Hàng tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, trêu ghẹo nói: “Học viện của tôi sói nhiều hơn thịt, chưa làm gì thì thịt đã bị người khác tha đi rồi.”

“Vậy cậu thích mẫu con gái như thế nào?” Thẩm Kình múc cháo một lần nữa, tùy ý nói: “Bên cạnh Khương Đường có rất nhiều người đẹp, nói cô ấy giới thiệu cho cậu mấy người.”

Tiêu Hàng chuyển sang nhìn Khương Đường.

Khương Đường cười thân thiện.

Tâm trạng Tiêu Hàng trùng xuống, Khương Thục Lan rất đơn thuần, Khương Đường và Thẩm Kình đều là người có kinh nghiệm sống nhiều, chẳng lẽ hai người nhìn ra được cậu ta có ý đồ với Khương Thục Lan, hơn nữa lại không tán thành chuyện cậu ta theo đuổi Khương Thục Lan, cho nên mới dùng cách này để khuyên cậu ta buông tay sao?

Tiêu Hàng vừa nghĩ như vậy, cậu ta lập tức mất hứng, tâm lý cũng có chống đối với Thẩm Kình, trả lời qua loa lấy lệ: “Không có tiêu chuẩn cụ thể, tùy duyên phận thôi.”

Thẩm Kình còn muốn hỏi nữa, Đóa Nhi nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay ba, bởi vì ba đút cho tiểu nha đầu chậm quá, cho nên kêu a a mấy tiếng, bàn tay mập mập đập đập đùi ba thúc giục. Thẩm Kình lập tức nhớ ra, cúi đầu cười híp mắt đút con gái ăn, cho đến khi Tiêu Hàng muốn đi, anh mới nhớ đến chuyện chính, ho khan một cái: “Cái đó, Tiêu hàng, xe của tôi bị hư, lát nữa tôi đi nhờ xe cậu có được không?”

Tiêu Hàng nghe vậy, mặt mũi đột nhiên trắng bệch, khuyên ngăn cậu ta ở đây còn chưa đủ, bây giờ Thẩm Kình còn muốn nói chuyện riêng với cậu ta nữa sao?

Tiêu Hàng không muốn nghe Thẩm Kình nói, nhưng lại không tìm được lý do để cự tuyệt, nặng nề gật đầu một cái, rồi đi về nhà.

Thẩm Kình cho Đóa Nhi ăn xong rồi qua nhà cậu ta.

Khương Đường còn nửa tiếng nữa mới đi, nên cô tập trung chơi với con gái. Bây giờ Đóa Nhi đã hiểu chuyện hơn, biết mẹ đi, Đóa Nhi cũng không khóc như trước nữa, hôn mẹ xong, sau đó ngoan ngoãn trở lại trong ngực của bà ngoại, đưa mắt nhìn mẹ vào thang máy. Cửa thang máy đóng, Đóa Nhi nháy nháy mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ buồn buồn.

“Đóa Nhi ngoan, giúp bà ngoại dọn dẹp phòng nhé.” Khương Thục Lan cười vui vẻ với tiểu nha đầu, rồi quay trở về nhà.

Khương Thục Lan để Đóa Nhi vào trong xe em bé, sau đó bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ của cháu gái, sắp xếp giường nệm xong xuôi, bà định mang sữa bột cất đi, thì thấy bột sữa rơi vãi trên bàn. Lau xong cái bàn, bà tùy ý nhìn về phía thùng rác, thấy thùng rác đầy thì thu gom lại, không ngờ lại phát hiện trong thùng rác có một cái bao nhỏ bị xé rách……..

Cho dù Khương Thục Lan có đơn thuần như thế nào đi chăng nữa, thì bà cũng biết đó là cái gì.

Khương Thục Lan ngơ ngác nhìn chằm chằm thùng rác, khuôn mặt từ từ nóng lên, sau đó nhanh chóng đỏ hết cả khuôn mặt.

Hai đứa bé này, cần gì phải làm như vậy chứ? Bà đâu có ngăn cản gì đâu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện