Editor: Phong Lữ

Có những người đáng sợ là thế, hại người là thế nhưng một khi đã từng trải qua có thể sẽ không bao giờ tìm được người nào để thay thế nữa.

***

Trước kia, cho dù có cãi nhau điên cuồng cỡ nào, nhưng cuối cùng vẫn không đến bước này.

Chử Đồng nắm chặt ống nghe, Giản Trì Hoài cũng đang chờ đáp án của cô.

Dù cô nói đáng hay không đáng đều không được.

Chử Đồng chỉ có thể lảng tránh: “Em không biết là đáng giá hay không, nhưng em muốn gặp chị em, bây giờ trong đầu em không có thể suy nghĩ được nhiều như vậy, anh có hiểu thế nào là cảm giác đau khổ khi biết rõ ràng người thân còn sống, lại không có cách nào gặp không?”

“Được, nếu em muốn gặp, anh cho em gặp.”

“Thật sao?”

Giọng nói nặng nề của Giản Trì Hoài truyền đến tai Chử Đồng: “Nếu muốn dẫn cô ấy về, anh cũng không để ý.”

Chử Đồng tưởng chừng như chính bản thân mình nghe lầm: “Được, vậy khi nào?”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng ngắt máy không cho cô nói gì thêm.

Chử Đồng alo hai tiếng, áp sát điện thoại vào bên tai, bên trong vẫn là tiếng tút tút, anh đã thực sự ngắt máy rồi.

Giản Trì Hoài đứng trên ban công, cuộc gọi này anh chưa hề chuẩn bị tâm lý. Anh cũng ôm hy vọng, muốn nghe ý kiến của Chử Đồng một chút. Khi anh hỏi cô có đáng hay không, chí ít cô cũng có thể nhớ lại hay suy nghĩ về cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là cô có hạnh phúc hay tổn thương nhiều hơn? Bỏ lại sau lưng mục đích giao dịch không thuần khiết ban đầu, trong thời gian đó anh và cô cũng không có sai lầm nào.

Nhưng trong lòng cô chỉ có Chử Nguyệt Tinh, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh.

Chử Đồng ngồi trên sô pha, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng mở cửa, Chử Cát Bằng mang theo hai cái túi đi vào, trông thấy cô có chút giật mình: “Đồng Đồng, sao con lại đến đây?”

Chử Đồng không nói lời nào, đứng lên sau đó trở về phòng. Cô nghe thấy Chử Cát Bằng hỏi phía sau lưng: “Có chuyện gì xảy ra rồi?”

Lý Tịnh Hương ngăn ông lại: “Đừng nói nữa, Trì Hoài vừa gọi điện tới, hình như có chuyện rồi, Chử Đồng nói muốn ở lại đây...”

Chử Đồng đi đến phòng ngủ, quay lại đứng ở cửa: “Sau này con cũng không trở về đó, con không có nhà.”

Nói xong cô đóng cửa phòng lại, khóa trái.

Hai vợ chồng nhà họ Chử nghe xong đưa mắt nhìn nhau, Chử Cát Bằng thoáng chốc nổi nóng: “Cái gì gọi là không quay về? Con nói rõ cho ba.”

Lý Tịnh Hương ngăn ông lại: “Đừng nói nữa, ông cứ để Đồng Đồng yên tĩnh đi, chuyện đã ồn ào đến như vậy, trong lòng nó còn khó chịu hơn so với chúng ta.”

Chử Đồng nằm trên giường bịt hai lỗ tai lại, trong phòng không có người ở, cho nên ngay cả mền cũng không có. Cô mở hai mắt nhìn trần nhà chằm chằm, bên tai còn loáng thoáng nghe được tiếng tranh cãi ngoài cửa, có lẽ đây không phải là tranh cãi, mà là đang mắng cô không biết tự lượng sức mình.

Đến giờ cơm chiều, Lý Tịnh Hương đến gõ cửa, Chử Đồng không cảm thấy đói, cô cũng không muốn ra ngoài đối mặt với bố mẹ. Dựa vào tính tình của ba cô, dám chắc trong bữa ăn sẽ mắng cô một hồi. Thực ra cô cũng không làm gì sai, Tưởng Linh Thục đã nói rõ ràng như vậy, đúng là cô không được về Bán Đảo Hào Môn nữa, cô chỉ có thể trở về đây, có gì sai sao?

Chử Cát Bằng thấy cô không chịu đi ra, cũng mặc kệ cô. Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Lý Tịnh Hương lại đến gõ cửa phòng.

“Đồng Đồng à, mẹ có hâm cơm cho con trong nồi cơm điện, lúc nào đói bụng, nhớ phải ăn đấy.”

“Con biết rồi.” Chử Đồng đứng dậy đến ngồi trước cửa sổ, bên trong tiểu khu yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng bước chân của hàng xóm, từng bước chân đang trên đường trở về nhà. Chử Đồng nhìn đến ngây người, cô không quen sống ở đây. Trong đầu chỉ nghĩ đến Bán Đảo Hào Môn, người ở nơi ấy, chiếc giường ấy, hơi thở ấy, tựa như một đôi tay vô hình, gắt gao siết lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, khiến cô không tài nào hít thở được.

Chử Đồng không có cách nào hồi tưởng đến những chuyện đã xảy ra, trong đầu ngây ngô nhồi nhét đủ thứ chuyện. Ngoài cửa sổ truyền đến một hồi tiếng động lớn, cô bật người dậy, hai tay chống ở mép bàn, sau khi mở cửa sổ ra nhoài nửa người ra bên ngoài quan sát.

Cô đang mong chờ điều gì?

Có phải cô đang mong chờ sẽ có người đợi cô ở bụi cây dành dành kia hay không?

Cô lại đang nghĩ đi đâu vậy?

Nhìn xuống khoảng sân dưới lầu không một bóng người, ngoài những bóng cây đang đan chéo vào nhau, có ai đứng đó sao?

Bỗng nhiên Chử Đồng ngây ra tại chỗ, lồng ngực rõ ràng đau đớn như bị ai xé toạc ra. Cô chống tay trên mép bàn học, đau đến nửa người rạp xuống, đầu cũng cúi thấp xuống, tầm nhìn từ lâu đã lẫn lộn mơ hồ, đôi mắt ngân ngấn lệ cũng không kiểm soát được, từng giọt từng giọt rơi trên mặt bàn.

Cô nghĩ, cô sẽ không còn được gặp lại bóng dáng đó, một người hay mặc một bộ âu phục màu đen, mang tất cả những gì tốt đẹp nhất tới cho cô.

Có những người đáng sợ là thế, hại người là thế nhưng một khi đã từng trải qua có thể sẽ không bao giờ tìm được người nào để thay thế nữa.

Hiện tại cô chưa thể cảm nhận được sâu sắc như thế, chỉ cảm thấy buồn trong lòng. Đêm đầu tiên chia cách đã đau đớn như cứa da cứa thịt, vậy còn bao ngày bao đêm sau này thì sao?

Hai bàn tay nắm chặt của cô buông lỏng, yếu ớt đi về phía bên cạnh ngồi xuống, bây giờ nghĩ đến mới biết được ngày đó khi Giản Trì Hoài đến đón cô, anh đứng chờ cô dưới tán cây cổ thụ, mặc dù cô rất bực dọc, nhưng so với lúc này, nhất định là chuyện ấy rất hạnh phúc?

Chử Đồng gối đầu lên mép bàn, cô sợ nhất đêm tối, dù có ngọn đèn nên làm việc cũng thuận tiện nhưng lại quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức những chuyện từ lâu đã ẩn sâu trong lòng nay lại lũ lượt kéo đến.

Cô thực sự không tưởng tượng ra, sau này phải làm thế nào?

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tịnh Hương thức dậy, đến trước gõ cửa phòng Chử Đồng nhưng không có ai trả lời, bà cho rằng cô vẫn còn ngủ.

Đi đến phòng ăn, trông thấy trên bàn đã bày sẵn bát đũa, Lý Tịnh Hương vừa đi vừa nhìn, một bát mỳ khoai tây xào ớt, một đĩa dưa muối đặt giữa bàn ăn. Bà đi vào trong nhà bếp, trông thấy nồi cơm điện vẫn còn hâm cháo trắng. Bà thở dài, lấy một chén rồi đi ra ngoài.

---

Dịch Sưu

Chử Đồng lái xe vào công ty, dọc đường không trông thấy người nào, bây giờ còn sớm, cách thời gian đi làm còn hơn nửa giờ đồng hồ. Đi tới chỗ của mình trong phòng làm việc, trong đầu còn nghĩ muốn đem theo máy ảnh ra ngoài săn tin tức, như vậy trong lòng sẽ thoài mái thêm đôi chút, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là thông báo được dán lên hành lang. Cô tiến lên nhìn, thái độ cũng không tỏ ra hoảng hốt, cho dù cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý, cô khẽ thở dài, siết chặt chiếc máy ảnh trong tay.

Cô có thể hiểu cảm giác của Tần Tần khi cô ấy bị cho thôi việc, chẳng qua là chuyện này xảy ra quá bất ngờ, ngay cả nơi làm việc cũng không cho cô.

Chử Đồng cũng không do dự, đi nhanh vào trong phòng làm việc, bên trong cũng không có ai, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi nhân lúc đồng nghiệp còn chưa tới.

Ra khỏi cánh cổng của công ty, cô mới biết bản thân mình không còn nơi nào để đi.

Chử Đồng ôm đồ trong tay đi xuống quán KFC dưới lầu ngồi, vừa cầm chén sữa đậu nành mua được trong tay thì Giản Trì Hoài đã gọi điện tới.

Ý tứ của anh, muốn sau vài ngày sẽ dẫn Chử Đồng đi gặp Chử Nguyệt Tinh, dù sao cũng phải chờ tin tức của Giản Lệ Đề bên này lắng xuống. Chử Đồng chỉ có thể đồng ý, hai người cũng không nhiều lời, trực tiếp ngắt điện thoại.

Chử Đồng chỉ ngồi ở quán KFC trong chốc lát, rồi lại ôm đồ đạc về nhà.

Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương còn chưa ra cửa hàng, trông thấy Chử Đồng ôm một thùng giấy trở về đều ngẩn ra. Lý Tịnh Hương nhìn đồng hồ treo tường, sau đó hỏi: “Đồng Đồng à, con không cần phải đi làm sao?”

“Con bị sa thải rồi.” Cô đáp qua loa.

“Cái gì?” Chử Cát Bằng cảm thấy không có khả năng: “Công ty là của Trì Hoài, ai dám sa thải con?”

“Anh ấy muốn là được.” Chử Đồng đem đồ đạc đặt lên bàn trà, Chử Cát Bằng đuổi theo phía sau: “Rốt cục hai đứa muốn ồn ào đến khi nào, vì sao ngay cả việc làm cũng mất?”

“Ba, con biết mọi người cũng nghi ngờ tin tức ngày hôm đó là do con viết, nhưng con nói rồi, không liên quan đến con. Thực ra nhà họ Giản cũng nghĩ như vậy, Giản Trì Hoài đã đồng ý thả chị con, chỉ có điều, anh ấy đã cho chúng ta thứ gì thì cũng sẽ lấy lại thứ đó.”

“Không thể nào.” Chử Cát Bằng nói chắc như đinh đóng cột: “Cái gì gọi là lấy lại thứ đó?”

Lý Tịnh Hương đứng bên cạnh, vẻ mặt mơ hồ khó hiểu: “Mẹ đã từng nói, chuyện của Tinh Tinh từ từ tính tiếp, sau này hãy bàn, ngộ nhỡ họ...”

“Không phải căn nhà chúng ta đang ở cũng sẽ lấy lại chứ?” Chử Cát Bằng không khỏi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Tốt lắm, nếu đã nói như vậy, nói bọn họ đem quả thận của Tinh Tinh trả lại đây, ba cũng không cần căn nhà này, ba sẽ dọn về sống với ông bà.”

Chử Đồng nghe vậy, bỗng nhiên nổi nóng: “Ba, có thể đừng nói như vậy hay không? Ba thực sự xem chị là đồ vật để mua bán hay sao?”

“Nếu nhà họ Giản dám làm như vậy, ba cũng không sợ, ba sẽ đến đài truyền hình...”

Chử Đồng ôm lấy cái hộp trên bàn đi vào trong phòng. Trong lòng cô cũng không dễ chịu gì, nhưng Chử Cát Bằng nói rất đúng, nhà họ Giản có thể trả lại quả thận cho chị cô sao?

Ở trong nhà vài ngày, cuối cùng Chử Đồng cũng nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài. Hai người hẹn địa điểm gặp mặt. Chử Đồng ngồi trên xe cùng người đàn ông, cô liếc nhìn anh, chiếc áo khoác của Giản Trì Hoài ném trên ghế ngồi phía sau, chiếc áo lông màu lam cũng thâm trầm như chủ nhân của nó. Chử Đồng thắt dây an toàn, nhìn thẳng về phía trước.

Cả hai người cũng không nói gì, xe chạy được khoảng một giờ, lúc này mới đến chỗ ở của Chử Nguyệt Tinh.

Chiếc xe vừa dừng lại, Chử Đồng đã nhanh chóng mở cửa bước xuống. Đi vào phòng khách, người giúp việc trông thấy hai người đi vào, bỏ cái giỏ đựng trái cây trong tay xuống: “Ông chủ.”

Chử Đồng vượt lên trước hỏi: “Chị của tôi đâu?”

“Cô Chử ở trên lầu.”

Chử Đồng bước nhanh lên lầu, người giúp việc theo sát phía sau, đi đến lầu hai, người giúp việc đi lên trước dẫn hai người đi qua một hành lang. Đến trước cửa một căn phòng, móc ra một cái chìa khóa từ trong túi. Chử Đồng thấy vậy không nhịn được hỏi: “Tại sao cô lại giam giữ chị tôi.”

“Hai ngày nay cô Chử mơ hồ hỗn loạn, vẫn còn muốn đánh người.”

Người giúp việc không dám nhìn khuôn mặt của Giản Trì Hoài, vẫn là chột dạ, cô không nghĩ tới ngày hôm nay họ lại đến đây. Chử Nguyệt Tinh đã bị nhốt vài ngày, như vậy họ mới bớt lo, chỉ cần lo tốt ngày ba bữa cơm, còn lại thời gian khác họ có thể đi đây đi đó.

Sau khi cánh cửa được mở ra, Chử Đồng đẩy người giúp việc ra, đi vào trong phòng, không có một bóng người, Chử Đồng tìm xung quanh: “Người đâu?”

Người giúp việc ấp úng không nói được lời nào. Giản Trì Hoài thấy cánh cửa toilet khép hờ, Chử Đồng đi đến, đẩy cửa ra thì trông thấy Chử Nguyệt Tinh ngồi xổm dưới đất, không biết đang làm gì.

“Chị?”

Chử Nguyệt Tinh ngẩng đầu, trong tay là bột giặt và quá nửa quần áo cùng vật dụng hằng ngày, ánh mắt của cô lướt qua Chử Đồng rơi xuống trên người Giản Trì Hoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn ủ dột bỗng nở một nụ cười, cô đứng lên, hai tay lo lắng không ngừng lau chùi trên người: “Anh đến rồi!”

Giản Trì Hoài lùi ra phía sau một bước, nhìn về phía người giúp việc: “Tôi cho các người qua đây, để làm cái gì?”

Chử Nguyệt Tinh bước nhanh tới: “Anh đừng trách cô ấy, là em cảm thấy buồn chán vô vị, không giặt quần áo, em cũng không biết bản thân mình có thể làm việc gì.”

Người giúp việc cúi rạp đầu xuống, một chữ cũng không dám nói.

Chử Đồng bước lên kéo cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: “Chị, em đưa chị về nhà.”

Chử Nguyệt Tinh nhìn cô một chút: “Về nhà?”

“Ừm, về nhà.”

Tầm mắt Chử Nguyệt Tinh lại di chuyển về phía Giản Trì Hoài, cổ họng khẽ chuyển động, tựa như có rất nhiều lời muốn nói. Giản Trì Hoài đi tới ngồi trên sô pha, không gian nơi này thực sự rất rộng rãi, hướng cũng rất tốt, chỉ có điều người bình thường bị nhốt như vậy cũng sẽ phát rồ huống hồ là Chử Nguyệt Tinh?

Chử Nguyệt Tinh đi ra ngoài, trông thấy bóng dáng Giản Trì Hoài, cô đi lên trước, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, sau đó áp mặt dán vào lưng anh: “Em rất nhớ anh.”

Cảnh tượng này diễn ra ngay trước mắt Chử Đồng, giống như trăm nghìn mũi kim đâm vào trong mắt cô. Người giúp việc bên cạnh cố giấu nụ cười có chút hả hê, Giản Trì Hoài gỡ hai tay Chử Nguyệt Tinh ra, ánh mắt rơi trên người Chử Đồng: “Em cảm thấy tình trạng của cô ấy như vậy thích hợp rời khỏi đây sao?”

Chử Nguyệt Tinh đứng bên cạnh Giản Trì Hoài, trên mặt không được che giấu nét khổ sở, hai viền mắt ngân ngấn lệ: “Bao nhiêu lâu anh mới đến thăm em một lần, bao lâu rồi em mới có thể trông mong anh đến thăm một lần?”

“Chử Nguyệt Tinh, cô tỉnh lại đi!” Nét mặt Giản Trì Hoài vẫn không thay đổi.

“Em đang rất tỉnh táo.” Chử Nguyệt Tinh mặc áo lông màu trắng, cổ cao, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra càng thêm trắng nõn. Bên dưới làn váy là đôi chân dài mảnh khảnh, cô bước lên, nép mình vào lồng ngực người đàn ông, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh: “Anh không biết em rất nhớ anh, mỗi đêm em đều muốn khóc, em không muốn ai khác, chỉ một mình anh thôi.”

Giản Trì Hoài đứng im không chút phản ứng, hai tay buông thõng hai bên người. Chử Nguyệt Tinh càng ôm chặt hơn, nước mắt chảy càng nhiều, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Vì sao lại mang em đến nơi này? Anh không muốn em bị người khác tìm thấy, em có thể trốn đi, nhưng chỗ hoa tường vi kia là anh trồng cho em, em có thể trở lại chỗ đó không?”

Khóe môi Giản Trì Hoài có chút hứng thú khẽ nhếch lên, nét mặt không rõ là vui hay tức giận, anh chăm chú nhìn Chử Đồng ở phía đối diện, nhưng giọng nói lại hướng về phía Chử Nguyệt Tinh: “Vậy nếu bây giờ tôi muốn cô ở bên cạnh tôi, cô có chịu đi cùng tôi?”

Chử Nguyệt Tinh gật đầu: “Em đồng ý.”

“Kể cả muốn nhốt cô một đời? Ngay cả gia đình cô cũng không được gặp.”

“Em đồng ý.”

Chử Đồng không kịp ngăn cản, Chử Nguyệt Tinh cũng đã nói ra hết, ngay sau đó cô còn nói thêm: “Người nhà của em đối với em mà nói, một chút ký ức cũng không có, mỗi lần gặp em mẹ em đều khóc, nếu không gặp mặt sẽ tốt hơn, em sẽ không có việc gì.”

Hai tay Giản Trì Hoài đặt trên đầu vai Chử Nguyệt Tinh, Chử Nguyệt Tinh không muốn buông ra, khẽ dụi đầu trong ngực anh: “Đừng đẩy em ra.”

Lòng Chử Đồng đau như dao cắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô muốn khóc cũng khóc không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Giản Trì Hoài dường như đang chậm rãi lăng trì cô, anh giơ tay lên khẽ xoa đầu Chử Nguyệt Tinh: “Cô thật vâng lời.”

“Ừm.” Chử Nguyệt Tinh mỉm cười, tâm tình thoải mái không ít: “Anh nói cái gì, em cũng đều nghe theo.”

Vành mắt Chử Đồng phiếm hồng, ngón tay gắt gao bấu chặt vào đùi đau buốt, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời quên đi cảm giác đau đớn này.

Giản Trì Hoài thấy cô như vậy trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, ánh mắt anh vẫn dõi theo Chử Đồng chưa từng rời đi, nhưng lại nghe được nội tâm mình vỡ vụn rõ ràng, không thể thở nổi.

Giản Trì Hoài thô bạo đẩy Chử Nguyệt Tinh ra, cô ấy bị dọa đến nỗi giật nảy mình, hai tay vẫn giữ động tác ôm anh. Giản Trì Hoài bước về phía trước, nói với Chử Đồng: “Nếu em muốn mang cô ấy đi, hôm nay có thể.”

Nói xong lời này anh bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Chử Đồng chắn trước mặt Chử Nguyệt Tinh: “Chị nói chuyện với em được không?”

Chử Nguyệt Tinh nhìn cô, sau đó xoay người trở lại giường ngồi vào chỗ của mình, Chử Đồng đi theo phía sau.

“Anh ấy nói, chị cũng nghe thấy đó, em vẫn luôn luôn muốn đưa chị về nhà, muốn gia đình chúng ta đoàn tụ. Nhưng nhìn chị thế này em rất khó chịu, em biết chị cũng có suy nghĩ của mình, em cũng tôn trọng chị. Nếu chị thực sự không muốn đi, em cũng không còn cách nào...”

Chử Nguyệt Tinh nhìn chằm chằm tay của mình, Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh cô: “Chị, em cãi nhau với Giản Trì Hoài, cũng không muốn trông thấy chị bị giam giữ như vậy, mỗi ngày chỉ ở trong căn phòng nhỏ, thế giới bên ngoài cũng không được nhìn thấy.”

“Được, chúng ta đi.” Chử Nguyệt Tinh bất ngờ mở miệng.

Chử Đồng giật mình run run, bởi vì cô hoàn toàn không ngờ tới Chử Nguyệt Tinh sẽ đồng ý ngay như vậy, đáng lẽ, cô đã buông bỏ ý nghĩ khuyên bảo trong đầu.

Cô nhìn chị ngẩng đầu nói với cô: “Cô nói đúng, nếu còn như vậy tôi sẽ phát điên mất, hơn nữa, khi tôi rời khỏi đây, cũng có thể gặp anh ấy, đúng không? Tôi muốn về nhà, tôi không muốn cô đơn một mình.”

Chử Đồng nghe vậy, nét mặt chứa ý cười: “Được, vậy chúng ta về nhà.”

“Để tôi thu dọn đồ đạc một chút.” Chử Nguyệt Tinh nói rồi đứng lên, Chử Đồng kéo cô: “Chúng ta không cần thu dọn, về nhà, em sẽ mua cho chị.”

“Không được.” Chử Nguyệt Tinh kiên quyết: “Rất nhiều đồ vật tôi đã quen dùng, tôi muốn mang theo, hơn nữa, mua lại chính là tiêu tiền, đừng như vậy.”

Thực ra có một điểm Chử Nguyệt Tinh vẫn không thay đổi, đó là cô rất tiết kiệm, dù là hiện tại như vậy nhưng vẫn nhớ được.

Hai chị em dọn đồ xong hết thì xuống lầu. Giản Trì Hoài nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi xuống túi lớn túi nhỏ trong tay các cô.

Không giật mình, không tức giận, cũng không có một chút biểu cảm dư thừa nào, người đàn ông này lúc nào cũng ung dung thản nhiên như vậy, chứng tỏ anh ngụy trang rất giỏi.

Chử Nguyệt Tinh đi theo Chử Đồng, hai người bước đến trước mặt người đàn ông, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em phải đi rồi.”

Giản Trì Hoài cầm chìa khóa trên bàn trà: “Em tạm thời để chị gái ở nơi này đi, ba mẹ em cũng vậy, hoàn cảnh hoàn toàn mới, sau này cũng sẽ không ai giam giữ cô ta. Nếu chị em quay về nơi ấy, người xung quanh biết được e rằng không dễ gì chấp nhận, để anh tiễn mọi người đi.”

Chử Đồng nhìn chiếc chìa khóa kia, nói: “Không phải anh nói, nếu muốn thả chị gái em ra, nhà của em cùng mọi thứ đều có quyền lấy lại hay sao?”

“Có quyền lấy lại và có lấy lại hay không là hai việc khác nhau,“ Giản Trì Hoài đan hai tay vào nhau, ánh mắt thờ ơ nhìn Chử Đồng.

“Chỉ là từ nay về sau chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa, em muốn ly hôn, anh không đồng ý, nhưng chúng ta có thể xa nhau.”

Chử Nguyệt Tinh nghe vậy cười cười, cô chỉ nghĩ đơn giản là, Giản Trì Hoài và Chử Đồng xa nhau, cô cũng không phải đau khổ nữa.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện