Chử Đồng chọn một ghế phía sau. Xem ra cô Lâu Mộc Ngôn này thật sự không đơn giản, có thể khiến ông chủ sắp xếp một lần xuất hiện thế này, không phải đã bị sử dụng quy tắc ngầm rồi đấy chứ? Mặc dù ngoài miệng Chử Đồng không thể nói rõ nhưng trong bụng đã khẳng định tới tám, chín phần. Khi nhớ lại hình tượng của Đông Tử, cô còn gần như chắc chắn một trăm phần trăm.

Dịch Sưu, tầng đỉnh.

Giám đốc Hoa đích thân gõ cửa phòng làm việc, Giản Trì Hoài ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Giám đốc Hoa không dám gây ra những tiếng động quá lớn, chỉ dè dặt bước lên: “Tứ ca, buổi họp báo giải tán rồi. Máy ảnh và di động của các nhân viên trong nội bộ Dịch Sưu đã bị giữ lại. Nếu anh cảm thấy vẫn không ổn thì thế này đi, đằng nào cũng ký hợp đồng rồi, hơn nữa Lâu Mộc Ngôn cũng không dám gây chuyện với anh, trừ phi sau này cô ta thật sự không muốn sống trong showbiz nữa.”

Giản Trì Hoài im lặng gối đầu lên lưng ghế, ngón tay gõ nhịp trên tay vịn của ghế.

Giám đốc Hoa thấy vậy bèn nói tiếp: “Để em xuống nói anh có việc phải ra ngoài, phía cô Lâu em sẽ nói đỡ thỏa đáng.”

“Với nhà họ Lâu ở Tây Thành, thứ gì quý giá nhất?” Giản Trì Hoài bất ngờ mở mắt, ánh nhìn dừng lại trên một chiếc bàn cách xa giám đốc Hoa: “Không phải quyền lực, chẳng phải tiền bạc mà chính là Lâu Mộc Ngôn. Nhà họ Lâu con một mấy đời, tới đời của Lâu Mộc Ngôn lại càng coi cô ta như viên ngọc minh châu. Chuyện hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu tôi nể mặt Lâu Mộc Ngôn, sau này nhà họ Lâu ắt phải nể mặt tôi nhiều hơn.”

Giám đốc Hoa nghe tới đây liền cười. Anh ta biết với tính khí của Giản Trì Hoài muốn khuyên cũng chẳng ai khuyên được.

Giản Trì Hoài đứng dậy, giám đốc Hoa đi theo phía sau anh. Ra tới cửa, Giản Trì Hoài bất ngờ dừng bước, vòng tay chỉ vào giám đốc Hoa phía sau: “Cái kế khích tướng này của cậu quá vụng, về học thêm đi.”

Giám đốc Hoa gật đầu: “Dạ dạ dạ, hôm khác em sẽ học hỏi anh cẩn thận.”

Lâu Mộc Ngôn ngồi trước sân khấu, trên bàn trải một lớp vải đỏ thêu hình đám mây lành, hai bên được giữ bằng những lọ hoa được cắm đầy hoa tươi. Người quản lý đứng bên không ngừng nói gì đó vào tai cô ta, sắc mặt Lâu Mộc Ngôn càng ngày càng sa sầm lại nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Một người từ nhỏ đã quen được nuông chiều, kiểu gì cũng thể hiện một chút cảm xúc ra ngoài nét mặt.

Người đồng nghiệp ngồi bên ghé vào tai Chử Đồng: “Chắc là ông chủ không tới được rồi. Giám đốc Hoa đã ký hợp đồng rồi, còn sợ cô Lâu Mộc Ngôn này trở mặt chắc?”

Không phải không có khả năng này. Thật ra Chử Đồng rất thích xem trò vui, huống hồ không thừa nhận cô hoàn toàn không thích Lâu Mộc Ngôn.

Các phóng viên đã ngồi yên vào chỗ, chỉ còn đợi mọi chuyện tiếp theo xảy ra. Chử Đồng nhìn thấy giám đốc Hoa ở cách đó không xa đang bước về phía trước, đằng sau chắc là có người. Nhìn kỹ thì thấy bị ba đến năm người vây kín, bóng hình cao ráo, chỉ có dáng người là bị che chặt, nhất thời không thể nhìn rõ.

Người quản lý của Lâu Mộc Ngôn vỗ vai cô ta: “Tới rồi!”

Lâu Mộc Ngôn lập tức khẽ mỉm cười, nét mặt ngỡ ngàng. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh Chử Đồng hưng phấn reo lên: “Mẹ ơi, cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt thật của ông chủ rồi, đúng là nhờ phúc của cô Lâu này.”

Cô đang định nói cô gặp lâu rồi thì trong thoáng chốc, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đã tới trước sân khấu, một đôi chân dài thẳng tắp, vóc dáng cường tráng được một bộ vest trắng bạc bọc lại một cách hoàn hảo. Chử Đồng không có hứng thú với diện mạo của anh ta nhưng chợt nghe thấy có người trong đám đông hô vang: “Giản Trì Hoài! Anh ấy là Giản Trì Hoài!”

Chử Đồng sửng sốt, cái gì Giản Trì Hoài? Cô đột ngột nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy người đàn ông kia lộ diện trước mọi người, ngũ quan đẹp đẽ tới bùng nổ, mái tóc đen vừa được chuốt keo, lộ ra cảm giác hơi rối và gợi cảm, ánh mắt sâu xa, sống mũi cao. Mỗi một đường nét đều vô cùng quen thuộc, gương mặt này sáng sớm nay vẫn còn dính sát trước mặt cô, sao cô có thể nhìn nhầm? Người kia chẳng phải chính là Giản Trì Hoài sao?

Bên dưới, mọi người vỗ tay ầm ầm như sấm dậy, có người kích động đứng bật dậy: “Xin lỗi, anh chính là ông chủ sau lưng Dịch Sưu sao?”

Giám đốc Hoa nghiêng người bước lên trước mặt người đàn ông, ra hiệu ọi người đừng kích động, yên lặng ngồi về chỗ của mình. Giám đốc Hoa đích thân kéo ghế cho Giản Trì Hoài, sau khi anh ngồi xuống rồi, mới cầm micro lên: “Các vị đều là một phần của Dịch Sưu chúng ta, có những chuyện chúng ta cũng không cần giấu giếm. Anh Giản chính là CEO của Dịch Sưu, anh ấy còn có một thân phận, tin rằng các bạn cũng không lạ lẫm. Hôm nay sở dĩ tạm thu máy ảnh và di động của mọi người chính là muốn chuyện này không quá rùm beng. Anh Giản đây nếu trở về thời cổ đại chắc chắn là một người ở ẩn...” Giám đốc Hoa bất giác nói đùa: “Nếu anh ấy vẫn còn thích làm giáo viên nhân dân thì chúng ta tạo điều kiện cho anh ấy, lát nữa phát ỗi bạn ở đây một phong bì đỏ, mọi người nể tình mà kín miệng nhé!”

Đám đông phá lên cười vì câu nói của giám đốc Hoa nhưng Chử Đồng không sao cười nổi, vì sao cô cảm thấy tất cả giống như một vở kịch vậy? Chẳng chân thực chút nào, ai cũng đeo một lớp mặt nạ, ngay cả người chồng tối tối tai áp mà kề cùng cô cũng có một gương mặt khác!

Giản Trì Hoài và Lâu Mộc Ngôn bắt đầu ký hợp đồng, chẳng biết là lại ký văn bản nào. Nụ cười của Lâu Mộc Ngôn tươi như hoa, chẳng phải cần cười sao? Cô ta không dám quá ép buộc Giản Trì Hoài, cho dù đã lùi một bước lên, không xuất hiện trước mặt tất cả mọi người như kế hoạch của Ân Thiếu Trình nhưng dù gì cũng đã khiến nội bộ Dịch Sưu hay tin này, dù gì cũng để người ta biết người mà Dịch Sưu muốn lăng xê rốt cuộc là ai.

Hai người trao đổi văn bản cho nhau, Lâu Mộc Ngôn chắp hai tay lại, đứng dậy, bắt tay với Giản Trì Hoài: “Tứ ca, sau này phải nhờ anh quan tâm nhiều.”

Tứ ca? Ha, Tứ ca.

Chử Đồng chống tay lên trán. Lúc này, cô đã hiểu sâu sắc hàm nghĩa trong hai chữ 'Tứ ca' lúc trước khi Giang Ý Duy gọi Giản Trì Hoài rồi. Sao cô lại ngốc nghếch đến thế, Giản Trì Hoài nói trong các anh em ở nhà anh xếp thứ tư, thế mà cô lại tin thật.

Chử Đồng biết sai lầm của mình ở đâu rồi, trải nghiệm cuộc sống cũng đã luyện cho cô một tính cách tinh ranh nhưng cô quá hiểu điểm yếu của mình nằm ở đâu.

Hết lần này tới lần khác, sở dĩ sau khi chạm tới tầng sâu đó cô lại lùi về là vì trong tiềm thức cô cảm thấy không thể nào, hoặc nên nói rằng trong tiềm thức của cô, vốn không thích lôi kéo Giản Trì Hoài và người đàn ông thần bí tên Tứ ca kia vào với nhau.

Vì sao ư? Vì cô chỉ là một phóng viên tép riu, gia đình bình thường, còn nhà họ Giản thì bỏ xa gia đình cô cả một quãng rồi, cô đặc biệt hy vọng Giản Trì Hoài chỉ là một giáo sư bình thường mà thôi, lương bổng có cao hơn cô nhưng cũng chưa tới mức lương khó tin, dù chưa thể gọi là đồng đều, nhưng ít nhất khi cô cố kiễng chân lên vẫn đuổi kịp anh, không phải sao?

Xung quanh có tiếng vỗ tay vang lên, Chử Đồng chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Ánh mắt Giản Trì Hoài cao ngạo mà lạnh nhạt, cũng không để ý quá nhiều. Anh đưa bản hợp đồng trong tay cho giám đốc Hoa. Nét mặt Lâu Mộc Ngôn ngượng ngùng, đứng bên cạnh anh, chốc chốc lại nói chuyện.

Chử Đồng cảm thấy thật nực cười, hôm nay nếu không có Lâu Mộc Ngôn, chắc cả đời này cô cũng sẽ không biết chồng mình còn có thân phận này.

Giản Trì Hoài giơ tay lên nhìn giờ rồi nói với Lâu Mộc Ngôn đứng bên: “Tôi còn có việc, cô về trước đi, tạm nghỉ ngơi mấy hôm, sau này sẽ bận rộn đấy.”

Lâu Mộc Ngôn mím môi cười khẽ: “Em vẫn thích bận rộn.”

Có nhân viên phục vụ bê khay, bắt đầu xuống dưới phát lì xì. Giản Trì Hoài tiến lên trước, ánh mắt nhìn về phía trước trong giây lát, chợt tập trung vào một bóng hình nào đó. Bước chân của anh hơi sững lại, thấy Chử Đồng cũng đang ngồi im đó. Ánh mắt hai người giao nhau, cũng không biết cô có đang nhìn anh hay không.

Nhân viên đưa lì xì cho cô, cô cũng không đón lấy. Đồng nghiệp ngồi bên thấy vậy, bèn lấy hộ cô: “Cô sao thế? Không cần cả lì xì à?” Dường như nhận ra cô không ổn, người đồng nghiệp dè dặt đẩy khẽ cô một cái: “Đồng Đồng, cô đừng hù tôi, làm sao vậy?”

Chử Đồng thu ánh mắt lại, đón lấy bao lì xì trong tay đồng nghiệp. Cô là người duy nhất bóc ra xem ngay, hóa ra không phải tiền mặt mà là một vòng đeo tay bằng vàng của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, một sợi cũng phải mấy ngàn. Vì một Lâu Mộc Ngôn, quả là rộng rãi.

Người đồng nghiệp ồ lên một tiếng, hứng phấn tột độ: “Hôm nay đúng là hời to rồi, đây là ước mơ bao lâu của tôi, còn chẳng nỡ bỏ tiền mua.”

Người quản lý của Lâu Mộc Ngôn bảo vệ cô ta rời đi. Chử Đồng đứng dậy, rời khỏi chỗ trước. Giản Trì Hoài thấy bước chân của cô hơi lảo đảo, nhưng lại cất bước rất nhanh. Anh không đuổi theo ngay lúc ấy mà lập tức gửi tin nhắn qua cho cô: Tới phòng làm việc của anh.

Vậy mà rất lâu vẫn không có lời hồi đáp, lúc ấy Giản Trì Hoài mới nhớ ra khi vào trong hội trường, di động và máy ảnh của phóng viên bị thu hết.

Chử Đồng xông thẳng ra bãi đỗ xe, lái xe của mình phóng ra. Ánh nắng gay gắt, hắt vào trong qua lớp kính chắn gió. Có rất nhiều chuyện khi trước bỗng hiện về, từng cảnh từng cảnh xuất hiện trong đầu cô. Chẳng trách anh luôn tỏ ra cao ngạo, ngay cả Giang Ý Duy cũng phải sợ anh. Chẳng trách đống ảnh cô chụp trộm anh đều bị ngăn chặn. Chẳng trách Ân Thiếu Trình hay nói Giản Trì Hoài không đơn giản. Thì ra quả thật là tất cả mọi người đều biết, lại chỉ có mình cô ngu ngơ không hay.

Chẳng biết vì nắng hay vì nguyên do gì, mắt của Chử Đồng hoàn toàn không thể mở ra được, trong khóe mắt có một dòng chất lỏng không rõ ràng trào ra, chiếc xe đột ngột loạng choạng lao đi, suýt nữa đâm vào một chiếc xe đạp đi trước. Đối phương giật thót, lên tiếng chửi mắng: “Mù hả mày, muốn chết sao!”

Đầu Chử Đồng đau như búa bổ, bèn dừng hẳn lại bên vệ đường, cả người nằm rạp xuống vô lăng. Bảo vệ phụ trách mặt đường đi tới, gõ mạnh lên cửa kính: “Chuyện gì đây? Chỗ này không được đỗ xe!”

Chử Đồng hoàn toàn không nghe thấy gì. Cô lắc đầu, lúc này cô không muốn nghe một chữ nào cả, lời nào cũng chát chúa như mũi kim sắc nhọn, găm thẳng vào tai cô.

Người bảo vệ đấm cả hai tay lên cửa: “Cô ra đây cho tôi!”

Cổ áo anh ta bất ngờ bị ai xốc lên, Ân Thiếu Trình từ đâu chui ra, đẩy bả vai anh ta một cái: “Cứ thích đỗ đây đấy, làm sao?”

“Chỗ này thật sự không được đỗ xe, lát nữa xe của người khác không ra được.”

Ân Thiếu Trình ngang ngược chỉ về phía xa: “Thế thì ra cửa khác, chúng tôi cứ thích đỗ ở đây, ý kiến à?”

“Con người anh sao lại thế nhỉ? Không nói lý lẽ phải không, có tin tôi báo cảnh sát không?”

Ân Thiếu Trình rút ví, lấy toàn bộ số tiền mặt bên trong ra, đập mạnh vào ngực người bảo vệ: “Từng này đủ chưa? Việc còn lại anh tự giải quyết.” Ân Thiếu Trình nói xong, mở cửa xe, ghé vào tai Chử Đồng hét một câu: “Hey, cô em, xuống xe thôi, không phải cô muốn vào đồn đấy chứ?”

Chử Đồng cảm thấy phiền, bên tai chỉ thấy có gì đang hét ầm ĩ. Ân Thiếu Trình kéo cánh tay cô, lực rất mạnh, lập tức kéo cả người cô xuống xe. Ngay sau đó, cô bị nhét vào ghế lái phụ của anh ta. Chử Đồng lúc này không muốn nói chuyện, càng không có sức giãy giụa gì nữa.

Chiếc xe rời khỏi Dịch Sưu, Chử Đồng hạ cửa kính xe xuống, gió vù vù thổi vào. Ân Thiếu Trình lại đóng cửa lại: “Để người khác nhìn thấy bộ dạng cô thế này lại tưởng tôi ức hiếp cô đấy.”

Chử Đồng quay đầu lại, trừng trừng lườm anh ta. Ân Thiếu Trình mím môi, một lát sau mới lên tiếng: “Cô bị kích động gì vậy?”

“Hừ!”

“Hừ gì mà hừ, ăn nói đàng hoàng, đừng có khó hiểu thế.”

“Trùng hợp thật, đúng lúc anh ngang qua Dịch Sưu?”

Ân Thiếu Trình nhìn thẳng vào Chử Đồng qua gương chiếu hậu: “Tôi không yên tâm về cô.”

“Tôi có gì mà anh không yên tâm? Anh sợ tôi biết Giản Trì Hoài là ông chủ của tôi, chịu đả kích chứ gì? Ân Thiếu Trình, anh mưu tính sai lầm rồi, tôi vui mừng còn không kịp ấy, thế thì tôi sẽ là ai nào? Tôi là bà Giản, tôi cũng là người có tiền, tôi còn có cả một hậu phương vững chắc như thế, lẽ nào đây không phải một chuyện rất đáng ăn mừng sao?” Chử Đồng nói ra những câu ấy bằng chất giọng bình thản nhưng chỉ có cô mới biết lòng cô lúc này đang cuộn trào rất nhiều cảm xúc, quả thực là khó chịu tột cùng.

Ân Thiếu Trình cho xe đi tới quảng trường Vạn Đạt, rồi đỗ lại đó: “Đúng, là một chuyện cực vui, tôi đi ăn mừng với cô?”

“Tôi chỉ muốn một nhát cắn chết anh!”

Ân Thiếu Trình phì cười: “Cô tìm nhầm đối tượng rồi thì phải? Người lừa cô không phải là tôi.”

Chử Đồng co người lại phía sau, dựa vào lưng ghế: “Tôi chẳng có gì phải tức giận cả, chỉ là thêm một chuyện đáng mừng, tôi không giận.”

Ân Thiếu Trình nhìn thấy thứ cô siết chặt trong tay: “Đây là cái gì? Lẽ nào ban nãy lái xe cô cũng cầm nó?”

Chử Đồng liếc nhìn, là bao lì xì Dịch Sưu phát, thế mà cô không vứt lại ở xe, cứ cầm mãi trong tay. Chử Đồng mở chiếc hộp, lấy vòng đeo tay ra: “Đẹp chưa này, giá không rẻ đâu.” Nói rồi cô nghiêm túc đeo nó lên cổ tay.

Ân Thiếu Trình rất không quen nhìn cô trong điệu bộ này. Phải, màn kịch để Giản Trì Hoài lộ mặt do anh ta kỳ công sắp xếp nhưng nhìn thấy Chử Đồng như vậy, anh ta lại có phần hối hận. Thân phận của Giản Trì Hoài được công khai, đối với người khác chẳng là gì cả, nhưng đối với Chử Đồng...

Người đàn ông nắm chặt vô lăng, châm một điếu thuốc, khẽ rít một hơi: “Chử Đồng, vì sao tôi đối tốt với cô, cô lại không nhìn thấy? Nếu Giản Trì Hoài yêu cô, anh ta không việc gì phải giấu giếm cô. Nói cách khác, nếu anh ta cảm thấy đó không gọi là giấu giếm, chỉ là không cần phải nói thì càng chứng tỏ anh ta không để cô trong lòng. Cô cũng nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn rồi đấy, trước đây có mấy lần Giản Trì Hoài đi cùng cô ta, cô cảm thấy cô thắng được cô ta sao?”

Chử Đồng nhắm mắt lại, muốn né tránh sự thật này: “Anh nói vậy là không đúng, chỉ cần Giản Trì Hoài không muốn, Lâu Mộc Ngôn có quyến rũ hơn nữa cũng vô dụng.”

“Không muốn? Không phải cô không hiểu/ tính cách của Giản Trì Hoài. Chuyện hôm nay, cô dám nói với bản thân mình, anh ta không phải vì Lâu Mộc Ngôn mới đứng ra không? Cô gái này không đơn giản, tôi từng tiếp xúc với cô ta, bất luận là thủ đoạn hay gia thế cô đều không phải đối thủ của cô ta.”

“Ân Thiếu Trình, anh đừng có giả vờ làm người tốt nữa, anh lại muốn kéo tôi vào showbiz chứ gì? Tôi nghe là thấy đau cả đầu. Tôi nói với anh một lần cuối cùng, tôi vĩnh viễn không bao giờ bước chân vào cái giới đó, mãi mãi!”

Ân Thiếu Trình cũng dựa ra phía sau, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cô: “Chử Đồng, lẽ nào cô cảm thấy những nghệ sỹ do tôi quản lý không ai bằng được cô sao? Có thể lọt vào mắt Ân Thiếu Trình này diện mạo, vóc dáng dĩ nhiên là hạng nhất. Trong giới giải trí, chưa có chuyện thiếu ai sẽ chết. Tôi để cô làm minh tinh, hơn nữa ở trong tay tôi, tôi lăng xê cô, cô xem, liệu Giản Trì Hoài còn dám không coi cô ra gì?”

Chử Đồng quay đầu, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy Ân Thiếu Trình nói chân thành như vậy nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đáp rành mạch: “Cảm ơn anh nhưng mỗi người có một chí hướng.”

Ân Thiếu Trình rút lại những lời trong miệng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Chử Đồng khẽ thở hắt ra: “Anh có thể đưa tôi về không?”

“Không cần tôi cho cô 50 đồng để bắt xe sao?”

“Khỏi, anh đưa tôi tới cửa nhà là được rồi.”

Ân Thiếu Trình không nói gì nữa, khởi động xe đưa cô về. Tới Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng khẽ ngẩng đầu: “Dừng ở đây đi.”

“Cô như vậy sao khiến người ta yên tâm được?”

“Tôi đã về tới nhà rồi, còn gì không yên tâm được chứ?” Chử Đồng đẩy cửa bước xuống, sau khi đóng cửa lại còn quay đầu, cúi người nói với người đàn ông phía trong: “Ân Thiếu Trình, vẫn phải cảm ơn anh.”

Ân Thiếu Trình xua tay về phía cô: “Đi đi.”

Chử Đồng cất bước đi vào trong, từ cửa về tới nhà phải qua một quãng đường rất dài, cô lại đi rất chậm. Cho tới khi ngôi biệt thự ấy hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, Chử Đồng lại mất đi dũng khí bước vào. Gần cạnh cửa có một khóm trúc, xung quanh xây những viên đá tròn, Chử Đồng ngây ngẩn ngồi lên.

Giản Trì Hoài không thể liên lạc ngay với Chử Đồng, di động lại không ở bên người cô, cứ thế chạy ra ngoài chắc là về nhà.

Tới cửa hàng hoa quả, Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương đều ở đó. Thấy anh tới, hai người họ ngơ ngác nhìn nhau. Lý Tịnh Hương đón đường, rõ ràng hết sức lo lắng: “Trì Hoài!”

Giản Trì Hoài cứ thế đi vào, nhìn thấy bàn ghế bên trong: “Chử Đồng có tới đây không?”

Lý Tịnh Hương giật thót, đoán Chử Đồng lại giận dỗi bỏ đi rồi bèn lắc đầu: “Không có, để tôi đi gọi điện cho nó.”

“Không cần đâu.” Giản Trì Hoài ngồi lên ghế: “Tôi ngồi đây đợi một lát.”

“Được, nó cũng hay tới đây giúp đỡ, chưa biết chừng lát nữa cũng qua.”

Chử Cát Bằng pha trà cho Giản Trì Hoài, Lý Tịnh Hương lại rục rịch chuẩn bị hoa quả. Giản Trì Hoài lên tiếng ngăn cản: “Không cần phiền đâu, tôi ngồi một lát thôi.”

“Vâng, vâng.”

Hai vợ chồng rõ ràng rất gượng gạo, cho dù có buôn bán cũng không dám to tiếng. Giản Trì Hoài không giống như con rể của họ mà như một vị thần, ngồi ở đó khiến bầu không khí của cửa hàng hoa quả đóng băng trong khoảnh khắc.

Một người hàng xóm thường qua mua hoa quả nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, vừa lựa vừa cười ha ha: “Tịnh Hương à, đây là bạn trai của Đồng Đồng sao?”

Ngay trước mặt Giản Trì Hoài, Lý Tịnh Hương không biết phải trả lời sao, đành đáp qua loa: “À, vâng vâng. Hoa quả hôm nay ngon lắm, mua một cân tặng một quả lê.”

Bà thím kia từng gặp Chử Đồng, thi thoảng cũng hay buôn chuyện với Lý Tịnh Hương: “Không đúng, hình như Đồng Đồng kết hôn rồi mà?”

Lúc nói chuyện, khó trách sẽ hỏi han. Lý Tịnh Hương tuy không nói chồng Chử Đồng là ai nhưng con gái mình đã kết hôn cũng chẳng có gì để giấu giếm. Thế mà lúc này Giản Trì Hoài lại ngồi ngay phía sau, cậu ấy có lẽ không muốn công khai thừa nhận, Lý Tịnh Hương tíu tít chọn hoa quả cho bà thím: “Phải, lấy chồng rồi.”

“Vậy người bên trong kia là con rể à?”

Da đầu Lý Tịnh Hương tê rần, trong bụng thầm nghĩ cái bà này đúng là định hỏi tận gốc, trốc tận rễ đây mà. Bà cầm chiếc túi trong tay lên: “Tôi đâu có phúc như bà, đúng rồi, sao hôm nay không thấy đưa cháu nội ra ngoài chơi?”

“Con trai và con dâu đưa đi công viên chơi rồi, hôm nay tôi khá nhàn. Này, Tịnh Hương, đừng bỏ quả hỏng vào nhé.”

Lý Tịnh Hương bỏ mấy quả trót cho vào lúc không để ý ra, tiện tay đặt lên một chiếc bàn khác: “Để tôi cân cho bà.”

Giản Trì Hoài lạnh nhạt ngồi bên trong, hoàn toàn thấy hết vẻ dè dặt của Lý Tịnh Hương. Dường như giờ anh mới nhìn rõ thì ra người nhà họ Chử luôn đối xử với anh như vậy. Ở trước mặt anh, họ không vẻ tự tại nên có của bậc trưởng bối, Chử Đồng chắc chắn đã biết từ lâu.

Lý Tịnh Hương bán hàng xong, do dự đi về phía Giản Trì Hoài: “Trì Hoài à, hay là tôi đi mua thức ăn, cậu ở lại đây ăn tối?”

Đương nhiên, bà chỉ khách khí hỏi một câu nhưng không ngờ Giản Trì Hoài lại đồng ý: “Được.”

Lý Tịnh Hương sửng sốt, có phần bối rối: “Vậy... Vậy tôi đi ngay đây.” Nói xong, bà quay người đi tới trước quầy thu ngân, lấy một ít tiền rồi tới khu chợ bên cạnh mua đồ.

Chử Đồng ngồi đợi bên ngoài Bán Đảo Hào Môn rất lâu, tới tận khi màn đêm buông xuống cô vẫn không muốn vào nhà, bèn đứng dậy đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi tới chỗ bố mẹ.

Xe đi vào trong tiểu khu. Giản Trì Hoài ngồi trong phòng Chử Đồng, đang xem ảnh cô để trên bàn học, bỗng nhiên nghe thấy dưới nhà có người gọi: “Mẹ, mẹ ơi!”

Là Chử Đồng. Anh ngó đầu ra, nhìn thấy Chử Đồng đang đứng trước một chiếc taxi. Giọng Lý Tịnh Hương từ cửa bếp vọng ra: “Đồng Đồng à, sao thế con?”

“Mẹ trả tiền xe giúp con, con không đem theo tiền.”

Lý Tịnh Hương vứt mấy thứ trong tay đấy, quay người đi ra. Lát sau, bà dẫn Chử Đồng lên gác, vừa đi vừa hỏi: “Sao con không lái xe?”

Chử Đồng thay dép trước cửa, đi vào mấy bước bỗng liếc thấy có bóng người ngồi trên sofa. Cô không ngờ Giản Trì Hoài lại tới đây. Lý Tịnh Hương kéo tay con gái, để cô ngồi xuống ghế: “Đồng Đồng à, Trì Hoài tới từ chiều, con sao vậy? Gọi điện con cũng không nghe.”

“Con quên mang theo di động.”

“Suốt ngày bất cẩn như vậy. Hai đứa ngồi chơi một lát, mẹ xào thêm mấy món.”

Chử Đồng đứng dậy: “Mẹ, để con làm cho.”

Giản Trì Hoài ngước lên nhìn về phía cô, xem ra đang giận lắm.

Chử Cát Bằng biết hôm nay con rể ở đây nên cố tình dọn hàng sớm, tới siêu thị mua một chai rượu vang. Ông thấy trong tủ rượu ở Bán Đảo Hào Môn có không ít rượu vang, chắc là Giản Trì Hoài thích.

Trong nhà, hai mẹ con bê mấy món đã chuẩn bị xong xuôi lên, Giản Trì Hoài và Chử Cát Bằng ngồi cùng nhau, màu rượu vang trong ly rất đậm, giống như vàng đã cất giữ nhiều năm. Chử Đồng ngồi đối diện Giản Trì Hoài, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái. Lý Tịnh Hương nhận ra sự bất thường bèn rót cho Chử Đồng một cốc Sprite: “Nào nào, nếm thử đi, chân giò hôm nay mẹ hầm đấy.”

“Trì Hoài, bố con mình cạn trước.” Chử Cát Bằng cầm ly rượu lên, chạm khẽ với Giản Trì Hoài. Ông coi như đã chọn loại rượu không hề rẻ, một chai rượu vang 88 mà bình thường ông còn chẳng nỡ uống một ngụm. Chử Cát Bằng nhấp khẽ, mùi vị quả là tuyệt, vậy là rượu vào miệng Giản Trì Hoài dường như lại rất khó nuốt. Không có mùi hương của rượu vang, chỉ có cái đắng chát khó nói, chẳng biết đã bỏ thêm bao nhiêu chất phụ gia.

Nhưng anh cũng không thể không uống, cùng lắm là uống ít hơn một chút.

Chử Đồng không ngừng gắp một chân giò trước mặt Giản Trì Hoài, lúc ăn cơm cũng cúi gằm, tựa hồ coi như anh không tồn tại. Lý Tịnh Hương chuẩn bị hai đôi đũa, một đôi để mình ăn cơm, đôi kia dùng để gắp thức ăn cho Giản Trì Hoài.

Chử Đồng nhìn thấy điệu bộ của bố mẹ, trong lòng bất chợt thấy chua xót: “Mẹ, mẹ đừng chỉ quan tâm tới người khác, mẹ cũng ăn đi chứ, bận rộn cả ngày không mệt sao?”

“Đúng vậy.” Giản Trì Hoài tiếp lời: “Mẹ, tự con gắp được.”

“Đồng Đồng, Trì Hoài đi làm cả ngày cũng mệt mà.” Lý Tịnh Hương không dám thất lễ chút nào với cậu con rể này.

“Mệt gì chứ?” Chử Đồng gắp thức ăn vào bát của mình: “Chẳng phải anh ấy là ông chủ lớn sao? Con còn đang làm thuê cho anh ấy đấy. Một công ty lớn như Dịch Sưu, lợi nhuận một năm được bao nhiêu? Anh ấy tới trường dạy học, đó là lý tưởng của người ta, làm hai công việc thì nhất định sẽ mệt sao?”

Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng nhìn nhau. Trước đây họ cũng biết Giản Trì Hoài không đơn giản chỉ là một giáo sư nhưng nhà họ Giản rốt cuộc có bao nhiêu tài sản thì họ cũng không rõ: “Vậy sao? Vậy rất tốt mà, sau này Trì Hoài còn có thể chăm sóc con.”

“Đúng thế, chăm sóc chu đáo.” Chử Đồng giơ một cánh tay lên: “Mẹ nhìn thấy chiếc vòng tay này chưa? Chính là phúc lợi của nhân viên Dịch Sưu đấy, quá tốt!”

Giản Trì Hoài ngước mắt lên. Cô vẫn không chịu nhìn thẳng vào anh, anh nhếch môi cười: “Bên trên có người, cảm giác này phải rất tuyệt mới phải.”

Chử Đồng nghe xong cả người bực tức: “Đúng rồi, còn phải thông qua một cô minh tinh mới biết. Nếu không có Lâu Mộc Ngôn, em còn không biết chồng mình là ông chủ của mình cơ đấy.”

“Anh chưa bao giờ cố tình giấu giếm thân phận của mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ để lộ một cách rùm beng. Anh ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn, cho rằng cô ta có thể mang về ình những gì vượt ngoài dự tính, vậy thì tới lúc thích hợp đứng ra nói một câu mình là CEO của Dịch Sưu, anh cho rằng chẳng có vấn đề gì cả.” Thái độ của Giản Trì Hoài rất điềm nhiên. Bên ngoài không biết quan hệ giữa anh và Dịch Sưu, đó là vì anh chưa bao giờ công khai thừa nhận. Nhưng trong giới có những nhân vật hết sức quan trọng dù ít dù nhiều cũng từng gặp mặt anh, một đồn mười, mười đồn trăm, thật ra đây chẳng được coi là bí mật gì phải giữ rịt.

Nghe thấy chưa, thấy chưa. Chử Đồng biết ngay mà, cô chưa bao giờ ở trên cùng một quỹ đạo với Giản Trì Hoài. Một chuyện cô cảm thấy rất khó chấp nhận anh lại cảm thấy quá đỗi bình thường.

“Từ ngày chúng ta kết hôn tới giờ, việc em tới Dịch Sưu làm việc anh cũng biết, nhưng anh chưa bao giờ có ý định nói cho em biết.”

“Anh có thêm một công ty hay mất đi một công ty đối với em mà nói khác biệt lớn lắm sao? Tiền anh đưa cho em, em chưa bao giờ dùng, thẻ anh đưa cho em đã bị nhét trong ngăn kéo tới bám bụi rồi.”

Chử Đồng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Vậy anh cảm thấy qua một Lâu Mộc Ngôn em mới được biết, kết quả này đối với em mà nói sẽ dễ chịu hơn sao?”

Giản Trì Hoài vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh. Anh cụp mắt xuống, ở trước mặt một người gần như sắp bùng nổ, anh như một con báo tao nhã: “Lâu Mộc Ngôn chỉ là một công cụ mà anh ký hợp đồng để kiếm tiền ình. Trước đây, nếu Giang Ý Duy nói với em ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu là anh, em cũng sẽ giận. Nếu Lệ Đề nói cho em biết em cũng sẽ giận. Vì em cảm thấy tất cả đều không phải tự anh nói ra. Nếu đã vậy hà tất phải bứt rứt vì một Lâu Mộc Ngôn đối với chúng ta chẳng có gì quan trọng? Chỉ cần em biết rõ, thân phận CEO của anh đối với em mà nói liệu có khiến cuộc sống của em thay đổi hoàn toàn hay không mà thôi. Nếu có thì anh xin lỗi, là anh sai. Còn nếu không thì em đang giận dỗi cái gì?”

Đầu óc Chử Đồng choáng váng, rõ ràng là cô bị làm cho hoang mang rồi.

Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương cũng đã nghe ra lý do con gái nổi giận. Lý Tịnh Hương vỗ vỗ tay cô: “Nếu đổi lại là mẹ, vui mừng còn chẳng kịp ấy chứ. Con nghĩ mà xem, nếu Trì Hoài là sếp của con, vậy sau này còn ai dám ở công ty khiến cô tức giận nữa? Nếu gặp phải sóng gió, con cứ nói thẳng với nó một tiếng, muốn nghỉ việc thì nghỉ, đúng không nào?”

“Mẹ!” Chử Đồng nghĩ cô sắp không hiểu nổi nữa rồi, sao bố mẹ cũng xen vào. Nhưng chợt nghĩ lại, Giản Trì Hoài đúng là một gã sếp cáo già. Anh không tìm được cô thì tới chỗ bố mẹ, nếu đã không thấy cô ở đây vì sao còn phá lệ ở lại ăn tối? Chẳng phải vì đoán chuẩn cô sẽ tới, khiến cô tức giận không có chỗ nào xả, lại có thể nhẹ nhàng hóa giải cơn giận dữ của cô.

Chử Cát Bằng uống một ngụm rượu, cũng cảm thấy con gái chuyện bé xé ra to: “Đồng Đồng, đây chính là một tin mừng, nên uống mấy ly mới phải, con giận gì chứ?”

Chử Đồng cắn chặt răng. Giản Trì Hoài nghe được lời của Chử Cát Bằng, mỉm cười nâng ly lên, chạm cốc với ông. Chử Cát Bằng nét mặt tươi tỉnh: “Đồng Đồng, chưa biết chừng sau này con còn được thăng chức ấy...”

Cô thấy Giản Trì Hoài chỉ khẽ nhấp biết ngay là anh không uống nổi loại rượu này. Chử Đồng với lấy chai rượu: “Đúng vậy, hôm nay là một ngày vui. Nào, uống thôi. Trì Hoài, anh phải uống hết chứ, để em rót cho anh.”

“Đúng đúng, uống hết.” Chử Cát Bằng cười tươi, nói tiếp.

Giản Trì Hoài nhìn về phía cô, sau đó nhón tay cầm lấy ly rượu, khẽ ngửa cổ, động tác này trông thì nhẹ nhàng, thực chất để nuốt xuống không dễ chút nào. Chử Đồng đứng dậy rót đầy cho anh: “Bố, bố thật là hiểu Giản Trì Hoài, anh ấy đúng là thích uống rượu vang.”

Nét mặt Chử Cát Bằng có phần đắc ý: “Vậy thì uống nhiều một chút, nào nào!”

Giản Trì Hoài nuốt rượu vang xuống, cổ họng có một cảm giác khó chịu. Con người anh thật ra từ nhỏ đã rất kiêu kỳ, thứ không lọt vào mắt thì tuyệt đối không dùng, thứ gì không vừa miệng cũng tuyệt đối không ăn. Rượu vang là một ví dụ điển hình. Nếu ở nơi khác, chắc chắn anh đã đổ đi rồi.

Chử Đồng cầm hơn nửa chai rượu còn lại đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài, đặt tay lên vai người đàn ông: “Uống đi, uống hết em lại rót tiếp. Bố mẹ nói đều đúng, ông chủ mà, em nhất định phải lấy lòng rồi.”

Lời nói của cô lập lờ nước đôi, nếu nói không đau lòng, không suy nghĩ gì thì trừ phi Chử Đồng là một thánh nhân...

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện